Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Trừng bị Ngụy Vô Tiện quấn chặt lấy, làm bộ muốn bỏ đi thật xa, lại thấy Ngụy Vô Tiện kia làm ra vẻ ủy khuất, bị cọ tới cọ lui vài cái liền trở về, gãi vào gáy y thuận miệng nói cho có lệ:

- Ân. Tốt. Ngươi……cố chờ một lúc, ta sẽ về thật sớm.

Giang Tiểu Mỹ lại đói bụng, đói đến rung trời vang đất, đói đến rung động tâm can, đói đến không màng chủ tử ở bên mà ồn ào, không nói lý đến một tiếng mà nháo khóc, quỷ phong lưu đang lén lút trốn trong góc tối bất giác lui về sau vài bước.

- Ồn ào cái gì?_ Ngụy Vô Tiện bật cười, suýt nữa thì đá nó một cái nhưng lại nghĩ đến Giang Trừng vẫn còn ở đây, đành phải sửa đá thành thân mật chạm vào mông Giang Tiểu Mỹ:

- Đói sao? Sao lại đói rồi? Không phải mới ăn xong sao?

- Ngươi cũng không cần cho nó ăn.

Giang Trừng không quen nhìn y khi dễ Giang Tiểu Mỹ, theo bản năng châm chọc y một câu, rồi liền kéo tay áo lên. Ngụy Vô Tiện vội vàng đẩy Giang Trừng ra, cợt nhả mà kêu:

- Ta tới, ta tới đây.

Rồi lại thò cánh tay ra:

- Tiểu Mỹ huynh, ngươi cũng thật là đẹp chết ta, hạ miệng lưu tình chút. Lần trước thực sự rất dọa người.

Giang Tiểu Mỹ không để ý tới y, hung tợn cắn xuống, Giang Trừng thấy tình thế không ổn, chạy nhanh tới giơ tay ra. Ngụy Vô Tiện tru lên một tiếng liền giả chết ngã xuống lại không sai một ly ngã vào người Giang Trừng, đuôi mắt đỏ lên không ít, giả bộ muốn khóc lại còn muốn mang vẻ oán phụ khóc lóc.

- Cho ngươi chừa.

Giang Trừng nhìn thấy bộ dạng ủy khuất của y, không nhịn được cười, lại có chút đắc ý được chiếm thế thượng phong rồi liền tìm chỗ ấn xuống cầm máu, mặc kệ Ngụy Vô Tiện mang ánh mắt ủy khuất, ai oán mà nhìn hắn.

Ngụy Vô Tiện bên này nhìn mắt đôi hạnh diễm lệ của Giang Trừng, nửa sáng nửa tối, phía chân trời mặt trời dần tắt nắng, chiếu vào đấy ánh sáng tự nhiên khiến càng thêm lấp lánh diễm lệ. Da trắng như bạch ngọc loại cực phẩm, trên trán lấm tấm mồ hôi, ánh sáng lại chiếu vào một bên sườn mặt. Giang Trừng thích sạch sẽ dù lưu lạc đến tận đây cũng không quên rửa mặt sạch sẽ, lúc này mày liễu tà mị, môi hồng ướt át.

Bỗng dưng, Ngụy Vô Tiện ma xui quỷ khiến thế nào lại duỗi lưỡi liếm liếm lòng bàn tay Giang Trừng. Giang Trừng cả kinh, vội vàng rụt tay lại, vẻ mặt khó tin:

- Ngươi……!

Ngụy Vô Tiện chép chép miệng, đánh giá mùi vị, lại như chưa đã thèm mà ngẩng cổ, đưa lưỡi liếm môi:

- Ta cũng đói bụng.

- ……_ Giang Trừng nghẹn một chút mới nói_ Đợi Tiểu Mỹ đi tìm, hoặc là đợi chút nữa có quỷ đưa tới đây.

- Thẹn thùng cái gì chứ?

Ngụy Vô Tiện biếng nhác mà nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất, cả ngày chỉ suy nghĩ bậy bạ, ánh chiều tà chiếu vào dáng nằm lười biếng nhác của y , thiếu niên tuấn tú khuôn mặt như phát ra ánh sáng xán lạn khiến Giang Trừng có chút chói mắt. Ngụy Vô Tiện nét ngây ngô ngày xưa đã biến mất hoàn toàn, bây giờ là nét trưởng thành vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, vẫn là dáng người thiếu niên tuy nhỏ bé mà cứng cỏi, tuy gầy nhưng cơ bắp khỏe mạnh đều ẩn giấu trong từng tấc da thịt, nét khỏe mạnh cùng vẻ đẹp cùng tồn tại, sự bướng bỉnh trời sinh khiến hắn phải lui lại mấy bước.

- Ngươi ngồi đoan chính chút đi._ Giang Trừng nhíu mày nói.

- Không đâu, cũng không phải người Lam gia. _Ngụy Vô Tiện trở mình, ân cần mà thò tay qua, trong mắt có ánh ánh không rõ_ Sư đệ, mấy ngày nay, ngươi có nhớ đến ta không?

- Nhớ ngươi làm cái……

Ngụy Vô Tiện lại để sát mặt vào thêm một chút, chỉ xíu nữa là nhào lên trên người hắn , Giang Trừng đành phải sửa miệng:

- Tính là có nhớ đi.

- Nhớ đến những gì của ta?

Giang Trừng không biết nói dối lại bị y bức cho hai má ửng hồng, Giang Tiểu Mỹ ở bên cạnh thấy thế liền chạy qua  hỗ trợ, hướng về phía Ngụy Vô Tiện nhe răng trợn mắt thấp giọng gào rống. Ngụy Vô Tiện cảm thấy buồn cười, vươn ngón tay đẩy trán Giang Tiểu Mỹ, hơi phát chút lực liền đem vật nhỏ đẩy ra xa rất nhiều:

- Sư đệ, sư đệ, nhớ đến cái gì của ta?

Giang Trừng nháy mắt một cái, rũ mắt nhìn bụng dưới của Ngụy Vô Tiện, tuy có vạt áo rũ xuống che đi, nhưng nơi nào đó lại đang hứng thú bừng bừng:

- Ngươi nghĩ đến cái gì.

Ngụy Vô Tiện theo ánh mắt hắn đi xuống thoáng nhìn, chớp chớp mắt, cũng không thấy ngượng:

- Tuổi trẻ khí thịnh, sư đệ ngươi đừng lảng tránh. Vẫn là nên quan sát học tập đi chứ?

- Cút.

Ngụy Vô Tiện cuối cùng vẫn bị Giang Trừng đuổi tới một xó chui vô góc giải quyết nhu cầu. Vừa trở về liền nhìn thấy quỷ phong lưu ôm một đống trái cây đưa Giang Trừng, bộ dạng cúi đầu khom lưng, Giang Trừng ôm cánh tay đứng một bên, thần sắc lãnh đạm, chỉ ngẫu nhiên nói một hai câu.

- Sư đệ!_ Ngụy Vô Tiện đi lên phía trước, ôm lấy Giang Trừng, kéo vai hắn một cái_ Giới thiệu một chút đi nào?

- Hắn, lão quỷ._ Giang Trừng nhíu mày, quay đầu hỏi hắn_ Ngươi rửa tay chưa?

Ngụy Vô Tiện gật đầu với quỷ phong lưu coi như chào hỏi, nói:

- Nghe danh đã lâu.

Mới nghiêng đầu đỡ lấy Giang Trừng, thản nhiên nói:

- Không tìm thấy nước.

Giang trừng: “……” Vậy ngươi còn cọ.

Quỷ phong lưu ê ê a a nửa ngày, mới lấy lại sự chú ý từ đôi mắt đào hoa luôn rực sáng của Ngụy Vô Tiện, nhưng lại là ánh mắt cảnh cáo, trong lòng hiểu rõ chỉ đành thở dài nói xong lời từ biệt thì liền trở về, chỉ cảm thấy mình trước nay tự xưng là có đôi mắt đẹp nhất cũng còn lâu mới bằng được đôi mắt đẹp đến bức người, bức cả quỷ kia.

- Ta cùng lão quỷ vừa thương lượng xong, ba ngày sau sẽ đưa ngươi ra ngoài. Nơi này sương mù chướng khí đối với người thương tổn không quá  lớn, ta đưa ngươi qua đoạn đường nguy hiểm nhất là được.

- Nơi nào nguy hiểm nhất?

- Từ nơi này đi về hướng nam sẽ đến một cánh rừng, thỉnh thoảng sẽ có ác quỷ lui tới, ta đưa ngươi ra khỏi cánh rừng ấy là được. Ngươi vẫn đi tiếp về hướng nam là được.

- Từ cánh rừng theo hướng nam lại ra đâu?

- Là lãnh địa của lão quỷ, rất an toàn.

Ngụy Vô Tiện trong mắt sáng ngời, đoan đoan chính chính ngồi xuống, trịnh trọng chuyện nói như lấy làm lạ:

- Biết đâu hắn lại lừa ngươi? Ngươi không phải nói lúc ngươi vừa tới hắn muốn đánh ngươi sao? Ngươi là người, ta cũng là người a, lỡ hắn nhân lúc ngươi không có mặt khi dễ ta thì sao?

- Lão quỷ sẽ không, hơn nữa ngươi tu vi không thấp, lại có Tử Điện……

- Sư đệ, kỳ thật ta nội thương rất nghiêm trọng, Ôn Tình cô nương nói ta trong khoảng thời gian ngắn không thể dùng linh lực, nếu không, nếu không ta…… Sợ là muốn……

- …… Ta đây tiễn ngươi thêm một đoạn đường._  Giang Trừng lười cùng y tranh luận.

- Qua lãnh địa của hắn? Lại là nơi nào?

- Là một mảnh đất hoang, có rất nhiều mộ, bên trong tẩu thi đều là ta gọi ra, sẽ không đụng vào ngươi.

Ngụy Vô Tiện mắt lại là sáng ngời:

- Sư đệ, kỳ thật ta chẳng những sợ chó, ta còn sợ xác chết, lỡ ngươi không cẩn thận ngủ rồi mất khống chế? Ta đây chẳng phải là muốn……

- …… Ngươi lúc khi dễ Tiểu Mỹ sao ta không thấy ngươi sợ.

Ngụy Vô Tiện từ ngữ nghiêm túc ra vẻ chính nghĩa, thần sắc như thường:

- Hắn ngoan đến như nhi tử ngươi vậy, nhi tử ngươi chính là nhi tử ta, khi dễ nhi tử của mình, ta sao lại sợ.

Giang Trừng phải thừa nhận, hắn trước nay nói không lại Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện quấy lấy hắn. Tựa hồ giống như trước kia, mọi việc chỉ cùng y gặp rắc rối mà thôi, nhiều năm cảm tình, có phúc không thấy được cùng hưởng, nhưng gặp nạn nhất định cùng nhau đương đầu. Vì thế cũng không cùng y tranh luận, thuận thuận theo đáp ứng y nguyện vọng nhỏ ấy rồi nhìn sắc trời mà mặc áo mà ngủ, Ngụy Vô Tiện đương nhiên không chịu, tùy tay rút cây sáo trên eo hắn thưởng thức, gian phòng nhỏ mông lung Giang Trừng theo bản năng định nhảy lên đánh tới, lại bắt gặl đôi mắt nghĩ hoặc của Ngụy Vô Tiện mới định thần, bình phục tâm tình ngồi xuống:

- Hỏi lại lần nữa, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?

- Hì, sư tỷ cũng từng hỏi qua ta._  Ngụy Vô Tiện cười nói_ Tiện Tiện năm nay ba tuổi. Trừng Trừng mấy tuổi nhỉ?

- Ngụy ba tuổi, ngủ._  Giang Trừng không kiên nhẫn mà vừa quay người, lần thứ hai nằm xuống.

- Trước kia ta không ngủ, đều có sư tỷ dỗ ta, mấy ngày nữa ta phải đi, lẻ loi một mình từ Di Lăng đi đến Mi sơn, đường xa như vậy, còn dễ gặp phải Ôn cẩu, chính là hiện tại……

Giang Trừng nghe vậy cũng có chút thẹn, đành phải trở mình, nằm hướng mặt về phía Ngụy Vô Tiện, duỗi tay vỗ vỗ đỉnh đầu y, nhẹ giọng nói:

- Ngụy Anh, ngủ đi.

- Ừm._  Ngụy Vô Tiện con ngươi hơi sáng ngời, nhỏ giọng nói_ Trừng Trừng, ta đều nghe ngươi, ngươi xem ta có ngoan không?

- Ngoan._ Giang Trừng nhẫn nhịn, cố gắng nói chậm lại.

Ngụy Vô Tiện bên kia trầm mặc một lúc, an tĩnh đến mức Giang Trừng lại muốn ngủ, Ngụy Vô Tiện trở mình, lặng lẽ đi ra ngòai, Giang Trừng dễ bị giật mình, hoàn toàn không kiên nhẫn mà ném tới một kiện quần áo:

- Ngươi lại đi làm gì.

Ngụy Vô Tiện nhỏ tiếng ngập ngừng nói:

- Giải quyết như cầu.....rất giống ta! Sư đệ ngươi……quá ngoan.

Giang Trừng nắm lên kiện quần áo kia duỗi chân một cái, dùng sức ấn lấy hạ thân Ngụy Vô Tiện, lấy quần áo bảo đầu y lại, hung tợn nói:

- Ngươi đừng đi Mi sơn, ta đem ngươi luyện thành tẩu thi.

Ngụy Vô Tiện một tiếng " Tốt." giòn tan, xuyên qua lớp quần áo truyền vào tai Giang Trừng. Tức giận đến mức Giang Trừng tuôn ra một câu thô tục, nghẹn một bụng bực bội trở về ngủ.

Ngụy Vô Tiện lại không an phận, giải quyết xong vấn đề lại lấy cây sáo kia ra thưởng thức, tinh tế đếm cánh hoa sen đỏ trên đuôi sáo, rồi để sát lại thổi một đoạn sáo, ngắn nhưng du dương, kỹ thuật âm luật hiểu biết cao hơn Giang Trừng một ít, chỉ là xung quanh yên tĩnh, không có dị động. Ngụy Vô Tiện mới than xả giận, quả nhiên phải có Giang Trừng tới thổi, cây sáo tuy là đồ vật thượng đẳng, ở trong tay Giang Trừng là thượng đẳng pháp khí, ở trong tay y lại chỉ có thể là thượng đẳng nhạc cụ mà thôi.

Nhưng Ngụy Vô Tiện tâm tư chuyển biến nhanh chóng, tóm lại Giang Trừng lại bị phá cho tỉnh, mê mê hoặc hoặc mà ngồi dậy, bắt đem một bụng bực bội nói:

- Ngươi còn có thể ngủ hay không?

- Được nhìn thấy sư đệ ngươi, lòng ta vui mừng quá mức, ngủ không được a._ Ngụy Vô Tiện nói năng chân thành_ Mà cây sáo thật tốt, nó có tên không?

- Tên? Không có._ Giang Trừng cân nhắc nói_ Nếu không thì kêu Tiểu Sáo ? Sáo sáo?

Ngụy Vô Tiện trầm mặc một lát, đưa lên môi thổi một đoạn nhỏ, mờ mịt uyển chuyển lại ào đến như lũ, như tiếng thông reo từng trận, tiếng gió gào rít, lại như ngôn ngữ khó nói, đẹp mà không tục.

Giang Trừng trong lòng thầm khen nhưng ngoài miệng lại lười đến nhiều lời, tuy cảm thấy trong nháy mắt được thanh tâm, yên ổn rất nhiều, nhưng vẫn là thấy buồn ngủ, trừng mắt gật đầu, liền xem như cho y thể diện.

- …… Không bằng, kêu nó Trần Tình ._  Ngụy Vô Tiện thổi xong một khúc, do dự nói. Giang Trừng không hiểu ẩn ý, vừa nghe chỉ cảm thấy tên này  so với “Sáo Sáo” tốt hơn rất nhiều, vui vẻ đồng ý:

- Tốt vậy kêu Trần Tình.

陈情: Trần tình. Có nghĩa là bày tỏ tình cảm, cảm xúc hoặc là tình cảm lâu năm. Có thể hiểu là tỏ tình hoặc tình xưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro