Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Hành Mộng được Lạc Sương Hàn khen ngợi có chút xấu hổ, vội vàng giới thiệu đổi chủ đề: "Ta tên là Giang Hành Mộng, ta là đệ tử mới, Nhị sư tỷ cứ gọi ta là Tiểu Mộng."

Lạc Sương Hàn vui vẻ nói: “Vậy ngươi về sau sẽ là sư muội của ta?”

Giang Hành Mộng không khỏi cười rạng rỡ, dùng sức gật đầu: "Đúng vậy!"

Ngọc Thanh Ca ở một bên nhìn thấy hai người đứng đó trò chuyện vui vẻ, liếc nhìn bầu trời, ý thức được đã đến lúc bảo dưỡng Linh Tâm Kiếm, lập tức thúc giục: “Nhị sư muội, ta muốn đưa Tiểu Mộng đi Long Âm phủ, muội có muốn đi cùng không?"

Lạc Sương Hàn gật đầu: "Đương nhiên."

Giang Hành Mộng đi theo Lạc Sương Hàn, hai người rất nhanh đã quen biết nhau. Giang Hành Mộng tò mò hỏi: "Nhị sư tỷ, ngươi tên là gì?"

Lạc Sương Hàn phục hồi tinh thần lại: “Lạc Sương Hàn, Lạc Thủy Lạc, một thanh kiếm băng giá ở mười bốn phương. "

Giang Hành Mộng không có suy nghĩ sâu xa mà chỉ khen: "Thật có tố chất nữ tu kiếm."

Lạc Sương Hàn cùng Ngọc Thanh Ca đều cười nhẹ, Giang Hành Mộng cũng cười theo.

Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, khuôn mặt của Giang Hành Mộng cứng đờ.

...Chết tiệt, Lạc Sương Hàn, cô ấy không phải là vợ sắp cưới của một trong những tên cẩu liếm của nữ chính sao? Đây là một còn là bia đỡ đạn trong suốt quá trình bị ám ảnh bởi việc chống lại nhân vật chính và đã gây ra hỗn loạn cho nhóm nhân vật chính.

Đương nhiên, cuối cùng cô cũng chết dưới tay vị hôn phu cũ của mình, trong sách miêu tả vị hôn phu cũ sau khi giết chết Lạc Sương Hàn đã trầm cảm một thời gian dài, cuối cùng cũng nhờ sự giúp đỡ của nhân vật chính mà ra ngoài.

Giang Hành Mộng:???

Nàng liếc nhìn Ngọc Thanh Ca và Lạc Sương Hàn, kỳ quái hỏi: “Sư phụ và Tam sư huynh tên là gì?”Giang Hành Mộng trong lòng có dự cảm không tốt hai cái bia đỡ đạn này đến từ cùng một tông môn xác suất là bao nhiêu?

Lạc Sương Hàn nói: “Sư phụ tên là Tạ Bất Hối, tam sư đệ của ta tên là Nam Chi Tường.”

Giang Hành Mộng: “……….”

Giang Hành Mộng: “…………………”

Tạ Bất Hối bị nhóm nhân vật chính trong sách gốc vu khống đến chết sau khi nhóm nhân vật chính phát hiện ra mình đã làm sai người khác, họ cảm thấy rất áy náy và quyết định chăm chỉ tu luyện.

Nam Chi Tường, một trong những người ngưỡng mộ nữ chính, là một con cá trong ao cá của nữ chính, sau khi nữ chính ở bên người khác, anh ta thành công hắc hía, phát điên và chết dưới tay nhóm nhân vật chính.

Nói cách khác...nó chứa đầy bia đỡ đạn.

Chậc chậc, Tử Vi tông thật sự là một con hổ ngồi, ẩn long!

Chỉ là hổ là bình thường hổ, rồng là cạn thủy long mà thôi!Giang Hành Mộng thấy rằng cuộc sống của con mình đang gặp khó khăn, nếu toàn bộ tông môn bị diệt, liệu nàng có thể tự chăm sóc bản thân, chu cấp cho bản thân khi về già và sống sót không?

Giang Hành Mộng liếc nhìn sư huynh cùng nhị sư tỷ đi bên cạnh nàng, trong lòng kiên định nghĩ - vì sự sống còn của mình, nàng nhất định phải cứu vớt đồng bạn vận mệnh pháo hôi !

Cô hít một hơi thật sâu và quyết định bắt đầu với nhị sư tỷ - dù sao thì cả hai đều là con gái nên có thể nói rất nhiều hơn con trai

Trước hết phải dạy Nhị sư tỷ cách đối phó cặn bã.

Vì vậy trên đường đến Long Am phủ Giang Hành Mộng không ngừng nói chuyện với Lạc Sương Hàn.

Hai người đang trò chuyện và cười đùa, vừa đến lối vào của phủ Long Âm, họ nghe thấy tiếng động từ bên ngoài hòn đảo nổi.

Lạc Sương Hàn cau mày nói với Ngọc Thanh Ca: “Chắc là Từ Lâm Thiên đưa người tới đây... Ngươi đi gọi sư đệ đi, chuyện nhỏ như vậy ta sẽ không làm phiền sư phụ.”Ngọc Thanh Ca cúi đầu lấy ra lệnh bài của đệ tử tông môn, bấm lên xuống vài lần rồi nói với lệnh bài: “Tam sư đệ, có người tới phá chỗ của chúng ta, mau tới.”

Một lúc sau, một giọng nói ấm áp và từ tính vang lên từ lệnh bài: "Được ta đang đến."

Giang Hành Mộng: "..."

Chà, đây chắc chắn là phiên bản điện thoại di động của Thế giới tu luyện.

Nhìn thấy Giang Hành Mộng đối với việc này không có vẻ tò mò hay kinh ngạc, Ngọc Thanh Ca và Lạc Sương Hàn không khỏi liếc nhìn nàng một cái.

Giang Hành Mộng đang mày mò lệnh bài của mình, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của sư huynh và nhị sư tỷ đang nhìn mình.

Một lúc sau, tiếng động bên ngoài càng lúc càng gần, giọng nói dịu dàng vừa rồi vang lên từ phía sau Giang Hành Mộng: “Đây là sư muội mới à?”

Giang Hành Mộng giật mình, ngẩng đầu nhìn người tới.Mặc chiếc áo sơ mi màu xanh lá cây, với mái tóc dài buông xõa, khuôn mặt tuấn tú hiền lành với nụ cười vừa phải, trông anh như một quý ông bước ra từ một bức tranh cổ.

Người như ngọc, thiếu gia là vô song thiên hạ.

Giang Hành Mộng khen: “Tam sư huynh, ngươi so với phụ thân ta mấy năm trước đẹp đẽ gấp vạn lần.”

Trong kỳ thi hoàng gia ở phàm trần, người có đủ tài năng lọt vào top ba trong kỳ thi cung điện và có ngoại hình đẹp nhất sẽ được chọn làm Tình lang.

Nam Chi Tường hơi nhướng mày, nhưng còn chưa kịp hỏi, Lạc Sương Hàn đã tò mò nói: "Ta vừa nghe ngươi nói ngươi là công chúa của triều đại trước ở phàm trần, trong triều đại của ngươi có phải là phụ nữ nắm quyền không? Tại sao lại là công chúa của triều đại trước đó? ? Mẹ và Hoàng hậu, không phải cha của bạn?"

Khương Hành Mộng lộ ra một hơi thở phào nhẹ nhõm: “Phụ thân ta là hoàng đế mỗi ngày đầu tiên, những chuyện này mẹ ta phụ trách… Kỳ thật người đến thăm hoa cũng không phải là thiên phú cho lắm, nhưng hắn vẫn luôn là người Một trong những người đàn ông đẹp trai nhất nhà Ngụy, về phần mẹ tôi, bà cũng cảm thấy cha tôi đã già yếu rồi... tỷ biết đấy."

Ba người: "..."

Tôi hiểu, nhưng tôi thực sự không muốn hiểu.

Đang nói, cửa nước bên ngoài trận pháp bảo vệ đảo bị đánh sập, một giọng nói già nua uy lực từ bên ngoài truyền đến: "Lạc Sương Hàn - ngươi sỉ nhục đồ đệ của ta và gia đình ta, sao không nhanh ra ngoài để ta dạy ngươi cư xử thế nào!"

Lạc Sương Hàn ánh mắt tối sầm, tức giận cười lớn.

Bốn người cùng nhau bước ra khỏi cổng nước.

Trong lúc này, Lạc Sương Hàn thấp giọng giải thích: “Từ Lâm Thiên là chồng sắp cưới của tôi, theo lờicủa bố mẹ ta và bà mối, ta kỳ thực không thích hắn.Hắn ta thật ngu ngốc, độc ác và thích tán tỉnh người khác".Nhiều lần ta muốn hủy hôn nhưng ông ta đã từ chối rất nhiều lần.Con chó già đó còn muốn dạy ta làm người tốt để không gây rắt rối cho tông môn hắn".

Giang Hành Mộng cau mày khi nghe.Cái đầu tên cặn bã thật sự đã đưa người đến tận cửa?

Nhưng chẳng bao lâu sau, lông mày cô lại giãn ra- vì nó đã được giao đến tận nhà nên đừng trách cô vô lễ.

Giang Hành Mộng bình tĩnh lại, hỏi Lạc Sương Hàn: “Con chó già này đến trình độ nào?”

Lạc Song Hàn: “Nguyên Anh trung kỳ.”

Giang Hành Mộng lại hỏi: "Sư huynh, ngươi cùng Tam sư huynh thế nào?"

Lạc Song Hàn nhướng mày: “Bọn họ đều đang ở Hóa Thần kỳ.”

Giang Hành Mộng thở phào nhẹ nhõm, nói với Lạc Sương Hàn: "Nhị sư tỷ, sau này nhớ bảo vệ ta."

Sau đó cô nói với Ngọc Thanh Ca: "Sư huynh, xin hãy nghĩ cách tái hiện lại cảnh tượng chúng ta và bọn họ đối đầu  trong huynh có loại bùa chú như vậy sao?"

Ngọc Thanh Ca gật đầu, có lẽ hiểu cô muốn làm gì

Giang Hành Mộng rốt cục nhìn về phía Nam Chi Tường nói: "Tam sư huynh, sau này khi thấy ta ngất đi, ngươi sẽ kiểm tra hơi thở của ta, sau đó hét lên "Giết người", ngươi hiểu ý ta không?"

Nam Chi Tường: “…?”

Dù không biết tại sao nhưng anh vẫn gật đầu.

Giang Hành Mộng giải thích xong, lập tức hít một hơi thật sâu, sau đó khóe mắt đỏ hoe vì kìm nén nước mắt, hai hàng nước mắt trong suốt rơi xuống.

Lúc này cửa nước mở ra, lộ ra hơn mười hai mươi người, bao gồm nam nữ già trẻ đều có vẻ nghi hoặc, có người có vẻ háo hức muốn thử, có người vẻ mặt hung hãn.

Tuy nhiên, những biểu cảm này đều trở nên trống rỗng sau khi nhận thấy Giang Hàng Mông đang khóc rất nhiều.

Giang Hành Mộng nhìn nhóm người này, rưng rưng nước mắt và khóc.Cô rất buồn và đáng ngạc nhiên là cô khóc suốt nhưng điều đó không cản trở khả năng nói rõ ràng và trôi chảy của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro