TG4 Nữ phụ vườn trường ác độc 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: apun
beta: 503258

Giang gia.

Tiếng bình rượu vỡ tan vang lên.

Giang Lâm thở hổn hển đứng lên, hung hăng trừng mắt thiếu niên ngồi đối diện: "Ăn cây táo, rào cây sung!"

"Mày cho rằng mày chân chó đi lấy lòng Khương gia, là có thể được chia cho chỗ tốt?"

"Mày nghĩ xem ngoài tao ra, ai có thể nuôi mày lâu như vậy?"

"......"

Ông nói rất nhanh, mỗi một câu đều mang theo lửa giận cùng hận ý ngập trời.

Giang Thố thản nhiên ngồi trên sô pha, trên áo trắng dính vết máu, gương mặt bầm tím, khóe môi sưng đỏ, có vệt máu chảy ra.

Cậu trào phúng nhìn người đàn ông trước mặt, ngũ quan vốn tuấn tú đã sớm bị lệ khí tra tấn khiến người không ra người quỷ không giống quỷ.

Đúng hơn là một lão cầm thú.

Nếu không phải cậu biết lão điên trước mắt mình là cha ruột, cậu đã sớm giết chết ông ta từ lâu.

Nhận thấy được Giang Lâm đã ngừng nói, Giang Thố chậm rãi ngẩng lên, nghiêng đầu cười: "Mắng đủ chưa?"

Giang Lâm bị ánh mắt mỉa mai trần trụi của cậu làm cho phát cáu: "Con hoang! Mày thật sự cho rằng mày trộm đem văn kiện đưa đến Khương gia thì hắn ta sẽ coi mày như con ruột sao?"

Giang Thố nhướng mày: "Có ông ở trước mặt, tôi không có hứng thú nhận thêm một người cha khác."

"Tuy nhiên, muốn trách cũng chỉ có thể trách ông ngu ngốc, tôi tùy tiện dùng chút trí óc đã phá hủy được hệ thống phòng trộm của ông."

"Giang Thố!"

"Không tồi." Giang Thố cười: "Không nghĩ tới ông còn nhớ rõ tên con trai mình, tôi có nên cảm động một chút hay không? Đúng rồi......"

Cậu từ sô pha ngồi dậy, nghiêng người về phía Giang Lâm, cố tình nói: "Khương gia có một cô con gái tên Khương Phỉ, chắc là ông cũng biết."

"Về sau tên tôi là Khương Thố."

"Khương trong Khương Phỉ."

Giang Lâm tức giận đến hốc mắt đỏ đậm, hung hăng trừng cậu: "Mày nói cái gì?"

"Mày dám đổi tên, tao nhất định đánh chết mày!"

"Được rồi, đừng gào." Giang Thố không kiên nhẫn nói. Cậu từ từ đứng lên, cúi đầu nhìn xuống vết máu trên người, liếm vết máu ở khóe môi: "Một thân ' kiệt tác ' này xem như là lần cuối trả nợ ông."

"Về sau, ông liền có thể chậm rãi thưởng thức một thân bùn lầy của chính mình đi, lão già điên."

Dứt lời, cậu quay đầu bước lên lầu.

Đã nửa tháng trôi qua, chờ đến khi vết thương trên mặt lành lại cũng là lúc cần phải trở về.

Không biết cô ấy đang chơi như thế nào.

Giang Thố híp híp mắt, cô tốt nhất không nên vui vẻ, nếu không cậu sẽ càng không vui.

"...... Mày thật sự cho rằng, một người như mày, có cơ hội quay lại sao?" Phía sau, Giang Lâm đột nhiên mở miệng, vẫn thở hổn hển, giọng nói thô bạo.

Bóng lưng Giang Thố dừng một chút. Sau đó cậu chậm rãi xoay người, nhướng mày, dường như "muốn nghe chi tiết".

Giang Lâm kéo kéo tây trang hỗn độn trên người, miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, cảm giác giống mặt người dạ thú: "Trên người của mày chảy chính là máu của kẻ điên. Cả đến khi chết cũng không thể làm người bình thường được."

"Mày đã sớm ngâm trong bùn lầy, cho dù lên bờ rồi, cũng chỉ sẽ làm người ghê tởm!"

Ông ta nói rồi đứng dậy lấy điều khiển từ xa, mở TV: "Tao là lão già điên, mày cho rằng mày không phải? Mày nhìn xem, mày làm người tốt như thế nào?"

Giang Thố từ từ xoay người, nhìn về phía TV.

Những gì đang chiếu trên màn hình là cảnh ở quầy bar ngày hôm đó.

Trên ghế dài, cách đó không xa là người phục vụ quầy bar.

Cậu đem cho Khương Phỉ một ly rượu hạ thuốc mê, nhìn Khương Phỉ uống không một chút phòng bị, ý thức mê ly, dần dần lịm đi.

Cậu ngồi bên người cô, từ từ cởi quần áo cô, cởi đến đầu vai, hôn xuống......

Rồi sau đó, bị gián đoạn.

Giang Thố bất giác nắm chặt tay, việc này là cậu làm, nhưng cậu không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ day dứt đến thế khi nhìn thấy những hình ảnh này lần nữa.

Nếu không bị gián đoạn, đoạn video này có lẽ đã lan truyền từ lâu, trong sạch của Khương Phỉ sẽ sớm bị cậu huỷ hoại. Cô sẽ oán hận cùng bất lực khi bị cậu gài bẫy, vết thương chồng chất thành sẹo.

Giang Lâm cười hai tiếng quái dị, liếc mắt nhìn về phía cửa tối đen như mực: "Mày là con trai của tao, nếu tao bẩn, vậy mày cũng không sạch sẽ."

"Hủy hoại một người đối với mày mà nói quá đơn giản, không phải sao?"

"Làm cô ta trở thành người của mày, sau đó lại để tất cả mọi người nhìn thấy mặt nhục nhã nhất của cô ta, hủy hoại tôn nghiêm, hủy diệt toàn bộ, cuối cùng chỉ có thể giống một con rối ở cạnh mày......"

"Giang Thố, đây không phải kế hoạch của mày sao?"

Giang Thố gắt gao nhìn chằm chằm ông, giây tiếp theo đột nhiên nở nụ cười: "Lão già điên, bộ dáng này của ông thật đúng là thuần thục a."

Có tiếng "Bộp" ở cửa.

Giang Thố ngẩn ra, nhanh chóng nhìn về phía cửa.

Khương Phỉ lặng lẽ đứng ở nơi đó, bao phủ trong màn đêm dày đặc phía sau, xem video trên màn hình TV, sau đó ngoảnh mặt đi nhìn Giang Thố, mặt không chút cảm xúc.

Giang Thố cảm thấy trái tim kịch liệt run lên, ngón tay run rẩy không tự chủ được, trong lòng tràn ra áy náy u ám.

Cảm giác chưa từng có.

Rất kỳ quái.

Cậu vốn dĩ không phải thứ tốt lành gì, muốn huỷ hoại cô là thật, muốn nhìn cô từ trần gian rơi xuống địa ngục là thật, muốn đem cô kéo vào vũng bùn cũng là thật.

Thậm chí cậu chưa từng hối hận về tất cả những gì mình đã từng làm

Bởi vì nếu không có những chuyện đó, cậu sẽ không biết mình cũng muốn bảo vệ một người, bao bọc cô đến sạch sẽ.

Nhưng khi bị cô phát hiện trong lòng cậu vô cùng sợ hãi.

Cũng không biết mình đang sợ hãi điều gì.

"Khương tiểu thư." Giang Lâm chủ động chào hỏi Khương Phỉ, gọi luôn ý thức của Giang Thố trở lại.

Giang Thố quay đầu nhìn về phía Giang Lâm.

Chỉ liếc mắt một cái, cậu liền biết.

Lão điên này gọi Khương Phỉ tới.

Là cố ý.

Ông ta tuyệt đối sẽ không để cậu bò ra khỏi vũng bùn.

Lão điên và cậu là cùng một loại người, đều dung túng cho sự tồn tại của nhau, bọn họ đều cần bên người tồn tại một kẻ điên, để chứng minh sự "Bình thường" của họ.

Hiện giờ cậu không muốn, ông già điên này đương nhiên sẽ không cho phép.

Cho nên gọi Khương Phỉ đến, để cô chứng kiến cảnh này, sau đó lại lần nữa bỏ rơi cậu trong bùn lầy.

Khương Phỉ thì sao?

Khương Phỉ biết hết tất cả, nhất định sẽ bỏ cậu lại.

Giang Thố quay đầu, một lần nữa nhìn về phía Khương Phỉ.

Trên mặt cô như cũ không có cảm xúc gì, cô chỉ chậm rãi đi vào phòng khách.

Giang Thố không biết có phải do ảo giác của chính mình hay không mà khi Khương Phỉ đi về phía trước, từ trong góc nhìn của mình liền nhìn thấy lão điên bất giác lùi lại vài bước, tựa như là ... sợ hãi.

Chỉ là cậu không có tâm tình cảm nhận, bởi vì Khương Phỉ đã đi tới trước mặt cậu.

Vẫn luôn biết da cô rất trắng, nhưng lúc này da mặt của cô còn trắng hơn.

Cậu sắp bị bỏ rơi, tựa như năm đó Văn Quyên đã từng làm.

Giang Thố nhìn sắc mặt cô trắng bệch, an tĩnh nghĩ.

Trong một giây tiếp theo, mu bàn tay cậu ấm lên, được một lòng bàn tay mềm mại giữ lấy.

Giang Thố ngơ ngác nhìn Khương Phỉ.

"Em bị thương, đi lấy thuốc." Khương Phỉ nhàn nhạt nói, dẫn cậu đi ra cửa, bóng lưng mảnh khảnh nhưng thẳng tắp.

Giang Thố bị cô lôi kéo đi ra ngoài, ngơ ngác nhìn cô đang nắm tay cậu.

Không giống nhau.

Cùng lúc trước bị Văn Quyên bỏ rơi, không giống nhau.

"Giang Thố!" Phía sau, Giang Lâm không nghĩ tới Khương Phỉ sẽ có phản ứng như vậy, thẹn quá hóa giận điên cuồng hét lên.

Cả hai mặc kệ.

Thời điểm cửa đóng lại, một chiếc bình bị đập vào cửa.

Vẻ mặt Khương Phỉ vẫn luôn lãnh đạm, không lên xe mà chỉ lặng lẽ đi dọc đường.

Mãi cho đến khi một chiếc xe lao qua, kèm theo tiếng còi, cô mới phản ứng lại và buông tay Giang Thố ra.

Giang Thố sững sờ, mu bàn tay lạnh lẽo: "Chị..."

"Đêm đó, cậu chủ động mời tôi đi quán bar vì muốn trả thù?" Khương Phỉ ngắt lời cậu, hỏi đến bình tĩnh.

Giang Thố ngóng nhìn cô, môi giật giật, không nói gì.

"Còn có chiếc điện thoại này." Khương Phỉ đưa điện thoại di động ra: "Có người nói cho tôi, điện thoại bị cài định vị theo dõi, cũng là kiệt tác của cậu đúng không?"

Giang Thố khẽ nhúc nhích ngón tay, sau đó nắm chặt thành nắm đấm.

Khương Phỉ khẽ cười một tiếng: "Hiện tại thì sao? Vẫn là muốn trả thù, hay là muốn...... Huỷ hoại tôi?"

"Nơi này không phải vừa vặn sao? Đủ để cậu quay xong video không?"

Cô lui về phía sau nửa bước, cởi áo khoác ra, lại cởi áo ngoài, chỉ còn lại chiếc váy trắng có dây treo bên trong, bờ vai trắng nõn tràn ngập một tầng bạch quang trong màn đêm.

Cô vẫn muốn tiếp tục......

Một chiếc ô tô chạy qua, đèn xe chói mắt thẳng tắp chiếu vào trên người cô, da thịt lõa lồ không chỗ nào che giấu.

Giang Thố vội vàng bước tới, nhặt áo khoác lên, khoác lên vai cô, che đi làn da lộ ra ngoài.

Khương Phỉ lui về phía sau nửa bước, tránh tay cậu, cũng tránh áo khoác.

Giang Thố tiếp tục nhặt lên, gắt gao nhấp môi, lại lần nữa phủ lên người cô.

Khương Phỉ lần lượt tránh khỏi vòng tay cậu, mặc cho cậu hết lần này đến lần khác muốn phủ lên. Cho đến cuối cùng, cậu gắt gao nắm chặt hai bên áo khoác, phủ lên vai cô, rồi dùng sức ôm chặt cô vào lòng, mặc dù đụng tới miệng vết thương, một chút cũng không buông ra.

"Chị, chị thắng rồi." Cậu khàn khàn nói.

Cậu rốt cuộc làm không được, nhìn cô dính một chút bụi nhỏ nhất cũng không được.

Giang Thố độ hảo cảm: 95.

......

Giang Thố biết cô tạm thời không muốn nhìn thấy cậu, nên không trở về Khương gia, chỉ nhìn theo cô rời đi.

Cô không có bỏ lại cậu, cậu đã thực thỏa mãn.

Nhưng vì cô không có bỏ mà đi nên về sau sẽ không còn có cơ hội nào để bỏ rơi cậu nữa.

Thời gian không còn sớm, Khương Phỉ nhờ tài xế đưa cô đến cửa khu biệt thự liền tự mình xuống xe, đi vào nhà.

Chỉ là, mới vừa bước vào khu biệt thự.

"Khương Phỉ." Một bên, có người gọi cô, thanh âm khàn khàn.

Khương Phỉ dừng lại, quay đầu nhìn.

Trong góc tối có một chiếc xe đang đậu, Thẩm Phóng đang đứng ở bên cạnh xe máy, nhưng lông mày tuấn tú cùng ánh mắt lúc này lộ ra vẻ mệt mỏi, hai mắt đỏ ngầu, trầm mặc nhìn cô: "Tôi nói, tôi có lời muốn nói với em."

"Cậu đợi lâu chưa?" Cô khẽ hỏi.

Từ tin nhắn đó đến bây giờ.

Thẩm Phóng yết hầu căng thẳng, cuối cùng nuốt xuống câu nói này, sau đó đi đến trước mặt cô, vươn tay.

Trên tay hắn là một bức ảnh chụp, trên ảnh chụp là lần trước hai người đi công viên giải trí, là đôi vợ chồng kia chụp.

Hắn buồn ngủ dựa vào vai cô, ánh mắt cô nhìn hắn đầy ôn nhu.

Khương Phỉ nhìn bức ảnh không nói, cô cũng có một cái.

"Tôi đến tìm cửa hàng lúc trước in bức ảnh này, không nghĩ tới thật sự tìm được." Thẩm Phóng cười cười, ánh mắt quyến luyến nhìn hai người trên ảnh chụp.

Lúc ấy, cô nhìn hắn trong mắt chứa đầy ánh sáng lấp lánh.

Nhưng hiện tại, chỉ còn lại bình tĩnh.

"Không cần tìm lại đâu." Khương Phỉ nhàn nhạt nói, "Từ sau kỳ nghỉ đó, không cần như vậy nữa."

Thẩm Phóng sắc mặt tái nhợt.

Kỳ nghỉ đó là kỷ niệm đẹp cuối cùng còn lại trong ký ức của hắn.

Sau đó, không còn nữa.

Ở công ty,mỗi khi hắn mệt mỏi với đống tài liệu, dạ khi dày co rút đau đớn, thậm chí khi nhàn rỗi, hắn sẽ nghĩ đến, nếu hắn không đẩy Khương Phỉ đến bên Tống Nghiên sẽ như thế nào?

Cô vẫn sẽ đi theo hắn với nụ cười trên môi, cô vẫn quan tâm đến cơ thể hắn như thể cô quan tâm đến chính mình, cô vẫn cùng hắn đi dạo ven hồ trong căn hộ vào mỗi buổi tối.

"Nếu không còn việc gì, tôi về trước đây." Khương Phỉ cười với hắn, sau đó đi vòng qua.

"Chuyện của em cùng Tống Nghiên, tôi đều nghe rồi." Thẩm Phóng đột nhiên mở miệng.

Khương Phỉ dừng lại bước chân: "Cho nên cậu là tới giải trừ hôn ước?"

Thẩm Phóng không nói gì, chỉ đi tới gần cô, cầm trong tay chiếc hộp gấm, chậm rãi mở ra.

Bên trong là một chiếc nhẫn.

"Khương Phỉ, chúng ta đính hôn đi."

Đây là điều hắn muốn nói hôm nay, điều quan trọng duy nhất.

Khương Phỉ nhìn chiếc nhẫn kia, hồi lâu mới duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve viên kim cương tinh xảo trên chiếc nhẫn, không nói lời nào.

Tay đang cầm hộp gấm của Thẩm Phóng dần trở nên căng thẳng.

Dù Giang Thố hay Tống Nghiên, hắn không thèm để ý những tin đồn nhảm nhí đó, nhưng hắn không thể không quan tâm đến cô.

"Cậu muốn......Cưới tôi?" Khương Phỉ nhìn hắn một cái, hỏi ngược lại.

Thẩm Phóng gật đầu.

Khương Phỉ thu tay: "Cho tôi thời gian ba ngày, tôi sẽ cho cậu một đáp án."

Lúc này không do dự, cô đứng dậy rời đi.

Phía sau lại truyền đến tiếng bước chân, Thẩm Phóng đuổi kịp tiến đến.

Khương Phỉ nhíu mày.

"Tôi đưa em đi." Thẩm Phóng trầm giọng nói.

Mãi đến khi tới cổng biệt thự, nhìn Khương Phỉ bước vào biệt thự, Thẩm Phóng mới phóng xe máy rời đi.

Lúc hắn rời đi, một bóng người chậm rãi bước ra khỏi hàng cây tối tăm trước cửa.

Áo sơ mi trắng được là phẳng phiu cùng quần tây đen, cả người tràn ngập hơi thở cấm dục cùng khắc chế. Hắn đứng đó, mặt không biểu tình, hai mắt đỏ he tràn đầy u ám.

Tống Nghiên thờ ơ nhìn về phía Thẩm Phóng rời đi. Sau đó lại nhìn về phía biệt thự, hồi lâu mới quay người trở về nhà.

......

Tống Nghiên đang thay đổi.

Khương Phỉ nhận thấy điều này khi đến trường vào sáng sớm.

Ngoài việc ngồi bên cạnh cô như mọi khi, anh không nói một lời nào với cô, cả người anh vẫn thờ ơ như lần đầu hai người gặp nhau.

Trong giờ học, sau giờ học, thậm chí cả giờ ăn trưa, anh cũng chỉ bình thản đi theo cô, không nói một lời chứ đừng nói đến bất cứ động tác thân mật nào.

Mặc dù Khương Phỉ như mọi khi nghiêng người trêu chọc anh, cho dù thân thể anh căng thẳng, anh cũng chỉ giả vờ dửng dưng lùi lại, tránh sự đụng chạm của cô, không nói một lời.

Sau hơn một vài lần, Khương Phỉ mất kiên nhẫn, dứt khoát bỏ qua cho anh.

Ngược lại, những người xung quanh thỉnh thoảng lại liếc nhìn họ.

Lại cãi nhau?

Trạng thái này tiếp tục cho đến khi tan học, Khương Phỉ lười phân tích suy nghĩ khó hiểu của cậu nhóc này, đứng dậy rời đi, chuẩn bị đợi tâm trạng anh phục hồi.

Chỉ là không chờ cô thành công rời đi, Tống Nghiên đã bắt lấy cổ tay cô.

Sức lực của anh không nhỏ, anh túm chặt cô đi về phía xe của nhà họ Tống đang đợi ở cửa, lên xe cũng không buông, cả người lại trở về trạng thái lãnh đạm, lãnh đạm.

Khương Phỉ nhíu mày, xoa xoa cổ tay, trừng mắt nhìn anh.

Tống Nghiên như cũ cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.

Trở lại biệt thự, bà cụ nắm tay Khương Phỉ nhiệt tình như mọi khi để nói chuyện với cô, cô cũng dỗ dành bà cười.

Vừa nhìn thấy Tống Nghiên, ông lão liền nói: "Tiểu Nghiên, ngày mai Tống lão tiên sinh bảo con đi công tác, đừng quên thu dọn hành lý."

Ngày mai đi công tác?

Khương Phỉ nhướn mày, nhìn Tống Nghiên đang đi lên lầu, gọi anh: "Ngươi ngày mai cậu đi công tác?"

Tống Nghiên nhìn cô gái trước mắt, không trả lời.

Khương Phỉ cũng không thèm để ý, lại hỏi: "Mấy ngày?"

Tống Nghiên trầm mặc như cũ, nhưng bà cụ bên cạnh đáp: "Chắc là ba ngày đi."

Ba ngày .

Khương Phỉ lai nhướn mày, thật là trùng hợp.

Tống Nghiên nhìn cô một cái, quay đầu muốn đi về phía cô.

Khương Phỉ nhìn bóng dáng anh, chau mày, vừa muốn mở miệng nói: ''......" điện thoại trong túi vang lên một chút.

Tống Nghiên cứng đờ.

Khương Phỉ nhún nhún vai, nhìn sang chỗ khác rồi lấy điện thoại ra.

Tuy nhiên, cô chưa kịp xem ai đã gửi tin nhắn thì điện thoại bất ngờ bị lấy mất.

Khương Phỉ khó hiểu ngẩng đầu, Tống Nghiên vừa mới lên lầu giờ phút này đang đứng ở trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô chằm chằm, tay cầm điện thoại hơi tái nhợt vì dùng sức.

Khương Phỉ nhướng mày: "Bạn học Tống, điện thoại của tôi."

Tống Nghiên mím chặt môi, hầu kết lăn lộn.

Bà cụ bưng đĩa đựng trái cây ra, lên tiếng nói: "Phỉ Phỉ, mau tới ăn trái cây......"

Không chờ nói xong, Tống Nghiên lại lần nữa nắm lấy cổ tay Khương Phỉ, bước nhanh lên lầu.

Cửa phòng "Phanh" một tiếng đóng lại, Tống Nghiên buông Khương Phỉ ra, cúi đầu nhìn xuống mắt cô, hốc mắt phiếm đỏ, khàn khàn nói: "Đây là điều cậu muốn sao?"

Lời nói vừa dứt, anh ấn cô vào cửa, ôm mặt cô và hôn xuống.

Vội vàng, phẫn nộ, dừng ở khóe môi Khương Phỉ, rồi sau đó răng môi dây dưa.

Đùa bỡn anh, trêu chọc anh.

Còn muốn bội tình bạc nghĩa, bỏ dở nửa chừng.

Đêm khuya, cô bị một người con trai khác gọi trở về, và người đó lại chính là nguyên nhân khiến cô tiếp cận anh ta ngay từ đầu.

Anh hiểu rõ hơn ai hết rằng nếu không vì Thẩm Phóng, cô sẽ không bao giờ có bất kỳ ngã rẽ nào với anh.

Nhưng bọn họ vẫn gặp nhau.

Cuộc gặp gỡ thân mật nhất.

Cô tựa như một cây hoa anh túc xinh đẹp, lại mang theo chất gây nghiện.

Anh đã nỗ lực muốn từ bỏ.

Mỗi khi cô nói chuyện, hờ hững.

Mỗi cô tiếp cận, đè nặng khô nóng trong lòng để từ chối.

Nhưng cuối cùng khi nhìn thấy cô thản nhiên quay đi, lại không khống chế nổi mà đem cô trói bên người.

"Tiểu Nghiên, Phỉ Phỉ các con làm sao vậy?" Ngoài cửa, giọng nói bà cụ đầy nghi hoặc truyền đến.

Tống Nghiên hơi ngừng lại, mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt quyến rũ đối diện.

Khương Phỉ không nhắm mắt, đang nhìn anh, trong cổ họng tràn ra một tiếng cười khẽ.

Tống Nghiên trong lòng khó chịu, lại lần nữa cúi đầu hôn xuống.

Giống như giấc mộng từng có, anh không ngừng mút mát ngọt ngào của cô, mọi lý trí và kiêng kị đều biến mất, nụ hôn càng lúc càng trở nên mạnh mẽ.

Chờ đến anh phục hồi tinh thần lại, hai người đã đến mép giường, thở hổn hển.

Khương Phỉ đứng trước mặt anh, khóe môi ửng đỏ, dấu son mờ mịt.

Tống Nghiên nhìn cô, hầu kết lăn lộn, như có thứ gì đó sắp bật ra khỏi lồng ngực, ý thức của anh rối bời.

Khương Phỉ khẽ nhướn mày, cười duyên một tiếng: "Như thế nào?"

Tống Nghiên nhíu mày.

Nhưng anh còn chưa kịp phản ứng, Khương Phỉ đột nhiên vòng hai tay ra sau gáy hắn, kiễng chân ấn mạnh vào môi anh.

Tay Tống Nghiên theo bản năng ôm lấy eo cô, hai người đồng loạt ngã xuống giường.

Cô nằm trên người anh, chỉ lướt môi anh qua liền ngừng một chút.

Cố tình trêu đùa.

Tống Nghiên trong mắt tràn ngập sa ngã, anh vòng tay qua eo cô, tay kia giữ lấy sau cổ cô, muốn nắm quyền chủ động hôn.

Khương Phỉ lại ngăn cản anh, một ngón tay đặt ở trước môi anh: "Nói cậu yêu tôi."

Tống Nghiên thân hình cứng đờ, tay ôm cô càng thêm dùng sức.

Yêu?

Tình yêu giữa họ là gì?

Khương Phỉ lại lần nữa cúi người, nhìn như đang hôn, lại chỉ là hôn ở trên ngón tay của chính mình, sau đó lại thấp giọng ôn nhu nói: "Nói cậu yêu tôi."

Tống Nghiên nhìn chằm chằm cô, hai mắt cô sáng ngời, môi đỏ tươi, càng thêm mê người.

Lại trước sau mím chặt môi không nói lời nào.

Cô luôn như vậy, đùa bỡn anh, tự tiện trêu đùa anh.

Luôn như vậy.

"Không nói sao?" Khương Phỉ ngước mắt nhìn độ hảo cảm trên đỉnh đầu xưa nay chưa từng hỗn loạn, hơi hơi giật mình.

Tống Nghiên thân thể căng chặt, giây tiếp theo anh nắm eo cô, chuyển từ bị động thành chủ động, đè cô lên giường, dùng sức hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

"Tôi không yêu em, Khương Phỉ......" Một tiếng thở dốc nỉ non tràn ra từ nụ hôn: "Tôi không yêu em......"

Nếu anh yêu một người vẫn luôn đùa bỡn anh, anh là loại người nào chứ?

Anh lẩm bẩm: "Trên thế giới nhiều người như vậy, tôi chính là cố tình...... Không yêu em."

Nhưng mà Khương Phỉ nghe thấy giọng nói hệ thống.

Tống Nghiên độ hảo cảm: 100.

Chín giờ tối, khi Khương Phỉ ra khỏi phòng ngủ của Tống Nghiên, anh đã ngủ say rồi. Đương nhiên đều nhờ công lao của hệ thống.

Dưới lầu có một chiếc vali nhỏ, nghĩ đến đây là thứ mà Tống Nghiên sẽ sử dụng trong chuyến công tác.

Khương Phỉ nghĩ đến độ hảo cảm, tâm tình thoải mái viết lên tờ tiền dán trên vali: Thuận buồm xuôi gió.

Rồi sau đó xoay người đi ra ngoài.

Chỉ lúc bước ra khỏi biệt thự, cô mới chậm rãi lấy điện thoại di động ra gửi cho Thẩm Phóng một tin nhắn

Tôi suy nghĩ xong rồi, nói chuyện một chút?

( Huhu hưởng thụ quen thân oy nên tui lười wa, tui xứng đáng xuống địa ngụk. Tui còn lười nữa mn cứ chữi tui nhìu vô ~.~
Vị diện sau sẽ k có lịch up cụ thể đâu. Yên tâm là o drop. Edit mất mười năm cũng o drop đâu nha. )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro