Chương 1100-1110 (Kèm hình ảnh Cố Nhược Vân)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hình ảnh đại diện của Cố tỷ tỷ nha :3 Tìm hình phù hợp với khí chất của tỷ chẳng dễ tí nào :<
#Tiếc_gì_1_vote_ủng_hộ_người_dịch_nào=))
------------------------------------------------------

Chương 1100: Thú Vương nổi giận (3)

Mụ nội nó (Na: Cái này là nguyên văn của tác giả), vì đem lễ vật đến cho Cố Nhược Vân, hắn đã hao phí khổ tâm lượn quanh phố, dù sao muốn đi bái phỏng Cố Nhược Vân đại nhân cũng không thể đi tay không đến, nếu không thì, lỡ như trước mặt vị đại nhân kia Cố Nhược Vân trách phạt hắn, toàn bộ Linh Thú Thiên Phạt Chi Sâm cũng đừng nghĩ đến việc sống sót!

Nhưng mà, lời nói này của hắn suýt chút nữa làm người bán hàng rong khóc ròng.

Một kim tệ cũng không phải đắt đỏ gì, đã không thu tiền hắn, hắn còn không thoả mãn? Vậy rốt cuộc muốn mình làm sao?

"Ta không cần tiền của ngươi nữa, lại còn cho ngươi ba kim tệ, được chưa? Van cầu ngươi mau chóng rời đi đi, sau này đừng trở lại." Người bán hàng rong khóc không ra nước mắt, nếu như lão mập này còn muốn dây dưa, hắn thật muốn quỳ xuống gọi hắn là cha luôn rồi.

Sao có thể có một kẻ bắt nạt người khác trần trụi như thế?

Xung quanh không biết từ bao giờ đã tập trung rất nhiều quần chúng, đều là một ánh mặt đồng tình liếc nhìn người bán hàng, mà sau khi trông thấy lão mập mạp dữ tợn này, không có người nào dám mở miệng nói một câu, chỉ sợ chọc phải tên mập mạp chết bầm này.

"Mười kim tệ."

Lão mập duỗi ra mười ngón tay, trước mặt người bán hàng khoa tay một hồi, hừ lạnh một tiếng, nói rằng.

"Được được được, ta cho ngươi mười kim tệ, lão tổ tông, ta cầu xin ngươi bỏ qua cho ta đi."

Người bán hàng cũng không để ý tới cái khác, chỉ muốn vội vàng đem tên mập mạp này đuổi đi.

Ngay sau đó, kết quả cuối cùng chính là, lão mập mạp một tay cầm khăn tay màu hường phấn, một tay nhận lấy mười kim tệ từ người bán hàng, vừa hài lòng định rời khỏi nơi này, trong chớp mắt, trông thấy đám đông ngoài kia cùng một nữ tử thanh y. (Na: Thanh y là bộ y phục màu xanh nha ^^)

Sau đó, đôi mắt của hắn sáng lên như bóng đèn tròn.

Cố Nhược Vân vốn là dự định rời đi, ai biết được ngay lúc nàng xoay người, trong nháy mắt, một lão mập nặng mấy trăm cân điên cuồng chạy đến hướng nàng, một bên tay còn quơ quơ chiếc khăn mùi soa màu hường phấn.

"Cố đại nhân, Cố đại nhân, ta rốt cuộc cũng tìm được người!"

Xoạt xoạt xoạt!

Tức khắc, mọi ánh mắt đều tụ hội trên người Cố Nhược Vân, trong mắt mang theo khiếp sợ cùng mờ mịt.

Không ai nghĩ tới, nữ tử thanh lệ điềm tĩnh như gió này, lại quen được tên béo đáng chết vừa gạt người kia?

Đặc biệt là, tên béo này còn vẫy tay về hướng nàng,như là gái lầu xanh đang mời chào khách hàng, hình ảnh này không có chút nào hài hòa!

Cố Nhược Vân sắc mặt đột nhiên biến đổi, lúc này muốn chạy đã không còn kịp, tên béo quơ khăn mùi soa đã đến trước mặt nàng, trên khuôn mặt dữ tợn cười như nở hoa, vẻ mặt đó, vẫn đúng là như là gái lầu xanh chào hàng.

"Cố đại nhân, ta tìm ngươi mệt muốn điên lên rồi, thậm chí ngay cả Linh Thú Thiên Phạt Chi Sâm đều kích động, tin tức về người như là đứt đoạn, vì thế ta chỉ có thể tự mình đi ra tìm ngươi!"

Dù sao, vị đại nhân kia đang  trên đường đi về hướng Bắc Tạp lãnh địa, hắn còn phân phó bọn họ, trước khi hắn đến phải đem vị trí tin tức của Cố Nhược Vân nói cho hắn biết!

Vì thế, bất đắc dĩ, hắn mới mệnh lệnh điều động toàn bộ Linh Thú, là vì tìm kiếm Cố Nhược Vân.

Nhìn trước mắt một tấm dung nhan nịnh nọt, Cố Nhược Vân sắc mặt rốt cục khôi phục bình thường, chậm rãi nói rằng: "Ta không quen biết ngươi."

Nàng cùng Thú Vương này không có giao tình gì, đương nhiên cũng không cần cho hắn thể diện.

Có điều. . . . . .

Làm cho nàng kỳ quái là, hết thảy Linh Thú đều được điều động vì tìm nàng? Lẽ nào Thiên Phạt Chi Sâm xuất hiện điều gì nàng không biết?

"Cố đại nhân, ngươi không nhớ ta?" Thú Vương đầy mặt oan ức, nhanh nhẹn một thân thâm khuê oán phụ, "Đây là lễ vật ra mắt của ta mua cho ngươi, không chỉ bỏ ra không ít kim tệ, còn làm hại ta lãng phí nhiều thời giờ như vậy, hi vọng Cố đại nhân đừng ghét bỏ mới phải."

Chương 1101: Thú Vương tức giận (4) 

Bên trong Thiên Phạt Chi Sâm, Thú Vương ăn nói thô tục đã quen rồi, bây giờ vì không để Cố Nhược Vân lưu lại ấn tượng xấu về mình, nên giả vờ nho nhã, nhưng mà, một tiếng nói thô cuồng của hắn kết hợp lại, nghe thế nào đều cảm thấy rất khó chịu.

Tầm mắt Cố Nhược Vân rơi vào khăn tay màu hường phấn trên tay Thú Vương, khóe miệng hung hăng co quắp một hồi.

Tốn không ít kim tệ?

Chiếc khăn tay này không phải hắn cướp sao?

Nha, đúng rồi, có vẻ như còn cướp của người bán hàng đáng thương mười kim tệ. . . . . .

Cố Nhược Vân bất đắc dĩ nhún vai một cái, đang muốn mở miệng nói chuyện, cũng ngay thời điểm này, một đạo âm thanh cay nghiệt âm trầm từ ngoài phía đoàn người truyền vào, mang theo cười gằn nói: "Vừa nãy nghe người ta nói, có người vào ban ngày ban mặt cướp đoạt, ta vốn đang nghi ngờ ai làm càn như vậy, không nghĩ tới sẽ là ngươi! Cố Niệm Dạ! Ta lại không nghĩ tới, ngươi có thể chạy thoát khỏi biển lửa kia! Có điều, loại người đã chết qua một lần như ngươi lại không biết quý trọng sinh mệnh. Nếu ta là ngươi, đã sớm trốn rất xa, đâu còn nghĩ đến trở về Chủ thành này?"

Nghe nói như thế, khóe môi Cố Nhược Vân dâng lên một nụ cười, tầm mắt của nàng xuyên qua mọi người, rơi vào trên người đàn ông trung niên phía trước.

"Lam Chước."

Thiếu chủ Lam Gia, Lam Chước!

Nàng không quên, cái tên này rất mực tin tưởng Bạch Âm, càng là muốn giúp Bạch Âm hại tính mạng nàng.

Thế nhưng đối với Cố Nhược Vân bây giờ mà nói, trừ phi là những cường giả Đệ Nhất thành kia, những người khác, nàng không thèm để vào mắt.

"Cố Niệm Dạ, ngươi mạo phạm Sứ giả Hồng Liên lãnh địa, ngươi cho rằng ngươi còn có thể rút lui?"

Thoáng nhìn vẻ mặt Cố Nhược Vân này không phản ứng, lửa giận trong lòng Lam Chước càng sâu.

Trước đây không lâu, hắn ở Dược phủ nhận lấy oan ức, sau khi trở lại Lam gia, thái độ phụ thân đối với hắn cũng đã thay đổi, điều này làm cho người từ trước đến giờ kiêu ngạo như hắn làm sao có thể chịu được?

Nhưng hôm nay, một tiểu nha đầu chưa biết đều cũng dám xem thường hắn!

Nàng cho rằng nàng là Cố Nhược Vân sao?

Dù cho đều là họ Cố, thực lực cùng thiên phú thế nhưng lại cách biệt cực xa.

Lam Chước không dám trêu chọc người Dược phủ, thế nhưng, nha đầu trước mắt này, hắn tự nhận có thể trêu chọc được!

"Cố Niệm Dạ?"

Thú Vương sờ sờ gáy của chính mình, nghi hoặc liếc nhìn Cố Nhược Vân.

Nàng không phải tên là Cố Nhược Vân sao? Vì sao tên hỗn đản này lại xưng hô với nàng là Niệm Dạ?

Thú Vương này vốn là sinh vật đơn bào đơn giản, nên không thể tiêu hóa nổi vấn đề phức tạp như thế, hắn cũng thẳng thắn không nghĩ nhiều nữa, hơi nheo lại hai mắt quét về phía Lam Chước, đáy mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn.

"Cút ngay!"

Tiếng quát này, trung khí mười phần! Lam Chước cảm giác được khí huyết có chút cuồn cuộn, suýt chút nữa một ngụm máu phun ra ngoài.

Nhất thời, trong lòng hắn tràn đầy ngạc nhiên, chậm rãi bình phục lại hơi thở, sắc mặt mới chìm xuống.

Thực lực của người đàn ông này xem ra không đơn giản! Ít nhất là ở trên hắn! Chẳng trách cố Nhược Vân có lá gan đó dám can đảm đến Chủ thành, hóa ra nguyên cớ là nhờ dựa vào tên mập này!

Đáng tiếc, Lam gia cường giả đông đảo, dù cho tên mập này thực lực mạnh, cũng không thể so sánh được với cao thủ Lam gia nhiều như vậy!

Nghĩ tới đây, Lam Chước tâm tình đúng là ổn định hơn rất nhiều: "Niệm Dạ, trước kia ngươi câu dẫn Hồng Liên lãnh địa Lĩnh Chủ, không nghĩ tới nhanh như vậy liền đổi mục tiêu! Có điều ánh mắt của ngươi không bằng lần trước, dung mạo nam nhân này như vậy, ngươi cũng thõa mãn? Ta khuyên ngươi cùng ta trở lại chịu lỗi với Bạch Âm Sứ giả, nếu không thì, không ai cứu được ngươi!"

Cả đời này, Thú Vương hận nhất chính là có người nói hắn trông xấu xí!

Trong lòng hắn, hắn như này là nam nhân phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái làm sao có thể xấu xí được?

Vì thế, Thú Vương phẫn nộ, hậu quả rất nghiêm trọng!

Chương 1102: Nàng là Cố Nhược Vân (1)

"Cố Niệm Dạ! Bạch Âm Sứ giả tâm địa thiện lương, khoan dung rộng lượng, nếu như ngươi ngoan ngoãn nhận sai, có thể nàng sẽ niệm tình người trẻ người non dạ mà tha thứ cho ngươi! Nếu như ngươi vẫn u mê không tỉnh như vậy,không  ai cứu được ngươi! Chẳng lẽ ngươi cho rằng nhờ vào thế lực Giang gia cùng Cổ gia có thể bảo vệ ngươi? Quả nhiên thật buồn cười, so với Hồng Liên lãnh địa, cho dù là toàn bộ cao thủ Bắc Tạp lãnh địa gộp lại, cũng không phải đối thủ của bọn họ."

Lam Chước ha ha cười, trải qua mấy ngày nay ngột ngạt như vậy, hắn rốt cục vào lúc này tìm được nơi phát tiết!

Muốn trách, thì trách nữ nhân này thấy súng mà không sợ chết!

Nghĩ tới đây, Lam Chước khóe môi làm nâng lên một độ cong an tĩnh, con mắt âm trầm trước sau ngắm nhìn Cố Nhược Vân.

Lúc này đây, hắn không nhìn thấy lửa giận từ từ bành trướng của Thú Vương bên người Cố Nhược Vân .

Ầm!

Không có bất kỳ dấu hiệu nào, một nắm đấm uy lực mười phần đánh vào lồng ngực Lam Chước.

Lam Chước không kịp phản ứng lại, thân thể của hắn tựa như một mũi tên rời cung, đột nhiên bay vụt đi ra ngoài, phịch một tiếng rơi vào trong đám người.

Đáng thương cho quần chúng vây xem, bởi vì xem cuộc vui quá mức mê muội, nên không thể kịp thời né tránh, đến lúc người nọ phục hồi tinh thần lại, đã bị Lam Chước đè cho xây xẩm mặt mày, toàn thân phải chịu lực ép từ trọng lượng lớn khiến người nọ thiếu chút nữa thổ huyết.

"Ngu ngốc."

Thú Vương khinh bỉ  nhìn Lam Chước ngã vào trong đoàn người, khịt mũi con thường nói: "Cũng không nhìn xem ngươi dung mạo như *** (Na: bộ phận sinh dục nam ấy =))), lại dám ngang nhiên khiêu khích bản vương, còn nói bản vương dung mạo xấu xí! Như bản vương là thân nam nhi anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, ngươi cũng chỉ có thể đố kị!"

Lúc nói lời này, Thú Vương không quên ném một cái mị nhãn về phía quần chúng.

Đương nhiên, nếu như ánh mắt này đặt ở trên người một nam tử tuyệt mỹ, đúng là sẽ khiến cho người khác tim đập thình thịch.

Nhưng là. . . . . .

Nhìn xem Thú Vương này đầy người mỡ, hơn nữa dáng dấp đầu heo tai to, tất cả mọi người phảng phất nhận lấy mười vạn điện giật, há hốc mồm đứng tại chỗ.

Ngươi có thể tưởng tượng đến, một con heo trắng toát liếc mắt đưa tình với ngươi?

Bây giờ mọi người rất hiển nhiên đều là cái cảm giác này!

"Thấy không?" Thú Vương đắc ý chuyển hướng sang Lam Chước sắc mặt trắng bệch, "Những người này đều bị dung mạo bản vương anh tuấn làm cho kinh diễm, càng là kinh đến nói đều nói không nén lời, chính ngươi loại người này xấu xí còn dám nói bản vương xấu?"

Lam Chước  sắc mặt rất là khó coi, nắm thật chặt nắm đấm, ánh mắt âm trầm nhìn chòng chọc vào Thú Vương.

"Ồ? Vị cô nương này thật quen mặt, nha, ta nhớ ra rồi, nàng có vẻ như chính là vị cô nương mấy ngày trước đi vào Dược phủ kia, ta nhớ rằng lúc đó bên người nàng còn có một vị nam tử đẹp trai tà mị mặc áo tím."

Đột nhiên, bên trong đoàn người truyền tới một đạo thanh âm kinh ngạc, sau đó, lời nói của hắn ở trên đường phố đưa tới một hồi mãnh liệt náo động.

"Ngươi xác định vị cô nương này có thể tiến vào Dược phủ? Vậy mà ta nghe nói chủ nhân Dược phủ không tiếp đón khách mời."

"Ta sẽ không nhận lầm, " nam tử vừa mở miệng gật gật đầu, tiếp tục nói, "Vừa mới đầu ta liền cảm thấy cô nương này rất quen mặt, làm thế nào cũng không nhớ ra được đã gặp ở nơi nào, vừa nãy ta mới đột nhiên nhớ lại, nàng chính là nữ tử lúc đó tiến vào Dược phủ! Sau khi nàng tiến vào Dược phủ, tin tức Cố Nhược Vân đến trước Chủ thành  mới lan truyền ra ngoài."

Ý là, cô gái này tất nhiên cùng chủ nhân Dược phủ có quan hệ.

Lam Chước đầu óc lúc đó liền ngưng hoạt động, vốn là dung nhan trắng xám càng ngày càng trắng bệch, nắm chặt lấy nắm đấm khẽ run lên, đôi mắt không dám tin nhìn chòng chọc vào Cố Nhược Vân.

Chương 1103: Nàng là Cố Nhược Vân? (2)

Cố Niệm Dạ là người Dược phủ?

Điều này căn bản không thể!

Bạch Âm Sứ giả đã sớm nói, nữ nhân này không có hậu đài cùng bối cảnh, nàng làm sao có khả năng sẽ là người Dược phủ?

"Cố Nhược Vân đại nhân, ngươi biết những người này?"

Thú Vương chuyển hướng về Cố Nhược Vân, xoa xoa đầu, hơi kinh ngạc hỏi.

Hắn mặc dù là sinh vật đơn bào, dù sao sống nhiều năm như vậy, trí thông minh vẫn là có chút đỉnh. Vì lẽ đó, sau khi nghe thấy tiếng bàn luận chung quanh, hắn mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, dùng ngữ khí giả vờ kinh ngạc hỏi.

Cố Nhược Vân bất đắc dĩ thở dài.

Nàng sở dĩ dùng cái tên Cố Niệm này, chính là vì sợ chút phiền phức thôi. Nhưng mà, nàng cũng không có nghĩ đến ở trên đường phố gặp phải Lam Chước. Nếu thay tên đổi họ rồi vẫn đều có phiền phức, vậy thì nàng thuận theo tự nhiên là được rồi.

    Nàng không thích phiền phức, nhưng cũng không có nghĩa là sợ hãi những người này!

    "Cố. . . . . . Nhược Vân. . . . . ."

    Lam Chước dung nhan trắng xám đến cực kỳ bi thảm, hắn dùng một tay chống đỡ lấy mặt đất, từ trên người bị hắn đè bẹp đứng lên, nhưng ngay khi hắn đứng lên, trong nháy mắt, bước chân lại lảo đảo mấy lần, suýt chút nữa té xuống.

"Ngươi tại sao có thể là Cố Nhược Vân? Ngươi làm sao có thể là thiên tài Luyện Đan Sư chấn động Đại lục?"

Thời khắc này, Lam Chước rốt cuộc hiểu rõ, vì sao người Dược phủ dằn vặt hắn như thế.

Hết thảy tất cả, đều là vì Cố Nhược Vân chính là Cố Niệm Dạ!

Đáng tiếc, Lam Chước cũng không biết, Chu Tước sở dĩ làm như vậy, còn có một nguyên nhân, đó chính là vì —— Lam Ca.

Lam Ca chính là thủ hạ của Cố Nhược Vân, vậy bọn họ nhất định phải vì Lam Ca xả giận! Nếu như không phải do người trước mắt này, Lam Ca cũng sẽ không sống khốn khổ như thế.

Cố Nhược Vân chậm rãi nhắm lại đôi mắt, sau một hồi lâu, mới mở ra, bên môi nâng lên một vệt cười gằn.

"Lam Chước, lúc trước ngươi đối xử với Lam Ca như vậy, có từng hối hận?"

Sau khi nghe chân tướng cha mẹ Lam Ca tử vong, Cố Nhược Vân bỗng nhiên nghĩ tới thân thế của chính mình!

Năm đó, Cố Gia nhị gia cũng vì bản thân hãm hại người nhà, làm hại bọn họ vợ con ly tán, hơn hai mươi năm không cách nào gặp nhau! Vì lẽ đó, chuyện của Lam Ca liền làm nàng có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên.

"Lam Ca?" Lam Chước sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, trong lòng bên trong tựa hồ có một khối đá tảng nghiền ép, "Ngươi biết Lam Ca?"

Cố Nhược Vân cười cợt, cũng không có nói thêm cái gì, chỉ là để lại một câu: "Lam Chước, từ lúc ngươi đối xử tệ bạc với Lam Ca, đã xác định kết cục sau này của ngươi không dễ chịu!".

Nói xong lời này, Cố Nhược Vân chậm rãi rời đi, hướng về gánh hàng rong mới vừa rồi bị Thú Vương đánh cướp đi đến.

"Đây là tiền của hắn trả lại cho ngươi, " Cố Nhược Vân đem hai kim tệ vứt xuống trước mặt người bán hàng rong, nhàn nhạt liếc nhìn Thú Vương, nói rằng, "Đem kim tệ trả lại hắn!"

"Nha."

Thú Vương rất là lòng không cam tâm tình nguyện, cũng không dám cãi lời Cố Nhược Vân, đem kim tệ lấy ra, oan ức trả lại.

Mà khi, ánh mắt người bán hàng rong đầy cam kích nhìn nàng, Cố Nhược Vân liền hướng về Dược ph đi tới.

"Không nghĩ tới chủ nhân Dược phủ lại là một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần như vậy, quả thực chính là quá tươi đẹp  , vậy mà thiếu chủ Lam gia nói xấu nàng câu dẫn nam nhân! Ta thật không có ngờ tới, thân là thiếu chủ Lam gia, lại lòng dạ nghĩa hẹp như vậy, câu nói như thế này đều nói được."

"Chà chà, chẳng lẽ các ngươi đã quên Lam Chước tự mình nói ra những câu nói kia, phải biết, đệ đệ của hắn cùng em dâu đều là bị hắn hại chết, thậm chí ngay cả lúc đó Lam Ca tuổi nhỏ cũng không buông tha, vu oan hắn là khắc phụ khắc mẫu người ngợm không rõ! Vì lẽ đó, đời này còn có chuyện gì là hắn làm không được?"

Chương 1104: Nàng là Cố Nhược Vân? (3)

"Nguy rồi! Thật vất vả mới nhìn thấy chủ nhân đích thực của Dược phủ, ta lại quên đi lấy lòng nàng, nói không chừng còn có thể có được một hai viên đan dược!"

Nhất thời, một thanh âm vang lên như bừng tỉnh đại ngộ.

Những người khác cũng một bộ dáng hối tiếc, thế mà bọn họ lại quên đi Dược phủ thỉnh cầu đan dược, cơ hội tốt như vậy, cứ như thế bị bọn họ bỏ đi!

Nghe được mọi người nghị luận ầm ĩ, Lam Chước ngay cả lửa giận đều quên mất, chỉ dùng một đôi mắt sững sờ nhìn hướng Cố Nhược Vân rời đi , ở dưới ánh mặt trời, dung nhan hắn trắng bệch cực kỳ, trong mắt tràn đầy vẻ hối hận.

Nữ nhân này quả thật là Cố Nhược Vân?

Thế mà bản thân lại đắc tội người mình muốn lấy lòng!

Chỉ nghĩ đến đây,Lam Chước cảm giác có một bàn tay mạnh mẽ siết chặt trái tim hắn, làm hắn khó chịu muốn co người.

"Chẳng trách, chẳng trách nàng không đem ta để vào mắt, hóa ra nàng chính là Cố Nhược Vân! Vậy tại sao Bạch Âm cô nương lại gạt ta? Không được! Ta nhất định phải tìm Bạch Âm cô nương hỏi cho ra lẽ!"

Lam Chước cuối cùng liếc nhìn về hướng Cố Nhược Vân rời đi, nhanh chóng rời khỏi đường phố dưới con mắt khinh bỉ của mọi người, vội vã đi về phía Lam gia.

Lam gia, hậu viện.

Trong sương phòng cao quý xa hoa, Bạch Âm đang ngồi ở trước bàn, tự mình rót một chén trà nóng, bà ta nhìn làn khói trắng bốc lên chầm chậm trên tách trà, trên dung nhan lạnh lẽo lóe lên một tia tàn nhẫn. (Na: Không biết ở các bản edit khác sẽ xưng Bạch Âm như nào, nhưng Na nghĩ Bạch Âm cũng trạc tuổi Cố Thiên nên xưng "bà ta" nhé ^^)

"Cố Nhược Vân!"

Bây giờ chỉ cần nhắc tới ba chữ này, bà ta liền hận nghiến răng nghiến lợi, mà cảm giác căm ghét này tựa như vạn tên xuyên tim.

"Thật không nghĩ tới, ngươi như vậy mà vẫn còn sống!"

Chuyện tình trong Dược phủ, cũng nhanh chóng truyền đến tai Bạch Âm.

Bà ta làm sao cũng không nghĩ tới, Cố Nhược Vân có thể sống sót trong biển lửa, hơn nữa còn tiến đến Chủ thành!

Có điều, vô luận như thế nào, nàng cũng sẽ không để cho nữ nhân này sống tiếp!

"Rầm rầm rầm!"

Đang lúc này, một tiếng gõ cửa từ ngoài truyền vào.

Bạch Âm ổn định tâm trạng, lần nữa khôi phục vẻ lạnh lùng trước sau như một, lạnh nhạt nói: "Vào đi."

Kẹt kẹt.

Cửa phòng được đẩy ra, tức thì Bạch Âm liền nhìn thấy sắc mặt thập phần khó coi của Lam Chước đi vào.

Bạch Âm hơi nhíu mày, đáy mắt lóe qua một tia không rõ, lạnh giọng hỏi: "Ngươi tìm đến ta có chuyện gì?"

Thanh âm của Bạch Âm, giống như trong mùa đông khắc nghiệt Hàn Phong, lạnh thấu xương.

"Bạch Âm cô nương" Lam Chước hít thở sâu điều chỉnh khẩu khí, rốt cục ngước hai mắt nhìn kỹ dung nhan băng giá trước mặt, nói "Hôm nay trên đường ta gặp một người, ngươi đoán người kia là ai?"

Bạch Âm sắc mặt thoáng qua một tia không kiên nhẫn, âm thanh càng ngày càng lạnh lùng: "Bất luận ngươi gặp được ai, ta đều không có hứng thú biết."

"Không, người này, Bạch Âm cô nương nhất định có hứng thú" Lam Chước đôi mắt lấp loé mấy lần, nhưng mà, trên mặt vẻ nhợt nhạt vẫn không có mất đi, "Cố Niệm Dạ! Ta ngày hôm nay gặp được Cố Niệm Dạ! Ta vốn không nghĩ đến nàng vẫn còn sống, hơn nữa, ta còn nghe nói, nàng tên là Cố Nhược Vân!"

Nếu Bạch Âm và Cố Nhược Vân có cừu oán, bà ta chắc chắn biết thân phận thật sự của Cố Nhược Vân.

Thế nhưng Lam Chước vẫn không nghĩ đến, Bạch Âm sẽ giấu giếm điểm này, để hắn ra tay giúp bà ta báo thù!

Nếu sớm biết thân phận thật của Cố Nhược Vân, cho hắn một trăm lá gan, hắn cũng không dám làm như thế!

Bạch Âm nở nụ cười, nét cười của bà ta không hề có một chút nhiệt độ, vẫn băng lãnh như sương: "Không sai, nàng đúng là Cố Nhược Vân! Nhưng nếu vậy thì như nào? Nàng đã đắc tội Hồng Liên lãnh địa là sự thực!"

Chương 1105: Nàng là Cố Nhược Vân? (4) 

Nếu có thể, ban đầu Lam Chước vẫn ôm một tia ảo tưởng, hi vọng nữ nhân mặc áo xanh kia không phải Cố Nhược Vân, hết thảy mọi chuyện đều là những người khác cấu kết lại lừa bịp hắn. Nhưng mà, bây giờ nghe Bạch Âm nói, một tia hi vọng cuối cùng này cũng biến mất, nhất thời khuôn mặt trở nên xám xịt như tro tàn, khắp khuôn mặt là vẻ tuyệt vọng.

"Thì ra, nàng đúng là Cố Nhược Vân, vậy ngươi vì sao phải gạt ta, nói nàng không hề có thân phận bối cảnh?"

Một câu nói này, Lam Chước gằng giọng gào lên, có thể tưởng tượng trong lòng hắn chen chúc bao nhiêu lửa giận.

Bạch Âm cười lạnh một tiếng: "Với lá gan của ngươi, nếu như ta cho ngươi biết nàng chính là Cố Nhược Vân, ngươi còn có thể cùng ta đồng thời mưu hại nàng? Có điều, Lam Chước, ngươi tỉnh ngộ đã muộn, hiện tại ngươi đã cùng ta đứng trên cùng một chiếc thuyền, dù cho ngươi tính rời thuyền, nàng cũng không thể buông tha ngươi."

Lam Chước nhắm hai mắt, thân thể run rẩy kịch liệt.

Lần này, hắn đúng là lên thuyền giặc!

Chẳng trách, chẳng trách lúc đó Giang lão cùng Cổ lão ở Hồng Liên lãnh địa chịu uy hiếp, còn chẳng ngại khó khăn giúp đỡ nàng. Nguyên lai thân phận của nàng đặc biệt như vậy.

"Vậy ta nên làm gì bây giờ?" Lam Chước ôm chặt đầu của mình, giữa hai lông mày tràn đầy thống khổ cùng sợ sệt, "Nàng là một Luyện Đan Sư, ta sẽ không làm chuyện không biết trời cao đất rộng đắc tội nàng! Vốn dĩ chỉ cần một lời nói của Luyện Đan Sư, ta e sẽ sống không được bao lâu."

Luyện Đan Sư, bây giờ trên đại lục này, địa vị đều cao quý, bởi vì kể từ khi chiến tranh bùng nổ hàng ngàn năm trước, hết thảy phương pháp luyện đan đều biến mất, giờ đây, dẫn đến sự tồn tại của Luyện Đan Sư thật khủng bố.

Một khi một người có thể luyện chế đan dược, sẽ có vô số cường giả cúi đầu trước ngươi và sẵn sàng làm bất cứ điều gì.

Vì lẽ đó, bây giờ Lam Chước đã ngẫm đến kết cục thê thảm của chính mình.

Bạch Âm liếc nhìn Lam Chước đang khủng hoảng, cười lạnh một tiếng: "Ngươi bây giờ hối hận vẫn kịp sao? Lòng dạ người phụ nữ kia ác độc như thế, dù cho ngươi đi cầu xin, nàng cũng không thể buông tha ngươi! Vì lẽ đó, đã như vậy, không bằng chúng ta tiếp tục liên hợp, diệt người phụ nữ kia!"

"Diệt nàng?"

Lam Chước cười khổ một tiếng: "Ngươi nói đúng là đơn giản, vậy ta nên làm như thế nào? Nàng là một Luyện Đan Sư, bên người cường giả xuất hiện nhiều vô kể! Lam gia ta dù cho địa vị mạnh hơn, cũng không thể giết nàng!"

"Lam Chước, ngươi không phải đã quên ta xuất thân từ nơi nào sao?" Bạch Âm chậm rãi nâng lên khóe môi, đáy mắt đậm đặc lớp băng không phá được, "Ta đến từ với Hồng Liên lãnh địa, mà lĩnh chủ chúng ta ở trước đây không lâu đã đột phá đến Võ thánh! Đây là Đại lục mọi người đều hướng về nhân tài, ngươi cho rằng Cố Nhược Vân này có năng lực đối nghịch, có thể là đối thủ của một Võ Thánh? Ta có thể khẳng định cho ngươi biết, Lĩnh Chủ của ta đã chạy tới Chủ thành, mục đích chính là muốn giết Cố Nhược Vân! Vì lẽ đó, đây là cơ hội để ngươi biểu hiện thật tốt, nếu là ngươi có thể thành công diệt Cố Nhược Vân, Lĩnh Chủ của ta tất nhiên sẽ vô cùng vui vẻ, lúc đó, chắc chắn sẽ giúp Lam gia ngươi ở Chủ thành trở thành chủ nhân duy nhất."

Bây giờ Bạch Âm không biết rằng, nàng một lời thành sấm, Hồng Liên Lĩnh Chủ xác thực đang trên đường đến Bắc Tạp lãnh địa.

Có điều, chờ ngày hắn xuất hiện, chính là tận thế của Lam gia!

"Được!" Lam Chước hít thở sâu lấy lại khẩu khí, đối với hắn bây giờ mà nói, cũng chỉ có biện pháp như thế.

Nếu Cố Nhược Vân tiếp tục sống, nói không có nghĩa người chết chính là hắn!

Mà hắn hiện tại có Hồng Liên Lĩnh Chủ làm chỗ dựa, sao phải sợ hãi những cường giả kia?

Chương 1106: Nàng là Cố Nhược Vân? (5) 

Đáng thương cho Lam Chước, hắn lại lần nữa lựa chọn tin tưởng Bạch Âm, cuối cùng hắn phải chịu kết cục bi thảm.

"Lam Chước, ngươi có nghĩ tới không, tại sao Cố Nhược Vân có thể còn sống?" Bạch Âm ánh mắt lấp loé mấy lần, cười lạnh mở miệng, "Sau khi ta biết nàng ta về đến Chủ thành, ta đã suy xét mấy ngày, cuối cùng thu được một kết quả!"

Lam Chước ngẩn người, ánh mắt không chớp một cái nhìn Bạch Âm, đang đợi nàng nói tiếp.

Thanh âm của Bạch Âm càng ngày càng lạnh lẽo, dường như sương lạnh băng giá: "Nếu như ta không có đoán sai, bên trong dung nham này khẳng định tồn tại một cái Thần khí, nói không chừng bây giờ Cố Nhược Vân đã chiếm được thanh Thần khí này ."

Thần khí!

Hai chữ này rơi vào trong lòng Lam Chước, trái tim của hắn run rẩy một hồi, sau đó, khuôn mặt tái nhợt lóe lên một tia tham lam.

Đối với Đại lục mà nói, sự tồn tại của Thần khí cũng quan trọng như đan dược!

Nếu như có thể được thanh Thần khí này, này từ nay về sau trong Bắc Tạp lãnh địa, còn có ai dám vô lễ với hắn?

Bạch Âm hiển nhiên phát hiện ý nghĩ trong lòng Lam Chước, bất giác cười lạnh một tiếng: "Lam Chước, ngươi đừng quá đề cao Thần khí, nếu như thực lực của ngươi quá kém, Thần khí ở trong tay ngươi cũng không phát huy ra tác dụng cực đại! Vì thế, Thần khí này nên đưa cho Lĩnh Chủ đại nhân, nếu như Lĩnh Chủ đại nhân có thể có được Thần khí này, vậy thực lực của hắn sẽ tăng trưởng vài lần! Lúc đó, ngươi cũng chiếm không ít ích lợi."

Bà ta chỉ cần có được Thần khí này,đem biếu tặng cho Lĩnh Chủ, Lĩnh Chủ tất nhiên sẽ nhìn bà ta với cặp mắt khác xưa.

Nói không chừng, bà ta còn có thể lần nữa trở lại bên cạnh Lĩnh Chủ.

Nghĩ tới đây, trên mặt Bạch Âm không nhịn được nổi lên một nụ cười, nụ cười này không lạnh lẽo như ban đầu, trái lại, nó đẹp như hoa sen trắng nở.

Lam Chước cũng không có chú ý tới dung nhan tươi cười của Bạch Âm, mà là rơi vào trầm tư, một lúc lâu, hắn phảng phất như là đã hạ quyết tâm, một tia hung tàn từ trong tròng mắt của hắn chợt lóe lên.

Nếu như phải đối phó Cố Nhược Vân, lão già kia chắc chắn sẽ không đồng ý! Nhưng bây giờ, Lam Chước hắn cũng chỉ có thể buộc lão già kia đồng ý!

. . . . . .

Nghị sự phòng.

Từ khi Lam Chước rời đi từ phòng của Bạch Âm, liền triệu tập hội nghị gia tộc, phải biết rằng, năm đó hắn có thể đảm nhiệm thiếu chủ nhà họ Lam, đều nhờ những trưởng lão này nâng đỡ.

Mà muốn bức bách lão gia tử, cũng chỉ có vỏn vẹn biện pháp này.
"Lam Chước, ngày hôm nay ngươi tìm chúng ta đến, là có chuyện gì muốn thương lượng?"

Lúc này, trong nghị sự phòng, một lão giả dã qua tuổi thất tuần ngồi ngay ngắn thẳng tắp trên ghế tựa, một thân trường bào xanh đen, đúng là giúp hắn tăng thêm mấy phần tinh thần.

Lão giả này chính là Lam gia Trưởng Lão Đoàn Đại Trưởng Lão, cũng là quyền lực đứng thứ hai chỉ sau lão gia chủ hiện giờ.

Thân là đứng đầu Trưởng Lão Đoàn, ở trong gia tộc rất có tiếng nói, dù cho Lão Gia chủ đều phải thương lượng với hắn mấy phần.

"Các vị trưởng lão, như vậy các người đều đã nghe qua, chuyện tình của chủ nhân Dược phủ Cố Nhược Vân!" Lam Chước ánh mắt lóe lên một tia hung tàn, "Trước khi ta từng vâng mệnh phụ thân đi lấy lòng nàng ta, không nghĩ rằng Cố Nhược Vân này thật là không biết trời cao đất rộng, không thèm đặt tứ đại gia tốc chúng ta vào mắt! Còn hung hăng tuyến bố phải nhổ tận gốc tứ đại thế lực! Ta tức không nhịn nổi, vì thế ta đã xảy ra xung đột với nàng".

Lão Gia chủ sắc mặt đột nhiên biến đổi, đúng hơn là, lúc trước lời nói của hắn đối với Lam Chước không phải là như vậy.

Lúc đó, Lam Chước chỉ tuyên bố Cố Nhược Vân chính là mắt chó coi thường người khác, muốn Lam gia bại nửa cái gia sản, bây giờ lại trở thành nhổ tận gốc, trong lời nói có bao nhiêu thủy lượng không ai rõ hơn hắn.

Chương 1107: Nàng là Cố Nhược Vân? (6)   

Nhưng hắn (LC) không biết là, mỗi lần Lam Chước nói dối, linh hồn hắn đau như bị xé rách.

Đau! Hắn hận không thể lập tức rời đi nơi này!

Có thể vì đối phó Cố Nhược Vân, mặc dù phải chịu đứng thống khổ lớn hơn nữa, hắn đều phải nhịn xuống!

Đại Trưởng Lão trầm mặc lại, một lúc sau, hắn mới chậm rãi mở miệng: "Điều ngươi nói là thật? Cố Nhược Vân thật sự muốn đem Tứ Đại Gia Tộc nhổ tận gốc? Việc này các gia tộc khác có biết không?"

"Lam Chước!"

Mắt thấy Lam Chước sắp sửa mở miệng tiếp tục loạn ngôn,dung nhan Lão Gia chủ chìm xuống: "Ta nhớ lần trước ngươi nói không phải như vậy! Lúc đó ngươi còn chưa nhìn thấy Cố Nhược Vân, làm sao có thể kết luận nàng đã nói như thế?"

"Phụ thân, sở dĩ Cố Nhược Vân không gặp ta, là bởi vì nàng và ta đã từng gặp nhau, những câu nói này chính là nàng ở lúc đó nói! Ngày hôm nay ta trùng hợp gặp nàng, mới biết nàng chính là Cố Nhược Vân!" Lam Chước  đáy mắt lóe qua một tia sáng âm lãnh, cười lạnh nói, "Hơn nữa, ta còn biết, Cố Nhược Vân đang nắm giữ trong tay một thanh Thần khí!"

Thần khí!

Ầm!

Hai chữ này như Kinh Lôi, trong nháy mắt trong nghị sự phòng nổ vang.

Mọi người, kể cả Lam gia Lão gia tử, hô hấp cũng không khỏi trở nên dồn dập.

"Lam Chước, điều ngươi nói là thật?" Đại Trưởng Lão trong mắt hào quang loé lên, trầm giọng hỏi.

"Đại Trưởng Lão, ta dám thề, Cố Nhược Vân trong tay tuyệt đối nắm giữ một cái Thần khí, chuyện này Bạch Âm cô nương có thể làm chứng! Mặt khác, Cố Nhược Vân cùng Hồng Liên lãnh địa có cừu oán! Hơn nữa Bạch Âm Sứ giả đã cho ta cam kết, chỉ cần chúng ta đồng ý đối phó Cố Nhược Vân, Hồng Liên lãnh địa bọn họnhất định sẽ đi ra giúp chúng ta một chút sức lực." Lam Chước cắn răng thật chặt, cười lạnh nói.

Các trưởng lão hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là người có quyền cao chức trọng Đại Trưởng Lão chậm rãi mở miệng: "Được rồi, chuyện này ta đã biết rồi, Lam Chước, ngươi đi xuống trước đi, Lam gia sẽ xử trí việc này, để cho Trưởng Lão Hội thương nghị quyết định."(Na: Cũng không hiểu vì sao ở trên là "Trưỡng Lão Đoàn" còn dưới này lại là "Trưởng Lão Hội"???)

"Vâng, Đại Trưởng Lão."

Lam Chước cong cong nắm tay, trong nháy mắt lúc xoay người, khóe miệng gợi lên một nụ cười ranh mãnh.

Bên trong nghị sự phòng, từ lúc Lam Chước rời đi, trong nháy mắt trở nên yên tĩnh lại.

Lão Gia chủ nhíu chặt mày, tầm mắt hơi đảo qua các trưởng lão, trầm giọng nói: "Các vị, ta không đồng ý đối địch với Dược phủ! Cố Nhược Vân này là một Luyện Đan Sư, ngay cả Phong Cốc cũng cực kỳ vừa ý nàng. Huống chi, nàng vẫn là đệ tử Y Thánh! Theo tin tức ngầm đáng tin cậy, Y Thánh có vẻ như đã đột phá đến cảnh giớiVõ thánh! Một lão Võ thánh sức mạnh quá mức mạnh mẽ, chúng ta không trêu chọc nổi."

Đại Trưởng Lão hiển nhiên cũng trầm mặc lại, sau một hồi lâu, mới nói: "Các ngươi vừa nãy có nghe Lam Chước nói? Cố Nhược Vân cùng Hồng Liên lãnh địa có cừu oán, nếu chúng ta lựa chọn đối phó Cố Nhược Vân, người Hồng Liên lãnh địa tất nhiên sẽ giúp đỡ chúng ta! Huống chi, Y Thánh dù cho mạnh mẽ thì lại làm sao? Đều là Võ thánh, so với tên biến thái Hồng Liên Lĩnh Chủ kia, hắn còn kém là quá xa!"

"Ta tán thành Đại Trưởng Lão , Y Thánh tuy mạnh, nhưng cách Bắc Tạp lãnh địa quá xa, nếu chúng ta trước khi hắn đến giết Cố Nhược Vân, cướp đi Thần khí, nắm giữ Thần khí trong tay, mặc dù Y Thánh đến rồi cũng không phải có thể trở thành đối thủ Lam gia chúng ta!"

Một trưởng lão khác gật gật đầu, phụ họa Đại Trưởng Lão .

Lão Gia chủ lông mày vẫn nhíu chặt, thản nhiên nói: "Ta có một loại cảm giác, thành tựu của Cố Nhược Vân sau này tuyệt đối không giới hạn ở mức độ bây giờ, nàng sẽ trưởng thành rất mạnh mẽ, nếu như Lam gia chính diện cùng nàng đối địch, vậy chúng ta tất nhiên sẽ hối hận!"

Chương 1108: Nàng là Cố Nhược Vân? (7)   

"Lão Gia chủ, ta biết ngươi đang băn khoăn vấn đề gì, không sai, Cố Nhược Vân đúng là một Luyện Đan Sư, Phong Cốc cũng có ý lôi kéo nàng, nhưng theo ta được biết, nàng đã cự tuyệt Phong Cốc, đồng thời để Phong Cốc đại tiểu thư cùng rất nhiều cường giả xấu hổ trước mặt mọi người! Ta không cho là Phong Cốc và nàng sẽ có quan hệ tốt! Đương nhiên, Cố Nhược Vân thực lực xác thực rất mạnh, nếu như đã đối địch với nàng, vậy thì nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, quyết không thể cho nàng có cơ hội phát triển."

Đại Trưởng Lão đáy mắt lóe qua một tia hung tàn, dùng tay ra dấu động tác chặt đầu.

Năm đó, phụ thân của Lão Gia chủ hiện giờ đem Lam gia ủy thác cho Lão Gia chủ, bởi vì lo lắng Lão Gia chủ tính tình quá mức nhu nhược, cho nên mới để lại Trưởng Lão Đoàn, đồng thời để Đại Trưởng Lão phụ tá Lão Gia chủ.

Lúc này đây, bên trong Lam gia, dù cho mạnh nhất vẫn là Lão Gia chủ, nhưng có thể khiến Trưởng Lão Đoàn nghe theo chỉ có Đại Trưởng Lão. Cũng là gián tiếp biểu lộ địa vị của Đại Trưởng Lão tại Lam gia nói một không hai, quả thật tư bản.

"Đại Trưởng Lão. . . . . ."

Thấy Lão Gia chủ còn muốn tiếp tục nói, Đại Trưởng Lão liền trầm giọng cắt đứt hắn: "Ta biết Lam Chước tính tình khiến ngươi không thích, ngươi cảm thấy hắn quá mức trọng tiền tài, thậm chí làm người không từ thủ đoạn nào! Nhưng là, Lam Chước dù sao cũng là huyết mạch duy nhất bây giờ của ngươi! Cũng là người duy nhất có thể kế thừa Lam gia người! Chẳng lẽ ngươi bây giờ còn nghĩ đặt hi vọng ở trên người Lam Ca? Lam Ca kia là phế vật không dùng được, nếu để cho hắn trở thành chủ nhà họ Lam, chính là  thời khắc Lam gia diệt môn!"

Năm đó, Lam Ca vì không bại lộ chính mình thân là Bán Thú Nhân, lúc này vẫn ẩn núp tăng trưởng thực lực, cũng làm cho tất cả mọi người cho rằng hắn là phế vật! Đáng tiếc, Lão Gia chủ vốn định muốn bồi dưỡng hắn, không hiểu sao Trưởng Lão Đoàn nhất trí phản đối! Dẫn đến hắn vì an bình của Lam Ca, đưa hắn đưa ra khỏi Lam gia.

"Hơn nữa," Đại Trưởng Lão thoáng nhìn Lão Gia chủ nét mặt già nua trầm mặc, tiếp tục nói, "Ta nghe nói Cố Nhược Vân là người có cừu oán tất báo! Lam Chước cũng đã đắc tội nàng, Ngươi muốn vì nàng mà bỏ đi Lam Chước? Nếu như ngươi không muốn đứa con trai còn dư lại này cũng rời bỏ ngươi, vậy ngươi cũng chỉ có thể đồng ý quyết định của chúng ta!"

Lão Gia chủ thân thể run lên, nhẹ nhàng nhắm lại hai mắt, chờ đến lúc hắn mở mắt lần nữa, đáy mắt xẹt qua một vệt kiên quyết.

"Ta hiểu, vậy thì làm theo những gì các ngươi nói đi."

Vì Lam gia! Dù cho trong lòng hắn có áy náy nhiều hơn nữa, cũng chỉ có thể tán thành  quyết định của Đại Trưởng Lão!

Nghĩ tới đây, Lão Gia chủ khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi đứng lên, lạnh nhạt nói: "Ta mệt mỏi, trước hết muốn đi nghỉ, chuyện kế tiếp chính các ngươi quyết định, ta không muốn tham dự, cũng đừng tới hỏi ý kiến của ta, ta già rồi, cũng không muốn quản Lam gia nữa, chỉ hy vọng Lam gia sẽ không bị hủy diệt ở trong tay Lam Chước."

Nói xong lời này, bước chân hắn lảo đảo hướng ra ngoài.

Bóng lưng của hắn có vẻ hơi lọm khọm, tựa hồ trong chớp mắt già đi mấy chục tuổi.

"Xem ra, lão tổ tông để Đại Trưởng Lão đảm nhiệm Trưởng Lão Đoàn quản sự cũng là có đạo lý, " một tên trưởng lão nhìn phía bóng lưng Lão Gia chủ rời đi, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, "Dựa vào tính cách Lão Gia chủ nhu nhược sợ phiền phức, làm sao có thể để Lam gia phát dương quang đại? Nếu như không có Đại Trưởng Lão tồn tại, nói không chừng lão này liền đem Lam gia giao cho tiểu súc sinh Lam Ca kia rồi ! Lúc đó, Lam gia làm sao có thể sinh tồn vững chắc?"

"Không sai, vẫn là quyết nghị của Đại Trưởng Lão khá là chính xác! Ta cũng cho rằng Cố Nhược Vân nhất định phải chết! Chỉ khi nàng chết rồi, Thần Khí mới có thể đến trong tay chúng ta! Nếu như là với tính cách Lão Gia chủ chậm rì rì này, chúng ta Lam gia cả đời này cũng đừng nghĩ đến việc đi thêm về phía trước một bước."

Chương 1109: Cường giả hội tụ Dược phủ (1)  

"Lão tổ tông thật sự có dự kiến trước, có Đại Trưởng Lão quyết định mọi chuyện, ta đã có thể tưởng tượng đến Lam gia quang vinh trong  tương lai."

Quay mắt về phía những thanh âm khen tặng bên cạnh, Đại Trưởng Lão vẫn mặt không biến sắc, dù sao đối với hắn ở độ tuổi này mà nói, nịnh nọt đã nghe nhiều, hoàn toàn có miễn dịch được, không giống một ít người trẻ tuổi, nghe thấy một ít thanh âm khích lệ liền cao ngạo mà tự phụ.

"Được rồi, tan họp đi, ta cần phải đi chuẩn bị một chút chuyện tình sau này."

Đại Trưởng Lão chậm rãi đứng lên, một tay vòng sau lưng, đi ra cửa lớn.

Hắn không cho bất kì kẻ nào cơ hội nói gì, liền biến mất ở trong mắt mọi người. . . . . .

. . . . . .

Dược phủ.

Thú Vương tò mò đánh giá cả tòa Dược phủ trước mắt, nhưng mà, khi hắn trông thấy tà mị nam tử từ Dược phủ ra đón, nhất thời, một luồng cảnh giác tự nhiên mà sinh ra, theo bản năng liền đem người này kéo vào trong danh sách nguy hiểm.

Nam tử này rất mạnh mẽ, chí ít cùng Thiên Bắc đại nhân không phân cao thấp. Có thể Cố Nhược Vân là nữ nhân Thiên Bắc đại nhân, mà nam tử này đi theo bên cạnh nàng, hiển nhiên chính là rắp tâm bất lương!

Không được, Thiên Bắc đại nhân chính đang trên đường chạy đến, trước đó, hắn nhất định phải bảo vệ nữ chủ nhân thật an toàn, không cho bất kỳ nam nhân nào có thể thừa dịp lợi dụng cơ hội!

Tử Tà phảng phất là đã nhận ra ánh mắt Thú Vương, con mắt màu tím lạnh lùng liếc hắn một cái.

Cũng chỉ là một chút, liền làm Thú Vương cảm giác lạnh băng hàn sau lưng, không nhịn được rùng mình một cái, đem đầu rụt xuống.

"Con tiểu Hổ này là từ đâu tới?"

E là, ở Đại lục bây giờ, dám xưng với Hổ Vương của Thiên Phạt Chi Sâm đe dọa tứ phương này là tiểu Hổ , phỏng chừng cũng chỉ một người là Tử Tà.

Nhưng mà, cảm nhận được linh hồn tà ác của Tử Tà, Thú Vương không dám mở miệng nói một chữ, chỉ có thể cuộn tròn cái cổ hạ thấp cảm giác tồn tại.

Quên đi, ai bảo thực lực của hắn kém cỏi, tên tình địch này vẫn là giao cho Thiên Bắc đại nhân tự tay giải quyết!

Chính mình không cần phải tự chuốc lấy cực khổ.

Cố Nhược Vân nhún vai một cái, chạm mắt nhìn về phía Tử Tà, khẽ cười nói: "Nó theo ta tới đây ."

Tử Tà hơi nhíu nhíu mày, cũng không có nói thêm cái gì, hắn nhìn phía Thú Vương, ở trong đôi mắt màu tím chứa một vệt sáng lạnh lẽo, phảng phất là nhắc nhở, liếc mắt nhìn hắn, ngay sau đó liền thu hồi tầm mắt.

"Ngươi đã trở về, vậy thì đi xem xem trận pháp ta đây mấy ngày nay bố trí" khi nhìn về phía Cố Nhược Vân, trên dung nhan tuấn tú của Tử Tàlần nữa nở nụ cười dịu dàng, "Vì thế, ngươi không cần lo lắng Đệ Nhất thành tới tìm ngươi phiền phức, phàm là người đến cảnh giới Võ thánh, cũng không thể tiến vào nơi này!"

Nói tới chỗ này, hắn dừng một chút, tiếp tục nói: "Mặt khác, ta tại đây trong trận pháp lại thiết lập một nơi, một khi đến buổi tối, đạo này trận pháp sẽ mở ra, bất kỳ người xa lạ đều không thể tiến vào trong Dược phủ, nhưng để cho tiện một ít, một khi bình minh lên, trận pháp sẽ tự động đóng lại."

Dù cho Cố Nhược Vân không bị những  trận pháp này cản trở, thế nhưng Dược phủ còn có những người khác, vì lẽ đó, Tử Tà mới để cho trận pháp đến ban ngày liền tự động đóng lại! Đương nhiên, nơi kia ngăn cản Võ thánh cường giả tiến vào trận pháp, nhưng là mỗi giờ mỗi khắc đều mở ra.

Cố Nhược Vân cười, cái tên này, cũng thật là trước sau như một thật tỉ mỉ.

"Tử Tà, cám ơn ngươi, có ngươi ở đây, ta thật sự rất an tâm."

"Nha đầu, chúng ta trước giờ còn cần nói cảm ơn? Nếu ngươi thật muốn cảm ơn ta, vậy thì lấy thân báo đáp," Tử Tà cười khẩy, mang theo ngữ khí  ám muội nói rằng, "Hơn nữa, Bán Thú Nhân thiên phú, xa xa so với nhân loại mạnh hơn nhiều, nếu chúng ta kết hợp, con của chúng ta nhất định sẽ trở thành người ưu tú nhất toàn bộ đại lục."

Chương 1110: Cường giả hội tụ Dược phủ (2)    

Cố Nhược Vân sắc mặt đen kịt lại, quả nhiên, nàng không thể nói cảm ơn với hắn, bằng không, cái tên này, như cũ vẫn trước sau như một đùa giỡn nàng. . . . . .

Nghe được hai người đối thoại, Thú Vương lần nữa chuông báo động mãnh liệt, trong lòng đang mong đợi Thiên Bắc Dạ mau mau đến, nếu không, nữ nhân của hắn sẽ bị nam nhân khác dụ đi mất.

"Đi thôi, Tử Tà, chúng ta đi xem trận phápmột chút."

Cố Nhược Vân ngáp một cái, đi vào bên trong Dược phủ, cũng không để ý tới Thú Vươngtheo nàng trở về.

Sau khi Cố Nhược Vân rời đi, đôi mắt Tử Tà quét qua Thú Vương đang rụt đầu, sau đó bước theo nữ tử Thanh Y vào trong đình viện. . . . . .

Khoảng thời gian này, Dược phủ vẫn như cũ đông như trẩy hội.

Rất nhiều người đều vì nhìn thấy chủ nhân Dược phủ, sáng sớm liền đứng phía trước cửa Dược phủ. Đáng tiếc chính là, Vệ Y Y và người hầu sẽ không cho bất kì người nào cơ hội, vì thể, bất luận những người kia tới đây khó như nào, vẫn bị đuổi ra ngoài.

Còn có một vài thế lực vì thường bị cự tuyệt ở ngoài cửa, lúc này đây dự định buổi tối sẽ lẻn vào Dược phủ. Nếu hên, dù không thấy được Cố Nhược Vân, cũng có thể trộm được một hai viên đan dược.

Nhưng mà, khiến tất cả mọi người kỳ quái không ngớt chính là, rõ ràng Dược phủ không lớn, nhưng phảng phất tựa như một mê cung, nhìn như nào cũng không tìm tới phần cuối, thậm chí ngay cả một bóng người đều không nhìn thấy.

Đương nhiên, những người này cũng không biết, một khi đến buổi tối, trận pháp sẽ mở ra, hết thảy mọi người tiến vào Dược phủ đều sẽ rơi vào trận pháp, mặc dù có người ở Dược phủ đi qua trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không nhìn thấy.

Đáng tiếc, mọi người cũng không biết điều này, bởi vậy liền từ buổi tối tới bình minh, vẫn đi không hết sân trước nhà chính của Dược phủ. . . . . .

Bên trong nghị sự phòng cuaLam gia, Đại Trưởng Lão một mảnh dung nhan âm trầm, sắc mặt hết sức khó coi nói: "Ta tối hôm qua phái người tới Dược phủ tìm tòi hư thực! Cũng vì cuộc chiến đấu ngày sau mà chuẩn bị! Cũng không nghĩ tới, người Lam gia vừa tiến vào Dược phủ liền lạc đường! Mãi đến tận bình minh mới tìm được lối ra!"

"Lạc đường?" Một trưởng lão kinh ngạc nói, "Sao có thể có chuyện đó? Dược phủ cũng không lớn, làm sao có khả năng lạc đường? Nhất định là có nguyên nhân khác!"

Đại Trưởng Lão hít thở sâu, nét mặt già nua tái nhợt nói: "Cố Nhược Vân này thật không đơn giản, đại khái nàng đã sớm đoán được Lam gia ta sẽ động thủ với nàng, nên đã sớm có phòng bị! Nếu như ta không đoán sai, trinh thám Lam gia lạc đường sở dĩ vì nàng đã động tay động chân vào trong Dược phủ."

"Đại Trưởng Lão, vậy chúng ta nên làm gì?"

"Đợi."

Đại Trưởng Lão sắc mặt càng ngày càng khó coi, cắn răng nói ra một chữ như thế.

"Chúng ta bây giờ chỉ có thể chờ đợi! Trước đó không lâu Cố Nhược Vân đã nói, nửa tháng sau sẽ cử hành một tiệc tối, có thể đến lúc đó chúng ta mới có thể nhìn thấy nàng!" Dôi mắt Đại Trưởng Lão trở nên âm trầm, "Mà đó cũng là cơ hội duy nhất chúng ta có thể động thủ với nàng!".

Các trưởng lão hai mặt nhìn nhau, sau một hồi lâu, một người trong số đó mới phát ra âm thanh: "Đại Trưởng Lão, đã như vậy, chúng ta cứ dựa theo ngươi nói! Bây giờ cách kì hạn nửa tháng này cũng không có bao lâu! Nàng không sống nổi mấy ngày!"

"Được!" Đại Trưởng Lão cười lạnh một tiếng, đáy mắt xẹt qua một tia âm trầm, "Hơn nữa, ta còn nghe nói một tin, có người ở Bắc Tạp lãnh địa gặp được Hồng Liên Lĩnh Chủ! Hơn nữa, hướng hắn đi tới, chính là Chủ thành! Nếu là Hồng Liên Lĩnh Chủ đến rồi, Cố Nhược Vân này vốn chắc chắn phải chết! Đáng tiếc chính là, ta không cách nào liên lạc với Hồng Liên Lĩnh Chủ, nếu không phải vậy thì đã có thể thương lượng với hắn một chút việc xử trí Cố Nhược Vân như thế nào!"

#Tiếc_gì_1_vote_ủng_hộ_người_dịch_nào=))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro