Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước câu hỏi có vẻ ngẫu hứng của Eves, tôi gật đầu. Tôi đã nhìn thấy xác chết, nhưng tôi chưa bao giờ thấy ai chết ngay trước mặt mình.

Eves dường như đang ngẫm nghĩ một lúc trước câu trả lời của tôi. Anh ấy trông có vẻ bối rối.

Eves với lấy chiếc kẹp buộc tóc đuôi ngựa cao và rút nó ra khỏi tóc. Nó giống như một cây kim dày hơn là một chiếc kẹp tóc.

Eves bất ngờ lấy tay che mắt tôi. Tôi chỉ có thể nhìn thấy một màu đen trước mặt.

Tôi cố hất tay anh ta ra, nhưng anh ta đã nhanh chóng nói trước khi tôi làm vậy.

"Đừng làm thế, chỉ cần nắm tay tôi thôi."

Phải có một lý do tại sao anh ta đã chặn tầm nhìn của tôi. Thay vì cố gắng đẩy tay anh ấy ra, tôi lại đặt tay mình lên tay anh ấy. Có vẻ như anh ấy không làm điều này như một trò đùa.

Tầm nhìn của tôi tối đen, nhưng âm thanh thì rõ như ban ngày. Phụt, phụt, cùng với tiếng la hét.

Sau một lúc, Eves bỏ tay ra khỏi mắt tôi. Khi ánh sáng rực rỡ chiếu vào mắt tôi, tôi bắt đầu nhìn xung quanh. Đúng như tôi dự đoán, tất cả những người tôi trói trước đó đều đã chết.

Tuy nhiên, không có bất kỳ thương tích có thể nhìn thấy trên cơ thể. Nếu tôi chỉ liếc nhìn các thi thể, họ trông như đang ngủ.

Eves lau vết máu trên tóc của mình và nhìn vào thi thể của các thành viên trong thương đoàn, rồi bắt đầu nói.

"Điều này có lẽ tốt hơn là bị tra tấn đến chết."

Tôi ngậm miệng lại sau khi nghe Eves nói. Ban đầu tôi đã nghĩ rằng không cần phải giết tất cả mọi người ở đây. Bị giết vì họ đã thất bại trong một nhiệm vụ. Đây là điều mà tôi luôn nghĩ, nhưng thế giới ngầm thực sự vô cùng tàn khốc.

Tôi và Eves đi xe ngựa đến biệt thự của chủ thương đoàn.

Bên trong xe ngựa, Eves đặt tôi ngồi lên đùi anh ấy và nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi đã thề rằng tôi sẽ không ở trong lòng anh ấy. Nhưng khi Eves đưa cho tôi ấn bản đặc biệt của tạp chí 'Kinh tế ngày nay', tôi quyết định để anh ta làm gì thì làm.

Eves, người đang im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên bắt đầu nói chuyện với tôi.

"Shushu."
"Gì?"
"Khi chúng ta đến biệt thự thì hãy tự mình che mắt."

Anh vừa nói vừa chải mái tóc đen của tôi.

"Bởi vì em sẽ thấy rất nhiều thứ mà em không nên thấy."

Khuôn mặt của Eves đầy sát khí khi anh ta nói điều này.

-----

Không lâu sau khi lên cỗ xe màu đỏ, chúng tôi đã đến biệt thự riêng của chủ thương đoàn Lunasha.

Biệt thự nằm trên một cánh đồng rộng trên một ngọn đồi. Biệt thự nằm ngay bên dưới một mặt trăng khổng lồ trông như lấp đầy cả bầu trời. Mặt trăng ở đây trông lớn hơn rất nhiều so với bất kỳ nơi nào khác. Mặt trăng cảm thấy ngột ngạt thay vì nhẹ nhàng.

Có một cuộc khám xét nhanh trước khi chúng tôi được phép vào biệt thự, nhưng vì chúng tôi ngồi trong một chiếc xe ngựa màu đỏ và trông chúng tôi giống như những đứa trẻ ngây thơ nên họ đã để chúng tôi đi.

Sau này tôi mới biết việc đưa trẻ vào là chuyện bình thường nên chúng tôi vào cũng không gặp khó khăn gì.

Khi tôi hỏi tại sao có nhiều trẻ em vào biệt thự như vậy, Eves im lặng và không nói gì cả.

Khi chúng tôi bước vào biệt thự, tôi thấy rất nhiều phòng. Tôi tự hỏi tại sao lại có nhiều phòng như vậy và chúng được dùng để làm gì.

Khi tôi quay đầu lại để xem, Eves nói với tôi rằng sẽ tốt hơn nếu tôi không tò mò về nó. Tôi thường cố gắng hết sức để ghi nhớ lời khuyên, vì vậy tôi chỉ gật đầu và bắt đầu tập trung vào việc tìm kiếm tài liệu.

Căn biệt thự yên tĩnh, nhưng khi tôi nhắm mắt lại để tập trung vào những âm thanh khác nhau, tôi nghĩ mình có thể nghe thấy tiếng la hét và rên rỉ đau đớn của ai đó từ đâu đó bên trong. Khi tôi tập trung vào âm thanh, tôi nghe thấy một giọng nói nhỏ như tiếng muỗi đây đó.

Eves dường như cũng nghe thấy điều đó. Với vẻ mặt cau có, anh ta cố gắng hết sức để tránh hành lang với những căn phòng xếp hàng dài.

Khi chúng tôi bước vào ngay trước đó, các lính canh đã nói với chúng tôi rằng phòng của chủ thương đoàn là phòng lớn nhất trên tầng ba. Có vẻ như chúng tôi đang hướng thẳng đến đó.

Eves và tôi đi lên cầu thang đến căn phòng trên tầng ba. Căn biệt thự có cách bố trí lộn xộn nên rất khó tìm, nhưng Eves biết rõ nơi này nên không vấn đề gì.

Eves gõ cửa. Nhưng không có âm thanh nào phát ra từ bên trong căn phòng.

Điều đó không quan trọng lắm vì mục tiêu của chúng tôi không phải là gặp chủ thương đoàn mà là thu thập những tài liệu chứng từ ông ta mà suýt nữa đã vào tay Eves. Tất cả những gì tôi phải làm là sử dụng phép thuật để tìm kiếm và lấy nó.

Eves không thích việc tôi đến biệt thự, nhưng anh ấy cũng muốn tôi đến. Đó là nhờ ma thuật tìm kiếm mà tôi có thể làm được điều đó để tìm thấy một vật thể chỉ bằng cách biết một số đặc điểm của nó.

Khi chúng tôi không nghe thấy phản hồi sau khi chờ đợi một lúc lâu hơn, chúng tôi quyết định đi vào phòng. Khi chúng tôi bước vào, điều đầu tiên chúng tôi nhìn thấy là một đứa trẻ nhỏ. Có một loại mùi hôi thối trong phòng. Hóa ra đó là vì đứa trẻ này.

Eves cau mày và cố che mắt tôi, nhưng tôi gạt tay anh ấy ra.

"Ưuu, hứccc.....Oẹeee....Con xin lỗi.....Con xin lỗi.....Con hứa sẽ làm tốt hơn mà."

Da của đứa trẻ tóc xanh rách nát, như thể chúng bị rạch bằng một vật sắc nhọn. Ngoài ra, nhiều xương dường như bị gãy, tay chân bị vặn sai hướng. Máu khô, sẫm màu bao phủ cơ thể cậu bé, và tóc cậu bé dính máu khô trên trán.

Trước mặt cậu bé là một khay thức ăn, loại mà thường dùng khi ăn. Bên trong là thức ăn cùng với bãi nôn của cậu bé.

"Con sẽ không làm như vậy nữa. Con sẽ không. Con xin lỗi."

Với đôi mắt trống rỗng, cậu bé nhìn chằm chằm xuống sàn nhà và tiếp tục xin lỗi, cào cấu chiếc ghế sofa bằng những chiếc móng tay gần như không tồn tại. Chiếc ghế sofa trông hoàn toàn rách nát vì tất cả các vết trầy xước.

Tôi không thể nghĩ được. Điều duy nhất tôi cảm thấy là hoàn toàn sốc. Nhìn thấy một cậu bé với những vết thương quá nặng khiến đầu tôi đau như búa bổ, giống như tôi sắp nhớ ra điều gì đó nhưng lại không nhớ ra được.

Về Swan đó chị ơiiii

Eves nhìn tôi và thở dài, lấy áo khoác che mặt tôi. Tôi có thể thấy rằng anh ấy cảm thấy rất có lỗi với tôi.

Eves lại gần đứa trẻ và vuốt tóc nó ra sau. Đứa trẻ run rẩy trước hành động lạ lẫm, rồi nhìn Eves. Đôi mắt bạc của đứa trẻ tóc xanh nhìn chằm chằm vào đôi mắt bạc của Eves.

Như thể thằng nhóc vừa tỉnh giấc, đôi mắt trống rỗng của anh ta đã sáng trở lại và nhìn thẳng vào Eves. Ngay khi nhận ra anh ta, đứa trẻ chạy về phía Eves với cơ thể tàn tạ. Đôi chân bị gãy của nó đi khập khiễng, nhưng cậu bé tóc xanh nghiến răng và chịu đựng cơn đau.

Mặc dù rõ ràng là cậu bé chưa bao giờ nhìn thấy Eves trước đây, nhưng trong mắt cậu vẫn toát lên một ánh mắt sát khí vô cùng sát khí khi nhìn anh.

Cậu bé bắt đầu bóp cổ Eves. Tôi đã hoàn toàn bất động trước cú sốc của mình, sau đó lấy lại suy nghĩ khi nhìn thấy tình huống này diễn ra trước mắt mình. Những tình huống khó tin tiếp tục chồng chất lên nhau trước mặt tôi.

Tôi đã cố gắng giúp Eves chống lại cuộc tấn công bất ngờ, nhưng như thể anh ấy đã đoán trước được điều đó, Eves chỉ đơn giản hất tay đứa trẻ ra và thoát khỏi vòng tay của anh ấy.

Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra trước mặt mình. Đứa trẻ này nhất định là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy Eves, tại sao nó lại có sát khí như thế, giống như muốn giết Eves?

Eves ngồi lên trên đứa trẻ và khống chế chúng không thể di chuyển. Sau đó, anh ta lấy ra một loại thuốc trị thương và đổ lên da của đứa trẻ.

"Ngươi đang làm gì đấy?!"

Đứa trẻ nhìn làn da của mình lành lại và hét lên. Như thể đứa trẻ đã thường xuyên la hét, giọng nói khàn khàn và khàn khàn đến mức nghe giống như giọng của một ông già.

Eves nhìn cậu bé và mỉm cười.

"Chủ thương đoàn đâu?"
"Đưa nó đây!"

Đứa trẻ chạy về phía Eves và cố lấy lọ thuốc trong tay anh ta, nhưng Eves không dễ dàng đưa nó như vậy. Eves xóa đi nụ cười trên mặt và lại nói, giọng lạnh lùng.

"Cha đâu? Ta sẽ đưa nó cho ngươi khi ngươi nói."
"Ực, ngươi..."
"Ta cũng có độc. Ngươi không cần nó sao?"
".....!"

Vừa nói, Eves vừa đút tay vào túi lấy ra một lọ thuốc độc. Chất lỏng màu tím chảy ra bên trong một cái chai nhỏ. Anh ta đang mang theo một thứ nguy hiểm như vậy. Mặt tôi đanh lại.

"Ông ấy đi xuống tầng hầm. Ông ta cầm theo một xấp giấy lạ. Giờ hãy giao thứ đó ra đây!"

Khi đứa trẻ cố gắng lấy cả lọ thuốc và thuốc độc, Eves đã đưa cho nó cả hai.

Cậu bé nhìn chằm chằm vào hai loại chất lỏng khác nhau với vẻ mặt vui vẻ.

Cậu bé nhìn đi nhìn lại lọ thuốc chữa bệnh và thuốc độc trước khi uống thuốc độc mà không do dự. Nó lập tức ngã xuống sàn. Cậu bé đã chết ngay lập tức.

Một cảm xúc phức tạp đang trào lên trong lồng ngực tôi. Tôi gần như quên mất mình đang làm gì ở đây, nhưng giờ không phải lúc để tôi ngạc nhiên. Nơi này nguy hiểm hơn, bẩn thỉu hơn và đáng sợ hơn những gì tôi có thể tưởng tượng.

Tôi đã kìm nén cảm xúc của mình hết mức có thể.

Tôi ngay lập tức sử dụng phép thuật tìm kiếm của mình để tìm những tài liệu mà chúng tôi cần. Có tài liệu trong phòng, nhưng đó không phải là thứ chúng tôi muốn. Đó là tài liệu liên quan đến các thành viên trong thương đoàn. Cũng có tài liệu về Shunivalen trong đó. Tất nhiên, hầu hết thông tin trong tài liệu cụ thể đó đều là do Eves làm giả.

Tôi thở dài, nhìn chằm chằm vào đống tài liệu vô dụng trước mặt. Đầu tôi đau, nhưng đó cũng là một cảm giác quen thuộc giúp tôi tập trung vào một thứ khác ngoài những cảnh tiếp tục diễn ra trước mắt. Tôi cảm thấy như tôi đã nhìn thấy một cái gì đó thậm chí còn tàn nhẫn hơn trước đây.

"Hình như nó không ở trong phòng này. Thằng nhóc nói rằng chủ thương đoàn đã đi xuống tầng hầm với những giấy tờ khả nghi nên chúng ta hãy xuống đó xem sao."

Eves nhìn tôi chằm chằm, giờ đã hoàn toàn bình tĩnh, và theo tôi ra ngoài với vẻ mặt ngạc nhiên.

-----

"Xin lỗi. Tôi không biết thằng nhóc đó sẽ ở trong phòng của chủ thương đoàn như vậy. Đúng như tôi nghĩ, lẽ ra tôi không nên đưa em đến đây."

Eves nói với tôi khi chúng tôi bước xuống cầu thang xuống tầng hầm. Tôi đã cố gắng hết sức để giữ lý trí và lắng nghe những gì anh ấy nói.

"Không sao đâu. Hãy lấy thông tin chúng ta cần để vạch trần hắn và ra ngoài. Và chúng ta có thể thả những đứa trẻ khác ở đây không?"

Eves nghe tôi nói với một nụ cười chua chát trên mặt, lẩm bẩm: "Ngay cả khi em để họ đi, hầu hết những đứa trẻ ở đây sẽ chọn ở lại."

Tôi nhớ lại lời cảnh báo trước đó của Eves khi nghĩ về những gì mình vừa thấy. Anh ấy đã nói rằng tôi sẽ thấy rất nhiều thứ mà lẽ ra tôi không cần phải thấy, và đó là sự thật. Tôi không biết nó sẽ tệ thế này.

Đứa trẻ trước đó có vẻ trạc tuổi tôi. Chứng kiến ​​một đứa trẻ trông như học sinh cấp hai tấn công Eves bằng đôi mắt trống rỗng như vậy. Cậu bé đã tấn công Eves giống như cậu ta đã được lập trình để làm như vậy. Nó trông không giống như đã nhận thức được mọi thứ xung quanh mình.

Thằng nhócc trông giống như đã phải vật lộn trong một thời gian dài. Da của đứa trẻ bị bong tróc và không có một mảng da nào mà không để lại sẹo. Không có một bộ phận nào trên cơ thể nó không bị thương. Hơn nữa, đứa trẻ đã chọn uống thuốc độc thay vì thuốc chữa bệnh trước mặt. Nó đã phạm tội gì mà bị trừng phạt đến mức đó?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro