TG4 Nữ phụ vườn trường ác độc 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit+beta: apun

Nhà Tống Nghiên.

Tống Nghiên đang chuẩn bị bữa tối ở trong căn bếp hẹp hòi.

Trong phòng bếp chỉ có ánh đèn mờ ảo, Tống Nghiên cúi đầu nhìn hơi nước cùng mùi thơm của cháo trắng đang sôi trào, tiếng cười nói vui vẻ trong phòng khách từ lúc nào đã vọng vào tai.

"Bà ơi, đôi mắt của bà càng ngày càng tốt ạ, không bao lâu nữa phỏng chừng còn nhìn rõ hơn cả con!" Thanh âm Khương Phỉ ngọt ngào tự nhiên vang lên trong phòng khách nhỏ, mang theo chút ngoan ngoãn làm người nhảy nhót.

Bà lão cười không ngừng: "Phỉ Phỉ, con lại nói đùa, ta đều già rồi, chỉ mong có thể thấy rõ đồ vật, không gây thêm phiền toái nữa là tốt rồi!"

"Bà đâu có già nào" Khương Phỉ không phục, "Một chút cũng không già, càng ngày càng trẻ, còn có thể lại hưởng phúc vài chục năm nữa cơ!"

"Con bé này," ngoài miệng oán giận, nhưng bà lão cười đến càng thêm vui vẻ, " đúng là biết cách nịnh người......"

"Con không có mà, đều là nói thật."

"......"

Thanh âm bên ngoài vẫn tiếp tục.

Tống Nghiên mím môi, nghe tiếng cười ở phòng khách, lại nhìn hơi nhước bốc lên trước mặt, lông mày cau lại.

Khương Phỉ sao lại diễn tốt như vậy? Ở trước mắt anh và trước mắt bà ngoại, hoàn toàn là hai gương mặt.

Trước mặt anh, vênh mặt hất hàm sai khiến, y như một con khổng tước cao ngạo.

Trước mặt bà anh, lại ngoan ngoãn ngọt ngào.

Tống Nghiên nhịn không được liếc nhìn phòng khách, Khương Phỉ đang hướng dẫn bà anh cách xoa bóp bắp chân.

Anh dừng một chút, trong nháy mắt như được quay lại thời niên thiếu.

Buổi tối đi học về, bà ngoại ra ngoài chưa trở lại, anh ngồi chờ bà ở nhà hàng xóm, ngồi trong góc sô pha, nhìn người già trong nhà đó trêu ghẹo cháu gái, con trai cùng con dâu đang bận rộn trong bếp, hương thơm thức ăn bay ngào ngạt.

Ồn ào nhốn nháo, thực phong phú.

Nhưng tính tình anh lạnh nhạt, bà ngoại mỗi ngày đều bận rộn kiếm tiền, trong nhà luôn luôn quạnh quẽ.

Hiện tại ngẫm lại, tựa hồ...... chưa bao giờ náo nhiệt như hôm nay.

Bà ngoại cũng đã lâu không vui vẻ như vậy.

Cháo trắng sủi bọt.

Tống Nghiên định thần lại, lấy muỗng khuấy cháo.

Bên ngoài hai người vẫn đang cười.

Tống Nghiên cúi đầu, bày đồ ăn ra đĩa, bưng hai bát cháo trắng đến trên bàn trà.

"Cảm ơn bạn học Tống." Khương Phỉ ngẩng đầu nhìn anh cười.

Tống Nghiên dừng lại, hơi nhíu mày: "Cậu không trở về nhà?"

"Tiểu nghiên!" Khương Phỉ còn chưa nói, bà cụ đã không vừa ý nhìn anh, "Phỉ Phỉ tới kiểm tra mắt cho bà, giữ con bé lại ăn một bữa cơm thì có làm sao?"

Tống Nghiên sững người, đảo mắt nhìn về phía Khương Phỉ, người đối diện nhướn mày vô tội lại đắc ý nhìn mình.

"Bà ơi, bạn học Khương đã quen ăn cao lương mỹ vị, khả năng không quen đồ ăn của chúng ta." Anh nhàn nhạt nói.

Bà lão hình như cũng có phản ứng, nhìn về phía Khương Phỉ định nói gì đó.

"Sao lại ăn không quen chứ?" Khương Phỉ cầm lấy bát đũa, đưa tới trước mặt bà, lại nhìn về phía Tống Nghiên, "Cho nên, bạn học Tống, phiền bạn lấy thêm một bát nữa nha."

Bà cụ bật cười.

Tống Nghiên nhìn cô hai giây, xoay người một lần nữa trở về phòng bếp, khi trở ra, trong tay cầm thêm một bộ bát đũa.

Khương Phỉ cười một cái, chậm rãi gắp một miếng thịt vào trong bát bà anh: "Bà ơi, bà ăn nhiều một chút ạ."

Bà lão mặt mang ý cười, liên tục gật đầu nói tốt.

Hoàn toàn bỏ Tống Nghiên qua một bên.

Ăn cơm tối xong, bà lão cũng mệt mỏi, trước khi trở về phòng nghỉ ngơi còn không quên dặn dò Tống Nghiên: "Tiểu nghiên, nhớ đưa Phỉ Phỉ trở về."

Tống Nghiên gật đầu.

Cho đến khi cửa phòng ngủ chính đóng lại, độ ấm trong mắt Tống Nghiên cũng giảm xuống, anh nhìn Khương Phỉ: "Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?"

"Cái gì? làm cái gì?" khóe môi Khương Phỉ ngoan ngoãn cười, đi đến trước mặt anh: "Tiểu nghiên, đưa tôi trở về đi."

Tống Nghiên nhíu mày, nhìn cửa phòng ngủ chính đang đóng chặt, xoay người lấy chìa khóa ra khỏi nhà.

Hơn 8 giờ tối, đèn đường trong khu dân cư cũ hơi mờ mịt.

Tống Nghiên vừa đẩy xe đạp, vừa liếc nhìn Khương Phỉ đang đi theo sau: " Bạn học Khương, tôi đã đồng ý mọi yêu cầu của cậu, hy vọng cậu về sau không cần diễn kịch trước mặt bà tôi."

Khương Phỉ nhướng mày: "Diễn kịch?"

Tống Nghiên trầm giọng nói: "Bà tôi vẫn luôn ở một mình, tuy có cô đơn chút, lại khó khăn lắm mớ sống sót được, cậu không cần dùng mưu mô đó đối xử với bà, làm bà thương tâm."

"Mưu mô?" Khương Phỉ đi đến trước mặt Tống Nghiên, trên đầu là ngọn đèn đường màu vàng mờ ảo, cô ngẩng đầu nhìn anh, rồi từ từ đến gần anh, chỉ cách anh một ngón tay.

Tống Nghiên cứng lại, trực giác muốn tránh đi.

Khương Phỉ cười khẽ một tiếng: "Cậu yên tâm, tôi đối với bà cậu, so với cậu chân thành hơn rất nhiều."

Tống Nghiên cau mày.

Khương Phỉ rụt người lại, chậm rãi đi về phía trước hai bước, sau đó quay đầu nhìn anh: "Cậu không phải đang tìm việc sao?"

Tống Nghiên vẫn cẩn thận nhìn cô, không nói gì.

Công việc của anh, đều bị cô làm cho rối tung lên.

"Này, mặc dù tôi có thể cho cậu tất cả những gì cậu muốn, bao gồm tiền," Khương Phỉ nhướng mày cười, "Nhưng cậu đừng mong rằng tôi coi tiền như rác."

"Nếu không kiếm tiền, e rằng sau này muốn ăn cũng không mua được đồ ăn, làm sao có thể chăm sóc cho người già?"

Dứt lời, Khương Phỉ liền thấy độ hảo cảm trên đỉnh đầu Tống Nghiên dao động.

Tay Tống Nghiên đẩy xe đạp hơi siết chặt.

Mối quan hệ đáng xấu hổ này với cô là một điều sỉ nhục với anh.

Mặc dù anh sẽ không bao giờ nhận tiền của cô, nhưng anh nghĩ cô sẽ dùng nó để làm bẽ mặt anh.

Lại không nghĩ rằng, cô cũng có mặt hợp lý hiếm hoi như vậy.

"Đúng rồi, trước kia cậu cuối tuần sẽ đi làm gia sư, đúng không?" Khương Phỉ đột nhiên nghĩ đến cái gì.

Tống Nghiên hoàn hồn: "Ừm."

"Cậu hiện tại cũng không có việc gì làm, không bằng dạy tôi đi," Khương Phỉ tùy ý nói, "Dù sao tôi mới vừa chuyển tới ban các cậu, không theo kịp chương trình học. Học phí, liền tính theo như trước đi, một tuần bảy ngày......"

"Khương Phỉ." Tống Nghiên ngắt lời, nhìn chăm chú cô chừng hai giây, "Cậu biết rõ hơn ai hết lý do tôi mất việc. Hơn nữa tôi sẽ tự mình đi tìm việc, cậu có thể mời gia sư khác."

Khương Phỉ nhíu mày: "Cậu cự tuyệt tôi?"

Tống Nghiên nghĩ đến yêu cầu trước đây của cô, sắc mặt đông cứng lại.

Khương Phỉ lại nói: "Tôi cũng không phải loại người vô cớ gây sự," cô cười cười, "Không phải cậu nói sẽ nỗ lực kiếm tiền trả lại tôi sao, sau đó hoàn toàn giải trừ quan hệ của chúng ta? Tiền dạy thêm cũng là tiền mà."

Tống Nghiên nhìn cô chăm chú, anh biết chính mình không có lý do cự tuyệt.

Cô đối với Thẩm Phóng thật đúng là quyết chí không thay đổi, ngay cả thời gian ngoại khóa của anh cũng chiếm cứ.

"Chỉ có cuối tuần." Cuối cùng, Tống Nghiên cúi đầu trầm giọng nói.

Anh không cần tiền bố thí từ tay cô.

Khương Phỉ cười: "Được a," cô nghĩ, "Ngày mai không phải thứ bảy sao? Vậy từ ngày mai bắt đầu."

Tống Nghiên rũ mắt, ngồi lên xe đạp.

Khương Phỉ ngồi ở ghế sau, một tay ôm lấy anh eo.

Cơ thể Tống Nghiên vẫn cẳng thẳng bởi sự đụng chạm của cô.

Dọc theo đường đi hai người không nói chuyện, Tống Nghiên đưa Khương Phỉ tới cổng khu biệt thự liền đạp xe rời đi.

Khương Phỉ nhìn bóng lưng anh, thân ảnh mặc áo sơ mi màu trắng dưới ảnh đèn đường càng thêm hiu quạnh.

Khương Phỉ thu hồi ánh mắt, xoay người vào biệt thự.

Phía trước đột nhiên ánh đèn chói lọi chiếu đến trước mặt cô.

Khương Phỉ không nhịn được vươn tay chặn ánh sáng, sau đó thấy một bóng người đang tiến lại gần, nhất thời ngừng ở trước mặt cô: " Thân mật như vậy?"

Thẩm Phóng thanh âm.

Khương Phỉ nghiêng người, rốt cuộc thấy rõ vẻ mặt Thẩm Phóng lúc này, mặt vô biểu tình, sắc mặt âm trầm.

"Cậu không vui sao?" Khương Phỉ rũ mắt, nhàn nhạt nói.

Thẩm Phóng tức giận cười: "Tôi nên vui vì cái gì?"

Vui vì hắn ở chỗ này đợi ba giờ đồng hồ, chờ đến khi cô được Tống Nghiên đưa về?

Hay cao hứng khi thấy cô ngồi ở trên chiếc xe đạp cũ cười vui vẻ, nhưng khi thấy hắn sắc mặt liền căng chặt?

Khương Phỉ chần chờ vài giây, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Phóng: "Như cậu mong muốn, không phải sao?"

Thẩm Phóng hô hấp cứng lại, sắc mặt tái nhợt.

Khương Phỉ cười: "Thẩm Phóng, kỳ nghỉ đi qua, tôi nếu đã đáp ứng cậu đi tiếp cận Tống Nghiên, tôi sẽ làm thật tốt, cậu không cần phải diễn trò' đối xử rất tốt' với tôi nữa."

"Nghe nói Nguyễn Đường cùng cậu thân cận hơn rất nhiều, chúc mừng cậu."

Nói xong, Khương Phỉ vòng qua hắn đi vào biệt thự.

"Khương Phỉ!" thanh âm Thẩm Phóng khàn khàn, lại mang theo tràn đầy không cam lòng, "Cậu nói xem, tôi cùng Nguyễn Đường ở bên nhau thế nào?"

Khương Phỉ hơi khựng lại.

Thẩm Phóng nhận thấy được cô chần chờ, hai mắt hơi sáng lên.

Nhưng mà giây tiếp theo, Khương Phỉ nói: "Chúc cậu cùng Nguyễn Đường hạnh phúc."

Dứt lời, đi thẳng vào biệt thự.

Thẩm Phóng vẫn đứng tại chỗ, tay nắm chặt, móng tay mấy ngày chưa cắt tỉa ghim vào lòng bàn tay.

Cô thế mà, lại chúc hắn cùng Nguyễn Đường hạnh phúc?

Thật lâu sau, Thẩm Phóng mở hai bàn tay ra, nhìn vết máu hình lưỡi liềm trong lòng bàn tay, rồi sau sờ lên khóe môi.

Hắn không tin, cô thích hắn tám năm, hiện giờ mới ngắn ngủi hơn mười ngày, liền không còn nửa điểm cảm tình.

Nếu thật sự không có, vậy nụ hôn đó là gì?

Thẩm Phóng độ hảo cảm: 90.

Khương Phỉ mới vừa đi vào sảnh chính, liền nghe thấy hệ thống thông báo.

Cô không thèm để ý mà cười cười.

Thấy Tống Nghiên đưa cô về nhà, liền bị kích thích tăng độ hảo cảm, không biết đến vũ hội, hắn sẽ thành cái dạng gì.

Cô thật càng ngày càng mong đợi.

"Khương Khương?" Đang suy tư thì có người gọi cô.

Khương Phỉ ngẩng đầu, ba Khương đang đứng ở cửa phòng khách, bên chân có mấy rương hành lý.

"Ba?" Khương Phỉ khó hiểu.

Ba Khương cười cười, đi đến trước mặt cô: "Ba và dì Văn phải ra ngoài công tác một thời gian, yên tâm, ba đều dặn mọi người rồi, dì giúp việc cùng quản gia sẽ chăm sóc con thật tốt."

Khương Phỉ gật đầu: "Vâng ạ."

"Ngoan," khương phụ xoa xoa cô đầu, do dự một chút, "Khương Khương, chờ ba ba đi công tác trở về, có chuyện muốn cùng dì Văn thương lượng với con một chút......"

Khương Phỉ nhìn vẻ mặt ba Khương, đại não nhanh chóng xoay chuyển: "Ba, có liên quan đến người nhà của dì Văn sao?"

Chính xác mà nói, cùng Giang Thố có quan hệ đi.

Vẻ mặt Khương ba hơi ngưng lại, sau đó không được tự nhiên nói: "Con...... Biết sao?"

Khương Phỉ cười: " Dì Văn cũng là người nhà của con!"

Khương ba hai mắt dáng ngời, ông thở phào nhẹ nhõm, lại khẽ thở dài: "Khương Khương lớn thật rồi."

Bên kia.

Tống Nghiên đạp xe trở lại khu dân cư, nhìn phồn hoa xung quanh dần trở nên đơn sơ, theo thói quen ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhà mình.

Đen nhánh một mảnh, hiu quạnh cô tịch.

Tống Nghiên chìm trong ảo ảnh, tiếng cười của bà ngoại và Khương Phỉ vang lên trong tâm trí anh.

Anh vội lắc đầu, đem hình ảnh dư thừa ra sau đầu, khóa kỹ xe đạp rồi lên lầu.

Một giọng nói trầm ấm mềm mại vang lên từ góc tối của cầu thang: "Tống Nghiên?"

Tống Nghiên dừng bước, theo ánh sáng nhìn về phía kia, thiếu nữ mặc váy trắng đang đứng đó, hai mắt sáng rực nhìn anh.

"Nguyễn Đường?" Tống Nghiên thì thào, trong mắt mang theo một chút kinh ngạc.

Nguyễn Đường chậm rãi từ trong bóng tối đi ra: "Tôi tới xin lỗi cậu, về chuyện trưa nay, thực xin lỗi, tôi không nên nói như vậy với cậu......"

Tống Nghiên dừng một chút, tiện đà lắc đầu: "Không sao cả."

"Vậy Tống Nghiên, cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra không?" Nguyễn Đường bước tới gần anh, tha thiết mà nhìn, "Vì cái gì cậu đột nhiên không để ý tới tôi? Cậu cùng Khương Phỉ đã xảy ra chuyện gì? Có tôi làm sai cái gì, tôi......"

"Nguyễn Đường!" Tống Nghiên ngắt lời cô, "Cậu không có làm sai cái gì."

"Vậy cậu cùng Khương Phỉ......"

Tống Nghiên nhíu mày, không nói gì.

Làm sao anh có thể nói với cô gái trước mặt về mối quan hệ của anh với Khương Phỉ.

Nguyễn Đường thấy anh không nói lời nào, trong mắt dần ảm đạm, tay bất an nắm chặt, lại lần nữa nói: "Vậy vũ hội chào mừng người mới tháng sau, tôi có thể mời cậu làm bạn nhảy không?"

Tống Nghiên mấp máy môi, nghĩ đến Khương Phỉ kiều mị cao ngạo, cô nhất định sẽ không đồng ý.

Nhưng khi cúi đầu thấy cô gái trước mắt run lên vì bất an, lời từ chối vốn định nói ra dừng lại: "Tôi...... Ngày mai cho cậu một câu trả lời, được không?"

Nguyễn Đường sửng sốt, cười gật đầu: "Được, tôi chờ đáp án của cậu."

Nói xong, cô ngập ngừng, xoay người bước ngoài.

Tống Nghiên nhìn bóng dáng cô, ở trong bóng đêm càng thêm nhu nhược, thật lâu sau nhẹ nhàng thở dài một tiếng, bước lên phía trước: "Tôi tiễn cậu."

......

Ngày hôm sau .

Khương Phỉ tiễn ba Khương cùng dì Văn xong, liền đến trung tâm mua sắm dạo một vòng, dạo đến chạng vạng tối , mới xách theo túi lớn túi nhỏ đến nhà Tống Nghiên.

Tống Nghiên dường như đang chờ cô đến, vừa gõ cửa, cửa liền được mở.

Mặc dù ở nhà, anh vẫn mặc sơ mi trắng quần đen, trên bàn trà có tài liệu dậy kèm, thấy đồ vật trên tay Khương Phỉ, anh ngẩn người, sau đó cúi người tiếp lấy túi lớn túi nhỏ.

"Cảm ơn."

Khương Phỉ nhìn xung quanh một vòng, "Bà bà đâu?"

Tống Nghiên nghe cô gọi "Bà bà" đến thuận miệng, dừng một chút mới nói: "Đang nghỉ ngơi."

Vừa dứt lời, giọng nói bà cụ từ phòng ngủ chính truyền đến: "Phỉ Phỉ đến rồi đấy à?"

Khương Phỉ đứng dậy đi về phía phòng ngủ chính.

Tống Nghiên đặt túi giấy trong tay xuống sô pha, nghe tiếng cười nói quen thuộc trong phòng truyền đến, cả căn phòng trở nên ấm áp hơn hẳn.

Chính anh cũng không biết, Khương Phỉ và bà anh trở nên quen thân với nhau từ khi nào.

Không biết bao lâu, Khương Phỉ từ trong phòng bước ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tống Nghiên quan sát động tĩnh của cô, nghĩ đến những gì cô nói vào đêm hôm đó, cô nói, cô chân thành với bà anh hơn là với anh.

Có lẽ...... Cô nói thật?

"Tôi có lời muốn nói với cậu." Tống Nghiên đứng lên, nhìn cô.

"Vừa vặn, tôi cũng có," Khương Phỉ cười, lục trong túi giấy mang theo, đưa cho Tống Nghiên ba cái trong đó, "Cậu đi thử bộ lễ phục này."

"Lễ phục?"

"Đúng vậy," Khương Phỉ gật gật đầu, đẩy anh vào phòng tắm, "Mau đi thử đi."

"Tôi không cần......"

"Bữa tiệc chào mừng tháng sau, cậu sẽ là bạn nhảy của tôi," Khương Phỉ ngắt lời anh, "Cậu mặc hay không cũng không sao cả, nhưng cậu không thể làm mất mặt tôi."

Tống Nghiên thân hình cứng đờ, ánh mắt ảm đạm, vẻ mặt đầy tức giận cùng vô lực sau khi chịu nhục.

"Đúng rồi, cậu vừa nãy muốn nói cái gì?" Khương Phỉ ngẩng đầu nhìn anh.

Tống Nghiên khóe môi khẽ nhúc nhích, cuối cùng lắc đầu: "Không có việc gì."

Khương Phỉ nhướng mày: "Chẳng lẽ......Cậu có hẹn với giai nhân rồi?"

Tống Nghiên ngẩn người, lườm cô một cái: "Tiền lễ phục, tôi sẽ trả lại cậu." Nói xong xoay người đi vào phòng tắm.

Khương Phỉ nhìn bóng anh, bộ dáng giận mà không dám nói gì, thật chọc người trìu mến.

Cô khẽ cười một tiếng, lấy túi giấy đi vào phòng ngủ Tống Nghiên.

Thời điểm Tống Nghiên đi ra, trong phòng khách không có một bóng người, chỉ có phòng ngủ anh vừa nãy cửa còn, giờ phút này lại đóng lại.

Tống Nghiên trong lòng khó chịu, anh không thích người khác chạm vào đồ vật của anh, không khỏi bước nhanh, mở cửa định bước vào, thân ảnh màu đỏ mở cửa, đâm vào trong lồng ngực anh, mang theo mùi hương thoang thoảng.

Tống Nghiên cúi đầu nhìn, ngơ ngẩn.

Khương Phỉ mặc lễ phục buộc cổ màu đỏ, khuôn mặt kiều mị động lòng người, dây đeo mỏng manh buộc sau gáy, lộ ra bở vai trắng nõn, vòng eo nhỏ nhắn, đường cong lả lướt.

Khắc với vẻ lịch sự tao nhã trong bộ váy trắng, lúc này cô đẹp đến không kiêng nể gì, tựa hồ khung cảnh đều trở nên ảm đạm.

Khương Phỉ cũng đánh giá anh.

Tống Nghiên mặc tây trang chỉnh tề, trên người khí chất cao quý, mặt hờ hững ngũ quan lại động lòng người, lãnh đạm mang theo hơi thở cấm dục.

" Ánh mắt của tôi thực không tồi," Khương Phỉ lên tiếng trước, sau đó nhướng mày hỏi đến hợp tình hợp lý, "Nhìn tôi đẹp không?"

Tống Nghiên phản ứng lại, lui nhanh về phía sau nửa bước, đến khi không ngửi thấy hương thơm trên người cô mới dừng lại, ánh mắt nhanh chóng tránh đi khi nhìn thấy bờ vai trần của cô: "Đến giờ bổ túc rồi." Nói xong anh quay lưng rời đi.

Chỉ là chưa kịp rời khỏi phòng ngủi, cánh cửa đã bị một bàn tay trắng như tuyết từ phía sau đóng sầm lại, Khương Phỉ dựa vào cửa phòng, nhìn Tống Nghiên gần ngay trước mắt: "Hôm nay không học bổ túc."

Tống Nghiên im lặng.

Khương Phỉ nhích lại gần anh: "Tập khiêu vũ."

Tống Nghiên ngửi được mùi thơm trên người cô vọt đến, máu trong người chảy nhanh hơn, vội muốn lui về phía sau.

Khương Phỉ môi đỏ mọng khẽ mở: "Ôm tôi."

Tống Nghiên liếc nhìn vòng eo thon thả của cô, không nhúc nhích.

"Sao vậy?" Khương Phỉ khó hiểu liếc anh một cái, dứt khoát tiến lên, một tay nâng anh tay, một tay lôi kéo anh tay dừng ở trên eo mình.

Ngón tay anh run lên, lòng bàn tay nóng rực.

Anh buộc chính mình bình tĩnh trở lại, chỉ là khiêu vũ mà thôi.

"Cậu có thể khiêu vũ không?" Khương Phỉ dựa vào trong lòng anh, nghiêm túc hỏi.

Tống Nghiên rũ mắt không nói gì, cũng không nhìn cô.

Trong căn phòng chật hẹp, không có tiếng nhạc, hai người an tĩnh mà nhảy điệu Waltz.

Mỗi bước nhảy, đều thực ăn ý, tựa như đã từng tập đi tập lại hàng nghìn lần.

Chỉ là, tay chân Tống Nghiên rất cứng.

Điệu nhảy kết thúc, Tống Nghiên cơ hồ lập tức muốn buông Khương Phỉ ra.

Khương Phỉ kéo anh lại: "Nhảy tạm ổn rồi, nhưng cậu phải giúp tôi một việc."

Tống Nghiên thói quen mà cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lại nhanh dời đi: "Việc gì?"

Khương Phỉ trầm mặc, đi đến trước mặt anh, chậm rãi tới gần anh, chậm rãi nói khi anh muốn lui về phía sau: "Không được lui."

Tống Nghiên cứng người.

Khương Phỉ cuối cùng cũng dừng lại khi chỉ còn cách anh một đốt ngón tay, nhìn xuống môi anh, nghiêm túc hỏi: "Cậu đã từng hôn chưa?"

Tống Nghiên hô hấp đều ngừng lại, chỉ nhìn thấy môi đỏ mọng trước mắt khép mở, cô đang nói cái gì, anh nghe không rõ ràng: "Cái gì......"

Anh vừa muốn hỏi lại.

Giây tiếp theo, trên môi truyền đến một trận tê dại.

Khương Phỉ một tay ôm sau gáy ánh, hôn lên khóe môi anh, môi đỏ mềm ấm nhẹ nhàng dừng ở trên môi anh.

Tống Nghiên thân mình cứng đờ, quên luôn việc né tránh.

Khương Phỉ hơi hơi hé miệng, hàm răng cắn môi dưới anh một chút, rồi sau đó dùng đầu lưỡi liếm qua nơi vừa cắn, không ngừng tiến tới gần anh.

Tống Nghiên trực giác có cái gì đó bùng nổ trong đầu, tim đập nhẹ một cái, bị cô tiến tới, anh chỉ có thể lui về phía sau cho đến khi đụng phải giường, cả người ngã trên giường.

Khương Phỉ cũng ngã theo xuống, đè anh ở dưới thân, môi càng thêm hồng nhuận, bóng loáng.

Căn phòng nhỏ tràn ngập ái muội khô nóng.

"Kỹ thuật hôm của cậu quá tệ." Khương Phỉ rời môi anh, trên cao nhìn xuống, như đang đánh giá gì đó.

Ý thức Tống Nghiên đột nhiên trở về, cả người giống như vừa mới tỉnh táo lại: "Không biết xấu hổ!"

Vừa nói anh vừa dẩy Khương Phỉ ra, đứng dậy tránh sang một bên, ánh mắt kinh ngạc, sắc mặt phiếm hồng, hô hấp dồn dập.

Khương Phỉ ngã vào trên giường, cũng không tỏ vẻ khó chịu, chậm rãi ngồi dậy nhìn anh.

Tống Nghiên nhìn vết son mờ trên, cau mày: "Tôi không phải đồ chơi để cậu muốn làm gì thì làm." Thanh âm nghẹn ngào, mang theo tiếng thở dốc không rõ ràng.

Khương Phỉ như cũ không nói gì.

Tống Nghiên nhanh chóng xoay người: "Nếu hôm nay cậu không muốn học thì dời sang hôm khác." Nói xong liền rời đi.

Khương Phỉ nhìn theo bóng lưng anh đang nhanh chóng bước vào phòng tắm.

Thật là tội lỗi.

Nhưng mà......

Tống Nghiên độ hảo cảm lên tới 20, thậm chí lúc này vẫn đang dao động hỗn loạn.

Khương Phỉ đứng dậy, đi ra khỏi phòng, lúc ngang qua phòng tắm thì dừng lại, gõ cửa.

Tống Nghiên phớt lờ.

Khương Phỉ từ từ nói: " Túi giấy trên sô pha, là quà cho bà bà."

Đợi một hồi lâu, Tống Nghiên vẫn mặc kệ cô.

Khương Phỉ: "......"

Điều này đã gây ra bao nhiêu tổn thương cho trái tim non nớt của anh?

Cảm thấy bị thương tổn còn tăng độ hảo cảm?

Khương Phỉ nhún vai, mở cửa rời đi.

Nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên, tiếng vòi nước trong phòng tắm cũng dần ngừng lại.

Tống Nghiên soi mình trong gương, mặc dù đã rửa sạch, nhưng trên môi vẫn còn vết son của Khương Phỉ còn có...... dấu răng cô vừa cắn.

Tống Nghiên yết hầu căng thẳng, lòng tràn đầy khuất nhục cùng phẫn hận, nhưng mà...... Anh vốn chán ghét người khác chạm vào anh, hiện giờ lại tìm không thấy nửa điểm chán ghét.

Thậm chí, trong lồng ngực vẫn vương vấn mùi của cô.

Tống Nghiên nhanh chóng tỉnh táo lại, cởi lễ phục, mặc quần áo của mình.

Mãi cho đến khi cất lễ phục vào hộp quà, thần sắc mới bình tĩnh trở lại.

Một nụ hôn không có cảm xúc, nghĩa là không có gì.

Khương Phỉ cùng lắm chính là cảm thấy chơi vui thôi.

Anh cũng không có tâm tư và thời gian chơi trò tình cảm ấu trĩ như vậy với cô.

"Tiểu nghiên?" tiếng bà ngoại vọng ra từ phòng khách.

Tống Nghiên đẩy suy nghĩ dư thừa đầu ra, không thể lại suy nghĩ!

Anh đi vào phòng ngủ chính: "Bà ngoại?"

"Phỉ Phỉ đi rồi sao?" bà lão nhìn anh.

Tống Nghiên cứng lại: "Vâng."

Thấy bà cụ còn muốn hỏi, Tống Nghiên xoay người: "Con đi làm bữa tối."

Phía sau, bà lão nhìn bóng dáng anh, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Tối nay, Tống Nghiên cùng bà mình hai người an tĩnh dùng bữa tối, giống như trước đây.

Chỉ trừ bỏ bà anh ngẫu nhiên hỏi một tiếng: "Sao không giữ Phỉ Phỉ ở lại ăn cơm tối a?"

Tống Nghiên nghe bà ngoại nói, chỉ biết cúi đầu trầm mặc.

Buổi tối, sau khi chườm xong chân cho bà lão, Tống Nghiên mới trở về phòng mình, nhìn trên giường không khỏi nghĩ đến cảnh tượng Khương Phỉ đè mình.

Tống Nghiên sắc mặt trầm xuống, thu hồi ánh mắt.

Chỉ là đem tiền lễ phục cùng quà mà cô mua tặng bà anh, ghi nhớ từng khoản một.

Tống Nghiên nằm ở trên giường đọc sách, lại đọc không đi vào, muốn ngủ, nhung lăn lộn mãi ngủ không được.

Luôn có mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi, chỉ cần ngửi thôi cũng khiến người ta cảm thấy xốn xang.

Tống Nghiên ngồi dậy, theo hướng mùi hương ngửi ngửi liền thấy váy trắng treo trên thành ghế.

Đó là quần áo Khương Phỉ mặc trước khi đổi lễ phục, cô không có lấy đi.

Tống Nghiên ngẩn người, khó chịu một hồi, vươn tay túm quần áo, nhét và góc trong của tủ.

Mùi hương rốt cuộc phai nhạt rất nhiều.

Tống Nghiên nằm lại trên giường, mùi hương kia chưa hề biến mất.

Tống Nghiên chau mày, giây tiếp theo đột nhiên nghĩ đến cái gì, cúi đầu nhìn chăn trên người.

Lần trước, Khương Phỉ ngủ ở phòng anh, cùng chiếc chăn bông này.

Tống Nghiên mím chặt môi, đem chăn cả gối đặt vào góc tường, vẫn cảm thấy trong lòng nôn nóng bất an, dứt khoát đứng dậy ra phòng khách.

Đêm nay, Tống Nghiên ngủ trên sô pha.

Trước khi ngủ, anh nghĩ đi nghĩ lại từng món anh đã nợ Khương Phỉ.

Chờ đến khi trả hết, cũng là lúc anh cùng Khương Phỉ hoàn toàn chấm dứt mối quan hệ đầy nhụ nhã này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro