14. Nghiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Annie

Phùng Chử nghe nói thế, nhanh lắc lắc đầu, "Không phải."

"Cô buổi chiều không phải ra ngoài dạo chơi sao?" Lưu Văn Đào nghi hoặc.

Trên tờ giấy tuy rằng viết có việc ra ngoài, khả năng sẽ về trễ một chút, nhưng hai người họ chỉ cho rằng Phùng Chử là tới nơi mới, gấp không chờ nổi đi dạo phố.

Cho tới bây giờ.

"Không có đi chơi." Chớp chớp mắt, cô đem một xấp tiền nhỏ trong túi xếp chỉnh tề lấy ra, "Tôi đi công trường dọn gạch."

"Trách không được trên người của em dính nhiều đất như vậy......" Giang Ninh theo bản năng mở miệng, sau đó cô nhanh chóng phản ứng lại.

"Em nói em đi làm gì?"

Cô không nghe lầm chứ?!

Phùng Chử nhếch miệng cười, lộ ra hai bên răng nanh, có vẻ hết sức hoạt bát, trong mắt hưng phấn, "Tôi nói tôi đi dọn gạch, tôi một ngày kiếm được tiền!"

Tay Phùng Chử thật ra so mặt đều sạch sẽ, vừa thấy chính là đã tẩy rửa sạch.

Nhận tiền đếm đếm, Lưu Văn Đào biểu tình kinh ngạc, "Nhiều như vậy?"

"Tôi xem thử." Nhìn biểu hiện hắn, Giang Ninh cũng bị gợi lên lòng hiếu kỳ.

Hai người từ đầu tới đuôi đem tiền đếm một lần, phát hiện xác thật có 1500 đồng. Nhìn nhau, trong đầu bọn họ không hẹn mà cùng hiện lên một ý nghĩ.

Đầu năm nay, dọn gạch ở công trường kiếm tiền được nhiều như vậy sao?

Có lẽ là nhìn ra hai người kinh ngạc, Phùng Chử chủ động giải thích nghi hoặc, "Lúc đi báo danh công trường không thu tôi, chê tôi là con gái, tuổi lại nhỏ."

Nhắc tới cái này cô liền sinh khí, trong đó có mấy người vây xem náo nhiệt, đám đàn ông tới ứng tuyển thậm chí quang minh chính đại cười nhạo cô, nói cô miệng còn hôi sữa xem náo nhiệt cái gì.

Nếu hơn hai ngàn tuổi cũng coi là trẻ con, thì trên thế giới này sẽ không có người lớn nha.

Giang Ninh một bên đem tiền cho cô, một bên hỏi: "Sau đó thì sao?"

Cô bé thân mình mềm như vậy, lớn lên lại trắng nõn sạch sẽ, công trường có thể thu mới việc lạ.

"Sau lại có một đám người không biết từ chỗ nào ra, trong tay cầm theo thép tới đây. Bọn họ đầu tiên là mắng, sau đó hai bên đánh nhau." Phùng Chử bĩu môi.

Chắc hẳn là hai nhà thầu nhỏ đoạt công trình, một nhà thầu khác không phục, lúc này mới có loại sự tình này phát sinh, Giang Ninh thầm nghĩ.

"Sau đó tôi thấy có người sắc mặt đỏ bừng, dẫn theo thép liền hướng đầu người đàn ông bên cạnh tôi đánh, tôi liền duỗi tay thay hắn chắn một chút."

"À, đúng rồi, người đàn ông kia hình như là lão đại của những người dân công đó." Phùng Chử không chút do dự, rất nhanh liền đem những gì mình nhìn thấy nghe thấy nói rõ ràng.

Trách không được cho cô nhiều tiền như vậy, cảm kích vì cô cứu người nhà thầu kia một mạng.

Nghe đến đó, Giang Ninh không biết nên khóc hay cười, ngay sau đó duỗi tay đem cô bé kéo đến bên người mình.

"Thanh thép kia có đánh trúng em chỗ nào không?"

Người ở dưới cơn thịnh nộ sẽ không có lý trí, chỉ nhìn một cách đơn thuần người nọ có thể đánh người khác, sức lực sử dụng khẳng định không nhỏ.

Phùng Chử nhanh lắc đầu, "Tôi không có việc gì."

Cô hồi tưởng lại, Giang Ninh làm lơ câu trả lời của cô, trực tiếp mở miệng, "Em đem tay em đưa ra cho chị xem."

Phùng Chử thấy thái độ Giang Ninh nghiêm túc, cô không mảy may muốn phản kháng, liền ngoan ngoãn đem bàn tay đưa ra.

Nhìn thấy trên mặt trắng nộn, không có vết thương, Giang Ninh do dự một chút sau vẫn không quá yên tâm, vẫn luôn đem tay áo Phùng Chử mau cởi ra đến bả vai. Vẫn không thấy xanh tím, Giang Ninh mới nhẹ nhàng thở ra.

Đem tay áo Phùng Chử buông ra, lại cầm lòng không được duỗi tay phủi đất cho nàng, Giang Ninh vừa muốn nói gì đó, cô liền phát hiện chỗ không thích hợp.

"Em không phải nói không bị thương sao? Vậy vết máu trên người em là chuyện như thế nào?"

Phùng Chử đã sớm đem vụ này quên mất, hiện tại thình lình bị Giang Ninh nhắc tới, cô sửng sốt. Đầu trống khoảng hai giây, ký ức mới bắt đầu trở về.

"Máu này là máu của người nhảy lầu buổi sáng hôm nay, lúc ấy tôi cách quá gần, chưa kịp né tránh sau đó liền phun trên người."

Nghe được Phùng Chử thuật lại biến đổi bất ngờ mà bản thân hôm nay trải qua, Giang Ninh trong lòng càng ngày càng không yên tâm về cô. Chính mình mới 29 tuổi, ngay cả bạn trai cũng không có, như thế nào lại có một loại cảm giác tình thương của mẹ tràn lan chứ?

Sau khi gặp được Phùng Chử, Giang Ninh phát hiện cô bé tuy rằng thoạt nhìn linh hoạt, nhưng trên thực tế miễn bàn có bao nhiêu thành thực, nếu là dân phong thuần phác ở nông thôn còn tốt, tới nơi hơi phức tạp một chút, ví như thành thị trung ương, cô bé làm sao có thể sinh tồn tại nơi lòng người khó dò đây.

Trên thế giới này đáng sợ nhất không phải quỷ quái, mà là lòng người.

Hơn nữa tiểu cô nương lớn lên lại xinh đẹp như vậy, tuy rằng so với người cô gặp qua có vài vị diễm lệ bắn ra bốn phía vài vị minh tinh, nhưng trong đó rốt cuộc thuần tịnh, thì cô chưa từng gặp được.

Từ hồ đồ vật càng trân quý càng chọc người quý trọng, Giang Ninh hiện tại sợ nhất chính là cô bé bị người lừa.

Dừng một chút, Giang Ninh mở miệng, "Em có thể nói cho chị biết, em về sau chuẩn bị đi chỗ nào, làm cái gì?"

Phùng Chử nghe vậy, liền lâm vào trầm tư. Một lúc lâu sau, cô mới đưa ra một đáp án chuẩn xác, "Tiếp tục dọn gạch."

"Phốc......" Một bên Lưu Văn Đào không nhịn được cười, nhưng mà chờ hắn thấy rõ ràng biểu tình của Phùng Chử, nhìn không giống nói đùa, bỗng nhiên cười không nổi.

"Cô sẽ không thật sự tính toán vẫn luôn ở công trường chứ?!"

Phùng Chử rụt rụt cổ, ngữ khí suy yếu hỏi: "...... Không được sao?"

Cô cảm thấy khá tốt nha, công việc nhẹ nhàng không uổng đầu óc, hơn nữa hôm nay cô còn cùng lão đại của công nhân bên đó có quan hệ tốt.

Giang Ninh khụ một tiếng, đem sự thật vạch trần cho cô thấy: "Em không có khả năng mỗi ngày đều vừa vặn cứu nhà thầu, mỗi ngày đều kiếm được tiền như vậy."

"Tôi cảm thấy...... Hai trăm cũng khá tốt." Giọng Phùng Chử càng thấp.

Giang Ninh: "......"

Cô xem như đã nhìn ra, tiểu cô nương này là nghiện dọn gạch rồi.

Thấy con đường này không thể thực hiện được, Giang Ninh lấy ra bản lĩnh làm phóng viên đã vượt qua nhiều thử thách của mình, nhanh chóng chuyển hướng, chuẩn bị từ nơi khác thiết nhập, đánh bay ý tưởng một lòng muốn làm tại công trường của Phùng Chử, "Không phải nhà thầu đều sẽ đúng hạn đưa tiền lương cho em, đôi khi tiền lương một ngày của em bọn họ có thể kéo vài tháng, đến lúc đó em nên làm gì bây giờ?"

Nếu nhà thầu đều thành thật giữ chữ tín, quốc nội cũng sẽ không có nhiều công nhân bởi vì lấy không được tiền mà truy nợ, thưa kiện.

Rốt cuộc là người nào ăn gan hùm mật gấu dám nuốt tiền của cô, cũng không sợ sau đó phúc báo bị thiệt hại hầu như không còn.

Phùng Chử biết rõ điểm này, cho nên một chút cũng không lo lắng. Ánh mắt đối diện Giang Ninh đôi mắt, cô buồn bã nói: "Tôi xem ai dám."

Giang Ninh làm phóng viên nhiều năm như vậy, cô cảm thấy gặp người cũng đủ nhiều, đối với người có chút ngoan cố cô cũng có thể mỉm cười mà chống đỡ, nhưng tới Phùng Chử, cô bỗng nhiên có xúc động muốn đầu hàng.

"Em có kế hoạch khác không?" Không phải nói dọn gạch của công trường không tốt, mà là nó thật sự là không thích hợp với Phùng Chử.

Cô bé còn trẻ, sao có thể cả đời phí thời gian tại đây chứ. Dãi nắng dầm mưa, vài chục năm như một ngày.

Vốn dĩ lúc trước Giang Ninh thuận miệng hỏi, không nghĩ tới Phùng Chử thật sự có kế hoạch khác.

"Thôn trưởng nói với tôi, con của hắn ở nhà ăn của đại học Đế Đô, hắn cố ý bảo con của hắn phải chiêu đãi tôi thật tốt." Phùng Chử nói.

Bất quá hiện tại đã qua bốn tháng, thôn trưởng cùng con trai thôn trưởng khẳng định cho rằng cô không đến.

Tuy rằng ở nhà ăn đại học làm người phục vụ cũng không có nơi nào tốt để đi, nhưng tốt xấu gì có thể quen càng nhiều người, cảm thụ bầu không khí trường đại học số một cả nước.

Đôi khi, tính cách phương thức làm người, cùng hoàn cảnh có quan hệ vô cùng sâu xa.

Nghe được Phùng Chử nói như vậy, Giang Ninh không chút nghĩ ngợi liền nói: "Em đi Đế Đô đi."

Phùng Chử lắc đầu, "Lúc này sinh viên đã nghỉ hè, tôi đi cũng tìm không thấy người."

Cô có chút tiền ấy nhưng không đủ dùng đến tháng chín khai giảng, đến lúc đó có thể là đi ngủ phía dưới cầu vượt ba tháng.

Giang Ninh duỗi tay, một phen sờ lên đầu Phùng Chử, cô nhanh nói: "Em có thể ở chỗ chị, chỉ cần em muốn."

Mặc kệ thế nào, trước đem người đi rồi tính.

Nhìn Giang Ninh rầu thúi ruột, trong lòng Lưu Văn Đào tấm tắc, nếu như bị đồng nghiệp trong đài thấy, không chừng còn tưởng rằng xuất hiện ảo giác.

Người bình thường luôn cao lãnh cũng không dám thân cận đại phóng viên, khi nào thì quan tâm một người nhiều như vậy.

Phùng Chử tự giác mình đến nơi nào kỳ thật đều giống nhau, cho nên thấy đôi mắt Giang Ninh có ý chờ mong, cũng không có nhiều rối rắm, cô liền tùy ý gật gật đầu, "Được thôi."

Được đáp án khẳng định của Phùng Chử, Giang Ninh nhẹ nhàng thở ra. Vì sợ cô bé vạn nhất lại thay đổi, rốt cuộc dọn gạch đối với cô bé mà nói vẫn có lực hấp dẫn, ngày hôm sau Giang Ninh liền xuất viện, đến nỗi báo cáo kiểm tra của mình, hiện tại là tin tức hóa xã hội, đến lúc đó bác sĩ có thể thông qua máy tính gửi cho cô.

Cứ như vậy, Phùng Chử mới vừa kiếm lời một ngàn năm đồng, đảo mắt liền đi 800.

Nhìn mây trăng ngoài cửa sổ, vẫn là núi sông chạy dài, Phùng Chử cảm thấy vé máy bay mình mua đáng giá.

Thế giới này, vẫn còn xinh đẹp như vậy.

Ra sân bay, chạy một đường hết hai tiếng, Giang Ninh mang theo Phùng Chử về tới nhà.

"Nghỉ ngơi sớm một chút đi." Sợ Phùng Chử sẽ cảm thấy không được tự nhiên, dặn dò một câu như vậy, Giang Ninh liền về phòng của mình.

"Được." Ngoan ngoãn đáp một tiếng, đôi mắt Phùng Chử tò mò nhìn xe ngựa dưới lầu như nước.

Thanh phố này cũng thật lớn.

Cảm khái xong, Phùng Chử vỗ vỗ gối đầu mềm xốp, liền nhắm mắt lại ngủ.

Ba ngày sau, Giang Ninh có kết quả xét nghiệm của mình chẩn đoán bị bệnh thư. Nhìn kết quả hiện trên máy tính, Giang Ninh mở to hai mắt nhìn, một bộ dáng không thể tin được.

"Đây...... Là chuyện như thế nào?!"

Tác giả có lời muốn nói: Phùng Chử: Tôi yêu dọn gạch, dọn gạch làm tôi vui sướng ~

Giang Ninh: Ha hả.

Bùi Sâm: ↑ cảnh cáo lầu trên, vị trí này là của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro