Chap 169

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có cảm giác như bữa tiệc cấp dưới mới diễn ra ngày hôm qua, nhưng bữa tiệc cấp cao đang đến rất nhanh. Lễ tốt nghiệp diễn ra ngay sau bữa tiệc nên sinh viên bị đồn sẽ tổ chức tiệc tùng cho đến khi bất tỉnh tại bữa tiệc. Không giống như bữa tiệc cấp dưới, bữa tiệc cấp cao rất đông đảo.

Hơn nữa, nhóm cấp cao thoải mái hơn đáng kể so với nhóm cấp dưới. Cho dù bạn có vứt bỏ mọi phép tắc và làm bừa bộn thì cũng không sao nếu mọi người đều vui vẻ.

Yves đã mời tôi làm đối tác của anh ấy tới bữa tiệc cấp cao hai năm trước. Đó quả là một sự ồn ào. Kỳ lạ thay, một trong những người phục vụ lúc đó đã nổi cơn thịnh nộ và sự hỗn loạn đã nổ ra.

Thật kỳ lạ khi bữa tiệc cấp cao của tôi lại sắp diễn ra. Tôi không hào hứng với điều đó – tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ.

Tôi lấy một trong những tờ rơi của đảng cấp cao trên bảng thông báo và nhét nó vào hồ sơ của mình. Có ngày giờ của bữa tiệc và hình ảnh một người đàn ông và một người phụ nữ đang khiêu vũ cùng nhau.

" Swan đi cùng ai....."

Đó chỉ là một câu hỏi hiện lên trong đầu tôi. Tôi chỉ là tò mò thôi.

Hestia có cơ hội cao để mời Harun, Cory có em gái của cậu ấy để cậu ấy có thể đưa cô ấy đi, và Hylli có một cuộc sống xã hội nhìn chung khá ổn nên có lẽ cậu ấy sẽ không gặp nhiều vấn đề khi tìm bạn đời. Nhưng Swan....ai biết được.

Tôi nhìn xuống khi tâm trí tôi đang nghiền ngẫm điều này. Tôi nhìn chằm chằm vào đôi giày đi học màu đen gọn gàng của mình. Tôi nheo mắt một chút khi đôi giày của tôi lấp lánh dưới ánh nắng.

Tôi thở dài thật sâu trong khi vò tóc.

Tôi đang làm những việc mà tôi thường không làm. Điều đó khiến tôi cảm thấy lo lắng.

Tôi ghé qua một cửa hàng trang điểm khi đang ở trong thị trấn. Mỗi sản phẩm đều có mức giá cực kỳ cao, vì vậy tôi quyết định lấy những mặt hàng đang giảm giá rẻ nhất mà tôi có thể tìm được và bỏ chúng vào túi của mình.

Bữa tiệc cuối cấp sắp diễn ra nên tôi quyết định thử diện mạo bản thân trong những ngày cuối cùng của cuộc đời học sinh. Tôi thức dậy sớm để cố gắng làm cho mình trông xinh đẹp. Mặc dù tôi không biết tại sao ngay từ đầu tôi lại cố gắng để trông xinh đẹp.

Nếu Hazel vẫn còn ở đây thì tôi đã nhờ cô ấy giúp đỡ, nhưng cô ấy đã tốt nghiệp và chuyển ra ngoài nên tôi phải sử dụng phòng một mình.

"Aaaaaaah, Shushu? Mặt cậu bị sao vậy?!"

Hestia, người đã ghé qua phòng tôi trước khi giờ học bắt đầu, đưa tay về phía mặt tôi và vòng tay ôm lấy nó. Tôi giằng tay cô ấy ra khỏi mặt vì sợ lớp trang điểm của tôi sẽ bị trôi đi. Tôi bỏ chạy khi cô ấy chạy đến chỗ tôi với một chiếc khăn ướt.

"Nếu Hazel unni nhìn thấy điều này thì chị ấy sẽ buồn lắm. Thiệt tình,tại sao cậu lại trang điểm như thế này?! Cổ của cậu quá trắng và mặt cậu thì như bị rám nắng ấy".

"Nhưng đây mới là khuôn mặt thật của tớ."

Tôi đã cố gắng nổi loạn. Tôi đã nói dối khi tiếp tục trang điểm.

Hestia cố lau sạch lớp trang điểm của tôi trước khi bỏ cuộc. Cô ấy đã nhìn thấy cuốn sách nhỏ về bữa tiệc cấp cao trên bàn của tôi. Cô ấy lẩm bẩm, "Ồ, cô ấy cố tình đeo cái này để xua đuổi tất cả những kẻ ngốc sao....." Tôi rời khỏi phòng trước khi cô ấy có thể tẩy sạch hoàn toàn lớp trang điểm của tôi.

Tôi đã trang điểm khuôn mặt xinh xắn khi đứng ngoài lớp xanh. Đôi chân của tôi đã dẫn tôi đến đó.

Các học sinh lớp xanh nhìn thấy tôi đi loanh quanh trong phòng và lẩm bẩm: "Đây có phải là một hình phạt không?" và "Chắc cô ấy đã thua một trò chơi." Tôi đã dành thời gian ngọt ngào để trang điểm nhưng không ai có thể nhìn thấy nỗ lực của tôi. Tôi tức giận khi tô lại một ít son môi. Tôi mới biết được điều này, nhưng thỏi son tôi đánh có màu vàng neon. Anh bạn, sao cũng được.

Khi một vài học sinh kiếm thuật từ lớp xanh mà tôi biết cười khúc khích và hỏi tôi chuyện gì đang xảy ra, tôi nói với họ rằng tôi cũng không biết.

Các lớp đều đang di chuyển về lớp học của mình.

Chờ thêm một lúc, tôi có thể nhìn thấy mái tóc bạc quen thuộc. Cậu đang bước đi chậm rãi với những cuốn sách dày đặt trên hông. Ánh mắt cậu dán chặt vào những bông hoa đang nở rộ trên cánh đồng hoa.

Làn da của cậu thậm chí còn sáng hơn dưới ánh nắng mặt trời. Tôi mơ hồ nghĩ rằng đôi mắt màu ngọc của cậu ấy tỏa sáng như pha lê.

Khi tôi chăm chú nhìn cậu ấy, Swan ngước lên khi nhận ra ánh mắt của tôi. Đôi mắt của Swan mở to khi nhìn tôi.

"Swan."

".......?"

Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi vuốt phần tóc mái dài qua trán một chút.

Tôi hôn lên lòng bàn tay, vỗ nhẹ.

"........fuu."

Tôi dang rộng lòng bàn tay và hôn gió lên Swan. Mọi người nói với tôi rằng tôi có khuôn mặt mơ màng, vì vậy tôi đảm bảo rằng biểu cảm của mình phản ánh điều đó.

Lời kêu gọi này đã đủ tốt chưa? Thật khó để trông thật gợi cảm. Cảm giác như tôi đang cố gắng bơi trên một tấm ván.

Tôi có chút sợ hãi khi nhìn thấy phản ứng của cậu ấy nên lập tức quay người rời đi.

Tôi nghe thấy ai đó ngã xuống đất từ phía sau, nhưng tôi lao ra ngoài.

<Chị làm zậy là chết anh rồi> 

"Rốt cuộc thì hiện tại mình đang làm cái quái gì vậy trời?"

Tôi cảm thấy bối rối trước hành động của chính mình nên tôi lẩm bẩm một mình.

Khi tôi quay lại khi chạy, tôi có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Những người khác nói với tôi rằng tôi trông giống một chú hề, nhưng tôi không hề xấu hổ. Dù sao thì tôi cũng đã nỗ lực hết mình cho việc này. Nó không tệ trong mắt tôi.

Tôi đứng thẳng lên và bước nhanh.

Tôi đã cố gắng bước đi thật lớn khi tôi nghĩ về nó từ góc nhìn của Swan. Đầu tiên, tôi nghĩ rằng tôi đã xong việc. Gác chuyện ca hát sang một bên, tôi đoán là tôi cũng dở việc trang điểm.

Tôi sẽ đưa Karim đi cùng. Tôi cười một cách trống rỗng.

Mỗi học sinh có một hộp thư ở tầng một của ký túc xá. Hầu hết, những lá thư của tôi đều có in nổi gia huy của gia đình phương Tây và là của mẹ, cha tôi hoặc những người giúp việc.

Nhưng hôm nay, chỉ còn một tuần nữa là đến bữa tiệc cuối cấp, tôi nhận được một lá thư từ một người không phải là gia đình hay làm việc cho gia đình tôi.

Đó là một lá thư sạch sẽ không có bất kỳ trang trí nào. Trên một góc của lá thư có dòng chữ viết gọn gàng, 'Yvnes Lunaasha'.

Tôi tự hỏi đó là ai – hóa ra đó là Yves, người đã tốt nghiệp học viện.

[Shushu, ngày mốt anh sẽ đến thăm học viện. Em có muốn ăn gì không?]

Tôi ngay lập tức trả lời.

Khi bữa tiệc tàn đã đến gần, điều đó có nghĩa là các lớp học kiếm thuật gần như đã kết thúc. Các sinh viên thậm chí còn ồn ào hơn khi gần kết thúc. Ngay cả khi những học sinh khác bắt đầu thư giãn và chơi đùa, Hylli vẫn tiếp tục huấn luyện tôi cách tự vệ bằng tay không.

Sau gần bảy năm huấn luyện với Hylli, chúng tôi hầu như đã được huấn luyện bài bản về các kiểu kiếm khác nhau trong đế quốc. Vì điều đó, Hylli và tôi đã học được các phong cách kiếm thuật khác nhau từ các đế quốc hoặc lục địa nước ngoài và chia sẻ nó với nhau. Chúng tôi gần như đã hoàn tất phong cách kiếm thuật của đế chế phía nam. Gần đây, Hylli đã mang đến một phong cách kiếm thú vị từ lục địa khác, vì vậy chúng tôi đang luyện tập với phong cách đó.

Để sử dụng tốt phong cách này, trước tiên chúng tôi cần phải luyện tập cách tự vệ bằng tay không. Vì lý do đó nên chúng tôi đã tập trung vào vấn đề đó một thời gian. Hylli, người đã học được phong cách này nhờ những mối quan hệ đáng kinh ngạc của mình với tư cách là hoàng tử hoàng gia, đã nói với tôi rằng cậu ấy rất phấn khích khi có thể dạy tôi.

"Một rồi quay lại. Một hai. Đổi chân đi."

Hylli mang đến một tấm ván lớn và nhanh chóng đẩy nó về phía trước. Tôi dùng hơi thở để đếm xem khi nào tôi cần đấm và đá vào bảng. Khi cậu ta giơ tấm ván lên và vung nó về phía tôi, tôi cúi xuống để tránh hoặc dùng mu bàn tay chặn nó lại.

Các đòn tấn công cần phải liên tục nên tôi nhanh chóng hụt hơi, nhưng Hylli vẫn tiếp tục tung đòn nên tôi tấn công trở lại.

Sau đó, tôi đếm từng giây trước khi nhanh chóng tung ra một loạt đòn tấn công vào Hylli. Cho dù tôi có dồn bao nhiêu sức vào các đòn đánh của mình thì sức mạnh đó cũng sẽ giảm dần khi tôi nhận được nó, nên cả hai chúng tôi không có quá nhiều thiệt hại. Hylli đã học được điều này khi cậu ấy trải nghiệm việc trở thành bao cát của tôi. Cậu ta có kỹ năng khi bị đánh.

Sau khi hoàn thành chuỗi đòn tấn công trong khi hét lên, tôi chạy hết tốc lực một vòng quanh phòng tập. Cuối cùng, tôi ướt đẫm mồ hôi từ đầu đến chân.

"Bây giờ đến lượt cậu. Đưa bảng cho tôi."

Hơi thở của tôi nghẹn lại giữa những lời nói của tôi.

Sau một vòng đầy đủ, tôi nắm lấy tấm ván và Hylli tấn công. Nhưng tôi có phép thuật nên không phải vô cớ mà tôi trở thành bao đấm của cậu ấy. Tôi đã làm một con búp bê đấu tay đôi sử dụng Hylli và bắt nó chiến đấu với cậu ta.

Hylli được huấn luyện với thiết bị tôi chế tạo với kỹ năng đáng kinh ngạc. Tôi quan sát hình dáng đẫm mồ hôi của cậu ấy đang luyện tập từ vị trí của tôi trên mặt đất. Hylli gõ nhẹ vào tấm ván để nó không bị vỡ, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh đằng sau nó.

Cổ tôi khô khốc nên tôi uống một ngụm nước. Tôi nhìn chằm chằm vào những người xung quanh chúng tôi một lúc rồi lấy lại hơi thở, sau đó lắng nghe một vài học sinh trò chuyện.

"Cậu định đề nghị Rebecca làm người đồng hành của mình sao? Cậu sẽ bị bỏ rơi."

"Xem ai đang nói kìa. Isabel nói rằng cô ấy chán cậu rồi, chẳng phải cậu sẽ bị đá khi mời cô ấy đi chơi sao?"

Tôi xịt phần nước còn lại lên mặt. Khuôn mặt đầy mồ hôi của tôi cảm thấy mát mẻ nhờ có nước. Tôi lau nước bằng khăn và nhìn lên bầu trời.

Nghe những người khác nói, tôi chợt nhớ đến lần tôi trang điểm và hành động liều lĩnh gần lớp xanh. Tôi đã cố ném mồi nhưng cuối cùng lại ném được một quả bom.

"Shuraina, cậu chọn được người đồng hành chưa?"

Sau trận đấu ngắn ngủi, Hylli bước về phía tôi và ngồi xuống. Cậu trùm chiếc khăn lên đầu để che mặt khỏi nắng nóng. Đôi mắt đỏ của cậu dường như phát sáng dưới chiếc khăn.

Tôi quay đầu lên trời và ném một hòn đá.

"Hahaha."

Tôi chỉ cười lớn thay vì trả lời.

Hylli chỉ nhìn chằm chằm vào sự im lặng của tôi trước khi đứng dậy. Sau đó, cậu ấy đặt chiếc khăn mà tôi mang theo lên mặt và vỗ nhẹ xuống để giúp mặt tôi có chút ẩm.

"Tôi đoán là chưa, dựa trên phản hồi của cậu."

Tôi lặng lẽ nằm đó khi phần nước còn lại trong chai nước của cậu ấy rơi xuống mặt tôi.

"Nếu cậu không có ai để đi cùng, vậy tôi thì sao?"

"Đi cùng cậu á?"

Hylli là đối tác của tôi? Nghe có vẻ như đây sẽ là một bữa tiệc vui vẻ và thoải mái.

Tôi thở dài.

"Hoàng tử tội nghiệp."

"Gì? Sao cậu lại nói thế?"

Hylli nheo mắt như thể tôi đang nghi ngờ.

"Hãy suy nghĩ nghiêm túc về điều đó đi, và nếu cậu thực sự không có ai muốn đi cùng thì hãy hỏi lại. Chúng ta có thể đi cùng nhau."

"Nhưng tôi chỉ muốn đi cùng cậu thôi."

Hylli nghiêng đầu bối rối. Tôi lắc đầu.

"Cậu thực sự phải cẩn thận.Cậu không phải là người không được ưa chuộng như cậu nghĩ. Chỉ một lần thôi, Hylli. Tiệc cấp cao chỉ đến một lần ".

Tôi vừa nói vừa dùng cành cây gần đó chọc vào cậu ta. Cậu ấy gật đầu.

"Sau đó, khi người khác yêu cầu cậu đi cùng với họ và cậu nghĩ rằng điều đó hơi ngượng thì hãy đến với tôi. Tôi không phải là đối tác thoải mái nhất đối với cậu sao?"

Cậu là hoàng tử hoàng gia, Hylli. Tôi chợt thấy hơi buồn cho cậu ấy. Chà, đó chính là sự quyến rũ của cậu ấy.

End

----------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro