Chương 1151-1160 (Kèm hình ảnh Mộ Dung Thiến)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sẽ có một số thay đổi nho nhỏ về ảnh nhân vật ở đầu Chương nha ^^ Vì Na muốn chọn hình ảnh bám sát với nội dung từng chương :3

#Tiếc_gì_một_vote_cho_người_dịch_nào =))

------------------------------------------------

Chương 1151: Âm mưu bị phơi bày (2)

"Phụ thân của Dạ Nặc quen biết với nữ nhân Dung Nguyệt này, đồng thời giữa hai người còn có một mối bất hòa, vì thế, sau khi Dung Nguyệt gặp được Dạ Nặc, liền đem tất cả tình cảm dành cho phụ thân hắn lên người hắn, bởi vậy, nàng ta mới không muốn thả Dạ Nặc rời đi."

Nàng đã sớm đoán được, Dung Nguyệt thu nhận và giúp đỡ Dạ Nặc, tuyệt đối không có lòng tốt.

Không hề nghĩ tới nàng ta sẽ biến thái đến trình độ như thế, có tâm ý đối với một tên nhóc vị thành niên.

"Hơn nữa. . . . . ." Cố Nhược Vân chuyển hướng về phía Thiên Bắc Dạ, nụ cười kia mang theo ý vị không rõ, "Tên đệ tử Mị Tông Tuyết Linh kia công khai muốn câu dẫn chàng, để chàng "dùng dương bổ âm", ý chàng như thế nào?"

Soạt!

Một luồng khí thế lạnh lẽo từ trên thân nam nhân dâng lên, bao phủ toàn bộ bên trong lều.

"Ả ta có thể đến thử xem!" Nam nhân khóe môi mang theo nụ cười khát máu, sau đó có lẽ là sợ lệ khí trên người mình sẽ làm bị thương Cố Nhược Vân, nên mới thu lại, vương tay đem nữ tử bên cạnh kéo vào trong lòng, ôm thật chặt nàng, "Vân nhi, đời này kiếp này, ta chỉ có một mình nàng là đủ rồi! Những nữ nhân khác nếu dám đến trước mặt của ta khiến ta chướng mắt, ta sẽ để ả —— có đi mà không có về!"

Cố Nhược Vân cười, đối với Thiên Bắc Dạ, nàng làm sao không yên tâm?

Nàng tin tưởng, nam tử này tuyệt đối sẽ không phản bội nàng!

Thiên Bắc Dạ cúi đầu khẽ hôn lên môi Cố Nhược Vân, trong mắt bao hàm thâm tình hỏi: "Vân nhi, chờ sau khi chúng ta rời khỏi ngọn núi này, chúng ta liền sinh một đứa bé, được không?"

Nhìn ánh mắt nam nhân tràn đầy nhu tình mật ý, Cố Nhược Vân căn bản là không cách nào từ chối, khẽ gật đầu: "Được, tất cả đều thuận theo ý chàng. . . . . ."

Nghe vậy, Thiên Bắc Dạ hôn càng thêm dùng sức, ngón tay chăm chú giữ ở eo Cố Nhược Vân, những sợi tóc bạc chậm rãi buông xuống, ở dưới ánh mặt trăng soi sáng, xinh đẹp đến chân thực. . . . . .

Ngày hôm sau.

Mặt trời vừa mới lên.

Một cánh tay xốc màn lều ra, khiến hai người từ trong giấc mộng tỉnh dậy.

Tiếc là, Tuyết Linh còn chưa kịp tiến vào trong lều, một luồng gió lạnh âm trầm đã hung hăng quét đến, đánh văng thân thể nàng ta ra ngoài, nhất thời, bước chân của nàng ta lảo đảo mấy lần, liền té xuống đất, đau đớn khiến nàng ta nhíu mày.

"Cút!"

Một tiếng quát tức giận từ bên trong lều truyền ra, làm cho trái tim nàng cũng run rẩy một hồi.

Nàng sít sao cắn chặt môi, cuối cùng vẫn là lựa chọn đi vào bên trong lều vải.

Dung Nguyệt sư tỷ nói với nàng, muốn đối phó  với nam nhân, nhất định phải giả bộ nhu nhược, chỉ có như vậy mới có thể chiếm được sự đồng cảm thương tâm của nam nhân! Mà trong quá khứ, nàng căn bản không cần làm nhiều chuyện như vậy, dù cho thất bại, chỉ cần sử dụng Mị Hoặc Thuật, là đã có thể khiến nam nhân kia đối với nàng nhất mực chung tình.

Nhưng hôm nay, nàng nhất định phải làm như thế!

"ta đến là muốn xin lỗi các ngươi."

Tuyết Linh hai mắt rưng rưng, cố nén đau đớn trên người, điềm đạm đáng yêu nói: "Trước kia đúng là Ngọ Mị Nhân không đúng, ta không nên vì nàng mà gây phiền phức cho các ngươi, ngày hôm qua Dung Nguyệt sư tỷ đã giáo huấn ta, ta cũng biết rõ ta sai rồi, không biết hai vị có thể tha thứ cho ta?"

Nếu không phải hôm qua Cố Nhược Vân nghe trộm được cuộc nói chuyện giữa Dung Nguyệt và Tuyết Linh, phỏng chừng đúng là sẽ tin tưởng lời giải thích của nàng ta.

Đáng tiếc. . . . . .

Lúc hai người bọn họ lập mưu, mỗi chữ mỗi câu, nàng đều đã nghe được, quan trọng hơn là, nữ nhân này lại dám đánh chủ ý lên Thiên Bắc Dạ!

"Ngươi thật sự muốn thừa nhận sai lầm, hay là vẫn có mục đích nào đó không thể cho ai biết?" Cố Nhược Vân hơi nhếch khoé môi, đôi mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn Tuyết Linh.

Trái tim Tuyết Linh đột nhiên hơi lung lay một chút, kinh ngạc nhìn về phía Cố Nhược Vân, chẳng lẽ nữ nhân này biết ý nghĩ trong lòng mình?

Chương 1152: Âm mưu bị phơi bày (3)

Không!

Không thể nào!

Lúc mình và Dung Nguyệt sư tỷ thảo luận ngày hôm qua, chung quanh không có người khác, nữ nhân này làm sao có khả năng biết được nội dung lúc bàn bạc ấy? Nàng ta chỉ đang cố ý tung hỏa mù thôi! Không sai, nhất định là cố ý.

Tuyết Linh hít thật sâu, ngữ khí có chút tức giận nói: "Cố cô nương, ngươi nói lời này là có ý gì? Ta là chân thành biết hối lỗi nên mới đến nhận sai, thế nhưng ngươi lại ngậm máu phun người như thế? Ngươi vu khống ta có mục đích bất chính, ta có thể có mục đích gì đây?"

Bên trong lời nói của nàng ta tràn đầy giận dữ và xấu hổ, giống như là thật sự bị Cố Nhược Vân vu oan.

"Thật sao?" Cố Nhược Vân đè tay Thiên Bắc Dạ xuống, ngăn lại động tác của hắn, trên mặt mang theo một nụ cười, nói, "Vậy thì thật là tốt, ngươi hãy đi thông báo với Dung Nguyệt, nói rằng chúng ta không muốn tiếp tục quấy rối Mị Tông, vì thế dự định ngày hôm nay liền rời đi."

"Cái gì?"

Tuyết Linh lập tức ngây ngẩn cả người, đến nay nàng mới biết rõ mục đích của Dung Nguyệt sư tỷ, nếu những người này đi thật, Dạ Nặc cũng nhất định sẽ theo bọn họ rời đi!

Mà nàng, quyết không thể để xảy ra chuyện như vậy!

"Cố cô nương, việc có rời đi được hay không, ngươi cũng không tính toán được," Tuyết Linh cười lạnh một tiếng, đem tầm mắt chuyển hướng về phía Thiên Bắc Dạ, ngữ khí nhu hòa xuống, "Thiên Bắc công tử, ta biết thực lực của ngươi không thấp, nhưng tại vùng núi rừng này thật sự có nhiều Linh Thú, có vài Linh Thú đã đạt đến Võ Thánh hậu kỳ, ngay cả cảnh giới Siêu Phàm cũng tồn tại một hai con, vì thế, ngươi cũng không phải đối thủ của những Linh Thú kia, có điều nếu ngươi đi chung với Mị Tông chúng ta, Mị Tông có thể bảo vệ ngươi bình an."

Thiên Bắc Dạ đôi mắt càng âm trầm, hắn nhìn ánh mắt Tuyết Linh, giống như là đang nhìn một xác chết.

Nhưng mà, Tuyết Linh cũng không chút nào phát hiện sát cơ trong lòng hắn, vẫn hướng về phía hắn lộ ra một nụ cười tự nhận là rất đẹp.

"Xem ra, kết cục của Ngọ Mị Nhân, cũng không khiến ngươi giác ngộ được."

Con mắt của nam nhân rơi  trên ngườiTuyết Linh, sát cơ lạnh lẽo xuất hiện trên khuôn mặt tuyệt mỹ, hắn chậm rãi từ trên giường đứng lên, mái tóc dài màu bạc dưới ánh bình minh đúng là tuyệt diễm.

Ánh mắt Tuyết Linh không cách nào dời khỏi, trừng trừng  nhìn chằm chằm Thiên Bắc Dạ, miệng suýt chảy cả nước bọt, trong một khắc ánh mắt liền dại ra.

Nam nhân tuyệt mỹ như vậy, nếu là nàng ra tay hẳn là được!

Dù cho chỉ có thể cùng hắn hoan ái một lần, nàng cũng cảm giác đời này thế là đủ.

Ầm!

Chỉ thấy tuyệt thế nam tử tóc bạc kia hơi nâng tay lên, sau đó. . . . . .

Xoẹt xoẹt!

Một thanh kiếm sắc bén không biết từ chỗ nào xuất hiện, trực tiếp xuyên thấu ngực Tuyết Linh, máu tươi chảy ra, nhiễm đỏ cả vạt áo của nàng.

Nàng kinh ngạc mở to hai mắt, không dám tin nhìn Thiên Bắc Dạ, tựa hồ không nghĩ được, nam tử này cũng không thèm nói hai lời, liền động sát thủ với nàng? Đến mức, không hề thương hoa tiếc ngọc. . . . . .

"Ta trước kia đã nói, nếu người của Mị Tông muốn trêu chọc chúng ta, vậy ta không ngại làm cho cả Mị Tông bị xóa sổ."

Tuyết Linh không nói gì, chỉ là dùng đôi mắt đầy oán hận nhìn chòng chọc vào Thiên Bắc Dạ.

"Tuyết Linh!"

Đang lúc này, một thanh âm từ bên ngoài lều truyền vào.

Đệ tử Mị Tông kia vừa mới xốc lều lên đi vào, liền trông thấy tình cảnh trước mắt, sợ đến mức nàng ta kêu lên sợ hãi, nhất thời, toàn bộ người của Mị Tông dồn dập ùa tới, xông vào trong lều vải.

"Cố bảo tiêu, đã xảy ra chuyện gì rồi hả ?"

Thân thể nhỏ nhắn của Dạ Nặc bị dọa đến run rẩy một hồi, ánh mắt không hiểu nhìn phía Cố Nhược Vân: "Hắn tại sao phải giết nàng ta?"

Chương 1153: Âm mưu bị phơi bày (4)

Dạ Nặc biết phong cách làm người của Thiên Bắc Dạ, nếu không phải là đụng chạm hắn quá trớn, hắn sẽ không lạnh lùng hạ sát thủ như thế! Bởi vậy có thể khẳng định, nữ nhân này chắc chắn đã gây ra chuyện gì đó khiến hắn không nhịn được.

"Ha ha."

Dung Nguyệt mới vừa chạy tới liền thấy được tình cảnh trước mắt, cười lạnh một tiếng, tầm mắt lạnh lẽo không còn nhu hòa như trước, lạnh lùng  nhìn kỹ lấy Thiên Bắc Dạ đứng trong lều: "Mị Tông chúng ta có lòng tốt thu nhận giúp đỡ các ngươi, các ngươi cứ như vậy bạc đãi với chúng ta?"

Không cần nghĩ ngợi, Dung Nguyệt cũng biết nhất định là kế sách của Tuyết Linh đã thất bại, dẫn đến kết cục như bây giờ.

Vì thế, nàng không khỏi đem Tuyết Linh ở trong lòng chửi bới một phen, nam tử như này cũng không câu dẫn nổi, cũng không biết tự hổ thẹn với cái danh Mị Tông đệ tử?

"Sư tỷ."

Ầm!

Tuyết Linh  thân thể nặng nề ngã trên mặt đất, thanh âm nàng tràn đầy suy yếu, con mắt một mảnh oán hận: "Ta trước kia có thái độ không tốt với bọn họ, vì thế ...... sau khi nghe sư tỷ giáo huấn liền muốn đến kiểm điểm, ai ngờ được .... Ai ngờ được nam tử này lại nhìn trúng khuôn mặt xinh đẹp của ta, muốn để ta làm tiểu thiếp của hắn, ta liền từ chối .... Hắn thẹn quá hóa giận, liền muốn động thủ giết ta."

Nàng mặc dù đã chết, cũng tuyệt đối sẽ không để hai người kia sống dễ chịu!

Dung Nguyệt cười lạnh một tiếng, sát cơ trên người phun trào ra, lạnh lùng nói: "Không nghĩ tới các ngươi lại không bằng cầm thú như thế, thiệt thòi cho ta còn đem bọn ngươi mang về Mị Tông, vốn định nể mặt Dạ Nặc đem các ngươi bình an ra khỏi nơi này, các ngươi lại tổn hại người Mị Tông như thế, quả thực không đem Mị Tông để trong mắt! Thật không hiểu Dạ Nặc làm sao có thể giao du cùng loại người như vậy!"

Nàng đương nhiên biết điều Tuyết Linh nói đến đều là giả, hàng dởm, nhưng có được cơ hội ép Dạ Nặc rời khỏi hai người kia như vậy, nàng làm sao có thể từ bỏ?

Chỉ cần Dạ Nặc biết hai người kia nhân tính không bằng cầm thú , nhất định sẽ đoạn tuyệt quan hệ cùng bọn họ, lúc đó, hắn cũng chỉ có thể thuộc về nàng!

"Cố bảo tiêu, chuyện này làm sao có thể?" Dạ Nặc chuyển hướng về phía Cố Nhược Vân, lần nữa muốn hỏi cho ra lẽ.

Cố Nhược Vân nhún vai một cái: "Ngươi cho rằng đã xảy ra chuyện gì?"

Dạ Nặc trầm mặc nửa ngày, giương khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn lên, nói: "Ta không tin lời của nàng ta, nhất định là nữ nhân này muốn câu dẫn Thiên Bắc Dạ, vì thế Thiên Bắc Dạ mới giết nàng! Cố bảo tiêu, ngươi nói xem ta đoán rất đúng phải không?"

"Bingo, ngươi đúng rồi." Cố Nhược Vân khẽ cười một tiếng, đưa mắt nhìn phía Dạ Nặc.

"Dạ Nặc."

Dung Nguyệt nhíu mày, muốn kéo Dạ Nặc về bên cạnh mình, nhưng khi tay nàng chạm đến người Dạ Nặc, đã bí hắn né được.

Khuôn mặt nàng cứng lại, bàn tay rơi vào giữa không trung, bầu không khí rất là lúng túng.

"Dạ Nặc, ngươi không tin ta sao?" Ngữ khí Dung Nguyệt chậm rãi, hết sức ôn hòa  mở miệng, "Trải qua mấy ngày nay, Mị Tông chúng ta đối xử với ngươi thế nào? Chẳng lẽ đến lúc này, ngươi còn muốn lựa chọn hai người kia?"

Dạ Nặc nhíu nhíu đôi mày thanh tú: "Mị Tông đối với ta cũng tốt, nhưng ta càng muốn tín nhiệm Cố bảo tiêu."

"Dạ Nặc!" Dung Nguyệt có chút tức giận, nàng làm sao cũng không nghĩ tới, Dạ Nặc sẽ ra quyết định này!

Nữ nhân này đến cùng có cái gì tốt? Dạ Nặc lại tín nhiệm  nàng như vậy? Mặc dù là bọn họ đối với Mị Tông hạ sát thủ, vẫn như cũ lựa chọn hai người kia!

"Ta cho ngươi biết, bất luận như thế nào, cũng không được phép theo bọn hắn rời đi!"

Vào giờ phút này, Dung Nguyệt cũng không cố giữ ngụy trang của mình nữa, đưa tay kéo cánh tay Dạ Nặc lại, nhất định phải đem hắn về phía mình mang đi.

"Thả ta ra!"

Dạ Nặc tối sầm mặt lại, muốn đem Dung Nguyệt dứt ra, nhưng làm thế nào cũng không cắt đuôi được tay nàng, nhất thời nóng nảy đến mức nước mắt đều sắp chảy ra: "Cố bảo tiêu, nhanh đến cứu ta!"

Chương 1154: Âm mưu bị phơi bày (5)

Cố Nhược Vân hơi nhíu mi mắt, trên mặt hiện lên một nụ cười nhạ: "Xem ra Mị Tông các người, đều thích cướp đoạt nam nhân trắng trợn, căn bản không để ý đến cảm nghĩ của người khác! Chẳng lẽ đây cũng là phép tắc của Mị Tông?"

"Cố Nhược Vân, ngươi giết người của Mị Tông ta, còn muốn ta phải làm như thế nào?" Dung Nguyệt cắn răng thật chặt, tức giận nhìn Cố Nhược Vân.

"Buông hắn ra."

Cố Nhược Vân thanh âm điềm nhiên như mây, nhưng lộ ra khí thế khiến cho người khác không thể cự tuyệt.

"Ha ha, Cố Nhược Vân, ta trước kia có lòng tốt tiếp đãi ngươi, không nghĩ rằng lại là dẫn về nhà một con bạch nhãn lang! Ngày hôm nay các ngươi muốn rời khỏi nơi này cũng không khó gì, chỉ cần các ngươi có thể đánh thắng ta, ta liền để các ngươi rời đi!"

Dung Nguyệt giễu cợt một tiếng, trước đây không lâu nàng đã đột phá đến Siêu Phàm sơ kỳ, đám người kia căn bản không phải là đối thủ của nàng.

"Cố bảo tiêu."

Dạ Nặc có chút áy náy nhìn phía Cố Nhược Vân, trong lòng vô cùng ảo não, sớm biết có ngày hôm nay thì không nên đáp ứng đi cùng Mị Tông mới phải. Mà hắn càng không nghĩ đến, Dung Nguyệt trước kia dịu dàng lại có một bộ mặt thật đáng sợ như vậy.

Có điều, Dạ Nặc không biết là, dù cho hắn ngày hôm qua không đáp ứng, Mị Tông cũng sẽ không buông tha bọn họ như vậy.

"Đánh bại ngươi?"

Một tiếng cười nham hiểm bỗng nhiên truyền ra.

Khóe môi Thiên Bắc Dạ mang theo ý cười khẩy, tầm mắt khát máu rơi trên người Dung Nguyệt, hơi nhếch khóe môi, nói: "Đừng nói là đánh bại ngươi, dù cho là toàn bộ Mị Tông, nếu đã trêu chọc đến ta, ta cũng sẽ không để các ngươi tiếp tục tồn tại."

Dung Nguyệt sắc mặt hơi đổi một chút, nàng không nghĩ tới nam tử này lại nói ra lời lẽ ngông cuồng như thế, căn bản không đem Mị Tông để trong mắt.

"Ầm!"

Mắt thấy Dung Nguyệt sắp sửa tiếp tục mở miệng, bóng người nam tử hồng y tóc bạc lần nữa chuyển động, không có bất kỳ báo hiệu nào, tia sáng màu đỏ chợt lóe lên, rơi trước mặt Dung Nguyệt, sau đó một luồng hơi thở làm cho người ta ngột ngạt đột nhiên truyền đến, phảng phất giống như một bàn tay hung hăng bóp lấy trái tim của nàng.

Dung Nguyệt ngạc nhiên tột độ, kinh ngạc nhìn phía Thiên Bắc Dạ tuyệt sắc, trên dung nhan ôn nhu hoàn toàn trắng bệch, cánh tay nắm chặt lấy Dạ Nặc không khỏi buông lỏng ra.

Nhân cơ hội này, Dạ Nặc vội vàng chạy đến trốn phía sau lưng Cố Nhược Vân, chỉ lo Dung Nguyệt đang phát điên kia lại đem hắn tóm lấy.

Nữ nhân kia thật là đáng sợ, vì sao lúc đó hắn lại tin tưởng nàng, cùng nàng theo về Mị Tông. . . . . .

"Đúng là muốn chết!"

Ầm!

Ngay thời điểm Dung Nguyệt sắp nghẹt thở, Thiên Bắc Dạ hung hăng ném thân thể nàng văng ra ngoài, một thân y phục đỏ sẫm, dường như tại thời điểm này đẹp đẽ như bông hoa máu, nở rộ trước mặt nàng.

"Ngươi. . . . . ."

Làm sao có khả năng!

Thực lực của mình đã đạt đến Siêu Phàm sơ kỳ, nhưng cũng không chống đỡ lại sức mạnh của nam nhân này.

Vậy thực lực của hắn, đến cùng là cường hãn đến trình độ nào?

Dung Nguyệt sít sao cắn chặt môi, không dám tưởng tượng đến kết quả kia, có thể cường hãn đến cảnh giới như vậy, cũng chỉ có những người của thế lực kia .........

"Dung Nguyệt sư tỷ."

Đệ tử Mị Tông đều kinh hãi đến biến sắc, vội vàng chạy đến bên người Dung Nguyệt, ánh mắt tức giận quét về phía Thiên Bắc Dạ.

"Chúng ta đi!"

Dung Nguyệt chống đỡ tay đứng lên, trên dung nhan trắng bệch nhiễm phải một tầng băng sương, thời điểm như thế này, nàng đã không còn tâm tư để ý tới cái khác, chỉ có rời khỏi nơi này, sau đó mới có cơ hội báo thù.

"Ầm!"

Trong giây lát Dung Nguyệt mới đứng dậy, một đạo sức mạnh như muốn nghiền ép đánh đến, khiến cho thân thể nàng cả người mềm nhũn, lần nữa ngã trên mặt đất, xương khắp người như bị người khác đập vụn đến không thở nổi.

Chương 1155: Âm mưu bị phơi bày (6)

"Ngươi muốn làm gì"

Dung Nguyệt hít thật sâu, sau đó mới khó khăn thốt ra mấy chữ này.

"Ta đã cho phép các ngươi rời đi sao?" Thiên Bắc Dạ cười lạnh một tiếng, khí tức tiêu điều bao phủ khắp cơ thể, khiến cho toàn bộ lều đều sụp xuống, "Mị Tông các ngươi nhiều lần khiêu khích ta như vậy, đã như thế, các ngươi cũng đừng hòng rời khỏi đây."

"Có câu, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, các ngươi đối xử với Mị Tông chúng ta như thế, có phải là hơi quá đáng?" Dung Nguyệt kìm nén hạ thấp bản thân, sắc mặt lạnh lùng nhìn Thiên Bắc Dạ.

Ầm!

Ánh mắt thong dong đỏ như máu của Thiên Bắc Dạ đảo qua người Dung Nguyệt, trong nháy mắt, thân thể tê liệt nằm trên mặt đất của Dung Nguyệt cảm giác dường như có một tảng đá lớn trên trời giáng xuống, rơi trên người nàng, không chỉ khiến nàng không cách nào thở dốc, mà xương toàn thân đều phát ra âm thanh nứt vụn giòn giã.

"Cố Nhược Vân, Thiên Bắc Dạ!"

Nàng hung tàn cắn răng, tức giận hét: "Nếu ta có thể sống sót rời khỏi nơi này, ta chắc chắn sẽ không để các ngươi chết tử tế!"

"E là, ngươi sẽ không bao giờ có cơ hội này."

Ầm!

Rầm rầm rầm!

Từng đạo từng đạo sức mạnh vô hình đè ép xuống, đau đến nỗi mặt mũi Dung Nguyệt đều méo xẹo cả lên, tầm mắt độc ác tựa dao găm ghim về thiếu niên đứng sau Thiên Bắc Dạ cùng Cố Nhược Vân.

"Cố bảo tiêu, ta sợ quá, ngươi phải bảo vệ ta."

Thân thể Dạ Nặc giật lui vài bước về phía sau, có chút kinh hãi nhìn Dung Nguyệt, hắn chưa từng nghĩ đến, Dung Nguyệt dịu dàng như vậy cũng có một vẻ mặt ác độc dọa người như thế.

"Không phải ngươi muốn chiếm được Dạ Nặc, đồng thời dạy Tuyết Linh làm sao để mê hoặc Tiểu Dạ sao?" Cố Nhược Vân nhàn nhạt nở nụ cười, trong mắt tựa hồ ngậm lấy ánh sáng lạnh lẽo, "A, đúng rồi, ngươi còn nói người không còn giá trị lợi dụng thì không nên tồn tại trên cõi đời này, nên ngươi muốn giết ta?"

Dung Nguyệt trừng lớn hai mắt, trong ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.

Những lời tối hôm qua mình cùng Tuyết Linh bàn bạc, nàng ta thế mà lại nghe được?

Sao có thể có chuyện đó!

Nàng ta làm sao lại nghe được những lời này?

Nghĩ đi nghĩ lại, thân thể Dung Nguyệt bắt đầu run rẩy, chẳng trách Thiên Bắc Dạ lại nhẫn tâm  đánh chết Tuyết Linh, thì ra là vì nữ nhân này đã nghe lén bọn họ nói chuyện! Nói cách khác, Dạ Nặc cũng biết mục đích của mình. . . . . .

Đôi mắt Thiên Bắc Dạ càng ngày càng âm trầm, đêm qua Cố Nhược Vân chỉ nói cho hắn biết Tuyết Linh vọng tưởng câu dẫn hắn, nhưng cũng không nói rằng Mị Tông lại muốn giết hại nàng!

"Không!"

Cảm nhận được trên người Thiên Bắc Dạ trỗi dậy sát cơ, cuối cùng Dung Nguyệt cũng cảm thấy kinh hoảng tột độ, nàng vội vàng mở miệng kêu cứu, nhưng đã muộn rồi, bàn tay nam nhân kia tàn nhẫn quất mạnh xuống, một chưởng đã đánh nát trán nàng, não cùng máu tươi nhất thời bắn ra, rơi đầy mặt đất.

"Dung Nguyệt sư tỷ!"

Những đệ tự Mị Tông nhìn Dung Nguyệt chết thảm, vội vàng la lớn, nhưng khi bọn họ thấy ánh mắt Thiên Bắc Dạ đang quét về hướng này, bước chân vốn định xông lên bỗng nhiên dừng lại.

Trốn!

Trong lòng bọn họ bây giờ đều có chung một ý nghĩ.

Chỉ cần thoát khỏi nơi này, bọn họ có thể trở lại Mị Tông, tìm Tông Chủ báo thù rửa hận cho Dung Nguyệt sư tỷ!

Nghĩ tới đây, mọi người hai mặt nhìn nhau, quay gót liền muốn chạy trốn.

"Bộp bộp bộp."

Đột nhiên, một tiếng cười yêu kiều truyền đến, sau đó từ trong ánh mắt của mọi người, một tiểu Lolita khả ái không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía trên bọn họ.

"Các ngươi cho rằng, có thể dễ dàng thoát ra khỏi lồng giam của bản đại nhân sao?"

Ầm!

Bỗng nhiên, một lồng lửa từ trên mặt đất thăng lên, đem hết thảy những người Mị Tông muốn chạy trốn bao vây bên trong, sau đó hỏa diễm từ trong lồng giam từ từ tràn lan, làm cho thân thể tất cả mọi người mắc kẹt trong biển lửa kia.

Chương 1156: Âm mưu bị phơi bày (7)  

"A!"

"A a a!"

Tiếng kêu thê thảm từ trong lồng giam truyền ra, khiến toàn bộ núi rừng một phen chấn động, mặc dù Linh Thú nghe thấy được cũng không nhịn được sởn cả tóc gáy. Chỉ là rất nhanh thanh âm kia liền biến mất, thay vào đó là một mảnh tiếng gió rít gào.

"Một đám nhân loại không biết tự lượng sức mình, " Chu Tước bĩu môi, từ trong hư không nhảy xuống, đi tới bên người Cố Nhược Vân, nói, "Chủ nhân, những người này ta đã giúp người giải quyết, người cũng không cần lo lắng người của Mị Tông lại đến gây phiền phức."

Cố Nhược Vân không nói gì, chỉ thu mắt lại, thản nhiên nói: "Chúng ta đi thôi."

"Được."

Thiên Bắc Dạ dương môi cười, vừa định cử động, đúng lúc này, bước chân của hắn bỗng nhiên ngừng lại, đôi mắt đỏ như máu nhìn về phía bầu trời không xa kia, một tia sáng âm trầm từ đáy mắt chợt lóe.

"Vân nhi, ta có việc phải rời khỏi nàng một thời gian."

Cố Nhược Vân sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Thiên Bắc Dạ, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?."

Thiên Bắc Dạ không hề trả lời nàng, chỉ dùng sức kéo nàng vào trong ngực, cúi người hôn vào môi nàng, chợt môi đỏ đưa sát vào tai nàng, nhẹ giọng nói: "Ta muốn đi làm một chuyện, chẳng mấy chốc sẽ trở về, nàng rời khỏi nơi này trước, ta sau đó liền đi tìm nàng, hiện tại có Tử tà ở bên cạnh bảo vệ nàng, ta rất yên tâm."

Nói xong lời này, Thiên Bắc Dạ buông lỏng nữ tử trong lòng ra, quay gót liền muốn rời khỏi nơi này.

Bỗng nhiên, một cánh tay từ phía sau vương đến, kéo chặt tay hắn.

Cảm giác được nhiệt độ trong lòng bàn tay nữ tử, thân thể nam nhân cứng ngắc lại một hồi, nhưng thủy chung vẫn đưa lưng về phía nàng, chỉ sợ chỉ nhìn nàng thêm một chút sẽ không cam lòng rời đi.

"Tiểu Dạ, chú ý an toàn."

Ánh mắt Cố Nhược Vân dừng trên bóng người nam nhân: "Ta sẽ ở trên đường đến Phong Cốc chờ chàng."

"Được."

Trong lòng Thiên Bắc Dạ dâng lên từng đợt sóng, trên dung nhan tuyệt thế nở một nụ cười: "Lúc đó, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Phong Cốc, còn có . . . . . ."

Hắn dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nói: "Vân nhi, hãy nhớ rằng hôm qua nàng đã đồng ý với lời của ta, nàng không thể đổi ý, chờ lần sau gặp lại, chúng ta liền thi hành kế hoạch tạo hài tử, được không?"

Cố Nhược Vân còn muốn nói thêm, nhưng một thân hồng y đã xẹt qua phía chân trời, biến mất trước mặt nàng.

Nàng đè xuống cảm giác không nỡ trong lòng, quay gót nhìn về Chu Tước phía sau, dặn: "Chu Tước, ngươi nên trở lại Thượng Cổ thần tháp, Dạ Nặc, chúng ta đi thôi."

Dạ Nặc gật gật đầu, ánh mắt của hắn liếc qua mấy lần, trên dung nhan tuấn tú xuất hiện nụ cười xảo trá.

Tên kia cuối cùng cũng rời khỏi Cố bảo tiêu, cuối cùng cũng không còn ai có thể ngăn hắn tiếp cận nàng! Vì thế, hắn muốn thừa dịp trước khi tên kia trở về, đem Cố bảo tiêu cưới về nhà!

    . . . . . .

Trên núi cao, gió cuộn chầm chậm.

Thiên Bắc Dạ đứng ở trên đỉnh ngọn núi, một mái tóc bạc, một thân hồng y, ở trong gió nhẹ tung bay, giống như người từ trong bức họa bước ra. Chỉ là trên người nam nhân này tỏa ra hơi thở âm lãnh khiến người ta không rét mà run.

"Thiên Bắc Dạ, lần này, ta ngược lại thật ra muốn xem ngươi có thể chạy trốn về hướng nào!"

Mấy bóng người từ trong hư không đáp xuống, hạ xuống sau lưng hắn.

Trong số những người này, dẫn đầu là một lục y nữ tử, cô gái này mi thanh mục tú, có vài phần xinh đẹp tùy hứng, một đôi mắt to sáng ngời hung hăng trừng mắt nhìn Thiên Bắc Dạ, tức giận quát: "Ngươi giết vị hôn phu của ta, cứ như vậy mà đi thẳng một mạch? Chúng ta lao lực khổ tâm mới tìm được ngươi, lần này tuyệt đối sẽ không để cho ngươi chạy đi!"

Chương 1157: Bị thương (1)  

Thiên Bắc Dạ âm lãnh nở nụ cười: "Vì muốn bắt ta, điều động đến vài cường giả Cửu Chuyển sơ kỳ, cũng thật là quá hoang phí."

Đây cũng là nguyên nhân hắn vì sao phải rời xa Cố Nhược Vân!

Vài cường giả Cửu Chuyển sơ kỳ, dù cho hắn có thể ứng phó, nhưng nếu có Cố Nhược Vân ở bên cạnh mà nói, khó tránh khỏi sẽ bị phân tâm, vạn nhất nếu mình không thể bảo vệ mà khiến nàng bị thương, hắn một đời cũng không thể tha thứ cho chính mình.

Huống chi, hắn tuyệt đối không thể để cho kẻ thù biết quan hệ của hắn và Cố Nhược Vân, nếu không thì, e rằng quá trình trưởng thành sau này của nàng sẽ gặp phải nhiều khó khăn.

"Hừ, " Lục y nữ tử hừ lạnh một tiếng, tức giận nói, "Nếu như không điều động nhiều trưởng lão cường giả đến đây, ta làm sao có thể bắt được ngươi? Thiên Bắc Dạ, hãy nói thật đi, ngươi giết hôn phu của ta, có phải là bởi vì thích ta?"

Thiên Bắc Dạ ánh mắt càng ngày càng âm trầm, trên dung nhan tuyệt thế ẩn hiện một tia cười nhạo: "Ngươi suy diễn nhiều rồi, hắn mạo phạm ta, vì thế ta liền giết hắn, chẳng có quan hệ nào với ngươi cả."

Trong lòng hắn vĩnh viễn chỉ có một người là Vân nhi, những người khác đều không thể nào lọt vào mắt hắn.

"Ta mặc kệ!" Lục y nữ tử hung hăng giậm chân, kiêu căng nói, "Ngươi giết hôn phu của ta, nhất định phải bồi thường cho ta! Vì thế, ngươi nhất định phải cưới ta, nếu không chắc chắn ta sẽ không để ngươi rời khỏi nơi này!"

"Chỉ bằng các ngươi cũng muốn ngăn cản được ta?" Thiên Bắc Dạ khẽ cười một tiếng, "Ta đã muốn đi, không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản được."

"Hừ!"

Nghe nói như thế, những trưởng lão đứng sau lục y nữ tử lay động thân thể, đứng ra trước mặt nàng.

"Tiểu tử, được tiểu thư nhà chúng ta vừa ý chính là phúc phận của ngươi, đừng không biết điều như thế! Nếu không phải vì ngươi giết cô gia tương lai (chồng tương lai a ^^), tiểu thư cũng sẽ không trẻ tuổi mà đã trở thành góa phụ như vậy, còn ai dám lấy nàng! Vì thế, ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm này, nếu ngươi nhất quyết không lấy tiểu thư nhà ta làm vợ, ta chắc chắn không để ngươi sống sót ở Đệ Nhất thành này."

Lão giả kia sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thiên Bắc Dạ, không chút khách khí nói.

Mộ Dung thế gia bọn họ là một trong Tam đại thủ hộ thế gia của Đệ Nhất thành, địa vị cao vót cực kỳ, cũng có quyền quyết định trong Đệ Nhất thành! Thế nhưng tiểu tử này lại không biết điều như thế, không những giết chồng chưa cưới của tiểu thư, mà còn sỉ nhục bộ mặt của Mộ Dung thế gia, làm sao bọn họ có thể chịu đựng nỗi?

Mọi người đều biết, bên trong Đệ Nhất thành có Tam đại thủ hộ thế gia, Tam đại thủ hộ thế gia này được chống lưng bởi Thành Chủ của Đệ Nhất thành, mỗi đời Gia chủ không những cai quản việc của gia tộc, mà còn đảm nhiệm chức vụ trưởng lão của Thành Chủ Phủ, mà tất cả các quy định bên trong Đệ Nhất thành đều là do Tam đại thủ hộ thế gia này ban hành.

Đến cả Thành chủ của Đệ Nhất thành, là một nhân vật rất thần bí, đến nay đều không có người nào rõ ràng dung nhan của người kia ra sao, phỏng chừng cũng chỉ có Tam đại thủ hộ thế gia mới có thể diện kiến Thành Chủ đại nhân trong truyền thuyết kia . . . . . .

Có thể tưởng tượng rằng, Mộ Dung thế gia này ở Đệ Nhất thành địa vị cao bao nhiêu?

Cuồng phong phất qua, hồng y phất phơ.

Trong mắt Thiên Bắc Dạ hiện ra nhàn nhạt huyết quang, âm thanh âm lãnh nói: "Vậy ta cũng muốn chiêm ngưỡng một chút các ngươi có bản lãnh này hay không."

Ầm!

Bỗng nhiên, trên người Thiên Bắc Dạ nhấc lên một trận cuồng phong, tóc bạc tung bay, mị hoặc khiến cho không người nào có thể dời mắt.

Lục y nữ tử hừ hai tiếng, ngang ngược chỉ huy: "Đại Trưởng Lão, ngươi giúp ta bắt tiểu tử này lại, hắn không muốn lấy bản tiểu thư cũng không sao, ta liền đem hắn trói lại, chuốc rượu, thô bạo đưa vào động phòng! Đây là cái giá phải trả khi giết hôn phu của bản tiêu thư, còn ngang nhiên khiêu khích bản tiểu thư!"  

Chương 1158: Bị thương (2)    

"Tuân mệnh!"

Lão giả được gọi là Đại Trưởng Lão này sau khi nghe được thanh âm của lục y nữ tử, nhất thời đem sức mạnh toàn thân tập hợp lại, hướng về Thiên Bắc Dạ đứng trong cuồng phong mà vọt tới, ánh mắt sắc bén như dao như muốn đánh bại hắn.

Thiên Bắc Dạ cười lạnh một tiếng, nhìn về hướng những lão giả đang vọt tới kia mà không hề có vẻ nào là sợ hãi, dung mạo tuyệt mỹ như cũ vẫn là một mảnh âm trầm, toàn thân hiện lên sát khí, khiến lá cây xung quanh cũng bắt đầu ố vàng, xào xạc rơi xuống.

"Ầm!"

Hai đạo sức mạnh trên không trung va chạm vào nhau, nhất thời khuếch tán ra, khiến toàn bộ không khí sinh ra một mảnh gợn sóng, giống như đã nổ tanh bành.

"Hừ!" Đại Trưởng Lão không nghĩ tới Thiên Bắc Dạ lại có thể chống đỡ một chiêu của mình, ánh mắt đúng là xuất hiện một vệt kinh ngạc, có điều rất nhanh hắn liền phục hồi tinh thần lại, bàn tay tạo ra một cơn gió, lần nữa đánh về phía ngực Thiên Bắc Dạ.

Ầm!

Hai chưởng đụng nhau, Đại Trưởng Lão bước chân ở trên không trung lui lại mấy bước, ánh mắt dần dần trở nên ngưng trọng.

Tiểu tử này rõ ràng thực lực còn chưa đạt tới Cửu Chuyển, lại có thể ngăn lại một chiêu của mình, chẳng trách tiểu thư lại đột nhiên đối với hắn nổi lên hứng thú, thiên tài như này, nếu bọn họ không thể sử dụng được, vậy thì nhất định phải loại trừ!

"Chúng ta cùng tiến lên, bắt tiểu tử thúi này!"

Vì tốc chiến tốc thắng, Đại Trưởng Lão không ngại quẳng đi bộ mặt của cường giả, kêu gọi đồng bọn cùng vọt tới phía Thiên Bắc Dạ.

Trên không, liên tục truyền đến gợn sóng sinh ra lúc chiến đấu, tốc độ của bọn họ đều quá mức nhanh chóng, dẫn đến người trên mặt đất đều không thể thấy rõ động tác của bọn họ.

"Cường giả Cửu Chuyển cũng chỉ có chút thực lực này thôi sao?"

Một tiếng cười nham hiểm từ trong miệng nam nhân trong miệng phát ra, bên trong đôi mắt màu đỏ lay động tia sáng yêu mị, bên môi nâng lên một vệt cười lạnh.

Sau đó. . . . . .

Sức mạnh vô cùng vô tận từ trên người hắn tản ra, khiến toàn bộ bầu trời đều trở nên ảm đạm một mảnh, những lực lượng trước mặt hắn tụ hợp lại, ầm một tiếng cắt ngang bầu trời, hướng về đám lão giả kia vọt đến.

"Không ổn!" Mặt Đại Trưởng Lão biến sắc, "Tiểu tử này không biết đã dùng thứ gì mạnh mẽ tăng lên thực lực của chính mình, tránh mau!"

Đáng tiếc, đã không còn kịp.

Ngay sau khi lời nói của hắn hạ xuống, tia sáng đỏ sẫm mãnh liệt đã vọt tới trước mặt bọn họ, ngay lúc bọn hắn còn chưa kịp phản ứng liền ngoan độc đánh vào ngực bọn hắn, một quyền mạnh mẽ này đã đạp bọn họ từ trên không rơi xuống.

Phụt!

Một ngụm máu tươi từ trong miệng Đại Trưởng Lão phun ra ngoài, khiến sắc mặt của hắn vạn phần trắng bệch, hắn gắng gượng từ trên mặt đất đứng lên, đang lúc này, một bóng người màu đỏ trong hư không bỗng nhiên mất tích.

"Đại Trưởng Lão, hắn chạy rồi, các ngươi mau đuổi theo a!"

Lục y nữ tử khuôn mặt lo lắng, rống to.

Nghe thế, Đại Trưởng Lão cười khổ một tiếng, vừa nãy tiểu tử kia ra một đòn tối hậu khiến cho bọn hắn đều bị thương không nhẹ, lúc này, sợ là rất khó đuổi kịp.

"Chúng ta đi lục soát!" Đại Trưởng Lão lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói, "Nếu hắn dựa vào ngoại vật để tăng lên thực lực, vậy thân thể nhất định cũng chịu trọng thương, chờ thời điểm hắn dừng lại dưỡng thương là lúc chúng ta có thể bắt được hắn."

. . . . . .

Bên trong rừng thông, một bóng người nhuốm máu dựa vào cây cổ thụ ngồi xuống, dưới ánh mặt trời soi sáng, khuôn mặt nam nhân tuyệt mỹ có vẻ hơi trắng bệch.

"Xem ra nâng cao thực lực mạnh mẽ, vẫn phải trả cái giá không nhỏ."

Thiên Bắc Dạ cười khổ một tiếng: "Nhưng mà, ngoại trừ nâng cao thực lực ra, không còn biện pháp khác, dù sao nơi Vân nhi ở cách đây không xa, ta không thể để đám người đó phát hiện sự tồn tại của nàng, nếu không nàng sẽ gặp nguy hiểm, mà nàng bây giờ, thực lực còn cần trưởng thành hơn nhiều."

Chương 1159: Bị thương (3)      

Phảng phất là nghĩ đến thanh lệ dung nhan kia, khóe môi hắn liền nâng lên một nụ cười nhẹ. 

"Vân nhi, xin lỗi, ta tạm thời không cách nào ở bên cạnh nàng, chờ sau khi ta chữa khỏi vết thương liền đi tìm nàng."

Nói xong lời này, hắn vội vàng ngồi khoanh chân, điều tức hơi thở trong cơ thể mình.

. . . . . .

"Chuyện gì thế này."

Lúc này, ở trên núi, ngay sau khi Cố Nhược Vân rời đi không lâu, mấy bóng người từ trên trời đáp xuống, hạ xuống một đống xác chết trên đất.

"Là ai? Là ai đã động đến đệ tử của Mị Tông ta? Hơn nữa còn làm cho các nàng chết thê thảm như thế!"

Nhìn vào đám người ngã trong vũng máu, nữ tử trung niên siết thật chặt nắm đấm, khắp khuôn mặt đều là vẻ giận dữ: "Để ta đi thăm dò, bất luận là ai đã động đến Mị Tông ta, ta đều nhất định phải ép nàng trả giá thật lớn!"

"Vâng, trưởng lão."

Ôn Ngạn, đệ tử Mị Tông kia cong cong nắm tay, lĩnh mệnh lui xuống.

Trong đầu trung niên nữ tử làm sao cũng không thể kìm nén được sự phẫn nộ, nàng không biết là ai tàn nhẫn như vậy, lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn đối phó một đám nữ nhân. Đặc biệt là Dung Nguyệt, đệ tử mà Tông Chủ yêu mến nhất!

Nếu để cho Tông Chủ biết nàng chết thê thảm như thế ở chỗ này, như vậy hậu quả mang lại sẽ không thể tưởng tượng nổi!

. . . . . .

Lâm trấn, ở phía tây Đệ Nhất thành, dù cho chỉ là một trấn nhỏ, nhưng trên chợ lại phá lệ náo nhiệt, tiếng la hét của quán to quán nhỏ vang lên hết lần này đến lần khác, liên tiếp không ngừng.

"Các ngươi có nghe nói không? Vô Ngần đại sư cùng một ông lão ở trên quảng trường tỷ thí đan dược."

"Cái gì? Ngươi nói thật? Vô Ngần đại sư cùng người khác so tài luyện đan? Đi, chúng ta mau mau đi xem, cơ hội tốt như vậy bình thường cũng không dễ dàng nhìn thấy."

Sau khi nghe được tin tức ngầm này, mọi người đều dồn dập đi về quảng trường.

Vô Ngần đại sư?

Cố Nhược Vân ngẩn người, nếu như nàng không nhớ lầm, người trước đây muốn cướp dược liệu trong tay Dạ Nặc, chính là tuyên bố muốn đem dược liệu hiến cho Vô Ngần đại sư.

"Cố bảo tiêu, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt chứ, " Dạ Nặc con mắt nháy một cái, "Ta cũng muốn biết, Vô Ngần đại sư này lợi hại, hay là ông lão kia lợi hại."

Rất hiển nhiên, Dạ Nặc là người rất thù dai.

Lúc trước có người vì lấy lòng Vô Ngần đại sư mà muốn cướp đi dược liệu của hắn, hắn liền đem món nợ này tính lên đầu Vô Ngần đại sư.

. . . . . .

Trên quảng trường, Vô Ngần đại sư ung dung như thường luyện chế đan dược, sắc mặt thủy chung là trước sau như một bình tĩnh. Mà ông lão trước mặt hiển nhiên không dễ chịu chút nào, trên trán không khỏi toát ra mồ hôi, biểu hiện tràn đầy vẻ sốt sắng.

Chỉ là, sau khi trông thấy ông lão này, Cố Nhược Vân cả người đều ngây ngốc tại chỗ.

"Người này tại sao lại ở chỗ này? Lại cùng người ta tỷ thí luyện chế đan dược?"

Trong một năm mình bế quan tu luyện, ông lão này đã từng đến Bắc Tạp lãnh địa, vốn là định hùng hổ khí thế đi tìm Lam gia tính sổ, ai dè Lam gia đã bị phụ thân tiêu diệt, nên chỉ có thể ngượng ngùng rời đi.

Hơn nữa lúc đó Cố Nhược Vân đang bế quan tu luyện, cho nên, cũng không thể nói lời cáo từ với người, không nghĩ tới lão này cũng tới Đệ Nhất thành.

"Cố bảo tiêu, ngươi quen ông lão này?" Dạ Nặc thấy rõ vẻ mặt Cố Nhược Vân, quay đầu nhìn về phía nàng, kinh ngạc hỏi.

Cố Nhược Vân vuốt ve cằm, gật gật đầu: "Đâu chỉ là quen biết? Người này còn là sư phụ ta."

Không sai, người cùng Vô Ngần đại sư so đấu đan dược chính là sư phụ của nàng, Y Thánh Bạch Trung Thiên!

Chỉ là xem ra tình huống của sư phụ cũng không ổn chút nào. . . . . .

Chương 1160: Bị thương (4)       

"Cố bảo tiêu, sư phụ ngươi chắc chắn thua rồi."

Dạ Nặc nháy mắt, tầm mắt từ phía Cố Nhược Vân dời về phía hai lão già trên quảng trường so đấu.

Bàn về phương diện khí thế, Bạch Trung Thiên yếu hơn Vô Ngần đại sư một bậc, bây giờ xem ra, khoảng cách của hắn đến thất bại cũng chỉ cách một bước.

Cố Nhược Vân cũng không nói thêm cái gì, nàng thực sự không hiểu, sư phụ tại sao lại cùng người ta so đấu đan dược? Phải biết rằng, lão này học luyện đan cũng không đến bao lâu, căn bản không thể cùng những người này so sánh.

Bạch Trung Thiên rốt cục thua trận, trên trán đổ mồ hôi chảy ròng, cả người đều suýt chút nữa ngã xuống.

"Ngươi thua rồi!" Vô Ngần đại sư liếc nhìn Bạch Trung Thiên, thản nhiên nói, "Dựa theo đánh cược của chúng ta, nếu như ngươi thua, nhất định phải theo ta làm người hầu! Từ nay về sau phải nghe theo mệnh lệnh của ta!"

Bạch Trung Thiên sắc mặt hơi đổi một chút, nhưng không nói thêm gì, chỉ là nét mặt già nua có vẻ hết sức khó coi.

Đang lúc này, một thanh âm lành lạnh từ phía sau hắn vang lên: "Vừa nãy sư phụ ta nhường ngươi, vì lẽ đó người mới thua, nếu ngươi không ngại, ta có thể thay lão tỷ thí với ngươi, được chứ?"

Đối diện bóng người quen thuộc, Bạch Trung Thiên thân thể cứng một hồi, như là không dám tin quay đầu, ánh mắt rơi vào khuôn mặt lành lạnh của Cố Nhược Vân.

Thần sắc của hắn giật giật, cuối cùng chỉ nói một câu: "Nha đầu ngươi làm thế nào có thể đến đây?"

Hơn nữa, còn thấy được ...một trận mất mặt của hắn. . . . . .

Nghĩ tới đây, Bạch Trung Thiên liền không khỏi cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ thở dài.

"Ngươi là người phương nào?" Vô Ngần đại sư đưa mắt nhìn Cố Nhược Vân, hỏi.

"Ta là đồ nhi của Bạch Trung Thiên, " Cố Nhược Vân khẽ mỉm cười, vân thanh phong đạm nói, "Cùng ngươi tỷ thí căn bản không cần đến sư phụ ta, chỉ cần ta là đủ rồi."

Ồ!

Đoàn người đột nhiên oanh động lên, tất cả mọi người dồn dập mở nghị luận, ngữ khí đều là tràn đầy kinh ngạc, còn có người mang theo khinh bỉ.

"Sư phụ thua, liền để đồ nhi vào trận, chà chà, chẳng lẽ bọn họ cho rằng có thể chiến thắng được Vô Ngần đại sư?"

"Không sai, đến sư phụ cũng không sánh bằng, đồ đệ thì càng không cần bàn, bọn họ bất luận so tài bao nhiêu lần, đều thua chắc rồi!"

"Nha đầu này tuổi còn nhỏ, lá gan đúng là rất lớn, lại dám khiêu chiến Vô Ngần đại sư, ta phỏng chừng kết cục của nàng cũng giống như ông lão này."

Cố Nhược Vân phảng phất không nghe thấy những thanh âm trào phúng kia, đem tầm mắt nhìn vào Bạch Trung Thiên: "Sư phụ, ta sẽ không để cho người trở thành người hầu của người khác, chỉ có điều, người có thể nói cho ta biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì hay không, người tại sao lại cùng người ta so tài hả?"

Bạch Trung Thiên cười khổ một tiếng: "Ta cùng Vô Ngần lúc còn trẻ đã biết nhau, chỉ là hắn so với ta ưu tú hơn, thiên phú mạnh hơn ta, vì thế đã đến Đệ Nhất thành sớm hơn ta hơn mười năm, ta càng không nghĩ đến, hắn đã trở thành một Luyện Đan Sư! Đã từng là đối thủ, ta vẫn luôn chịu sự khinh thường của hắn, ngày hôm nay ta tức không nhịn nổi, liền dự định cùng hắn tỷ thí một trận, kết quả, ta thua. . . . . ."

"Yên tâm đi, sư phụ, người thua rồi, hãy để ta cứu vớt thanh danh của người, " Cố Nhược Vân đi lên phía trước, vỗ vỗ vai Bạch Trung Thiên, cũng ngẩng đầu nhìn về phía Vô Ngần đại sư phía trước, hỏi, "Không biết ta thay thế sư phụ tỷ thí, ngươi có ý kiến gì không?"

Vô Ngần đại sư hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Đến hắn cũng không phải đối thủ của ta, ngươi vào trận cũng không có tác dụng gì, nhưng ngươi đã cố ý như vậy, ta có thể nào không đáp ứng ngươi? Nội dung tỷ thí là, hai người chúng ta từng người lấy ra một đan phương, nếu như ta luyện chế ra đan dược trên đan phương của hắn, mà hắn lại không luyện chế được, thì chính là ta thắng, ngược lại chính là hắn thắng! Nếu là hai người đều luyện chế ra thì là hoà nhau!"

#Tiếc_gì_một_vote_cho_người_dịch_nào =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro