Extra 3: Swanhaden

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi Swanhaden và Shuraina cùng nhau trốn trong tủ quần áo, Yulinelle, công tước Blanche, đứng dậy khỏi chỗ ngồi để tìm xem âm thanh phát ra từ đâu. Ông đứng dậy một lúc rồi quyết định mình quá lười để tìm hiểu nên lại ngồi xuống.

'Có lẽ nó chỉ là một con muỗi thôi.'

Ông có thể cảm nhận được ma thuật và vòng tròn ma thuật được kích hoạt từ bên trong tủ quần áo đó, nhưng ông quyết định không tập trung quá nhiều vào nó.

"Tôi tự hỏi Shuraina và tiểu công tước đã đi đâu? Tôi bảo họ đến phòng tiếp tân nhưng họ không có ở đây. Tôi hơi lo lắng đấy. Ngài có nghĩ họ đang chơi ở đâu đó bên ngoài không?"

Yulinelle thở dài trước lời nói của nam tước và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

'Tại sao con phải làm cho ta khổ như thế này?'

Yulinelle có thể đoán được lúc này hai người đang ở đâu. Yulinelle, người thực sự tốt bụng đến mức không cần thiết, đã nguyền rủa nam tước vì tò mò về tung tích của những đứa con của họ nhưng vẫn quyết định tìm chúng cho ông ta. Yulinelle bất cẩn đi quanh phòng trước khi đứng trước chiếc tủ quần áo ồn ào. Sau đó, ông từ từ đưa tay tới tủ quần áo và kéo nó mở ra.

"Sao đột nhiên ngài lại mở tủ? Ngài đang tìm thứ gì à?"

".....Không phải vậy."

Bên trong tủ hoàn toàn trống rỗng. Yulinelle lúng túng rút tay ra khỏi tay cầm và gãi cổ ông trước khi lặng lẽ đóng tủ lại.

Phòng tập hoàn toàn trống rỗng. Khi gió thổi, những đám mây bụi cuồn cuộn bay lên không trung khiến không gian càng có vẻ hoang tàn hơn vốn có. Phòng tập của gia đình West nhỏ hơn những nơi khác nên được giữ gìn cẩn thận. Mặt đất thậm chí không có lấy một chiếc lá lạc.

Whir. Whir.

Một vòng tròn ma thuật màu trắng phức tạp vẽ lên phía trên sân tập. Nó phát ra ánh sáng từng đợt trước khi phát ra một âm thanh kỳ lạ. Chẳng mấy chốc, một bàn chân bật ra khỏi vòng tròn. Hai người rơi khỏi vòng tròn.

Ngay khi Swanhaden rơi ra khỏi vòng tròn, cậu nhận ra họ đang rơi giữa không trung và kéo Shuraina vào vòng tay mình. Trong khi đó, Shuraina sử dụng viên đá ma thuật cuối cùng trong túi và sử dụng phép thuật bay lên Swanhaden. Đó là để chắc chắn rằng cậu ta có thể hạ cánh nhẹ nhàng.

Shuraina lẽ ra có thể đẩy Swanhaden ra, nhưng cô kiên nhẫn để cậu ôm mình và nghiêng đầu gối để chân cậu chạm đất trước.

"Đó là một gần."

"......"

Shuraina bỏ tay ra khỏitúi và lấy thiết bị tạo tiếng kêu trong túi ra. Cô không khỏi thở dài khi kể lạichuyện vừa xảy ra. Tim cô vẫn đập điên cuồng trong lồng ngực. Cô gần như bị bắtgặp đang làm điều gì đó đáng xấu hổ. Cô tự hào về bản thân và không hề xấu hổkhi nói về bản thân mình, nhưng cô cảm thấy một nhu cầu kỳ lạ là phải trông thật ổn trước mặt công tước Blanche. Đặc biệt vì ông ấy là cha của Swanhaden.

Swanhaden đã quá bận rộn nhìn chằm chằm vào Shuraina, nhưng đã rời đi ngay khi nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của cô trước khi công tước bắt được.

"......"

"......"

Và cứ như thế, hai người cứ nhìn nhau đứng giữa sân tập. Không giống như điều cậu lo lắng, Swanhaden nhìn thẳng vào mắt Shuraina mà không gặp vấn đề gì. Thực ra, cậu đang nhìn cô chăm chú đến mức người khác có thể nghĩ rằng cậu có vấn đề với cô. Không giống như nỗi lo lắng ban đầu là không thể nhìn vào mắt cô, cậu cảm thấy như mình không thể rời mắt khỏi cô.

Có lẽ là do đã lâu rồi họ không gặp nhau, nhưng Shuraina đã trở nên xinh đẹp hơn kể từ lần cuối họ gặp nhau. Đôi mắt cô trũng sâu, như thể cô đã không ngủ nhiều ngày. Tóc cô rối tung vì gió. Nụ cười nhẹ trên môi cô khi cô nhìn cậu khiến trái tim cậu đau nhói. Cậu ta đã rút Shuraina trong khi dọn dẹp gia đình mình, vì vậy ảnh hưởng của cô ấy đối với cậu ta đã được nhân lên. Cậu rất vui mừng và xúc động khi được gặp lại cô. Đó là một cảm giác đặc biệt kỳ lạ khi gặp lại cô ấy bên ngoài học viện, nơi họ đã gặp nhau khi còn nhỏ.

Shuraina ban đầu rất thích được Swanhaden nhìn, nhưng cái nhìn chằm chằm dai dẳng của cậu khiến cô hơi choáng ngợp nên cô lấy tay che mắt cậu.

"Đừng nhìn nữa. Tôi sắp kiệt sức rồi."

"......"

"......"

Cô ấy đang nói đùa, nhưng Swanhaden gật đầu một cách trang trọng như thể đó là sự thật, đến nỗi Shuraina lập tức ngậm miệng lại. Đừng nghiêm túc thế. Thật là xấu hổ. Ngay cả sau khi cô bảo cậu đừng nhìn nữa, cô vẫn cảm thấy xấu hổ khi liên tục nhìn chằm chằm vào mình. Shuraina quay đi trước và nhìn chằm chằm vào lối vào phòng tập.

"Tôi đã bảo cậu đừng nhìn mà. Nhìn qua đó."

"Tôi không nhìn."

"Cái nhìn của cậu thực sự đang ghim vào tôi."

"......"

Có lẽ cậu ấy muốn có một cuộc thi nhìn chằm chằm. Shuraina quay lại nhìn chằm chằm vào cậu ta rồi vẫy một lá cờ trắng theo câu tục ngữ. Cậu đang nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt quan tâm đến mức không khí xung quanh họ có cảm giác kỳ lạ. Cảm giác giống như lần họ hôn nhau vậy.

"Nói đến, bây giờ cậu có thể thả tôi xuống được không?"

Được rồi, tôi sẽ không nhìn.

Cô ấy thật tuyệt vời khi có phần xấu hổ và yêu cầu cậu thả cô xuống nhưng cậu trả lời bằng một câu nói hoàn toàn khác. Cuối cùng cậu cũng rời mắt khỏi cô.

"Cậu không mệt à?"

Shuraina cảm thấy hơi lạc quan và nhẹ nhàng đung đưa chân qua lại, vẫn trong vòng tay cậu. Khi cô ngước mặt lên hỏi, Swanhaden lắc đầu và hơi thay đổi tư thế để cô có thể thoải mái hơn một chút trong vòng tay cậu.

"Vậy thì cứ ôm tôi đi. Thật thoải mái."

Swanhaden chậm rãi bước ra khỏi phòng tập và bắt đầu bước đi trên con đường mòn với cô vẫn trong vòng tay. Khi Shuraina nói rằng cô thích được ở trong vòng tay cậu, Swan thoáng dừng bước và nhìn cô. Môi Swanhaden giật giật khi lông mày cậu nhíu lại.Cậu có thể mang cô đi mãi mãi,Swanhaden nuốt những lời gần như thoát ra khỏi cổ họng mình.

Tim cậu bây giờ không còn cảm thấy ngứa nữa – nó đau. Tim cậu như bị những mũi kim nhỏ đâm vào. Swanhaden đau khổ nhưng cũng cảm thấy hạnh phúc đến mức tưởng mình sắp phát điên. Mọi chuyện luôn như vậy nhưng hôm nay lại đặc biệt khó khăn. Tay cậu hơi run khi ôm Shuraina, vì vậy cậu sử dụng bạch thuật để khắc phục mọi vấn đề về thể chất của mình để cô không khó chịu và yêu cầu được thả xuống.

"Nhưng điều gì đưa cậu tới đây?"

"Cái gì."

"Không có lý do gì để ngài đưa công tước đến dinh thự của chúng tôi. Tại sao cậu ở đây?"

Shuraina kéo áo khoác của cậu khi cô bảo cậu đi về phía con đường vắng vẻ hơn. Swanhaden không nói một lời quay người đi theo chỉ dẫn của Shuraina. Cậu giơ một tay chạm vào mái tóc xoăn của Shuraina.

"Cậu có muốn nhận được yêu cầu từ tôi không?"

"Cái gì?"

Tâm trạng cô tụt dốc. Shuraina có chút phấn khích vì những gì Karim đã nói trước đó. Nhưng vừa nghe đến từ 'yêu cầu', tâm trạng của cô liền tụt dốc. Trước khi cô nhận ra tại sao tâm trạng của mình lại sa sút, Swanhaden tiếp tục nói.

"Nó liên quan đến phép thuật của gia đình Blanche. Tôi đang cố gắng nghiên cứu và kết thúc chu kỳ, nhưng tôi cần sự giúp đỡ của cậu ".

Đó là những gì cậu ấy đang nói, nhưng thành thật mà nói, Swanhaden quan tâm đến việc tạo ra một cái cớ để gặp Shuraina hơn là kết thúc chu kỳ.

Ngay sau khi Swanhaden tốt nghiệp học viện, cậu đã bắt đầu giải quyết các vấn đề trong gia đình mình. Cậu ta xem xét công việc của vợ công tước bao gồm những gì, đồng thời cũng xem xét liệu có thể có hai công tước cùng một lúc hay không. Nếu cậu ấy nhìn thấy bất kỳ loại nghi lễ hoặc trở ngại nào trong cuộc sống của Shuraina, cậu ấy sẽ sửa chữa hoặc loại bỏ nó hoàn toàn.

Cô muốn trở thành một hiệp sĩ. Nếu danh hiệu mà cô nhận được sau khi kết hôn ngăn cản cô được thăng chức, thì cậu ta sẽ chấm dứt gia đình mình. Cậu chỉ muốn cưới cô ấy và sống cùng nhau, nhưng nếu Shuraina phải hy sinh thứ gì đó cho một thứ không liên quan đến hôn nhân, cậu cũng có thể hủy hoại toàn bộ sự việc.

Và sau khi Swanhaden đi khắp nơi và làm rối tung mọi thứ, Shuraina đã đạt được một vị trí cao trong giới công chức hoàng gia, và Swanhaden đã hoàn thành mọi việc cần làm để chào đón Shuraina. Bây giờ, tất cả những gì Shuraina cần làm là đến gặp cậu.

"Cậu vẫn còn một chút thời gian trước khi hoàn toàn trở thành hiệp sĩ, phải không? Trước đó, tôi đã hy vọng rằng cậu sẽ đến dinh thự của chúng tôi và cùng tôi nghiên cứu. Tôi sẽ trả bao nhiêu tùy ý cậu muốn. Nghe như thế nào?"

Shuraina nhìn Swanhaden có vẻ hơi lo lắng trước khi giả vờ suy nghĩ về lời đề nghị. Nếu cô đến dinh thự Blanche chơi, điều đó có nghĩa là cô sẽ được gặp Swanhaden nhiều hơn. Đó là một chiến thắng hoàn toàn. Hơn nữa, ngay từ đầu cô đã luôn muốn nghiên cứu về ma thuật trắng của gia tộc Blanche.

'Shuraina, đã đến lúc thừa nhận điều đó.'

Từ một thời điểm nào đó, cô đã bắt đầu thực sự thích Swanhaden. Cô có xu hướng lao đầu vào trước nếu điều đó là vì Swanhaden, ngay cả khi điều đó không có lợi cho cô. Sở dĩ trước đây cô giả vờ như không biết cậu là vì cô không chắc chắn. Nhưng ngay khi cô nghe thấy nỗi hoảng loạn trong lòng của cậu trước đó, sự lo lắng đó đã hoàn toàn biến mất.

Shuraina tựa đầu vào ngực Swan và, như thể xấu hổ, nghịch nghịch ngón tay.

"Tôi không muốn tiền từ cậu."

"......?"

"Thay vì tiền, tôi sẽ lấy một ít viên đá ma thuật của cậu. Tôi sắp hết tiền dự trữ rồi."

Shuraina nói, hoàn toàn phớt lờ đống đá ma thuật khổng lồ khác nhau đang ngồi trong phòng cô và cột ma thuật trắng theo đúng nghĩa đen mà cô đã nhận được từ Noirelle trước đó.

"Tôi sẽ chỉ cho cậu những viên đá."

"Tôi đang muốn nói rằng tôi không muốn làm việc vì tiền cho cậu. Nhưng tôi không thể làm việc miễn phí được vì điều đó có nghĩa là cậu và công tước sẽ không thoải mái, nên thay vào đó hãy đưa cho tôi một ít đá."

"........"

Cơ thể Shuraina dường như hơi run lên. Trông như thể cô ấy đang ngồi trên một chiếc ghế massage. Swan có thể cảm nhận được sự run rẩy nhẹ của cô gần cánh tay cậu.

".....tại sao cậu lại không muốn nó?"

Swanhaden dừng bước và nhìn thẳng vào Shuraina. Đồng tử của cậu run nhẹ. Biểu cảm của cậu không thay đổi nhiều, nhưng Shuraina có thể nhận ra điều đó. lúc này cậu đang vô cùng bối rối.

Shuraina giơ bàn tay run rẩy của mình lên và chạm vào tóc cậu.

Cô im lặng một lúc. Ánh mắt Swanhaden kiên trì chờ đợi nghe lý do. Cảm giác như cậu đang cố bảo cô hãy nhanh chóng nói cho cậu biết.

"Tôi tự hỏi tại sao."

Shuraina nói sau khi do dự một lúc. Cô hơi nghiêng người và vòng tay qua cổ Swanhaden. Sau đó, cô ôm cậu ngay tại đó. Cô vuốt tóc sau gáy cậu một lúc trước khi đặt miệng gần tai cậu và thì thầm điều gì đó. Chỉ đủ lớn để cậu có thể nghe thấy.

"Bởi vì tôi thực sự thích cậu?"

Bởi vì tôi thích cậu quá nhiều. Cô lại thì thầm. Cô rời mặt ra khỏi tai cậu và nhìn thẳng vào cậu, cánh tay cô vẫn ôm lấy cổ anh. Shuraina đưa tay chạm lên má anh. Đôi mắt cô cong lên thành hình bán nguyệt khi cô mỉm cười với anh. Đó là một biểu hiện lười biếng, trưởng thành.

<Từ đoạn này tui sẽ dịch thành anh-em nha, do tui nghĩ nó sẽ hợp hơn>

"Anh....sẽ không từ chối em, phải không?"

Vì một lý do kỳ lạ nào đó, mắt và tai của Shuraina đỏ bừng khi cô ấy xấu hổ. Đôi mắt đỏ tươi của cô cong lên thành một nụ cười trên khuôn mặt vốn cứng đờ của cô.

Vào lúc đó, Swanhaden sụp đổ. Đôi chân anh khuỵu xuống và anh ngã gục tại chỗ. Ngay cả trong khoảnh khắc đó, anh đã giơ cao cánh tay của mình để đảm bảo Shuraina không bị thương rồi kéo cô lại gần khi anh ở trên mặt đất.

Swanhaden không tránh ánh mắt của cô mà nhìn thẳng lại. Anh đã tưởng tượng nhìn thấy cô và đã tập nhìn vào mắt cô vô số lần, nên giờ đây ít nhất anh có thể trò chuyện với cô trong khi anh nhìn cô. Nhưng vào thời điểm đặc biệt này, Swanhaden thực sự hối hận vì đã nhìn cô. Lẽ ra anh nên tiếp tục tránh ánh mắt của cô.

Đôi mắt anh dần mờ đi. Cảm giác như thể anh ta vừa nhận được một, hai, ba cú đấm thật mạnh. Toàn bộ sự tồn tại của anh trở nên mờ nhạt và Shuraina tràn ngập toàn bộ tâm hồn anh. Một nhu cầu không xác định bắt đầu lớn lên từ bên trong anh và làm phiền anh. Anh ấy thậm chí không thể thở được.

Swanhaden chắc chắn rằng mình đã nghe nhầm. Swanhaden khá nhanh trong việc nhận ra mọi thứ và đoán rằng Shuraina có cảm tình tích cực nào đó đối với anh ta, nhưng anh ta không biết rằng suy đoán của mình sẽ trở thành sự thật. Đặc biệt là không sớm thế này.

"Làm ơn đừng từ chối. Hãy chấp nhận tôi."

Khi anh không trả lời ngay, Shuraina trở nên lo lắng. Cô cau mày và băn khoăn. Chấp nhận tôi. Hãy chấp nhận tôi, tôi nói. Chấp nhận nó. Cho tôi một câu trả lời. Chấp nhận nó. Chấp nhận nó.

"......."

Swanhaden không thể nói được. Anh nhìn chằm chằm khi Shuraina tiếp tục nói chuyện trong vòng tay anh khi ánh mắt anh chuyển từ mắt cô đến đôi môi bĩu môi trông giống như mỏ của một chú chim con.

"......."

Swan vô thức nuốt nước bọt khi cau mày. Cảm xúc của Shuraina hiện rõ trong mắt và biểu cảm của cô đến nỗi anh không muốn làm điều gì đó ngu ngốc như quay đi và bỏ lỡ những gì đang xảy ra trước mặt mình.

"Trong cả cuộc đời tôi....."

Shuraina đáng yêu đến mức anh cảm thấy nổi da gà từ ngón tay đến ngón chân. Anh không thể không siết chặt tay thành nắm đấm.

Tâm trí anh lang thang về thời Shuraina còn nhỏ. Cô từng là một đứa trẻ nhỏ nhắn nhưng hoạt bát. Cô ấy trông có vẻ xấu tính và lạnh lùng nhưng cũng rất quan tâm. Dành cho người bạn thời thơ ấu của anh, với mái tóc ngắn màu cam và đôi mắt đỏ tươi, để thì thầm tình yêu của cô dành cho anh với đôi tai và đôi má ửng hồng trông thật đáng yêu.

Sau đó, tâm trí anh bắtđầu tua lại tất cả những khó khăn mà anh đã phải đối mặt để đi đến thời điểmnày. Anh đã muốn người này từ rất lâu rồi – anh cũng cẩn thận và tuyệt vọng như anh đã chờ đợi. Swanhaden cuối cùng đã nghe được những lời mà anh muốn nghe từ người mà anh muốn nghe. Anh không thể tin được những gì đang xảy ra với mình lúc này.

Khi còn nhỏ, anh đã nghĩ rằng mình có thể sống cùng Shuraina mãi mãi. Nhưng khi lớn lên, anh trở nên lo lắng khi biết rằng, dù anh có muốn Shuraina đến mức nào đi chăng nữa thì mối quan hệ của họ cũng có thể tan biến hoàn toàn nếu cô không chọn anh. Anh tưởng tượng việc bắt cóc cô và giữ cô trong phòng hết lần này đến lần khác. Anh muốn độc chiếm cô sau khi khiến cô chỉ nhìn anh và anh.

Nhưng anh không thể từ bỏ lòng trung thành và tình bạn của cô chỉ vì hạnh phúc của riêng mình. Anh cũng biết rằng những hành vi ám ảnh như vậy sẽ chỉ khiến cô bực bội với anh. Vì vậy, ngay cả sau khi trở về từ chiến trường, anh vẫn tiếp tục quan sát cô cẩn thận với nỗi sợ hãi trong đầu. Anh ấy đã run chân chỉ để đến đây, nhưng. Đợi đã, cái gì cơ?

Cô nói với anh rằng cô đã chấp nhận anh. Đó là một điều kỳ diệu – cảnh giấc mơ của một đứa trẻ trở thành hiện thực. Niềm hy vọng hồi hộp của Swan đã trở thành niềm hy vọng chắc chắn và tuyệt đối. Cảm giác ớn lạnh dường như phát ra từ đâu đó sâu thẳm trong trái tim anh. Toàn thân anh rung chuyển.

Đó là một sai lầm. Lẽ ra anh không nên nhìn thẳng vào mắt cô như thế này.

Swan vô thức chạm vào môi mình. Đó là tác dụng phụ của việc không tránh né ánh mắt của cô ấy. Điều này đã luôn luôn như vậy. Luôn có cảm giác như anh ta đang phạm phải một tội ác nào đó khi nhìn thẳng vào Shuraina. Anh ấy đã không tránh ánh mắt của Shuraina suốt thời gian qua chỉ vì xấu hổ. Có một lý do đen tối, vặn vẹo, bắt nguồn từ sâu bên trong, vì nó. Đó là một loại thôi thúc mà anh chưa bao giờ cảm thấy trước đây.

Swanhaden hấp tấp đưa tay về phía cổ cô và nhẹ nhàng đỡ lấy nó. Sau đó, anh giữ cằm cô và bắt cô nhìn thẳng vào mặt anh. Swanhaden đang trong trạng thái bàng hoàng.

'Nguy hiểm.'

Tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu anh. Anh muốn nuốt trọn cô. Những suy nghĩ nguy hiểm bắt đầu tràn ngập đầu anh. Ánh mắt của anh trở nên mơ hồ và đồng tử bắt đầu giãn ra.

Anh muốn chấp nhận con người này, con người đáng yêu trước mặt anh, như chính họ. Anh muốn hôn cô cho đến khi họ không thể phân biệt được thực tế và hư cấu, người ướt đẫm mồ hôi và nước mắt. Nếu anh ấy vẫn như thường lệ, anh ấy sẽ bỏ chạy. Anh ấy sẽ tự nhủ rằng mình đã quá choáng ngợp. Rằng anh quá sợ hãi sẽ đối xử với cô một cách quá thô bạo, mỏng manh như thủy tinh.

Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã khác. Cô đã chấp nhận anh. Swanhaden nhìn xuống môi Shuraina. Môi họ đã chạm nhau một lần. Khi kể lại ký ức của mình, anh nhớ nó mềm như lụa và ngọt như mật.

Swanhaden, người đã hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo, không ngần ngại đặt môi mình lên môi cô.

End

----------------------- 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro