TG4 Nữ phụ vườn trường ác độc 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: apun
beta: 503258

Mười giờ tối.

Khương Phỉ lười nhác dựa vào trên sô pha đắp mặt nạ.

Ngày mai sẽ phải đính hôn. Tuy rằng chưa biết kết quả nhưng phải thật xinh đẹp mà tham dự.

Trên bàn trà màn hình di động sáng lên, có cuộc gọi đến.

Khương Phỉ không thèm nhìn, mặc kệ.

Không bao lâu màn hình tối đi và sau đó bật lại.

Sau khi đắp mặt nạ xong, Khương Phỉ vào phòng tắm rửa sạch vết dính trên mặt. Sau đó lại ngồi trên sô pha, cầm điện thoại lên liếc nhìn màn hình.

54 thông cuộc gọi nhỡ đến từ cùng một người.

Tống Nghiên.

Cô đang xem thì cuộc gọi thứ năm mươi lăm lại vang lên.

Khương Phỉ nhìn hai chữ"Tống Nghiên" trên màn hình, cười nhẹ một hồi lâu mới cất điện thoại về chỗ cũ.

Dưới lầu có tiếng mở cửa, chắc là ba Khương về.

Khương Phỉ vừa muốn đứng dậy đi ra ngoài, cửa phòng lại bị người nhẹ nhàng gõ hai lần, giọng nói ba Khương phụ vang lên: "Khương Khương, ngủ rồi sao?"

Khương Phỉ mở cửa phòng: "Ba?"

"Ba lo lắng làm phiền con." Khương phụ cười cười.

"Sao có thể thế được."

Khương ba an tĩnh một hồi lâu, than nhẹ một tiếng: "Khương Khương, ngày mai con cùng Tiểu Phóng đính hôn, hôn sự của hai đứa vốn được định ra từ khi còn nhỏ, nhưng mà......" Ông do dự một lát: "Khương Khương, con nói cho ba ba con có thật sự muốn đính hôn với Tiểu Phóng không?"

"Vâng ạ?" Khương Phỉ khó hiểu sau đó nở nụ cười: "Sao đột nhiên ba lại nói như vậy ?"

"Đứa nhỏ Tống gia mới vừa tìm trở, tên là Tống Nghiên nhỉ? Lần trước trong bữa tiệc Tống gia còn mời con khiêu vũ, đêm nay cậu ấy đến công ty tìm ba, người đầy chật vật, nói muốn muốn gặp con." Khương ba trầm mặc, lại nói: "Khương Khương, con cùng Tiểu Phóng gần đây còn không liên lạc, lần trước tiệc tối ba ba cũng nhìn thấy khoảng cách giữa các con rồi. Tại sao con đột nhiên muốn công khai hôn ước? Con thật sự thích Tiểu Phóng sao?"

Khương Phỉ không nghĩ tới cha mình sẽ hỏi như vậy, kinh ngạc nửa giây, sau đó cười nói: "Ba yên tâm, con sẽ không bị tổn thương đâu ạ."Bị tổn thương chỉ có thể là người khác.

Ba Khương nhìn vẻ mặt của cô trong lòng có chút nhẹ nhõm.

"Đúng rồi, ba." Khương Phỉ nghĩ đến cái gì, hương về phía cha mình: "Duỗi tay."

Ba Khương nghi hoặc: "Làm sao vậy?"

Ông chưa nói xong, Khương Phỉ đã nắm chặt tay ông, lòng bàn tay dường như có một luồng hơi ấm ổn định, kèm theo giọng nói trầm thấp của cô gái: "Dù ngày mai có chuyện gì xảy ra, ba cũng không cần phải tức giận. Chỉ cần nhớ rằng, mọi người khả năng sẽ không ổn, nhưng chắc chắn con sẽ ổn. "

Khương ba giật mình nhìn con gái mình, cảm thấy hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến toàn thân, trái tim vốn đang đờ đẫn lúc này dường như được tái sinh, toàn thân thả lỏng rất nhiều.

"Vậy con ngủ đây ạ." Khương Phỉ cười tủm tỉm nhìn ba Khương: "Ba, người cũng mau ngủ sớm đi ạ."

Ba Khương bất đắc dĩ gật gật đầu, xoay người rời đi.

Khương Phỉ nhìn theo bóng cha rời đi, sau đó trở lại trong phòng.

Trên bàn trà, màn hình di động đã tối từ lúc nào.

......

Sáng sớm hôm sau, Giang gia.

Giang Thố nhìn thiếu niên mặc tây trang trong gương, nơ màu đỏ sậm. Hồi lâu mới cong môi cười.

Hôm nay là ngày cô đính hôn, cậu cố ý chọn nơ cùng màu với lễ phục của cô. Đến lúc đó, hẳn là sẽ thực xứng đôi đi.

Người xứng đôi người, nên ở bên nhau cả đời.

Giang Thố xoay người đi xuống lầu, lại cau mày khi nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha dưới lầu, cậu giả vờ phớt lờ rồi đi về phía cửa.

"Sao, Khương gia không cần mày à? Thay quần áo cũng phải trở về?" Giang Lâm âm trầm nói.

Giang Thố bước chân không dừng lại, không nói một lời, sắp ra tới cửa.

Giang Lâm đột nhiên cầm lấy gạt tàn thuốc ném về phía cậu.

Giang Thố nghe động tĩnh phía sau, tránh sang một bên. Gạt tàn đập mạnh vào cửa, phát ra tiếng động lớn.

"Mày còn dám trốn!" Giang Lâm nổi giận.

Giang Thố không kiên nhẫn quay đầu lại: "Tôi đến lấy đồ vật. Yên tâm, về sau nơi này nửa bước tôi cũng không đặt chân vào."

"Còn có bộ quần áo này, ông không xứng làm bẩn nó."

Nói xong, muốn tiếp tục đi trước.

"Nghe nói hôm nay thiên kim Khương gia Khương Phỉ đính hôn?" Giang Lâm trào phúng nói, nhắc tới Khương Phỉ, lòng tràn đầy tức giận cùng căm hận.

Đêm đó, ông bị một cô gái đánh đến gần như ngất đi, lại không thể nói cho ai được!

Nhưng giọng điệu này, ông nhất định phải phát ra.

Giang Thố dừng lại: "Không liên quan đến ông."

"Không hẳn là vậy." Giang Lâm cười quái dị: "Tao còn chưa tiếp đãi con bé đó cho thật tốt. Mày nói xem hôm nay thế nào?"

"Để bộ dáng ở quán bar công khai huỷ hoại nó, nếu không con bé đó không phải sẽ cùng người khác ở bên nhau sao?......"

Giang Thố đột nhiên quay đầu nhìn Giang Lâm, híp mắt hỏi ngược lại: "Ông nói huỷ hoại cô ấy?"

"Sao? Không phải ý tưởng của mày à?" Giang Lâm trào phúng cười: " Người Khương gia, nên bị như vậy......"

Giang Thố cắt ngang: "Là bởi vì cô ấy đã đánh ông sao?"

"Mày nói cái gì?" Giang Lâm tức giận.

Giang Thố: "Đêm đó cô ấy bảo vệ tôi, cô ấy đánh ông ngã xuống đất như một con chó chết, cho nên ông bởi vì vô năng mà hận cô ấy sao?"

"Thằng con hoang!" Giang Lâm bị chọc thủng, đột nhiên hất bàn bàn ra: "Mày cho rằng tao sẽ chịu thua sao? Về sau, tao nhất định sẽ để kỹ nữ kia......"

Nói đến đây, Giang Lâm đột nhiên nghĩ đến cái gì, dần dần dừng lại, nhíu mày nhìn Giang Thố: "Làm sao mày biết?"

Đêm đó Giang Thố té xỉu trên mặt đất, dù mất đi ý thức nhưng vẫn thấy rõ ràng.

"Ba." Giang Thố ngắt lời ông, sau đó ôn nhu cười một tiếng, từng bước một đi đến gần Giang Lâm: "Ông sẽ không cho rằng mấy năm nay tôi cam tâm tình nguyện chịu sự đánh đập của ông, là bởi vì đánh không lại ông đi?"

Giang Lâm ngẩn ra.

Giang Thố đứng trước mặt Giang Lâm: "Ông sẽ thật sự tưởng rằng nhiều năm như vậy tôi chỉ là một bao cát vô dụng. Sẽ không lưu lại chứng cứ?"

Giang Lâm bị ánh mắt mỉa mai châm chọc chọc tức, tức giận vươn tay nắm lấy cổ áo cậu như thường lệ.

Giang Thố nhanh chóng tránh được ông, giây tiếp theo liền đấm mạnh vào quai hàm ông.

Cậu nhìn Giang Lâm ngã vào trên sô pha, nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi không có nghe rõ, ông nói xem ông muốn huỷ hoại ai?"

"Thằng khốn nạn......"

"Trả lời sai rồi!" Giang Thố lại lần nữa dùng sức tạp vào ngực ông: "Ông nói xem, người Khương gia nên bị đối đãi như thế nào?"

"Sau này ông muốn đối phó với cô ấy như thế nào?"

"Nói ai là kỹ nữ?"

Mỗi một câu, một cú đấm.

Mỗi lần đều đánh vào điểm yếu của Giang Lâm. Đánh tới cuối cùng giọng nói càng thêm nhẹ nhàng, còn cú đấm càng ngày càng nặng.

"Tên súc sinh!" Giang Lâm tức giận, sờ đến bình rượu vang đỏ, lập tức vung tay "Bang" một tiếng giòn vang.

Rượu vang đỏ vỡ tan trên đầu gối Giang Thố.

Giang Thố thân thể lắc lư, đầu gối mềm nhũn, chân đau dữ dội.

Cậu chậm rãi cúi đầu, rượu đỏ tràn ra nửa bên chân trên quần âu, rốt cuộc vẫn là làm bẩn!

"Mày còn dám đánh trả!" Giang Lâm thừa dịp cậu chần chờ, nắm lấy cổ áo cậu vung nắm đấm.

Giang Thố nheo mắt, chịu đựng cơn đau trên người, nhưng khóe mắt lại nhìn đồng hồ bên cạnh.

Tiệc đính hôn sắp bắt đầu rồi.

Khóe môi lại một trận đau nhức, Giang Thố đột nhiên duỗi tay, bắt được nắm đấm Giang Lâm.

Giang Lâm ngơ ngẩn, bỗng dưng nghĩ đến đêm đó, Khương Phỉ cũng là như thế này bắt được nắm đấm của ông.

Trong lòng dâng lên một nỗi kinh sợ.

Giang Thố trầm giọng cười liếm vết máu trên khóe môi dưới: "Chỉ vài cái vuốt ve mà ông đã không chịu nổi rồi sao?"

"Tôi chịu đựng nó mười mấy năm!"

Nói rồi cậu đánh trả một cái thật mạnh.

Cơ thể đau đớn dữ dội nhưng lần đầu tiên đánh trả cậu cảm thấy rất sảng khoái.

Vì lão điên này sẽ không bỏ qua cho Khương Phỉ, cậu đành phải làm ông thân bại danh liệt.

Thật đáng tiếc khi thiếu đi một lão điên.

Chỉ là bộ đồ phù hợp với váy của cô có lẽ sẽ bị dính máu, thắt nơ cũng bị vặn vẹo, khuôn mặt này càng thêm bầm tím ...

Cậu vẫn là một thứ bẩn thỉu sinh ra trong bùn.

Nhưng lần đầu tiên cậu phản kháng lại là vì lợi ích của cô, cậu liền tự cho rằng cô sẽ tha thứ cho mình vì đã xuất hiện một cách khó chịu như vậy trong bữa tiệc đính hôn của cô.

Nếu còn có thể đi.

......

Trái ngược với khung cảnh bạo lực tại Giang gia.

Tiệc đính hôn được tổ chức trong một không gian sang trọng mà tao nhã, tiếng đàn du dương, tất cả đều là những người xuất thân từ giới thượng lưu.

Khương Phỉ ngồi ở phòng trang điểm, mặc một chiếc váy trễ vai màu đỏ, mái tóc hơi xoăn lòa xòa phía sau, trên tóc đính những viên ngọc trai màu đỏ, sáng ngời xinh đẹp.

Khi Thẩm Phóng tiến vào đã nhìn thấy tấm lưng trắng nõn nà của cô hơi hơi lộ ra xương cánh bướm càng tăng thêm phần gợi cảm.

Khương Phỉ nghe thấy động tĩnh, ngoảnh đầu lại.

Thẩm Phóng hít sâu một hơi: "Tôi tới đón em ra ngoài."

Khương Phỉ gật đầu, cười nhẹ rồi bước ra ngoài.

Khách khứa đều dừng việc xã giao lại, nhìn đôi nam nữ xuất hiện, an tĩnh một hồi lâu lại tiếp tục đi đến cạnh hai nhà Khương, Thẩm chúc mừng.

Là nhân vật chính của bữa tiệc đính hôn này, Khương Phỉ cùng Thẩm Phóng đương nhiên phải lần lượt nâng ly chúc mừng các khách mời.

Cũng may không có nhiều người tới, mấy ly rượu cũng đã xử lý xong xuôi, sau đó là kính rượu cha mẹ hai bên.

Người làm lễ trêu ghẹo: "Có vẻ như mọi người rất có phúc cho đôi tình nhân này và không có phản đối ..." Anh ta chưa kịp nói xong, cửa phòng tiệc đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, trong phòng tiệc có thể nghe thấy tiếng vọng.

Mọi người sôi nổi nhìn về phía cửa, sau đó sửng sốt.

Tống Nghiên đứng đó, vẫn mặc tây trang ngày hôm qua, mặt tràn đầy mỏi mệt, hốc mắt đỏ bừng cùng tơ máu, trên trán lấm tấm mồ hôi, lộ ra chật vật hiếm thấy.

Bộ dạng cấm dục trước kia lúc này lại tràn đầy lửa giận, hai mắt đen nhánh, khiến người ta không thể nhìn ra một chút xúc động nào.

Anh từng bước đi về phía đôi nam nữ ở trung tâm sảnh tiệc, nhìn chằm chằm Khương Phỉ, ánh mắt đau lòng khi nhìn chiếc váy đỏ trên người cô, bước đi càng nặng nề.

Cô gái luôn miệng đùa bỡn anh, đêm đó còn ở cùng anh vô cùng thân thiết. Cô gái bắt ép anh nói "nói yêu tôi" hết lần này đến lần khác, nhưng sau một chuyến công tác, cô liền đính hôn cùng người khác?

Không nghe điện thoại, không biết địa chỉ mới của cô, một câu thông báo cũng không có, chỉ có một thiệp mời, trên đó viết tên của cô cùng Thẩm Phóng .

Thậm chí nếu anh trở về muộn một ngày, cô đã là vị hôn thê của Thẩm Phóng rồi?

Hay là nói việc bỏ dở nửa chừng, bội tình bạc nghĩa chính là sở trường của cô cô?

Thẩm Phóng nhìn người mới tới, sắc mặt trắng nhợt, xoay người sang một bên chặn trước mặt Khương Phỉ.

Tống Nghiên nhìn Thẩm Phóng đang cản trở mình, vòng qua hắn nhìn Khương Phỉ, giọng nói đầy nghẹn ngào: "Khương Phỉ......"

"Bạn học Tống, chỗ ngồi của cậu ở nơi đó." Thẩm Phóng vộ ngắt lời, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh.

Người làm lễ rốt cục cũng có phản ứng, vội vàng nói: "Xem ra kính rượu còn thiếu một vị, hiện tại nên đền bù..."

Người phục vụ bưng ba ly rượu đến trước mặt ba người.

Tống Nghiên khẩn nắm chặt tay, kiềm chế ngón tay run rẩy, vẫn chỉ nhìn Khương Phỉ: "Em cảm thấy, anh nên uống ly rượu này sao?"

Thẩm Phóng nhíu mày: "Tống Nghiên......"

"Nhìn này, anh đang đổ mồ hôi đầy đầu kìa." tiếng nói Khương Phỉ từ từ vang lên, cắt ngang Thẩm Phóng đang định nói, rồi sau đó cầm lấy một chén rượu, nhìn Tống Nghiên, hơi ngướn mày: "Không bằng uống ly rượu bình tĩnh một chút."

Tống Nghiên bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của cô, sắc mặt tái nhợt, tim đập rộn ràng.

Làm thế nào mà cô ấy có thể bình tĩnh như vậy?

Chỉ vì anh không đáp lại câu "nói yêu cô ấy" cô liền quay đầu bỏ anh đi đính hôn với người khác?

Cô cũng không yêu hắn ta, phải không?

Đối với cô mà nói, anh chỉ là một món đồ chơi mà thôi.

Thế nhưng...... Mặc dù là đồ chơi, anh cũng không thể cho phép cô chơi với những người khác......

"Tôi sẽ không đồng ý." Tống Nghiên nói giọng khàn khàn: "Chết cũng sẽ không."

Thẩm Phóng giận: "Tống Nghiên, cậu đừng tưởng rằng tôi không dám làm gì cậu......"

"Lợi dụng việc cô ấy thích mình, đẩy cô ấy đi tiếp cận chàng trai khác." Tống Nghiên nhàn nhạt nhìn về phía Thẩm Phóng, dừng một chút rồi nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Là ai?"

Thẩm Phóng giật mình, bất động tại chỗ.

Tống Nghiên rũ mắt, bước tới trước sự chú ý của mọi người, nói nhỏ điều gì đó với ba Khương, ông liếc về phía Khương Phỉ cùng Thẩm Phóng, gọi người phục vụ ra.

Những người phục vụ nhanh chóng tiễn khác tham dự bữa tiệc một cách kính cẩn.

Chỉ trong chốc lát, trong sảnh tiệc chỉ còn lại nhai nhà Khương - Thẩm.

Tống Nghiên đi đến trước sân khấu, chiếu video trên camera giám sát lên màn hình lớn.

Thời gian ghi hình là nửa năm trước trong một góc của nhà hàng, Thẩm Phóng ngồi đối diện Khương Phỉ, ánh mắt tràn đầy ngang tàn cùng tùy ý.

Hắn nói: "Cậu biết Tống Nghiên không?"

"Cậu cảm thấy cậu ta thế nào?"

"Khương Phỉ, cậu không phải nói thích tôi sao? Tôi nhìn Tống Nghiên không vừa mắt, vì tôi cậu đi tiếp cận cậu ta được không."

Trong video Khương Phỉ sững người với ánh mắt vẫn còn nguyên vẻ ngạc nhiên, khuôn mặt tái nhợt và thất thần.

Có một sự im lặng chết chóc trong sảnh tiệc.

Ba Khương sắc mặt sớm đã ảm đạm, ông không nghĩ rằng con gái ông hết mực chăm sóc che chở lại bị người khác chà đạp như vậy!

Ba Thẩm mẹ Thẩm kinh ngạc, thậm chí không biết phải nói gì nữa.

Thẩm Phóng tay chân lạnh ngắt, đầu ngón run rẩy, lòng tràn đầy sợ hãi. Hắn cũng không biết lời nói lúc trước nói ra của mình mình, lại đáng sợ như vậy!

Khi đó Khương Phỉ nhìn hắn bằng hai mắt sáng lấp lánh, rõ ràng vô cùng thích hắn nhưng hắn lại dập tắt tia sáng đó.

Chỉ có Khương Phỉ bình đạm nhìn video trên màn hình lớn, sau đó thu hồi ánh mắt nhìn về phía Khương ba: "Ba, dì Văn, Thẩm bá phụ, Thẩm bá mẫu, con có chút chuyện muốn nói riêng với Thẩm Phóng."

Khương ba lo lắng nhìn cô: "Khương Khương, hôn ước này hủy bỏ, hiện tại chúng ta......"

"Ba, đừng quên những gì con đã nói tối hôm qua." Khương Phỉ cười.

Khương ba giật mình, tối hôm qua cô nói tất cả mọi người có khả năng có việc, nhưng cô sẽ không.

Cuối cùng, mấy người đứng dậy rời đi.

Mãi cho đến khi tất cả mọi người đều biến mất, Khương Phỉ mới chậm rãi nhìn về phía bên Tống Nghiên đang ở bên cạnh, sau đó định đi về phía anh, nhưng cổ tay đột nhiên bị nắm chặt.

"Khương Phỉ......" Tiếng nói Thẩm Phóng đầy gian nan.

Khương Phỉ bước chân khựng lại, nghiêng đầu nhìn tay hắn bắt lấy tay mình, lại sau đó nhìn gương mặt không còn chút máu của hắn: "Thẩm Phóng, trò chơi này có vui không?"

Thẩm Phóng nắm lấy tay cô run lên: "...... Cái gì?"

"Cậu không phải thích nhất chơi trò chơi sao?" Khương Phỉ đi đến trước mặt hắn vô tội nói: "Cậu để tôi đến tiếp cận Tống Nghiên, thay cậu giải quyết người cậu chướng mắt."

"Hiện tại tôi làm điều tương tự, thực công bằng phải không?"

Thẩm Phóng ngơ ngác nhìn cô: "Chỉ là một trò chơi?"

"Nếu không thì sao?" Khương Phỉ khẽ cười: "Cậu cảm thấy, tôi sẽ thích một người luôn vênh mặt hất hàm sai khiến tôi, dễ dàng đẩy tôi cho người khác sao?"

"Nhưng mà nhìn cậu thật cẩn thận cầu hôn tôi, hèn mọn nói không cần công khai quan hệ, thậm chí chu đáo chuẩn bị mọi thứ trong tiệc đính hôn thật sự rất vui. Cực kỳ giống tôi trước kia thật cẩn thận mà lấy lòng cậu."

Thẩm Phóng thấy phía sau lưng phát lạnh, ngay cả hơi thở đều tràn đầy khí lạnh.

"À đúng rồi, để tôi nói cho cậu một bí mật khác." Khương Phỉ đi về phía Thẩm Phóng hai bước: "Còn nhớ kỳ nghỉ tôi muốn cậu đối tốt với tôi không?"

"Trò chơi đã bắt đầu kể từ đó."

Từ lúc bắt đầu đã là giả, chỉ có hắn động tâm, là thật sự.

"Không có khả năng!" Thẩm Phóng kiềm chế hàm răng không ngừng run rẩy: "Lúc ấy, em nói em thích tôi......"

Giọng hắn càng ngày càng yếu.

Trong kỳ nghỉ đó, Khương Phỉ đối xử với hắn rất tốt, nhưng cô chưa bao giờ nói một lời "thích" nào,

Khương Phỉ cười, duỗi tay tránh tay Thẩm Phóng, chỉ một giây sau lại bị hắn nắm lấy.

Khương Phỉ nhíu mày.

"Mặc dù là một trò chơi......" Âm cuối run rẩy: "Cho dù đều là giả, tiếp tục chơi...... Được không?"

"Tôi sẽ vờ như cái gì cũng không biết, đừng kết thúc...... đừng kết thúc sớm như vậy......"

"Cho dù là vì đính hôn tám năm trước, hãy tiếp tục chơi......"

Hắn không thể tưởng tượng được nỗi sợ hãi mất cô trong suốt quãng đời còn lại của mình.

Cô là người duy nhất ủng hộ hắn trong một công ty và một gia đình mà hắn không thích chút nào.

Nhưng cô đi rồi, hắn không biết nên làm gì bây giờ.

Khương Phỉ chỉ cười, duỗi tay cầm lấy tay hắn, hơi hơi dùng sức gỡ từng ngón tay hắn ra: "Thế nhưng hôn ước đã hủy bỏ rồi."

Nói xong cô đi về phía Tống Nghiên.

Tống Nghiên cũng đang nhìn cô chằm chằm.

"Hôm nay dùng loại thủ đoạn này." Khương Phỉ cười nhẹ: "Không phải tính tình của anh."

Tống Nghiên mím môi, sau đó nở nụ cười: "Vậy thì đã sao?"

Khương Phỉ nhướng mày: "Những lời vừa rồi, đều nghe thấy được?"

Tống Nghiên lông mi khẽ run.

Những lời cô nói với Thẩm Phóng, anh đều nghe được rõ ràng.

Một trò chơi.

Đối với cô, cái gọi là chân thành chỉ là một trò chơi, nhưng ...

Tống Nghiên lại lần nữa nở nụ cười, anh chậm rãi đi lên trước, đưa mu bàn tay vuốt ve má cô: " Khương Phỉ, từ đầu đến giờ không phải em luôn chơi đùa anh sao?"

Từ lúc bắt đầu tiếp cận, đến sau lại dùng công việc và bà anh, vừa đe dọa vừa dụ dỗ anh ở cạnh cô, đến mỗi một lần thân mật, mỗi một hôn môi......

Cô vẫn luôn ở chơi đùa anh.

Anh nhìn mình chìm trong giấc ngủ say.

Tống Nghiên nhìn cô thật sâu, khuôn mặt vẫn là vẻ lãnh đạm cấm dục, trong mắt lại hỗn loạn đầy sự tối tăm, anh nắm lấy tay cô rồi từ từ siết chặt ngón tay cô: "Bất cứ thứ gì em muốn, anh đều cho em, kể cả tình yêu. Miễn là em tiếp tục trò chơi, không bao giờ dừng lại. "

Nói xong, anh bất giác ôm lấy cô đi về phía lối ra của sảnh tiệc.

Tiệc đính hôn kết thúc trong ảm đạm.

Thẩm Phóng vẫn đứng ở tại chỗ, màn hình trước mặt hắn vẫn là cảnh nhà hàng.

Hắn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cô gái trên đó, thật lâu sau cười một tiếng, nhưng giây sau không hỏi che mắt lại, nước mắt không ngừng tuôn ra, ướt cả lòng bàn tay.

Hắn đã sai rồi.

Hắn đánh mất người con gái yêu hắn nhất, đánh mất...... cô gái thích hắn trong suốt tám năm, đáng buồn hơn là hắn chẳng còn cơ hội nào để tìm lại nữa.

Không ai có thể giúp hắn.

Tự làm tự chịu.

......

Ngoài sảnh tiệc.

Người phục vụ thở dài, tiệc đính hôn tốt đẹp lại thành ra thế này, anh xoay người đi vào dọn dẹp. Nhưng khi nhìn thấy một thanh niên đi khập khiễng cách đó không xa, anh ta dừng lại.

Trên khóe môi thiếu niên có những vết bầm và máu, bộ vest loang lổ vết máu, áo sơ mi bị nhuộm đỏ một mảng nhưng được sửa sang lại chỉnh tề, nơ đỏ sẫm đoan chính trên cổ.

Cùng Khương tiểu thư trong bữa tiệc đính hôn vừa rồi thoạt nhìn có chút xứng đôi.

( xưng hô anh em có ổn khum mn ui, vị diện này thiên vị anh Tống hơn một chút tại biến thái nửa mùa wa, biến thái full mùa là được thiên vị oy)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro