TG4 Nữ phụ vườn trường ác độc 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: apun
beta: 503258

Khi Thẩm Phóng tỉnh dậy, hắn cảm thấy đầu óc nặng trĩu. Qua mấy ngày đêm, đầu óc hỗn loạn, bụng co quắp và đau đớn, trên người toát ra từng tầng mồ hôi lạnh.

Hắn không đến công ty, nằm trên giường cả ngày, nửa mê nửa tỉnh, ý thức mơ hồ rối bời.

Trong cơn mê, hắn cảm giác như trở về kỳ nghỉ trước. Khi bị bệnh đau dạ dày, Khương Phỉ sẽ ở bên giường đỏ mắt cầm nước nóng và thuốc, quan tâm nhìn hắn.

Lúc ấy, hắn đối với cô vô cùng không kiên nhẫn, thậm chí cảm thấy cô quá mức phiền phức.

Nhưng khi đó hắn đã quên, Khương Phỉ luôn là người đầu tiên phát hiện ra hắn bị bệnh, cũng là người duy nhất sẽ canh chừng hắn suốt đêm.

Thẩm Phóng cười khổ một tiếng, chống thân mình tìm thuốc dạ dày nhưng toàn bộ chung cư lại không có lấy nửa giọt nước ấm. Cuối cùng đành nuốt vài viên thuốc, lại lần nữa ngã vào trên giường.

Tác dụng của thuốc dần dần phát ra, bụng vẫn còn đau nhưng ý thức dần mờ mịt.

Bên ngoài trời càng ngày càng tối, Thẩm Phóng đang nằm trên giường, trong mông lung nghe thấy tiếng điện thoại rung lên. Hắn muốn nhận điện thoại nhưng không được, cánh tay nặng nề, chỉ có thể để cơ thể tùy ý rơi vào trạng thái buồn ngủ sâu hơn.

Trong mộng giường như nghe thấy tiếng gõ cửa, lặp đi lặp lại, sau đó mới nhận ra rằng đó không phải là một giấc mơ.

Thẩm Phóng miễn cưỡng đứng dậy, trời đất quay cuồng trước mắt, hắn chỉ kịp xoay tay nắm cửa, cả người hoàn toàn đổ xuống đất.

Khương Phỉ mở cửa, nhìn thấy Thẩm Phóng nằm trên mặt đất.

Khó trách hắn vẫn luôn không trả lời tin nhắn.

Khương Phỉ nhướn mày, nhìn độ hảo cảm trên đầu, khom lưng nâng hắn dậy, ném lên giường, nghĩ nghĩ liền xoay người bước ra ngoài.

Thẩm Phóng lại có ý thức, sau khi nghe thấy tiếng bước chân, hắn không nói gì, dạ dày trống rỗng đau nhức, trán cũng bắt đầu nóng lên, trước mắt càng thêm mơ hồ, cả người giống bị đốt cháy.

Người bên ngoài...... Ngoại trừ dì quét dọn, sẽ không ai đến nơi này.

Sẽ không có ai đến nữa.

Thẩm Phóng nhắm mắt lại, xung quanh dần chìm vào bóng tối.

Hắn cảm giác trán bị người xem xét, sau đó có tiếng tắt bếp vang lên ở ngoài, có người đang cho hắn ăn gì đó.

Cơn nóng như thiêu đốt khắp người bắt đầu giảm dần, cơn đau dạ dày đang nhói lên cũng từ từ dịu đi, trên trán được thay túi nước đá chườm ...

Có mùi hương quen thuộc thoang thoảng bên người hắn, mờ mịt trong mộng liền được xua tan.

Thẩm Phóng đột nhiên mở mắt.

Bên ngoài trời đã sáng, đang là buổi sáng ngày hôm sau.

Trên trán có chút nặng nề, Thẩm Phóng sờ sờ trán của mình, viên đá được quấn trong khăn đã tan thành nước, trên tủ đầu giường là một ly nước đã uống cạn cùng thuốc.

Tiếng phim chiếu phát ra từ phòng khách, rất nhẹ.

Là dì sao? Hay là......

Nghĩ đến mùi hương thoang thoảng trong giấc mơ hôm qua, trái tim Thẩm Phóng run lên, hắn đi chân trần ra phòng khách.

Phim vẫn đang chiếu trên TV, nhưng bốn phía lại không có một bóng người.

Thẩm Phóng hô hấp căng thẳng, vẫn chưa từ bỏ ý định mà tìm khắp phòng bếp, toilet, phòng cho khách. Cuối cùng, hắn thở hồng hộc đứng trong phòng khách.

Không có.

Cái gì cũng không có.

Cửa một tiếng vang nhỏ, cửa phòng bị người bên ngoài mở ra.

"Cậu tỉnh rồi à?" Cô gái kinh ngạc hỏi.

Thẩm Phóng thân hình cứng đờ, vẫn đứng ở chỗ cũ chậm chạp không dám quay đầu, chỉ sợ đây lại là ảo giác.

Giọng nói đó, giọng nói đó ...

Cho đến khi Khương Phỉ đi đến trước mặt hắn, trong tay cầm túi giấy, túi giấy đựng đồ ăn sáng.

Thật sự là cô!

Thẩm Phóng nhìn váy dài nhạt màu trên người cô, tóc dài vì khom lưng mà xoã ra phía trước, hốc mắt hắn bỗng dưng đỏ hoe.

Cảnh tượng như vậy, trước giờ chỉ xuất hiện trong mơ.

"Xin lỗi, thấy cậu vẫn luôn hôn mê nên cầm chìa khóa của cậu." Khương Phỉ đặt chìa khóa ở trên bàn trà, ngữ khí nhàn nhạt.

Hầu kết Thẩm Phóng giật giật, muốn nói cho cô rằng chìa khóa này thuộc về cô, nhưng cuối cùng không nói ra, chỉ gian nan nói: "Sao em lại ở chỗ này?"

Khương Phỉ đặt đồ ăn xuống, bình tĩnh nói: "Tôi gửi tin nhắn cho cậu nhưng cậu không trả lời, cho nên tôi đến xem thử."

Thẩm Phóng ngơ ngác nhìn cô: "Tối hôm qua em là người chăm sóc tôi......"

Không phải dì, là cô.

Khương Phỉ xa cách mà cười cười: "Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì đâu."

Thẩm Phóng há miệng thở dốc, lồng ngực như thắt lại, che giấu mà lấy di động, dừng lại khi nhìn thấy tin nhắn chưa đọc.

Cô nói, cô suy nghĩ xong rồi.

"Đây là......" Thẩm Phóng bình tĩnh nhìn cô.

"Về những gì cậu nói đêm đó, tôi nghĩ tôi có thể cho cậu câu trả lời rồi." Khương Phỉ ngừng một hồi lâu, "Tôi......"

"Khương Phỉ!" Thẩm Phóng lại đột nhiên ngắt lời cô, giọng nói xen lẫn hoảng loạn: "Hiện tại đã 8 giờ rưỡi......"

Hắn cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu, có chút không dám nghe những lời tiếp theo cô nói.

Ngay cả khi bị tra tấn bằng một con dao mềm dẻo, hắn cũng không muốn bị kết án ra khỏi trò chơi.

Khương Phỉ khó hiểu.

"Em không đi học sao?" Thẩm Phóng cười một cái, lấy chìa khóa trên bàn trà: "Tôi đưa em."

Nói xong xoay người ra cửa.

"Thẩm Phóng......"

Thẩm Phóng bước nhanh hơn.

Khương Phỉ nhún nhún vai đi theo.

Thời gian vừa vặn, trong chung cư có rất nhiều người già nhàn rỗi, thấy Khương Phỉ cùng Thẩm Phóng mọi người đều sôi nổi nhìn qua.

Có mấy người Khương Phỉ mơ hồ cảm thấy quen mắt.

Đến khi một ông lão ngừng bước chân, nhìn nhìn Khương Phỉ lại nhìn Thẩm Phóng cười tủm tỉm nói: "Tiểu tử, đã lâu không thấy em gái cậu. Không đúng, là vị hôn thê, hôm nay vị hôn thê đến chơi sao?"

Thẩm Phóng hoảng hốt, là hắn đã nói với mọi người ở đây rằng cô không phải em gái hắn, mà là vị hôn thê.

Hắn bay nhanh chóng liếc Khương Phỉ, vội vàng giải thích: "Tôi vốn không có ý tứ này, nếu em không muốn, tôi có thể làm sáng tỏ với bọn họ......"

"Tôi đáp ứng cậu." Khương Phỉ cắt ngang, chậm rãi nói.

Thẩm Phóng sửng sốt, ngơ ngác nhìn cô: "Cái gì?"

Khương Phỉ cười: "Đêm đó cậu cầu hôn......"

"Tôi đồng ý."

Thẩm Phóng hốt hoảng mà đứng đó, trong lòng bỗng mừng như điên.

Cô đồng lý lời cầu hôn của hắn?

Chân chính trở thành vợ chưa cưới của hắn?

Mà khi hắn thấy vẻ mặt Khương Phỉ, sự vui mừng chợt cứng đờ.

Thần sắc của cô nhàn nhạt, không có vui sướng, cũng không thấy e lệ.

Cô đối với hắn, không còn cảm tình nồng ấp như trước đây nữa.

Nhưng mà, hắn vẫn là không muốn từ bỏ, có lẽ ...... tương lai còn dài như vậy, có lẽ......

"Cảm ơn em, Khương Phỉ."

Thẩm Phóng độ hảo cảm: 100.

......

Khương Phỉ được Thẩm Phóng đưa đến trường học khiến mọi chuyện càng thêm rắc rối. Tình tay ba giữa cô và Thẩm Phóng cùng Tống Nghiên bị người ta bàn tán suốt cả ngày.

Chỉ là vai chính Tống Nghiên không có mặt ở trường học, điều này làm giảm đáng kể sự nhiệt tình của người xem.

Khương Phỉ không để trong lòng những lời bàn tán, chỉ là không nghĩ tới, khi gần tan học sẽ bị người ngăn lại.

Nguyễn Đường đứng trước mặt, sắc mặt tái nhợt, hàm răng khẽ cắn khóe môi như là thu hết can đảm để đứng trước mặt cô, trông vô cùng nhu nhược đáng thương.

Khương Phỉ cười cười, nghi hoặc hỏi: "Bạn học Nguyễn?"

Lông mi Nguyễn Đường run lên: "Khương Phỉ, cậu đã ở cùng Tống Nghiên...... Vì sao, vì sao còn muốn lui tới cùng Thẩm Phóng? Cậu như vậy có xứng với Tống Nghiên không?"

Khương Phỉ nhướng mày: "Tại sao tôi lại có lỗi với Tống Nghiên?"

Nguyễn Đường có chút khó chịu: "Cậu rõ ràng đã cùng Tống Nghiên ở bên nhau!"

"Ai nói?" Khương Phỉ nhíu mày, rồi sau đó đi đến trước mặt Nguyễn Đường: "Tôi khi nào nói mình ở bên Tống Nghiên?"

"Các ngươi...... Các ngươi đều làm những chuyện thân thiết như vậy......"

"Những chuyện thân thiết, là chuyện gì?" Khương Phỉ "Không biết xấu hổ" hỏi.

Nguyễn Đường sắc mặt càng tái nhợt hơn: "Mọi người ở trong lớp học đều thấy......" Cuối cùng một chữ "hôn" cô nói không nên lời.

"Hôn môi?" Khương Phỉ thay cô nói ra.

Nguyễn Đường mím môi: "Khương Phỉ, Tống Nghiên kiêu ngạo như vậy, cậu ấy không phải người có thể chơi trò chơi cùng cậu. Cậu ấy đã chọn cậu, tôi nhận thua nhưng cậu sao có thể làm như vậy, cậu không biết...... Đây là bắt cá hai tay......"

Cô nói còn chưa dứt lời, giọng nói đầy vô tội ở phía sau vang lên phía: "Một chân đạp hai chiếc thuyền?"

Có tiếng náo động, mọi người còn chưa rời đi nhìn thiếu niên xuất hiện ở cửa, quần áo trắng, lông mày thanh tú, dáng vẻ vô hại nhưng trên mặt lại có một vài vết thương, càng thêm vẻ hoang dã.

Giang Thố chậm rãi đi đến bên Khương Phỉ, nhìn về phía Nguyễn Đường than thở: "Vị tiền bối này, tại sao không phải là ba chiếc thuyền?"

Nguyễn Đường sửng sốt, nhìn thiếu niên đẹp đẽ trước mặt, tựa hồ không nghĩ tới Giang Thố sẽ nói ra lời này.

Giang Thố cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt ân cần, giọng điệu ủy khuất: "Là tôi không xứng sao?"

Sau vài câu nói, ngón tay của Nguyễn Đường run lên.

Thiếu niên này rõ ràng đang cười, nhưng giống như một con rắn độc, ánh mắt lạnh lùng, trái tim Nguyễn Đường không khỏi run lên.

Giang Thố nhìn sợ hãi trong mắt cô, vô tội cười, quay đầu nhìn về phía Khương Phỉ, trong mắt lại tràn ngập vẻ "muốn được khen ngợi": "Chị, tối hôm qua chị không về nhà."

Sợ rằng cô vẫn không muốn gặp nên cậu chỉ ở ngoài biệt thự Khương gia chờ. Không nghĩ tới đợi cả một đêm cũng không thấy bóng dáng cô đâu. Sáng nay cậu mới biết cô được Thẩm Phóng đưa tới trường.

Khương Phỉ liếc nhìn mái tóc bông xù cùng vết thương trên mặt, chỉ cười: "Ừ."

Nói xong vòng qua cậu đi ra cửa.

Giang Thố nhìn vẻ mặt hờ hững của cô, vẫn đứng ở tại chỗ, thật lâu sau mới quay đầu, nhẹ nhàng bâng quơ mà nhìn Nguyễn Đường: "Tiền bối, họa là từ miệng mà ra đấy."

Nói xong cười thật vô tội, đi theo hướng Khương Phỉ rời đi.

Nguyễn Đường đứng đó với sắc mặt trắng bệch, ngón tay run rẩy không kìm chế được.

Thiếu niên đó ... như một ác quỷ.

Ghế sau xe hơi.

Khương Phỉ vẫn luôn bình tĩnh không nói lời nào.

Giang Thố ngồi đối diện nhìn cô, đến khi trở lại Khương gia, Khương ba cùng dì Văn vẫn chưa trở về, Khương Phỉ đang muốn lên lầu. Phía sau, Giang Thố từ từ mở miệng: "Tối hôm qua cùng Thẩm Phóng chơi vui vẻ không? Chị?"

Khương Phỉ nhìn cậu một cái, không nói gì.

Giang Thố đi đến trước mắt cô: "Tôi biết chị hiện tại khả năng vẫn không muốn nhìn thấy gương mặt tôi. Nhưng chị ơi, chị đã một đêm không về, chỉ cần nghĩ đến những chuyện chị có thể làm trong đêm đó khiến tôi rất khó chịu."

"Tôi nói rồi, chỉ cần chị thích bộ dạng gì, tôi đều có thể đáp ứng, hà cớ gì phải đi tìm những người đó?"

"Tôi không ngại thay đổi. Thậm chí ngay cả ở trên giường, tôi nhất định còn mạnh mẽ hơn hắn ta!"

"Giang Thố!" Khương Phỉ nhíu mày.

Giang Thố nở bật cười: "Chị, chỉ có tôi mới thỏa mãn được mong muốn mới mẻ của chị, mặc dù hiện tại chị vẫn còn tức giận, nhưng không thể phủ nhận rằng chúng ta mới là người thích hợp nhất cùng nhau đi tiếp......"

"Tôi đã đồng ý lời cầu hôn của Thẩm Phóng." Khương Phỉ nhẹ nhàng ngắt lời cậu. Giọng nói của Giang Thố đột nhiên im bặt, nụ cười trở nên gượng gạo. Một hồi lâu, trong mắt mang theo chút nghi vấn, hoang mang hỏi: "Cầu hôn là......"

"Tức là trong tương lai tôi sẽ là vợ cậu ấy và cậu ấy sẽ là chồng tôi."

"Giống như...... Văn Quyên cùng Giang Lâm?" Giang Thố hỏi.

Khương Phỉ nói: "Giống như dì và cha."

Nụ cười trên mặt Giang Thố hoàn toàn biến mất.

Khương Phỉ không nói thêm gì mà chỉ nhìn độ hảo cảm hỗn loạn, xoay người lên lầu.

Giang Thố vẫn đứng dưới lầu, nhìn chằm chằm cầu thang nơi Khương Phỉ biến mất.

Cậu đã từng chứng kiến cuộc hôn nhân của Văn Quyên cùng Giang Lâm, đi kèm là bạo lực cùng oán hận.

Cho nên, cậu không sợ nếu hôn nhân của Khương Phỉ cứ như thế này, dù sao cũng sẽ chia lìa.

Thế nhưng cậu cũng nhìn thấy bộ dáng Văn Quyên khi ở cạnh ba Khương, ôn nhu động lòng người.

Nếu Khương Phỉ cùng Thẩm Phóng giống như Văn Quyên cùng ba Khương ......

Giang Thố đột nhiên không tự chủ được, hô hấp trở nên gian nan.

Sau này, nếu cậu muốn cùng chị gái đi đến hết cuộc đời, chẳng phải sẽ luôn mang theo một Thẩm Phóng dư thừa sao?

Hôn nhân, thật đúng là một mối quan hệ đáng buồn nôn.

Cô quả nhiên vẫn không tha thứ cho sai lầm trong quá khứ của cậu, vì vậy mới đồng ý với một mối quan hệ đáng kinh tởm như vậy.

Đêm tối.

Khương Phỉ lười biếng dựa vào ghế sô pha sau khi tắm xong.

Chỉ thiếu 5 độ hảo cảm của nhóc biến thái, nhiệm vụ liền hoàn thành.

Thật đúng là...... Làm người chờ mong a.

Điện thoại reo.

Khương Phỉ lấy di động, Thẩm Phóng gửi tin nhắn về ngày đính hôn, là ngày kia.

Chính xác mà nói, cả hai đã đính hôn cách đây 8 năm, lần này chỉ là một bữa tiệc để công khai mọi chuyện.

Khương Phỉ không trả lời mà ném điện thoại sang một bên.

Có tiếng gõ cửa.

Khương Phỉ nhướng mày liếc nhìn thời gian, đã mười hai giờ đêm.

Cô đứng lên đi đến mở cửa ra, Giang Thố đang đứng ở đó an tĩnh mà nhìn cô, vài sợi tóc mái hơi rũ xuống che đi đôi mắt sáng ngời.

"Chị." Cậu nhẹ giọng gọi cô.

Khương Phỉ: "Có việc sao?"

"Vâng." Giang Thố gật đầu, cúi đầu nhìn cô: "Chị, duỗi tay."

"Cái gì?"

Giang Thố cũng đã nắm lấy tay cô và đặt vào lòng bàn tay cô một vật thể hình tròn lạnh như băng với động tác trịnh trọng.

Khương Phỉ khó hiểu cụp mắt, sau đó sửng sốt.

Lòng bàn tay cô là một chiếc vòng thủ công tinh xảo, còn có một chiếc khóa nhỏ màu vàng.

"Cậu......"

"Không phải chị còn tức giận về việc tôi đã làm trong quán bar sao?" Giang Thố bắt lấy tay cô, mở vòng ra: "Thậm chí còn làm những việc như đồng ý lời cầu hôn của ai đó."

Giang Thố độ hảo cảm +1.

"Nếu chưa hết giận chị có thể tùy ý chụp ảnh tôi, công khai hoặc là không công khai, làm nhục hoặc bất cứ chuyện gì, đều có thể." Cậu vừa nói vừa giữ một đầu chiếc vòng, đầu bên kia giao cho cô, để cô khống chế: "...... gì cũng được, tôi không ngại."

Giang Thố độ hảo cảm +1.

"Chỉ cần chị từ chối Thẩm Phóng. Nói cho hắn biết rằng chị muốn đổi ý, chị không muốn kết hôn với hắn, không muốn cùng hắn sinh ra bất luận tranh cãi gì......"

Giang Thố hảo độ cảm +1.

Khương Phỉ nhìn Giang Thố, tiểu biến thái tuy rằng có chút biến thái dị thường, suy nghĩ cũng khác hẳn người thường, nhưng tư duy trước nay đều cực kỳ rõ ràng, kể cả khi bị người vây đánh, trong mắt vẫn luôn bình tĩnh.

Hiếm khi có thời điểm hỗn loạn như vậy, cực kỳ giống...... Một con voi to lỗ mãng không biết từ đâu tới, chỉ biết dùng phương thức của chính mình hung hắng bạo phát.

"Chị......"

"Tiểu Thố." Khương Phỉ ngắt lời cậu, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu.

Giang Thố Nghiêng đầu, cọ cọ vào lòng bàn tay cô.

Khương Phỉ cúi đầu, tháo chiếc vòng trên cổ tay rồi ném sang một bên.

Giang Thố gắt gao nhìn cô.

Khương Phỉ mỉm cười, lui về phía sau nửa bước: "Tiệc đính hôn sẽ diễn ra vào ngày kia."

Nói xong đóng cửa lại.

Giang Thố độ hảo cảm: 99.

......

Trên máy bay Tống Nghiên cúi đầu nhìn tờ tiền trong tay chỉ có vài chữ đơn giản: "Thuận buồm xuôi gió".

Nó được tìm thấy trên vali vào buổi sáng sau đêm đó. Do Khương Phỉ để lại.

Đột nhiên lại nghĩ đến nụ hôn đêm đó, nụ hôn đầu tiên mà anh đã trao trọn vẹn kể từ khi sa ngã.

Vẻ mặt Tống Nghiên hơi nhíu lại, ánh mắt bất giác tối sầm. Không thể nghĩ về cô nữa, chỉ cần nghĩ đến cô, anh liền không còn giống anh nữa.

Mím môi, cất tờ tiền vào túi.

"Nói cậu yêu tôi."

Giọng nói đầy kiều mị của cô gái đột nhiên phát ra, xen lẫn ái muội.

Cơ thể Tống Nghiên chợt cứng đờ.

Anh cùng Khương Phỉ chưa bao giờ là quan hệ yêu đương. Trước kia không phải, hiện tại cũng không phải.

Cô thích trêu đùa anh.

Anh đã chịu đựng sự trêu chọc của cô và trở nên không còn giống như chính mình.

Mối quan hệ giữa họ viên mãn đến mức không còn chỗ cho cảm giác như "yêu".

Máy bay hạ cánh lúc sáu giờ tối.

Quản gia Tống gia tới đón anh.

Sau khi báo cáo những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua, quản gia im lặng, Tống Nghiên không nói thêm gì nữa, ngồi ở ghế sau xe cầm tài liệu, trong lòng không khỏi nghĩ đến ngày mai gặp lại Khương Phỉ, càng muốn nhìn cô nhận lấy sự bàn tán cùng bàn luận của người qua đường.

Ở bên cô, anh không bao giờ có thể quay lại cuộc sống bình yên mà anh đã từng sống.

"Đúng rồi, thiếu gia." Quản gia đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Tống lão tiên sinh thân thể có chút không tiện nên muốn cậu thay mặt ông ấy tham gia tiệc đính hôn."

Tống Nghiên nhỏ giọng đáp lại: "Ừm." Sau khi nghĩ xong lại buột miệng hỏi: "Tiệc đính hôn của ai?"

"Thẩm thiếu gia cùng Khương đại tiểu thư."

Bộp một tiếng, tài liệu trong tay Tống Nghiên rơi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro