TG4 Nữ phụ vườn trường ác độc 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by ap52hz

Đêm khuya.

Quán bar ngầm.

Khung cảnh đầy khói thuốc cùng rượu bia.

Nhạc heavy metal rung chuyển màng nhĩ, tất cả mọi người trong sàn nhảy trung tâm quay cuồng theo điệu nhạc.

Giang Thố một thân màu trắng ngồi trước quầy bar, khuôn mặt thanh tú, ngoan ngoãn, khí chất thanh xuân trong trẻo toát ra từ cơ thể cậu không hòa hợp với sự hỗn loạn xung quanh.

Không giống như những người xung quanh đều nồng nặc mùi rượu, Giang Thố chỉ ngồi cúi gằm mặt, lặng lẽ uống ly nước trái cây.

Thỉnh thoảng có người nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ, nhưng rất nhanh chóng bị những người xung quanh kéo kéo ống tay áo rồi tránh xa khỏi cậu.

Một lúc sau, một bóng người xuất hiện bên cạnh cậu: "Giang thiếu gia đang tìm tôi sao?"

Giang Thố đặt ly nước trái cây xuống, quay đầu đánh giá người vừa tới, từ đầu đến chân, nghiêm túc đánh giá từng chút một.

Tôn Tân bị nhìn đến lòng cảm thấy có chút chột dạ, thiếu gia Giang gia, mặt ngoài thoạt nhìn phúc hậu và vô hại, nhưng ai cũng biết đám lưu manh ở sòng bạc ngầm bên kia, cơ hồ đều bị cậu đánh, Giang gia lại có quyền thế, chẳng lẽ là muốn nhắm vào hắn sao.

"Giang thiếu?" Tôn Tân chần chờ gọi cậu.

Giang Thố tỉnh táo lại, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Tôi có chuyện muốn nhờ anh Tôn giúp một chút."

"Giang thiếu khách khí."

"Quá mấy ngày, chị tôi sẽ đến nơi này, giúp tôi chiếu cố cô ấy một chút," Giang Thố nhìn xung quanh bốn phía, "Đến lúc đó nhớ thu dọn một chút, tất cả phí đều tính vào tài khoản của tôi. Ngược lại nếu có người nhìn thấy thứ không nên thấy, tôi đều sẽ tính ở trên đầu anh."

Tôn Tân ngẩn người: "Chị cậu là......"

Giang Thố khó hiểu: "Sao?"

Tôn tân vội nói: "Là chị gái của Giang thiếu sao?"

Giang Thố khó hiểu hỏi lại: "Chị chính là chị a."

"Chị ruột sao?"

Giang Thố nhíu mày: "Sao vậy?"

Chỉ là một cách xưng hô mà thôi, thân sinh hay là không thì có sao chứ?

Huyết thống, là thứ rẻ mạt và ghê tởm nhất.

Cậu chỉ biết, hiện tại, cậu đã không muốn huỷ hoại cô hoàn toàn.

Cậu muốn có được cô, có được tất cả những gì thuộc về cô.

Nhưng cô quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức cậu chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên.

Mà cậu là kẻ hút máu. Muốn có được, phải kéo cô từ trên cao xuống.

Sau đó, khinh nhờn cô.

Tôn Tân bị thái độ đương nhiên của thiếu niên trước mắt làm cho kinh ngạc, lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh, nhưng chỉ cúi đầu hỏi lại: "Chuyện mà Giang thiếu muốn chiếu cố là......"

Tới nơi này hỗn tạp đủ loại người, bị chiếu cố ở chỗ này, không phải là chuyện gì tốt.

Giang Thố cười: "Quay chút video mà thôi."

Nói xong, Giang Thố ngửa đầu uống cạn ly nước trái cây trước mặt, sau đó xoay người rời khỏi quán bar.

Khương gia.

Khương Phỉ lười nhác nằm trên giường, nghe hệ thống báo cáo sự tình.

Quả nhiên, thằng nhóc biến thái Giang Thố vẫn đi đến bước này, bản thân cậu sinh ra trong bùn, liền muốn cho tất cả mọi người đều giống cậu, chìm sâu trong vũng bùn, vĩnh viễn không thể thoát ra.

Giống như cậu đã từng làm với nguyên chủ.

Trong nguyên tác, trong quán bar dưới lòng đất đó, cậu chuốc say nguyên chủ, quay được video nguyên chủ cùng người đàn ông khác, công khai trên mạng xã hội, cắt đứt cọng rơm cuối cùng, bức nguyên chủ chết trong uất hận.

Người đàn ông trong video, tên là......

【 hệ thống: Tôn Tân. 】

Đúng, Tôn Tân.

Khương Phỉ cúi đầu.

Hiện giờ, cô đương nhiên sẽ không để mọi thứ phát triển như trong nguyên tác.

Trầm tư trong chốc lát, Khương Phỉ đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Thằng nhóc biến thái kia không có đối thủ một mất một còn gì đó sao?"

Tính tình Giang Thố như vậy, cô không tin là không có.

【 Hệ thống: Có, tên là Từ Sang, trong nhà cũng coi như có chút bối cảnh, bởi vì Giang Thố từng đánh anh em của hắn, hai người từng đối chọi gay gắt nhiều lần. 】

Từ Sang.

Khương Phỉ thầm niệm cái tên này trong lòng, cô tin rằng không ai muốn bỏ lỡ cơ hội đập tan đối phương thành cát bụi.

Ngoài cửa có tiếng bước chân.

Khương Phỉ nhìn về phía cửa, lại nhìn đồng hồ, đã hai giờ đêm, tiểu biến thái đã trở lại.

Cúi đầu an tĩnh một lát, Khương Phỉ lại ngẩng đầu đã là còn buồn ngủ, cô mở cửa chính thấy Giang Thố đi đến đối diện phòng cửa.

"Tiểu Thố?" Cô mê mang gọi hắn.

Giang Thố hơi khựng lại, tiện đà quay đầu, Khương Phỉ mặc váy ngủ màu trắng, đi chân trần đứng ở đó, làn da trắng nõn tương phản trong bóng đêm tối tăm, cậu ngoan ngoãn cười: "Chị, chị còn chưa ngủ?"

"Mới vừa thức giấc," Khương Phỉ cười cười, "Em vừa đi đâu vậy?"

Giang Thố nhìn xuống lầu: "Vừa mới khát nước, liền xuống lầu uống một ly nước."

Khương Phỉ "ừm" một tiếng, định xoay người, nhưng sau đó lại ngửi thấy mùi rượu trái cây nhàn nhạt, "Em uống rượu sao?"

Giang Thố hơi giật mình, lắc đầu: "Không có a," nói xong lại hỏi, "Chị ghét mùi rượu ư?"

Khương Phỉ ngượng ngùng cười cười: "Không ghét, chỉ chị chưa bao giờ uống thử."

(Tiên tửu tu tiên giới mà xạo wa đi, lúc chị nhà nhậu 3000 chén thì tổ tiên thằng nhóc này còn chưa có sinh ra âu )

Giang Thố cũng cười, quả nhiên bị bảo hộ thực tốt a.

Khương Phỉ trầm mặc vài giây, xoay người muốn đi vào phòng, lại nghĩ đến cái gì, quay đầu mỉm cười: "Ngủ ngon."

Giang Thố nhìn nụ cười của cô đến ngẩn người, độ hảo cảm trên đỉnh đầu nhẹ nhàng dao động, sau đó cũng cười gật đầu: "Ngủ ngon, chị."

Dứt lời, nhìn thấy cửa phòng Khương Phỉ đóng lại, cậu cũng xoay người đi vào trong phòng.

Đêm nay, Giang Thố mơ một giấc mơ.

Cậu mơ thấy Khương Phỉ trở thành người giống cậu, gắt gao ôm lấy cậu, nói cô chỉ có cậu.

Cậu tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhại.

Trong mơ, ngoài niềm vui sướng và phấn khích lạ lùng trong lòng cậu còn nổi lên từng đợt sợ hãi.

......

Ba ngày sau, buổi tối.

"Tiểu Thố, em dẫn chị đi đâu vậy?" Khương Phỉ khó hiểu nhìn Giang Thố đi song song với mình, nghi hoặc hỏi.

Tuy rằng trong lòng cô sớm đã có đáp án, không nơi nào khác ngoài cái quán bar kia.

Tiểu biến thái thực sự không thể chờ đợi nữa rồi nhỉ.

Quả nhiên, Giang Thố quay đầu lại cười với cô: "Tôi nhớ rõ lần trước chị nói, chưa từng uống  rượu, cho nên muốn đưa chị đi thử xem."

"Thật sao?" Khương Phỉ trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng giây tiếp theo liền e ngại, "Nhưng ba ba cùng dì......"

"Buổi chiều bọn họ có nhắn lại, mấy ngày nay sẽ đi đi công tác," Giang Thố chớp mắt nhìn cô , "Tôi cũng muốn đưa chị đi trải nghiệm một thứ mới mẻ."

Mới mẻ?

Khương Phỉ cười lạnh, mới mẻ chính là kéo một người xuống vũng bùn, vĩnh viễn ở bên cái bệnh thần kinh này không thể xa rời sao?

Song vẻ mặt cô vẫn rất ôn hòa: "Vậy thì...... Chúng ta uống xong liền phải nhanh chóng trở về, chị có thứ muốn cho em xem."

"Được." Giang Thố cười, xoay người đi dọc theo những con hẻm đổ nát cho đến quán bar, "Đây rồi."

Nói xong, trực tiếp đi vào.

Quán bar vắng lặng hơn thường ngày rất nhiều, nhưng vẫn không che giấu được sự hỗn loạn.

Giang Thố đi thẳng vào ghế dài, yêu cầu hai ly rượu.

Tôn Tân nhanh chóng đưa rượu tới, một ly đặt ở trước mặt Khương Phỉ, một ly đặt ở trước mặt Giang Thố.

Khương Phỉ nhìn chất lỏng màu lam trong vắt trước mặt, mím môi, có chút bất an nói: "Tiểu Thố, hay là chúng ta trở về đi, nơi này nhìn rất kỳ quái......"

"Kỳ quái?" Giang Thố vô tội ngẩng đầu nhìn đôi mắt cô: "Chị, chị không tin tôi sao?"

Đương nhiên không tin.

Khương Phỉ cúi đầu, lông mi run rẩy, cuối cùng lấy cầm ly rượu: "Vậy sau khi chị uống xong ly này, chúng ta liền rời đi?"

Giang Thố cười gật gật đầu, nhìn tay cô cầm ly rượu, trái tim đập dữ dội.

Như thể cô uống máu của cậu vậy.

Khương Phỉ ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch, rồi sau đó xoa xoa huyệt Thái Dương, buông chén rượu nhìn Giang Thố: "Tiểu Thố, chúng ta đi......"

Lời nói chưa dứt, người cô bắt đầu lung lay.

"Chị?" Giang Thố tiến lên, lo lắng nhìn cô.

Khương Phỉ ánh mắt có chút uể oải: "Tiểu Thố, chúng ta rời khỏi nơi này......" Thanh âm càng ngày càng nhẹ, ánh mắt càng thêm mông lung, sau đó chuẩn bị ngã về phía trước.

Giang Thố duỗi tay, lòng bàn tay nhợt nhạt đỡ lấy gương mặt cô, để cô dựa vào vai mình, cậu nghiêng đầu nhìn gò má ửng hồng, cùng đôi môi hơi bóng......

"Chị, nơi này chính là thế giới của tôi a."

Cậu ôn nhu thì thầm.

Tôn Tân đã sớm giải tán nhóm người trong quán bar, chỉ để lại mấy người của mình.

Camera trên cao ghi lại mọi thứ.

Giang Thố sờ má Khương Phỉ một cách gần như bệnh hoạn.

"Chờ đến khi tỉnh lại, sẽ không ai có thể chia cắt chúng ta......"

"Ai cũng không được."

Ánh mắt cậu từ từ rơi xuống vai cô, da thịt trắng nõn, sáng bừng lên như ánh nắng ấm áp.

Giang Thố hơi hơi cúi người, nhẹ nhàng đặt lên vai cô một nụ hôn.....

Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào: "Quán bar mở cửa mà không đón khách, không bằng nên sớm đóng cửa đi!"

Một giọng nói kiêu ngạo truyền đến.

Giang Thố nhíu mày, quay nhìn về phía cửa.

Từ Sang dẫn đầu một nhóm người đi vào, mặt đầy sát khí, trong tay đều cầm gậy gỗ, hiển nhiên có chuẩn bị trước khi đến.

Giang Thố cúi đầu nhìn cô gái trong tay mình, thật lâu sau cười một cái, nhẹ nhàng đặt cô trên ghế dài: "Chờ tôi, chị."

Nói xong đi về phía Từ Sang.

Chờ cậu sao?

Khương Phỉ dựa vào ghế dài, trong lòng cười lạnh.

Chờ cậu bị đánh răng rơi đầy đất.

(Dừa ghê á, thân tặng Giang Thố một hành tinh dừa)

"Tới làm gì?" Giang Thố nhướn mày.

"Tao tới?" Từ Sang cười, "Tao còn đang chờ mày quỳ gối xin lỗi anh em tao đây, nghe nói hôm nay Giang thiếu ở chỗ này, tao phải tìm tới góp vui chứ!"

"Cho bọn mày năm giây để rời đi, coi như tao chưa từng nhìn thấy bọn mày."

"Ha, Giang Thố, mày chỉ có mấy người, đối phó được với mấy chục anh em của tao sao? Thằng con hoang!"

"......"

Khương Phỉ nghe thấy bên kia im lặng một hồi, rồi sau đó không biết ai động thủ trước, bắt đầu đánh nhau.

Tiếng ly rượu vỡ tan, bàn tiệc đổ xuống đất, tiếng đinh tai nhức óc của những thanh gỗ đập vào người ...

Giang Thố từng quyền một nện lên những người trước mắt, trong lòng tràn ngập hưng phấn cùng khát máu khó tả.

Ai đó đằng sau đập một thanh gỗ vào lưng cậu, cậu cũng không nhận ra.

Cậu nghĩ, có lẽ dòng máu chảy trong người cậu vốn dĩ dơ bẩn, dù sao thì cậu cũng có gen của lão già điên đó.

Cậu vốn mục nát từ trong xương tủy.

Nhưng một con chó điên như vậy, lại tham lam ước muốn đến những thứ tốt đẹp?

Cậu vốn dĩ không xứng.

Cậu chỉ có thể phá hủy đi những thứ tốt đẹp, mới có thể yên tâm thoải mái mà sở hữu.

"Bang" một tiếng vang lớn, chai rượu vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Động tác điên cuồng của Giang Thố trở nên cứng đờ, cảm thấy vai đau nhói, như là...... Mảnh vỡ thủy tinh đã ghim vào máu thịt của mình vậy.

Cậu chậm rãi xoay người, nhìn thấy người đang cầm chai rượu vỡ nát, trong mắt lộ ra vẻ phẫn nộ, nhưng khi nhìn thấy vết máu trên bộ quần áo trắng, vẻ mặt người kia lại trở nên kinh hãi.

Giang Thố lại nở nụ cười: "Gần như vậy cũng không trúng sao?"

Người nọ bị dọa đến sợ hãi, mảnh thủy tinh còn lại trong tay cũng rơi xuống trên mặt đất.

Giang Thố vừa muốn bước lên phía trước, Từ Sang đột nhiên xông lên, một gậy gỗ đập mạnh vào đầu gối cậu, kèm theo một tiếng gầm rú thô bạo: "Con hoang, lần trước để mày chạy thoát, lần này không quỳ xuống xin lỗi thì đừng mong ra ngoài!"

Giang Thố loạng choạng nhìn người trước mặt, hóa ra trước đây chính là người mình đã đánh.

Sau khi bị lão già kia đánh, cậu đi đến dưới cầu chờ có người đến khiêu khích.

Người đàn ông đã lấy trộm ví và điện thoại di động của mình.

Từ Sang thấy cậu không nói gì, trong cơn giận dữ, cầm gậy gỗ tiếp tục nện ở trên người cậu.

Từng chút một, từng một chút......

Bên kia.

Khương Phỉ nhướn mày khi nghe âm thanh gậy gỗ chạm vào da thịt.

【 Hệ thống: Ký chủ, cô còn không tỉnh? 】

Khương Phỉ vẫn duy trì tư thế bất tỉnh nhân sự: "Tính mạng của cậu ta gặp nguy hiểm?"

【 Hệ thống: Tạm thời không có. 】

"Vậy  thì tiếp tục." Khương Phỉ lười nhác nói.

Cậu xứng đáng với nó.

Mãi cho đến khi hệ thống nói trạng thái thân thể Giang Thố rất kém, Khương Phỉ mới rốt cuộc "hơi" tỉnh lại, sau đó ngồi dậy: "Tiểu Thố?"

Giọng nói trầm thấp không thu hút được sự chú ý của bất kỳ ai.

Khương Phỉ loạng choạng đứng dậy, bước ra khỏi quầy bar, đứng bên cạnh sàn nhảy đã hỗn loạn từ lâu, nhìn Giang Thố đang bị đánh giữa đám người nhưng vẫn mạnh mẽ đứng lên: "...... Tiểu Thố!"

Giọng cô ấy không kìm được mà trở nên to hơn

Bộ dáng vốn dĩ vô hồn của Giang Thố cứng đờ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô.

"Còn có một cô gái khác?" Một bên có người kêu lên.

Ánh mắt Giang Thố căng thẳng, nhìn chằm chằm Khương Phỉ.

Cô vẫn thấy, khoảnh khắc cậu ti tiện nhất, đáng xấu hổ nhất.

Cậu hẳn là nên giữ cô lại, đồng hóa cô.

Cậu nên làm như vậy.

Nhưng mà......

"Cút" Giang Thố trừng mắt nhìn cô, lạnh lùng nói.

Khương Phỉ sắc mặt trắng bệch: "Tiểu Thố......" cô tiến lên một bước nhỏ.

"Tôi bảo cô cút." Giang Thố đôi nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi nói.

Giây tiếp theo, bị một cây gậy đánh vào vai, cả người chật vật ngã về phía trước.

Sức lực mà cậu chống đỡ hoàn toàn biến mất, cuối cùng Giang Thố cũng ngã xuống đất.

Những thanh gỗ áp đảo xung quanh đập vào người cậu.

Trong lúc hỗ loạn, Giang Thố cảm thấy, một tia sáng phản chiếu của kim loại lóe lên.

Không biết ai đã móc ra một con dao găm.

"Giang Thố!"

Giang Thố chỉ nghe thấy một giọng nữ nghẹn ngào, sau đó một bóng trắng chạy về phía cậu, cố gắng đẩy người trước mặt ra, lao tới trước mặt cậu, vươn tay chặn ánh sáng lạnh lẽo.

Trong giây phút đó, Giang Thố chỉ cảm thấy xung quanh mình là một sự im lặng chết chóc.

Ánh sáng lạnh lẽo quét qua cánh tay cô, lập tức dòng máu đỏ tươi chảy xuống nhỏ giọt trên người cậu.

Một giọt, lại một giọt ...

Không có âm thanh nào, nhưng cậu cảm thấy như từng giọt từng giọt nhỏ lên trái tim mình.

Những người xung quanh dường như không ngờ rằng sẽ có người lấy dao găm ra, đều bị ngơ ngác, động tác trên tay cũng ngừng lại.

Khương Phỉ sắc mặt trắng bệch, mím chặt môi, nắm lấy tay Giang Thố cười với cậu, tựa vào bên tai cậu nhẹ giọng nói: "Tiểu Thố, em kiên trì thêm một chút nữa."

Giang Thố ngơ ngẩn nhìn cô, trong giây tiếp theo, tay cô đột nhiên dùng sức, cố hết sức kéo cậu lên, lợi dụng sự kinh ngạc của mọi người, nắm tay cậu chạy ra khỏi quán bar.

Bên ngoài có mộ lối đi nhỏ hẹp.

Giang Thố cố hết sức đi theo phía sau Khương Phỉ, cố nén cơn đau ở đâu gối, chạy theo cô, nhìn mái tóc dài của cô bay trong gió đêm.

Trong hoảng hốt, giống như được trở về thời thơ ấu trốn trong phòng trà để tránh bị Giang Lâm đánh.

Ở đó chỉ có một ngọn đèn vàng mờ ảo, giống y hệt quán bar vừa rồi.

Giang Lâm say khướt đứng ở cửa, nói với cậu: Tìm được rồi.

Rồi sau đó, từng lời nói lặng mạ cùng nắm đấm như mưa trút xuống.

Vào thời điểm đó, cậu hết lần này đến lần khác tưởng tượng rằng ai đó có thể cứu cậu, nắm tay cậu chạy thoát khỏi căn phòng đó.

Tựa như như bây giờ.

Giống như những gì mà cậu tưởng tượng.

Không cần phải suy nghĩ về bất cứ điều gì, chỉ cần theo sau cô ấy, liều mạng bỏ chạy.

Speakeasy là một trong những nơi hỗn loạn nhất trong thành phố.

Xung quanh là những ngôi nhà gỗ đổ nát và những con hẻm chật chội.

Khương Phỉ chạy như bay không quay đầu, thành công chạy vào ngõ cụt.

Đường cùng.

Bước chân của cô đột ngột dừng lại, khiến đầu gối của Giang Thố không chịu nổi lực va chạm mà ngã xuống đất.

"Tiểu Thố, Tiểu Thố......" Khương Phỉ vội đỡ lấy cậu, chỉ có thể biểu lộ sự lo lắng bằng giọng nói tức giận, đôi mắt đỏ hoe , "Em sao rồi?"

"Thực xin lỗi, Tiểu Thố, chị không biết đường này là ngõ cụt......"

"Thực xin lỗi, chị không nên nói muốn uống thử rượu, nếu không phải bởi vì câu nói kia, em cũng sẽ không tới nơi này."

Giang Thố ngơ ngẩn nhìn cô.

Cậu không hiểu, vì cái gì lúc này cô vẫn chói mắt như vậy.

Sao cô không nghĩ rằng cậu hại cô?

Sao lại tự trách?

Sao lại phải xin lỗi cậu?

Tại sao lại chắn cho cậu một dao?

Người như cậu, dù chết cũng không đáng phải rơi lệ.

"Tiểu Thố......" Khương Phỉ còn muốn nói chút gì, nhưng xa xa lại có tiếng bước chân ầm ĩ.

Khương Phỉ ánh mắt run lên, kinh hãi nhìn đầu hẻm.

"Đường nhỏ phía trước rẽ phải, ở ngã tư đầu tiên cũng rẽ phải là có thể tới đường lớn." giọng nói Giang Thố khàn khàn vang lên.

Khương Phỉ ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía cậu.

Giang Thố nghiêng đầu cười: "Chị, tôi chỉ là gánh nặng mà thôi."

Luôn là như vậy.

Khương Phỉ hốc mắt đỏ bừng, nhìn độ hảo cảm trên đỉnh đầu cậu, "Dấu trừ" kịch liệt lập loè.

Cô chậm rãi đứng lên.

Giang Thố nhìn động tác cô, hơi hơi cúi đầu, lại không dám nhìn nữa.

Chỉ là "dấu trừ" phía trên đầu nhấp nháy chậm hơn rất nhiều.

"Tiểu Thố." Khương Phỉ gọi cậu.

Giang Thố ngẩng đầu.

Khương Phỉ cười cười, duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa tóc cậu.

Giang Thố dừng một chút.

Cậu biết ý tứ của cô, giống như phần thưởng mà cậu thường yêu cầu cô, có nghĩa là: Tiểu Thố, ngoan.

Bởi vì cậu chỉ đường chạy trốn cho cô sao?

Sau đó, cậu cảm thấy mình thực ngoan.

Thừa dịp những người đó chưa đuổi kịp, Khương Phỉ cuối cùng cũng xoay người chạy về ngã tư phía trước.

Giang Thố vẫn ngồi tại chỗ cúi đầu, cảm nhận được tiếng bước chân của cô đang xa dần.

Thời điểm cô xoay người, độ hảo cảm trên đầu cậu đã giảm xuống -70.

Cũng là vào lúc này, phía trước một trận hô nhỏ: "Ở đó!"

Giang Thố tự giễu cười, cậu tiếp tục bị bỏ lại.

Nhưng không thành vấn đề, hôm nay nếu cậu không chết, vậy trong tương lai cậu sẽ không mềm lòng nữa.

Đem cô biến thành cậu......

Nhưng giây tiếp theo, những tiếng bước chân đó lại đi về hướng ngược lại.

Giang Thố đột nhiên ngẩng đầu.

Trong bóng đêm, bóng trắng không đi theo đường trốn thoát mà cậu chỉ, lại chạy thẳng về phía trước, thu hút sự chú ý của những người đuổi theo.

Bước chân vội vã, sau lưng lộ rõ ​​vẻ sợ hãi, nhưng cô vẫn chạy về phía trước không ngoảnh lại, chạy đến cuối ngã tư rồi biến mất ở góc đường.

Những người đó cũng biến mất ở chỗ rẽ.

Giang Thố đỡ vách tường cố hết sức mà đứng lên, muốn đuổi theo, nhưng giây tiếp theo, đầu gối lại vô lực thẳng tắp ngã trên đất, ý thức dần trở nên mông lung.

Giang Thố nhìn thẳng về phía trước bằng chút ý thức còn sót lại, hai mắt đỏ bừng: "Khương Phỉ!"

Bên kia.

Khương Phỉ đi tới chỗ Giang Thố không nhìn thấy, trong phút chốc giải quyết xong đám người, nghe thấy tiếng gầm rú sau lưng, nhướng mày, phát hiện một siêu thị không người bán, cầm lấy tạp chí ngồi trong góc lười nhác mà chà lau tro bụi trên tay.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Khương Phỉ buông tạp chí trong tay, nhìn thời gian.

Bây giờ là bốn giờ sáng.

Cô thong thả ung dung đứng lên, đi về phía con hẻm trước đó.

Vừa đi vừa xé chiếc váy trắng trên người ra mấy chỗ, đầu tóc bù xù, trên cánh tay máu loang lổ khắp người.

Một nạn nhân hoàn hảo.

Khi Giang Thố tỉnh lại sau hôn mê, cậu vẫn nằm trong con hẻm đổ nát, bầu trời phía xa dần trở nên trắng xóa.

Nghĩ đến chuyện đêm qua, Giang Thố cố hết sức, muốn đứng lên, áo trắng lấm tấm máu, khuỷu tay trầy xước đầy máu, hắn nhận ra, nhưng vẫn cố chấp.

Có tiếng bước chân phía trước.

Giang Thố đột nhiên ngẩng đầu nhìn.

Tờ mờ sáng, Khương Phỉ chật vật đi về phía cậu, váy trắng trên người rách nát, loang lổ vết máu.

Cô cứ như vậy chạy thẳng tắp đến trước mặt cậu, khoác ánh sáng sớm mai phía sau lưng, trên má còn vương chút máu đỏ sẫm, vẫn nở nụ cười ấm áp.

Cô duỗi tay xoa xoa tóc của cậu: "Không sao rồi."

"Tiểu Thố không phải gánh nặng."

Giang Thố ngơ ngẩn nhìn cô, khóe môi cười, nhìn gương mặt cô tái nhợt.

Một khắc kia, độ hảo cảm ở đỉnh đầu Giang Thố chuyển động, "Dấu trừ" biến mất, độ hảo cảm biến thành 70.

Khương Phỉ ánh mắt hơi lóe, quả nhiên, Giang Thố luôn miệng nói trả thù, chỉ là khoác lên mình "tấm áo" hận thù che đi sự thèm khát và ghen tuông bệnh hoạn của mình mà thôi.

Cậu đứng trong bùn, nên mong muốn được ở dưới ánh mặt trời hơn bất cứ kẻ nào.

Hiện giờ, "Ánh mặt trời" kia thật sự chiếu vào trên người, cậu ngay cả cơ hội phản kháng đều không có.

Khương Phỉ vừa muốn thu hồi ánh mắt, lại nhận thấy được cái gì.

Giang Thố đỉnh đầu độ hảo cảm lại động.

Giang Thố độ hảo cảm: 80.

......

Khi hai người về đến nhà, trời đã sáng rồi.

Khương ba cùng dì Văn không ở nhà, Khương Phỉ gọi bác sĩ gia đình tới, xử lý vết thương trên người Giang Thố cùng mình.

Cô còn tốt, chỉ cần sát trùng và bôi thuốc.

Giang Thố thảm hơn rất nhiều, lưng gần như toàn vết bầm và sẹo, đầu gối có dấu hiệu gãy xương, trên vai bị mảnh kính đâm vào vết thương dài gần 5 cm.

Điều khiến Khương Phỉ ngạc nhiên là Giang Thố chỉ nói trên đường bị một vụ tai nạn xe nhỏ, cũng không đề cập đến chuyện đánh nhau tối hôm qua.

Khương Phỉ vẫn đóng vai người bị hại, không phản bác, ở trong phòng, tự mình tu tâm dưỡng tính.

Giang Thố hầu như ngày nào cũng ngồi trong phòng cô một lúc, chỉ dựa vào sô pha, yên lặng nhìn cô, không nói gì.

Giữa trưa, tài xế Giang gia gọi điện thoại nói muốn đưa Giang Thố về nhà, trước đây cậu vẫn luôn ngoan ngoãn đi về, nhưng lần này, lần đầu tiên cậu phớt lờ.

Ngày thứ tư, Giang Thố mở miệng muốn mượn điện thoại Khương Phỉ.

Khương Phỉ dừng một chút, sau đó đưa điện thoại cho cậu.

Giang Thố thao tác một hồi trên di động, trả lại cho cô, sau đó lấy điện thoại di động của mình bấm gọi số của cô.

Khương Phỉ nhìn tên hiển thị trên màn hình, ngẩn người.

Khương Thố.

Giang Thố cười nhìn cô, nụ cười thuần khiết:"Chị, về sau, Khương trong Khương Phỉ, Thố trong Tiểu Thố."

Cô tiếp tục sạch sẽ đi.

Cậu có thể là vật sở hữu của cô.

(Khương Phỉ gặp phải biến thái hàng dỏm, biến thái nửa mùa goy)

Lại vào lúc này, di động Khương Phỉ lại lần nữa vang lên.

Là Khương ba.

Chuyện hai người bị thương vẫn chưa nói cho hai người họ, miễn cho bọn họ lo lắng.

Cô tiếp máy: "Ba ạ?"

"Khương Khương, mấy ngày nữa Tống gia bên kia có tiệc tối, thư mời đã đưa tới, đến lúc đó Tiểu Phóng cũng đến, các con cũng đã lâu không gặp......"

Đối tình cảm của con gái mình, Khương ba cũng hiểu một chút, trên tủ đầu giường cô trước nay đều là ảnh chụp chung cùng Thẩm Phóng.

Giang Thố ở một bên nghe vậy hơi hơi ngước mắt, nhìn chàng trai trong khung ảnh, ánh mắt dần lạnh lẽo.

Khương Phỉ hơi suy tư liền phản ứng lại.

Tống gia hiện giờ hẳn là đã nhận lại Tống Nghiên.

"Khương Khương?" Khương ba nghi hoặc, "Đúng rồi, nghe nói vai chính của bữa tiệc tên Tống Nghiên, hình như học cùng lớp với con, con có quen biết sao?"

Giang Thố lại lần nữa nhìn về phía Khương Phỉ.

Khương Phỉ cười cười: "Biết ạ."

"Nhưng không quen lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro