TG4 Nữ phụ vườn trường ác độc 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by ap52hz

Căn phòng vắng lặng, thoang thoảng hương thơm.

Khương Phỉ nhìn thiếu niên trước mắt, ánh đèn tông màu ấm làm khuôn mặt thiếu niên trước mắt thêm mờ ảo, không còn bộ dáng đơn thuần vô hại trước kia nữa, biểu tình lãnh đạm cấm dục.

Cậu hỏi cô, thích sao.

Khương Phỉ an tĩnh trong chốc lát, "Không được tự nhiên" rũ mắt: "Tiểu Thố, em có ý gì?"

Ánh mắt Giang Thố từ đảo qua trên môi cô, cười: "Tôi thấy chị rất quan tâm đến Tống Nghiên, liền dựa theo cách ăn mặc của hắn, chị hẳn là thích bộ dáng như vậy......"

Nói rồi, cậu cúi người nhìn cô, nhìn thật sâu vào hai tròng mắt: "Thế nào, chị không phải thích như vậy sao?"

"Tiểu Thố!" Khương Phỉ dừng một chút, "Cho dù chị thích kiểu như nào, em cũng không cần ăn mặc như vậy, em là em trai chủa chị......"

"Chị," Giang Thố cắt ngang, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên môi cô, ngăn những lời cô định nói, "Tôi không phải em ruột, cho dù là em ruột......"

Cậu cười nói: "Điều đó không ngăn cản được việc tôi và chị bên nhau cả đời".

Chỉ có bọn họ, không có những người đàn ông khác.

Khương Phỉ sắc mặt tái nhợt: "Tiểu Thố, em......"

"Thành thật mà nói," Giang Thố nhíu mày, sau đó bất đắc dĩ nghiêng đầu, "Chị, chị không thích tôi cũng không sao, cho dù trong lòng chị thích người khác......"

"Dù sao chỉ cần chị thích ai, thích dạng gì, tôi đều không ngại biến thành như vậy."

Khương Phỉ "Ngơ ngẩn" nhìn, không nói một lời.

"Bị dọa sợ rồi?" Giang Thố ôn nhu nâng tay cô lên, cọ vào gương mặt mình, nghiêng đầu thưởng thụ lòng bàn tay cô, "Chị, chị nhiều tình cảm như vậy, cả đời sẽ không chỉ thích một người."

"Thẩm Phóng, Tống Nghiên, về sau nói không chừng còn sẽ xuất hiện những người khác."

"Bọn họ không có biện pháp giữ lấy trái tim chị, nhưng tôi có thể......"

Khương Phỉ đột nhiên rút tay trở về, thấp giọng nỉ non: "...... Em điên rồi?"

"Cái này gọi là điên sao?" Giang Thố cười.

Những chuyện cậu từng muốn làm với cô, cũng suýt nữa thành công, mới thực sự là điên.

Hiện giờ, cậu có thể nhìn cô sạch sẽ mà đứng dưới ánh mặt trời, nhưng cô không thể vứt bỏ cậu ở trong bóng tối.

Bởi vì nếu không có ánh mặt trời, bóng tối cũng không tồn tại.

Khương Phỉ vẫn bình tĩnh nhìn cậu, sắc mặt tái nhợt.

Giang Thố vuốt má cô: "Là lỗi của tôi, lẽ ra tôi nên sớm cho chị biết tình cảm tôi dành cho chị, hôm nay hẳn là rất mệt rồi nhỉ, nên nghỉ ngơi thật tốt."

Nói xong, cậu đứng dậy đi về phía cửa, sau lưng lộ ra vài phần kiềm chế.

Đến đóng xong cửa phòng, Giang Thố mới cúi đầu nhìn quần áo của mình, ánh mắt dần dần lãnh lẽo.

Vừa muốn về phòng, dưới lầu có động tĩnh nhỏ.

Giang Thố khẽ cau mày, trốn sang một bên trong bóng tối.

Giọng nói Văn Quyên: "Sao anh về muộn như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì với công ty không?"

"Không có việc gì," Khương ba cười, "Về sau nếu anh về muộn như vậy, em đang nghỉ ngơi, không cầnphải cố ý rời giường...."

Phần còn lại chỉ là một vài câu trò truyện tẻ nhạt.

Giang Thố âm thầm cười nhạo, xoay người trở về phòng.

Văn Quyên nói một câu, lại làm bước chân cậu ngừng lại.

Văn Quyên nói: "Có phải Giang Lâm giở trò quỷ, phá hết mọi hợp đồng làm ăn đúng không......"

Giang Lâm.

Giang Thố rũ mắt, không khỏi kinh ngạc

Giang Lâm chính là một lão già điên.

Nhưng cố tình, kẻ điên như cậu lại vô cùng mà hiểu biết lão già điên kia.

Bởi vì ngay cả cậu ban đầu cũng nghĩ tới, huỷ hoại Khương gia.

Đương nhiên cũng bao gồm Khương ba.

Nhưng mà, hiện tại.

Giang Thố híp mắt, Khương Phỉ tựa hồ rất yêu ba cô.

Giang Cửu đứng trong góc tối của lầu hai gần một giờ, cuối cùng Văn Quyên cùng ba Khương rốt cuộc cũng đi ngủ.

Giang Thố không có trở lại phòng, như cũ nhìn cửa phòng Khương Phỉ đóng chặt, yên lặng suy tư gì đó.

Thật lâu sau, cậu chậm rãi tiến lên.

Cửa phòng Khương Phỉ là cậu đóng, không có khóa.

Bên trong một mảnh tối tăm, Khương Phỉ đã ngủ say.

Giang Thố đi đến mép giường, ngồi xổm xuống thân nhìn cô hơi hơi nghiêng, hô hấp đều đều, môi vẫn hơi sưng đỏ.

Cậu xoa khóe môi cô, đánh giá cô một hồi lâu, sau đó bật cười.

"Chị, cho chị một đoạn thời gian, chị chơi vui vẻ a."

Đến nỗi chơi ai, không quan trọng.

Dù sao chờ cậu trở về, đều có thể thay thế.

Giang Thố rời đi.

Lúc cậu rời đi, Khương Phỉ đang ngủ mở mắt ra, nhìn cánh cửa đóng chặt, sau đó cười nhẹ.

Cha Khươngmấy ngày nay đi sớm về muộn đã có đáp án, Giang Thố hẳn là trở về tìm Giang Lâm.

Mà độ hảo cảm đỉnh đầu, trong nháy mắt rời đi, đã lên tới 90..

......

Sáng sớm hôm sau, quả thực không thấy bóng dáng Giang Thố, Khương cha cũng sớm đến công ty, dì Văn không yên lòng, cũng đi theo.

Ăn sáng xong, Khương Phỉ đi thẳng đến trường học.

Thời gian còn sớm, lúc cô đến trong lớp chỉ có vài người.

Nghĩ đến ngày hôm qua quan hệ cùng Tống Nghiên đã khôi phục, cô nhún vai, đi thẳng đến góc đối diện chỗ Tống Nghiên ngồi xuống.

Khi Tống Nghiên đến trường, ngoài cảm giác khó chịu không giải thích được, anh cũng cảm thấy thư thái.

Hôm nay, đáng lẽ Khương Phỉ ngồi bên cạnh anh như trước, anh rốt cuộc cũng không phải tự mình ở trong góc nhìn bóng lưng của cô.

Tuy nhiên, vừa bước vào lớp, anh theo thói quen đi về chỗ ngồi, một giây sau đó đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Khương Phỉ đang ngồi ở nơi đó, thản nhiên lật giở một cuốn sách dày.

Nó giống hệt như khi cô phớt lờ anh cách đây một thời gian.

Trầm mặc một hồi, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Tống Nghiên là: cô đổi ý.

Với tính khí như vậy, không có gì lạ khi cô đổi ý về những gì mình đã nói ngày hôm qua.

Thế nhưng...... Tống Nghiên bất giác nắm chặt tay, đi về phía cô.

Những người xung quanh ngạc nhiên nhìn Tống Nghiên, từ khai giảng tới giờ, hai người này đã mặc định"Chia tay", chiều qua Tống Nghiên chủ động nói chuyện với Khương Phỉ, hôm nay Tống Nghiên lại chủ động ngồi cạnh Khương Phỉ?

Đây là...... Làm hòa rồi sao?

Hơn nữa xem tình huống này, hình như là cao lãnh chi hoa chủ động cầu hòa?

Khương Phỉ nhận ra bóng tối xung quanh, quay lại nhìn.

Tống Nghiên ngồi bên cạnh cô, đôi môi mím chặt, anh không nhìn cô, anh có vẻ đang hờn dỗi.

Khương Phỉ nhướng mày: "Bạn học Tống......"

Chỉ là nói còn chưa dứt lời, liền bị Tống Nghiên chặn họng: "Tống Nghiên."

"Hả?"

Tống Nghiên cuối cùng cũng quay đầu nhìn về phía cô: "Tôi tên Tống Nghiên."

Không phải tiếng "Bạn học Tống"làm người bực bội kia.

Nói xong, anh thu hồi ánh mắt.

Khương Phỉ nhìn góc nghiêng của anh, thật lâu sau cười cười, không nói thêm gì.

Chương trình học không thú vị, Tống Nghiên sớm đã không cần lại nghe, dứt khoát đem văn kiện cùng tư liệu làm ăn của Tống gia đặt lên bàn, nghiêm túc xem.

Khương Phỉ cũng tùy ý nghe giảng, lật xem lịch sử trước mặt, đọc lịch sử nhân loại từ đầu đến cuối rất thú vị.

Chỉ là sau một thời gian, dù thú vị đến đâu cũng trở nên nhàm chán.

Khương Phỉ nghiêng đầu nhìn Tống Nghiên, không thể không nói, lông mày và mắt Tống Nghiên rất ưa nhìn, có cảm giác xa cách lạnh nhạt, nhưng một khi nhìn cô bằng hai mắt phiếm hồng, thì lại quyến rũ lạ thường.

Nhìn trong chốc lát, Khương Phỉ khẽ nheo mắt thở dài: "Không thú vị."

Mới vừa than thở xong, trước mắt nhiều thêm một bàn tay.

Khương Phỉ nhíu mày, nhìn về phía Tống Nghiên, anh vẫn đang xem tài liệu, nhưng tay trái lại theo thói quen duỗi ra trước mặt cô.

Cũng giống như khi cô buồn chán, cô sẽ tùy ý kéo tay anh chơi đùa.

Tựa hồ lâu không nhận thấy được động tĩnh, Tống Nghiên quay đầu lại, nhìn cô, lại nhìn tay mình, sau đó mới đột nhiên phản ứng lại, thu hồi tay.

Khương Phỉ  nắm lấy tay anh, tùy ý uốn cong ngón tay thon dài, lại xòe ra, sau khi nghịch ngợm một hồi, dứt khoát kéo cánh tay anh sang một bên, gối mặt lên rồi híp mắt hưởng thụ.

Chân tay Tống Nghiên như nhũn ra, bàn tay rất mềm mại, hai má cũng vậy, nhẹ nhàng cọ vào cánh tay anh, khiến cho nó có chút tê rần.

Nhìn dòng chữ dày đặc trên văn kiện trước mặt, hơi sững sờ, một lúc sau mới định thần lại.

Đến khi nhận thấy được mọi người xung quanh ầm ĩ, Tống Nghiên khép lại văn kiện trước mặt, quay đầu nhìn theo cánh tay trái, lại là sửng sốt.

Khương Phỉ vẫn gối cánh tay anh, không chớp mắt mà nhìn anh, không biết nhìn bao lâu.

"Xem xong rồi?" Khương Phỉ nhỏ giọng hỏi.

Tống Nghiên vẫn đang hỗn loạn, gật gật đầu.

Khương Phỉ bật cười, lấy tập tài liệu trước mắt anh, mở ra, dựng thẳng lên, chặn tầm mắt của mọi người xung quanh, sau đó nghiêng người trước mặt anh, hai mắt sáng ngời nhìn anh.

Hơi thở của Tống Nghiên ngừng lại vài giây

Hắn biết ý của cô, trước kia khi cô muốn "Luyện tập", thường làm như vậy.

Nhưng hiện tại, đây là lần đầu tiên hai người ngồi cùng nhau trong khoảng thời gian này, mọi người xung quanh đều nhìn về phía bên này, hôn cô vào lúc này tương đương với việc bị người khác theo dõi.

Nhưng Khương Phỉ vẫn bình tĩnh nhìn anh: "Là cậu cầu nha."

Tống Nghiên đờ đẫn, anh cầu xin làm đồ vật của cô.

Cho nên, cô vẫn đang chơi với anh.

Tống Nghiên nắm chặt quyền, từ bỏ phản bác cãi cọ, cúi đầu hôn cô một cái, ánh mắt tự cự tuyệt.

Xung quanh có tiếng xì xào.

Nhưng mà, Khương Phỉ đột nhiên ngồi dậy, tránh đi đôi môi của Tống Nghiên, nhướng mày: "Tôi đổi ý."

Nói xong, cô đứng lên đi ra ngoài: "Đến giờ ăn trưa rồi."

Tống Nghiên sững người tại chỗ.

Cách đó không xa có người nói nhỏ: "Tống Nghiên vừa mới định hôn Khương Phỉ, nhưng lại bị cự tuyệt?"

"Quá lớn mật đi? Đây vẫn là phòng học sao?"

"Nam thần cao lãnh cũng sa ngã......"

Chỉ có Nguyễn Đường cúi đầu trong góc, vành mắt đỏ bừng.

Cô đã nhìn thấy tất cả.

Trước đây, cô có thể tự lừa dối bản thân và nói với chính mình rằng Tống Nghiên có thể đã bị cưỡng ép.

Nhưng vừa rồi, cô thấy rõ  Tống Nghiên chủ động cúi đầu muốn hôn Khương Phỉ.

Tống Nghiên nghe những tiếng nói xung quanh mà mím môi, Khương Phỉ đã đạt được nguyện vọng của mình.

Thành công khiến anh trở thành người bị tranh cãi và chỉ trích..

Tạm dừng một hồi lâu, anh đứng dậy đi về phía hòn non bộ phía sau khuôn viên.

Khương Phỉ sớm đã chờ ở đó, vừa nhìn thấy anh liền cau mày than thở: "Sao cậu lại tới muộn như vậy?"

Tống Nghiên nhìn hai hộp cơm. Cô đang đợi anh

Có lẽ, cô không cố ý làm anh bị chỉ chỉ trỏ trỏ.

Cô vừa rời khỏi lớp học, có lẽ cô còn không biết những người đó đang nói gì về anh?

Nếu cô muốn làm nhục anh thì có muôn ngàn cách, có lẽ cô chỉ ... muốn trêu anh một chút thôi.

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Khương Phỉ thản nhiên hỏi, nhìn vẻ mặt bất định của anh.

Tống Nghiên cúi đầu nhìn cô, không nói gì.

Khương Phỉ không nghe được tiếng đáp lại, hơi hơi ngửa đầu, nhướng mày, duỗi tay vuốt hầu kết anh: "Hả?" Âm cuối khẽ nhếch, mang theo dụ hoặc.

Yết hầu Tống Nghiên căng thẳng, khởi động đầu gối, cúi đầu hôn lên khóe môi cô, nhẹ nhàng ngậm lấy môi dưới, mang theo chút cẩn trọng.

Cho đến khi Khương Phỉ cười nhẹ một tiếng: "Nhiệt tình như vậy?"

Tống Nghiên cúi đầu, ánh mắt tối sầm: "Cậu không phải muốn như vậy sao?"

Chơi đùa hầu kết, đùa bỡn cảm xúc, rồi sau đó là hôn môi.

Khương Phỉ trầm mặc một lát: "Lần này, thật sự không phải."

Không phải cô ấy muốn làm điều này.

Tống Nghiên thân hình cứng đờ, độ hảo cảm trên đỉnh đầu loạn đến kinh người.

"Nhưng mà......" Khương Phỉ lại chậm rì rì nói, "Kỹ thuật hôn tiến bộ đó."

Độ hảo cảm trên đầu ngay lập tức lắng xuống và quay trở lại 90.

Không tăng không giảm.

Khương Phỉ: "......"

Những ngày sau đó, Khương Phỉ cùng Tống Nghiên, hai người lại bắt đầu có vô số lời đồn đãi bay đầy trời.

Có người nói Giang Thố không ở trường học, cho nên Khương Phỉ cùng Tống Nghiên âm thầm lui tới.

Cũng có người nói Khương Phỉ cùng Giang Thố chỉlà chị em, người Khương Phỉ thích vẫn luôn là Tống Nghiên, chỉ là câu nói này bị bác bỏ, dù sao lúc trước Khương Phỉ thích Thẩm Phóng, cơ hồ mọi người đều biết;

Còn có người nói, Tống Nghiên bị ép buộc cùng Khương Phỉ ở bên nhau......

Khương Phỉ không phát biểu bất cứ ý kiến gì.

Trong khoảng thời gian này, mối quan hệ giữa Khương Phỉ và Tống Nghiên gần như đã trở lại như xưa. Cùng học, cùng ăn cơm trưa, bất cứ thời gian nào cũng ở cạnh nhau.

Nếu nói có gì khác biệt, đó chính là hiện giờ đều là Tống Nghiên chủ động ngồi cạnh Khương Phỉ.

Tối hôm đó, Khương Phỉ đến Tống gia.

Cùng bà cụ nói chuyện một hồi, Khương Phỉ đi vào phòng củaTống Nghiên.

Tống Nghiên vẫn đang xem tài liệu, Khương Phỉ dựa vào cửa nhìn anh.

Tống Nghiên đang lật xem tài liệu, dáng vẻ thiếu niên thanh xuân đã giảm bớt đi phần nào, thay vào đó là khí chất của một người đàn ông trưởng thành, chỉ là mặt mày vẫn có vài phần ngây ngô.

Một sự hòa trộn giữa thiếu niên và người đàn ông trưởng thành.

Khương Phỉ nhìn trong chốc lát, bước lên phía trước.

Độ hảo cảm theo động tác của cô mà khẽ dao động.

Khương Phỉ đi đến phía sau anh, duỗi tay xoa xoa bờ vai, rồi sau đó cúi người ghé vào bên tai anh: "Còn chưa có xong?"

Tống Nghiên thân hình cứng đờ, không khí nóng bỏng mà cô thở ra khi nói phun vào tai anh, mang theo một cỗ u hương cùng ấm áp động lòng người, nhưng lời nói của cô, lại như là......như một người vợ đang chăm sóc chồng của mình, không phải cố tình đùa bỡn anh.

Vợ.

Đầu ngón tay Tống Nghiên run lên, rất nhanh liền tỉnh táo lại: "... Ừm." Anh trầm giọng đáp lại, giọng nói có chút khàn khàn.

Khương Phỉ cười khẽ, nhìn độ hảo cảm dao động càng thêm rõ ràng: "Vậy cậu cứ tiếp tục."

Vừa nói, cô vừa choàng tay qua cổ anh, cằm tựa vào vai anh, hơi thở nóng rực phả vào dái tai anh.

Tống Nghiên nắm chặt tài liệu, thân thể càng ngày càng khó có thể chống lại sự tiếp cận của cô, cho dù lúc này cô không làm gì quá đáng.

Nhưng anh không thích loại cảm giác này, giống như...... Chính mình dục cầu bất mãn vậy.

"Đừng nháo." Tống Nghiên thấp giọng nói.

"Ừm?" Khương Phỉ bật cười.

Cô vừa nói, người đã thuận thế ngồi trên đùi anh, hai mắt vô tội chớp chớp.

Tống Nghiên mím môi, nhìn đôi mắt long lanh như hồ ly của cô, rõ ràng cô làm vậy là có chủ đích.

Cố ý nhìn anh xấu hổ, lấy việc trêu đùa anh làm niềm vui.

Tống Nghiên cúi đầu, quyết định không để ý tới cô: "Tôi còn muốn xem văn kiện."

"Cậu xem của cậu, tôi chơi của tôi." Khương Phỉ thản nhiên nói.

Tống Nghiên nhìn cô một cái, thu hồi ánh mắt, cố hết sức tập trung vào tài liệu trước mặt.

Nhưng cô đang ngồi trong vòng tay anh, hương thơm trưjc tiếp xộc vào mũi anh, thậm chí còn nồng đậm hơn theo thời gian.

Tống Nghiên nắm chặt văn kiện, ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, chống lại dục vọng trong lòng.

Khương Phỉ lại càng muốn đối nghịch, quay đầu nhìn anh: "Tống Nghiên?"

Hầu kết Tống Nghiên khẽ nhúc nhích, nhìn văn kiện, không nói một lời.

Khương Phỉ: "Thật không để ý tới tôi à?"

Tống Nghiên cố gắng làm lơ.

Khương Phỉ nhíu mày: "Nếu cậu không nói lời nào, đừng trách tôi không khách khí."

Tống Nghiên ánh mắt ngưng lại, cúi đầu nhìn cô: "Cậu đã từng khách khí sao......" Giọng nói của anh càng ngày càng yếu.

Chỉ cần liếc mắt một cái, anh như bị mê hoặc, bất giác nhìn về phía đôi môi hơi nhếch lên của cô, giống một ánh hoa đẫm sương mai, phòng tuyến xây dựng đang từ từ sụp đổ, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Khương Phỉ nghe Tống Nghiên nói, lại cười ra tiếng, ở trong ngực anh đứng dậy, chặn tầm mắt anh: "Văn kiện không có tôi......"

Nói còn chưa dứt lời, di động đột nhiên vang lên.

Tống Nghiên ngẩn người.

Khương Phỉ trong lòng anh đứng lên, lấy điện thoại ra liếc mắt một cái.

Tin nhắn của Thẩm Phóng, chỉ có một câu:

"Tôi có vài lời muốn nói với em, rất quan trọng."

Khương Phỉ đang định tắt màn hình, chuông điện thoại vang lên một tiếng.

Tin nhắn từ một số lạ: Hiện giờ tới Giang gia, một buổi biểu diễn hay.

Không phải số di động của Giang Thố.

Khương Phỉ nhíu mày, tắt máy: "Hệ thống, Giang Thố đâu?"

【 Hệ thống: Ở Giang gia, trạng thái không tốt lắm. 】

Khương Phỉ trầm tư hai giây, xoay người đi ra cửa.

"Khương Phỉ!" Giọng Tống Nghiên đột nhiên truyền đến.

Khương Phỉ dừng lại, quay đầu nhìn về phía anh, hai mắt vẫn còn mê mang, trên trán lấm tấm mồ hôi, cười cười nói: "Chúc mừng cậu, đạt được thành tích, mỹ nhân ngồi trong lòng mà không bối rối."

Dứt lời, người đã ra khỏi phòng ngủ.

Tống Nghiên nhìn chằm chằm cửa phòng trống vắng, nghe cô nói lời tạm biệt với bà ngoại, thật lâu sau đứng lên đi đến phía trước cửa sổ, nhìn cô đi tới cổng, ngồi lên xe hơi rời đi.

Cửa đã không có một bóng người, Tống Nghiên lại vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm cửa, mồ hôi trên trán vẫn chưa biến mất, hơi nóng trong lồng ngực còn chưa hạ nhiệt mà người gây ra mọi chuyện đã rời đi.

Vừa rồi, trên màn hình điện thoại di động của cô, cái tên xẹt qua chính là Thẩm Phóng.

Tay Tống Nghiên bất giác khẩn nắm chặt thành quyền, ánh mắt dần dần hòa vào bầu trời tối sầm bên ngoài.

Khương Phỉ, ngay cả đùa bỡn, đều dễ dàng bỏ dở nửa chừng như vậy.

Tống Nghiên độ hảo cảm: 95.

tình hình là mấy chương cuối cũng dài ơi là dài, nên lại hẹn gặp lại mn vào chủ nhật nha!

dạo này watt của tui bị làm sao ấy, tui tức watt mà tui khóc lụt nhà luôn á.

iu mọi người nhìu, kakaka!

tạm đặt tên cho vị diện này là vị diện bất ổn, bất ổn từ mẻ tác giả đến mẻ edit lun :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro