Chương 8: Đắc tội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ânn.

Beta: Khía.

Tất nhiên Quý Chính Tắc không đợi đến ba tháng, mấy ngày sau đã đi tháo bột, Phương Yểu An còn chưa kịp nghi ngờ, cậu đã ôm anh làm như đã nói.

Đúng là Quý Chính Tắc đang trong độ tuổi cảm thấy mới mẻ nhất, tinh lực dồi dào đến mức không thể tưởng tượng được. Cậu còn một đoạn thời gian phóng đãng rất dài, mỗi ngày cậu đều muốn làm tình, dường như lúc nào cũng có thể cương.

Thật sự Phương Yểu An cũng không giỏi ở vấn đề này, anh có quá ít kinh nghiệm, anh chỉ trải qua một vài lần hiếm thấy nhưng cũng không xuất phát từ chủ ý của anh. Anh chưa từng hưởng thụ làm tình tràn trề niềm vui theo đúng nghĩa của nó. Cảm giác này nóng như lửa đốt, kịch liệt đến mức không sống thì chết, nhiều lần đều làm cho anh hít thở không thông, chìm vào hưởng thụ tột cùng phải cầu xin tha thứ, dẫn dắt anh sa đọa.

Mỗi ngày vừa vào nhà, chân vừa bước qua cửa đã bắt đầu hôn, bọn họ ôm nhau rồi lăn vào phòng khách như thể đang đánh nhau. Anh nằm quỳ úp sấp lên ghế sô pha, nâng mông trắng nõn đẫy đà lên, Quý Chính Tắc ở đằng sau nhanh chóng đâm vào, kẹp chặt eo anh đâm thật sâu.

Khoái cảm mãnh liệt làm cho anh mê muội, trong người giống như có một làn sóng đang cuộn trào mãnh liệt, va chạm mạnh mẽ làm tâm hồn anh vỡ thành bọt biển. Quý Chính Tắc cắn anh từng miếng từng miếng một, trên vai lưu lại đầy dấu răng xanh tím, giọng nói khàn đục đầy dục vọng: "Thoải mái không thầy? Thầy kẹp em thật chặt."

Anh run run cầm cập, miệng mở ra nhưng không thể nói câu nào, dương vật trong tay Quý Chính Tắc cương cứng lên. Nếp nhăn phần thịt ruột bị lăng nhục vừa ẩm vừa mềm, phần thịt lỗ hậu môn bên ngoài lại tăng, nếp thịt đỏ hồng dính đầy dâm thủy ẩm ướt: "A! Chậm chút đi, chậm thôi, ưm, xin em..."

Quý Chính Tắc liếm cổ anh, dòng nước bọt kéo dài đến khóe môi, mút lấy lưỡi anh từng chút từng chút một, điên cuồng chất vấn: "Sao anh lại xinh đẹp đến như vậy? Hử? Anh muốn lấy mạng em đúng không?" Quý Chính Tắc ngắt đầu ti của anh, những nụ hôn nóng bỏng phủ kín cả vai và gáy của anh, mỗi lần hôn giọng lại khàn hơn: "Thật xinh đẹp, anh thật xinh đẹp..."

Thanh xuân Quý Chính Tắc vừa trẻ vừa đẹp, cậu yêu gương mặt anh cũng như si mê thân thể anh, nhu cầu sinh lý dường như lớn hơn nhiều so với nhu cầu tình cảm, anh nghĩ cảm giác này cũng chỉ là cuồng nhiệt nhất thời, không phải sự thật.

Nhưng mà bên cạnh đó anh khao khát sức nóng dồi dào của tuổi trẻ, có thể hoàn toàn che chở anh bằng cái ôm dày rộng nóng bỏng, anh chỉ mới ba mươi hai tuổi, mà đã kiệt sức giống như ông già ngoài tám mươi, chỉ hi vọng một chút sức sống mãnh liệt đập vào mặt.

Trong bạch quang cao trào, anh muốn hồn phi phách tán, đây đơn giản chỉ là một việc lấy vật đổi vật qua giao tiếp tâm linh, không đưa tình cảm vào, đương nhiên sẽ không có thua thiệt.

Anh tự cho mình một cái cớ rằng anh nên có cơ hội được buông thả một lần, chìm đắm trong tình yêu, làm tình với học trò mình, để đàn ông bắn vào thân thể mình, hưởng thụ cao trào có một không hai, bù lại những đại nghịch bất đạo trong mấy chục năm kia một lần.

Anh chưa từng nghĩ chính mình sẽ có lúc dâm đãng như vậy trong đời, mỗi ngày đều sẽ làm tình, sẽ hôn, sẽ thức dậy trong lồng ngực của một người đàn ông, sẽ cất giấu những vết tích tình yêu thô bạo dưới lớp áo đông vừa dày vừa nặng. Anh bắt đầu hoài nghi rằng có phải anh không thể cương khi làm với Diệp Mi hay không.

Quý Chính Tắc nắm tính khí của hai người chơi đùa, cả hai dương vật trong tay cậu kề sát, vuốt ve tới phấn chấn. Trước mắt Phương Yểu An chứa đầy tình dục, miệng nhỏ yếu ớt rên rỉ. Quý Chính Tắc bấu vào gáy anh, trán chạm trán, không ngừng hôn lên đôi môi đỏ mọng vì bị mút của anh.

Tính khí Phương Yểu An có màu nhạt, bên ngoài gân xanh cũng không nổi lên, kích thước bình thường, một cái sạch sẽ, xinh xắn thẳng tắp. Quý Chính Tắc cúi đầu cười: "Chậc, dương vật nhỏ xinh đẹp như vậy mà anh cũng cam chịu để làm với phụ nữ, khi ngậm trong miệng em sợ mình nhịn không được cắn rồi nuốt vào."

Quý Chính Tắc đang yêu như một kẻ điên, lời nói vừa điên cuồng vừa bệnh hoạn, không phân biệt thật giả, thần kinh đến mức người không rét mà run. Cậu cúi người xuống, ngậm dương vật của Phương Yểu An vào miệng, đầu lưỡi quanh quẩn bên niệu đạo tanh nồng, dùng sức hút vào nhả ra, ép Phương Yểu An phải bắn tinh: "Thật ngọt, nào, bắn vào miệng em đi."

Phương Yểu An bị mút như vậy thật sự rất đau, tính khí quá nhạy cảm đến ngứa, anh chống lên vai Quý Chính Tắc, nhíu mày giãy giụa về phía sau. Cánh tay Quý Chính Tắc nắm chặt thắt lưng của anh, siết chặt đến mức anh không thể tránh thoát, cậu đưa mắt lên nhìn anh: "Nhanh lên nào, anh bắn xong sẽ ngủ, không làm nữa đâu."

Anh ngửa eo, cuối cùng cũng bắn ra.

Quý Chính Tắc nuốt tinh dịch của anh: "Thật ngọt, anh nếm thử xem." Cậu tiến đến hôn anh, làm tình thường xuyên nên tinh dịch bị loãng hơn nhưng vẫn còn tanh, anh không cảm nhận được vị ngọt như Quý Chính Tắc nói, chỉ cảm thấy điên khùng.

---

Khai giảng học kỳ mới, giáo viên hóa học lớp bốn xin nghỉ thai sản, nên đổi thành Phương Yểu An.

"Tổ trưởng, tôi đã nói rồi, tôi không thích ứng được tốc độ giảng dạy của lớp bốn, hơn nữa tôi có ít kinh nghiệm, trong tổ có nhiều giáo viên ưu tú như vậy, nói gì thì nói cũng không thể đến phiên tôi."

"Tại thầy có cảm xúc rất mạnh mẽ! Học sinh rất thích gương mặt trẻ tuổi như thầy. Trong khi đó thầy có thành tích nổi bật ở học kỳ trước, hiệu trưởng cũng đã chỉ đích danh thầy, rất xuất sắc, cố gắng làm tốt, cố lên!" Tổ trưởng thấp lè tè bước đến vỗ vỗ vai anh rồi mỉm cười rời đi.

---

"Cô Mạnh sắp tới kỳ sinh đẻ nên không thể đứng lớp dạy các em được. Dựa vào sắp xếp từ nhà trường, mời một giáo viên khác trẻ tuổi nòng cốt, có lý lịch ưu tú, thành tích xuất sắc. Thầy Phương là một người làm việc rất nghiêm túc..." Thay đổi giáo viên đứng lớp không tầm thường với lớp này của bọn họ. Nếu học sinh có dị nghị với trình độ của giáo viên trường, thì phải thay đổi lại, anh thật sự lo lắng học sinh sẽ nghi ngờ giáo viên trẻ mới đến này.

Anh còn chưa nói xong, Quý Chính Tắc đã giơ cao tay: "Thầy! Em là cán bộ môn hóa."

Tất cả mọi người đều quay đầu ra đằng sau, chủ nhiệm lớp cũng kinh ngạc, Quý Chính Tắc là một học sinh ngoài trốn học ra thì các gì cũng ít tích cực: "Cán bộ môn? Thầy đã nói là sẽ không thay cán bộ môn trong học kỳ mới mà?"

"Không còn cách nào đâu thầy, Lâm Diệu nó không muốn làm." Cậu dựa lưng vào ghế, nhẹ cười.

Lâm Diệu đang cúi đầu chơi điện thoại thì bỗng nhiên bị nhắc đến, người lập tức như bị đâm vài nhát dao, một ngụm máu nghẹn lại ở cổ họng: "Đệt..." chữ 'mẹ' còn chưa ra khỏi miệng thì y quay đầu nhìn vào ánh mắt Quý Chính Tắc, giật mình sửa lại: "Đệt... em, em thật sự không muốn làm thầy ạ, đầu óc em không đủ tốt, làm ban cán sự không thể đóng góp để lớp đi lên, vẫn nên từ chức cho bạn hiền đi ạ." Y cười tít mắt rồi từ từ ngồi xuống, trong lòng mài dao găm đến sáng như tuyết: "Mẹ mày, suốt ngày chỉ biết hại tao!"

Quý Chính Tắc chính thức trở thành cán bộ môn hóa của lớp, lúc bắt đầu cũng không làm gì quá lắm, nhưng mà cậu thừa dịp văn phòng không có ai đè anh hôn một hồi. Phương Yểu An cảm thấy có lỗi rất nặng, thậm chí là xấu hổ khi đối mặt với hai giáo viên kia.

Phương Yểu An ăn uống rất từ tốn, lúc ăn không muốn nói chuyện, trừ việc mấy ngày trước bị ép kéo đi ăn liên hoan với đồng nghiệp, thì anh luôn tìm một cái xó nào đó trong trường rồi ăn một mình.

Trước mặt vang lên tiếng "lạch cạch", khay thức ăn rơi xuống, anh ngẩng đầu lên, thấy Quý Chính Tắc đang cười trước mặt.

Anh hơi bất ngờ, ngạc nhiên hơn là Quý Chính Tắc có thể vào nhà ăn của giáo viên. Anh thấy nhiều người con của các giáo viên khác cũng thường vào đây ăn cơm, đừng nói là hiệu trưởng thật sự là mợ của Quý Chính Tắc. Anh không nghĩ là Quý Chính Tắc lại đến nhà ăn ăn cơm, ngoại trừ những lúc Quý Chính Tắc chặn anh trước cửa nhà ăn thì cậu chưa bao giờ bước qua cửa.

Quý Chính Tắc nhìn anh đang ngơ ngác: "Sao vậy? Không nghĩ là em sẽ đến à?"

Anh thấy Quý Chính Tắc ngồi xuống thì chậm chạp hỏi: "Lâm Diệu đâu? Em không ra ngoài chung với em ấy à?"

Quý Chính Tắc xua tay: "Anh đừng nhắc đến nó, phiền chết em rồi, nó vừa ăn vừa nói, thì như thế, phùn phụt phùn phụt phùn phụt phùn phụt..."

Phương Yểu An bật cười, Quý Chính Tắc miệng thì nói nhưng vẫn nhìn anh, ánh mắt híp lại: "Cười cái gì mà cười? Như vậy là không vui đâu, ăn cơm đi, ăn nhiều thịt chút."

Anh nhìn Quý Chính Tắc gắp miếng thịt thăn bỏ vào bát của mình, chọt đũa vào bát: "Anh mập lắm rồi."

Anh mập lên thật, dâm dục ấm no, mấy ngày nay được Quý Chính Tắc dưỡng ẩm quá mức. Lúc mang quần áo vào buổi sáng, anh phát hiện quần tây mới mua đầu năm đã chật rồi, mới kéo đến dưới mông đã phải hít thở mấy hơi mới mặc vào được.

Cả năm anh rất ít khi mặc quần cộc ra ngoài, chẳng hiểu sao anh vẫn cứ như vậy, cuối cùng lại thấy với nghề của mình thì nên ăn mặc nghiêm túc, mang quần đùi thì quá mức tùy tiện và không tôn trọng người khác. Cơ thể anh sinh ra đã trắng, lại ít lông, lúc lên đại học bị bạn cùng phòng trêu chân quá trắng không giống như chân cũng những nam sinh khác, sau này họ vẫn còn chú ý.

Giờ dạy ở lớp bốn rất ổn, trước đó chủ nhiệm lớp bốn đã trao đổi qua với anh, học sinh trong lớp rất thông minh, nhưng lại thích làm khó giáo viên đến mức họ phải bỏ giờ dạy đó. Anh hoàn toàn không gặp bất cứ việc gì như vậy, kỷ luật của lớp trong giờ rất tốt, học sinh thông minh, tầm nhìn cũng rộng, ngoại trừ đặt câu hỏi ngoài lề quá nhiều thì hòa nhập rất tốt.

Hôm nay đến phòng học, anh cảm thấy được có gì đó rất khác, mà cảm giác khan khác này tất nhiên đến từ Quý Chính Tắc. Ánh mắt cậu quá rõ ràng, không nói được là cuồng nhiệt hay hung ác nham hiểm, mặt không thay đổi nhìn anh suốt buổi học, sắp đốt thành một cái lỗ trên người anh.

Anh vừa tiến vào văn phòng thì đã bị áp lên tường, Quý Chính Tắc úp cổ tay anh xuống, phà hơi ẩm nóng vào gáy anh, người anh nóng rần lên.

Trong văn phòng không có ai, cửa hoàn toàn đóng lại, màn cửa dày nặng làm cho ánh sáng trong phòng u ám mập mờ. Mặt anh dán chặt vào tường, khó khăn tránh đi, mặt đỏ tai hồng quay đầu lại mắng cậu: "Quý Chính Tắc, em đừng có làm càn!"

Bản thân Phương Yểu An không thấp, nhưng khi ở trước mặt Quý Chính Tắc thì luôn thấy anh có vẻ yếu thế hơn, anh cao trên 1m75, eo thon chân dài, tỉ lệ thân thể rất đẹp, quần tây mang chật bó lấy đôi mông căng tròn, lộ ra đường thắt lưng nhỏ, bờ mông vừa tròn vừa vểnh, đi quanh bảng đen một vòng, có thể khiến mọi người dán mắt vào người anh.

Trong lòng Quý Chính Tắc nổi lửa cháy bừng bừng, một bên hận anh không tự giác lẳng lơ trên bục giảng, một bên hận không thể kéo người xuống mang đi theo làm tới hôn mê.

"Sao anh lại thích dụ dỗ người khác như vậy? Hử?" Quý Chính Tắc cắn rồi kéo lỗ tai anh, thở ồ ồ vào tai anh, tính khí phấn chấn ma sát với mông anh qua lớp quần, ngón trỏ vuốt ve dọc theo kẽ hở mông giữa quần, giọng nói như phát ra từ kẽ răng, tàn nhẫn hỏi anh: "Anh định quyến rũ ai? Anh mặc quần bó như vậy là đang tính câu dẫn ai?" Đột nhiên cậu mạnh bạo xé quần anh ra hai bên.

"A!" Phương Yểu An giãy dụa kịch liệt, cùi chỏ đâm thẳng ra sau lưng, dùng mấy cú hiểm để xoay người lại: "Em đang làm gì vậy? Đừng chạm vào anh! Cút ngay!"

Bị Quý Chính Tắc gắt gao ngăn chặn, quần tây bị xé "Xoẹt——" một tiếng, phía sau Phương Yểu An bỗng nhiên lạnh lẽo, thành quần hở mông. Anh xấu hổ muốn chết, xoay người đánh Quý Chính Tắc: "Thần kinh! Em điên rồi!"

Quý Chính Tắc nắm cổ tay anh đè lên tường, chặn miệng anh bằng nụ hôn mãnh liệt, hơi thở nóng bỏng phát tán sánh lại đang lên men, anh thất thần dựa trong khuỷu tay cậu, nước bọt dinh dính chảy ra.

Quý Chính Tắc lấy bình trà hoa cúc của lão Bàng ở trên bàn dội thẳng vào khe mông của anh, cậu mở phần mông ẩm ướt của anh ra, ngón tay qua loa hung hăng đâm vào, khuếch trương vài cái.

Phương Yểu An bị ép trên tường, đứng thẳng theo từng đợt, hai gò má đỏ ửng như lửa đốt, da dẻ phiếm hồng, đôi mắt ướt nhẹp như chứa vũng nước, cầu mắt phải đảo qua đảo lại trong hốc mắt như thể chỉ cần Quý Chính Tắc chạm vào dữ tợn thôi thì rơi ra tới nơi.

Anh hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu, tay vòng chặt trên cổ Quý Chính Tắc, chẳng biết xấu hổ hừ hừ: "Mạnh, mạnh thêm chút nữa, ha... Quá, quá sâu rồi, không cần đâu... nhẹ chút, bụng... muốn nổ rồi." Anh che miệng lại, hai mắt đẫm nước mơ màng lắc đầu.

Phương Yểu An rên rỉ rất nhẹ nhàng, lơ lửng trên mây, khi bị ép đến tận cùng mới buông hai tiếng ngắn ngủi, lại lập tức im lặng, chỉ nức nở ở cổ họng, gãi không đúng chỗ ngứa dường như muốn chết.

Quý Chính Tắc thật muốn chơi chết anh, bắp thịt bại hoại căng ra, thắt lưng căng cứng, cậu nhỏ liên tục đâm vào bên trong như điên, trung tâm quy đầu ghim anh đâm mãnh liệt, hông thiếu niên đâm lạch bạch vào mông anh, vừa sưng vừa đỏ, giống như một quả đào tươi mọng nước: "Lúc mạnh lúc nhẹ, rốt cuộc anh muốn thế nào?"

Anh bị đâm loạn bảy tám lần, ánh mắt trống rỗng, run rẩy mở miệng rơi lệ, dương vật phía trước ngẩng đầu thẳng tắp, cương lên hết mức. Anh căng màn chân ra như chân vịt, vạt áo co rút đứng lên, cả người co giật cứng ngắc, đôi môi đỏ hết đóng lại mở: "Không, tới, tới, không muốn, muốn bắn! A!"

Hậu huyệt co rút dữ dội, nuốt dương vật đang tức giận của Quý Chính Tắc sâu vào trong, Quý Chính Tắc nghẹn một tiếng, cắn lên bờ vai anh, lại đưa vào vừa nhanh vừa sâu, như xuyên qua cả linh hồn anh, Phương Yểu An như chết đi sống lại. Một dòng tinh dịch nóng bỏng mạnh mẽ cọ rửa thành ruột, anh ngẩng cao đầu, khóc nức nở co rúm trong lòng Quý Chính Tắc, mồ hôi chảy như nước.

Đây không phải lần đầu tiên anh làm tình cùng Quý Chính Tắc trong trường. Một ngày nào đó cuối tháng tư, một cô giáo trẻ ở văn phòng có mời anh đi xem một trận bóng rổ, là trận đấu giữa học sinh lớp bốn và các học sinh có năng khiếu nhất của lớp mười sáu. Anh không nói rõ ý kiến của mình, chỉ nắm bút thật chặt, rồi buông bài thi cần chấm xuống rời đi.

Bên trong trận bóng rổ có rất nhiều người, đây là trận bán kết đương nhiên độ hot cũng tăng cao, huống hồ còn có Quý Chính Tắc. Lúc anh vào sân là lúc Quý Chính Tắc nhảy lên Slam Dunk*, không khí cả trường bùng nổ, tiếng reo hò cổ vũ nhiệt liệt đến mức lật tung cả hội trường, lúc mọi người chăm chú theo dõi trận đấu, trong lòng anh cũng sục sôi theo.

*Slam Dunk: là một cú ghi điểm đập bóng vào rổ cực mạnh, thuật ngữ dùng trong bóng rổ.

Nhưng lúc đó một cầu thủ cao hai mét của đội đối phương cũng nhảy lên, cậu ta dùng sức đập một cái, ngăn chặn cú Slam Dunk nhất định phải được của Quý Chính Tắc, làm quả bóng đập vào bảng.

Nữ sinh toàn trường đột nhiên im lặng như tờ, không khí đột nhiên ngưng lại, Phương Yểu An đứng ở đó, nghe thấy vài nữ sinh chỉ vào cầu thủ cao lớn kia mắng người rừng nửa trận.

Học sinh lớp mười sáu thật sự quá mạnh, trận đấu kết thúc với kết quả lớp bốn thua trận do bị dẫn trước sáu điểm. Nhưng Quý Chính Tắc không buồn lắm, trước khi trận đấu kết thúc còn đập tay với cầu thủ cao lớn lớp mười sáu kia, rồi đi đến bên sân lấy khăn mặt lau mồ hôi. Quý Chính Tắc cao ráo mạnh mẽ, thậm chí sau khi vận động còn đẹp trai hơn, rực rỡ giữa đám đông như ngôi sao sáng trên cát. Nhiều nữ sinh bên cạnh đưa nước cho cậu, cậu cũng lấy một chai không biết của ai, nói tiếng cảm ơn.

Cậu ngửa đầu uống nước, bất ngờ thấy Phương Yểu An đang đứng xem ở đài đối diện, chợt sặc nước vào khí quản, ho khan dữ dội, cậu vội vàng che lại, vậy mà tai lại đỏ. Lại luống cuống tay chân lấy áo chơi bóng rổ lau mặt, rồi lấy điện thoại từ trong đống quần áo ra, ổn định hơi thở, đắn đo gửi một tin nhắn: "Chiều nay anh không có giờ dạy sao?"

Điện thoại Phương Yểu An rung lên, suy nghĩ rồi trả lời cậu: "Không có."

Quý Chính Tắc đặt bình nước đứng lên ghế, lại gửi: "Anh đợi em ở dưới cầu thang khán đài bên trái được không?"

Phương Yểu An giương mắt nhìn cậu, ánh mắt hai người hội tụ cách nhau một sân bóng, nhìn đối phương từ xa.

Anh nhẹ nhàng gật đầu, Quý Chính Tắc nở nụ cười.

Sau khi mọi người rời khỏi nơi thi đấu, anh mới đứng ở cầu thang bên cạnh cửa phòng nghỉ đợi Quý Chính Tắc. Hiển nhiên Quý Chính Tắc chia tay đồng đội nhanh chóng chạy đến bên anh, đến gần anh mới đi chậm lại.

Tay ở phía sau muỗng bắt được hai lần, buồn bực mà đi tới trước mặt anh, từ đuôi lông mày ngông cuồng phi phàm tới góc miệng khí thế phóng khoáng, hòa thành nụ cười không nóng không lạnh. Quý Chính Tắc cúi đầu, dường như có điều xấu hổ khó nói, tự giễu: "Chậc, xấu hổ quá."

Anh thấy chiếc áo bóng rổ chưa kịp khô, trong lòng bỗng nhiên sụp một miếng, môi nhấp nháy: "Em chơi tốt lắm rồi."

Quý Chính Tắc nghẹn nửa giây mới giương mắt nhìn anh, cậu cau mày cười rồi tiến đến gần anh: "Đang an ủi em hả?"

Anh lui lại vài bước, ánh mắt không biết nên nhìn đến chỗ nào, vẫn lên tiếng: "Anh cảm thấy như thế là tốt rồi."

Ý cười trên mặt Quý Chính Tắc càng rõ hơn, góc miệng cậu nhếch lên, đột nhiên đẩy anh dựa vào cánh cửa phía sau, mạnh mẽ hôn lên đôi môi anh.

"Ưm." Mặt Phương Yểu An bị cậu ôm lấy, buộc phải nhận nụ hôn dài mãnh liệt của cậu, anh mím chặt miệng, nắm lấy cổ áo cậu kéo ra, gian nan chống cự: "Không cần..."

Quý Chính Tắc cạy hàm răng anh ra, một tay ôm eo anh, một tay dùng chìa khóa mở cửa, hai người lảo đảo rồi ngã vào bên trong. Luồn tay ra sau đóng cửa, anh đã bị Quý Chính Tắc ép vào phía sau cửa, nâng đùi anh lên, hơi thở tình dục dính nhớp tràn ngập bên tai như bày tỏ.

Anh ngửi thấy mùi mồ hôi nhẹ trên người Quý Chính Tắc, mạnh mẽ, ấm nóng, tràn ngập hormone đấu đá lung tung, làm cho mặt người ta nóng lên. Cả người cũng không khỏi nóng lên, run rẩy hít thở cũng lượn lờ cùng một chỗ, anh chật vật tay buông thõng xuống vai Quý Chính Tắc, hai gò má bị hôn đỏ ửng.

Cái hôn ưu việt nhiệt liệt làm cho anh phát run, sống lưng anh cứng đờ, hai chân lập cập run rẩy, bị sặc nước bọt lan tràn, ho khan trốn tránh, đỏ mặt rối tinh rối mù: "Không, không cần đâu, khụ, không nên tức giận... Ưm."

"Em không giận đâu." Quý Chính Tắc cười khẽ, kiên quyết giữ đầu lưỡi anh sai khiến hai cái, vùi đầu vào cổ anh, thoáng cái liếm dái tai anh.

Anh thoải mái lầm bầm, nhỏ giọng thở hổn hển, đầu lưỡi Quý Chính Tắc đi xuống dọc theo cổ anh, nhẹ nhàng mút thịt non trên cổ anh, chui đầu vào quần áo của anh, nhấm nháp quấn quanh đầu vú, khoang miệng ẩm ướt khiến cho đầu vú hơi cương lên, sắp bị cái mút mạnh mẽ hòa tan.

Trong cuộc sống tình dục phạp thiện khả trần* trước kia, chưa bao giờ biết đầu vú nam giới có thể đạt được khoái cảm to lớn như vậy, gần như làm anh ướt viền mắt nhiều lần.

*Phạp thiện khả trần: Không có gì hay, giỏi để được khen ngợi, tán dương.

Hồn anh như sắp bị hút đi, hai gò má đỏ ửng say mê, há miệng nhấp nháy thỏa mãn, Quý Chính Tắc cuộn quần áo anh lại, kêu anh ngậm vào miệng.

"Xem xem, đẹp biết bao."

Tầm mắt Phương Yểu An mờ mịt, mơ màng cúi đầu nhìn thấy hai đầu vú bị hút lại cứng lên, mỹ lệ xinh xắn nhô cao trên lồng ngực trắng nõn yếu ớt. Đầu ngón tay Quý Chính Tắc nhẹ nhàng niết lên đó, cười hôn cằm anh, hơi thở khuếch tán trên mặt anh, âm thanh rất trầm: "Thầy à, thầy thật dâm đãng."

Lời nói mang tính chất làm nhục trong lúc làm tình khiến cho Phương Yểu An bị sỉ nhục cực kỳ, anh dùng hết sức đẩy vai Quý Chính Tắc ra: "Thả anh ra, anh muốn xuống dưới!"

"Không thể thế được." Quý Chính Tắc kéo quần anh, đè anh lại hôn, tay cậu chơi đùa trên vành quy đầu. Phương Yểu An không trốn khỏi nụ hôn của cậu, đau đớn nhíu mày than nhẹ: "Không muốn làm ở trường, về nhà..."

Cuối cùng vẫn làm, khuếch trương chưa đủ nên lúc đi vào gần như lấy nửa cái mạng anh, đau đến thân toàn mồ hôi lạnh, dương vật mềm mại rũ xuống. Quý Chính Tắc đè anh trên tường, tay đẩy cánh mông anh từ phía sau, hung hăng ra vào, tư thế ra vào này vừa sâu vừa hiểm, trong cơ thể như có đinh nóng đóng vào, giữ cho anh sắp nổ tung, cảm giác xé rách đau đớn chia anh ra làm hai.

Bỗng chốc nước mắt tràn ra, đau quá, sắc mặt anh tái nhợt, co lại thành một cục khóc lã chã. Quý Chính Tắc liếm nước mắt của anh, mềm giọng dỗ anh: "Không đau mà, làm cho nó mở ra thì không đau nữa, chịu đựng tí nữa được không?"

Quý Chính Tắc đỡ anh, chậm rãi đẩy vào trong, vào sâu ra cạn đến khi sắc mặt anh hồng hào lại mới bắt đầu tàn nhẫn đung đưa hông. Đâm đẩy kịch liệt như vũ bão khiến đầu óc Phương Yểu An trống rỗng, anh ngước cổ lên, say mê mất hồn nhìn trần nhà, nước bọt từ khóe miệng chảy ra, khớp hàm run cầm cập: "Ưm... đừng, chờ chút, sâu quá, chỗ đó chỗ đó!"

Eo và cơ chân Quý Chính Tắc chợt căng cứng rồi thả lỏng, dán vào tai anh khàn giọng hỏi: "Chỗ nào? Chỗ này hửm?" Cậu điên cuồng đâm vào tuyến thể nhỏ và gồ lên, người Phương Yểu An run lẩy bẩy, nội tạng đều bị đâm nát, trên lông mi xoắn lại dính đầy nước mắt, nghẹn ngào nức nở.

---

Thời gian trôi qua thật nhanh, mặt trời xua tan đám mây mùa đông, lại thành đương đầu với quả cầu lửa nóng hổi, kỳ nghỉ hè qua hơn một nửa.

Phương Yểu An ngồi yên trước bàn cơm, bất đắc dĩ bưng một khay cật xào*. Hình dạng thứ này kỳ quái, mùi vị càng làm cho anh ghét, hết lần này tới lần khác Quý Chính Tắc thường xào cho anh một dĩa nhỏ.

"Mau ăn đi, bồi bổ thân thể cho anh." Quý Chính Tắc đẩy tới trước mặt anh.

Phương Yểu An tự mình gắp tôm: "Anh không muốn ăn." Lúc trước anh không biết cật là gì, bị Quý Chính Tắc ép ăn hai bữa mới biết là để bổ thận, lúc đấy mặt xanh mét: "Tự em ăn đi."

Miệng Quý Chính Tắc hơi hạ xuống, hàm ý sâu xa cười, trên mặt hơi có tác phong khoe khoang của kẻ cướp: "Được thôi, vậy tối nay cho em khiêng anh lên, không được khóc cũng không được ngất, em nói làm chết anh thì sẽ làm chết anh."

Quý Chính Tắc thấy, biết anh không nói chuyện, lại bưng dĩa nhỏ nghiêng xuống cho anh: "Tới đây, há miệng ra, ăn vài miếng là được, vì tốt cho anh mà, không ăn cái này không ăn cái kia, sao anh giống con nít quá vậy."

Phương Yểu An nuốt trọng mớ hỗn độn vào bụng, lông mày nhíu chặt hết mức: "Em làm ít xíu không được à?"

Quý Chính Tắc nhân cơ hội đút một miếng vào miệng anh: "Làm gì hả? Làm tình hay làm cật đây?"

Phương Yểu An lại im lặng, giữa làm cật và làm tình rõ ràng dần tiến vào tình trạng quan trọng, anh ăn bao nhiêu cật thì Quý Chính Tắc mới làm tình bấy nhiêu. Anh đỏ mặt đứng phắt dậy: "Để anh, anh rửa chén cho!"

"Em còn chưa ăn đây nè!" Quý Chính Tắc nhìn anh giậm chân gây ra tiếng động lớn, cười cầm dĩa cật ăn.

---

Phương Yểu An tắm xong, ngồi trên ghế salon xem thời sự, Quý Chính Tắc nằm trên đùi anh, lười biếng kêu anh đút cam. Ghế salon không dài, Quý Chính Tắc phải co chân lại, Phương Yểu An tách một múi cam bỏ vào miệng cậu, cậu cọ trên bụng Phương Yểu An một hồi như một con mèo lớn lười biếng.

"Ngày mai em về nhà."

"Ừ." Cách một khoảng thời gian thì Quý Chính Tắc phải về nhà một hai ngày.

"Ba em về rồi, có khi phải đợi thêm mấy ngày, ngày mai em nấu cơm cho anh, anh nhớ ăn."

"Được."

"Mấy ngày khác em mua thức ăn cho anh, ăn nhạt nha."

"Không cần thế, em đừng xen vào, để anh tự làm."

"Em muốn lập cho anh, em quản anh rất vui." Quý Chính Tắc chống tay ngồi dậy, đỡ trán Phương Yểu An, cọ mũi anh, áp chế giọng: "Tốt nhất em quản hết mấy cái thuộc về anh, ăn, ngủ, bước chân, bước cái chân nào trước cũng do em quyết định, vậy mới tốt."

Phương Yểu An đối mặt với cậu một giây, con ngươi Quý Chính Tắc rất trong, màu vàng nhạt như hổ phách, là màu của hoàng hôn, dịu dàng mê ly, trong suốt có cảm giác gan dạ. Ở khoảng cách gần, loại cảm giác sâu sắc lạ lùng càng mạnh, nhìn vào trong một chút, co rút rồi mở rộng giống như có thể hút người khác vào.

Anh dừng một lát rồi nghiêng đầu qua, Quý Chính Tắc đang nâng mặt anh, đốt tay vuốt ve đuôi mắt anh, nhẹ nhàng ngậm đôi môi mỏng của anh.

Quý Chính Tắc đi thì nhà lại yên tĩnh, hầu như anh không đi ra ngoài. Hôm nay xuống lầu vứt rác đúng lúc gặp được người giao đồ ăn, tiện thể xách lên luôn. Mới lên lầu hai thì thấy bác gái đang chờ anh.

Từ khi Chu Kỳ Minh bị điều đến công ty chi nhánh miền Nam thì không có người giúp anh nữa.

"Dì à, dì biết cháu... cháu tìm được người yêu rồi." Đây không phải là lần đầu tiên anh nói láo làm bừa thế này.

"Dì biết. Nhưng quả thực điều này, haiz, dì cũng không muốn nói chuyện này với cậu, nhưng, chúng ta sắp... nó sắp đi du học rồi, đầu tháng chín đi ngay. Nó muốn gặp nói chuyện với cậu một lần chứ không có gì khác, cậu giúp dì đi biết là làm phiền cậu quá, dì có việc gấp, nha." Hai tay bác gái nắm chặt, ngửa đầu tha thiết nhìn anh: "Đứa bé kia nhát gan lắm, lại chỉ một lòng đi học, nó cũng không dám kiếm cậu, cậu giúp dì một tay được không? Chỉ ngồi nói chuyện một tiếng đồng hồ thôi, dì biết làm vậy là làm phiền tới cậu, bên người yêu của cậu để dì nói chuyện, gặp chút thôi được không?"

Thật ra Phương Yểu An cũng coi là lạnh lùng, nói trắng ra là kinh hãi, anh thích cứng không thích mềm, ép buộc anh còn hiệu quả hơn xin anh gấp mười ngàn lần. Rốt cuộc Quý Chính Tắc am hiểu sâu sắc đạo lý này, nhìn thấu anh, thường không hỏi mà mạnh bạo luôn.

Sau khi anh ly dị, bác gái mai mối cho anh biết nhiêu lần nhưng anh không đi lần nào. Nhưng hôm nay tới mức vậy rồi, Phương Yểu An cũng không biết nói gì cho tốt, nếu còn kéo dài nữa thì cơm nguội mất.

Anh ghét hâm nóng cơm, phiền phức, nói được với bà.

Đinh Dao được khen là một cô gái xinh đẹp, đeo kính, hay xấu hổ, điềm đạm nho nhã giống như dì Đinh nói, điều kiện gia đình rất tốt, nhìn là biết cô gái được nuôi trong tháp ngà voi. Cô cẩn thận ngồi vào chỗ gần cửa sổ trong quán cà phê, ngưng thở nhìn anh, tay nắm chặt, trong mắt toát ra vui thích đập cho Phương Yểu An choáng váng chuyển hướng.

Thật ra Phương Yểu An đã quên diện mạo của cô từ lâu, nên không hề thoải mái yên tâm đối mặt với phần thành ý nặng trịch như vậy, thậm chí cảm thấy nhục nhã hổ thẹn.

Cô là một cô gái hướng nội nhưng cô nghĩ Phương Yểu An nói nhiều lắm nên cô không được ngại nữa, cô nói không ngừng, kích động tới hai gò má đỏ lên. Cô không quan tâm Phương Yểu An có trả lời không, cô chỉ muốn nói cho anh biết, cô gái chỉ gặp mặt anh một lần, mỗi đêm đều mơ thấy anh.

Phương Yểu An nghe cô nói chuyện, nói lần đầu tiên cô thấy anh xách một đống đồ lớn gõ cửa nhà cô mình, giả bộ làm rách túi đựng quýt, mấy trái quýt lăn lông lốc xuống bậc thang lầu một. Cô nói thấy anh nhặt quýt ở chỗ quẹo, một lát lại ôm quýt nhặt được bước lên bậc thang, hai tay khoanh lại đặt sát bụng, áo sơ mi màu lam nhạt, đeo kính nho nhã lịch sự, cúi đầu, khóe miệng giả dối cong lên: "Có mấy trái ôm không xuể nên tôi bỏ vào cặp rồi, có tính là trộm không?"

Cô nói về chỗ này trước, cô cho là dịu dàng không thuộc về nam giới, vậy nhưng chỗ nào của anh cũng dịu dàng, nụ cười trên mặt, giọng điệu khi trò chuyện, đường cong vai gáy, động tác bưng quýt, ngay cả ánh sáng của quần áo cũng nhạt dịu.

Phương Yểu An rất nghi ngờ, anh cảm thấy mình vốn không tốt như cô nói, mặt Đinh Dao bao phủ trong một vầng sáng thần kỳ huyền ảo, giống như một giấc mộng mờ mịt.

Anh vẫn nghe, nhếch miệng nhấp một ngụm cà phê nhỏ, cũng đãng trí không đúng lúc. Một nam sinh rất cao đi vào, không tìm chỗ ngồi, chống cùi trỏ trên quầy nước, ngón tay gõ vài nhịp.

Anh hoảng sợ thiếu chút nữa đứng lên trong nháy mắt, Quý Chính Tắc!

Dường như ông chủ trẻ rất kinh ngạc khi thấy Quý Chính Tắc, ngừng vẽ ly Latte Art* trong tay giao cho người khác, nhiệt tình trò chuyện với cậu. Quý Chính Tắc cười nghiêng một bên mặt, lạnh lùng liếc Phương Yểu An một cái.

Hô hấp của Phương Yểu An hơi chậm lại, đứng ngồi không yên. Anh đối diện Quý Chính Tắc, thấy cậu đang lười biếng dựa vào quầy nước nói chuyện phiếm với ông chủ như không có gì quan trọng, ngón tay không yên lòng hòa âm với chuông gió làm đồ trang trí trên quầy nước, dư quang trong khóe mắt cũng làm cho Phương Yểu An kinh hồn bạt vía.

Mặt mày Quý Chính Tắc kiêu ngạo lạnh lùng, không làm nét mặt cau có khó gần, có cảm giác xa cách trời sinh, dù có lúc cách rất xa anh cũng cảm giác được cái loại chèn ép từ bốn phía.

Anh không nghe Đinh Dao nói bất kỳ chữ nào nữa, lòng anh trống rỗng nhưng không biết sao lòng mình lại thế, có lẽ trò chuyện với nữ sinh trước mặt bạn đời 18 tuổi của mình làm anh chột dạ.

Giống như có kiến cắn ngón tay anh, cắn răng tỉ tê.

May mắn mắt Đinh Dao đỏ, cô đứng lên, ngón tay trắng mịn vẫn còn siết chặt, suýt nữa anh phải cúi đầu: "Cảm ơn anh đã đến."

Anh biết mình cần phải đi tiễn Đinh Dao, ít nhất phải đưa cô lên xe mới đúng mực nhưng anh không đi, anh qua loa nói tạm biệt cô rồi lại ngồi xuống.

Rốt cuộc Quý Chính Tắc cũng đi tới chỗ anh, giày dừng lại kế bên anh, bưng ly cà phê trước mặt anh ngửa đầu một hơi uống hết sạch, vị đắng của glycol làm cậu hơi nhíu mày. Cậu dùng sức đập ly xuống bàn, nhìn Phương Yểu An từ trên cao, thở ra một hơi sâu, trên gương mặt anh tuấn buồn bã nghiêm túc viết đầy ghen tị không vui.

Quý Chính Tắc cắn răng từng chữ, gần như từng chữ một, u ám cương quyết, giọng nói lộ ra mùi nguy hiểm: "Mẹ kiếp, anh dám đắc tội em."

-

*Latte Art: là nghệ thuật tạo hình trên bề mặt ly cà phê bằng cách dùng sữa tươi nóng (đã được tạo bọt) rót trực tiếp vào ly cà phê nguyên chất để tạo ra những hình vẽ đẹp mắt. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro