Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh Linh chưa từng nghĩ tới mình sẽ có ngày lật thuyền trong mương.

Là tinh anh trong giới phụ tá được hệ thống trói buộc, cô không ngừng xuyên qua các thế giới, hỗ trợ nữ chính do hệ thống tuyển chọn xây dựng sự nghiệp. Đây là công việc chính của cô, bên cạnh đó, cô còn có sở thích đặc biệt: ngược tra nam. Vẫn còn nhớ trong nhiệm vụ phụ tá nữ chính trở thành nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, cô đã thuận tay "tiêu diệt" 6 tên tra nam thuộc đủ mọi lĩnh vực nghề nghiệp. Hệ thống lúc ấy còn bắt đầu nghi ngờ liệu kết quả trắc nghiệm tiềm năng trước đây dành cho cô có sai sót hay không.

Vì vậy, hệ thống khuyên cô nên tiết chế hành vi, không nên "ngược" quá nhiều người ở mỗi thế giới. Hệ thống chỉ yêu cầu cô "tượng trưng" ngược một hai người là đủ. Đối với đề nghị này, Cảnh Linh chỉ phì cười: "Tôi không kiềm chế được!".

Hệ thống:......

Nhiệm vụ mới nhất có độ khó thấp hơn dự đoán, cô chỉ mất chưa đến nửa năm để hoàn thành. Do thời gian ngắn, lần này cô chỉ "ngược" một tên tra nam, vì vậy còn đùa giỡn với hệ thống rằng bản thân đã "cải tà quy chính" và cần được khen ngợi. Hệ thống đáp lại bằng một câu châm biếm đầy mỉa mai.

Chưa đầy một phút sau, hệ thống đột ngột lên tiếng cảnh báo: "Ký chủ, chú ý phía sau!"

Cảnh Linh không chút nghĩ ngợi trực tiếp lăn sang bên cạnh, một chiếc xe vận tải lớn chạy sượt qua thân thể cô đụng phải vách núi phía trước, phát ra tiếng vang lớn. "Hệ thống, sao lại thế này?" cô dò hỏi. Trong nháy mắt xe tải chạy ngang qua cô vội nhìn theo, vì thị lực đã được cường hóa, nên cô miễn cưỡng thấy được sườn mặt người ngồi trên ghế điều khiển, mơ hồ cảm thấy có hai phân quen mắt, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra là ai.

"Đang tra......"

"Oanh ——"

Cùng lúc tiếng nổ lớn vang lên cùng với âm thanh hệ thống, Cảnh Linh thậm chí không cảm nhận được đau đớn, cả người đã mất đi ý thức.

Khi tỉnh lại, trước tiên cô cố gắng liên hệ với hệ thống, nhưng không có bất kỳ tín hiệu nào. Suốt cả một ngày trời, cô mới dần chấp nhận sự thật hệ thống đã biến mất. Trong lúc đó, cô cũng cố gắng nhớ lại mình đã gặp tên tài xế xe tải kia ở đâu. Người đó tên là Đường Chí Hoa, là tài xế lái xe vận tải, đã kết hôn và nhà ở cạnh phòng Cảnh Linh thuê.

Cảnh Linh thích 'ngược tra nam', nhưng có nguyên tắc riêng của mình. Thứ nhất, cô không động đến những kẻ xấu xí lớn tuổi, thứ hai, cô không đụng vào những người đã có gia đình. Hai điều này đều áp dụng cho Đường Chí Hoa, về cơ bản anh ta không phải là mục tiêu của cô. Chẳng lẽ vì nhan sắc "người gặp người thích, hoa gặp hoa nở" của cô vô tình khiến anh ta coi trọng? Vợ Đường Chí Hoa là một người phụ nữ lợi hại, luôn nắm giữ tài chính trong gia đình, vì vậy những lần anh ta ra ngoài tìm kiếm người khác đều kết thúc không vui vẻ vì không có tiền.

Cảnh Linh lười phí lời với loại người này, trực tiếp đem chuyện này nói cho vợ hắn. Về sau người này mới thành thật hơn, cô cũng không để ý nữa, chỉ mơ hồ nghe thấy trong lúc trà dư tửu hậu, người ta đồn rằng vợ hắn không chịu đựng được nữa nên đã ly hôn.

Có thể cô như cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà, nên tên khốn nạn này mới trút hết căm hận lên người cô sao? Cảnh Linh cảm thấy như mình đã chạm đến chân tướng sự việc. Nhưng cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, thoát khỏi vụ va chạm xe tải, cô lại không thể thoát khỏi vụ nổ sau đó, ở cự ly gần như vậy, e rằng thi thể của cô cũng không còn nguyên vẹn.

Moạ nó, c.hết oan uổng quá!

Mất non nửa ngày để Cảnh Linh nuốt xuống cơn ác khí, sau đó mới bắt đầu tìm hiểu tình cảnh bản thân.

Đây là một thời không song song tương đồng với thế giới nhiệm vụ, nhưng tuyến thời gian sớm hơn nguyên bản một chút, vào năm 2012. Chủ nhân thân thể mà cô chiếm hữu cũng mang tên Cảnh Linh, năm nay 17 tuổi, xuất thân từ gia đình nghèo khó, đang học lớp 12 ở thị trấn và sắp thi đại học trong vài ngày tới.

Chẳng qua việc này đối với Cảnh Linh mà nói đều không sao cả, điều chân chính khiến cô để ý chính là thân thể này mang giới tính nam. Cúi đầu nhìn vòng một bây giờ còn phẳng hơn cả sân bay cùng với giữa hai chân nhiều ra một khối, tâm tình cô vừa chua xót vừa phức tạp. Nhưng dù tốt hay xấu, cô cũng đã từng xuyên qua vô số thế giới, bản thân từng đi qua rừng cây mà không hề dính một ngọn cỏ, là nhân vật Thần cấp ngược tra, tố chất tâm lý của cô không phải bình thường, vì vậy cô rất nhanh chóng tiếp nhận sự thật này.

Dù sao, thuộc tính và kỹ năng mà cô nhận được từ hệ thống vẫn còn nguyên vẹn, đối với cô mà nói, không có chuyện gì là không thể tiếp thu.

Nhìn gương mặt hại nước hại dân trong gương kia, Cảnh Linh lộ ra nụ cười kiêu ngạo lại thiếu đánh --

Nhóm tra nam đừng sợ, lần này ta không tán tỉnh các ngươi. Đổi lại, ta tán tỉnh bạn gái của các ngươi! :)

Chuẩn bị làm bạn với tay phải dài dài nhé!

Tuy nhiên, đây đều là chuyện sau này. Hiện tại, vấn đề cần giải quyết là hai tên lén lút đánh giá anh trước cổng trường và luôn đi theo sau anh.

Cảnh Linh cố gắng uống hết ly trà sữa to do em gái thầm mến anh đưa cho lúc ở cổng trường. Cả người anh như tan chảy trong vị ngọt ấy. Vứt ly vào túi nilon, anh tiện tay ném vào thùng rác ven đường rồi rẽ trái, quẹo vào một con hẻm nhỏ.

Này cũng không phải đường anh về nhà. Đi tiếp ước chừng 30 mét, sau đó rẽ phải, là có thể nhìn thấy một đống nhà lầu ba tầng, hoàn toàn phá hỏng đường đi. Rõ ràng, đây là ngõ cụt, mà anh sớm đã biết. Đây hoàn toàn là cố ý đem hai người kia lừa qua.

Ngõ nhỏ thực sự an tĩnh. Hơn nữa, sau khi trải qua quá trình cường hóa thính lực, anh có thể nghe rõ ràng phía sau hai người đang nói chuyện với nhau.

"Tôi hiện tại tâm trạng thật là đậu m.á, Lâm Xa cậu thấy được sao? Trong trò chơi, tôi gọi "vợ yêu" hai tháng, vừa tặng túi vừa tặng điện thoại, cuối cùng vượt qua ngàn dặm bay sang đây, kết quả phát hiện đối phương là nam! Chết tiệt, bảo sao sống chết không chịu facecam gọi điện thoại hay cho tôi biết địa chỉ nhà!"

"Cậu còn không phải muốn ngủ với người ta sao? Kết quả đối phương là nam nên không được, quên đi, dù sao chút tiền ấy với Giang thiếu cậu mà nói căn bản không tính là cái gì. Tôi nghĩ không ra, cậu một đường đi theo cậu ta như vậy là có ý gì? Đừng nói với tôi là cậu nam cũng muốn ăn nhé?! Nhưng nói đi nói lại cũng không phải là không được, rốt cuộc gương mặt kia cũng quá đẹp."

"C.út! Lão tử là thẳng!"

"Phải phải, cậu là thẳng! Vậy cậu có thể nói cho tôi biết, sao cậu theo đuôi người ta như vầy là muốn làm gì?"

"Tôi, tôi...... Tôi mặc kệ, tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn quả đắng như thế này!"

Trong trò chơi điện tử, việc giả mạo em gái để lừa tiền và tình cảm là điều thường xuyên xảy ra. Nhưng khi nghe hai nhân vật này đối thoại, Cảnh Linh lại nhận ra rằng kẻ lừa đảo chính là bản thân mình. Anh tỏ vẻ không liên quan đến việc này, cũng không muốn nhận trách nhiệm, cái nồi này anh không nhận, nguyên chủ cũng không nhận.

Mặc dù trong trí nhớ, nguyên chủ sở hữu một khuôn mặt ưa nhìn, thế nhưng tính cách của cậu lại khá hướng nội từ nhỏ. Cậu ta là học sinh giỏi tiêu biểu, thậm chí còn không biết sử dụng mạng internet. Gia đình cậu vốn dĩ khó khăn, do đó việc sở hữu máy tính là điều xa xỉ, chứ đừng nói đến điện thoại di động. Chiếc điện thoại bàn phím cơ duy nhất trong nhà đã lỗi thời và chỉ có thể thực hiện chức năng nghe gọi, nhắn tin, không còn bất kỳ công năng nào khác.

Cho nên, lừa tiền lừa tình? Chuyện hài gì đây chứ!

Chẳng qua việc này vẫn phải nói rõ ràng.

Cảnh Linh đứng ở ngõ nhỏ, dựa lưng vào mặt tường bùn đất thô ráp, chờ hai người kia lại đây.

Vì thế khi hai người kia đuổi theo đến khúc rẽ, liền nhìn thấy thiếu niên dáng người mảnh khảnh đĩnh bạt cuối ngõ nhỏ, áo sơ mi trắng, quần jean và giày chơi bóng giặt đến trắng bệch, cả người tràn đầy hơi thở thanh xuân. Anh dựa lưng vào tường, ánh mắt bình tĩnh nhìn bọn họ, giường như đang cố tình chờ họ ở nơi đó.

"Tôi cảm thấy chúng ta có chút hiểu lầm." Anh mở miệng nói chuyện, thanh âm và ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

"Hiểu lầm?" Giang thiếu vừa nghe lời này liền không giữ được bình tĩnh, cũng mặc kệ kẻ mình theo dõi vì sao lừa họ vào ngõ cụt, tiến vài bước đến trước mặt Cảnh Linh, phẫn nộ nói, "Giả làm em gái dùng app đổi giọng, chụp ảnh Photoshop thành con gái, mày nói với tao là hiểu lầm, m.ẹ nó mày tưởng tao ngu sao!"

"Đúng vậy," Cảnh Linh tiếp lời, "Xem ảnh chụp, nghe thanh âm liền đưa tiền cho người ta, còn tặng cả điện thoại di động. Sau đó, còn lặn lội ngàn dặm đến tận nơi, kết quả cuối cùng lại tìm nhầm người. Anh ta không ngu thì ai ngu? Chỉ kém trên trán chưa viết bốn chữ 'ngu ngốc lắm tiền'."

"Phốc!" Phía sau Lâm Xa nghe vậy, không phúc hậu bật cười.

Giang thiếu càng tức giận vì bị huynh đệ cười sau lưng: "M.ẹ nó! Nó còn dám mắng tao! Mày tin tao báo cảnh sát hay không? Tao trước sau cũng cho mày hơn tám vạn, số tiền này đủ để lập án rồi!"

"Tin. Chẳng qua tôi phải nhắc lại lần nữa, anh tìm nhầm người rồi. Như vậy đi, anh chơi game gì, trên di động hay máy tính? Nếu là di động, nói vậy quá đơn giản, anh xem di động tôi dùng, anh cảm thấy loại di động này có thể chơi game được sao? Nếu là máy tính, vậy có chút phiền toái, nhưng cũng không phải không thể chứng minh. Trước khi anh tới không nói cho "vợ yêu" của anh biết, không bằng anh tùy tiện tìm một tiệm net vào game xem "vợ yêu" của anh có online không. Nếu không online, anh liền hẹn thử xem."

Một hơi không dừng nói hết một đoạn như vậy, khó khăn không phải rất lớn. Tuy nhiên, nếu người nói chuyện giữ ngữ khí bình tĩnh hoàn toàn từ đầu đến cuối, không hề lộ ra chút phập phồng nào, vậy thì có chút lợi hại.

Giang Thiếu nghe xong, cẩn thận suy ngẫm. Trong lòng anh ta đã có chút tin tưởng. Nhìn thấy Cảnh Linh lấy điện thoại ra từ túi, Giang Thiếu cơ bản đã không còn nghi ngờ gì nữa. Bởi vì anh ta vốn chơi game mobile, hơn nữa lần này anh ta đến đây chỉ vì nhất thời nổi hứng, trừ bỏ người anh em cùng đi leo núi cũng không nói vói bất luận kẻ nào. Tuy nhiên, Giang Thiếu vẫn còn một vấn đề nhỏ cần phải làm rõ.

Giang thiếu một bên hỏi, đồng thời móc điện thoại ra mở màn hình đưa cho Cảnh Linh xem. Trên màn hình là ảnh chụp một thiếu nữ tóc đen dài thẳng, gương mặt kia quả thật là Cảnh Linh. "Tôi nhận được ảnh này, và địa chỉ nơi chụp ảnh cũng ở gần đây. Cậu muốn giải thích điều này như thế nào?"

Cảnh Linh nghe vậy trừng mắt nhìn hắn một cái, "Loại ảnh chụp góc độ này rõ ràng là chụp lén, tôi lớn lên xinh đẹp như vậy, bị kẻ chụp lén lấy đi chỉnh sửa một chút để lừa người khác không phải là điều rất bình thường sao? Việc sử dụng ảnh của những người nổi tiếng trên mạng có nguy cơ bị lộ tẩy cao. Anh nói địa chỉ gần đây, nếu anh không ngại phiền hà thì hãy tự đi tìm xung quanh một vòng xem sao. Nơi này không lớn, anh có thể dễ dàng tìm được."

"Được rồi, không dong dài nữa, tôi phải đi. Tiền công, một trăm tệ." Cảnh Linh duỗi tay ra trước mặt Giang thiếu.

Người sau sửng sốt, "100 tệ, cái gì vậy?"

Cảnh Linh nói: "Anh nghĩ tôi cố ý chờ anh ở đây và nói chuyện với anh nửa ngày miễn phí à? Thời gian của tôi rất quý giá, 100 tệ là mức giá ưu đãi tôi dành cho anh vì anh bị lừa đảo thôi."

Giang thiếu:......

Lâm Xa bên cạnh xem trò:......

Tác giả có lời muốn nói:

Nữ xuyên nam, nam chủ soái tạc thiên tự luyến cuồng, các loại nguyên tố đại loạn hầm, tô sảng tiểu bạch

Có nữ chủ, nhưng là tạm thời không nói cho các ngươi!

16/08/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro