Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thật không?"

Tôi lập tức xoay đầu nhìn xung quanh, nhưng tìm kiếm một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng quen thuộc. Ngay lúc tôi thật sự nghĩ rằng Park Sooyoung đã bị hoa mắt thì trong đám đông ánh mắt lại thoáng nhìn thấy một bóng người gầy yếu, nhỏ bé đang chạy về phía cổng sân bay.

"Seungwan!"

Tôi hét lên trong lúc chạy theo. Những người xung quanh nhao nhao nhìn về phía này, chỉ có em ấy vẫn chạy về phía trước làm như không nghe thấy. "Seungwan!"

Em dường như đang chạy về hướng xe taxi đang đỗ. Tim tôi vọt lên tận cổ họng giống như có thể nôn ra ngoài bất kỳ lúc nào. Tim đã đập loạn nhịp khiến tôi không thể chạy nhanh trong thời gian dài được, nếu không dừng lại có lẽ tôi sẽ chết mất. Vừa ho tôi vừa dùng hết sức chạy về phía chiếc xe đang đậu. Tôi chống đầu gối thở dốc nhìn Son Seungwan lên taxi rời đi.

Dường như cảm nhận rõ ràng những gì Son Seungwan phải đối mặt ở sân bay khi em ấy tiễn tôi về nước năm đó. Sự ngột ngạt dâng lên không thuốc hen suyễn nào có thể cứu chữa được. Chúng tôi như những con búp bê vải bị cuốn chặt vào sợi dây số phận, tùy ý để nó xé ra thành từng mảnh.

Nếu có một cơ hội, dù chỉ là một lần duy nhất, tôi cũng muốn kéo đứt sợi dây đó, dù biết sau đó sẽ vỡ vụn thì cũng phải vỡ thành hình dạng mà tôi muốn.

"Son Seung—"

Tôi không quan tâm đến những chiếc taxi qua lại hay hành động ngăn cản của nhân viên mà trực tiếp chạy xuyên qua dòng xe cộ tấp nập. Tài xế taxi, những con người đại biểu cho sự phục vụ lễ phép của Nhật Bản cũng phải bóp kèn inh ỏi. Taxi của Son Seungwan còn chưa rời đi, trong lúc tôi đang muốn chạy đến đó thì một chiếc ô tô không tránh kịp đã phanh gấp trước mặt tôi. Xe tông vào đầu gối khiến tôi lập tức ngã mạnh xuống đất, đập đầu xuống sàn xi măng, choáng váng đến hoa mắt.

"Chờ đã, Son Seungwan!" Một ít chất lỏng ấm nóng chảy xuống mặt tôi, tôi không thèm để ý đến mà bật dậy khỏi mặt đất tiếp tục chạy. Chiếc taxi chở Son Seungwan dần tăng tốc, tôi phớt lờ sự phản đối của trái tim, dốc toàn lực chạy theo, cơ thể lại va chạm với thân xe, lập tức bị hất ra và ngã xuống mặt đường.



Thật sự không thể xác định được đây là lần thứ mấy nhập viện. Vừa mở mắt ra đã cảm nhận được cơn đau đầu dữ dội. Trong lòng nỗi kinh hoàng còn chưa tan biến nhưng nhất thời lại không nhớ nó đến từ đâu. Chờ tôi dần dần tỉnh táo lại và nhận ra tình cảnh của mình, điều đầu tiên tôi làm là cố ngồi dậy khỏi giường để đi tìm Son Seungwan. Mặt nạ dưỡng khí trượt khỏi mặt khiến mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi tôi. Ngồi trên giường bệnh trơ trọi không một người quen biết, chỉ có bác sĩ và y tá bận rộn đi tới đi lui cùng đủ loại ồn ào hỗn loạn. Tôi nương theo giá đỡ truyền dịch đứng dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh và chạm vào mặt mình, trên trán vẫn còn quấn băng gạc.

"Seungwan?"

Bác sĩ và y tá vội vã đẩy cáng cứu thương đi qua, tôi vội vàng nghiêng người tránh đường, cảm giác cô độc và bất lực lại bắt đầu chậm rãi ăn mòn trái tim tôi. "Seungwan?"

"Chị ơi, đừng tùy tiện đứng dậy!"

Một y tá tìm thấy tôi vội vàng lên tiếng nhắc nhở. "À, xin lỗi, ừm, người đưa tôi đến bệnh viện không ở lại sao—"

"Joohyun!"

Khi tôi đang bất lực, Park Sooyoung vội vã chạy đến với mớ giấy tờ trông như bệnh án, có vẻ như vừa mới hoàn thành nhiều thủ tục khác nhau. Tôi không để ý làm thế nào cô ấy tìm thấy tôi, hay làm thế nào cô ấy đưa tôi đến bệnh viện. Tôi nắm lấy cánh tay của cô ấy liền hỏi, "Seungwan đâu? Em ấy đâu?"

"Chị ấy không có ở đây sao?" Park Sooyoung mở to mắt. "Chị ấy vừa nãy còn..."

"Son Seungwan!"

Tôi kêu lớn. "Son Seungwan! Em đang ở đâu!"

"Joohyun, đừng kêu lớn như vậy trong bệnh viện..." Park Sooyoung nắm lấy cánh tay tôi và nhỏ giọng nhắc nhở. "Son Seungwan!" Tôi phớt lờ cô ấy, đẩy giá đỡ truyền dịch dọc theo hành lang tiếp tục kêu to, "Son Seungwan, ra đây!"

Tôi lo lắng, không, tôi lo sợ Son Seungwan sẽ biến mất giống như người bạn thân chí cốt của em ấy là Kang Seulgi, không bao giờ xuất hiện nữa. Nếu em ấy không trở về, tôi không biết liệu mình có thể như Lee Sunmi hay không, có kiên cường vượt qua chuyện này để tiếp tục cuộc sống của mình. Tôi nghĩ trái tim tôi không có mạnh mẽ được như vậy.

Tôi đã hơn 30 tuổi, dù là tuổi tác hay tính cách đi chăng nữa, tôi hoàn toàn không có đủ năng lượng và tâm huyết để vun đắp một mối quan hệ mới. Điều duy nhất tôi muốn giữ là Son Seungwan, người mà tôi đã trao tất cả mọi thứ.

Nhưng bệnh viện quá lớn, tôi đi mấy lượt thang máy vẫn không tìm thấy Son Seungwan. Gọi cho em ấy vô số lần, đều chỉ có giọng nữ lạnh lùng nói với tôi "Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được." Túi truyền dịch đã chạm đáy, máu từng chút một theo cây kim cắm trên cánh tay tôi chảy ngược lại vào túi. Sắc mặt của tôi có vẻ không được tốt, một vài y tá và bác sĩ khi nhìn thấy tôi liền hỏi tôi có cần giúp đỡ không.

Điều tôi nuối tiếc nhất trong lúc này là tại sao mẹ không sinh ra tôi mạnh mẽ hơn, đủ mạnh mẽ để chống chọi lại những chuyện này mà không biến sắc.

Hay đơn giản là không để tôi xuất hiện trên cõi đời, vậy tôi đâu cần đối mặt với những đau khổ không thể chịu đựng như bây giờ.

Tôi nghĩ tôi chưa bao giờ vượt qua được chuyện chia tay. Nó sẽ không cho phép tôi trưởng thành, nó sẽ khiến tôi mãi mãi ở trong vũng bùn rữa nát.

Trở lại tầng có giường bệnh của tôi, cô y tá đã nhìn thấy tôi trước đó lập tức kéo tôi vào và rút cây kim ra khỏi tay tôi — vừa rồi tôi không để ý, máu đã chảy ngược lại gần một phần ba dây. Cô ấy nói Park Sooyoung đang tìm kiếm tôi ở khắp nơi nên muốn tôi nhanh chóng gọi cho cô ấy. Như một thây ma, tôi tùy ý để cô ấy quấn băng quanh tay và dẫn tôi trở lại giường.

Đi ngang qua quầy y tá đứng, tôi dừng lại.

Son Seungwan đang đứng ở trước quầy, lo lắng nói chuyện với một y tá. Cô y tá gật gật đầu cầm điện thoại bấm số. Điện thoại trong túi tôi rung lên. Khi em ấy quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt tôi đang nhìn em ấy. Em ấy đứng sững tại chỗ, còn tôi hất tay cô y tá bên cạnh ra và chạy như bay về phía em.

Trong giây phút lúc đó, tôi mới hoàn toàn cảm nhận được tình cảm chất chứa trong những lời bố mẹ đã nói.

"So với chuyện con thích nam hay nữ, bố mẹ cảm thấy chỉ cần con vẫn đang ở cạnh bố mẹ, đây là điều quan trọng nhất."

So với việc em ấy từng trải qua những biến cố ngang trái ra sao, kết hôn hay phá thai gì đó, chỉ cần em ấy vẫn ở bên cạnh tôi, đây mới là điều quan trọng nhất. Hơn nữa bản thân tôi không phải cũng đã trải qua một mớ sự việc bát nháo hay sao?

Dù tôi và em ấy có thế nào đi nữa thì em vẫn là Son Seungwan của Bae Joohyun, và tôi vẫn là Bae Joohyun của Son Seungwan, thế là đủ.

"Chị đang khóc sao?"

Giọng của Son Seungwan vang lên bên tai tôi. Tôi không trả lời, nếu tôi lên tiếng chắc chắn không thể giấu được sự nghẹn ngào của bản thân. Tôi nghĩ em ấy sẽ hỏi gì đó về câu nói của bố mẹ tôi ở sân bay, thế là tôi ôm em ấy thật chặt để nói cho em biết thái độ của tôi. Son Seungwan dường như cảm nhận được tâm tình của tôi, chỉ ôm tôi rất lâu mà không nói gì.

"Chị có biết không," Son Seungwan đột ngột nói, "Bố mẹ em đều không còn nữa, em là đứa trẻ mồ côi. Em chỉ có chị".

"Chị biết." Giọng mũi đặc nghẹt cuối cùng cũng vạch trần tôi, "Chị cũng chỉ có một mình em."

Sự hối hả và ồn ào của bệnh viện vẫn tiếp tục, người ra người vào không ngớt. Son Seungwan vốn đang bình tĩnh đột nhiên khóc nức nở, bờ vai tôi cảm nhận được một mảng ướt đẫm.

"Chị sẽ không rời xa em, không bao giờ."

Vì tôi không thể chịu đựng được sự biệt ly này lần nào nữa.



Tôi trở về nhà với Son Seungwan. Trong nhà vẫn sạch sẽ như cũ, chỉ là có thêm vài chiếc vali chồng chất trong góc nhà, một nửa trong đó hành lý của Son Seungwan. Cuộc sống đã tạo cho mỗi chúng tôi những chiếc gai nhọn khác nhau, để không làm tổn thương đối phương, nhất định phải cẩn thận từng li từng tí. Khi đã hiểu được những khó khăn phải đối mặt sắp tới, chúng tôi muốn cho nhau những cái ôm ấm áp nhất có thể.

Như những gì đã nói trước đó, chúng tôi chỉ có nhau nên dù khó khăn đến mấy cũng phải tiếp tục.

Nói thật thì, Son Seungwan không còn là cô gái nhút nhát nhưng hoạt bát của vài năm trước, tôi cũng không còn là Bae Joohyun đầy nhiệt huyết phấn đấu ở Tokyo của ngày xưa. Hiện tại cảm xúc của em rất dễ kích động, đôi khi không biết vì sao lại khóc thút thít. Nếu tôi không trả lời tin nhắn hay cuộc gọi của em như mọi lần, thì thời gian và độ khó của việc dỗ dành sẽ tăng lên gấp đôi. Chỉ cần tôi liên lạc với Park Sooyoung mà không nói với em, khả năng cao chiến tranh lạnh vài ngày hoặc to tiếng cãi vã đang chờ đợi hai chúng tôi.

Tôi cũng không nghĩ mình tốt hơn em ấy bao nhiêu đâu, mặc dù tính khí khó có thể tự mình nhận thức được. Nhưng rõ ràng là tâm trạng của tôi có sự thay đổi rất lớn, chính là suy nhược thần kinh và hay lo nghĩ bất thường. Tim tôi không tốt lắm vì vậy không chịu được những âm thanh ồn ào náo nhiệt, khi ở trong hoàn cảnh như vậy sẽ bị hoảng sợ, nên đôi khi đối mặt với sự chất vấn của Son Seungwan là một thử thách đối với tôi.

Mệt mỏi. Tôi rất mệt mỏi, Son Seungwan cũng mệt mỏi. Tôi biết đây là điều nhất định phải đối mặt, cho đến một ngày sự nhẫn nại và bao dung của cả hai mài nhẵn đi những gai nhọn đó, chúng tôi mới có thể toàn tâm toàn ý ôm nhau như ngày xưa.



Ngay khi cái lạnh mùa đông tan dần, Son Seungwan đưa tôi đi ngắm hoa anh đào. Đầu gối của tôi được chẩn đoán bị viêm bao hoạt dịch sau cú va chạm với taxi trong lần chạy đuổi theo đó, vì vậy kế hoạch ban đầu là leo núi ngắm hoa phải hủy bỏ. Thay vào đó Son Seungwan đã tìm một nơi có thể đến bằng ô tô và khởi hành vào sáng sớm. Cứ tưởng chúng tôi đến sớm lắm rồi nhưng không ngờ rất nhiều người còn đến sớm hơn chúng tôi nữa, một vài gia đình dưới cây hoa anh đào trải đệm ngồi trò chuyện vui vẻ, các cô chú không quen biết nhau tụ tập một chỗ chơi oẳn tù tì, như thể mùa xuân đang về, không khí cảnh sắc bừng bừng sức sống.

"Mẹ ơi, mẹ ơi!"

Một cô bé chạy đến ôm lấy Son Seungwan đang nửa quỳ dưới đất sắp xếp thảm ngồi. Khi Son Seungwan quay lại, cô bé phát hiện ra đó không phải là mẹ của mình, oa một tiếng khóc lên.

"Sao vậy, bé con?" Tôi sờ sờ đầu của cô bé, "Bé bị lạc mẹ rồi sao? Dì sẽ dẫn bé đi tìm mẹ, được không nè?"

Lời còn chưa nói hết, mẹ của cô bé đã tìm đến, một bên cúi đầu xin lỗi một bên nhận lại con. Son Seungwan lặng lẽ nhìn đứa trẻ đi xa, cúi đầu tiếp tục sắp xếp hộp cơm đặt lên trên thảm ngồi.

Tôi chưa từng trải qua những chuyện Son Seungwan đã đối mặt, rất khó để hiểu được tâm tình của em ấy lúc này, cũng không biết an ủi như thế nào để lòng em cảm thấy dễ chịu hơn. Tôi cố ý nhặt một vài cánh hoa anh đào dán lên trán, học theo giọng điệu của một nghệ sĩ hài:

"Tên nhóc thúi không tinh mắt này, ngươi không thấy phân trên trán ta à? Mau giúp ta lấy nó xuống!"

Son Seungwan nhìn dáng vẻ của tôi, khóe miệng nhướn nhướn một cách khó khăn trong lúc đưa tay phủi những cánh hoa trên trán tôi. Tôi ngồi xuống cạnh và vòng tay ôm lấy vai em.

"Chuyện khác chị không biết. Nhưng mà, chị nghĩ đây là sự lựa chọn tốt nhất cho em và bé con."

"Thật sự là lựa chọn tốt nhất sao?" Son Seungwan vành mắt đỏ hoe, "Chị cũng nghĩ như vậy sao?"

Một cơn gió thổi qua, những cánh hoa hồng phấn rời khỏi thân cây bay lả tả khắp nơi. Trẻ con hào hứng chạy xung quanh, thi xem ai bắt được nhiều cánh hoa nhất.

"Bé con không cách nào thưởng thức khung cảnh hoa anh đào đẹp như thế này." Tôi thổi một hơi, từ lòng bàn tay xuất hiện một cơn mưa hoa anh đào nhỏ, "Nhưng bé con cũng sẽ không vì hơn thua giữa thống khổ dai dẳng với hạnh phúc nhỏ bé của quá khứ mà cố gắng níu kéo nỗi đau. Hơn nữa, không phải ai cũng chờ đợi được hạnh phúc."

"Vậy chị có nghĩ rằng... chúng ta đã chờ đợi được hạnh phúc?"

"Chị..."

Tiếng ca hát cách đó không xa vang đến cắt ngang lời nói của tôi, đám đông đang ngắm hoa anh đào cũng dần dần bị thu hút. Thì ra vài cặp đôi trẻ tuổi đã dựng lên một sân khấu đơn giản, tay cầm guitar, keyboard và micro, đang hát <Seasons> của Ayumi Hamasaki. Sẽ luôn có những hoạt động như thế này mỗi khi bạn thưởng ngoạn hoa anh đào, tóm lại không có gì đáng ngạc nhiên. Mọi người lặng lẽ đứng trước sân khấu nghe họ ca hát. Dường như chỉ có lúc này, mọi người mới có thể an tĩnh lắng nghe thanh âm của người khác. Tôi và Son Seungwan đứng giữa đám đông, tôi bí mật nắm lấy tay em, em ấy trong tiềm thức muốn rút ra, nhưng đã bị tôi giữ lại.

"Sẽ không ai nhìn thấy đâu." Tôi thì thầm.

Tôi cố chấp nắm tay em không chịu buông, cuối cùng Son Seungwan cũng thôi vùng vẫy nữa mà siết chặt tay tôi.

"Chỉ có vài người chúng tôi hát với nhau, rất là nhạt nhẽo! Chà, bây giờ," giọng nữ chính cười nói sau khi bài hát kết thúc, "Có ai sẵn sàng lên sân khấu hát cùng chúng tôi không nè?"

Tôi cố tình vòng tay ra sau lưng Son Seungwan và chỉ chỉ đầu cô ấy. Giọng nữ chính nhìn thấy hành động của tôi, cười ranh mãnh và đưa micro về phía chúng tôi. "Vậy thì, hãy để chị gái này lên sân khấu và hát cùng chúng tôi nha."

"Hả? Tôi sao?"

Son Seungwan nhìn thấy cô ấy đang nhìn mình, em hoảng sợ nắm chặt lấy tay tôi. "Không sai, chính là bạn!"

"Đi lên hát đi." Tôi vỗ nhẹ vào lưng em như ra hiệu cho em lên sân khấu. "Em không thể, em hát đâu có hay..." "Ai nói, em hát rất hay." "Em..." "Mau lên đi."

Dưới sự cỗ vũ và động viên của mọi người, Son Seungwan bẽn lẽn đứng trước mặt mọi người. Giọng nữ chính thì thầm vài câu với em, sau đó các thành viên trong ban nhạc đã gật đầu khi cô ấy nói gì đó. Đoạn dạo đầu quen thuộc vang lên, và ngay lập tức tôi nhận ra đó là bài hát gì.

あの日あの时あの场所で

君に会えなかったら

仆等はいつまでも

见知らぬ二人のまま

Đây thật sự là một bài hát rất được đón nhận nha. Đám đông ngắm hoa anh đào đã ngâm nga theo giọng hát của Son Seungwan, cuối cùng chuyển thành một dàn đồng ca lớn. Tôi đứng dưới sân khấu nhìn Son Seungwan trên sân khấu một lần nữa vì âm nhạc mà vui vẻ, như thể cô gái nhút nhát nhưng hoạt bát của vài năm trước đã trở lại bên cạnh tôi.

"Này, chị ơi," chàng trai trẻ tuổi bên cạnh lấy cùi chỏ chọc chọc tôi, "Người trên sân khấu là bạn gái của chị đúng không?"

"Hả?" Tôi sững sờ, trong tiềm vô thức nhanh chóng phủ nhận, "Không, không phải..."

"Ầy ầy, không sao đâu, em cũng không để ý những chuyện đó." Chàng trai giơ ngón tay cái lên, "Chị biết mà, đã là thế kỷ 21 rồi, chị đừng lo những chuyện này nữa."

"Chị ơi, bạn gái của chị rất đẹp!" Bạn gái ở bên cạnh chàng trai cũng lên tiếng: "A, chị ơi, chị cũng rất đẹp!".

Một cơn gió lại đến, đem mưa hoa anh đào xuất hiện lần nữa. Son Seungwan đứng dưới mưa hoa anh đào, ôm mirco, đôi mắt mang theo đầy ý cười nhìn tôi. Chàng trai và bạn gái của cậu ấy chỉ nói vài lời với tôi, trong tim tôi lại dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm và xúc động chưa từng trải qua trước đây. Đúng vậy nha, bạn gái của tôi rất đẹp, và tôi cũng rất đẹp.

"Cảm ơn các bạn."




---------

Mình đã đăng lại rồi đây. Cảm ơn mọi người đã chờ mình đến khi minh quay lại *bow 90 độ* 🥺🥺🥺
Dù lâu rồi mình mới edit tiếp, mạnh cảm xúc có ngắt quãng nhưng mà lúc edit chương này mình thật sự thấy vui cho BJH và SSW 🥺🥺🥺 Hy vọng mọi người có thể tiếp tục thưởng thức truyện nha, vì truyện cũng sắp hết rồi.

Một lần nữa cảm ơn mọi người vẫn ủng hộ truyện mình edit 🥺🥺🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro