TG4 Nữ phụ vườn trường ác độc 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: ap52hz

Sáng sớm.

Khương Phỉ vươn vai, độ hảo cảm của Tống Nghiên tăng, mang đến cho cô một đêm ngủ ngon.

Tính thời gian, lúc này người của Tống gia hẳn là đã tìm được Tống Nghiên, nghĩ đến khoảng thời gian tiếp theo, bởi vì vấn đề thân thế, anh sẽ rất bận rộn.

Vừa vặn lần sau gặp mặt, có thể thanh toán toàn bộ.

Thiếu gia nhà họ Tống, không đến mức không thể bỏ ra một chút tiền.

Mà Thẩm Phóng, nghe nói hắn bị trong nhà ép buộc vào công ty, trước đây hắn sẽ chống đối, không biết vì sao, lần này lại ngoan ngoãn đi làm.

Đang miên man suy tư, cửa phòng bị gõ nhẹ hai lần, giọng nói a di thanh truyền đến: "Tiểu thư, Giang tiểu thiếu gia tới."

Giang Thố.

Khương Phỉ tỉnh táo lại, nhíu mày, trong khoảng thời gian này ở chung cùng tiểu không lâu lắm, nhưng độ hảo cảm cơ hồ không có gì biến hóa, cho dù thỉnh thoảng có dao động cũng là dao động đi xuống.

Sau đó hai mày nhanh chóng giãn ra, hôm nay là một ngày đặc biệt, thích hợp để tiểu biến thái trải nghiệm một chút chân tình thực sự.

Đi ra ngoài, Khương Phỉ đứng ở hành lang tầng hai, liếc mắt một cái liền thấy thiếu niên áo trắng đang đứng ở cửa phòng khách tầng một.

Thiếu niên hơi ủ rũ, tóc mái trước mắt che đi hai mắt mờ sương, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu nhìn lên trên lầu.

Khương Phỉ mặc váy hai dây màu trắng, không mang giày, chân trần bước trên sàn tối, lon ton chạy xuống lầu, lông mày nhíu lại, trong mắt lóe lên tia sáng đứt quãng: "Tiểu Thố."

Giang Thố nheo mắt nhìn váy trên người cô, màu trắng chói mắt, khiến người ta muốn nhuộm đen.

Cậu cúi đầu liếc nhìn ngón chân trắng nõn của cô, ngoan ngoãn mỉm cười: "Chị."

Khương Phỉ đi đến trước mặt cậu: "Nếu tới rồi, vậy cùng nhau làm a!" Nói, cô quay đầu nhìn a di, "A di nghỉ ngơi trước đi ạ."

A di nhìn hai người, gật đầu đi ra ngoài.

"Làm?" Giang Thố nhìn Khương Phỉ.

"Đúng vậy," Khương Phỉ cười, "Hôm nay là sinh nhật dì, chúng ta tự tay làm bánh cho dì a."

Giang Thố dừng một chút, ánh mắt lạnh lẽo.

Cậu thậm chí còn không biết sinh nhật của người phụ nữ mà cậu nên gọi là mẹ.

Lần nữa giương mắt lên, lại là một bộ dáng vô hại, chần chờ nói: "Làm bánh kem?"

"Sinh nhật đương nhiên phải ăn bánh kem a......"

"Tôi biết." Giang Thố ngắt lời cô, đương nhiên cậu biết, chỉ là cậu chưa từng ăn mà thôi.

Sinh nhật của cậu, chưa bao giờ tốt đẹp.

Nhưng cũng không cần phải nói cho cô.

Khương Phỉ mang giày xong, trực tiếp đi vào phòng bếp.

Giang Thố nhìn cô, dừng một lát, đi vào phía sau cô.

Ánh nắng ban mai lọc qua cửa sổ, vừa vặn chiếu ngay vào trên người cô.

Cô đang chăm chú tách lấy lòng đỏ trứng gà, làn da lộ ra ngoài trắng như ngọc, không một chút tì vết.

Giang Thố duỗi tay chạm vào cánh tay của chính mình, cậu cùng cô hoàn toàn tương phản nhau.

Một con chó điên.

Một đại tiểu thư.

"Đây là máy đánh trứng." Khương Phỉ đột nhiên quay đầu, cầm lấy máy đánh trứng đưa tới trước mặt Giang Thố.

Giang Thố tỉnh táo lại, nhìn máy đánh trứng nhíu mày: "Cái gì?"

Khương Phỉ lấy bát lòng trắng trứng giao cho cậu, "Tiểu Thố, đừng lười biếng, em qua bên kia đánh lòng trắng trứng đi." Nói xong, cô cười với cậu, xoay người đi xử lý nguyên liệu nấu ăn khác.

Giang Thố nhìn bóng dáng cô, lại cúi đầu nhìn máy đánh trứng trong tay cùng lòng trắng trứng, trong lòng một trận mờ mịt.

Cậu chưa bao giờ vào bếp chứ đừng nói đến những chuyện như vậy.

Một lúc sau, cậu bước đến bên cạnh ngồi xuống, bật công tắc máy đánh trứng lên, lòng trắng trứng bất ngờ bị đánh tan tứ tung.

"Phốc......" Khương Phỉ cười một tiếng.

Giang Thố ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Khương Phỉ mím môi, đi đến bên người cậu, vươn tay cầm lấy mu bàn tay cậu, cầm máy đánh một vòng: "Em phải giữ bát lòng trằn trứng."

Giang Thố nhìn bàn tay cô bao phủ lấy tay mình, lòng bàn tay cô thực mềm mại, không khác biệt lắm trong tưởng tượng của cậu, trên người cô nhàn nhạt mùi nắng.

Giang Thố khẽ nhắm mắt, khẽ ngửi hương vị này, nghĩ đến người sạch như vậy sẽ có một ngày trở thành người giống cậu, trong lòng không khỏi run lên vì kích động.

"Được rồi, em tự đánh thử xem." Khương Phỉ thu hồi tay, nghiêng đầu cười nhìn mắt cậu, xoay người trở về chỗ cũ.

Giang Thố hoàn hồn, đánh lòng trắng trứng từng chút một. Cậu không bao giờ biết rằng lòng trắng trứng trong suốt có thể được đánh bông như kem.

Cậu chỉ biết cách để đánh người đau nhất, còn có...... làm sao để giảm thương tích khi bị đánh.

"Được không?" Khương Phỉ thuận miệng hỏi.

Giang Thố vẫn nhìn lòng trắng trứng trong bát, không nói gì.

Khương Phỉ đi tới chỗ cậu liếc nhìn lòng trắng trứng: "Tốt lắm." rồi đổi lòng trắng trứng lấy lòng đỏ trứng cho cậu, liếc nhìn bột mì trên tóc Giang Thố: "Sao vậy?"

Cô thuận tay vỗ nhẹ tóc của cậu cho bột bay đi.

Phải nói rằng tiểu biên thái tâm lý thay đổi vặn vẹo, nhưng tóc vô cùng mềm mại.

Giang Thố thân thể cứng đờ, khi nhận ra mình vừa mới thất thần, trái tim chùng xuống, trở nên bị động.

Một hồi lâu, Giang Thố ngẩng đầu nhìn về phía Khương Phỉ, trầm tư một lát ngượng ngùng cười: "Chị, đây là khen thưởng sao?"

"Hả?" Khương Phỉ khó hiểu.

Giang Thố không mở miệng nữa, lại đánh lòng đỏ trứng.

Sau khi làm xong, cậu đứng dậy đi đến bên cạnh Tưởng Phi, đưa cho cô.

"Cảm ơn." Khương Phỉ cười cười.

Giang Thố lắc đầu,  sau đó hơi hơi cúi người, tiến đến trước mặt cô.

Khương Phỉ khó hiểu.

Giang Thố cười: "Chị, khen thưởng."

Khương Phỉ đột nhiên phản ứng lại, gương mặt ửng đỏ, ho khan một tiếng, giây tiếp theo vươn tay vỗ đầu cậu.

Giang Thố nhìn chằm chằm phản ứng của cô, đáp xuống vành tai đỏ bừng của cô, nụ cười càng thêm xán lạn.

Đỉnh đầu độ hảo cảm lại từ -35, biến thành -37.

Lại giảm.

Khương Phỉ quét đảo qua đỉnh đầu cậu, trong lòng cười lạnh.

Thời gian còn lại là nướng bánh, đánh kem, trang trí, Khương Phỉ trực tiếp giao cho Giang Thố không có kỹ thuật làm, đương nhiên không thể thiếu "khen thưởng".

Khi Sắc trời dần tối, Khương ba cùng Văn Quyên cũng trở về.

Khương Phỉ tắt đèn trong biệt thự, kéo Giang Thố trốn trong phòng đựng thức ăn tối tăm, nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa.

Giang Thố cúi đầu liếc nhìn Khương Phỉ đang cầm bánh trước mặt, cô hơi ngả người về phía sau để sát vào cánh tay cậu: "Sao lại trốn ở chỗ này?"

Khương Phỉ vẫn chăm chú nhìn về phía phòng khách: "Đương nhiên là muốn làm cho dì Văn bất ngờ a."

Giang Thố nhíu mày: "Chuyện này có gì đáng bất ngờ?"

"Trong nhà tối đen như mực, khi họ nghĩ rằng bên trong không có ai, chúng ta ôm bánh kem đi ra ngoài, thật bất ngờ phải không nào?" Khương Phỉ nhỏ giọng nói.

Hóa ra đây là bất ngờ a.

Giang Thố cười: "Nếu trốn ở chỗ này, cũng không ra ngoài, không ai phát hiện thì sao?"

"Kia đâu còn gọi là bất ngờ?" Khương Phỉ vẫn nhìn chằm chằm cửa, thuận miệng nói.

Giang Thố nhìn đường vai sạch sẽ của cô, làn da trắng nõn như phản chiếu trong đêm đen: "Bởi vì, sau khi được tìm thấy, chính là một bữa ăn......" vài lời cuối cùng, giọng nói của cậu rất nhẹ nhàng, hai mắt rực sáng.

Khương Phỉ nghe không rõ ràng, nghiêng tai qua, nhẹ giọng nói: "Hả?"

Giang Thố nhìn cô nghiêng mặt, vươn người về phía trước, ngửi mùi thơm trên người cô, vô tội nói: "......Chết tiệt."

Khương Phỉ cảm nhận được mùi thơm lạnh lẽo trên vai thiếu niên, hơi thở phun lên vai cô khi nói chuyện, nhân cơ hội quay đầu lại: "Cái gì ..." Giọng nói đột ngột dừng lại.

Giang Thố thậm chí không kịp rụt lại thân thể hơi cúi xuống, ánh mắt tối sầm lại, chóp mũi hai người cọ nhẹ, khóe môi lướt qua một tia tê dại.

Không khí như bị đóng băng.

Khương Phỉ chớp chớp mắt, sau đó vội vàng lui về phía sau, thấp giọng nói: "Xin lỗi."

Sau khi nói xong, nhanh chóng liếc nhìn độ hảo cảm đang dao động trên đầu.

Giang Thố thân hình cứng đờ, mím môi, chóp mũi còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt, tim đập dần dần gia tốc, chỉ là......

Đôi mắt cậu dần trở nên u ám.

Giang Thố nhìn Khương Phỉ gần ngay trước mắt đang ngoái đầu nhìn cậu, kí ức lặp lại.

Chỉ là cô gái trước mắt, gần trong gang tấc có thể duỗi tay chạm vào, không phải  ảo ảnh xa xôi năm đó.

Giang Thố độ hảo cảm: -40.

Khương Phỉ rất có hứng thú nhìn cậu.

Lại giảm?

"Khương Khương cùng Tiểu Thố không ở nhà sao?" Trong phòng khách, giọng nói Văn Quyên đột nhiên vang lên, sau đó ánh đèn bật sáng.

Khương Phỉ đột nhiên hoàn hồn, đẩy Giang Thố, quay đầu cầm bánh kem đi ra ngoài: "Dì Văn, sinh nhật vui vẻ!"

Giang Thố nhìn bước chân cô có chút hoảng loạn, cùng với gương mặt hơi phiếm hồng, thật lâu sau rũ mắt cười lạnh, cậu còn tưởng rằng, cô bình tĩnh cùng mình nói chuyện như vậy, chắc là không có nửa điểm cảm giác, xem ra không phải như vậy.

Lại ngẩng đầu, ánh mắt khôi phục thành vô hại, đi theo phía sau Khương Phỉ ra ngoài.

Cậu nhìn Văn Quyên cảm động nhìn cậu cùng Khương Phỉ, cảm ơn hai người, sau đó ước nguyện vọng, thổi tắt ngọn nến.

Nhìn Khương ba sủng nịch nhìn Khương Phỉ, lại vỗ vỗ vai cậu.

Lại nhìn Khương Phỉ có chút không được tự nhiên đưa bánh kem cậu......

Hóa ra, đây là cảm giác người một nhà ăn sinh nhật.

Cậu cũng vốn nên có được.

Đáng tiếc, những gì cậu có được lại là nỗi đau vô bờ bến.

Thời gian trôi qua, 8 giờ rưỡi, tài xế Giang gia tới đón cậu.

Ba Khương cùng Văn Quyên đưa Giang Thố đến cửa biệt thự, Văn Quyên muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng không kìm được: "Tiểu Thố, hắn là ác quỷ, con nếu chịu thương tổn nhất định phải nói...... nói cho mẹ biết."

Giang Thố quay đầu lại nhìn Văn Quyên, nhẹ nhàng cười gật đầu: "Vâng." Nói xong, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Khương Phỉ đi theo phía sau, "Chị, tạm biệt."

Nhưng ngay lúc xoay người, nụ cười trên mặt Giang Thố biến mất ngay lập tức.

Cậu đương nhiên biết, Giang Lâm là ác quỷ, mười năm trước, thời điểm cậu mang theo thương tích đầy người đi tìm, Văn Quyên cũng đã biết, nhưng lúc trước bà lại đẩy cậu ra, cậu trở về với ma quỷ.

Hiện giờ, sao bà không nghĩ đến, cậu cũng sớm đã trở thành một con ác quỷ?

Phía sau, Khương Phỉ híp mắt nhìn bóng dáng Giang Thố cùng với đỉnh đầu vững vàng -40 độ hảo cảm.

Thật đúng là càng tốt đẹp, cậu ta càng thấy chán ghét.

Bởi vì biết tốt đẹp không thuộc về mình, cho nên thà huỷ hoại nó sao?

Nếu...... tốt đẹp này tạm thời thuộc về cậu thì sao nhỉ?

Cô cũng thật chờ mong.

......

Giang Thố trở lại Giang gia, toàn bộ biệt thự một mảnh đen nhánh.

Tài xế đưa cậu vào cửa, vài lần muốn nói chuyện, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Thiếu gia, Giang tiên sinh đã trở lại."

"Chà." Giang Thố tùy ý lên tiếng, không thèm để ý đi vào. Chỉ là vừa đi tới cửa phòng thì dừng lại, nhìn thoáng qua phòng khách tối om, đột nhiên nghĩ đến "sự bất ngờ" mà Khương Phỉ vừa nói.

Nếu cậu đoán không sai, trong phòng hẳn cũng có "điều bất ngờ" đang chờ cậu.

Giang Thố giễu cợt mở cửa phòng khách.

Thời điểm cậu bước vào, đèn trong phòng khách sáng choang, Giang Lâm bề ngoài như một người đàn ông lịch lãm, lúc này đang dựa vào ghế sô pha người đầy mùi rượu, nhìn cậu bằng đôi mắt đục ngầu:"Đi đâu?"

Giang Thố vẻ mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói: "Khương gia."

Giang Lâm lập tức đứng lên, cầm lấy cái gạt tàn trên bàn ném về phía cậu.

Giang Thố hơi khựng lại, nhưng không tránh đi, gạt tàn nặng nề đập vào ngực cậu, đau âm ỉ.

Cậu thậm chí còn không cau mày.

Tựa hồ còn chưa hết giận, Giang Lâm cầm thêm vài cốc nước ném về phía cậu.

Giang Thố vẫn không nhúc nhích, nhưng nghiêng đầu trốn khi bị cốc nước đập vào mặt.

Giang Lâm thấy thế càng nổi giận, khóe mắt muốn nứt ra trừng cậu: "Mày còn dám trốn? Không có tao, mày hiện tại có thể là Giang đại thiếu gia sao? Trưởng mày đủ lông đủ cánh là có thể đi tìm người mẹ vô dụng của mày...... Mày thật cho rằng cô ta sẽ muốn một phế vật như mày ư? Mày còn dám đi tìm cô ta, mày cho rằng mày là cái gì, lẽ ra lúc trước tao nên sớm bóp chết mày......"

Giang Thố không kiên nhẫn phất phất lỗ tai, luôn là những lời này, cậu nghe đến mệt mỏi.

Giang Lâm cuối cùng bị cậu khiêu khích, vung bình hoa bên hông đánh về phía cậu, trút hết lửa giận trong lòng lên người cậu, lúc bình hoa vỡ nát là một nắm đấm xông đến.

Giang Thố cúi đầu che chở khuôn mặt, cuộn mình trong góc, mặt vô cảm chịu đựng, trong lòng không khỏi nhớ về những chuyện cũ, lão ác quỷ rốt cuộc đã già rồi, ngay cả nắm đấm cũng bắt đầu trở nên yếu ớt.

Đến khi Giang Lâm thở hồng hộc ngã trên mặt đất, Giang Thố mới bỏ tay bảo vệ đầu và mặt xuống, giễu cợt nhìn người đàn ông trên mặt đất: "Xong?"

Nói xong, cậu đỡ vách tường đứng lên, nuốt xuống ngụm máu trong miệng, xoay người đi ra ngoài.

Giang Thố đến một sòng bạc ngầm bên cạnh cầu vượt, đây là nơi hỗn loạn nhất thành phố này.

Cậu lặng lẽ thu mình trong góc cầu vượt, thỉnh thoảng ngước lên nhìn thấy rất nhiều tên côn đồ cầm gậy vụt qua, chực chờ có người đến khiêu khích cậu.

Cho đến khi có người nhìn thấy bộ quần áo đắt tiền và chiếc đồng hồ trên người cậu, một vài tên côn đồ đã dừng lại, vây quanh và liên tục xô đẩy: "Này, mang đồng hồ qua đây!"

Giang Thố tùy ý bọn họ khiêu khích, cúi đầu không nói một lời.

Những người đó thấy cậu không nói, cuối cùng nổi giận, trực tiếp động thủ, muốn đoạt lấy đồng hồ.

Giang Thố vẫn không nhúc nhích, cho đến khi bọn họ thật sự "Đoạt" lấy đồng hồ của cậu, Giang Thố mới chậm rãi đứng lên, nhìn mấy người trước mắt này.

Tích góp lửa giận cả đêm, rốt cuộc tìm được chỗ để phát tiết.

Rồi sau đó, cậu bước đến trước mặt người vừa cướp đồng hồ của mình, bắt lấy ống tay áo của gã, một quyền một quyền hướng vào bụng gã, nhìn gã ở dưới nắm đấm của mình mà kêu rên, lại nhìn những người xung quanh ánh mắt sợ sệt kiêng dè không dám tiến lên, cuối cùng gã ngã trên mặt đất xin tha.

Giang Thố cười, ghét bỏ nhìn tay nhuốm máu, lấy lại đồng hồ, tùy ý ném tới bụi cỏ bên cạnh, xoay người lảo đảo trở về Giang gia.

Giang Lâm ngã trên mặt đất, say thành một bãi bùn, Giang Thố mặc kệ trực tiếp lên lầu trở về phòng ngủ, đứng trước gương, híp mắt đánh giá mình trong gương.

Áo trắng trên người dính đầy vết máu, mu bàn tay và trên mặt cũng dính đầy vết máu.

Thực sự như một con chó điên.

Giang Thố cười lạnh, cởi áo ra, nhìn lướt qua vết bầm tím cùng vết thương trên người, quay đầu bước vào phòng tắm.

Khi đi ra lần nữa, cậu liếc thấy chiếc áo sơ mi trắng và quần đen trên tủ đầu giường.

Giang Thố nhìn chăm chú một hồi, bước lên phía trước, mặc áo sơ mi cùng quần lên người, một lần nữa đứng trước gương, đánh giá thiếu niên bên trong.

Đêm mưa gió đó, thủ phạm khiến Khương Phỉ thất hồn lạc vía bước ra khỏi nhà hàng ăn mặc như vậy.

Têm là...... Tống Nghiên.

Thật không biết vị thiên kim đại tiểu thư đó thích bộ dạng này ở điểm nào?

Giang Thố duỗi tay sờ gương, thật lâu sau khẽ cười một tiếng.

Áo sơ mi che hết vết sẹo trên người, trông cậu lại vô hại.

Đáng tiếc, mặc dù bề ngoài vô hại, cậu cũng biết từ tận xương tủy mình không sạch sẽ.

Cùng vị thiên kim đại tiểu thư sạch sẽ đó, cách biệt một trời.

Cho nên, cậu càng thêm chờ mong, đợi đến ngày cô cũng bẩn thỉu như cậu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro