Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi và Son Seungwan không cùng bộ phận nên bình thường không tiếp xúc nhiều trong công việc, nhưng tóm lại là chậm rãi quen thuộc với nhau. Em luôn gọi tôi là "unnie" thay vì "Bae-san" hay "senpai" như các đồng nghiệp khác. Đến lúc đồng nghiệp truy hỏi "unnie" nghĩa là gì thì em ngượng ngùng nói đó là chị gái, kết quả là tất cả đồng nghiệp từ già trẻ lớn bé đều bắt đầu gọi tôi là "unnie". Thời đó, dân văn phòng ở Nhật đều chuộng loại áo khoác trắng dài đến chân, tôi cũng đã thử loại áo khoác này, mặc vào như gặp phải ma nên từ đó thề không bao giờ mặc nữa. Tôi chưa bao giờ thấy Son Seungwan mặc loại áo khoác này, hỏi em sao không mặc nó, em nói rằng mình mà mặc nó trông xấu như ma vậy. Xem ra cả hai chúng tôi đều đồng lòng về điểm này. Trong thâm tâm, có lẽ vì tôi là người Hàn Quốc duy nhất em biết nên rất thích dính lấy tôi, không phải kiểu em gái nhỏ hận không thể làm mặt dây chuyền dính trên người 24 giờ một ngày, mà giống giống kiểu của một cậu trai nhỏ. Em ấy trong điện thoại luôn dùng giọng nói tràn đầy năng lượng của mình để mời tôi đi khám phá Tokyo, đi từ khu Ginza đến xem kịch Kabuki (1), thậm chí cả rác trên đường cũng muốn biết nó có thể tái chế hay không. Biết tôi thích đọc manga nên luôn nhắc tôi hôm nay là thứ mấy trong tuần, Slam Dunk có tập mới, JOJO có tập mới, Cậu bé bút chì Shin-chan sẽ phát sóng vào lúc nửa đêm. Mỗi lần gặp tôi luôn chào hỏi bằng những hình thức lạ lùng: chẳng hạn như lẻn ra sau dọa tôi, bóp mũi học diễn viên lồng tiếng anime nói chuyện, đột nhiên nhảy lên người tôi vân vân mây mây.

Tôi không hề phản cảm một Son Seungwan như vậy, ngược lại cảm thấy rất vui lòng khi em dính lấy tôi. Người Nhật mặc dù lịch sự nhưng họ rất lạnh lùng, nghĩ cũng biết không dễ kết bạn, đồng nghiệp chỉ gặp nhau vào ngày thường, ngày nghỉ hoặc hẹn hò yêu đương hoặc đưa con cái đi chơi. Tôi có thể cảm giác được Son Seungwan rất chân thành vậy nên không bài xích cách tiếp cận của em. Em rất thông minh, khía cạnh kiến ​​thức nào cũng có hiểu biết, tôi có thể nói chuyện với em về mọi chủ đề mà không gặp trở ngại nào, đã lâu lắm rồi tôi mới cảm nhận được niềm vui khi có người hợp cạ với mình. Mỗi khi tôi nói, em luôn nhìn vào mắt tôi và lắng nghe không thiếu một chữ, thậm chí còn nhớ rõ những gì tôi đã quên. Ngay cả bạn trai Izumi của tôi cũng không làm được điều này.

Nhắc mới nhớ, trước đây Son Seungwan không biết tôi đã có bạn trai. Một lần cuối tuần, em rủ tôi đi xem phim, nhưng trước đó Izumi đã rủ tôi về nhà thăm bố mẹ anh ấy,  tôi mới nói với Son Seungwan mình sẽ đến nhà bạn trai, hẹn lần sau sẽ cùng xem phim. Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, tôi lớn giọng "yeoboseyo" vài lần vì nghĩ đường truyền điện thoại có vấn đề.

"À à, được được, lần sau sẽ cùng nhau đi." Một lúc lâu sau Son Seungwan mới lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng quá mức, nghe như cố tình giả vờ vậy. Dù nghi ngờ nhưng tôi cũng không hỏi nhiều chỉ là  định cúp máy thì Son Seungwan đã nói nhỏ: "Em cũng không biết unnie đã có bạn trai."

Tôi có chút xấu hổ. Bình thường tôi rất ít khi nhắc đến Izumi trong công ty, những cuộc tán gẫu về bạn trai của đồng nghiệp nữ cũng ít khi tham gia vào, Son Seungwan không biết là điều bình thường, nhưng khi nghe em nói vậy tôi nghĩ em đang trách tôi sao không nói cho em biết. Tôi an ủi: "Thật ra nên nói cho em biết sớm, do bận rộn quá nên quên mất, lần sau sẽ cho em xem ảnh của anh ấy!" "Ừ." Em nhẹ nhàng lên tiếng. Cúp điện thoại rồi tôi vẫn cảm thấy rất kỳ quái, chỉ là Izumi gọi điện thoại thúc giục nên tôi không để ý đến chuyện này nữa.

Thứ hai gặp lại Son Seungwan lúc em vừa đến công ty, tiến đến chỗ ngồi của mình, cởi áo khoác và tháo khăn quàng cổ xuống để lộ ra chiếc cổ trắng nõn và mảnh mai, áo sơ mi trắng phẳng phiu không chút nếp nhăn. Tôi đem một lọ dưa chua đặt lên bàn em: "Đây, món này ngon lắm." "Unnie, chị biết làm dưa chua sao?" Son Seungwan ngạc nhiên nhìn tôi. "Không, cái này là do bố mẹ bạn trai chị cho chị." Tôi lắc đầu, đem lọ dưa chua đang ôm trong ngực đặt lên chiếc bàn còn lại. Em cúi đầu, trong mắt rất nhanh xuất hiện những cảm xúc mà tôi không thể hiểu được, ngay sau đó em lại nở một nụ cười: "Cảm ơn, unnie."

Nụ cười của em có chút miễn cưỡng, tôi cười cười sờ đầu em, không ngờ mặt em bỗng đỏ bừng. Son Seungwan lúc này như một con hamster thẹn thùng vậy, tôi không thể kìm được nhéo nhéo khuôn mặt giống như bánh bao của em: "Đáng yêu quá. Hôm nay làm việc chăm chỉ nha." "Ừ, ừ!" Em lắp bắp đồng ý. Sau khi rời khỏi văn phòng, tôi nghe tiếng đồng nghiệp của mình hét lên: "Eto! Có chuyện gì hả! Sao mặt Seungwan-san đỏ quá vậy!"



Tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong thái độ của Son Seungwan với tôi. Em gần như không chủ động rủ tôi đi chơi nữa, cũng không gọi điện nhiều (mặc dù em vẫn rất nhiệt tình khi tôi chủ động gọi), thậm chí cách chào hỏi của cũng trở nên bình thường, chuyện này khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Đã nói tôi trời sinh là người hướng nội và không có nhiều bạn bè, em ấy xa cách như thế đồng nghĩa với việc tôi sẽ trở lại cuộc sống cô đơn trước kia. Tôi bắt đầu tự hỏi liệu kỹ năng giao tiếp giữa của mình có vấn đề gì không, hay tôi có nói điều gì đó không nên mới dẫn đến tình trạng ngày hôm nay. Nhưng nghĩ kỹ lại, hành vi của tôi luôn nằm trong mức chấp nhận được, làm gì có chuyện khiến người khác khó chịu, lý do duy nhất có thể xem xét là tôi đã không sớm nói cho em biết mình đã có bạn trai. Không thể nào, cô bé này nhạy cảm như vậy sao, cùng lắm tôi chỉ không nói mình có bạn trai thôi mà? Tôi nghĩ trái nghĩ phải vẫn không thông đành đem chuyện này kể với Izumi.

"Có nghĩa là cô ấy rất coi trọng em, cô ấy xem em như một người bạn rất rất thân, tất nhiên muốn biết nhiều hơn về em, nếu cô ấy không thích em thì sẽ không quan tâm đến những chuyện này." Izumi từ tốn nói. Aigoo, có đạo lý! Cuối cùng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm và bắt đầu chủ động nói chuyện với Son Seungwan nhiều hơn. Em dường như rất vui vẻ, ngày càng trở nên dính chặt với tôi hơn, khi cao hứng em sẽ ôm tôi từ phía sau, sau đó lập tức buông tay ra. Mà tôi cũng vỗ mông em một cách tinh nghịch, thấy em đỏ mặt là chuyện rất là thú vị.

Sau này phát sinh một sự kiện làm thay đổi hoàn toàn mối quan hệ giữa hai chúng tôi. Lúc đó tôi nghĩ mình sẽ bình thản sống hết một đời, cùng Izumi kết hôn và sinh con dưỡng cái, yên tâm ở nhà làm một người vợ đảm đang, hàng tháng cầm thẻ lương của chồng tính toán chính xác các khoản chi tiêu trong nhà hay cùng các chị các cô lao vào trung tâm mua sắm lúc khuyến mãi, mỗi ngày chăm lo chuyện nhà quên trời quên đất. Nhưng rồi Son Seungwan xuất hiện trong cuốn sổ ghi chép cuộc đời tôi, mạnh mẽ vẽ lên đó một nét bút thật đặc sắc, gần như chiếm toàn bộ không gian khiến tôi không còn bất kỳ chỗ trống nào cho người khác. Đây là điều mà tôi không bao giờ dự đoán được vào thời điểm đó.

Chớp mắt đã đến năm mới. Tôi và Izumi định về nhà bố mẹ anh ấy dịp nghỉ lễ, nhưng không may trước giao thừa một tuần Izumi được thông báo phải đi công tác ở Mỹ, lần này tính tình tốt như Izumi cũng không thể không cằn nhằn. "Năm mới còn phải đi công tác, thật chẳng ra làm sao."

"Đúng vậy." Tôi cũng có chút oán giận: "Không để qua năm mới rồi đi được à?" "Anh đã than phiền với sếp, anh ấy nói hợp đồng này rất gấp và phải giải quyết ngay lập tức. Sếp còn độc thân thật là kinh khủng."

Chẳng còn cách nào, tôi đành phải ở Tokyo một mình. Gọi điện hỏi vé máy bay về Hàn Quốc, loại phổ thông đã bán hết, còn lại toàn là hạng nhất, giá cao đến mức đem tôi bán đi rồi cũng không mua nổi. Tôi đã nói chuyện này với Son Seungwan trong giờ nghỉ trưa ở công ty. "Unnie phải ở lại Tokyo một mình sao?" Em yên lặng nhìn tôi.

"Phải vậy thôi , chị chỉ có thể ở lại chỗ này." Tôi bất lực thở dài. Em bất ngờ nói: "Em cũng sẽ ở lại Tokyo, chúng ta có thể cùng nhau đón năm mới."

"Em không về Toronto à?" Qua lần trò chuyện trước tôi mới biết Son Seungwan thực ra là người Canada gốc Hàn, còn có tên tiếng Anh là Wendy nữa. "Nhà, trong nhà có một số chuyện nên em không về." Em đột nhiên lắp bắp. "Vậy thì tốt quá, chúng ta có thể cùng đón năm mới nha." Tôi rất hào hứng, lần này không cần phải một mình xem chương trình Cuộc chiến Âm nhạc Đỏ - Trắng (2) mà không có ai để bàn luận. Tôi và em nói chuyện rất hợp nhau, nhất định lúc xem sẽ rất thú vị. Thấy tôi vui vẻ, Son Seungwan cười rất ngọt ngào, đôi mắt cong cong khiến lòng tôi ngứa ngáy. Tôi nhéo nhéo mặt em, lại đỏ mặt rồi.

Vào ngày cuối cùng của năm, tôi gọi cho Son Seungwan nói cho em biết trong nhà đã có đầy đủ nguyên liệu cho bữa tối, chỉ cần ghé qua cửa hàng tiện lợi ở dưới lầu mua vài lon bia hoặc rượu sake là được. Đợi em đến trước cửa tôi đã bị dọa đến tròng mắt xém nữa rơi xuống sàn: Em xách ba cái túi đầy, như vừa cướp sạch một cửa hàng tiện lợi. "Sao em mua nhiều thứ vậy?" "Bia nha." Son Seungwan nhìn tôi vô tội, "À, còn có đồ uống, đồ ăn vặt, cửa hàng tiện lợi giảm giá dịp Tết nên em mua hết, đúng rồi, đúng rồi, còn có pháo hoa nữa!"

Nói rồi em lấy pháo hoa đã mua cho tôi xem, tôi miễn cưỡng bảo cất đi, mau rửa tay cùng chuẩn bị bữa tối giao thừa. Em đứng nghiêm nói lớn "はい" (3) và chạy vào phòng tắm. Tôi lấy nồi ra rửa sạch chuẩn bị nấu nồi lẩu sukiyaki (4) phiên bản Hàn Quốc và món mì soba nhất định phải ăn trong đêm giao thừa (5). Đem toàn bộ rau củ đã được Son Seungwan cắt gọt rửa sạch ném vào nồi, mắt thấy nước sôi ùng ục bốc khói. Bật bàn sưởi kotatsu (6) lên liền chui vào trước, để Son Seungwan tò mò nhìn trái nhìn phải.

"Unnie, chị chui vào sớm như vậy sẽ không ra được nữa đâu." Em ân cần nhắc nhở. "Không sao, không quan tâm, để chị ấm trước đi rồi tính!" Tôi chỉ vào túi ni lông trên đất, "Giúp chị lấy một lon bia." Khi em đưa bia cho tôi, tôi lại bảo em làm thêm việc khác: "Ah, điều khiển từ xa của TV nữa, Chờ đã, kéo rèm cửa lên đi. Tại sao món lẩu này nhạt vậy? Em đem muối lại đây...."

Son Seungwan dưới sự chỉ huy của tôi quay như chong chóng. "Ah! Joohyun, chị chui vào kotatsu là để chỉ huy em à?" Em đột nhiên gọi tên tôi. "Tên nhóc này! Dám nói không kính ngữ hả!" Tôi đưa tay ra muốn tóm lấy em, nhưng em nhanh chóng né được mà còn làm ra vẻ mặt thách thức với tôi. Bản tính hiếu thắng của tôi không phải là thứ để trưng cho vui đâu, tôi chui ra khỏi kotatsu và đuổi theo em quanh nhà. Chạy đến một góc, em hết đường chạy rồi mà tôi cũng không chạy nổi nữa, tôi ôm thắt lưng em nhưng chân không đứng vững, cả hai ngã cái rầm xuống đất, chính xác là tôi ngã xuống đất làm đệm thịt cho em. "Chị không bị thương ở đâu chứ, Joohyun?" Son Seungwan cố gắng quay đầu lại nhìn tôi. "Muốn được gọi là unnie." Mái tóc dài của em theo cử động không ngừng ma sát vào mặt tôi, dù rất ngứa nhưng tôi không muốn buông ra, tay vẫn ôm chặt eo em lười biếng uốn nắn lại xưng hô. Tóc em thơm thoang thoảng mùi dầu gội đầu mà tôi không quen thuộc. Cơ thể mềm mại, nhiệt độ cơ thể ấm áp xuyên qua chiếc áo len. Không lâu sau, Son Seungwan ngừng vùng vẫy chỉ nhẹ nhàng dựa vào tôi. "Unnie, nồi sukiyaki sắp cạn rồi."

Hỏng bét! Tôi vội vàng buông em ra lao đến nồi sukiyaki. May quá may quá, còn chưa kịp phát nổ, nhưng rõ ràng bắp cải bên trong đã quá chín, ăn thử một miếng như tan trong miệng. "Unnie đang ăn unnie à." Son Seungwan đột nhiên không đầu không đuôi lên tiếng. Tôi nghi ngờ nhìn em, vài giây sau mới liếc mắt phản ứng lại.

Sau đó đúng như những gì tôi nghĩ, cùng Son Seungwan xem Cuộc chiến Âm nhạc Đỏ - Trắng thật sự rất vui. Chúng tôi cùng bình luận tạo hình nào là ngớ ngẩn nhất, ai đang hot nhất, nam thần tượng nào đẹp trai nhất, nữ ca sĩ nào xinh đẹp nhất, đang mong chờ SMAP thi đấu với Kudo Shizuka để có chủ đề buôn dưa, kết quả đổi thành X Japan thi đấu cùng Kudo-san, thật uổng công ngồi hóng hớt. Nồi sukiyaki và tô mì soba chất đống trên bồn rửa bát. Tôi khui gần 10 lon bia một cách không kiểm soát, ngà ngà say cuộn mình trong bàn sưởi kotatsu xem TV. Son Seungwan miễn cưỡng uống vài ngụm bia, cảm thấy đắng quá thì không uống nữa mà đẩy hết cho tôi uống. Em ngồi cạnh tôi canh đồng hồ. "Unnie, chúng ta đi đốt pháo hoa đi."

"Lạnh quá, không muốn ra ngoài đâu." Tôi lười biếng cự tuyệt. "Đống pháo hoa em mua ý, ngày mai là hết hạn rồi, unnie." Em đẩy đẩy tôi, thấy tôi không cử động lại bắt đầu chọc lét tôi. Tôi không chịu được sự quấy rối của em, mặc chiếc áo khoác dày nhất cùng em lên sân thượng của khu chung cư.

Bầu trời thật đẹp, những bông tuyết như lông vũ rơi xuống sân thượng và đóng thành một lớp tuyết dày, dưới lầu thi thoảng vọng lên tiếng cười nói ầm ĩ của trẻ con. Chỉ có một mình tôi và Son Seungwan trên sân thượng, Son Seungwan đốt pháo hoa bằng chiếc bật lửa đã sắp hết xăng, cuối cùng cũng có một chút ánh sáng trong đêm tối. Tôi ngơ ngác nhìn chùm pháo hoa lộng lẫy chói mắt kia, cảm giác không chân thực lúc ẩn lúc hiện. "Unnie, chị cũng đốt một cái đi." Son Seungwan đưa bật lửa cho tôi.

Tôi đánh lửa, ngọn lửa nhanh chóng quấn lấy que pháo bừng lên ánh sáng chói mắt. "Cầu nguyện điều gì đó đi". Son Seungwan đột nhiên nói. "Cầu nguyện? Với pháo hoa sao?"

"Ah..." Em lúng túng xoa xoa tay, "Hay là chị có thể cầu nguyện với em."

Tôi tủm tỉm cười: "Em là Bồ Tát sao? Chị cầu nguyện với em à?" "Thôi, vậy thì quên đi." Em ngượng ngùng cúi đầu. Tôi mỉm cười nhắm mắt và chắp tay trước ngực, "Mong rằng sang năm mới bình an, vạn sự như ý.".

"Đây là điều ước của unnie sao?" Có lẽ điều ước của tôi quá đơn giản khiến em ngạc nhiên, giọng nói của em còn lộ ra cảm xúc không thể tin được. "Ừ nè, điều ước này rất thiết thực." "Ohm... Em còn tưởng chị sẽ nói muốn kết hôn với bạn trai hay gì đó..." "Aigoo, làm gì có vụ đó, dân Tokyo có ai lại kết hôn khi còn trẻ như vậy." Tôi nhướn nhướn mày, "Còn em, em có ước muốn gì."

Em đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi có thể cảm nhận tim mình đang đập loạn nhịp.





---------

(1). Kịch Kabuki: là một loại hình nghệ thuật sân khấu nổi tiếng của Nhật Bản, trong đó có sự kết hợp của ca nhạc, diễn xuất, múa,.., vì vậy nó còn được gọi là Ca Vũ kỹ. Diễn viên Kabuki nam sẽ đóng giả nữ, từ điệu bộ uyển chuyển đến giọng nói nhẹ nhàng.

(2). Cuộc chiến Âm nhạc Đỏ - Trắng: NHK Kōhaku Uta Gassen - là một chương trình truyền hình đặc biệt vào dịp giao thừa Tết dương lịch, được sản xuất bởi đài truyền hình quốc gia Nhật Bản NHK từ năm 1959. Chương trình chia các nghệ sĩ âm nhạc nổi tiếng của năm vào hai đội Đỏ và đội Trắng để thi đấu với nhau. Đội Đỏ (akagumi (赤組, 紅組) bao gồm tất cả các nghệ sĩ nữ (hoặc nhóm nhạc nữ), còn đội Trắng (shirogumi (白組) bao gồm tất cả các nghệ sĩ nam (hoặc nhóm nhạc nam).

(3). はい /hai/: vâng trong tiếng Nhật

(4). Lẩu Sukiyaki: món lẩu đặc trưng của Nhật với thịt bò thái mỏng trong nồi lẩu rất nông được làm bằng hợp kim sắt. Nguyên liệu chính có thịt bò cùng với các nguyên liệu phụ gồm hành, các loại nấm, đậu phụ,... sau đó chấm vào trứng đánh tan rồi ăn. Người Nhật ăn nhiều nhất vào mùa đông và là một món ăn rất phổ biến cho tiệc tất niên hay trong những buổi tiệc họp mặt gia đình.

(5). Mì soba trong đêm giao thừa: Mì soba được ăn vào đêm giao thừa có tên gọi là Toshikoshi Soba, có nghĩa là mì soba cuối năm. Sợi mì thuôn dài tượng trưng cho sự trường thọ. Sợi mì mềm, dễ cắn có ý nghĩa cắt đứt những điều không may của năm cũ. Khi ăn mì vào đêm tất niên, người Nhật muốn cầu cho một năm mới có sức khỏe dồi dào, gặp nhiều may mắn.

(6). Bàn sưởi Kotatsu: là những chiếc bàn thấp thường được làm bằng gỗ, phủ lên trên một tấm futon (chăn/đệm kiểu Nhật). Phía dưới là một hệ thống sưởi - thường là chạy bằng điện. Khi cần thì chỉ cần trải chăn, cắm điện, và bạn có thể chui trong đó cho đến khi mùa đông kết thúc. Cảm giác vùi mình dưới những chiếc bàn sưởi này thực sự rất sướng, đã chui vào thì không muốn đi ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro