Chương 10.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phía dưới xảy ra chuyện gì vậy?” Biên Phiếm nghi hoặc hỏi.

"Khánh….. cầm lấy tay người kia…….” Khởi My híp mắt, muốn nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của cô gái kia.

Đáng tiếc lưng cô gái kia đưa về phía cô, nhìn không rõ lắm.

"Tay của anh ta nắm chặt tay của cô gái khác?” Biên Phiếm hỏi. “Chẳng lẽ là một người bạn gái khác của anh ta?”

"Không thể nào. . . . . ." Trong miệng mặc dù phủ nhận, nhưng trái tim Khởi My lại bị lạnh lẽo bao quanh.

"Chúng ta đi xuống xem một chút." Biên Phiếm quyết định, lôi kéo Khởi My đi về phía trước. “Vừa khéo thừa dịp cơ hội này, cùng nhau giải quyết.”

"Giải quyết cái gì?" Cách dùng từ của Biên Phiếm làm cho Khởi My dở khóc dở cười.

"Nếu như anh ta còn có người phụ nữ khác, vừa khéo hỏi rõ cuối cùng anh ta chọn ai.” Lỗ mũi Biên Phiếm phun khí, đã chuẩn bị tốt nghênh đón một trận đánh ác liệt.

Muốn Khánh chọn giữa cô và một cô gái khác? Khởi My theo bản năng muốn kháng cự.

Anh rời đi cũng không nói tiếng nào với cô, còn có thể chọn cô sao? Cơ hội nhỏ đến mức cô không nắm chắc.

"Có thể không hỏi vấn đề này hay không?"

Khởi My nhỏ giọng kháng cự bị tiếng người ầm ĩ bao phủ.

Biên Phiếm lấy tư thế lên chiến trường, dùng sức đẩy vách tường người ra, lôi kéo Khởi My đến bên cạnh Văn Khánh , không chút khách khí bắt lấy áo tây trang của anh.

"Đứng lại cho tôi!"

Văn Khánh quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng.

Khởi My trốn phía sau Biên Phiếm sợ tới mức không dám thở mạnh một tiếng.

Cô thật sự là vô dụng, chuyện của bản thân còn muốn Biên Phiếm đến trợ giúp. Nhưng cô thật sự rất sợ, rất sợ khoảnh khắc bị Khánh cự tuyệt . . . . .

Vẻ mặt của Văn Khánh làm cho Biên Phiếm không tự chủ được run rẩy một chút.

Bộ dạng người đàn ông này lại đẹp trai như thế, nhưng vẻ mặt lạnh lùng thật sự là khủng khiếp!

"Có chuyện gì?" Văn Khánh không kiên nhẫn hỏi.

Lúc anh nhíu mày càng làm cho Biên Phiếm không nhịn được nuốt ngụm nước bọt, hít một hơi thật sâu mới có biện pháp mở miệng.

"Anh phải cho bạn tôi một lời giải thích!" Biên Phiếm rống lên một tiếng lên tinh thần hăng hái nói.

"Ai?"

"Là . . . . . ." Biên Phiếm giơ tay ra, con rùa rụt đầu phía sau lại không chút động đậy. “Cậu trốn phía sau lưng mình làm gì? Mau ra đây! Ngốc!"

"Không. . . . . ." Khởi My sợ hãi lại càng co rút thân thể nhỏ lại.

Hiện tại Khánh hình như rất tức giận, lúc này đi ra chỉ trích anh giống như không phải hành động khôn ngoan, cô sợ sẽ bị bão quét đi.

"Đây rõ ràng chính là chuyện của cậu, cậu không ra nói rõ, là muốn cho anh ta không công ăn hết cậu?"

Biên Phiếm nổi giận dùng sức kéo, Khởi My lảo đảo ngã về phía trước.

"My?" Văn Khánh kinh ngạc khẽ trợn to mắt.

"A. . . . . . Anh. . . . . . Chào anh." Cô băn khoăn lo lắng gật gật đầu.

"Chào cái gì mà chào, còn ở đó mà chào hỏi?!"

Biên Phiếm kinh ngạc nhìn Văn Khánh vừa rồi còn một bộ hung thần ác sát hiện tại lại nở nụ cười.

Nụ cười xinh đẹp đủ để toàn bộ phụ nữ choáng váng hoa mắt ngã xuống đất.

"Em đã đến rồi!" Anh hất tay con mèo cái ra, một bước tiến đến trước mặt Văn Khánh .

Con mèo cái thấy giam giữ trên tay đã buông ra, vội vàng tìm kiếm khe hở trong đám người, bỏ trốn mất dạng.

"Em. . . . . ."

“Anh còn tưởng là em xảy ra chuyện gì không thể tới.” Anh dùng sức ôm cô vào lòng. “Hoàn hảo em không có việc gì.”

Khởi My trừng to mắt, đầu óc trong khoảng thời gian ngắn xoay chuyển không kịp, không cách nào giải thích tại sao Văn Khánh lại đột nhiên ôm cô.

Một bên Biên Phiếm cũng là vẻ mặt không hiểu.

“Hiện tại em hãy cho anh một lý do thuyết phục."

"Lý do gì?" Khởi My ngây ngốc hỏi.

"Tại sao em lại tặng vé vào cửa cho con mèo cái?” Văn Khánh nhíu mày chất vấn.

"Vé vào cửa? Cái gì vé vào cửa?" Sao cô lại không biết gì chuyện vé vào cửa này?

"Ngày anh rời khỏi, có để một chiếc vé trong túi đồ ăn trước cửa, bên trên anh viết lại lời nhắn nói anh ở chỗ này chờ em.”

"Em không thấy!" Khởi My kinh ngạc nói.

"Quả nhiên là cô ta trộm đi!!" Văn Khánh quay đầu lại muốn bắt tội phạm, lại chụp hụt.

"Rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Biên Phiếm vội hỏi.

Văn Khánh thuật lại một chút chuyện ngày đó gặp được Tiểu Trần lái xe.

"Cho nên anh không phải là không từ mà biệt?” Cô không phải là bị bỏ rơi?

"Là anh sợ ảnh hưởng đến công việc của em nên mới không tiến vào tạm biệt em.”

"Em cho là. . . . . ." Lệ nóng xông lên hốc mắt, "Em cho là anh không cần em nữa. . . . . . Nếu như không phải là Biên Phiếm vừa lúc thấy tin tức, em. . . . . . Chúng ta có thể cả đời cũng gặp không được. . . . . ."

"Đồ ngốc!" Cô gái này chính là ngốc đến làm cho anh đau lòng. “Dù không thấy tin tức, chờ buổi biểu diễn độc tấu kết thúc, anh cũng sẽ quay về tìm em!"

"Có thật không?" Khởi My rất là vui mừng, tình cảnh này giống như giấc mơ không chân thực.

"Đương nhiên là thật!" Văn Khánh cười, giơ tay lau nước mắt trên má cô.

" Văn Khánh , cô gái này là ai?” Một bên, Nguyễn lão gia hỏi.

"Ba, giới thiệu với ba một chút, đây là bạn gái của con.”

Vừa nghe đến ba của Văn Khánh ở đây, trong lòng Khởi My lập tức rối loạn.

"Chào bác trai.” Cô nhanh chóng hướng người đàn ông bên cạnh Văn Khánh cúi chào.

"Ông ấy không phải ba anh!" Văn Khánh vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ vào người ở phía sau của anh, bộ dáng Nguyễn lão gia cao lớn giống như anh. “Đây mới là ba anh.”

Khuôn mặt tươi cười rực rỡ của Khởi My lập tức đỏ ửng như quả cà chua nhỏ. “Thật xin lỗi. Chào bác trai.”

Khuôn mặt cô gái trong ngực con trai xinh đẹp, bộ dáng ngọt ngào, nhưng thoạt nhìn chính là loại cô gái không phải danh môn khuê tú gì, điều này làm cho trong lòng Nguyễn lão gia có chút không ủng hộ.

"Liên quan đến chuyện bạn gái của con, chúng ta nói sau. Hiện tại trước đi về phía sau hậu đài đi, đừng đứng ở chỗ này chế tạo tin tức bát quái cho mọi người nói chuyện phiếm!"

******

"Ba vẫn cho bạn gái của con là Christine.” Khi trở lại hậu đài, giọng điệu của Uông lão gia có chút lạnh nhạt.

Christine. 

Khởi My đối với cái tên này có ấn tượng, là vũ công xinh đẹp múa ballet.

"Christine chỉ là bạn tốt, con đã nói rất nhiều lần rồi.” Văn Khánh có chút không kiên nhẫn nói.

Ba một lòng muốn thúc đẩy Christine cùng anh, vấn đề là anh đối với cô ta một chút cảm giác cũng không có, căn bản là không nghĩ muốn cùng cô ta sống chung cả đời.

Nguyễn lão gia liếc nhìn Khởi My e lệ giống như nai con, sự phản đối rõ ràng trong mắt ông làm cho cô có chút sợ hãi.

"Cô bé này thật đáng yêu!" Nguyễn phu nhân vui vẻ tiến lên. "Trong khoảng thời gian con rời nhà trốn đi, sẽ không phải là dựa vào cô bé này chăm sóc chứ?”

"Đúng." Văn Khánh tuyên cáo chủ quyền ôm lấy Khởi My . “Không có em ấy, con đã sớm chết đói ở đầu đường rồi.”

"Con là đang ngộ nhận ân tình thành tình yêu.” Nguyễn lão gia tự cho là đúng kết luận.

"Ba!" Ánh mắt Văn Khánh sắc bén nhìn chằm chằm Nguyễn lão gia. “Con không tiếp nhận chuyện ba có thể phản đối.”

"Ai ai, đừng cãi nhau.” Nguyễn phu nhân vội vã làm hòa. “Con trai đã có cô gái mình yêu cũng là chuyện tốt!"

"Cô gái này đối với Văn Khánh không có tác dụng!" Nguyễn lão gia nghiêm nghị nói.

Lời này giống như một cây đao đâm thẳng vào trái tim yếu ớt của Khởi My .

Dự cảm của cô quả nhiên trở thành sự thật. Anh là đại thiếu gia có tiền, còn có vị hôn thê xứng đôi tên là Christine. Cô chỉ là một cô gái bình thường, làm sao có thể xứng đôi với hoàng tử piano?

"Mẹ." Văn Khánh xoay đầu lại nói với Nguyễn phu nhân. “Con nhớ lần này mẹ đã nói, sau lần rời nhà trốn đi này, kỹ năng đánh đàn của con tiến bộ không ít.”

"Đúng vậy! Tiếng đàn bây giờ của con đều làm cho mẹ cảm động.” Nguyễn phu nhân nói qua nói lại lại rơi lệ đầy mặt.

"Ba, ba có cho rằng như thế hay không?"

Nguyễn lão gia cắn răng, như có như không gật đầu.

"Con có thể đánh ra những khúc nhạc tràn đầy tình cảm, đều là vì con quen biết được em ấy, có được tình yêu của em ấy. Ba còn nói em ấy đối với con là vô dụng sao?”

Nguyễn lão gia nhất thời á khẩu.

"Ba cũng đã từng nói, con đối với việc đánh đàn còn thiếu một chút tình cảm. Hiện tại chỗ thiếu hụt đó của con được bù đủ. Người bù đắp khuyết điểm này không phải là Christine, cũng không phải là bất kỳ tiểu thư danh môn nào, mà là Khởi My đáng yêu ở bên cạnh con. Vừa rồi khúc “Bươm bướm thong thả” con đàn, tiết tấu đoạn trước chênh vênh, chính là vì con phát hiện vé vào cửa con cho em ấy thế nhưng lại có cô gái khác ngồi.”

"Cho nên cô gái này là một quả bom không hẹn giờ!" Nguyễn lão gia cuối cùng cũng tìm được được điểm để phản đối. “Cô gái này sẽ ảnh hưởng lý trí của con. Nếu tương lai cô gái này xảy ra vấn đề, chẳng phải sẽ liên lụy đến cuộc đời âm nhạc của con?”

Nghe vậy, Văn Khánh trầm mặc.

Cho rằng đã nói trúng chỗ đau, khóe miệng Nguyễn lão gia cong lên. Khuôn mặt Khởi My lộ vẻ lo lắng, chăm chăm nhìn Văn Khánh đang trầm tư.

"Cháu. . . . . . Cháu sẽ nỗ lực." Mặc dù cô cũng không biết cô có thể nỗ lực cái gì. “Cố gắng làm cho Khánh đàn piano càng ngày càng tốt.”

"Cô muốn làm thế nào?" Nguyễn lão gia khinh thường liếc xéo Khởi My.

"Cháu. . . . . . Cháu cũng không biết, nhưng cháu nhất định sẽ cố gắng. . . . . . Nỗ lực yêu anh ấy. . . . . Đối xử tốt với anh ấy!"

"Những thứ này không gọi là cố gắng!" Nguyễn lão gia hừ lạnh.

"Em ấy chỉ cần ở bên cạnh con là đủ rồi.” Văn Khánh kiên định đối mắt với ba mình. “Rời nhà trốn đi, đoạn thời gian này con cũng đã nghĩ qua, dù không phải là hoàng tử piano cũng không phải không được.” 

" Văn Khánh !" Uông lão gia quát to.

"Con biết con đối với piano là nhiệt tình yêu thích, con chỉ cần có đàn, có em ấy ở bên cạnh là đủ rồi.”

"Con cho rằng không có gia sản của Nguyễn gia, con có tư cách làm sâu gạo chỉ lo đánh đàn hay sao?"

Văn Khánh nở nụ cười sâu xa khó hiểu. “Trước khi ba vẫn còn không hiểu tôn trọng ý nguyện của con, con quyết định không trở về nhà.”

" Văn Khánh !" Lúc này ngay cả Nguyễn phu nhân cũng kinh hãi. “Cách làm của con sẽ liên lụy đến cô bé này, con không thể để cho con bé nuôi con cả đời!"

Cô bé kia nhìn sao cũng chỉ là một người bình thường, làm sao cung cấp được chất lượng cuộc sống tốt!?

"Cháu nuôi!" Khởi My ưỡn ngực, "Cháu nguyện ý!"

"Cậu, ngu ngốc!" Biên Phiếm chọc chọc cánh tay của Khởi My . “Một tháng cậu kiếm được mấy vạn, sẽ rất vất vả!"

Hơn nữa vị hoàng tử piano này ngoài đàn ra, cái gì cũng đều không biết, không phải sao?

"Mình có thể!" Giọng nói Khởi My kiên quyết.

"Trời ạ!" Biên Phiếm bất đắc dĩ vỗ trán. “Cậu đúng là có tư chất nuôi mặt trắng nhỏ!"

Nghe được tình yêu bỏ ra không hề hối hận của Khởi My , Văn Khánh cảm động đến muốn rơi nước mắt.

"Anh thật sự là yêu em chết mất.” Văn Khánh vui vẻ nhẹ hôn lên đôi môi đỏ mọng của Khởi My ."Chúng ta đi thôi!"

"Ừm!"

Trước khi đi, Khởi My vẫn còn không quên chào tạm biệt hai vị phụ huynh Nguyễn.

"Sao lại thành như vậy?” Nguyễn phu nhân kinh ngạc nhìn Nguyễn lão gia.

"Bà cho rằng thằng nhóc có thể chống bao lâu?" Nguyễn lão gia hừ lạnh. "Từ xa xỉ đi đến nghèo khó, bà chưa từng nghe qua sao? Chờ thêm một thời gian, con sẽ tự động vứt bỏ cô gái kia mà trở về nhà.”

Nhưng mà hiện tại Nguyễn lão gia cực kỳ nắm chắc cũng là tính toán sai lầm rồi. . . . . .

******

"Anh nói chiếc nhẫn này là do anh thiết kế?” Khởi My kinh ngạc trừng to mắt, tay vuốt ve trang sức xinh đẹp trên cổ.

"Đây là hứng thú ngoại trừ đánh đàn của anh.”

Khởi My lộ ra vẻ mặt sùng bái. "Anh thật là đa tài đa nghệ."

"Cho nên em không cần lo lắng gánh nặng sinh hoạt của anh.” “Khoản thu nhập thêm” của anh cũng có thể để cho anh buôn bán lời không ít tiền đâu!

Mặc dù cách tài sản phong phú của Nguyễn gia có chênh lệch cực lớn, nhưng không cần lo lắng việc ăn mặc, có thể không ba thì năm ăn những bữa tiệc lớn, du lịch đó đây, vẫn là có dư!

"Thật ra . . . . ." Cô cười cười. “Dù thật sự muốn em nuôi anh, em cũng nguyện ý.”

"Ngu ngốc! Anh không nguyện ý!" Anh làm sao có thể nhẫn tâm để cô vất vả kiếm tiền, mà anh lại ngồi mát ăn bát vàng. “Em đã nộp bản thảo chưa?"

Khởi My gật đầu một cái.

Mặc dù cô là vừa khóc vừa vẽ, may mắn bên bản thảo cùng lời văn đã sớm biên soạn xong, cho nên không có ảnh hưởng lớn. Cô vẫn đúng hạn nộp xong rồi.

"Vậy ngày mai đi chơi đi!"

"Được!" Khởi My dùng sức gật đầu. "Muốn đi đâu chơi?"

"Đi Hà Lan."

"Hà Lan?" Khởi My mừng rỡ trợn to mắt, "Được! Đi Hà Lan."

Nàng muốn đi quốc gia tulip này thật lâu thật lâu. Hoàng tử của cô thế nhưng vừa mở miệng đã nói trúng tâm nguyện của cô, làm cho cô thật cảm động.

"Này!" Biên Phiếm cuống quít đi theo. “Mình cũng muốn đi."

Hai người đồng thời quay đầu, không hẹn mà cùng nói: "Đừng đến làm kỳ đà cản mũi!"

Có lầm hay không! Có đàn ông liền quên bạn tốt? Biên Phiếm cực kỳ khó chịu bĩu môi. Tiêu chuẩn thấy sắc quên bạn. Mệt cho cô vừa rồi còn nghĩa khí muốn giúp bạn tốt ra mặt, thật sự là kết sai bạn rồi.

Hừ, Hà Lan đúng không? Con kỳ đà cản mũi này cô làm chắc!

Biên Phiếm đi đến bên cạnh Khởi My , tay khoát tay cô, nói rõ muốn làm keo dán ba giây dính vào liền không thể rút ra được.

Ba người hi hi ha ha, không buồn không lo tán chuyện cười đùa. 

Văn Khánh tự do tự tại qua một đoạn thời gian không có danh tiếng trói buột. Nguyễn lão gia khổ sở chờ anh quay đầu. Sau khi hiểu rõ quyết tâm của con trai, chỉ đành phải âm thầm để Nguyễn phu nhân ra mặt gọi con trai về, không chuyên chế quản thúc cuộc sống của anh nữa.

Nuôi con trai vô dụng! Nguyễn lão gia than thở. Có bạn gái liền không có ba nữa.

Thôi, con cháu tự có phúc của con cháu. Ông cũng quyết định về hưu hưởng thụ cái phúc yên tĩnh.

Coi như là tất cả đều vui vẻ!

[TOÀN VĂN HOÀN]
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cảm ơn các cậu đã ủng hộ tớ trong thời gian qua~ Đây là bộ đầu tiên tớ edit nên còn nhiều sai sót mong các cậu thông cảm. Bộ edit sau tớ hứa sẽ hay hơn, dài hơn và mang lại tiếng cười nhiều hơn~ Yêu các cậu lắm~ Giờ thì thả "sao" cho tớ đi~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro