Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi Eves mua cho tôi xiên thịt gà thì cả hai chúng tôi đều im lặng. Tôi dựa người vào lưng anh ta và cố gắng để ăn hết xiên gà. Tôi đã cố gắng hết sức để không làm đổ nước sốt lên lưng anh ta, nhưng ăn với tư thế này tôi không thể không làm đổ bất kỳ thứ gì. 

Thế nên tôi đành mặc kệ và cố làm rớt ít nhất có thể. Tôi chỉ cần dùng ma pháp tẩy đi sau khi ăn xong. Tôi thậm chí còn có thể làm cho nó có mùi như đồ mới giặt, vì vậy anh ta không cần phải lo lắng.

Khi chúng tôi dần rời khỏi thành phố, xung quanh chúng tôi cũng có ít người hơn. Sự im lặng giữa chúng tôi càng rõ ràng hơn trước. Eves, người có vẻ đang trầm tư, mở miệng như muốn nói điều gì đó.

"Ban đầu, tôi vốn không định kéo một đứa trẻ như em vào chuyện này."
"Gì?"
"Bởi vì tôi đã nói dối về việc mình sẽ chết đấy. Hãy nói với tôi khi em thấy rằng em không thể giúp tôi được nữa. Thông tin em có được cho tôi đến bây giờ là đủ rồi. Tôi cũng sẽ giúp em để em có thể nhận được những yêu cầu như trước đây."

Trước lời nói đột ngột của Eves, xiên thịt gà mà tôi đang ngậm trong miệng rơi xuống đất. Hả, cái gì mà tự nhiên nói như vậy? Khi tôi nhìn chằm chằm Eves với vẻ mặt bối rối, trống rỗng. Eves giữ im lặng trước khi nói tiếp.

"Bởi vì tình hình này....... Vốn dĩ tôi định ép em vào một số tình huống nghiêm trọng cho đến khi đạt được mục đích của mình."

Do ảnh ở với Shushu khác quá nên tui xém quên tính cách thật của ổng là như này =))

"......?"

Đợi đã, tôi thậm chí đã viết một bản cam kết nói rằng tôi có thể rời đi khi nào tôi muốn. Đúng như dự đoán, Eves biết cách để khiến tôi không thể rời đi nếu anh ta muốn. Đúng như tôi nghĩ, anh ta đã có kế hoạch. Nhưng bây giờ anh ta đang tiết lộ những kế hoạch đó.

Eves dường như đang suy ngẫm một lúc trước khi nói tiếp.

"Tôi đã thay đổi chủ ý của tôi."
"Huh?"

Tôi ngẩng đầu lên khỏi lưng anh. Eves đang muốn nói gì lúc này?

"Em không phù hợp với những công việc bẩn thỉu."

Eves mất một lúc trước khi nói tiếp. Tôi đang chờ đợi anh ta sẽ giải thích thêm, nhưng anh ấy đang nói cho tôi biết tôi nên làm gì sau khi đã rửa tay sạch sẽ khỏi công việc này.

"Khi em nhận được yêu cầu tiếp tục công việc, có lẽ em nên ngừng đào bới các tổ chức khác."

Tôi cũng đã suy nghĩ về những việc làm anh ta đang nói đến. Những công việc như vậy được hình thành theo một mạng lưới phức tạp. Tôi đã không nhận ra rằng hội Lunaasha được kết nối với bất kỳ công ty nào mà tôi đã tiếp xúc với thế giới. Tôi đã quá xem nhẹ thế giới ngầm.

Nếu tất cả những gì Eves nói là sự thật, thì tôi đã gặp rất nhiều nguy hiểm nếu không có Eves. Chỉ nhờ cách giúp đỡ của anh ấy mà tôi có thể được an toàn cho đến bây giờ. Đây là điều mà tôi sẽ không biết nếu tôi không tìm hiểu về anh ta.

Anh ấy nói không có gì sai cả, và tôi im lặng lắng nghe vì tôi đang tự kiểm điểm lại hành động của mình. Eves tiếp tục nói.

"Đối với những công việc bẩn thỉu như thế này, em chắc chắn sẽ mất bấy nhiêu tiền mà em đã kiếm được. Các công ty mà em đã tiếp xúc nhiều như vậy cũng mong muốn nắm bắt và vạch trần em. Có rất nhiều người chỉ hận em. Và có rất nhiều người sẽ biến những lời nói đó thành hành động."

.....Tôi biết nó, nhưng nghe Eves nói với tôi rằng nó thực sự khiến tôi bị sốc. Tôi đã nghĩ rằng những người đó sẽ không bao giờ tìm thấy tôi, và đó là sự thật. Nhưng tôi đã trở nên sợ hãi hơn sau khi nghe nói rằng họ đang tìm kiếm tôi với ý định giết người.

"Ngay cả khi tiền là thứ quan trọng ngay lúc này, thì có ích gì nếu nó hủy hoại em mãi mãi? Không ai sẽ hiểu, thậm chí biết. Nếu em bị thương trong khi làm việc chăm chỉ một mình, điều duy nhất em sẽ nghe được từ người khác rằng em là con ngốc mà thôi."

Lời khuyên của anh ta khắc nghiệt nhưng thực tế. Nghe anh ta chửi làm tôi thấy thấm nhuần lời khuyên đó. Một con ngốc.

Tôi cảm thấy làn gió đêm khi tôi lắng nghe anh ấy. Dáng đi chậm rãi khi anh cõng tôi trên lưng, từng lời nói đều chân thành. Tôi lặng lẽ gật đầu.

Tại thời điểm này, tôi cảm thấy bối rối trước tính cách của Eves. Lúc đầu, tôi đã nghĩ rằng anh ta không có một giọt nước mắt hay máu nào trong cơ thể vì anh ta quá nhẫn tâm. Nhưng nhìn cách anh ấy đột nhiên đối xử với tôi tình cảm như vậy khiến tôi nhận ra rằng anh ta là một con người thực sự. Anh ta không kinh khủng như tiểu thuyết gốc. Ai là tác giả thế? Tại sao người đó lại viết tính cách sai lệch như vậy?

Do chị tác động lên ảnh thôi chứ Eves có tốt lành gì đâu=)) 

Ngay trước khi Eves đưa tôi về nhà bằng xe ngựa, anh ấy đã để tôi ngồi xuống một chỗ nào đó. Anh ấy lấy thuốc và băng bông không biết từ đâu ra và bắt đầu nói khi chăm sóc cho mắt cá chân bị sưng của tôi.

"Em có nhà để về và có một gia đình hạnh phúc. Em có thể tận hưởng điều đó trong khi hành động như một đứa trẻ. Em vẫn còn trẻ."

Tôi không nói gì khi nhìn Eves điều trị mắt cá chân cho mình. Eves nói xong liền đứng dậy.

"Em có những thứ mà người khác chỉ mơ ước có được, vì vậy hãy tận hưởng nó khi mà em có thể."

Eves vuốt lại tóc cho tôi. Tôi chợt nhận ra rằng Eves vẫn còn là một thiếu niên tầm tuổi tôi.

Eves gọi một chiếc xe ngựa và kéo nó về phía tôi. Sau đó, anh ta ôm tôi và để tôi vào trong xe ngựa. Lần này tôi không từ chối đụng chạm của anh ấy. Bình thường tôi sẽ nói không sao và tranh cãi rằng tôi có thể tự mình đi xe, nhưng lúc này tôi chỉ muốn nằm yên một chỗ.

"Làm tốt lắm."

Eves nói, giọng lãnh đạm. Anh quay đi sau khi đưa tôi vào trong xe ngựa. Eves biến mất khỏi tầm nhìn của tôi, nhưng tôi chỉ nhìn chằm chằm nơi cuối cùng anh ấy đứng.

À đúng rồi. Tôi quên dùng phép thuật tẩy sạch sẽ quần áo của anh ấy.

------

Ngày hôm sau, ngay khi nhìn thấy anh ta, tôi liền xin lỗi Eves vì ​​đã làm bẩn áo của anh ấy.

Eves hiểu chuyện đó một cách đáng ngạc nhiên. Điều đó thật xấu hổ, nhưng anh ấy nói với tôi rằng anh ấy đã dự đoán trước việc tôi sẽ làm bẩn quần áo anh ấy và quên giặt. Bởi vì tâm trạng của tôi vào hôm qua không được tốt.

Eves nói rằng anh ấy có một chiếc áo sơ mi khác bên trong, vì vậy anh ấy có thể cởi nó ra. Tôi dùng đủ loại ma pháp tẩy, phép thơm và mọi phép thuật hữu ích khác lên áo sơ mi của anh ấy mà tôi có thể. Có cảm giác như tôi chỉ cho anh ấy thấy những phần đáng xấu hổ của bản thân mình, vì vậy tôi rất xấu hổ.

Khi thấy tôi không nói với anh ấy rằng tôi sẽ dừng làm việc này, Eves vẫn giao cho tôi công việc như thường lệ. Eves bảo tôi hãy nghỉ khi tôi cảm thấy thích, nhưng hiện tại tôi không muốn nghỉ. Đó là bởi vì anh ấy đã trả rất nhiều tiền cho tôi. Đó có lẽ là khoản tiền cao nhất mà tôi từng nhận được.

Ra khỏi thế giới ngầm sẽ xảy ra sau khi Eves đạt được mục tiêu của mình. Mục tiêu của anh ta là làm rỗng túi của cha anh ta, phải không? Rồi ra khỏi hội, ra khỏi hội. Ra khỏi hội.....Eves muốn làm gì? Nó có kiếm được nhiều tiền hơn không?

Sau khi quan sát anh ta vài ngày, tôi thấy rằng Eves không phải là một kẻ gian xảo như tôi nghĩ. Anh ta không phải là thứ rác rưởi không thể cứu vãn được như cuốn tiểu thuyết đã mô tả về anh ta.

Do Hestia ghét ổng quá mà =))

Tôi không biết làm thế nào anh ấy là người được ủy quyền chức phó thương đoàn Lunasha, nhưng anh ấy đã làm việc hiệu quả khi anh ấy làm việc dưới tên của chính mình.

Hơn nữa, anh ấy có một mặt chính trực đáng ngạc nhiên mà tôi không biết. Nếu không liên quan đến chủ thương đoàn, anh ta chưa bao giờ thực sự làm phiền ai khác.

Như anh ấy đã nói với tôi, anh ấy chỉ muốn thoát khỏi thế giới ngầm.

Tôi quyết định tin tưởng anh ta một lần này. Khi tôi nói với Eves rằng tôi sẽ tiếp tục làm việc với anh ấy, anh ấy không thể hiện bất cứ điều gì nhưng có vẻ hơi nhẹ nhõm.

------

Hylli là một thiên tài về bản năng, Cory là một thiên tài trong việc tìm tòi, và Eves là một thiên tài trong công việc của mình. Eves rất giỏi trong việc tận dụng mọi người theo khả năng tốt nhất của họ. Anh ấy biết cách phân công lao động để đạt hiệu quả cao nhất và rất giỏi trong việc thao túng tâm trí của mọi người khi ký kết hợp đồng.

Hơn nữa, Eves rất giỏi trong việc đọc vị mọi người. Anh ấy cần giữ bên mình những người anh hài lòng.

Nếu tôi nói rằng tôi sẽ làm điều gì đó, tôi nghĩ rằng điều quan trọng là phải tiến về phía trước thay vì hoài nghi nhân sinh. Đây là những gì tôi đã nói với bản thân mình khi tôi nghĩ về việc muốn giúp đỡ anh ấy.

Eves là một người mà tôi có thể học hỏi được rất nhiều điều. Không, thành thật mà nói, tôi rất tôn trọng anh ấy. Nói thật thì có vẻ như tôi đang học hỏi cách làm việc từ anh ấy thay vì hoàn thành các yêu cầu trong những ngày này.

Dù sao đi nữa, tôi cảm thấy như mình đã thân thiết hơn với Eves khi làm việc với anh ấy. Thay đổi lớn nhất là anh ấy bắt đầu gọi tôi bằng biệt danh. Không biết từ lúc nào, anh ấy đã bắt đầu gọi tôi là Shushu. Chúng tôi trở nên thân thiết một cách tự nhiên mà không chút ngượng ngùng. Không khí lạnh lẽo mà anh ấy giữ trước mặt tôi trở nên dịu đi hơn một chút, và ngay cả khi anh ấy không đối xử tử tế với tôi thì anh ấy cũng không có ác ý. Nếu ngày nào anh ấy cũng phớt lờ tôi khi chúng tôi mới bắt đầu làm việc, thì bây giờ anh ấy lại nhiệt tình đáp lại.

Nếu không có công việc cần ra ngoài, tôi thường làm việc tại văn phòng của Eves.

"Shushu, ăn đi."

Tôi vùi mặt vào đống tài liệu xung quanh nhiều đến nỗi tôi suýt hôn nó cho đến khi một chiếc túi giấy được ném tới bên cạnh. Tôi nghiêng đầu nhìn vào trong túi và thấy một chiếc bánh sandwich với thịt, rau và sữa, cùng với một ít đồ ăn nhẹ. Tôi nhìn Eves, người đã ném chiếc túi và lấy thứ gì đó từ túi của tôi và ném vào anh ta.

"Đây."

Đó là thứ tôi đã chuẩn bị cho Eves, người hầu như không bao giờ ăn bất cứ thứ gì ngoài uống thuốc bột. Nó không nhiều, chỉ là một loại nước ép trái cây mà tôi đã làm bằng cách trộn rau củ và trái cây.

"Đây là gì?."
"Thức ăn của anh."
"........"
"Đừng ăn bột mì nữa và uống cái này đi."

Tôi đã tìm ra loại thuốc bột mà Eves uống hàng ngày. Anh ấy ăn bột suốt thay bữa ăn nên tôi luôn tò mò, nhưng khi biết đó là thứ gì, tôi không giấu nổi sự ngạc nhiên.

Thuốc là thuốc đau đầu, thuốc liên quan đến căng thẳng trộn với bột mì. Đúng vậy, bột mì. Eves là một người đáng sợ đã ăn thuốc và bột mì thay cho bữa ăn bình thường.

Anh ấy không thích ăn, nhưng cần phải tồn tại. Đây là điều mà anh ấy đã tìm ra. Thế giới này đã có một khái niệm về calo và chất dinh dưỡng.

Thế giới này không phải là một thế giới tưởng tượng hoàn chỉnh. Đó là một thế giới đang dần phát triển thành một nền văn hóa hiện đại hơn. Chính vì vậy, Eves luôn ghi nhớ điều đó và chăm chút từng chút một cho dưỡng chất của chính mình.

Anh ấy biết rằng chất dinh dưỡng rất quan trọng, vì vậy anh ấy đang ăn bột mì. Khi tôi hỏi dạ dày của anh ấy có đau không, anh ấy nói rằng anh ấy nghĩ là đau nên đã thêm một ít thuốc đau bụng vào hỗn hợp. Anh ta chắc bị điên rồi. Anh ấy sẽ chết nếu cứ ăn như vậy.

Eves nhìn ly nước trái cây rau củ mà tôi mang theo với vẻ mặt cứng đờ. Có vẻ như anh ta đang cảnh giác với thức ăn. Tôi co người lại trước phản ứng của anh ấy. Có phải anh ấy sẽ nói bất cứ điều gì vì tôi đang lo chuyện bao đồng không?

Eves nhìn tôi với vẻ mặt cau có và nói.

"Tại sao em làm thứ này?"

Tôi co rúm người hơn trước giọng điệu hung hăng của anh ta. Nhưng tôi cố làm cái bộ mặt trơ trẽn của mình và dúi ly nước trái cây lại cho anh ta. Tôi đáp lại giọng điệu cộc lốc của anh ta.

"Đối với một người đang làm việc với tư cách là phó thương đoàn, đừng để người khác thấy anh không quan tâm đến bản thân mình như thế nào. Anh có những kế hoạch quan trọng trước mắt, vì vậy anh phải chăm sóc sức khỏe của mình."

Tôi đã chuẩn bị món này vì anh ấy nói rằng anh ấy không thích nhai. Anh ta là một học sinh trung học trẻ tuổi, mới lớn, gặp khó khăn trong việc nhai như một ông cụ già yếu.

Eves có vẻ ngạc nhiên trước giọng điệu lạnh lùng của tôi.

"Em đã làm điều này vì tôi?"
"Tôi đã làm, nhưng đưa nó ra. Khó chịu ghê. Tôi sẽ tự uống vậy."

Tôi giả vờ lấy nước trái cây trả lại, nhưng Eves không ngăn tôi lại như thể điều đó không quan trọng với anh ấy. Tên khốn lạnh lùng. Tôi tự mình trả lại nước trái cây trước mặt anh ấy.

"Không uống thì tự vứt đi."

Tôi sắp xếp tài liệu xong và kéo ghế lại để lấy bánh sandwich ra. Sau đó, tôi bình tĩnh lấy bữa trưa mà Eves đưa cho và ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro