Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

".........."

Tôi dường như không thể bình tĩnh lại. Tâm trí tôi cứ lặp đi lặp lại tình huống vừa nãy và không thể dừng lại đượcccc.

".......Đi chết đii. Tôi sẽ chết ngay tại đây."

Tất nhiên, những người ở đây sẽ không biết tôi là ai, nhưng việc tôi vừa làm một việc gây ra vết thương lớn với lòng tự trọng của tôi.

"Chết điiii..........Tắt thở đii......làm ơn."

Tôi muốn trở thành một nắm bụi rồi nhẹ nhàng rắc mình xuống một dòng sông. Sau đó, tôi muốn bị cá ăn, rồi bị ngư dân bắt, sau đó là thức ăn trên bàn của ai đó và trở thành phân bón cho trái đất. Điều đó có lẽ sẽ hữu ích hơn rất nhiều so với những gì tôi vừa làm.

Anh ta bảo tôi hãy thu hút sự chú ý vì vậy tâm trí tôi quay về kiếp trước khi tôi làm nhân viên sự kiện bán thời gian và nhảy để thu hút sự chú ý của người khác. Tôi nhảy lên sân khấu vì đó là trường hợp khẩn cấp. Ở kiếp trước, điều này không sao cả vì tôi đã mặc trang phục nhân vật trong khi nhảy. Nhưng điều này đã khác. Khuôn mặt của tôi đã hoàn toàn lộ ra.

Hơn nữa, đây là điều tôi tự nguyện làm nên càng xấu hổ hơn. Trời ơi. Trời ơi. Toi tôi rồi. Tại sao tôi làm điều đó? Tại sao tôi chỉ có thể nghĩ duy nhất mỗi phương án này?

Tôi đau khổ khi đối mặt với hậu quả hành động của mình. Tôi nhìn xuống và ngồi xổm xuống, sau đó nhìn lên trần nhà khi tất cả sức lực của tôi đã cạn kiệt.

Khi tôi nhìn về phía trước, Eves đang đứng ngay đó. Anh ta nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt màu bạc khó đoán.

"Đi nào."

Anh ta chỉ nói hai từ rồi liền bỏ đi. Tôi không thể nhìn thấy dù chỉ một chút biểu cảm kinh ngạc ban nãy trên khuôn mặt anh ta.

Nhìn Eves, có vẻ như anh ấy đã hoàn thành được điều mình muốn. Nghiêm túc mà nói, nếu anh ta không bồi thường cho tôi một khoản hẫu hĩnh cho việc này, thì tôi sẽ không để anh ta yên đâu. Tôi cần sự bù đắp về cả mặt tinh thần lẫn vật chất cho việc này. Tất nhiên, tất cả là do tôi lựa chọn nhưng vẫn là do anh ta bảo tôi làm. Tôi quyết định sẽ chỉ tranh luận về khoảng đó.

Eves, người đã bỏ xa tôi mà không thèm quay lại, đang đứng từ xa nhìn tôi. Có vẻ như tôi cũng nên chuẩn bị đi ra ngoài.

Tôi kiểm tra các bàn mà người chúng tôi điều tra đã ngồi và thấy rằng họ đã biến mất. Mọi người xung quanh vẫn thường nhìn về phía tôi. Tôi nghiến răng khi cố lờ đi ánh nhìn của họ.

Khi tôi cố gắng dồn chút sức lực vào đôi chân của mình để đứng dậy, một điều kỳ lạ đã xảy ra. Tôi hoàn toàn không thể đứng lên và còn ngã xuống sàn khi mới đứng lên được chút. Eves thấy có gì đó không ổn và đi lại chỗ tôi đang ngồi.

Chân tôi dường như đã bị chuột rút. Chắc tôi đã quá lo lắng nên chân tôi mới không cử động được. Tôi cố gắng đứng lên hết sức có thể và bám vào tường để đứng vững hơn. Chân tôi run rẩy, nhưng tôi vẫn có thể bước được một bước bằng cách bám vào tường.

Eves cho tôi một cái nhìn giống như đang hỏi tôi làm gì vậy. Sau đó, anh ta nhìn tôi với ánh mắt đầy thương hại và nắm lấy cánh tay tôi.

"Dựa vào."

Eves đỡ tôi dậy khi chân tôi đang run rẩy. Sau đó, có vẻ như anh ta thấy phiền nên đã đỡ tôi lên lưng anh ta rồi cõng tôi đi. Lúc đầu tôi đã từ chối, nhưng ngay sau khi thấy rằng được cõng như thế này thì sẽ thuận tiện hơn nhiều nên tôi cũng kệ.

Cuối cùng, tôi đã được Eves cõng trong suốt chuyến đi mặc dù chân tôi chẳng bị thương gì cả. Không đùa đâu, nhưng tình huống này là lần đầu tiên trong cả kiếp trước lẫn hiện tại của tôi. Sau ba mươi năm, tôi tiếp xúc cơ thể như này với một người đàn ông không phải người nhà tôi. Tôi vô cùng khó chịu. Tôi lúng túng trên lưng anh ta sau một lúc.

"Cho tôi xuống."

Tôi làm ầm lên đòi tự đi, thế là anh ta để tôi xuống. Nhưng vừa chạm chân xuống, tôi vấp ngã ngay tại chỗ. Đôi chân của tôi dường như vẫn không thể cử động.

Và bây giờ, tôi thậm chí còn bị bong gân mắt cá chân. Cảm giác như tôi đã 'hạ cánh' nhầm khi tôi ngã trước đó. Eves nhìn tôi với ánh mắt mỉa mai ý nói tôi làm tốt lắm.

Eves ý kiểu như này: 'ờ em hay lắm, làm mất thời gian hơn rồi đấy.'

Khi tôi ngã, Eves im lặng đỡ tôi đứng lên và đỡ tôi lên lưng với vẻ mặt cau có. Nếu như mọi khi thì tôi sẽ cảm thấy rất xấu hổ, nhưng dư âm điệu nhảy trước đó quá lớn để khiến tôi xấu hổ về chuyện lúc này.

Shuraina kiểu tao bận xấu hổ chuyện khác rồi, chuyện này để sao.

'Haaaa, hôm nay mình đã hủy hoại hình tượng của mình theo đủ kiểu luôn.'

Tôi chỉ thẫn thờ nhìn những khu ổ chuột khi nằm trên lưng anh ta. Chắc chắn là chúng tôi sẽ đụng phải những người phụ nữ lúc nãy, nên đằng nào thì tôi cũng phải nằm trên lưng anh ta thôi, tránh sao được.

Tôi đã cố gắng hết sức để tránh đụng chạm cơ thể với Eves nhiều nhất có thể, nhưng sau đó nhanh chóng bỏ cuộc và dựa người mình lên lưng anh ta. Eves lặng lẽ cõng tôi đi dạo, cảm thấy thật thoải mái. Có lẽ vì lưng anh ta ấm áp nên cơ thể tôi dần thả lỏng và có cảm giác như tôi sắp chìm vào giấc ngủ. Nhưng tôi là ai cơ chứ? Tôi sẽ không ngủ đâu.

Giống như trên đường đua, tôi chạy nhanh nhất có thể rồi bất tỉnh, cơ thể của tôi về cơ bản thì giống như vậy. Khả năng tinh thần và thể chất của tôi đã cạn kiệt rồi.

Lưng của Eves thật thoải mái, nhưng rồi sự mệt mỏi của tôi đột nhiên tan biến.

Phụt.

Đó là bởi vì Eves, người nãy giờ hoàn toàn im lặng đột nhiên cười khẩy. Không khó để tôi nhận ra rằng anh ta cười vì tôi. Nhưng đó chỉ là phỏng đoán và tôi không thể hoàn toàn chắc chắn. Tôi mở to mắt chớp chớp và tôi tập trung để ý đến hành động bất ngờ đó của anh ta.

"Ôi trời, thôi tiêu rồi."
".........."
"Mỗi khi tôi sắp quên nó, nó lại hiện lên trong đầu tôi."

Eves lặng lẽ lẩm bẩm. Nhưng tôi ở ngay sau anh ta nên tôi có thể nghe rõ mồn một câu nói đó. Khi tôi lạnh giọng hỏi anh ta đang nghĩ về cái gì thì anh ta chỉ thản nhiên nói rằng không có gì.

Anh ta trở lại im lặng một hồi lâu. Anh ta có một biểu cảm lạnh nhạt trên gương mặt, như thể đang hỏi anh ta đã bao giờ cười trong đời chưa. Vì vậy, tôi nghĩ anh ta sẽ không cười nữa. Nhưng mà...

Phụt.

Eves lại nhếch môi lên và cười. Tôi có thể nghe thấy trong đó xen một chút tiếng cười mỉa mai. Vâng, đó là những gì tôi cảm thấy. Cười không phải là một cái tội nhưng tôi vẫn cau mày khi cảm thấy xấu hổ và bối rối quay trở lại tâm trí mình.

Sau đó, tôi kiểm tra tay của mình và thấy rằng tay của tôi có màu đỏ. Không chỉ mặt tôi, mà toàn bộ cơ thể tôi cũng đỏ bừng lên.

Eves dường như nhận ra rằng tôi nao núng trước tiếng cười của anh ta nên chỉ cười khẩy một cách đáng ghét. Khi Eves cười, anh ta không chỉ cười. Có vẻ như anh ta còn đang cười nhạo tôi.

Từng đợt cười mỉa mai của Eves vẫn tiếp tục kể cả sau khi chúng tôi đã rời khỏi khu ổ chuột. Chết tiệt. Tôi thấy đau đầu quá.

Tôi không còn xấu hổ vì tiếng cười của anh ta nữa và chỉ đang nhìn chằm chằm lên bầu trời phía trên tôi.

Khi chúng tôi làm xong công việc trong ngày, trời đã hơi xế chiều. Bầu trời tối đen, nhưng màu đỏ của mặt trời vẫn chưa biến mất. Mùa hè đang dần chuyển sang mùa thu, làn gió buổi tối có cảm giác mát mẻ.

Làn gió mát từ từ làm tan đi những giọt mồ hôi của tôi. Gió cuốn tóc tôi bay sang một bên. Tôi có thể cảm thấy mái tóc của mình ngày càng trở nên rối bù, nhưng tôi cũng chẳng thèm để tâm đến.

Tôi có thể nghe thấy tiếng cười của người dân thị trấn, thêm tiếng ồn xung quanh vào suy nghĩ của tôi. Không gian tràn ngập tiếng cười nói và tiếng rao bán hàng hóa của các thương nhân.

Bởi vì nó được phổ biến vào tối muộn, các quán bar và cửa hàng giải trí đang dần mở cửa cho những vị khách buổi tối của họ. Mùi thức ăn cũng phảng phất trong không khí. Tâm trạng của tôi trở nên nhẹ nhàng hơn khi tôi cảm thấy thoải mái hơn.

Tôi gần như thấy mình bắt đầu ngâm nga một giai điệu với làn gió mát, nhưng đã bịt miệng trước khi nó có thể phát ra. Tôi đã sắp giải phóng con quỷ được gọi là 'bài hát'. Tôi không thể cho Eves thấy bất kỳ điểm đáng xấu hổ nào trong tôi nữa.

Tôi đã mất đi sự đề phòng về tinh thần của mình một lần, và bây giờ tôi sắp mất nó vĩnh viễn. Ai đã khiến tôi thả lỏng tinh thần?

"Em có thích gà xiên không?"

Eves nhìn chằm chằm vào quầy thịt gà xiên bên cạnh chúng tôi và hỏi. Tôi căng thẳng khi anh ta bắt đầu nói. Anh ta vậy là có ý gì, tôi thích xiên gà? Âm mưu gì vậy? Thấy tôi không trả lời, anh ta quay đầu lại nhìn tôi. Trước cái nhìn đột ngột của anh ta, tôi thuận miệng đáp lại.

"Vâng, có hơi......"

Câu trả lời của tôi khá khả quan, Eves đã mua hai xiên từ quầy hàng. Tôi nghĩ anh ấy sẽ cho tôi một cái và ăn cái còn lại, nhưng anh ấy đã đưa cả hai cho tôi. Tôi thấy Eves, người đã đưa cho tôi cả hai xiên, thật đáng ngờ. Anh ta chắc chắn không phải là loại người sẽ làm điều này, vậy tại sao anh ta tự dưng lại cho tôi đồ ăn? Anh ta đã bỏ thuốc mê vào nó đúng không?

"Sao tự dưng lại như thế?"

Khi tôi hỏi, Eves đã đáp.

"Tôi có thể nghe thấy tiếng ọc ọc."
"Đó có thể là của anh."

Thay vì trả lời, Eves chỉ nhếch mép cười với tôi.

...Aizzz chết tiệt. Chết tiệt thật đấyyy.

Nó nhỏ đến mức ngay cả tôi cũng không thể nghe thấy, nhưng rõ ràng là anh ta đã nghe thấy tiếng sôi sùng sục từ bụng tôi khi tôi đang nằm trên lưng anh ta. Như anh ta đã nói, tôi chỉ mới ăn một miếng bánh sandwich nên tôi thực sự rất đói.

Vì Eves không ăn nhiều nên tôi đã đi theo anh ta.

Nhưng nghiêm túc mà nói, không có gì diễn ra đàng hoàng trong ngày hôm nay. Tại thời điểm này, tôi không có gì phải xấu hổ trước mặt anh ta. Anh ta đã biết mọi thứ đáng xấu hổ về tôi ngoại trừ kỹ năng ca hát trời cho của tôi thôi.....

Tôi nằm trên lưng anh ấy, mỗi tay cầm một xiên thịt gà và suy ngẫm. Nhưng tại sao anh ta lại cho tôi cả hai xiên? Có thật là anh ta bảo tôi ăn cả hai xiên này?

Tôi nhìn chằm chằm vào Eves và nhận ra. Anh ta đang cõng tôi bằng cả hai tay nên anh ta không có tay để ăn. Vậy thì sao, anh ta muốn tôi đút cho anh ta ăn hay gì?

Tôi cau mày, sau đó đặt một xiên thịt gà gần miệng anh ta. Nhưng Eves đã không ăn nó.

"Ta đưa cả hai xiên để cho em ăn."

Tôi nghiêng đầu bối rối trước phản ứng bất ngờ của anh ấy.

"Tại sao?"
"Có vẻ như em cần phải ăn cả hai mới đủ lấp đầy dạ dày của em."

Thêm vào đó, gian hàng đặc biệt này có kích thước phần rất lớn. Họ đã thêm rất nhiều thịt và rau nên chỉ cần một món là đủ cho một bữa ăn. Vì vậy, về cơ bản, anh ta đang nói với tôi rằng tôi trông giống như sẽ ăn rất nhiều.

Tôi đã nghĩ rằng mình gầy, nhưng gần đây tôi có tăng cân không.....?

Chà, ngay từ đầu tôi đã xấu xí nên việc thêm một lớp mỡ cũng không thay đổi quá nhiều, phải không.....? Tôi muốn ăn cả hai, nhưng tôi không muốn trở nên xấu xí hơn.

Tôi cảm thấy hơi hụt hẫng cho đến khi Eves tiếp tục nói.

"Em đang ở độ tuổi phát triển nhất. Hãy ăn thật nhiều khi em có thể."

Tôi không biết nói gì khác.

Anh ấy không nói vậy để chế giễu tôi. Tất nhiên, nhìn thấy nụ cười nhếch mép trên môi anh ta cho tôi thấy rằng anh ta đang hơi chế nhạo tôi. Nhưng tôi tự hỏi liệu mình có quá nhiều suy nghĩ ​​tiêu cực về Eves hay không.

Nhưng nghĩ lại, Eves, người đã bảo tôi ăn cả hai xiên, đã không ăn gì cả ngày. Nếu nói đến vấn đề phát triển, anh ta cần được quan tâm nhiều hơn tôi.

Tôi lại đưa cây xiên đến bên miệng anh ta.

"Anh đã nhịn đói cả ngày. Ban nãy tôi đã ăn sandwich rồi.
"Tôi không......"
"Ăn đi."

Khi tôi nói bằng cách đe dọa, Eves dường như đã bỏ cuộc và ăn một ít rau trên xiên. Sau đó, anh ta nói rằng mình đã ăn xong. Điều đó làm tôi ngỡ ngàng.

Nghĩ lại thì Eves ngày hôm qua chỉ uống sữa, ngoài ra không ăn gì khác. Hôm nay, anh ta chỉ uống nước và không ăn gì.

Nhắc mới nhớ, bất cứ khi nào chúng tôi ở cùng nhau, anh ấy chỉ ăn một loại thuốc bột kỳ lạ và không ăn bất cứ thứ gì khác ngoài nó. Nhìn thấy thuốc bột làm tôi nghĩ đến ma túy, nhưng không phải vậy. Nó chỉ giống như thuốc anh ta đang dùng.

Khi tôi giục anh ấy ăn nhiều hơn, Eves thậm chí còn không đáp lại. Tôi bỏ cuộc và bắt đầu ăn cả hai xiên, mỗi tay một xiên. Tôi sẽ không bắt một người không muốn ăn phải ăn nhiều.

"Đừng làm rơi nước sốt lên lưng tôi."

Eves nói, giống như thể đang lo lắng. Tôi nói với anh ấy rằng tôi sẽ cố gắng không làm rớt, và nếu tôi có làm vậy, tôi sẽ dùng phép thuật tẩy nó đi.

Như thể hài lòng, Eves lặng lẽ tiếp tục bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro