TG4 Nữ phụ vườn trường ác độc 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit+beta: apun

"Cậu biết Tống Nghiên sao?"

"Cậu cảm thấy hắn thế nào?"

"Khương Phỉ, cậu không phải nói thích tôi sao? Tôi nhìn Tống Nghiên không vừa mắt, vì tôi, cậu đi tiếp cận hắn có được không."

"Trong khoảng thời gian này đối xử với cậu thật tốt sao?...... Chỉ cần cậu đáp ứng, tôi liền đáp ứng cậu."

Đây là hai ngày trước, Thẩm Phóng nói với nguyên chủ.

Mà nguyên chủ mới đầu lòng tràn đầy vui mừng lao tới hẹn hò, sau đó lại ảo não ra về.

Khương Phỉ ngồi trước gương, nhìn lớp trang điểm trên mặt.

Nguyên chủ vốn có một gương mặt đẹp, chỉ cần thêm một lớp phấn nền nhạt, điểm thêm chút son môi, liền xinh đẹp dộng lòng người.

Xét qua vài bộ quần áo, cuối cùng thay váy liền màu trắng .

Thẩm Phóng không phải thích kiểu như thế này? Vậy liền cho hắn loại này.

Nhướng mày cười, Khương Phỉ lấy qua di động, màn hình còn dừng lại ở wechat Thẩm Phóng, hắn hẹn nguyên chủ chiều nay ra cửa.

Hai ngày trước, hắn đưa ra chủ ý muốn nguyên chủ tiếp cận Tống Nghiên, hôm nay hắn mặc dù không tình nguyện, lại vẫn muốn thực hiện lời hứa mà nguyên chủ đưa ra "Đối xử với cô tốt giống như đối với Nguyễn Đường".

Khoảng cách ước định thời gian còn có một giờ, Khương Phỉ bắt đầu nhìn qua cốt truyện của Thẩm Phóng.

Thẩm Phóng lúc trước cũng coi như là một thiếu niên khí phách hăng hái, kiệt ngạo tuấn mỹ, gia đình hòa thuận.

Đến năm Thẩm Phóng mười ba tuổi, Thẩm ba thường xuyên công tác xa, Thẩm gia không khí dần bất hòa, Thẩm ba Thẩm mẹ động một chút liền tranh cãi ầm ĩ, càng dần về sau, không một ai nói lời nào, không khí càng thêm ảm đạm.

Thẩm Phóng bắt đầu chán ghét về nhà, người cũng dần dần trở nên kiệm lời.

Hút thuốc, uống rượu, cũng là vì muốn cha mẹ Thẩm quan tâm hắn hơn, chỉ là mãi đến sau này hai người mới biết được, xong lại chỉ trách cứ hắn làm gia tộc mất mặt, cũng chưa từng hỏi qua sao hắn lại thành ra như vậy.

Cho nên sau này, Thẩm Phóng liền trực tiếp làm mất mặt gia tộc, đánh nhau ẩu đả, trốn học đua xe trở thành chuyện thường ngày.

Mà nguyên chủ, xem như "Đồng lõa" của Thẩm Phóng, mỗi một lần đều bao che, dung túng cho hắn.

Cũng bởi vì cô không bài xích ngăn cản hắn, nhẫn nhục chịu đựng, làm Thẩm Phóng dần dần bỏ qua sự tồn tại của cô, dần dần bị hắn hết sức khinh thường. Mới dẫn tới việc Nguyễn Đường lần đầu tiên nhìn thấy hắn liền gọi hắn là "thiếu niên bất lương" đã  hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Nhân tính bổn tiện.

Khương Phỉ khẽ cười một tiếng, mới vừa buông điện thoại di động, cửa phòng có tiếng gõ nhẹ vang lên.

"Khương Khương, Tiểu Phóng ở dưới chờ con đã lâu" Văn Quyên, cũng là mẹ kế nguyên chủ.

Khương Phỉ lên tiếng, mở ra cửa phòng: "Dì Văn."

Văn Quyên đối xử với nguyên chủ vô cùng tốt, nhưng nguyên chủ trước sau vẫn luôn gọi bà một tiếng " Dì Văn ".

Văn Quyên cười cười: "Tiểu Phóng ở bên ngoài đợi con kìa, mau xuống đi."

"Được ạ" Khương Phỉ gật đầu, ánh mắt đảo qua thái dương bà.

Thái dương của bà có một vết sẹo, là do chồng trước đánh.
Lúc trước chồng trước của bà đánh xong sau đó liền ôm bà sám hối, nói đó là lần cuối cùng, nhưng bạo lực gia đình ngày một nghiêm trọng.
Cuối cùng bà không thể chịu nổi nữa, càng không chống lại nổi quyền thế của chồng trước, lựa chọn từ bỏ tất cả, tay trắng rời khỏi căn biệt thự đó.

Mặt khác chồng trước của bà sau khi bà rời đi liền đen lửa giận phát tiết lên người Giang Thố, dẫn đến tâm lý cậu ngày càng vặn vẹo.

Khương Phỉ vừa xuống lầu, vừa trầm tư.

Hiện giờ có cô ở đây, Khương ba tất nhiên không có khả năng qua đời vì bệnh, Khương gia cũng sẽ không dễ dàng phá sản, như vậy phương thức Giang Thố lên sân khấu tất nhiên sẽ thay đổi.

Mà Văn Quyên đối tốt với nguyên chủ, kỳ thật cũng có một phần nguyên nhân xuất phát từ áy náy việc chính mình từng từ bỏ hài tử thân sinh.

Chỉ là bà tính tình mềm yếu, không dám thay đổi thôi.

Khương Phỉ nhướng mày, nói không chừng...... cô sẽ có thêm một em trai tâm lý vặn vẹo a.

"Làm gì mà chậm như vậy? Có biết tôi chờ cậu bao lâu rồi không?" Thanh âm không kiên nhẫn từ phía trước truyền đến, Thẩm Phóng nhìn về phía cô, ánh mắt dừng ở trên váy trắng mà cô mặc, tức giận nói "Như thế nào đột nhiên mặc thành như vậy?"

Khương Phỉ ngẩng đầu nhìn lại, Thẩm Phóng ngồi trên chiếc motor nhíu mày nhìn cô, thiếu niên mặt mày mang theo vài phần dã tính, hai tròng mắt có chút không kiên nhẫn, vừa thấy đó là kiệt ngạo khó thuần thiên chi kiêu tử.

*Kiệt ngạo bất tuân – Kiệt ngạo khó thuần: Xuất phát từ điển tích con ngựa bất kham của vua Kiệt, ví người kiêu ngạo quật cường như ngựa khó thuần, độc lập tự cường. 'Kiệt' trong vua Kiệt, sau còn có nghĩa là tài giỏi, kiệt xuất; 'ngạo' – 'ngao' là ngựa chưa thuần, hung hăng, sau còn có nghĩa là kiêu ngạo; 'bất tuần' là không khuất phục, không kiềm chế được. (nguồn: lụm nhặt)

Một đầu tóc rối rối, vài sợi rũ xuống trước trán, vừa khôi ngô tuấn tú, vừa trẻ trung như một bó hoa trà đang nở rộ, thật có sức cám dỗ.

Khuôn mặt này thật sự đẹp, nhưng cũng rất thiếu đòn.

Khương Phỉ mím môi, nhìn mắt hắn, trên đỉnh đầu 10 điểm độ hảo cảm lấp lóe: "Khó coi lắm sao?"

"......" Thẩm Phóng rủa thầm một tiếng: "Lên xe."

Khương Phỉ vừa ngồi lên xe, còn chưa có nói gì, Thẩm Phóng lại nói: "Chính mình an phận, đừng đụng vào tôi."

Nói xong, motor nháy mắt chạy như bay.

Khương Phỉ nhướng mày, quả thực không chạm vào hắn.

Thẳng đến khi xe máy dừng trước cửa ở một câu lạc bộ bida, Thẩm Phóng xuống xe xong mới phát hiện nữ hài sau ghế sắc mặt trắng bệch: "Cậu......" Hắn vừa muốn mở miệng, lại chẳng biết nói gì.

Trước nay đều là cô nhân nhượng hắn, nếu không phải lần này có việc muốn nhờ, hắn cũng không cần tới lấy lòng cô.

Hiện giờ không biết những người bên trong sẽ cười nhạo hắn thành cái dạng gì.

Khương Phỉ cười cười, ôn nhu nói: "Tôi không có việc gì."

"Ai quản cậu có làm sao hay không chứ." Thẩm Phóng hừ nhẹ một tiếng, đi thẳng vào câu lạc bộ.

Khương Phỉ đi phía sau hắn, cảm nhận được khung cảnh bên trong, không nhịn được nhíu mày.

Chướng khí mù mịt.

Cô hoài nghi tiểu quỷ này cố ý đem cô đưa tới nơi này.

"Như thế nào? Thiên kim đại tiểu thư hẳn là không có thói quen tới nơi này đi?" Thẩm Phóng quay đầu nhìn cô một cái, "Nhưng làm sao bây giờ, đây là nơi tôi vẫn thường hay lui tới. Nếu cậu không thích, có thể tùy ý đi trước......"

"Không sao cả" Khương Phỉ đánh gãy hắn.

Thẩm Phóng bị lời nói của cô làm cho sắc mặt càng thêm khó coi, đi thẳng lên lầu hai.

"Thẩm thiếu gia rốt cuộc tới rồi a? "
Lầu hai có người trêu chọc, thuận thế nhìn cô gái phía sau hắn, "Lần này lại thay đổi em gái nào......"

Thanh âm ở thời điểm nhìn thấy Khương Phỉ liền dừng lại, thiếu nữ mặc váy trắng dường như vô tình bước vào, ánh mắt vẫn là vẻ xấu hổ cùng đáng thương. Khi bắt gặp ánh mắt của vài người trong số họ liền mỉm cười rụt rè "Chào mọi ngươi."

Thẩm Phóng cười lạnh một tiếng.

Đã sớm biết, cô cùng hắn vốn không phải người cùng một thế giới.

Trần Băng bỡn cợt nhìn Thẩm Phóng , "Lần này mang theo cô vợ nhỏ?"

"Cút." Thẩm Phóng tức giận nói, nhìn qua Khương Phỉ, như là ý định cùng cô đối nghịch, lấy ra một điếu thuốc, ngậm ở trong miệng.

Tiểu quỷ.

Khương Phỉ hừ nhẹ.

Mấy người kia cũng chỉ trêu đùa vài câu, sau đó đều tập trung ở một bên đánh bida.

Khương Phỉ đứng ở một bên, nhìn Thẩm Phóng cách đó không xa.

"Tôi nói, cậu vốn không thích đại mỹ nhân trong nhà như vậy, như thế nào liền thích bộ dáng trong vắt như nước của cô ta rồi." Trần Băng nhìn Khương Phỉ cách đó không xa an tĩnh ngồi, "Chuẩn bị hồi tâm chuyển ý?"

"Cô ta sao?" Thẩm Phóng cười lạnh một tiếng, "Chơi bời."

Dù sao cũng chỉ một kỳ nghỉ mà thôi, qua kỳ nghỉ này, hắn liền có thể thoát khỏi cô, Nguyễn Đường cũng có thể thoát khỏi Tống Nghiên.

"Chơi qua?" Trần Băng không thể tưởng tượng nhìn hắn, lại quét mắt bốn phía, "Cho nên cậu đặc biệt chọn loại địa phương khói thuốc mù mịt như vậy? Ý định ghê tởm cô ta sao?"

Thẩm Phóng liếc hắn liếc mắt một cái: "Sao?"

"Thật là, chơi không lại cậu," Trần Băng xua tay, quay đầu nhìn Khương Phỉ, " Bạn học Khương đồng học, Thẩm Phóng nói muốn cùng cậu chơi."

Nói xong, làm lơ ánh mắt hung ác của Thẩm Phóng, trực tiếp trốn sang một bên.

Khương Phỉ trầm ngâm một lát, đi đến bên người Thẩm Phóng, chần chờ một lát hỏi: "Cái này, chơi như thế nào?"

Thẩm Phóng nhìn cô một cái, lấy gậy tùy ý đánh một quả bóng.

Khương Phỉ cũng cầm lấy một cây gậy, dừng một chút, lại nhìn về phía Thẩm Phóng.

Thẩm Phóng trầm mặc một lát: "Nếu cậu không biết chơi, vậy thì đừng......"

"Thẩm Phóng," Khương Phỉ buông gậy, quay đầu nghiêm túc nhìn hắn, "Là cậu dẫn tôi đi vào nơi này."

Thẩm Phóng ngẩn ra, tựa hồ không nghĩ tới người luôn đối hắn nói gì nghe nấy sẽ đột nhiên "Phản kháng", nhưng nghĩ đến thỏa thuận giữa hai, hắn cuối cùng nhượng bộ một chút.

"Gậy bida, cầm như vậy."

Khương Phỉ học bộ dáng của hắn, điều chỉnh tư thế.

"Trừ bỏ không thể đánh bi cái, còn lại tùy tiện đánh là được." Thẩm Phóng làm mẫu một chút, sau đó lại đem gậy bida ném ở một bên.

Khương Phỉ liếc mắt nhìn người khác chơi, trong lòng hiểu rõ, trên tay lại cố ý đánh sai vào hư không.

Thẩm Phóng nhíu mày.

Khương Phỉ làm lại, bi cái ở trên bàn xoay tròn rồi dừng lại.

Thẩm Phóng: "......"

Cuối cùng hắn nhìn không được, trực tiếp tiến lên, một tay bắt lấy gậy bida, một tay đỡ tay cô, đánh quả bóng.

Vào.

Khương Phỉ mở to hai mắt, học được tư thế vừa thực hiện, bóng đi đúng hướng nhưng không trúng đích.

Thẩm Phóng ngậm điếu thuốc nhìn động tác của cô, nhìn một hồi lâu cảm thấy không thú vị, xoay người liền muốn tới một bên chờ.

Trần Băng đang ở cách đó không xa nhìn hắn ái muội cười.

Thẩm Phóng nhíu mày, tức khắc đổi phương hướng, một lần nữa trở lại trước bàn.

Khương Phỉ nghe phía sau tiếng bước chân, khẽ cười một tiếng, trên tay dùng một chút lực, "Đông" một tiếng giòn vang.

Cô đột nhiên ngồi dậy, thanh âm vui vẻ, hai mắt sáng long lanh: "Thẩm Phóng, tôi tiến......"

Vừa nói, Khương Phỉ liền phải xoay người lại, lại vừa vặn đụng phải Thẩm Phóng, cả người ngã nhào vào trong lòng ngực hắn, ngửa đầu nhìn hắn.

Thẩm Phóng thân hình cứng đờ, cúi đầu nhìn cô gái trước mắt.

Tựa hồ như từ khi lần đầu tiên bị người trêu chọc "Con dâu nuôi từ bé", hắn chưa bao giờ nghiêm túc nhìn qua Khương Phỉ, ấn tượng đối với cô chẳng qua chỉ là "Một bình hoa không biết có tự bao giờ".

Hiện giờ mới chú ý tới, cô sớm đã nẩy nở, mặt mày như hoa trà nở rộ, cười lên mang theo nét kiều mị.

Ánh mắt cũng không mờ mịt như trước, ngược lại vô cùng lấp lánh, nhìn hắn như muốn cầu sự khen thưởng, hương thơm của nữ hài quanh quẩn trên chóp mũi hắn.

Thẩm Phóng đột nhiên ngừng thở, chỉ cảm thấy mùi hương làm cho hắn đau đầu, mày bất giác nhíu chặt, rồi sau đó lui về phía sau nửa bước, xoay người về phía ngược lại.

Khương Phỉ mờ mịt nhìn bóng lưng của hắn: "Thẩm Phóng?"

Thẩm Phóng mặc kệ, như cũ sải bước về phía trước.

"Thẩm Phóng!" Khương Phỉ thanh âm lớn chút.

Thẩm Phóng phớt lờ đi.

Khương Phỉ nhíu mày, nhìn lầu một đầy khói thuốc, thuận tay mua gì đó bỏ vào túi sách, đuổi theo bóng dáng Thẩm Phóng đang đi vào bãi đậu xe.

"Tôi biết, cậu cố ý mang tôi tới nơi này!" Cô đột nhiên nói.

Thẩm Phóng bước chân hơi khựng lại.

Khương Phỉ đi đến trước mặt hắn, ngẩng đầu nghiêm túc mà nhìn chăm chú vào mắt hắn: "Thẩm Phóng, tôi biết cậu vì làm khó tôi, càng muốn làm tôi biết khó mà lui, mặc dù là bởi vì ước định, cậu cũng không muốn cùng tôi quá mức thân mật, phải không?"

Thẩm Phóng nhíu mày.

Khương Phỉ trước nay chưa bao giờ "Thẳng thắn"nói chuyện với hắn như vậy, trước giờ, cô luôn trầm mặc không nói mà đi theo phía sau hắn.

Khương Phỉ mím môi, lại nói: "Thẩm Phóng, tôi đáp ứng yêu cầu kia của cậu, tôi chỉ hy vọng cậu có thể đối với tôi tốt một chút, giống như đối với Nguyễn Đường."

"Cậu sẽ mang Nguyễn Đường tới một nơi như thế này sao?"

"Khương Phỉ!" Nhắc tới Nguyễn Đường, Thẩm Phóng thanh âm trầm xuống.

Khương Phỉ vẫn ngẩng đầu nhìn hắn đôi mắt, không chút nào thả lỏng, vành mắt phiếm hồng.

Thẩm Phóng cau mày, theo thói quen lấy ra thuốc lá đưa lên miệng.

Giây tiếp theo, thuốc lá đã bị Khương Phỉ đoạt đi.

Thẩm Phóng không kiên nhẫn nói: "Cậu làm cái gì......"

Nói còn chưa dứt lời, hắn liền thấy Khương Phỉ đưa điếu thuốc hắn vừa mới cắn vào miệng cô, rồi sau đó dùng sức hít một hơi thật sâu, ho khụ một tiếng, đem khói toàn bộ phun ở trên mặt hắn.

"Khương Phỉ!" Thẩm Phóng không nghĩ tới cô sẽ làm như vậy, đột nhiên bị khói phả vào mặt, trong lòng tức giận.

Khương Phỉ mím chặt môi, đem điếu thuốc trả lại cho hắn: "Không dễ chịu sao? Tôi hôm nay chính là loại cảm giác này."

Thẩm Phóng nhẹ giật mình, cúi đầu nhìn điếu thuốc trong tay, vết son môi đã hằn lên một vòng đỏ mơ hồ trên ống điếu.

Khương Phỉ cũng an tĩnh lại, trầm mặc thật lâu, chậm rãi từ tui xách móc ra một bọc túi giấy sạch sẽ, thanh âm thực nhẹ: "Dưới lầu chỉ còn sandwich, tôi nhớ rõ cậu luôn không thích dùng bữa sáng, giữa trưa lại đi cùng tôi......"

Thẩm Phóng nhìn chằm chằm bánh sandwich trong tay cô, độ hảo cảm trên đỉnh đầu giật giật.

Thẩm Phóng độ hảo cảm: 15.

Khương Phỉ rũ mắt, trong lòng trào phúng cười một tiếng.

Quả nhiên, chỉ là một nhóc con trong vỏ bọc người lớn mà thôi.

Dù được beta lại goy nhưng sẽ không tránh khỏi vẫn còn lỗi nhỏ, mn bỏ qua cho tấm thân già lười biếng này nha 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro