Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Làm phiền rồi, ta nói lại một lần cuối thôi._Huyền y thiếu niên miệng cười vui vẻ, khoác một thân khí lạnh mà đến, _Ta muốn biết, Kỳ Sơn Ôn Quỳnh Lâm ở đâu.

Kim Tử Huân dồn hết toàn bộ sức lực để mở miệng, run run hai chân nói ra:

- Cùng Kỳ đạo._ chỉ vỏn vẹn ba chữ, Kim Quang Thiện sắc mặt như thể gặp táo bón, Giang Trừng cũng không hề chậm trễ, giơ tay gọi Giang Tiểu Mỹ trở lại, hướng về phía mấy người Kim gia vái chào, hơi hơi khom người, biểu tỏ lòng biết ơn:

-Ta vốn chỉ muốn tìm Kim công tử hỏi chút chuyện, không ngờ làm phiền đến các vị, thật sự ngoài ý ta mong muốn. Ôn gia tỷ đệ với ta có ân, đa tạ bẩm báo, làm phiền nhiều rồi._ Tiếng nói ôn hòa như cũ, cực có phong phạm gia chủ quyết đoán, đâu vào đấy, có lễ có tiết, khiến vô số người á khẩu không trả lời được.

Kim Quang Thiện tức sùi bọt mép, tức giận đến phát run:

- Giang Vãn Ngâm, ngươi làm loạn như vậy, thật sự Ngụy Vô Tiện có thể tha cho ngươi?!

Giang Trừng thân hình bỗng nhiên cứng lại, một tiếng hừ lạnh phát ra từ kẽ răng, tươi cười lạnh lẽo:

- Ngươi cho rằng, hắn có thể quản được ta? —— ta nếu muốn giết người nào, cứu người nào, ai dám ngăn cản ta?

Dứt lời, Giang Trừng nhấc nửa chân bước ra khỏi Kim Lân Đài, hơi nghiêng một bên thân, lộ ra nửa mặt tuấn dật tái nhợt, trong mắt ánh lửa ảm đạm, ngược lại càng khiến người ta phát lạnh, cười nói:

- Chư quân tại thế, tứ đại gia tộc, trong thiên hạ ai có thể cản ta?

Giang Tiểu Mỹ khẩn trương bước sau hắn, bộ dạng ngây thơ ngày xưa đã bị Loạn Táng Cương sớm nuốt chửng, chỉ còn vẻ phòng bị nghiêm ngặt hướng tới người nhà Kim gia nhếch miệng, trong phút chốc, mãn đường yên tĩnh, huyền y nhân sớm đã đi xa vài dặm.

Sống lưng như tùng như trúc, khí chất tựa cuồng phong, cuồng vũ bất khuất.

Cùng Kỳ đạo, lối vào Thiên Thủy chi động.

Giang Trừng chậm rì rì rời Kim Lân Đài, làm vẻ thản nhiên thanh thản, nhưng lại tuyệt nhiên không chậm trễ, gót chân nổi gói hướng thẳng Thiên Thủy quận đuổi tới. Hắn vốn không phải người thích trì hoãn, mọi việc đều như sấm rền gió cuốn, tất nhiên là muốn dựng sào thấy bóng.

Không ngờ vừa đến Lan Lăng thành, đối mặt lại là một Ôn Tình lẻ loi. Ôn Tình đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, rửa sạch khuôn mặt lấm lem bụi bẩn và ngập nước mắt hôm qua, co quắp giày vò ống tay áo, vừa thấy hắn liền bước nhanh tiến lên vái chào.

- Ngươi tới......?- Giang Trừng nuốt hạ tông giọng sau hai chữ, nguyên bản muốn dùng lời lẽ lạnh lẽo giống như với mấy người Kim gia cũng rút lại phân nửa, không tự giác liền như đối với Giang Yếm Ly, pha chút hoảng loạn, - Ta đã hỏi tới, ở Cùng Kỳ đạo.

- Cảm ơn! Cảm ơn! —— Có thể, có thể mang ta theo không? Ta muốn đi, ta nhất định phải đi!

Ôn Tình đột nhiên nắm lấy tay áo hắn, đôi chân còn hơi phát run, Giang Trừng im lặng ngẩn ra, chợt thấp giọng đáp:

- Ngươi trước hết nghỉ ngơi đi, ta đi được rồi.

- Không, không cần! Cầu xin ngươi, Giang công tử, cầu ngươi!_ Ôn Tình nhiều ngày chưa từng chợp mắt, chỉ ở Giang gia ăn vài thứ, một đường màn trời chiếu đất, đi đến Vân Mộng đã là không dễ, ai cũng không biết nàng làm thế nào mà lại trong một đêm lặng lẽ theo tới Lan Lăng.

Giang Trừng thật sự khó xử, lại nhớ lại Giang Yếm Ly nói, trong lòng biết đây là tình yêu thương vô cùng tự nhiên biểu lộ, cũng không khuyên bảo nữa, chỉ đành nói:

- Vậy ngươi đi theo ta. Chớ nên xúc động.

Biến cố Cùng Kỳ đạo, là chuyện lớn ở Tu chân giới. Lan Lăng Kim gia huy động lực lượng hủy diệt Ôn gia muốn lưu lại ác tích, tự nhiên cần đến hai vách tường Ôn gia nơi tổ tiên họ bắt đầu sự tích huy hoàng. Hai vách tường giờ bị tạc đến sạch sẽ, Lan Lăng Kim gia đồ đằng, đây là thứ cơ bản.

Mới là rạng sáng, trên đường thế mà lại có không ít tù binh cùng lao dịch ở trong đó gian nan hành tẩu. Ôn Tình vừa vào Cùng Kỳ đạo liền như mất lý trí, Giang Trừng chỉ đành nắm nàng, tận dụng hết khả năng ở trong đám người tìm kiếm Ôn Ninh.

Hắn không quen thuộc Ôn ninh, nhận người chỉ đành dựa vào Ôn Tình.

Người trông coi không nhiều lắm, hẳn là phải trễ hơn chút nữa mới ra đến, cho nên Ôn Tình tìm hơn nửa Cùng Kỳ đạo cũng không gặp người trông coi.

Cho đến nửa đường, mới nghênh diện đụng phải một người, không đợi nàng ngẩng đầu, đã nghe thấy người nọ mắng hỏi:

 -Ngươi là ai? Như thế nào lại ở chỗ này chạy loạn?-

-Ta tìm người!

Ôn Tình vội vội vàng vàng đáp người kia, tên trông coi lông mày dựng ngược, liền muốn mắng người. Giang Trừng một tay ngăn Ôn Tình lại, nhíu mày, rất đau đầu:

 -Làm phiền, chúng ta tìm người.

Tên trông coi lúc này mới chú ý tới còn có một người, không kiên nhẫn ngẩng đầu, lại đụng phải đôi mắt lạnh lẽo của Giang Trừng, sợ tới mức lui nửa bước, run giọng nói: 

-Giang, Giang công tử...... Giang công tử muốn tìm người, chúng ta nhất định......

-Kỳ Sơn Ôn thị Ôn Quỳnh Lâm. Đi tìm. Làm phiền.- Giang Trừng đánh gãy lời vô nghĩa của hắn, thấy Ôn Tình vẫn không yên tâm, chỉ phải lại nói, _ Đem tất cả Ôn gia tù binh tới đây, ở chỗ này tụ tập lại. Đa tạ.

Hắn một câu "Đa tạ", một câu "Làm phiền", nhưng lại mang phong phạm quyết đoán tàn nhẫn, tên trông coi đến nay còn nhớ rõ vị Giang công tử lúc ở sa trường trung tâm là bộ dạng gì, sáo ngang môi trăm ngàn hung thi lao đến, mênh mông cuồn cuộn, như một trận mưa máu thổi quét chiến trường, thi cốt cũng không còn—— không dám kéo dài, đành phải truyền lời xuống, đem người đưa tới.

Tuy là Giang Trừng nhìn quen hung thi quỷ quái, cũng thật sự khó mà tin được trước mắt mình lũ người tập tễnh, gầy trơ cả xương này từng là người Ôn gia.

Ôn Tình sớm đã một đầu chui vào đám người, cao giọng kêu:

-A Ninh! A Ninh!_ Giọng nói xa dần, không bao lâu sau Ôn Tình thất vọng ngã xuống đất, than khóc.

Giang Trừng thần sắc bỗng chốc phát lạnh, lạnh giọng hỏi:

-Làm phiền rồi, tù binh sở hữu đều ở chỗ này?

-Là, là._ Vài tên trông coi mặt vàng như giấy, chỉ dám thưa dạ nói, _ Đều ở chỗ này, này đều là Ôn gia tu sĩ......

- Được, ta hiểu được, còn sống đều ở chỗ này —— mặt khác ở đâu?

Ôn Tình vốn đã nằm trên mặt đất thân thể lại hơi hơi run rẩy một chút.

Nhóm trông coi không dám nói lời nào, chỉ dám cúi đầu cầu nguyện vị Giang công tử không đến mức đại khai sát giới.

- Không nói?_ Giang Trừng nhếch môi cười, từ bên hông gỡ xuống Trần Tình, thoáng nghiêng đầu, _ Ta đây đành phải, tự mình tới tìm vậy.

Không đợi những người khác phản ứng, tiếng sáo vang lên,  mặt đất dần gập ghềnh tấc tấc như da bị nẻ mở ra, vươn vô số cánh tay, tiếp theo là vô số thân mình, nhóm trông coi sợ hãi đến lui về phía sau mấy bước, chỉ còn chỗ Giang Trừng là trung tâm còn một tảng đất trống lớn, mà đất trống cũng rất nhanh cũng bị tẩu thi lấp đầy...... Cho đến khi xa xa có một đám tẩu thi nghiêng ngả đi tới, Ôn Tình đột nhiên vọt lên, lao tới chỗ một trong số đó, Giang Trừng lập tức ngưng sáo, từ phía xa xa, nhẹ giọng ôn nhu hỏi:

- Hỏi nhiều một câu, hắn chết như thế nào?

- Vẫn là không ai nói sao?

Ôn Tình thê lương kêu khóc khiến huyệt thái dương Giang Trừng giật lên, Trần Tình lại được đưa ngang lên, một khúc lại bắt đầu:

-Ta đành phải, lại tự mình tới tìm một lần vậy.

Một ngày kia, vô số tẩu thi ở Cùng Kỳ đạo đấu đá lung tung, máu thịt lẫn lộn, tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác.Chỉ có tiếng sáo vang lên, không một lần từng dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro