Chương 1161-1170 (Kèm hình ảnh Hạ Lâm Ngọc)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Tiếc_gì_1_vote_ủng_hộ_người_dịch_nào=))  

Chương 1161: Bị thương (5)

Bởi vì đan dược đối với một Luyện Đan Sư rất là quan trọng, mặc dù một lần nữa thu được một tấm Đan phương, cũng phải nghiên cứu hồi lâu mới có thể luyện chế ra đan dược.

Bởi vậy, quy tắc của tỷ thí luyện đan ở Đệ Nhất thành là như thế, luân phiên từng người lấy ra một đan phương, bắt đối phương luyện chế ra đan dược trên đan phương của mình! Người thất bại là kẻ thua! Bởi tỷ thí luyện đan sẽ khiến không ít người nhòm ngó đến đan phương của mình, vì vậy tất yếu sẽ có người đến đòi tỷ thí.

Nếu không phải không thể nhịn được nữa, Bạch Trung Thiên cũng sẽ không làm như thế.

"Ý của ngươi là, nếu ta luyện chế ra Đan dược trong Đan phương trên tay ngươi, chính là ta thắng?" Cố Nhược Vân hơi nhíu nhíu mày, liếc nhìn Vô Ngần đại sư, thản nhiên nói.

Vô Ngần đại sư gương mặt kiêu ngạo, lạnh lùng nói: "Không! Nếu như ngươi có thể luyện chế ra đan dược của ta, chỉ có thể cân bằng tỷ số, trừ phi ngươi có thể xuất ra một đan phương mà ta không thể luyện chế thành công, thì ngươi mới chiến thắng."

"Được."

Cố Nhược Vân cười: "Các ngươi đánh cược cái gì?"

"Người thất bại sẽ làm người hầu, một đời mặc ngươi sai khiến."

"Nhớ kĩ lời của ngươi, " Cố Nhược Vân hơi rũ con mắt, đáy mắt xẹt qua một tia sáng lành lạnh, "Nếu như ta thắng, ngươi liền phải làm người hầu của sư phụ ta! Cả đời thần phục hắn!"

"Được thôi, chỉ cần ngươi có thể thắng!"

Vô Ngần đại sư giễu cợt một tiếng, hắn căn bản cũng không tin rằng tiểu nha đầu này có thể thắng hắn.

Nguyên nhân không gì khác ngoài việc, bởi vì nha đầu này là đồ đệ của Bạch Trung Thiên, mà ngay cả Bạch Trung Thiên cũng thua hắn (VNĐS), đồ đệ của hắn (BTT) thì có bản lãnh gì để thắng?

Đồ đệ có thể giỏi hơn sư phụ? Chuyện này căn bản là không thể nào!

Bởi vì tin tưởng điều này, nên Vô Ngân đại sư mới có sự tin tưởng lớn như vậy.

"Nha đầu, " Bạch Trung Thiên nhíu nhíu mày, trong ánh mắt có chút lo lắng, "Năng lực của người này rất mạnh, đặc biệt là khi hắn lấy ra  đan phương, ta đều xem không hiểu, vì thế, ngươi nhất định phải cẩn thận, thực sự không được thì thôi."

Cố Nhược Vân khẽ mỉm cười, không nói thêm gì nữa, tiêu sái thong dong bước đến giữa quảng trường, tiện tay cầm lấy tờ Đan phương được đặt trên bàn.

Chỉ cần nhìn lướt qua, nàng liền đem đan phương để xuống.

"Ta hiện tại có thể liền luyện chế ra đan dược, có điều, ngươi đừng quên cam kết lúc trước."

Cố Nhược Vân chậm một hơi, trong ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người bên dưới, đem dược liệu bên cạnh cầm lên, thả từng cái vào trong lò luyện đan. . . . . .

Tất cả mọi người không nhịn được trào phúng nở nụ cười, nha đầu này đúng là mạnh miệng, nàng lại dám nói ngay bây giờ có thể luyện chế ra đan dược! Đây rõ ràng là khiến người ta chê cười, ngay cả sư phụ nàng cũng không làm được, nàng làm sao có thể?

Trong tình huống bình thường, đều là sư phụ tài giỏi hơn so với đồ đệ, tuyệt đối không thể có chuyện đồ đệ vượt qua sư phụ.

Thời gian cũng chưa qua đi bao lâu, ngay thời điểm tất cả mọi người chờ xem kịch vui, nữ tử vừa nãy còn đang luyện chế đan dược bỗng nhiên thu hồi động tác, âm thanh nhàn nhạt vang lên bên tai tất cả mọi người.

"Xong rồi."

Được rồi?

Mọi người trợn mắt lên, kinh ngạc nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân.

Nàng vừa mới nói cái gì, chẳng lẽ như vậy liền luyện chế được đan dược?

Vừa mới qua đi bao lâu chứ? Đến Vô Ngần đại sư cũng không thể luyện chế được nhanh như vậy.

Rất nhanh, hành động của Cố Nhược Vân như một cái tát hung hăng đánh lên mặt bọn họ, khiến cho bọn họ trong nháy mắt đều trở nên yên lặng như tờ, toàn bộ quảng trường đều an tĩnh, đến thanh âm của gió nhẹ thổi qua cũng nghe rõ ràng.

Chỉ thấy lò luyện đan trước mặt nữ tử xóc lên vài tiếng, mấy viên đan dược từ bên trong lò bay lượn ra, rơi xuống lòng bàn tay của nàng. .

Chương 1162: Bị thương (6)

Mọi người ngây ngẩn cả người, từng người từng người khiếp sợ trợn to hai mắt, căn bản là không cách tin tưởng nổi, ngay cả sư phụ cũng thất bại, thân là đồ nhi như nàng làm sao có thể thành công?

"Sao có thể có chuyện đó?" Thanh âm Vô Ngần đại sư run rẩy, bước chân lảo đảo hướng tới   Cố Nhược Vân, hắn nhận lấy đan được trên tay nàng, nặng nề thở ra một hơi, "Không sai, là Thanh Vân Đan!"

Vô Ngần đại sư tuy rằng muốn đánh bại Bạch Trung Thiên, nhưng hắn tính tình cao ngạo, chắc chắn sẽ không giở trò bịp bợm, cho nên, liền trực tiếp thừa nhận Cố Nhược Vân quả nhiên đã luyện chế thành công đan dược trên tấm đan phương của hắn.

"Có điều, coi như ngươi đã luyện chế được đan dược, chúng ta cũng chỉ là hoà nhau mà thôi, muốn bức ta thua, vậy ngươi nhất định phải lấy ra được Đan phương mà ta không cách nào luyện chế được." Vô Ngần đại sư hít thở sâu khẩu khí, ngẩng đầu lên nhìn phía Cố Nhược Vân.

Cố Nhược Vân cười, tiện tay từ trong ống tay áo móc ra một tấm đan phương, đưa tới trước mặt Vô Ngần đại sư: "Không biết đan dược này ngươi có thể luyện chế được không?"

Tấm đan phương này không phải là những tấm đan phương được nàng cất giữ bên trong Thượng Cổ thần tháp, mà là của nàng cách đây không lâu đã nghiên cứu chế tạo ra, kết quả đã được thí nghiệm trên người Lam Chước với sự hỗ trợ của Chu Tước. Dù sao Đan phương trong Thượng Cổ thần tháp cũng quá mức quý giá, vô luận thế nào nàng cũng không thể lấy ra.

"Chuyện này. . . . . ."

Vô Ngần đại sư nhận lấy đan phương Cố Nhược Vân đưa tới, sau khi nhìn thấy nội dung trên đan phương liền ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau, hắn mới phục hồi tinh thần, lắc lắc đầu, nói: "Thứ lỗi, đan dược này ta không thể luyện chế thành."

Đến cảnh giới như hắn, chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể biết được đan dược trên đan phương kia mình không có khả năng luyện chế được, đương nhiên, nếu Cố Nhược Vân cho hắn thêm thời gian, hắn có thể nghiên cứu thành, nhưng làm sao đây, bây giờ đang ở trong trận tỷ thí, đối phương nào lại dại dột cho hắn cơ hội?

"Ngươi đã thua, vậy phải nhớ tới cam kết của ngươi."

Cố Nhược Vân không hề liếc mắt nhìn Vô Ngần đại sư thêm một cái nào, quay gót đi tới bên Bạch Trung Thiên, thản nhiên nói: "Sư phụ, ta đã giúp người đòi lại công bằng."

Bạch Trung Thiên cảm thán một tiếng, hắn chưa từng nghĩ đến rằng, chính hắn thân làm sư phụ mà lại để đồ nhi báo thù cho hắn! Nhưng trong lòng hắn, nhiều hơn vẫn là cảm giác kiêu ngạo, bởi vì đồ nhi của hắn ưu tú như thế, hắn làm sư phụ sao có thể không tự hào?

"Bạch Trung Thiên, ngươi đã thu được một đồ đệ tốt."

Vô Ngần đại sư rốt cục phục hồi tinh thần lại, than nhẹ một tiếng, cười khổ nói.

Hắn chèn ép Bạch Trung Thiên nhiều năm như vậy, lại không nghĩ rằng khi quay đầu lại, lại thất bại trên tay đồ đệ hắn, chuyện này so với việc bại bởi Bạch Trung Thiên càng khó để bản thân hắn tiếp nhận.

"Ha ha, " Bạch Trung Thiên cười hai tiếng, nụ cười kia lộ ra vẻ tự hào, "Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem nàng là đồ nhi bao bối của ai, được Bạch Trung Thiên ta thu làm đồ đệ, sao có thể tầm thường? Vô Ngần, lần này, ta rốt cục cũng thắng được ngươi, ngươi đừng quên đặt cược giữa hai chúng ta."

Vô Ngần đại sư cười lạnh một tiếng, chua chát mở miệng: "Thắng ta là đồ nhi của ngươi, không phải bản thân ngươi, ngươi kiêu ngạo cái gì."

Nếu như hắn cũng có một đồ nhi như vậy, phỏng chừng hắn cũng sẽ rất tự hào, nhưng cơ hội tốt như vậy lại bị Bạch Trung Thiên ngu xuẩn chiếm đoạt! Sớm biết vậy thì năm đó hắn sẽ không rời khỏi Đông Nhạc Đại lục, nói không chừng có thể phát hiện nha đầu này sớm hơn Bạch Trung Thiên.

"Nàng là đồ đệ của ta, được ta dạy dỗ, nàng thắng cũng chứng minh ta thắng, " Bạch Trung Thiên đắc ý nhíu mày, không chút nào hổ thẹn nói, "Sao nào, ngươi không phục sao? Cứ cho là ngươi cũng thu được một đồ đệ như vậy, có điều ngươi đã chẳng còn cơ hội, coi như đồ đệ ngươi là một thiên tài thì sao, cũng chỉ là ta lại có thêm một người hầu thiên tài mà thôi! Đừng quên, ngươi đã bại bởi ta."

Chương 1163: Bị thương (7)

Vô Ngần đại sư tức giận đến nỗi sắc mặt tái xanh, hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Trung Thiên: "Ta không cho là ngươi có thể dạy dỗ ra được đệ tử như vậy, tài nghệ của ngươi mấy cân mấy lạng ta còn không biết? Dù cho nha đầu này lúc đầu bái ngươi làm thầy, nhưng bây giờ thành tựu của nàng đã vượt qua ngươi rất xa."

Một câu nói sau cùng này, Bạch Trung Thiên đúng là cũng tán đồng, thành tựu của Cố Nhược Vân bây giờ quả thực bỏ qua hắn quá xa, có điều, chuyện này không có nghĩa là hắn nguyện ý chịu thua Vô Ngần đại sư.

"Ha ha, " Hắn trào phúng nở nụ cười, "Bất luận nha đầu này thành tựu cao bao nhiêu, cũng không đổi được sự thật nàng ta là đồ nhi của ta, năng lực của nàng càng mạnh, sư phụ như ta càng kiêu ngạo, nên ngươi ...... cứ từ từ mà ghen tức đi, cho ngươi một trăm năm cơ hội , chưa chắc đã tìm ra được một thiên tài tuyệt thế như vậy."

Thiên phú Cố Nhược Vân mạnh mẽ như thế nào, không ai có thể rõ ràng hơn Bạch Trung Thiên.

Không sai, các cường giả Võ Thánh trẻ tuổi ở trong Đệ Nhất thành cũng tồn tại không ít, có thể bởi vì bên trong này Linh Khí vô cùng phong phú nên ngày càng có nhiều thiên tài dị bảo được bồi dưỡng thành, không giống với Cố Nhược Vân từ tầng thấp nhất ở Tây Linh Đại lục đi đến.

"Hừ."

Vô Ngần đại sư hừ lạnh một tiếng: "Chuyện này còn không phải là bởi vì thiên phú của ta mạnh hơn ngươi, sớm một bước đến nơi này trước, nếu như năm đó ta không rời khỏi Đại lục, ngươi cho rằng thiên tài như vậy sẽ đến phiên ngươi?"

"Ngươi thiên phú xác thực mạnh hơn ta, đáng tiếc a, vận may của ngươi còn quá kém." Bạch Trung Thiên đầy mặt đắc ý, khinh bỉ nhìn Vô Ngần đại sư một cái.

Nét mặt già nua của Vô Ngần đại sư một mảnh tái nhợt, hắn sợ mình sẽ bị lão già này chọc đến tức chết, dứt khoát không thèm tranh cãi với lão nữa, trình độ không biết xấu hổ của lão gia hỏa này hắn đã sớm biết! 

"Nha đầu, " Vô Ngần đại sư chuyển hướng về phía Cố Nhược Vân, cảm thán, "Ta rất khâm phục thiên phú của ngươi, ta cũng đồng ý thừa nhận thua cuộc, nhưng cũng không chứng tỏ rằng ta thần phục lão này, thực lực của hắn không mạnh hơn ta, đây là chuyện không thể nghi ngờ, chỉ là hắn vận may tốt hơn, thu phục được một đồ đệ như ngươi."

Cố Nhược Vân cười, nói: "Vô Ngần đại sư, ngươi nói lời này là sai rồi, ta cảm thấy người chân chính may mắn là ta, nếu không phải nhờ sư phụ, ta cũng sẽ không trưởng thành đến bước này! Dù cho ta có thực lực như hôm nay, cũng không thể phủ sạch quan hệ với việc sư phụ đã vun bón cho ta."

Nàng thừa nhận, Bạch Trung Thiên năng lực xác thực không bằng Vô Ngần đại sư này, nhưng nàng tuyệt đối không cho phép có người xem thường sư phụ. Huống chi, nói đến thực lực của nàng, kiếp trước nếu không nhờ sư phụ bồi dưỡng, nàng căn bản là không thể trưởng thành đến bước này!

Vì thế, bất luận sau này thành tựu của nàng lớn bao nhiêu, nàng cũng sẽ không quên ân tình sư phụ.

Vô Ngần đại sư không còn trào phúng xem thường Bạch Trung Thiên như vừa nãy mà là lộ ra ánh mắt hâm mộ, hắn ngẩng đầu nhìn lão gia hỏa đắc ý tràn đầy mặt kia, cuối cùng cười khổ một tiếng: "Bạch Trung Thiên, ngươi thắng!"

Thực lực không phải vừa sinh ra đã có, chết cũng không thể mang theo, coi như hắn năng lực cường đại thì đã sao? Nhưng thủy chung vẫn không thể tìm được một truyền nhân để giao phó lại, cũng không thể tìm được một đồ đệ trọng tình nghĩa như Cố Nhược Vân! Một nhân tài trẻ tuổi, sau khi thành tựu của mình vượt qua sư phụ, tất sẽ kiêu ngạo tự mãn, không đem ân sư đặt trong mắt. 

Nhưng hắn lại nhìn thấy trên người nha đầu này chỉ có tôn trọng và khiêm tốn.

Đời này kiếp này, có thể nắm giữ một đồ nhi như thế, Bạch Trung Thiên đúng là thắng hắn!

Mặc kệ Vô Ngần đại sư ước ao như thế nào, nhưng rõ ràng ước nguyện của hắn mãi không đến, đồ vật hắn đã không chiếm được thì mãi sẽ không thuộc về hắn.

Chương 1164: Gặp lại Lâm gia (1)

"Ha ha, " Bạch Trung Thiên cười hai tiếng, đi tới bên người Cố Nhược Vân, nói, "Nha đầu, tuy rằng ta cùng lão già này tranh đoạt nhiều năm như vậy, nhưng không thể không khâm phục thiên phú của hắn! Xác thực mạnh mẽ hơn ta rất nhiều, bất quá bây giờ nha đầu ngươi có thể vớt vát danh dự giúp ta một trận, đi, chúng ta bây giờ cùng đi về phủ đệ cùng lão này hảo hảo ôn chuyện."

Một năm trước, lúc hắn đi tới Bắc Tạp lãnh địa tìm Cố Nhược Vân, kết quả ngay lúc đó Cố Nhược Vân đã tiến vào bên trong bế quan tu luyện, hắn chỉ có thể đi một chuyến vô ích, không nghĩ tới sau lần ly biệt đó, liền đã gần hai năm rồi.

Thầy trò bọn họ, cũng sắp hai năm không gặp lại.

"Được, " Cố Nhược Vân không từ chối đề nghị của lão gia hoả, nhìn về phía đoàn người Dạ Nặc đứng phía ngoài, nói, "Dạ Nặc, chúng ta đi thôi."

Nghe vậy, Dạ Nặc xuyên qua đoàn người, đi đến chỗ Cố Nhược Vân, đôi mắt hắn ánh lên tia sáng, sùng bái nhìn Cố Nhược Vân.

Quả nhiên không hổ là Cố bảo tiêu của hắn, những cường giả muốn nịnh bợ kia đều hướng về nàng chịu thua, xem ra năm đó mình vẫn rất có mắt nhìn người, đào được một khối tài bảo lớn như vậy.

"Nha đầu, đây là đệ đệ ngươi sao?" Bạch Trung Thiên liếc nhìn Dạ Nặc, hơi kinh ngạc nói, "Ngươi khi nào lại có thêm một đệ đệ như thế?"

Đệ đệ?

Vừa nghe đến đây, Dạ Nặc liền nổi trận lôi đình, hai tay hắn chống nạnh, khinh khỉnh nói: "Tiểu gia mới không phải là đệ đệ của nàng, tiểu gia là tiểu tướng công của nàng!"

Dù thế nào, mấy năm trước hắn cũng đã quyết định rồi, nhất định phải đem Cố bảo tiêu gả về nhà! Như vậy nàng mới có thể mỗi ngày chơi cùng hắn! Có điều, bởi vì bên người Cố Nhược Vân đã có một Thiên Bắc Dạ, bởi vậy, hắn liền lấy lùi làm tiến, chỉ mong làm tiểu tướng công của nàng là được.

"Nha đầu, chuyện gì thế này?" Bạch Trung Thiên hoang mang nhìn về phía Cố Nhược Vân, nghi ngờ hỏi.

Nha đầu này không phải có vị hôn phu rồi sao? Vậy tiểu tử này là cái gì tình huống?

Cố Nhược Vân nhún vai một cái, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Hắn là bạn cũ mấy năm trước ta đã kết giao, không nghĩ tới lại gặp nhau ở Đệ Nhất thành, vì thế ta liền mang hắn đi theo. Về phần hắn . . . . . . đồng ngôn vô kị (lời của trẻ nhỏ không cố kỵ), đừng coi là chuyện to tát."

Dạ Nặc bĩu môi, tựa hồ rất bất mãn Cố Nhược Vân, chỉ có điều, mặc kệ nàng nói cái gì, đều không đổi được ước nguyện ban đầu của mình!

"Các ngươi đến đây đi," Nét mặt già nua của Vô Ngần đại sư không còn sự lạnh lùng như ban đầu, nhưng đối với Bạch Trung Thiên vẫn có sắc mặt không tốt, "Lão gia hoả, hôm nào chúng ta lại tỷ thí lần nữa, đến lúc đó, ngươi không được phép kêu gọi tiếp viện!"

Lần này, hắn coi như là bị lão này hãm hại. 

Mọi người đều biết, bản lĩnh của đồ nhi không thể vượt qua sư phụ! Vì lẽ đó, lúc hắn nghe nói nha đầu này là đồ đệ Bạch Trung Thiên, hắn liền buông lỏng cảnh giác, ai có thể nghĩ tới lỡ một bước chân thành thiên cổ hận, cả đời này hắn sẽ khắc cốt ghi tâm.

Bạch Trung Thiên tràn đầy xem thường: "Tiếp tục tỷ thí với ngươi? Ngươi nghĩ ta ngốc a? Hiện tại ngươi đã là người hầu của ta, ta sao lại tỷ thí với ngươi?"

"Ngươi. . . . . ." Vô Ngần đại sư tức đến nỗi thiếu chút nữa phát điên, quả nhiên, hắn vẫn không thể cùng lão này nói chuyện, không thì sớm muộn cũng bị hắn làm cho tức chết.

"Đi thôi."

Cuối cùng, hắn hít vào một hơi thật sâu, từ bên người Bạch Trung Thiên vòng qua, hướng về đoàn người ở ngoài đi đến.

Lúc mấy người họ rời đi, toàn bộ quảng trường sau vài giây an tĩnh, liền kéo theo một hồi náo động.

"Nữ tử kia lai lịch là gì? Lại có thể cùng Vô Ngần đại sư đi so luyện chế đan dược, quan trọng hơn là, nàng so với Vô Ngần đại sư lại trẻ hơn!"

Chương 1165: Gặp lại Lâm gia (2)  

 "Không biết, đoán chừng là xuất thân từ đại thế lực nào đó, bên trong những thế lực kia cường giả xuất hiện tầng tầng lớp lớp, bồi dưỡng một thiên tài tuổi còn trẻ cũng không thành vấn đề."

"Nhưng như vậy cũng không đúng, không phải lão già tên gọi là Bạch Trung Thiên kia là sư phụ của nàng sao? Nếu như nàng đúng là đến từ những thế lực kia, sư phụ của nàng hẳn là sẽ không kém đến trình độ như thế này chứ? Chẳng lẽ nàng là tự học thành tài?"

Tự học thành tài?

Mọi người chế nhạo một tiếng, tự học thành tài? Sao có thể có chuyện đó?

Cho dù là những Luyện Đan Sư kia uy danh truyền xa, không phải đều nghiên cứu thuật luyện đan đến mấy chục năm mới có thể luyện chế ra sao? Nha đầu kia mới bao nhiêu tuổi cơ chứ? Chẳng lẽ nàng ta thật sự đã học từ trong sách vở để trở thành Luyện Đan Sư?

Đây không phải là đang nói chuyện viễn vông sao?

Loại chuyện này, căn bản không thể phát sinh.

Lâm trấn.

Phía sau ngọn núi không xa, một tòa phủ đệ vô cùng thấp nằm ở chính giữa, người chung quanh rất ít khi lui tới, cỏ dại rậm rạp, hoàn toàn trái ngược với Lâm trấn náo nhiệt.

"Lão gia hoả, ngươi lại ngụ ở nơi như thế này?" Bạch Trung Thiên hơi kinh ngạc, lấy thân phận của Vô Ngần đại sư, sao có thể ở trong một nơi lụi bại như này? Phải biết rằng, người ở Đệ Nhất thành muốn lôi kéo hắn đếm không xuể.

Mà hắn, lại lựa chọn ẩn cư ở đây.

Vô Ngần đại sư nhàn nhạt nhìn Bạch Trung Thiên, ngữ khí cao ngạo nói: "Ta không thích nơi quá mức ồn ào, vẫn là nơi này đủ yên tĩnh, có lợi cho việc tu luyện của ta, hơn nữa, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, ngươi chẳng lẽ còn không biết tính cách của ta? Ta không mê danh lợi, không yêu tiền tài, cuộc đời của ta, chính là vì nghiên cứu Luyện Đan Thuật mà tồn tại, cũng may ta cuối cùng cũng thành công! Đương nhiên, sự thành công của ta và tâm hồn không có tạp niệm có liên quan rất lớn."

So với thế gian phồn hoa, hắn càng yêu thích núi non yên tĩnh như này, chỉ có ở đây, hắn mới có thể toàn tâm toàn ý nghiên cứu thuật luyện đan.

"Có người!"

Bỗng nhiên, Vô Ngần đại sư mặt mày hơi động, dừng bước, khuôn mặt già nua nháy mắt đầy rẫy vẻ lạnh lùng, trong ánh mắt tràn đầy ác liệt.

Xoạt xoạt xoạt!

Trong phút chốc, mấy bóng người từ trong hư không đáp xuống, đứng ở trước mặt mọi người.

Trong đó người kia thân mang thanh sam, khí chất sắc bén như lưỡi kiếm, giết người trong vô hình.

Thế nhưng, Vô Ngần đại sư thủy chung không chút biến sắc, mang trên mặt vẻ lạnh lùng: "Lại là các ngươi! Ta đã nói rồi, ta thích sống một mình ở đây, sẽ không gia nhập bất kỳ thế lực nào, các ngươi vẫn là nên trở về đi."

Thanh sam nam tử hơi cau mày, thoáng qua một tia hàn mang: "Vô Ngần đại sư, chỉ cần ngươi gia nhập Lâm gia ta, chúng ta cũng có thể cho ngươi sống một mình một chỗ, bình thường chắc chắn sẽ không có người nào vào quấy rối ngươi."

Lâm gia?

Sau khi nghe thấy hai chữ này, trái tim Cố Nhược Vân đột nhiên chấn động một hồi, con ngươi đen bên trong thoáng qua một tia giết gà. (Na: thề luôn, cái này là nguyên văn của tác giả nhé =))))

Có điều, những người Lâm gia kia hiển nhiên không nhận ra Cố Nhược Vân, ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người Vô Ngần đại sư.

"Xin lỗi, " Vô Ngần đại sư lạnh lùng mở miệng, "Ta đối với Lâm gia các ngươi không có hứng thú gì, các ngươi không cần trở lại!"

"Vô Ngần đại sư, nếu như ngươi gia nhập Lâm gia, ngươi có thể chiếm được vô vàn danh lợi, hưởng thụ bất tận vinh hoa phú quý! Quan trọng hơn là, ngươi muốn dược liệu gì, Lâm gia chúng ta đều sẽ vì ngươi tìm tới, vì thế hi vọng ngươi có thể suy tính kĩ càng một chút, cơ hội tốt như vậy ngươi cũng đừng để lỡ, dù sao một mình ngươi ở nơi này không an toàn, vạn nhất gặp phải kẻ ác, muốn kêu cứu cũng không có ai đến cứu giúp ngươi."

Chương 1166: Gặp lại Lâm gia (3)   

 Ngay lúc thanh sam (*) nam tử định cưỡng ép, một tiếng cười khẽ bỗng nhiên truyền đến.

(*) Sam cũng đồng nghĩa với Y nha, đều là trang phục cả thôi =))

"Ngươi cười cái gì!"

Thanh sam nam tử nhìn về phía Cố Nhược Vân đứng phía sau Vô Ngần đại sư, tức giận rống lên một câu.

Đối mặt với Vô Ngần đại sư, hắn nhất định phải kiềm chế, nhưng mà, đối với nha đầu này thì không cần! Mà hắn vừa mới bị Vô Ngần đại sư cự tuyệt, tâm tình tự nhiên rất xấu, cuối cùng đem tất cả lửa giận phát tiết lên đầu Cố Nhược Vân.

Đáng tiếc chính là, hắn một mực ở nơi này đợi Vô Ngần đại sư trở về, tất nhiên không nhìn thấy một màn trên quảng trường kia, nếu không, cho hắn ngàn vạn lá gan, hắn cũng không dám dùng Cố Nhược Vân để phát tiết.

"Theo ta được biết, Vô Ngần đại sư ngay cả thế lực như Phong Cốc lôi kéo cũng cự tuyệt, ngươi cho là hắn có thể suy tính đến chuyện gia nhập Lâm gia? Nhưng ta cũng không nghĩ đến, Lâm gia vì lôi kéo hắn mà chuyện gì cũng làm được! Ngay cả uy hiếp cũng dùng đến! Quả thật là không có chuyện gì khiến Lâm gia chịu thua."

Vô Ngần tò mò liếc nhìn Cố Nhược Vân, hắn đương nhiên nghe được châm chọc trong lời nói của nữ tử, không khỏi hơi nghi hoặc một chút, Lâm gia này chẳng lẽ cùng Cố nha đầu có cừu oán?

"Tiểu nha đầu, không phải chuyện của ngươi thì ngươi không cần quản, ngươi cho rằng thân phận của ngươi có thể cùng Vô Ngần đại sư đánh đồng với nhau?" Thanh sam nam tử cười lạnh một tiếng, khinh bỉ nói, "Ta cho Vô Ngần đại sư mặt mũi, nhưng sẽ không cho tiểu nha đầu loại này mặt mũi, khuyên ngươi vẫn là đừng lắm miệng, nếu không sẽ kéo lửa đến thân."

Ở trong Đệ Nhất thành, Lâm gia tuy rằng xếp hạng thấp, nhưng cũng là một bản thổ thế lực! So với những Võ Thánh mới vừa gia nhập kia, hoặc là chưa đến Võ Gỉa, vẫn là mạnh hơn rất nhiều.

Dù sao, chỉ khi trong gia tộc tồn tại người ở cảnh giới Siêu Phàm, mới có tư cách thành lập thế lực một phương.

Vô Ngần đại sư dường như liếc nhìn thanh sam nam tử ngu ngốc kia, trên khuôn mặt già nua hiện lên một tia chế nhạo.

So với hắn (VNĐS), Luyện Đan Thuật của nha đầu này rõ ràng là mạnh hơn, kết quả, Lâm gia ngu xuẩn này không thèm hỏi thăm một chút thân phận của đối phương đã ở trước mặt nàng kêu gào. Nuôi một đám ngu ngốc như vậy, sợ là Lâm gia cũng không tồn tại được quá lâu.

"Người của Lâm gia vẫn thích ỷ thế hiếp người như thế?"

Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng, ánh mắt lành lạnh rơi vào dung nhan thanh sam nam tử lạnh lùng, lạnh nhạt nói: "Đúng rồi, quên nói cho ngươi biết một chuyện, Vô Ngần đại sư bây giờ đã bại dưới tay ta, thế nên, ý nghĩ của ngươi muốn để hắn gia nhập Lâm gia sợ là không cách nào thực hiện."

Thanh sam nam tử sắc mặt nghiêm nghị, đem tầm mắt chuyển hướng về phía Vô Ngần đại sư, trong con ngươi né qua một tia lửa giận: "Điều nàng nói là thật sự?"

"Không sai, " Vô Ngần đại sư từ trong lời nói của Cố Nhược Vân phục hồi tinh thần lại, cười lạnh quay mắt về phía lời chất vấn của thanh sam nam tử, "Ta xác thực đã bại dưới tay nha đầu này, từ nay về sau, ta sẽ đi theo nàng, đương nhiên, dù cho ta không bị nha đầu này thu phục, ta cũng không có ý định cống hiến sức mình cho Lâm gia các ngươi, các ngươi vẫn nên dẹp cái ý định này đi, mặc kệ đến đây bao nhiêu lần đều có kết cục giống nhau cả thôi." 

Vô Ngần đại sư kiên quyết phất tay áo, một mình trở về bên trong phủ, từ đầu đến cuối cũng không thèm liếc nhìn thanh sam nam tử kia một cái.

"Đại nhân, bây giờ chúng ta phải làm sao?"

Nhìn mấy người kia đang dần trở về phủ, một người cung kính bước lên: "Gia Chủ từng hạ lệnh, lần này, chúng ta bất kể như thế nào đều phải mời bằng được Vô Ngần đại sư về Lâm gia."

"Hừ!" Thanh sam nam tử hừ lạnh một tiếng, trong mắt sát cơ xẹt qua, "Lão Vô Ngần này dám năm lần bảy lượt không thèm đếm xỉa đến Lâm gia chúng ta! Đáng tiếc là, lão ta ở Đệ Nhất thành còn có chút uy lực, ta không cách nào giết hắn, có điều —— nha đầu kia thật là đáng chết! Bây giờ chúng ta hãy đợi ở đây, đến khi nha đầu kia rời đi, chúng ta liền hạ thủ. . . . . ."

Chương 1167: Gặp lại Lâm gia (4)     

Đưa tay làm động tác chặt đầu, trong mắt hắn tràn đầy âm u, cả người đều toát ra sát khí.

Hắn không làm gì được lão Vô Ngần này, nhưng làm sao có thể sợ một tiểu nha đầu? Chờ lúc nàng rời đi khỏi núi, thì chính là thời điểm khắc nàng ta biến mất khỏi thế gian này! Vì nàng ta cả gan dám đối nghịch với Lâm gia bọn họ, nhất thiết phải trả giá!

Dưới mái ngói trong phủ, mọi người ngồi xuống xung quanh một cái bàn, Vô Ngần đại sư đang châm trà mời nước, chợt ánh mắt dừng trên người Cố Nhược Vân.

"Nha đầu, ngươi cũng có cừu oán với Lâm gia?"

"Đâu chỉ là có thù," Bạch Trung Thiên hừ hừ đầy bất mãn, "Chúng ta chính là không đội trời chung! Đám tạp chủng Lâm gia kia làm hại đồ nhi bảo bối của ta cùng phụ mẫu phân tán nhiều năm, đồng thời cũng phát lệnh truy sát với nàng! Quả nhiên là ngay cả cốt cách của cường giả cũng không có!"

Hiển nhiển là, Bạch Trung Thiên đối với Lâm gia này cũng không có nửa điểm hảo cảm, dưới cái nhìn của hắn, đám người Lâm gia kia đều là một đám hồ đồ ỷ thế hiếp người. 

Vô Ngần đại sư có phần kinh ngạc, chẳng trách lúc nãy lời nói của Cố Nhược Vân đều mang theo bén nhọn, thì ra nàng cùng Lâm gia còn có thù oán như vậy!

"Nghiệp chướng của Lâm gia này tạo ra cũng thật là quá lớn rồi!" Vô Ngần đại sư lắc lắc đầu, than nhẹ một tiếng, "Không chỉ hại người ta vợ con ly tán, còn đuổi tận giết tuyệt! Có điều, nha đầu này, ngươi dù sao cũng là người mới tới Đệ Nhất thành, địa vị Lâm gia dù cho ở Đệ Nhất thành đứng không cao, thế nhưng cũng không thiếu cường giả! Nếu ngươi thật muốn đối đầu với Lâm gia, vạn phần phải cẩn thận."

Bên trong lời nói của hắn, mang theo tâm ý thương tiếc.

Thiên tài tuyệt thế như thế, nếu phải bỏ mạng trong tay Lâm gia, quả nhiên là một tổn thất lớn của Đại lục a.

"Nha đầu, sau này ngươi có dự định gì?"

Bạch Trung Thiên nhìn về phía Cố Nhược Vân, hỏi.

Cố Nhược Vân thưởng thức một ngụm nước trà, chậm rãi buông chén nước trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trung Thiên đang lo lắng, nhàn nhạt nở nụ cười: "Ta dự định đến Phong Cốc một chuyến."

"Phong cốc?"

Bạch Trung Thiên ngây người, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

"Không sai," Cố Nhược Vân gật gật đầu, "Sư phụ, chẳng lẽ người đã quên trước kia ta đã đáp ứng thỉnh cầu của Hỏa Linh thú sao? Chờ sau khi đến được Đệ Nhất thành, ta muốn đến Phong Cốc một chuyến, trợ giúp bộ tộc của Hỏa Linh thú được trả tự do, chuyện ta đã hứa, vậy thì nhất định phải làm bằng được!"

Vào giờ phút này, trên khuôn mặt nữ tử một mảnh kiên định, trong con mắt lành lạnh tỏa ra ánh sáng lộng lẫy khiến người ta phải thay đổi sắc mặt.

Bạch Trung Thiên trầm mặc, sau một hồi lâu, trên khuôn mặt già nua mới lộ ra một nụ cười: "Nha đầu, ngươi muốn làm gì thì cứ yên tâm mà đi, ta tin vào năng lực của ngươi, phàm là chuyện ngươi đã quyết, nhất định sẽ thành công!"

Cố Nhược Vân lau nhẹ khóe miệng, nhẹ nhàng thưởng thức nước trà trước mặt, thanh âm rất là thanh đạm, giống như gió thoảng qua.

"Sư phụ, ta để Dạ Nặc đi theo người, hắn đi theo bên cạnh ta rất không thuận tiện, theo người nhất định có thể bảo đảm an toàn của hắn."

"Cái gì?"

Không đợi Bạch Trung Thiên cất tiếng, Dạ Nặc liền nhảy cẫng lên, giận dữ: "Cố bảo tiêu, ngươi đừng nghĩ sẽ đem tiểu gia ta một cước đá văng, tiểu gia phải đi cùng ngươi!"

Nực cười!

Hắn thật vất vả mới tìm thấy nàng, vẫn chưa kịp cưới nàng về nhà, sao có thể rời đi như vậy? Dù thế nào hắn tuyệt đối sẽ không đi!

"Ta tin rằng, hiện tại người của Lâm gia đã núp sau núi chặn đường ta, " Cố Nhược Vân cười nhạo, "Những người kia không dám động vào Vô Ngần đại sư, chỉ có thể tìm quả hồng mền nhũn mà nắn, thật không khéo, trong lòng bọn hắn, ta lại là quả hồng mềm nhũn xui xẻo có thể tùy tiện nắn kia."

Chương 1168: Gặp lại Lâm gia (5)   

Vô Ngần đại sư cùng Bạch Trung Thiên hai mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy từ trong mắt đối phương vẻ thận trọng. Bọn họ sao có thể quên điểm này? Lấy tính tình của Lâm gia, làm sao có thể bỏ qua cho Cố Nhược Vân? Nói vậy hiện tại đã ở dưới chân núi chờ nàng.

"Cố nha đầu, cần hỗ trợ sao?"

Vô Ngần đại sư nhíu mày, hỏi.

"Không cần, chỉ cần một mình ta đã có thể giải quyết, " Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, "Ta chỉ không yên tâm về Dạ Nặc, hãy để hắn đi theo các ngươi, kẻ thù của ta còn nhiều, hắn nếu vẫn cố tình đi theo bên cạnh ta, e là ta không bảo vệ được hắn."

Nếu như quả thật gặp phải nguy hiểm, Cố Nhược Vân có khả năng đào tẩu, nhưng nếu phải mang theo một Dạ Nặc, không chắc sẽ thoát nổi.

"Cố bảo tiêu."

Dạ Nặc nắm ống tay áo Cố Nhược Vân, tội nghiệp ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt kia tỏ vẻ rất là oan ức, giống như một hài tử nhỏ bé bị mẫu thân ruột vứt bỏ: "Ta bảo đảm sẽ không quấy rối, ta sẽ rất nghe lời, ngươi đừng bỏ lại ta được không?"

Trên dung nhan nhỏ nhắn mà tuấn tú của hắn mang theo khẩn cầu, đôi mắt to sáng ngời căng thẳng nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân.

"Không được, " Cố Nhược Vân không chút lưu tình cự tuyệt hắn, "Ngươi theo ta sẽ gặp nguy hiểm, một mình ta còn có năng lực tự vệ, nhưng mang theo ngươi nhất định sẽ không ổn rồi."

Dạ Nặc khuôn mặt nhỏ xụ xuống, biểu hiện tràn đầy suy sụp, hắn chậm rãi buông lỏng tay ra, môi đều bị cắn đến trắng bệch.

"Này. . . . . . Ta sẽ ở ngay đây chờ ngươi, đợi ngươi xử lí xong xuôi mọi chuyện liền trở lại đón ta, được không?"

Cố Nhược Vân nghiêm túc gật gật đầu: "Chờ khi ta xác định có đủ thực lực để bảo vệ ngươi, ta sẽ trở về đón ngươi."

Lần này ra ngoài, Cố Nhược Vân không có ý định mang theo chiếc hộp không gian màu đen để các Võ Giả tu luyện, mà là giao lại cho Vệ Y Y, chọn cách một mình đi đến Đệ Nhất thành. Cho nên, nàng căn bản không thể mang Dạ Nặc theo, ở thời điểm nguy hiểm không cách nào đưa hắn dời đi.

Bởi vậy, nàng mới quyết định bỏ lại Dạ Nặc.

Dạ Nặc ánh mắt lóe lên một tia sáng, không xác định hỏi lại: "Cố bảo tiêu, ngươi xử lí xong xuôi mọi chuyện là có thể thật sự tới đón ta?"

Nhìn ánh mắt Dạ Nặc tràn đầy ước ao, Cố Nhược Vân lần nữa gật gật đầu.

"Ta sẽ quay lại."

"Được, vậy ta ở chỗ này chờ ngươi, không cho phép ngươi gạt ta."

Chẳng hiểu vì sao, khi nghe Dạ Nặc tuyên bố như thế, nàng không tự chủ lại nhớ đến tiểu cô nương tàn nhang gặp ở Phong Lạc thôn kia.

Lúc đó, nàng cũng từng đáp ứng tiểu cô nương  là chờ xong xuôi mọi chuyện liền trở lại truyền thụ y thuật cho nàng.

Ai có thể ngờ rằng lần đó ly biệt, chính là vĩnh biệt!

"Sư phụ, những đan dược này các người cứ cầm lấy, có thể dùng để bảo mệnh lúc cần, " Cố Nhược Vân từ trong lồng ngực lấy ra một bình sứ, đặt lên trên bàn, suy nghĩ một chút, nàng vẫn không yên lòng, chợt lấy ra hai Trung Cấp Linh khí, "Hai vũ khí này các người cũng cầm trước, bất kể như thế nào, thời điểm gặp phải nguy hiểm đều phải giữ lấy tính mạng của chính mình."

Ánh mắt Bạch Trung Thiên đăm đăm, không chớp một cái nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân đang lấy linh khí ra, vẻ mặt đó y như là một con sói lớn cuối cùng cũng gặp được một tiểu bạch thỏ ngon lành, thiếu chút nữa chảy nước dãi. 

"Nha đầu, ngươi còn có nhiều đồ tốt như vậy, sao không sớm lấy ra để hiếu kính sư phụ một chút?"

Ngược lại với Bạch Trung Thiên, trên mặt Vô Ngần đại sư rõ ràng mang theo vẻ khiếp sợ, nhưng nhiều hơn vẫn là đăm chiêu.

"Cố nha đầu, không có công không nhận lộc, ta nhận linh khí của ngươi e là không nên."

Cố Nhược Vân lấy ra hai linh khí này, cũng có cân nhắc riêng của mình, nàng không muốn để bi kịch của Phong Lạc thôn tiếp tục xảy ra, nếu có hai linh khí này trong tay, chí ít thực lực của hai lão giả này sẽ tăng trưởng rất nhiều.    

Chương 1169: Gặp lại Lâm gia (6)     

Huống chi, Bạch Trung Thiên và Vô Ngần đại sư tương giao nhiều năm như vậy, đối với nhân phẩm của hắn, bất luận so với người khác đều rõ ràng hơn! Nếu sư phụ không có ý kiến gì, cũng là chứng minh lão giả này có thể tín nhiệm.

"Linh khí này cũng không phải là tặng cho ngươi, mà là hi vọng ngươi có thể giúp ta bảo vệ tốt sư phụ lão nhân gia và Dạ Nặc, ở nơi này thực lực của ngươi là mạnh nhất, vậy nên, ta mới có thể đem linh khí giao cho ngươi." Cố Nhược Vân đảo mắt về phía Vô Ngần đại sư, nghiêm túc phân phó.

Vô Ngần hít sâu một hơi, đem linh khí nhận lấy rồi cất đi, khẽ mỉm cười: "Cố nha đầu, ngươi yên tâm, chỉ cần ta còn sống, hai người bọn họ sẽ không chết được, ngươi yên tâm đi làm chuyện của ngươi đi, nơi này không cần quá lo lắng."

"Được, nếu như vậy, cũng là thời điểm ta nên xuất phát, sư phụ, chờ ta xong xuôi mọi chuyện lại trở về tìm các người."

Sau khi Cố Nhược Vân nói vừa dứt, liền quay gót bước ra ngoài, từ đầu tới cuối, nàng cũng không có quay đầu lại liếc mắt nhìn Dạ Nặc.

Dạ Nặc cắn chặt môi, đưa mắt nhìn về hướng Cố Nhược Vân rời đi, ánh mắt của hắn tràn đầy lưu luyến không rời, quyến luyến dán chặt trên người nàng.

. . . . . .

Dưới núi, gió nhẹ khẽ rung, cây cối phát ra tiếng xào xạc.

Cố Nhược Vân dừng bước, quay mắt nhìn về phía rừng cây không có một bóng người này, thản nhiên nói: "Thật khiến các ngươi chờ lâu, bây giờ có thể xuất hiện rồi."

Bạch!

Thanh âm nàng vừa hạ xuống, liền có mấy bóng người từ trên nhánh cây nhảy xuống, đem Cố Nhược Vân bao vây xung quanh.

Nhìn một loạt người từ trên trời hạ xuống, nét mặt Cố Nhược Vân lộ một nụ cười nhạt: "Không biết các ngươi ở chỗ này chờ ta, rốt cuộc là vì chuyện gì?"

"Hừ!"

Thanh sam nam tử hừ lạnh một tiếng, con mắt tràn đầy sát cơ rơi trên khuôn mặt Cố Nhược Vân, lạnh giọng: "Xú nha đầu, lại dám đối đầu với Lâm gia chúng ta quả thật là can đảm! Chúng ta không ra tay với Vô Ngần đại sư, chỉ có thể bắt ngươi hả giận!"

Hắn căn bản không tin Vô Ngần đại sư thật sự bại bởi nha đầu này, dù sao, dưới cái nhìn của hắn, Vô Ngần đại sư này kiêu ngạo như vậy, tuyệt đối sẽ không chịu trở thành nô bộc của người khác! Vì thế, chuyện nha đầu này cùng Vô Ngần đại sư liên hiệp với nhau, chính là vì ngăn cản Lâm gia muốn dây dưa.

Chẳng lẽ bọn họ thật sự cho rằng Lâm gia ngu dốt như thế, nghe hai câu nói dối này liền tin tưởng? Quả nhiên là thật nực cười.

Bây giờ hắn muốn để nha đầu hiểu rõ kết cục khi cùng Lâm gia đối nghịch!

"Vậy ta cũng muốn xem các ngươi có bản lãnh này hay không."

Ánh mắt Cố Nhược Vân liếc thanh sam nam tử, ánh mắt xẹt qua một ánh sáng lạnh lùng nghiêm nghị.

"Ha ha, một mình Võ Thánh Sơ Kỳ như ngươi, cũng dám ở trước mặt chúng ta nhiều người như vậy ăn nói ngông cuồng!" Thanh sam nam tử cười lớn hai tiếng, hơi thở lạnh lẽo tiêu điều từ trên người tản ra.

Khí thế kia như một lưỡi dao sắc, nơi nó xẹt qua, cả rừng thông thắng đứng đều bị nó chặt đứt, khiến toàn bộ không khí đều trở nên ác liệt.

Cố Nhược Vân nhìn phía lưỡi dao sắc đang chém tới kia, trong con ngươi lành lạnh thoáng qua một tia lạnh lùng nghiêm nghị, nàng chậm rãi nhấc tay lên, trong phút chốc, luồng gió xung quanh nàng đều ngưng tụ lại,ầm một tiếng, nhanh chóng tấn công đến luồng sức mạnh trên không trung, khoảnh khắc chúng va chạm vào nhau, lực lượng cường hãn liền như vậy khuếch tán ra, trong nháy mắt liền đem mảnh đất chung quanh san bằng.

"Hả?" Thanh sam nam tử hơi kinh ngạc, trong mắt xẹt qua một tia chế nhạo, "Không nghĩ tới thực lực của ngươi cũng không kém, lại có thể dùng sức mạnh của Võ Thánh Sơ Kỳ đánh nát công kích của ta! Đáng tiếc, ta cũng chưa sử dụng toàn bộ thực lực! Nếu ta vận dụng tất cả sức mạnh, sợ là ngươi bây giờ đã ngã xuống."

Chương 1170: Gặp lại Lâm gia (7)       

Cố Nhược Vân giật giật khóe mắt, ánh mắt không cho là đúng liếc nhìn thanh sam nam tử phía trước, nhàn nhạt nở nụ cười: "Đã như vậy, thế thì hãy để cho ta xem một chút thực lực của Võ Thánh Trung Kỳ là cái dạng gì."

Một khi đã đến cảnh giới Võ Thánh này, mỗi lần vượt qua một cấp, liền sẽ có một chút thay đổi! Ví dụ như cường giả Võ Thánh Sơ Kỳ, bất kể như thế nào cũng không thể chiến thắng Trung Kỳ, vậy nên, thanh sam nam tử này mới có thể lớn lối ở trước mặt Cố Nhược Vân như thế.

Huống chi, hắn còn dẫn theo một đám thủ hạ cùng là Võ Thánh Sơ Kỳ như Cố Nhược Vân.

Vì vậy, hắn cho rằng Cố Nhược Vân tuyệt đối không cách nào chạy trốn!

"Được, vậy ta liền cho ngươi hiểu rõ ngươi chênh lệch với Lâm gia ta như thế nào!" Sat cơ trên người thanh sam nam tử càng ngày càng nồng nặc, xoạt một tiếng liền di chuyển đến trước mặt  Cố Nhược Vân, sau đó, tung một chưởng về phía đầu nàng, bởi tốc độ quá nhanh, đến cả một viên đá cứng cũng bị hắn xẹt qua một tầng gió lạnh rung.

Khóe môi thanh sam nam tử nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, đối với hắn, đã lường trước rằng, đầu nữ nhân này tất sẽ nổ tung! Không có bất kỳ cường giả Võ Thánh Sơ Kỳ nào có thể tránh thoát một chiêu của hắn!

Choang! 

Ngay thời khắc một chưởng của thanh sam nam tử sắp sửa hạ xuống, một thanh tàn kiếm bỗng dưng hiện ra, từ trong hư không trực tiếp chém xuống, hướng ngay thân thể của hắn.

"Chỉ bằng thanh kiếm rách này của ngươi cũng muốn thương tổn được ta? Nực cười, quả nhiên là thật nực cười!"

Thanh sam nam tử chần chờ một chút, chợt cười ha ha hai tiếng, chỉ là tiếng cười kia chứa đựng đầy phẫn nộ.

Nhưng mà, chưởng kia của hắn lại không dừng lại, trực tiếp đánh về đầu Cố Nhược Vân.

Một thanh tàn kiếm, dù cho chính mình đứng im, nó cũng không thể làm hắn bị thương.

Vì thế, nếu mình chặt bỏ nó thì sao? Ngược lại cũng chẳng mảy may tổn thương nàng, hắn cũng có cơ hội trực tiếp đánh về phía nữ nhân này.

Mắt thấy thanh sam nam tử cũng không bởi vì đoạn kiếm xuất hiện mà động tác dừng lại, Cố Nhược Vân bước chân đột nhiên lùi về phía sau mấy bước, đầu của nàng hướng về bên cạnh một bên, nguy hiểm ma sát với quyền kia ở một bên đầu.

Thanh sam nam tử cười lạnh một tiếng, dự định lần nữa công kích Cố Nhược Vân, đang lúc này, phụt một tiếng, thanh tàn kiếm kia đã đâm vào phía sau lưng hắn, một tràn máu nhất thời phun ra, nhuộm đỏ phía sau lưng hắn.

"Hít!" (Na: coi như là hắn đang vì đau mà hí vang một tiếng đi ha=)) )

Thanh sam nam tử cật lực hít một ngụm khí lạnh, hai chân nặng nề quỳ trên mặt đất, trong ánh mắt ngoại trừ khiếp sợ ra còn có nhiều hơn là vẻ phẫn nộ!

Nữ nhân này vậy mà có thể làm hắn bị thương!

Mà là chỉ vỏn vẹn bằng một thanh tàn kiếm!

Kỳ thực, lấy thực lực của thanh sam nam tử mà thoát khỏi đoạn kiếm kia cũng không phải việc khó gì, nhưng hắn lại xem thường Cố Nhược Vân! Ở trong mắt hắn, một thanh kiếm bị hư hỏng, đừng nói là đả thương hắn, có thể phá vỡ năng lực phòng ngự của hắn cũng không thể! Cần gì phải né tránh?

Hắn làm sao biết được, bất luận linh khí tàn tạ như thế nào, cũng không thay đổi được sự thật nó là một linh khí.

Huống chi, Linh khí này còn chẳng phải là một loại linh khí thường, mà trước khi gãy ra nó là một Cao giai Linh Khí! Trình độ sắc bén khó có thể tưởng tượng được! Cho nên chỉ cần năng lượng cường đại xung quanh linh khí là đủ để phá tan phòng ngự của hắn!

"Đại nhân!"

Người của Lâm gia kinh hãi đến biến sắc, vội vàng chạy đến bên người thanh sam nam tử.

"Hừ!" Thanh sam nam tử hừ lạnh một tiếng, chống đỡ đứng lên, sắc mặt hắn trắng xám nhìn Cố Nhược Vân, hung hăng ra lệnh!"Người đâu, lên cho ta, đem nữ nhân này giết chết! Ta muốn khiến cho nàng chết không toàn thây!"

Đây là điều nàng nhất định phải trả giá vì hại hắn xấu mặt trước mọi người.

"Vâng, đại nhân!"

Nhất thời, hết thảy mọi người Lâm gia đều rút vũ khí ra, cử chỉ nhanh như chớp từ bốn phương tám hướng xông về Cố Nhược Vân.

#Tiếc_gì_1_vote_ủng_hộ_người_dịch_nào=))  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro