Chương 1131-1140 (Kèm hình ảnh Hồng Liên Lĩnh Chủ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Na: "Hồng y" ở bên Trung là màu đỏ bên mình nha ^^

#Tiếc_gì_1_vote_ủng_hộ_người_dịch_nào=))
-----------------------------------------------------------

Chương 1131: Tình thâm (5)

Nam nhân kia nhẹ nhàng thưởng thức mùi hương của nàng, bàn tay cũng bắt đầu không thành thật, từ cổ tiếp tục dời xuống phía dưới, đến khi dừng lại trên bụng nàng, đột nhiên bị một bàn tay mảnh khảnh bắt lấy.

    Sau đó, nữ tử đang khẽ nhắm hai mắt đột nhiên mở mắt ra, khóe môi mang theo một nụ cười nhẹ nhàng.

    "Tiểu Dạ, từ khi nào chàng lại bắt đầu trở nên hạ lưu như thế?"

Nam tử bị Cố Nhược Vân nhìn thẳng khẽ cười, môi đôi mắt đỏ như máu cũng chứa ý cười thâm tình, nụ cười xán lạn rực rỡ như vậy, lại xuất hiện trên dung nhan tuyệt mỹ này.

    Cho dù là quen biết cái tên này nhiều năm như vậy, Cố Nhược Vân vẫn bị dung mạo của hắn làm cho kinh diễm sâu sắc.

    Một nam tử đẹp đến trình độ như thế này, nhân gian thực sự hiếm có.

    "Ta chỉ muốn biết, nàng sẽ giả bộ ngủ tới khi nào."

    Hắn cười, rất đẹp, tuyệt mỹ khiến người ta tim đập thình thịch, nhưng từ đầu đến cuối nụ cười này chỉ dành cho một người.

    Không sai, từ thời điểm Thiên Bắc Dạ xuất hiện, Cố Nhược Vân liền cảm nhận được, nếu không phải vậy, hắn cũng không thể thuận lợi  tiến vào gian phòng của nàng. Đương nhiên, Cố Nhược Vân không biết là, dù cho nàng không có âm thầm đóng trận pháp, dựa vào thực lực của Thiên Bắc Dạ, chỉ cần cho hắn thời gian, hắn sớm muộn cũng có thể lao vào.

    "Ta cũng muốn biết, chàng tính thừa dịp ta ngủ làm gì ta." Cố Nhược Vân nhún nhún vai, khẽ cười nhìn phía nam nhân  dung nhantuyệt mỹ này.

    Nam nhân cong môi nở nụ cười, đôi mắt đỏ thâm sâu nhìn nữ tử trên giường, bên môi  nụ cười đậm hơn.

    "Vân nhi, ta đã trở về."

    Một tiếng ta đã trở về đầy thâm tình này, khiến tim Cố Nhược Vân đột nhiên bị đánh trúng, nàng cũng không ngại ngùng gì, lao thẳng vào trong ngực Thiên Bắc Dạ, ôm hắn thật chặt, muốn đem mấy ngày nay nhớ nhung hắn hung hăng phát tiết ra.

    "Tiểu Dạ. . . . . ."

    Thanh âm nàng không lành lạnh như khi đối mặt với những người khác, mà là tràn đầy mềm mại, bao chứa nồng đậm  tương tư.

Dung nhan Thiên Bắc Dạ tuyệt mỹ nhu hòa lại, cúi đầu nhìn nữ tử trong ngực, sau đó cúi người hôn lên đôi môi ngày nhớ đêm mong . . . . .

    Môi nàng, vẫn là trước sau như một  mềm mại, mang theo hơi thở riêng biệt duy nhất khiến hắn say mê.

    Có lẽ, cả đời này, có thể dễ dàng lay động tiếng lòng hắn, cũng chỉ có nữ tử này!

    Một cái hôn, một câu nói, một vẻ mặt của nàng, cũng có thể làm nhịp tim hắn động không ngừng. Ngoại trừ nàng, trong lòng hắn đã không cách nào chứa chấp được những người khác. . . . . .

    "Vân nhi."

    Một lúc lâu, Thiên Bắc Dạ mới buông môi Cố Nhược Vân ra, chỉ là đáy mắt  thâm tình không hề giảm, trên dung nhan tuyệt mỹ giương lên một nụ cười khiến người ta mê muội: "Chờ chúng ta tìm được mẫu thân nàng, nàng sẽ gả cho ta, được không?"

    Cố Nhược Vân gật gật đầu, bên môi hiện ra một ý cười: "Được."

    Đây là nàng lúc trước, đã từng đã cho hắn một cam kết.

    "Chờ chúng ta một nhà đoàn tụ, chúng ta sẽ thành hôn."

    Thiên Bắc Dạ lần nữa đem Cố Nhược Vân ôm vào trong ngực, nụ cười kia xinh đẹp khiến Thiên Địa đều ảm đạm phai mờ: "Nàng yên tâm, ta sẽ mau chóng đi tìm nhạc mẫu đại nhân, lúc đó, ta sẽ để nàng an tâm  gả cho ta, đúng rồi, chuyện lúc trước bị nhạc phụ cắt đứt, vì thế, chúng ta có nên tiếp tục hay không. . . . . ."

    Cố Nhược Vân sửng sốt một lúc, mới đột nhiên phản ứng lại lời nói của Thiên Bắc Dạ.

    Lúc trước, tại Phong Quốc, nàng đã đáp ứng đem chính mình giao cho Thiên Bắc Dạ, kết quả không nghĩ tới phụ thân đúng lúc tìm đến nàng, vì thế, thời khắc mấu chốt của chính mình cùng Thiên Bắc Dạ, cứ như vậy bị phụ thân cắt đứt. . . . . .

Chương 1132: Tình thâm (6)

Nghĩ tới đây, Cố Nhược Vân  trên mặt thoáng qua một tia lúng túng, chỉ là ngẩng đầu  liền thấy được ánh mắt mong đợi của Thiên Bắc Dạ, bất giác gật đầu đồng ý: "Được."

    Thiên Bắc Dạ trong lòng vui vẻ, nhấc tay liền đem Cố Nhược Vân kéo vào trong lòng, bế nàng về phía giường lớn, cẩn thận từng li từng tí một  đỡ nàng đến bên giường. Động tác của hắn cực kỳ mềm nhẹ, giống như trân bảo, chỉ lo sẽ không cẩn thận làm đau nàng.

    "Vân nhi. . . . . ."

    Hắn vứt đi tự tôn nỉ non tên Cố Nhược Vân, sau đó cúi người lần nữa hôn lên môi nàng, thời điểm hắn khẽ hôn nàng, Tinh Thần lực lan tràn tới toàn bộ bên trong Dược phủ.

    Bởi vì lần trước  thất bại, lần này hắn rõ ràng đề cao cảnh giác, chỉ cần có người tiến vào gian phòng, hắn có thể cảm nhận được.

    Cố Nhược Vân nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, tùy ý để Thiên Bắc Dạ hôn khẽ lấy môi nàng, ngay thời điểm nàng đang hưởng thụ cực điểm, một dòng nước nóng từ bụng dưới bên trong chảy xuống, làm cho thân thể nàng chấn động mạnh.

    "Tiểu Dạ, ta. . . . . ."

    Thiên Bắc Dạ buông lỏng môi nàng, hai mắt thâm tình nhìn xuống nữ tử dưới thân, nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy? Yên tâm đi, hiện tại sẽ không có người đến quấy rối chúng ta."

    "Không phải. . . . . ." Cố Nhược Vân  sắc mặt có chút lúng túng, yếu ớt nói một câu, "Ta thật giống như. . . . . . Kinh nguyệt đến rồi."

Sau khi nghe được Cố Nhược Vân nói, Thiên Bắc Dạ ngẩn người, sau đó mới cảm giác được một mùi máu tươi nhàn nhạt như ẩn như hiện  bồng bềnh ở trong phòng. . . . . .

    Phỏng chừng cõi đời này không có nam nhân nào xui xẻo hơn Thiên Bắc Dạ.

    Lần đầu tiên, thời điểm hắn tình ái dâng trào, bị nhạc phụ đại nhân xông vào cắt đứt, tất cả **** chỉ có thể sanh sanh nhịn lại, lần thứ hai, hắn đã làm xong hoàn toàn công tác chuẩn bị, sẽ không để cho bất luận người nào đến quấy rối bọn họ, ai biết được kinh nguyệt của Cố Nhược Vân sẽ đến. . . . . .

    Vì thế, trong lòng Thiên Bắc Dạ hiện giờ quả thực muốn phát điên, nhưng mà, trên mặt của hắn không biểu lộ cái gì, chỉ đem nữ tử kia kéo đến bên người, nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, cười cười, nói rằng: "Thời gian không còn sớm, chúng ta đi ngủ trước đi."

    Cố Nhược Vân khẽ gật đầu, trên mặt vẫn không khỏi lúng túng, nàng làm sao cũng không nghĩ tới, kinh nguyệt của mình sẽ đến nhanh như vậy. . . . . . Thật không đúng dịp. . . . . .

    Lúc này Thiên Bắc Dạ vô cùng uất ức, đặc biệt là ôm nữ nhân mình yêu thích, nhưng không được làm gì, cảm giác kìm nén này khó chịu vô cùng, nhưng hắn lại không đành lòng làm đau nàng, chỉ có thể dùng linh lực đã phun trào ra  **** miễn cưỡng nín trở lại.

    Tuy đã từng có rất nhiều buổi tối, Thiên Bắc Dạ cũng ôm Cố Nhược Vân ngủ, có thể do khi đó Cố Nhược Vân vẫn chưa đồng ý hiến dâng mình cho hắn, nên hắn vẫn có thể nhẫn nhịn, nhưng hôm nay, rõ ràng đã được đối phương cho phép, nhưng cái gì cũng không làm được, cái cảm giác này có bao nhiêu người có thể chịu đựng được?

    Thiên Bắc Dạ hít thở thật sâu, bên môi mang theo một vệt cười khổ, cánh tay của hắn thu lại, đem nữ tử bên cạnh ôm càng chặt.

    "Tiểu Dạ. . . . . ."

    Cố Nhược Vân muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói được.

    "Vân nhi, " Ánh mắt Thiên Bắc Dạ rơi vào trên dung nhan nữ tử thanh lệ, trong con ngươi đầy dịu dàng nụ cười, "Đối với ta, chỉ cần có thể ôm nàng ngủ là đủ rồi, nàng yên tâm đi, nàng cũng đã đáp ứng cùng với ta, vậy ta cũng sẽ không nóng lòng nhất thời làm gì."

Cố Nhược Vân tựa đầu vào lồng ngực nam nhân, nét mặt biểu lộ nụ cười nhẹ nhàng: "Chờ ta tìm được mẫu thân, đến lúc đó, chúng ta có thể thành hôn rồi. . . . . ."

Chương 1133: Tình thâm (7)

Sau khi nói xong câu này, nàng buông xuống đôi mắt, trong con ngươi đen lành lạnh không biết đang suy nghĩ điều gì, chỉ là trên mặt mang theo vẻ kiên quyết.

    Đệ Nhất thành. . . . . .

    Xem ra, nàng nhất định phải mau chóng đột phá đến Võ thánh!

    Chỉ có đạt tới Võ thánh, mới có thể đi vào bên trong Đệ Nhất thành!

    . . . . . .

    Sáng sớm, Hồng Liên Lĩnh Chủ định đi tìm nữ nhi bảo bối của mình, ai biết được lúc hắn vừa mới đến cửa, chỉ thấy cửa phòng đã bị đẩy ra, một thân hồng y từ bên trong phòng bước ra ngoài.

Sau khi nhìn thấy tuyệt thế nam tử đi ra từ cửa phòng, Hồng Liên Lĩnh Chủ sửng sốt một lúc, hỏi: "Vì sao ngươi lại ở chỗ này?"

Hơn nữa, còn là đi ra từ phòng nữ nhi bảo bối?

Chẳng lẽ, tối qua hắn ngủ trong này?

    Nghĩ tới đây, Hồng Liên Lĩnh Chủ trong lòng có chút ê ẩm, quả nhiên là con gái lớn không thể giữ được, mình và nữ nhi còn chưa kịp hưởng thụ niềm vui cha con đoàn tụ, đã bị một tiểu tử thúi lừa đi.

    Thiên Bắc Dạ cũng nhìn tới Hồng Liên Lĩnh Chủ, trên dung nhan tuyệt mỹ nâng lên một nụ cười: "Nhạc phụ đại nhân, ta đến đây, đương nhiên là vì tìm Vân nhi."

    "Ai là nhạc phụ đại nhân của ngươi?"

    Hồng Liên Lĩnh Chủ hung hăng trợn mắt nhìn Thiên Bắc Dạ, hừ hừ, nói: "Ta còn chưa thừa nhận ngươi là con rể ta! Tuy rằng ngươi bây giờ đã công khai quan hệ cùng nữ nhi bảo bối của ta, thế nhưng nếu như ngươi muốn cưới nàng, nhất định phải qua cửa của ta!"

    "Vân nhi đã đáp ứng ta, đợi khi tìm được nhạc mẫu, nàng sẽ cùng ta kết hôn."

    Ầm!

    Một câu nói này giống như là sấm sét giữa trời quang, trực tiếp đem đầu Hồng Liên Lĩnh Chủ nổ oanh.

    Nữ nhi cư nhiên tự ý đáp ứng gả cho tên tiểu tử thúi này?

    Nghe Thiên Bắc Dạ  nói, tâm Hồng Liên Lĩnh Chủ tan nát, thương tâm  nhìn trời: "Ngọc nhi, nữ nhi của chúng ta lớn rồi, đều phải lập gia đình, chúng ta vẫn chưa kịp cùng nữ nhi hưởng thụ khung cảnh đoàn tụ ấp ám, nàng đã muốn đi cùng người khác rồi, ta vốn còn muốn giữ nàng thêm hai ba năm, nhưng con gái lớn không thể giữ, chúng ta cũng không ép được nàng."

    Nhìn dáng vẻ thương tâm của Hồng Liên Lĩnh Chủ, Thiên Bắc Dạ giật giật khóe môi: "Ta không cha không mẹ, một mình một thân, vì thế, ta có thể ở rể."

Vốn Hồng Liên Lĩnh Chủ đang đau lòng bổng nghe thấy lời này, tâm tình đột nhiên liền khôi phục.

"Điều ngươi nói là thật?"

    Thiên Bắc Dạ liếc nhìn Hồng Liên Lĩnh Chủ, chậm rãi nói rằng: "Vì nàng, ta đồng ý ở rể trên cửa lớn nhà người."

    Không sai, hắn đồng ý ở rể, chỉ là bởi vì Cố Nhược Vân thôi.

    Hồng Liên Lĩnh Chủ tâm tình tốt   rất nhiều, chí ít nữ nhi của mình không có bị người bắt cóc, trái lại còn đem thêm một người trở về.

    "Coi như tiểu tử nhà ngươi thức thời, có điều, nếu như ngươi muốn cưới nữ nhi của ta, ta còn phải xem ngươi biểu hiện như nào, " Hồng Liên Lĩnh Chủ nhìn về phía Thiên Bắc Dạ, nói rằng, "Nếu để cho ta biết ngươi bắt nạt nàng, ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi!"

    "Yên tâm, không cần người cảnh cáo, ta cũng biết rõ nên làm như thế nào!" Bên trong đôi mắt đỏ rực của Thiên Bắc Dạ ánh lên một tia kiên định, "Hơn nữa, ta cũng sẽ không để cho người khác bắt nạt nàng."

    Hồng Liên Lĩnh Chủ không nói thêm gì nữa, liếc nhìn phòng Cố Nhược Vân, cuối cùng đi ra ngoài sân.

    Chỉ là trong chớp mắt khi hắn xoay người, dung nhan lãnh khốc trước kia giương lên một nụ cười.

    Hắn không muốn Cố Nhược Vân lấy chồng, là bởi vì chia lìa nhiều năm như vậy, thật vất vả gặp nhau, nữ nhi lại phải đi theo người khác. Nhưng mà. . . . . . nếu như Thiên Bắc Dạ muốn ở rể nhà hắn, thì đã là chuyện khác rồi.

Nữ nhi bảo bối của mình không những không rời đi, còn mang về nhà thêm một người! Tính thế nào hắn cũng lời to a.

Chương 1134: Tình thâm (8)

Khoan đã!

    Trong chớp mắt, Hồng Liên Lĩnh Chủ như nhớ ra cái gì đó, cả người dâng lên hừng hực lửa giận.

Coi như cái tên Thiên Bắc Dạ ở rể thì đã làm sao? Bất luận hắn làm cái gì, đều không thay đổi được sự thật là tên tiểu tử thúi này thừa dịp chính mình không ở đây liền đem nữ nhi bảo bối của hắn ăn no căng.

    Đáng thương  Hồng Liên Lĩnh Chủ đến nay còn không biết, Cố Nhược Vân cùng Thiên Bắc Dạ đến nay cũng chưa từng xảy ra quan hệ như hắn nghĩ, tất cả chuyện này, chỉ là Thiên Bắc Dạ lừa hắn  thôi. . . . . .

    Bên trong phòng, Cố Nhược Vân nhìn Thiên Bắc Dạ đang đi vào, nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: "Tiểu Dạ, chàng thật sự chịu ở rể?"

    Hiển nhiên, vừa nãy bọn họ nói gì ở bên ngoài , nàng đều đã nghe được.

    Thiên Bắc Dạ tiến lên phía trước, đem Cố Nhược Vân ôm vào trong ngực, thâm tình chân thành nói: "Vân nhi, nàng đi đâu, ta liền đi đó, chỉ cần là nơi có nàng. thì đều là nhà của ta, vì thế, ở rể thì đã làm sao? Ta không những chịu ở rể, mà có đồ gì cũng đều cho nàng, người của ta là của nàng, ta xây dựng thế lực cũng vì nàng, chỉ cần là thứ nàng muốn, ta cũng có thể hao hết toàn lực đạt đến cho nàng!"

    Cố Nhược Vân trong đầu mềm nhũn, cái tên này, đối với nàng vẫn là trước sau như một.

    Mà nàng, cả đời sao lại may mắn đến thế, có thể nắm giữ được nam tử như vậy?

    "Tiểu Dạ, chàng có tính toán gì tiếp theo?"

    Cố Nhược Vân ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân dung nhan tuyệt thế.

    "Ở cùng nàng," Thiên Bắc Dạ cười, cúi người nhìn nữ tử trong lòng, "Ta sẽ ở lại chỗ này cùng nàng, đợi nàng đột phá đến Võ thánh, chúng ta cùng nhau đi đến Đệ Nhất thành, được không?"

    Cố Nhược Vân suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được, tình thế Bắc Tạp lãnh địa cũng gần như đã ổn, ta cũng sẽ đem những dược liệu cần thiết để luyện chế Hoạt Cốt Sinh Cơ đan ban bố xuống, vừa khéo vừa bế quan tu luyện, vừa chờ những dược liệu kia."

    Nàng đi đến Bắc Tạp lãnh địa, cũng là vì tìm kiếm dược liệu của Hoạt Cốt Sinh Cơ đan, mà bây giờ nàng đã thống nhất được nơi này, việc tìm kiếm những dược liệu này thì càng đơn giản, bây giờ việc cần thiết  cũng chỉ là chờ đợi!

    "Vậy nàng khi nào bế quan?"

    Thiên Bắc Dạ nhìn  nữ tử trong lòng, hỏi.

    "Ngay ngày hôm nay đi, " Cố Nhược Vân  đáy mắt lóe lên một vệt sáng, "Ta nhất định phải mau chóng đột phá Võ thánh! Chỉ có đạt tới Võ thánh, ta mới có thể chạm đến một cảnh giới mới! Có lẽ, đáp án ta muốn tìm kiếm, cũng là ở trong Đệ Nhất thành."

    Thời gian như nước, năm tháng như thoi đưa.

    Tu luyện tháng ngày rất dễ dàng khiến người ta quên mất thời gian.

    Từ sau khi Bắc Tạp lãnh địa được thống nhất, đã qua một năm, trong một năm này, tất cả mọi người đều bận bịu  vì  tìm kiếm dược liệu cho Cố Nhược Vân, đến nỗi những cấm địa kia cũng có người xông vào.

    Về chuyện Lam gia một năm trước bị Bạch Âm  hãm hại, cũng chậm rãi phai nhạt đi trong ký ức mọi người.

    Lúc này, bên trong Dược phủ, một lực lượng cường đại từ trong phòng ngủ của Cố Nhược Vân truyền ra ngoài, khuếch tán trong khắp hư không, mang đến một loại hơi thở khiến người ta ngột ngạt.

Thế nhưng, bởi vì khí tức này đột nhiên truyền ra mạnh mẽ, khiến hết thảy cường giả Bắc Tạp lãnh địa không nhịn được vọt ra, kinh ngạc nhìn về phía Dược phủ mãnh liệt như gió bão.

Giang lão đang cùng Cổ lão đánh cờ cũng nhìn thấy tình cảnh này, không khỏi cười khổ một tiếng: "Nha đầu kia  thiên phú vẫn đúng là ngoài chúng ta  dự liệu, nhanh như vậy đã đột phá đến Võ thánh."

    Võ thánh, đối với bọn hắn mà nói, là một sự tồn tại khó tưởng tượng được.

Chương 1135: Sứ giả Đệ Nhất thành (1)

Có thể ban đầu Giang lão còn muốn để tiểu bối của mình theo đuổi Cố Nhược Vân, nhưng hôm nay xem ra, nha đầu kia không phải là người tiểu bối của Giang gia có thể xứng với, cho dù là người kiệt xuất nhất  Giang Mặc Trúc, cũng tương tự không xứng với nàng.

    Không nhịn được , Giang lão liếc nhìn nơi Giang Mặc Trúc bế quan, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

    Hắn biết sau khi tiểu tử này gặp Cố Nhược Vân, một trái tim đều đặt trên người nàng. Nhưng mà, nha đầu kia thiên phú quá mức cường hãn, hơn nữa địa vị bây giờ của nàng, chính là tiểu tử nhà mình vốn không có bất kỳ  hi vọng nào.

    Cổ lão cười, đem quân cờ cầm trên tay để xuống, nói: "Nàng đột phá đến Võ thánh, nhất định sẽ khiến Đệ Nhất thành  chú ý, ta tin rằng, rất nhanh Sứ giả Đệ Nhất thành sẽ đi tới Chủ thành này . . . . . ."

Ở đại lục, một khi có người đột phá đến Võ thánh, chính là một chuyện cực kỳ náo động, trừ phi là che giấu như Gia chủ Mộc gia, bằng không, nếu việc này đến tai Đệ Nhất thành, tất nhiên sẽ được nhận lời mời từ Đệ Nhất thành.

Dược phủ.

Cùng với cuồng phong chậm rãi biến mất, cửa phòng ngủ được nhẹ nhàng mở ra, khiến Cố Nhược Vân đang đi ra khỏi phòng  trong phút chốc liền trông thấy nam tử tuyệt thế đang đứng dựa vào cây.

    Gió nhẹ lay động, tóc bạc như tiên, hồng y tung bay, nam nhân quay đầu nhìn về phía thanh y nữ tử bước ra, trên dung nhan tuyệt thế hiện lên một nụ cười: "Vân nhi, chúc mừng, nàng rốt cục đã đột phá tới Võ thánh."

    Cố Nhược Vân cười, hướng về nam tử đang dựa lưng vào cổ thụ chậm rãi đi đến: "Tiểu Dạ, rất nhanh Đệ Nhất thành sẽ phái khách mời đến, chúng ta phải chuẩn bị tốt để nghênh tiếp khách quý a."

Lúc nói lời này, đôi mắt Cố Nhược Vân lóe lên một vệt sáng.

    Có thể, đây là thời điểm nàng có thể bước vào nơi đó. . . . . .

    . . . . . .

    "Chính là nơi này."

    Mấy ngày sau, mấy bóng người từ trong hư không rơi xuống, đứng ở ngoài cổng Dược phủ.

    Đứng đầu chính là một nam tử trẻ trung, dung mạo của hắn rất bình thường, chính là kiểu người ném vào trong đám đông cũng sẽ không tìm thấy được, nhưng mà, tên nam tử này ánh mắt sắc bén như chim ưng, vô cùng sắc sảo, khắp toàn thân tỏa ra khí khái cường hãn.

Từ sau khi những người này đến, Cố Nhược Vân cũng đã cảm nhận được, nhất thời đem trận pháp triệt đi, lúc này đây, những người này không chút trở ngại tiến vào Dược phủ.

Lúc này, trong đại sảnh Dược phủ, một thanh y nữ tử đang ngồi ngay ngắn trên ghế đàn hương, ánh mắt lành lạnh nhìn thẳng vào đám người mang áo bào trắng từ cửa đi vào, mà bên cạnh thanh y nữ tử này, là một hồng y nam nhân lãnh khốc đang ngồi, môi mõng như lưỡi đao hơi nhếch lên, làm nổi tên một độ cong trào phúng.

Rất hiển nhiên, đối với cường giả từ Đệ Nhất thành, bất kể là người phương nào,Hồng Liên Lĩnh Chủ đều không có bất kỳ hảo cảm!

    "Nói vậy các hạ chính là  Sứ giả Đệ Nhất thành" Hồng Liên Lĩnh Chủ liếc nhìn nam tử trẻ, âm thanh lãnh khốc nói.

    Tuy nói trước đây Hồng Liên Lĩnh Chủ cũng đã đột phá đến Võ thánh, thế nhưng, bởi vì hắn thường thường không ở trong Hồng Liên lãnh địa, phàm là Sứ giả Đệ Nhất thành đi tìm hắn, cũng đều là vồ hụt, mà đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy  Sứ giả cao cấp của Đệ Nhất thành.

    "Không sai," Sứ giả tựa hồ rất bất mãn với thái độ vô lễ của Hồng Liên Lĩnh Chủ, không khỏi nhíu nhíu mày, lạnh lùng mà kiêu căng nói, "Chúng ta đến từ Đệ Nhất thành, cũng được thế nhân xưng là Dẫn lộ giả (Na: là người dẫn đường nhé :V cơ mà để như này có vẻ sang hơn :>)! Chỉ có chúng ta mới có thể khiến cho loại người tục thế các ngươi tìm được con đường đến Đệ Nhất Thànhl, vì thế, ta là tới chúc mừng các ngươi, rốt cục có thể thoát ly nơi như thế này, đi về thiên đường mà Tu luyện giả luôn tha thiết mơ ước."

Chương 1136: Sứ giả Đệ Nhất thành (2)

"Xì xì."

    Ngay sau khi lời nói này của Sứ giả hạ xuống, một tiếng cười khẽ bỗng nhiên truyền đến, là thanh âm non nớt của Chu Tước: "Thiên đường? Thiên đường không phải là nơi dành cho người chết đi đến sao? Lẽ nào Đệ Nhất thành chỉ có sau khi chết mới có thể đạt đến?"

    Sứ giả  sắc mặt đột nhiên đen kịt lại, nếu như Chu Tước không phải là một hài tử năm, sáu tuổi, hắn tất nhiên sẽ khiến tiểu nha đầu này hiểu rõ chửi bới Đệ Nhất thành sẽ có kết cục như nào.

    "Hừ!" Sứ giả hừ lạnh một tiếng, ngạo kiều nói, "Ta hôm nay tới đây mục đích chính là dẫn các ngươi đến Đệ Nhất thành, bởi vậy ta sẽ không tính toán với một tiểu nha đầu! Chỉ là, ta cũng cần phải nói với các ngươi một chút về quy củ Đệ Nhất thành."

"Đệ Nhất thành chúng ta có vị thế khác với Đại lục các ngươi đang ở, có thể nói, ở trong mắt cư dân Đệ Nhất thành, người trên Đại lục chỉ là một người thế tục, cho dù là người ở tầng thấp nhất cũng cường đại hơn so với loại người tục giới các ngươi! Vì thế, ngươi đừng cho rằng ở tục giới ngươi có thể làm xằng bậy, đến Đệ Nhất thành cũng vẫn như cũ tác oai tác quái! Không sai, ngươi chỉ mới hơn hai mươi tuổi đã đột phá đến Võ thánh, đúng là thiên tài tuyệt thế ngông cuồng tự đại ở tục giới! Đáng tiếc, ở trong mắt cường giả Đệ Nhất thành, ngươi bất quá cũng chỉ là hạng người phổ thông."

    Thân là  Sứ giả Đệ Nhất thành, hắn đương nhiên là có bản tánh cao ngạo, những người từ thế tục Giới đột phá đến Võ thánh, không xứng được hắn để trong mắt.

    Huống chi, không phải những người tục giới kia nhìn thấy hắn liền trở nên khúm núm sao? Càng đến mức tranh nhau chen lấn  muốn nịnh bợ hắn, chỉ vì sau khi tiến vào Đệ Nhất thành có thể thu được cơ hội to lớn hơn.

Nên là, hắn tin tưởng, hai người trước mắt đều là như vậy.

    Không có ai sẽ ngu xuẩn đối phó với sứ giả Đệ Nhất thành!

    "Mặt khác. . . . . ." Sứ giả liếc nhìn hai người Cố Nhược Vân và Hồng Liên Lĩnh Chủ, tiếp tục nói, "Ở trong Đệ Nhất thành, bất luận người nào cũng không thể tự ý đại khai sát giới! Nếu như làm trái, sẽ chịu trừng phạt vô cùng nghiêm trọng, mặc kệ các ngươi trước đây có cái gì ân oán, đều phải xóa bỏ! Nếu không thì, đừng trách ta không có nhắc nhở cho các ngươi."

    Rất hiển nhiên, Sứ giả nếu đã nói ra câu nói như thế này, liền chứng minh đã biết được thân phận của Hồng Liên Lĩnh Chủ, tự nhiên cũng đã biết Hồng Liên Lĩnh Chủ cùng Lâm gia kia ân ân oán oán.

    "Ha ha ha!" Hồng Liên Lĩnh Chủ điên cuồng cười, tiếng cười kia tràn đầy thô bạo, vang vọng ở trong toàn bộ Dược phủ, "Thì ra Sứ giả Đệ Nhất thành cũng không biết phân rõ phải trái như vậy! Lâm gia đối với ta truy sát nhiều nămnhư thế, làm hại chúng ta vợ con ly tán, lẽ nào thù này ta không thể báo? Vô luận như thế nào, năm đó biển máu thâm cừu, ta đều sẽ trả lại cho Lâm gia!"

    Nam nhân này một đôi mắt lãnh khốc bên trong hiện ra sát cơ thật sâu, một thân hồng y tràn đầy khí tức tiêu điều, làm cho nhiệt độ bên trong đại sảnh đều giảm xuống mấy phần.

    "Bản Sứ Giả chỉ là thông báo cho ngươi những điều đầu tiên, " Sứ giả hơi nheo lại con mắt, lạnh lùng nói, "Có điều, ngươi phải tin tưởng thực lực của Đệ Nhất thành, ngươi biết vì sao Lâm gia truy sát ngươi nhiều năm, nhưng ngươi vẫn còn sống sót? Đó là bởi vì Lâm gia chịu quản thúc của Đệ Nhất thành, không cách nào khiến cho cường giả điều động, nếu không, ngươi đã sớm chết! Ngươi có thể tiến vào Đệ Nhất thành, cũng là chứng minh Lâm gia đã có thể thích làm gì thì làm, ra tay với người! Chỉ cần không phải là tàn sát quy mô lớn, Đệ Nhất thànhchúng ta  cũng sẽ không lo chuyện bao đồng."

    Nói tới đây, Sứ giả dừng một chút, sắc mặt vẫn là trước sau như một  cao ngạo: "Vì thế, ta khuyên ngươi buông xuống cừu hận, cũng là suy nghĩ vì an nguy của ngươi, nếu ngươi vẫn ngang ngược phóng đãng như thế, kết quả bi thảm này, ngươi nhất định phải chịu! Lệnh bài bắt buộc để tiến vào Đệ Nhất thành ta đã để ở chỗ này, cáo từ!"

Chương 1137: Sứ giả Đệ Nhất thành (3)

Cuối cùng Sứ giả liếc nhìn Cố Nhược Vân một cái, sau đó liền hướng ngoài phòng khách mà rời đi.

Ngay lúc hắn sắp sửa bước ra khỏi cửa lớn, một mái tóc bạc lướt qua trước mắt hắn, nương theo hơi thơ âm trầm này làm trái tim hắn đột nhiên hơi nhúc nhích một chút.

Hồng y tóc bạc!

Có người nói rằng, trước đây không lâu ở Đệ Nhất thành xuất hiện một thiên tài tuyệt thế, không ai biết người đó tên gọi là gì, nhưng chỉ biết hắn mang một đặc điểm riêng biệt! Một mái tóc bạc, một thân hồng y, điều động vạn thú, tung hoành trường không!

"Chắc chỉ là trùng hợp thôi."

    Sứ giả lắc lắc đầu, thiên tài tuyệt thế ở Đệ Nhất thành sao lại xuất hiện ở nơi như này? Coi như hắn cũng một thân tóc bạc hồng y, cũng chưa chắc đã là nam tử kia. . . . . .

    Nghĩ đến đây, hắn đã không còn bất kỳ do dự nào, dẫn theo người của Đệ Nhất thành hướng về phía ngoài Dược phủ rời đi.

    "Vân nhi."

Thiên Bắc Dạ không thèm nhìn Sứ giả chút nào, thẳng hướng đi đến trước mắt Cố Nhược Vân, đôi mắt đỏ rực liếc mắt nhìn lệnh bài màu vàng óng trước mặt nàng, bên môi nâng lên một độ cong: "Lệnh bài nàng cũng đã lấy được, vậy đây là thời điểm để chúng ta đến Đệ Nhất thành."

    Cố Nhược Vân gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía Hồng Liên Lĩnh Chủ bên cạnh, nói: "Phụ thân, người có tính toán gì?"

    Hồng Liên Lĩnh Chủ trầm ngâm nửa ngày, chậm rãi mở miệng: "Ta muốn về Hồng Liên lãnh địa một chuyến, đến khi an bài tất cả mọi chuyện xong, ta sẽ đi đến Đệ Nhất thành tìm con! Có thể, mẫu thân của con đang ở trong Đệ Nhất thành chờ chúng ta."

    Nếu như không có Thiên Bắc Dạ, Hồng Liên Lĩnh Chủ sẽ không thể nào để Cố Nhược Vân một mình đi tới Đệ Nhất thành nguy hiểm này.

    Nhưng bây giờ, hắn đã rõ ràng cảm nhận thực lực của nam tử này trưởng thành hơn rất nhiều, chí ít là bản thân mình bây giờ, đã không còn là đối thủ của hắn rồi.

    Có hắn (TBD) ở bên cạnh Cố Nhược Vân, hắn (HLLC) có thể an tâm  rời đi.

    "Được, " Cố Nhược Vân khẽ gật đầu, "Ta cũng muốn đi an bài một chút chuyện, ngày mai sẽ xuất phát đi tới Đệ Nhất thành."

Ngay trước khi đến Đệ Nhất thành kia, người của Bắc Tạp lãnh địa đã đem những dược liệu cần thiết tìm khắp nơi đến cho nàng, bây giờ, cũng là thời điểm bắt đầu luyện chế Hoạt Cốt Sinh Cơ đan.

    . . . . . .

Dựa vào thực lực của Cố Nhược Vân hiện nay, luyện chế Hoạt Cốt Sinh Cơ đan không còn là vấn đề, do đó, đương lúc Hồng Liên Lĩnh Chủ rời đi, nàng liền tiến vào Thượng Cổ thần tháp luyện chế đan dược. Lần này đan dược cũng không có tiêu tốn của nàng bao nhiêu thời gian, liền đã luyện chế thành công.

Nhìn đan dược óng ánh trong suốt trong tay, Cố Nhược Vân chậm rãi thở ra một hơi, nói: "Cuối cùng cũng luyện chế thành công, hiện tại phải đem đến cho Ngọc nhi dùng."

    Trải qua mấy ngày nay,  cánh tay Ngọc nhi vẫn là tâm bệnh của nàng, mà giờ đây, nỗi lo này cuối cùng cũng có thể buông xuống. . . . . .

    Dược phủ.

    Ánh mặt trời chiếu xuống sân trước nhà chính, Hạ Lâm Ngọc đứng thẳng tắp ở ngoài cửa, hai mắt trong suốt vẫn luôn ngắm nhìn cửa lớn đóng chặt trước mắt, trên ngũ quan thanh tú xuất hiện một vệt do dự, ngay lúc hắn đang chần chờ chưa quyết định được, cửa phòng đang đóng chặt chậm rãi mở ra.

    "Ngọc nhi?" Cố Nhược Vân không nghĩ tới Hạ Lâm Ngọc sẽ xuất hiện tại cửa, nhất thời sửng sốt một chút, hơi nhíu nhíu mày, "Đệ tại sao lại ở chỗ này?"

    "Tỷ. . . . . ." Hạ Lâm Ngọc hơi buông xuống con mắt, lông mi thật dài che lại cảm xúc nơi đáy mắt , "Tỷ muốn đến Đệ Nhất thành?"

    Cố Nhược Vân trầm mặc nửa ngày, chậm rãi gật đầu: "Ta muốn đi tìm cha mẹ của ta đời này."

"Tỷ. . . . . ." Phảng phất như đã hạ quyết tâm, Hạ Lâm Ngọc ngẩng đầu lên, con mắt trong suốt như nước nhìn thẳng Cố Nhược Vân, nói, "Đệ không muốn một đời một kiếp núp dưới đôi cánh của tỷ, vì thế, lần này tỷ tới Đệ Nhất thành, đệ sẽ không cùng tỷ đi, đệ muốn chính mình rèn luyện, chính mình trưởng thành, chỉ có như vậy, đệ mới có thể gặp được cơ hội."

Chương 1138: Sứ giả Đệ Nhất thành (4)

Kiếp trước, hắn là một phế vật, phải dựa vào tỷ tỷ mới có thể tồn tại, nhưng đã làm lại một đời, hắn không muốn lại hèn yếu như vậy!

    Nếu hắn muốn trưởng thành, nhất định phải rời xa tỷ tỷ!

    "Tỷ, " nhìn đến vẻ mặt trở nên âm trầm của Cố Nhược Vân, ánh mắt Hạ Lâm Ngọc tràn đầy một mảnh kiên định, "Gần đây đệ luôn cân nhắc về vấn đề này, cuối cùng đã hạ quyết định! Tỷ yên tâm, chờ sau khi đệ có đủ thực lực, đệ sẽ đến Đệ Nhất thành tìm tỷi! Lúc đó, đệ sẽ khiến cho tỷ thấy một con người hoàn toàn mới của đệ."

    Cố Nhược Vân im lặng không nói, sau một hồi lâu, nàng mới nhấc mi mắt, tầm mắt rơi vào thiếu niên thanh tú mà kiên nghị: "Nếu như đệ thật sự đã ra quyết định như vậy, tỷ sẽ ủng hộ đệ! Nếu như đệ gặp chuyện, hãy đến Dược tổng hoặc Hồng Liên lãnh địa cầu viện, cũng có thể tới Kim quốc tìm Kim đế, tỷ tin những người này sẽ trợ giúp đệ."

    "Tỷ tỷ, ta là đệ đệ của người, vì thế, ta sẽ không làm cho tỷ thất vọng."

    Hạ Lâm Ngọc nở nụ cười, nét cười của hắn ngại ngùng mà ngây ngô, nhưng khiến tim người ta không tự chủ được  liền mềm mại đi.

    "Đây là Hoạt Cốt Sinh Cơ đan, " Cố Nhược Vân lấy ra đan dược trong tay, phóng tới trước mặt Hạ Lâm Ngọc, "Đệ ăn vào đi, đan dược này có thể giúp cánh tay đã đứt của đệ có thể tái tạo lại."

Ánh mắt Hạ Lâm Ngọc dừng ở đan dược trong bàn tay nữ tử, tâm đột nhiên trong lúc đó nhảy lên không ngớt, hắn thật không có nghĩ đến, cánh tay của chính mình còn có có thể một lần nữa tái tạo được! Phỏng chừng thế nhân càng không thể tin tưởng được chuyện hoạt cốt sinh cơ này.

Nghĩ đến đây, Hạ Lâm Ngọc hít thở thật sâu, không nói thêm gì liền cầm lấy đan dược, đưa đến bên môi, cẩn thận từng li từng tí nuốt vào.

Theo sự biến hóa của đan dược trong cơ thể, Hạ Lâm Ngọc cảm giác được vết thương bên vai trái vừa ngứa lại vừa đau, khiến hắn không nhịn được muốn đưa tay gãi.

Đúng lúc này, một thanh âm lành lạnh bỗng nhiên truyền đến, cắt đứt động tác của hắn: "Nhẫn nhịn đi, đừng nhúc nhích!"

    Vừa nghe thấy lời này, Hạ Lâm Ngọc đương nhiên không dám có bất kỳ động tĩnh nào, vội vàng buông tay xuống, cố gắng nhẫn nhịn cái đau ngứa ở vai trái.

    Chỉ là rất nhanh Hạ Lâm Ngọc liền ngây ngẩn cả người.

    Bởi vì hắn nhìn cánh tay không trọn vẹn của mình trong nháy mắt đã dài lên. . . . . .

Cụt tay có thể mọc lại, loại chuyện không thể tưởng tượng nổi này há người bình thường có thể làm được? Nhưng mà, vào tay của tỷ lại có thể thành công! Coi như đem chuyện này cho người khác biết, cũng sẽ không có ai thèm tin!

    "Tỷ. . . . . . Cánh tay của ta, thật sự trở lại. . . . . ." Thanh âm của hắn bắt đầu run rẩy, nước mắt không nhịn được chảy xuống, có thể tưởng tượng rằng, trong lòng hắn hiện tại có bao nhiêu hưng phấn cùng kích động!

    Vô luận như thế nào, thiếu mất một cánh tay, thực lực của hắn đều sẽ giảm xuống rất nhiều, mà bây giờ cánh tay phục hồi lại, hắn đã có tự tin trăm phần trăm đi Đệ Nhất thành theo  kịp Cố Nhược Vân.

    "Ngọc nhi, mục đích chúng ta đến Bắc Tạp lãnh địa cuối cùng cũng đạt được, " Cố Nhược Vân cười, vỗ vỗ vãi Hạ Lâm Ngọc  vai, "Đệ sau này có thể tu luyện như một người bình thường rồi."

    "Tỷ."

    Hạ Lâm Ngọc ngước khuôn mặt thanh tú tràn đầy nước mắt lên, môi nhẹ nhàng run rẩy: "Tuy rằng cánh tay đã hồi phục lại như ban đầu, nhưng lúc đầu đệ không có bất kì hy vọng quá lớn lao nào, đệ sợ rằng kỳ vọng càng lớn thì thất vọng sẽ càng thảm, cũng không nghĩ rằng, tỷ thật sự làm được!"

    Cố Nhược Vân nhẹ nhàng nở nụ cười, trong mắt tràn xúc động, kiếp trước, thân nhân của nàng không nhiều, còn lưu lại, cũng chỉ có một Hạ Lâm Ngọc cùng nàng đồng thời đoạt xác trọng sinh. Vì thế, nàng mới có thể hao hết nghìn khổ cực đi đến Bắc Tạp lãnh địa, mục đích chính là Hoạt Cốt Sinh Cơ đan.

Chương 1139: Sứ giả Đệ Nhất thành (5)

Cũng may, nàng cuối cùng cũng thành công.

    "Ngọc nhi, ngày mai ta muốn rời đi, Bắc Tạp lãnh địa này, ta sẽ để Vệ Y Y bọn họ tới quản lý, nếu như đệ ở bên ngoài cảm giác mệt mỏi  , vậy hãy trở về Bắc Tạp lãnh địa, ở đây, cho dù là cường giả Đệ Nhất thành cũng không đả thương được đệ."

    Trước lúc ly khai, nàng sẽ đem trận pháp hoàn toàn giao cho Vệ Y Y, có trận pháp này tồn tại, mặc dù phía trước chính là người của Đệ Nhất thành, cũng đừng mong sẽ giết được người Dược phủ!

    "Đệ đã rõ, " Hạ Lâm ngọc  tâm vẫn tràn đầy kích động, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc ngày mại phải rời xa Cố Nhược Vân, trong con ngươi xuất hiện một tia không muốn, "Tỷ, tỷ phải ở Đệ Nhất thành chờ đệ, đệ sẽ rất nhanh tới tìm tỷ."

    "Được, ta sẽ chờ đệ."

    Cố Nhược Vân  tầm mắt ngắm nhìn thiếu niên thanh tú, từng chữ từng chữ nói.

    . . . . . .

    Ẩn môn.

    Sương trắng chập chờn, như tiên cảnh nhân gian, bạch y nữ tử vốn nhắm mắt khoanh chân bỗng nhiên mở to đôi mắt, ánh mắt nhìn về phía lão bà từ nơi xa đang phảng phất như dẫm lên tầng mây mà đến, chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất, nói: "Sư phụ."

    "Ngọc nhi, " Lão bà dừng bước, đôi mắt từ ái dừng trên nữ tử tuyệt sắc trước mắt, nói, "Ban đầu ta đáp ứng con, chờ sau khi con hết thời hạn bế quan, liền để con rời khỏi Ẩn môn, hiện tại kỳ hạn đã đến, ta cũng thực hiện lời hứa của ta, con có thể rời khỏi nơi này đi tìm trượng phu của con cùng nhi nữ." (Na: nhắc lại "nhi nữ" ở đây là con trai và con gái nheee :'>)

    Giống như nắng ấm từ bầu trời chiếu rọi xuống, khiến dung nhan nữ tử áo trắng như băng sương nháy mắt hòa tan, tràn đầy nhẹ nhàng cùng ấm áp, ý cười bên môi càng rung động lòng người.

    "Vâng, sư phụ."

    Hơn hai mươi năm. . . . . .

    Hiện tại nàng rốt cục có thể rời đi nơi này, đi tìm người nhà của nàng.

    Đồng thời, khiến những kẻ đã làm tổn thương gia đình bọn họ phải trả giá đau đớn thê thảm!

    "Đi thôi, con thân là Thánh nữ Ẩn môn, địa vị cao cao tại thượng, vốn không phải chịu cảnh bị người khác bắt nạt! Năm đó con chịu đựng  hết thảy thống khổ, con đã có thể tìm người ta trả thù, chỉ có điều Ẩn môn sẽ không giúp con, cần dựa vào chính mình đi báo thù!"

    Lão bà nhìn bạch y nữ tử, trong ánh mắt tràn đầy vẻ trìu mến, qua nhiều năm như vậy, nàng đã sớm đối xử với nữ tử này như là nữ nhi của mình, bây giờ nữ nhi muốn rời khỏi mẫu thân, nàng làm sao có thể cam lòng?

Bạch y nữ tử như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói được, thân thể nàng chậm rãi hạ xuống, quỳ trên mặt đất, hướng về lão bà dập đầu một cái, nói: "Sư phụ, đa tạ ân tình người năm đó  cứu giúp con, nếu như không có người, sẽ không có Đông Phương Ngọc ngày hôm nay! Ân tình của lão nhân gia, đồ nhi vĩnh viễn khó quên! Chờ khi đồ nhi tìm được người nhà, tất sẽ trở về Ẩn môn."

    Lão bà mang trên mặt nụ cười thỏa mãn, khẽ gật đầu: "Ngọc nhi, còn có một việc ta đã sớm muốn nói cho con biết, vô luận con ở bên ngoài làm cái gì, cũng không thể dùng thân phận Ẩn môn! Nếu không thì, nếu như cho người khác biết con là  Thánh nữ Ẩn môn, tất nhiên sẽ gặp rất nhiều  phiền phức!"

    Ẩn môn ở Đệ Nhất thành  địa vị rất cường đại, hơn nữa, mấy người quản lí Đệ Nhất thành kia cũng phải nể mặt Ẩn môn ba phần, chỉ có điều, Ẩn môn đã ở ẩn nhiều năm, nếu như để người ta biết thân phận của Đông Phương Ngọc, khẳng định có rất nhiều bất tiện.

    Quan trọng hơn là, Ẩn môn đang tránh né người kia!

Người kia ở Ẩn môn đã chèn ép hơn vạn năm, nhưng chưa chắc hắn không có thế lực nào khác ở bên trong Đệ Nhất thành, nếu như thân phận Đông Phương Ngọc là Thánh nữ Ẩn môn truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm!

Chương 1140: Sứ giả Đệ Nhất thành (6)

Đây mới là vấn đề lão bà quan tâm nhất.

    "Sư phụ, đồ nhi đã hiểu."

    Đông Phương Ngọc đứng lên, hướng về lão bà cong cong nắm tay rồi liền rời đi.

Cùng lúc này, ống quần của nàng đột nhiên bị kéo lại, khiến bước chân của nàng không tự chủ được ngừng lại.

    "Rống." Bạch Long gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt tràn đầy tiếc nuối cùng tội nghiệp  nhìn nàng.

    Đông Phương Ngọc mềm lòng, vuốt ve đầu Bạch Long, trên mặt lạnh lẽo đã sớm biến mất, thay vào đó là một vẻ ôn hòa như gió xuân: "Ta đi ra ngoài tìm kiếm người thân của ta, chẳng mấy chốc sẽ trở về."

    Bạch Long bất đắc dĩ buông miệng ra, dùng đầu lưỡi khẽ liếm lấy tay Đông Phương Ngọc, lưu luyến không rời  ngắm nhìn nàng.

    Đông Phương Ngọc bất chấp kiên quyết, không liếc nhìn ánh mắt oan ức của Bạch Long thêm lần nào nữa, liền hướng xuống phía dưới ngọn núi mà đi, bây giờ chỉ cần nghĩ đến việc lập tức có thể nhìn thấy nam tử mình ngày nhớ đêm mong, lòng của nàng liền không nhịn được kích động lên, cuối cùng hít thở thật sâu, nhìn phía bầu trời cách đó không xa, nhẹ nhàng thủ thỉ: "Thiên ca, chờ ta, ta rất nhanh sẽ tới tìm chàng. . . . . ."

    Hơn hai mươi năm!

    Không có ai biết rằng hơn hai mươi năm này nàng đã vượt qua như thế nào

Nếu không nhờ lấy người mình nhớ nhung làm mục tiêu, nàng cũng không thể kiên trì như vậy! Tu luyện phía sau ngọn núi đối với nàng mà nói rõ ràng chính là sống một ngày bằng một năm, mỗi thời mỗi khắc đều mong muốn rời khỏi nơi này đi tìm người thân.

    Hiện tại, nàng rốt cục có thể ra khỏi Ẩn môn, đi về Đại lục đã cách xa nàng hơn hai mươi năm. . . . . .

    . . . . . .

    Đệ Nhất thành.

Là nơi thần bí nhất ởĐông Nhạc Đại lục, nó nằm trong một không gian khác, nếu như muốn tiến vào Đệ Nhất thành, nhất định phải nắm giữ được lệnh bài mà Đệ Nhất thành đã ban phát ra! Bằng không, không người nào có thể thuận lợi tiến vào nơi này!

    Lúc này, ở bên ngoài cánh cửa không gian của Đệ Nhất thành, một nam một nữ đang dừng chân.

Chỉ biết rằng một trong số đó là một thanh y nữ tử mặt mày thanh tú,dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, bên trongcon ngươi đen như đang ngậm lấy ánh sánglành lạnh, ánh mắt của nàng nhìn về cửa lớn đang khóa kín vùng không gian kia,trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.

    Mà ở bên cạnh nàng, lại là một nam tử tóc bạc hồng y, nam tử này  dung nhan tuyệt thế khuynh thành, một đôi mắt màu đỏ dường như yêu tà mê hoặc lòng người, nhưng mà, khi hắn nhìn về phía nữ tử bên cạnh, bên môi không khỏi nâng lên một nụ cười mê hoặc.

Sau khi hai người này xuất hiện, những người chung quanh đều không nhịn được  đưa mắt chuyển qua trên người bọn họ, đến mức người khác không nỡ lòng bỏ lại cảnh đẹp này mà dời đi.

    "Tiểu Dạ, " Cố Nhược Vân nhún vai một cái, im lặng cười, "Ta cảm giác những nữ nhân xung quanh kia nhìn chàng như muốn đem chàng đi lột sạch nuốt sống."

    Thiên Bắc Dạ nhíu mày, hồng mâu nhàn nhạt liếc nhìn những nữ nhân bên cạnh đang dõi theo hắn kia, đáy mắt thoáng qua một tia âm trầm, khí thế lạnh lẽo trên người cũng thuận thế phun trào ra, khiến những nữ nhân kia không tự chủ được rùng mình một cái, vội vàng thu hồi ánh mắt của mình.

    Xem ra nam tử này thực lực không hề nhỏ, có vẻ như không thể trêu chọc. . . . . .

    "Chắc hẳn hai vị vừa mới đến Đệ Nhất thành?"

    Đương nhiên, còn có một nữ nhân không sợ chết nhìn thẳng vào khí tức lãnh lẽo của Thiên Bắc Dạ, đung đưa eo thon nhỏ tiến lên, dùng nụ cười tự cho là quyến rũ nói: "Trước tiên ta muốn giới thiệu một chút, ta là đệ tử Mị tông Ngọ Mị Nhân, nếu Đệ Nhất thành có người gây phiền phức cho các ngươi, hoan nghênh đến Mị tông tìm ta."

    Tuy rằng nàng hướng về hai người mà nói, nhưng ánh mắt kia vẫn thủy chung nhìn chằm chằm Thiên Bắc Dạ, dáng vẻ thèm nhỏ dãi hoàn toàn hiện ra.

#Tiếc_gì_1_vote_ủng_hộ_người_dịch_nào=))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro