Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi tối chúng tôi có hẹn đi uống rượu cùng nhau, Kang Seulgi rõ ràng không muốn đưa Kim Yerim đi cùng. Tất nhiên Kim Yerim dễ gì bỏ qua hoạt động này, khăng khăng quấn lấy không để cô đi một mình. Đáng tiếc Kang Seulgi hoàn toàn không có biện pháp hiệu quả nào để đối phó với cô em gái này, kết quả đành phải đưa cô ấy đi cùng sau khi nhận được sự đồng ý của chúng tôi. Kim Yerim hào hứng nói tên một quán rượu, nhiều năm trôi qua tôi đã sớm đem cái tên này vứt vào trong góc, nhưng Kang Seulgi lại lộ ra vẻ mặt khó chịu như bị đâm trúng chỗ đau nhức, còn cố tình lớn tiếng muốn đi đến một quán rượu ngon hơn.

Kim Yerim là vô tình, bởi quán rượu đó thật sự rất nổi tiếng. Nhờ Son Seungwan nhắc tôi mới nhớ ra đó là quán rượu nơi ba chúng tôi và Lee Sunmi đã uống cùng nhau, cũng là quán rượu mà hai người bọn họ khi ở Osaka thường lui tới nhất.

Kang Seulgi đã tự mình quyết định đưa chúng tôi đến một nơi khác. Chỗ mới này so với quán rượu cũ yên tĩnh hơn rất nhiều, người không đông đúc bằng nên tất nhiên cũng không có cái không khí sôi động như năm đó. Bốn người chúng tôi tự gọi riêng những phần rượu khác nhau vừa uống vừa trò chuyện. Ban đầu Kang Seulgi muốn nói chuyện gì đó với chúng tôi nhưng do có sự hiện diện của Kim Yerim nên đành từ bỏ. Ngược lại Kim Yerim biết cô ấy và Son Seungwan là bạn cùng lớp, vì vậy luôn thúc giục Son Seungwan kể thêm những câu chuyện về thời đi học của Kang Seulgi. Sau vài chén rượu Son Seungwan đã bắt đầu nhiều lời hơn, không từ chối yêu cầu của Kim Yerim và kể rất nhiều chuyện xảy ra trong quá khứ.

"Bọn chị sống cùng phòng từ hồi còn ở lớp dự bị đại học mà, buổi sáng hôm đó chị lên lớp trước, sau đó Seulgi đã mắng chị ngay khi cậu ấy bước vào lớp, bởi vì—"

Khi Son Seungwan nói đến chuyện này, Kang Seulgi đã cười ha hả lấy tay ngăn không cho em ấy nói tiếp. Son Seungwan đè tay bạn mình lại tiếp tục nói: "Vì cậu ấy quên mang theo giấy khi đi nặng, ngồi trong nhà vệ sinh gọi chị hồi lâu mà không thấy trả lời, bất đắc dĩ phải chạy ra ngoài lấy giấy mà không kéo quần lên."

Kim Yerim cười đến trực tiếp ngã người xuống bàn. Hai người đều mặt đỏ đến mang tai: "Cậu nói chuyện này làm gì?" "Có sao đâu, vô hại mà." "Kể đến tớ đừng chỉ toàn phân thối được hay không?" "Không phải là người ngoài, ngại cái gì!"

Kang Seulgi trả đũa và bắt đầu kể về những chuyện xấu hổ của Son Seungwan: "Em thường thấy cậu ấy lau miệng bằng khăn giấy đã lau nước mũi đó." "Có sao đâu, chằng lẽ hai người không như vậy sao?" Son Seungwan trừng mắt lên.

"Không." Tôi lắc đầu. "Không." Kim Yerim lắc đầu.

Sách có câu khi người ta uống quá nhiều sẽ rất khó kiểm soát cái miệng của mình. Son Seungwan đang uống một cách rất vui vẻ, lắm mồm lắm miệng thở ra một câu: "Lúc đó, bọn chị còn cùng Sunmi đi chơi—"

Còn chưa kịp dứt lời, Son Seungwan đã nhận ra bản thân miệng nhanh hơn não, lập tức chuyển chủ đề: "Còn có các bạn học khác, a, hồi đó đội bóng chày tham gia rất nhiều cuộc thi và đạt không ít giải thưởng. Còn đi sân vận động Koshien chơi—"

"Sunmi? Sunmi-unnie? nhưng Sunmi-unnie đâu có thuộc đội bóng chày." Kim Yerim nghi ngờ hỏi. "À, cô ấy không có trong đội bóng chày, là chị nhớ nhầm." Son Seungwan cười giả lả cho qua chuyện. "Không phải hồi đó Seulgi-unnie và Sunmi-unnie có quan hệ tốt sao, bây giờ hình như không còn liên lạc nữa?"

"Aigoo, không nói chuyện tám năm trước nữa." Tôi và Son Seungwan cũng không có ý định tiếp tục chủ đề này. "Ah, phục vụ cho ở đây một đĩa—" Kang Seulgi đặt ly rượu xuống, lấy tay vuốt tóc ra sau: "Nói thôi, có cái gì mà không dám nói. Dù sao cũng là chuyện đã qua."

"Được rồi được rồi." "Em còn chưa biết à? Ừm? Sunmi-unnie của em và chị đã từng qua lại một thời gian." Kang Seulgi ưỡn ngực nói với Kim Yerim, "Qua lại, chính là kiểu qua lại kia, em hiểu chưa?"

Kim Yerim nhìn tôi và Son Seungwan không biết phải làm sao. "Yah, Seulgi, đừng nói nữa..." "Sau đó bọn chị chia tay, cô ấy kết hôn rồi, cũng đã một năm."

Bầu không khí vốn dĩ hừng hực do đồ uống có cồn đột nhiên rơi vào trạng thái đóng băng, tôi và Son Seungwan đều không biết phải nói gì cho đúng. Kang Seulgi nhấp thêm một ngụm rượu whisky, nhếch miệng, trong nhất thời cũng không nói được gì nữa. Kim Yerim quan sát cô ấy một cách cẩn thận: "Xin lỗi..."

"Không có gì." Kang Seulgi rót rượu đầy ly. "Chị đừng nhớ đến cô ấy nữa, càng nghĩ sẽ càng khó chịu, vẫn là nhanh chóng quên cô ấy đi, em có thể giúp chị—"

"Tại sao lại quên?"

Kang Seulgi cau mày nhìn Kim Yerim. "Không, không phải nên quên đi sao?" "Không việc gì phải quên người đã làm tổn thương mình. Thậm chí là nhớ kỹ cô ấy, có vậy lần sau mới không làm chuyện ngu ngốc nữa." "Nhưng—" "Không nhưng nhị gì hết."

Kim Yerim ủy khuất cúi đầu. "Em chỉ đang cho chị lời khuyên, làm gì mà hung dữ như vậy." "Chị không cần bất cứ lời khuyên nào."

Một người ngày thường thật thà và hiền lành như Kang Seulgi, khi nói đến chuyện này liền hoàn toàn thay đổi, lại thêm có men trong người, giọng điệu so với bình thường càng khó chịu hơn rất nhiều. Biết bản thân không thể tiếp nhận tình cảm này, mà Kim Yerim cứ bám riết lấy cô khiến mọi thứ càng khó chấp nhận hơn. Cô buồn bực nói: "Đúng là làm phúc phải tội mà, biết vậy chị để em tự sinh tự diệt ở đây cho rồi."

"Được, cứ để em tự sinh tự diệt đi." "Được thôi!"

"Đừng nói chuyện này nữa, đừng nói nữa." Son Seungwan vội vàng hòa giải. "Em muốn về nhà, mặc kệ chị!" Kim Yerim tức giận đến mức cầm bóp tiền bỏ đi. Kang Seulgi thậm chí còn không có đứng dậy tiễn cô ấy: "Không ai cản em, đi đi."

"Đã uống nhiều vậy thì ít nói vài câu đi" Son Seungwan đột nhiên vỗ vào gáy Kang Seulgi. Tôi vội kéo Kim Yerim lại: "Muốn về thì cùng nhau về, trễ thế này em về một mình không an toàn, chúng ta cùng nhau đi taxi về."

"Không cần đâu Joohyun-unnie, cảm ơn." Kim Yerim gạt tay tôi và rời đi. Cô ấy bỏ đi rất nhanh, tôi tăng tốc bước chân muốn đuổi theo nhưng xui xẻo gặp phải một nhóm thanh niên ồn ào đi qua, trong đó còn có một người đụng trúng tôi khiến đường đi bị chắn mất. Chờ bọn họ đi xa, chỉ một thoáng không chú ý mà bóng dáng Kim Yerim đã biến mất khỏi tầm mắt.

Tôi nhanh chóng quay lại giải thích với hai người kia, lúc này Kang Seulgi mới lộ ra biểu hiện bối rối. Cô ấy gọi cho Kim Yerim, bốn lần cúp máy và lần thứ năm thì tắt máy. Chúng tôi chạy đến nơi ở của Kim Yerim để tìm người nhưng cô ấy không có ở đó. Muốn hỏi người bạn cùng phòng của cô ấy nhưng dường như cô bạn kia cũng không có ở nhà. Kang Seulgi lúc này đã hoàn toàn hoảng loạn. Mấy người chúng tôi chia ra tìm kiếm rất lâu nhưng không thu hoạch được gì. Vội vàng báo cảnh sát, lập tức cảnh sát mở án và tổ chức tìm kiếm. Chúng tôi cũng không để mình nhàn rỗi, đêm đó chia nhau tìm kiếm xung quanh khu vực quán rượu trong lúc chờ tin tức từ phía cảnh sát.

Rạng sáng ngày hôm sau, tính ra không mất bao lâu đã có kết quả — tại bệnh viện chúng tôi gặp lại Kim Yerim cả người đầy máu.

Tôi chưa bao giờ thấy một Kang Seulgi hồn xiêu phách lạc như vậy, có lẽ Son Seungwan cũng vậy. Cho dù em có cố gắng an ủi người bạn thân của mình như thế nào đi nữa, thì cô ấy vẫn chỉ ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, hai mắt thẫn thờ không hề phản ứng với những thứ bên ngoài, trông giống hệt một thây ma. Cảnh sát nói họ sẽ cố gắng hết sức để tìm ra hung thủ, nhưng bây giờ chúng tôi không còn quan tâm đến điều này nữa, chỉ một mong muốn là Kim Yerim có thể bình an vô sự, dù phải tốn bao nhiêu tiền và hiến bao nhiêu máu đi nữa, thế nào cũng được. Trong bệnh viện có hệ thống sưởi ấm, nhưng cái rét lạnh chậm rãi thấm vào sâu trong cơ thể và tâm trí của chúng tôi một cách rõ ràng.

Cũng giống như Kang Seulgi lúc này, tôi hoàn toàn ngã gục vì cảm giác tự trách. Nếu như động tác nhanh hơn, kiên quyết hơn thì tôi đã có thể đuổi kịp Kim Yerim và không để cô ấy rơi vào tình trạng như thế này. Trái tim của tôi vô cùng đau đớn khiến việc hít thở cũng không thông, trần nhà dường như đang rung chuyển nhưng tôi cũng không có tâm trạng để ý đến nó. Thời gian trôi qua như đã bị phóng đại lên rất nhiều lần, kim giây trên đồng hồ chậm chạp di chuyển, càng chú tâm đến nó càng cảm thấy nó đang lười biếng chuyển động, mãi không chịu tiến về phía trước. Lần đầu tiên tôi cảm thấy thời gian trôi qua sao mà khó khăn đến vậy. Đèn thông báo ở phòng giải phẫu vụt tắt, lúc này toàn bộ cảm xúc của tôi mới được phục hồi.

Bác sĩ kéo khẩu trang xuống và mím chặt môi. Tôi choáng váng mặt mày, Son Seungwan phải đỡ lấy tay để tôi không ngã. Kang Seulgi ngơ ngác nhìn bác sĩ rồi lập tức khuỵu xuống. Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, vốn dĩ cố gắng kìm nén cuối cùng đã biến thành tiếng gào khóc vang vọng khắp cả hành lang tĩnh mịch.



Tôi cố gắng hết sức giải thích chính sai lầm của tôi đã gây ra vận rủi cho Kim Yerim, nhưng cả bố mẹ của Kim Yerim và bố mẹ của Kang Seulgi đều không tin lời tôi nói mà đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu Kang Seulgi. Bố của Kang Seulgi còn đấm vào mặt con gái khiến cô ấy bất tỉnh ngay tại chỗ, những người thân xung quanh phải ra sức khuyên can, việc đánh người này đã gây ra cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn trong buổi tang lễ. Xe cấp cứu vừa đến nơi lập tức nhanh tay nhanh chân đưa Kang Seulgi lên xe. Son Seungwan đã bảo tôi đi cùng, còn em ấy ở lại thay mặt người chị em tốt giải quyết cục diện rối rắm này, Kim Yerim sẽ rất buồn nếu thấy những gì đang xảy ra. Tôi cảm thấy lẽ ra nên để tôi ở lại đối mặt với mọi thứ, nhưng Son Seungwan đã đẩy tôi vào xe cấp cứu, một mình thân một mình ở lại nơi đó.

Kang Seulgi bị chấn động nhẹ từ cú đấm của bố, nhưng may mắn không bao lâu đã tỉnh lại. Sau khi kiểm tra tới lui mấy lần, khi cô ấy vội vã quay trở lại nhà tang lễ thì buổi lễ đã kết thúc, chỉ còn khung ảnh Kim Yerim đang cười rạng rỡ là vẫn ở đó. Cô ấy cứ như vậy mà sụp đổ, cơm không ăn nước không uống, đóng chặt cửa không gặp ai. Son Seungwan và tôi không yên lòng để Kang Seulgi một mình ở Osaka, tôi nói tôi cũng có trách nhiệm và nhất quyết muốn ở lại với cô ấy, nhưng dù tôi có nói thế nào đi nữa cô ấy cũng đều từ chối.

"Đó là trách nhiệm của em, không phải của chị." Kang Seulgi ánh mắt trống rỗng cùng sắc mặt tái nhợt, có cảm giác chỉ cần một cơn gió thổi qua là cô ấy sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào. "Nếu em nhất quyết đưa em ấy về nhà thì em ấy đã không có việc gì; nếu em không đưa mọi người đi đến quán rượu đó thì em ấy đã không có việc gì; nếu em không cãi nhau với em ấy thì em ấy đã không có việc gì. Tất cả đều là lỗi của em."

"Tất cả chúng ta đều có trách nhiệm, Seulgi, cậu không cần gánh vác một mình đâu." Son Seungwan có chút nghẹn ngào.

"Cảm ơn cậu, Seungwan. Có lẽ mình cần phải nghỉ ngơi một thời gian."



Kang Seulgi ngoài miệng nói là nghỉ ngơi, nhưng kể từ đó về sau, Son Seungwan và tôi không bao giờ gặp lại Kang Seulgi nữa.

Cô ấy để lại một tờ giấy nhắn và rời khỏi Osaka, lúc đầu chúng tôi chỉ nghĩ cô ấy đi đâu đó để thay đổi tâm trạng, một thời gian sau bố mẹ cô ấy liên lạc với chúng tôi, lúc này mới thật sự cảm nhận được có chuyện không lành. Cân nhắc tới lui, chúng tôi quyết định đến Osaka để cùng mọi người tìm kiếm, còn thử gọi cho cả cho Lee Sunmi nhưng cô ấy cũng không biết Kang Seulgi đã đi đâu. Cảnh sát đã được điều động, theo lý thuyết sống phải thấy người chết phải thấy xác, kết quả lật tung khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Kang Seulgi đâu.

Sau khi nghe lý do mất tích của Kang Seulgi, Lee Sunmi vịn chặt hàng rào cầu vượt nửa ngày không nói nên lời. Cô ấy nhìn dòng xe cộ tấp nập bên dưới, hai mắt lấp lánh nhưng đã kịp quay lưng đi dùng tay áo lau sạch sẽ. Cô ấy cứ như vậy đứng bất động một lúc lâu, theo âm thanh của gió, tôi dường như nghe thấy tiếng cô ấy đang rấm rứt khóc.

Đó là một trong những bóng lưng cô độc nhất mà tôi từng thấy.

Phải nhiều năm về sau tôi mới biết lý do thật sự khiến Lee Sunmi kết hôn. Cho đến lúc đó Kang Seulgi vẫn mất tích, và đứa con của Lee Sunmi cũng đã rất lớn, xem ra chuyện cũ nhắc lại chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng rốt cuộc cô ấy đã chịu nói cho tôi biết.

"Bố em là một quan chức chính phủ. Nên ông ấy có thể gây khó dễ cho Seulgi bất cứ lúc nào ông ấy muốn." Khuôn mặt của Lee Sunmi đã có dấu vết của thời gian, "Bọn em không phải không thử bỏ trốn, nhưng tai mắt của bố em ở khắp mọi nơi. Seulgi bị mất việc lại không được gia hạn visa, làm thế nào cũng không tìm được một công việc mới. Những công ty lúc đầu đều vui vẻ đồng ý tuyển dụng nhưng chỉ còn cách một bước lại đột nhiên nói không cần nữa, cục quản lý xuất nhập cảnh đã tìm em ấy nói chuyện vài lần. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ gây ra nhiều tổn thương hơn cho Seulgi."

"Tại sao không trở về Hàn Quốc?" Tôi hỏi cô ấy. "Bởi vì bố mẹ của Seulgi cũng không đơn giản!" Lee Sunmi bật cười, nụ cười có chút đắng chát "Nếu bố mẹ em ấy dễ dàng chấp nhận, bây giờ bọn em đã không thành ra như thế này. Anh trai em ấy đã sai người đến đánh em, may là em trốn thoát được, nếu không khó giữ được mạng sống này."

"À, thật sự là—" Lee Sunmi dụi dụi mắt, "Giờ nghĩ lại thì... Thật ra cũng không có gì to tát..."

"Nếu lúc đó em kiên trì, có lẽ mọi chuyện sẽ không tệ như vậy."

"Ít nhất là không tệ như bây giờ."

Vào thời điểm Kang Seulgi vừa mất tích, tôi vẫn không thể hiểu lý do cô ấy làm vậy. Son Seungwan và tôi không nói một lời trong suốt quãng đường trở về Tokyo. Trải qua nhiều chuyện như vậy, không ai trong chúng tôi có thể vui vẻ được nữa. Đang ngồi ở băng ghế sau taxi, em bất ngờ nắm lấy tay tôi.

"Chúng ta phải sống thật tốt."

"Ừ."

Tôi gật đầu.






---------

Ohm, dành một phút cảm thán cho Kim Yerim vừa debut đã lãnh cơm hộp 😭😭😭

p/s: "Đó là một trong những bóng lưng cô độc nhất mà tôi từng thấy."  thương SunSeul, cái truyện gì mà ai cũng khổ lên bờ xuống ruộng 😭😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro