TG4 Nữ phụ vườn trường ác độc 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: apun
beta: 503258

Cửa sảnh tiệc.

Người phục vụ kinh ngạc nhìn thiếu niên đang đi tới, khuôn mặt tinh xảo mang theo vài phần bất thường, đôi chân cậu ta đang run rẩy,  gần như không thể nhận ra.

"Ngài tìm ai?" Người phục vụ hỏi một cách thận trọng.

Giang Thố ngẩng đầu nhìn cánh cửa đóng chặt: "Tiệc đính hôn đã kết thúc?"

Người hầu vội vàng gật đầu: "Đúng vậy."

Hơi thở Giang Thố ngưng trệ, thân thể lắc lư, hai mắt tối sầm lại, dựa vào bức tường lạnh lẽo để dễ thở nhưng cũng không thể làm dịu cơn đau trong lồng ngực.

Phục vụ tiến lên hỏi: "Ngài có sao không? Để tôi gọi xe cứu thương cho ngài......"

"Không cần."

"Ngài là tới tham gia tiệc đính hôn sao?" Người phục vụ tạm dừng, thấp giọng hỏi nói.

Giang Thố kỳ cười đến kì quái: "Tham gia? Chưa kịp huỷ hoại mà thôi."

Nếu không thể phá hỏng tiệc đính hôn, đành phải phá hỏng tiệc cưới.

Người phục vụ lẩm bẩm: "Nhưng ... tiệc đính hôn đã bị hủy bỏ."

Giang Thố ngẩn ra, tiệc đính hôn hủy bỏ?

Chợt nghĩ đến điều gì đó trong giây tiếp theo, cậu loạng choạng đi về phía sảnh tiệc.

Trong buổi tiệc sang trọng, chỉ có Thẩm Phóng đang mặc lễ phục ngồi đó, cả người đều sa sầm.

Giang Thố cười nhạo, lễ phục trên người hắn không xứng đôi với Khương Phỉ chút nào.

Xoay người muốn rời đi, nhưng ánh mắt lại sững sờ khi nhìn thấy màn hình lớn bên cạnh, hình ảnh tạm dừng lúc Khương Phỉ cùng Thẩm Phóng đang ngồi đối diện nhau trong phòng ăn.

Giang Thố chậm rãi tiến lên, hồi lâu mới nhấn nhút play.

Video rất ngắn,chỉ nói vài câu liền kết thúc.

Giang Thố tắt video, ảm đạm nhìn về phía Thẩm Phóng ở một bên. Hắn vẫn cúi đầu đứng ở đó, như thể bịt tai làm ngơ trước mọi thứ xung quanh, tử khí trầm trầm.

Đây là người Khương Phỉ từng thích sao?

Thẩm Phóng? Thậm chí vì hắn, có thể đi tiếp cận Tống Nghiên?

Thẩm Phóng- thủ phạm của tất cả mọi chuyện.

Hiện giờ diễn bộ dạng si tình là muốn cho ai xem?

Thật làm người buồn nôn.

Điên thoại trong tay vang lên, Giang Thố cúi đầu nghe.

"Xin hỏi anh là ngươi báo cảnh sát sao?" Giọng cảnh sát bên kia nghiêm túc: "Hiện tại trong khu biệt thự chỉ tìm thấy Giang Lâm bất tỉnh. Tôi cần anh đến đồn cảnh sát để điều tra, lấy lời khai..."

Giang Thố đồng ý.

Trước khi đến đồn cảnh sát, cậu quay lại biệt thự lấy một cái usb.

Giang Lâm đã tỉnh táo lại, ngồi ở cục cảnh sát. Mặc dù người đầy hỗn độn nhưng vẫn khoác lên mình bộ dáng hào hoa phong nhã, không ai có thể liên tưởng ông với một lão già điên.

Thậm chí khi đối mặt Giang Thố, Giang Lâm vẫn rất tự tin.

Ông cho rằng Giang Thố không thể làm gì ngoài tầm tay ông. Sự việc này chỉ là đánh nhau giữa hai người, Giang Thố không có chứng cứ.

Khi ở nhìn thấy nội dung trong ổ cứng, Giang Lâm hoàn toàn luống cuống.

Trong ổ cứng gửi từ năm mười tuổi, việc Giang Lâm đánh Giang Thố mỗi ngày đều là chuyện thường tình.

Còn có một phần tài liệu tố cáo Giang Lâm đã khai thác các kẽ hở pháp lý trong kinh doanh.

Giang Lâm không nghĩ tới Giang Thố mười tuổi đã có năng lực và chứng cứ có thể hủy hoại ông, làm ông thân bại danh liệt.

Giang Thố trở thành một nạn nhân hoàn hảo, được bảo hộ nghiêm ngặt. Trước khi rời khỏi đồn cảnh sát, cậu quay đầu cười với Giang Lâm: "Tôi đã nói đừng đụng vào người không nên đụng. "

Đối thủ của Giang Lâm không ít, video bị truyền ra ngoài gây náo động trong công chúng.

Giang Lâm hoàn toàn thân bại danh liệt.

Sau khi rời đồn cảnh sát, Giang Thố được đưa trở về Khương gia.

Khương Phỉ không có ở đây.

Giang Thố nghĩ Thẩm Phóng tốt nhất nên cầu nguyện Khương Phỉ không xảy ra chuyện gì. Nếu không, cậu nhất định sẽ không bao giờ tha cho hắn.

......

Bên kia.

Khương Phỉ bị Tống Nghiên kéo thẳng đến biệt thự từ tiệc đính hôn.

Biệt thự cũng không lớn, chỉ có hai tầng màu trắng giữa cây cối xanh tốt,môi trường khá yên tĩnh.

Phòng khách xa lạ, trang trí xa lạ còn có phòng ngủ xa lạ.

Cánh cửa phòng ngủ bị đóng sầm lại, Khương Phỉ chưa kịp phản ứng, Tống Nghiên đã đột ngột quay người lại, đẩy cô vào cửa rồi hôn cô thật chặt.

Khương Phỉ thấp giọng cười, môi bị lấp kín mơ hồ nói không rõ: " Nhiệt tình như vậy?"

Dọc theo đường đi im lặng không lên tiếng, không nghĩ tẻ nhạt như vậy mà mới vừa về phòng liền nhiệt tình.

Bàn tay đang ôm eo cô khẽ run lên, cơ thể anh căng thẳng, càng ngày càng đòi hỏi sự ngọt ngào trên môi cô, hận không thể đem cô nuốt vào bụng.

Thật lâu sau, anh rốt cuộc cũng kết thúc nụ hôn, lôi kéo tay cô ôm vòng lấy eo mình, ôm chặt cô vào lòng.

"Khương Phỉ!" Giọng nói nghiến răng phát ra từ cổ họng mang theo chút nghẹn ngào khó nhận ra.

Lúc này, cô ấy đang mặc một chiếc váy đính hôn với người khác, vẫn có thể cười như không có chuyện gì xảy ra.

Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa cô chính là vị hôn thê của người khác.

Cô chưa từng nghĩ tới anh.

Chưa từng nghĩ tới bị cô tra tấn thành hình dáng này, anh phải làm sao?

Khương Phỉ hơi dùng sức muốn tránh ra nhưng cánh tay Tống Nghiên càng siết chặt hơn nữa.

Không được tự do, Khương Phỉ nhẹ nhàng dựa vào vòng tay anh, nhỏ giọng nói: "Bạn học Tống, anh không cảm thấy mình rất kỳ quái sao?"

Tống Nghiên không nói gì.

"Lúc trước khi em cưỡng bách anh, anh thời thời khắc khắc đều hận không thể cùng em phân rõ quan hệ, hiện tại rốt cuộc được tự do, lại tự đeo 'xiềng xích' vào mình." Cô từ từ ngửa đầu, nhìn môi anh nhiễm son môi của mình, khẽ cười nói: "Hiện tại hối hận còn kịp."

Tống Nghiên cúi đầu nhìn cô trước mặt, đôi môi đỏ mọng quyến rũ.

Anh không trả lời câu hỏi của cô, khàn khàn nói: "Cách đây không lâu, anh đã giúp Tống gia thương lượng chuyện làm ăn."

"Ừm?"

"Được thù lao, liền mua căn nhà này. Hầu kết Tống Nghiên lăn lộn: "Về sau sẽ có nhiều căn lớn hơn nữa, trước tiên em ở nơi này."

Khương Phỉ hiểu rõ: "Anh định...... Kim ốc tàng kiều?"

Tống Nghiên ôm chặt lấy cô, khẽ run rẩy: "Khương Phỉ, anh đã nói rồi. Dù là tình yêu hay là người, em muốn thì cứ vươn tay là được. Muốn chơi đùa tôi, trong nhà có bà, trong trường học nhiều người, nơi này thuận tiện nhất."

"Tiền anh thiếu em, nếu trả hết sẽ thành người xa lạ. Về sau, anh sẽ trả từ từ từng chút một."

Khương Phỉ chậm rãi từ trong lòng ngực Tống Nghiên đứng dậy, anh vẫn ôm cô eo, môi hai người chỉ cách nhau một ngón: "Nếu em không cần anh trả lại thì sao?"

Tống Nghiên sắc mặt tái đi, sau đó mím môi bình tĩnh nói: "Không được."

Khương Phỉ nhướng mày.

"Không cần cũng phải cần." Tống Nghiên nhìn chằm chằm mắt cô:  "Khương Phỉ, sau này em muốn đi học anh sẽ đi cùng em, muốn về nhà anh sẽ cùng em trở về. Thời gian còn lại đừng mong rời khỏi nơi này."

Khi nào kết thúc, khi nào mới kết thúc.

Khương Phỉ thầm rủa trong đầu: "Vậy khi nào thì kết thúc?"

Đời này đều không thể.

Tống Nghiên nuốt lại câu nói này: "Anh sẽ đem tất cả tài liệu đến đây."

"Nói như vậy tương đương với việc em bị nhốt ở chỗ này?" Khương Phỉ hỏi.

Tống Nghiên nỉ non: "Là anh bị em khóa ở chỗ này, Khương Phỉ."

Anh biết chỉ cần một khoảnh khắc không nhìn thấy, cô sẽ quay đầu bỏ anh lại, như thể cô chưa từng quen biết anh.

Anh vĩnh viễn không đoán được, bất kỳ lời nói nào của chính mình sẽ đột nhiên làm cô khó chịu. Và nếu như vậy, cô sẽ đi hẹn hò với người khác.

Anh chỉ có thể ở bên cạnh cô, một tấc cũng không rời.

Anh cảm thấy chính mình khả năng điên rồi nhưng không hề hối hận.

Bộ dạng thanh cao trong quá khứ đã trở thành dĩ vãng.

Anh không cần thoát ra thứ gọi là "xiềng xích", anh chỉ cần lưu tại bên người cô, thời khắc nhìn thấy cô, hôn cô và cảm nhận được nhiệt độ của cô là được.

Khương Phỉ nhìn thần sắc Tống Nghiên, đột nhiên giật mình.

Tống Nghiên căng thẳng, ánh mắt anh dán chặt vào cô.

"Gọi một chút mà thôi." Khương Phỉ lấy điện thoại, quơ quơ trước mặt anh, giây tiếp theo nhíu mày: "Chờ một chút."

Tống Nghiên ửng sốt một hồi, trong tiềm thức thả lỏng tay.

Khương Phỉ nhấn một dãy số, lười nhác ngẩng đầu nhìn Tống Nghiên: "Hối hận sao?"

Tống Nghiên khó hiểu, chỉ lắc đầu.

Khương Phỉ không thèm nhìn anh nữa, điện thoại nhanh chóng được kết nối.

"Ba." Khương Phỉ khẽ nói: "Con không sao. Người cùng dì không cần lo lắng, mọi chuyện đều ổn."

"Không lo đâu ạ! Con cùng Thẩm Phóng đã chấm dứt."

"Đúng rồi, ba." Khương Phỉ cười: "Con muốn ở một mình trong khoảng thời gian này. Con ở gần trường học, không cần lo lắng, con nhất định sẽ trở về. Vâng, vâng ạ! Ba yên tâm đi."

Sau ba câu Khương Phỉ cúp máy, ngẩng đầu nhìn Tống Nghiên, giây sau liền ném điện thoại sang một bên.

Tống Nghiên vẫn có chút kinh ngạc: "Em......"

Khương Phỉ cười: "Cùng anh chơi đùa."

Dứt lời cô duỗi tay ôm cổ anh, hôn lên đôi môi đỏ mọng còn vương vết son của anh.

Đêm đó Tống Nghiên ngồi ở bàn làm việc bên cạnh xem tài liệu, Khương Phỉ lười biếng dựa vào trên sô pha nhìn bóng dáng của anh.

Hệ thống bị câm đã lâu đột nhiên phát ra tiếng.

【 Hệ thống: Ký chủ, độ hảo cảm của Tống Nghiên đã đầy......】

Khương Phỉ nhướng mày, ở trong lòng đáp: "Tiểu biến thái còn thiếu một chút."

【 Hệ thống: Vậy mi cũng nên về Khương gia a. 】

Khương Phỉ bất đắc dĩ: "Tiểu biến thái độ hảo cảm thế nào?"

【 Hệ thống: Vẫn đang kịch liệt dao động, hơn nữa Giang Thố vẫn luôn muốn tìm ký chủ. 】

Khương Phỉ cười, thật may mắn vì đã xóa ứng dụng định vị.

"Khi độ hảo cảm dao động kịch liệt nhất, chỉ cần năm tháng tĩnh hảo mà xuất hiện ở trước mặt nhóc đó liền tốt."

Muốn khen phải chê trước, lạt mềm buộc chặt.

Chân lý trường tồn theo thời gian.

【 Hệ thống:......】

Khương Phỉ không nói gì nữa, nhận thấy Tống Nghiên đã nồi trên bàn làm việc rất lâu rồi, lâu đến mức...... văn kiện một tờ cũng chưa lật, cứ vậy chờ đợi một cái gì đó.

Khương Phỉ híp mắt, tủm tỉm cười đi về phía trước, cằm khẽ tựa vào vai anh, nghiêng đầu ghé vào bên tai nói: "Sao lại thất thần?"

Tống Nghiên thấy căng thẳng.

Khương Phỉ lười nhác ngồi trên đùi anh, dựa vào trong lòng anh: "Đang đợi em?"

Hô hấp Tống Nghiên hơi dừng lại, hai tay vô thức mà bảo vệ thân mình cô, mím môi cố chấp nói: "...... Đang xem tài liệu."

"Em không thích người nói dối." Khương Phỉ hừ nhẹ một tiếng, muốn đứng lên.

Tống Nghiên nhanh chóng bắt được cô, trầm mặc thật lâu sau: "...... Ừ."

"Sao?" Khương Phỉ giả bộ không hiểu.

Tống Nghiên ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói đều đều nhưng bên tai lại đỏ lên: "Anh đang đợi em."

Chờ cô ngả vào vòng tay anh như lần trước, và đợi cô đến gần anh.

Khương Phỉ mỉm cười ngồi trở lại trong lòng anh, hôn lên má anh như đang khen thưởng.

Tống Nghiên hân thể cứng đờ, hô hấp trở nên nặng nề hơn.

Khương Phỉ ở trong lồng ngực anh xoay người sang chỗ khác, cầm lên tài liệu anh chưa đọc, xem qua.

Tống Nghiên ngơ ngẩn: "Em......"

Khương Phỉ đáp: "Đang xem văn kiện."

Tống Nghiên bị cô chặn lại không nói được nữa, nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của cô, nhất thời anh cảm nghẹn. Thật lâu sau mới cúi người một tay xuyên qua dưới gối, ôm cô lên.

Khương Phỉ nghiêng đầu: "Làm gì?"

Tống Nghiên không nói gì, chỉ đặt cô lên giường, đờ đẫn nói: "Không xem nữa."

Khương Phỉ đột nhiên nở nụ cười, yên tâm thoải mái mà dựa vào người anh, cười đến đắc ý.

Tống Nghiên ngơ ngác nhìn cô cười, giây tiếp theo cúi người, nhẹ nhàng đặt lên khóe môi cô một nụ hôn : "Nên ngủ sớm một chút."

Khương Phỉ ở trong biệt thự nhỏ của Tống Nghiên.

Không về nhà, bên trường học cũng tạm thời xin nghỉ.

Mỗi ngày vẫn giữ liên lạc với ba Khương và dì Văn, lại nói có "gia sư" Tống Nghiên ở bên cạnh, chương trình học của cô cũng không bị rớt lại.

Tống Nghiên không hề nhàn nhã, mỗi ngày chuẩn bị bữa sáng, buổi sáng sẽ đến thư phòng xử lý công việc công ty qua trực tuyến, Tống gia lão gia ngày đầu rất kín đáo phê bình, sau này lại không nói thêm gì nữa.

Trong bữa trưa, sẽ xuất hiện đúng giờ.

Mặc dù Khương Phỉ vài lần đề nghị, anh không cần mỗi ngày đều xuất hiện, dù sao thì nếu không phải nhiệm vụ yêu cầu, cô càng thích ở một mình hơn. Nhưng Tống Nghiên mỗi lần nghe đều qua loa đáp ứng, sau đó lại xuất hiện như cũ.

Buổi tối anh sẽ dạy bù cho cô, đều là kiến thức ở trường học.

Khương Phỉ bị chọc tức điên lên, trực tiếp xoay người rời đi. Tống Nghiên vẫn cẩn trọng đi phía sau cô. Số lần quá nhiều, Khương Phỉ dứt khoát quay đầu lấp kín miệng anh.

Tống Nghiên liền thành thật hơn.

Buổi tối, Tống Nghiên thường nghiên cứu tài liệu đến đêm khuya, Khương Phỉ nhàn rỗi không có việc gì liền trêu trọc anh, lâu dần Khương Phỉ không trêu đùa anh nữa, anh ngược lại cầm văn kiện, lơ đãng mà liếc nhìn cô một cái.

Khương Phỉ buổi tối đi ngủ sớm, lúc tỉnh lại, Tống Nghiên ở phía sau ôm chặt cô.

Khương Phỉ bị nóng đến phát bực, Tống Nghiên lại chưa từng thả lỏng tay, anh luôn cảm thấy...... Nếu mình buông lỏng tay, Khương Phỉ sẽ lại lần nữa biến mất.

Anh...... không thể ngăn được cô.

Khương Phỉ thích ứng thuận theo dòng chảy. Những ngày như vậy thật nhàn nhã, cơm bưng nước rót, còn có một món đồ chơi chạy bằng cơm bên cạnh cũng không tính là không thú vị, chơi không biết chán, anh tĩnh ở lại nơi này.

Cho đến hôm nay, Tống Nghiên đang ở thư phòng, Khương Phỉ lười nhác mà dựa vào mép giường, hệ thống đột nhiên nói

【 Ký chủ, Giang Thố gặp nguy hiểm. 】

......

"Ở gần trường học".

Tin tức về Khương Phỉ, Giang Thố biết đến chỉ có bốn chữ này.

Cậu đã tìm kiếm gần như tất cả những nơi gần trường mà cô có thể đến.

Thiết bị định vị trong điện thoại đã bị xóa. Cô cũng không trở về Khương gia mặc dù ba Khương cũng không biết vị trí cụ thể của cô, thậm chí...... Mỗi ngày cô đều nói chuyện điện thoại với ba Khương nhưng không hề gọi cho cậu.

Điều cậu thiếu nhất chính là kiên nhẫn.

Mỗi ngày đều mở rộng khoảng cách tìm kiếm một chút, lại mở rộng chút.

Giang Lâm đã ở tù, người có thể gây ra tổn hại cho cô đã không còn nữa.

Điều làm Giang Thố cảm thấy nực cười hơn chính là lão cha điên đó lại giao hết tài sản cho cậu.

Cậu cũng nhận hết mà không do dự. Nếu không, mấy chục năm ăn khổ đều trở vô ích sao?

Điêu duy nhất làm Giang Thố cảm thấy kinh ngạc là ở toà án, Văn Quyên xuất hiện lên án Giang Lâm.

Bà vẫn luôn là một nữ nhân ôn nhu đến yếu đuối.  Yếu đuối đến mức lúc trước Giang Lâm đánh bà, bà cũng chỉ biết ôm lấy cậu khóc. Yếu đuối đến mức vì muốn thoát khỏi Giang Lâm mà đến cả con trai ruột của mình cũng không nhận.

Nhưng khi Văn Quyên xuất hiện ở toà án, Giang Thố cảm thấy như thể mình đã nhìn ra được chút gì đó.

Cậu không hận bất luận kẻ nào nữa, cậu chỉ muốn cùng Khương Phỉ ở bên nhau cả đời.

Nhưng mà hôm nay, thời tiết ảm đạm như có thể có mưa to bất cứ lúc nào.

Giang Thố tìm thấy một khu biệt thự nhỏ gần trường học nhưng ở lối vào của khu biệt thự lại gặp vài người từng đánh nhau trong quán bar đó.

Khi mấy người đó thấy cậu đơn phương độc mã liền cười dữ tợn tiến lên, từng nắm đấm nặng nề nện xuống.

Mưa rơi xuống, tất cả đều ướt nhẹp.

Giang Thố không biết mình nhận bao nhiêu cú đấm, nhưng cậu biết người bị cậu đánh đã cầu xin lòng thương xót.

Càng hài hước hơn chính là những kẻ khiêu khích cậu trước lại đi báo cảnh sát.

Đến khi gáy bị người đập một gậy, ý thức Giang Thố trong nháy mắt trở nên hoảng hốt, người cũng mê man ngã vào màn mưa.

Mưa dưới mặt bê bết máu, thở phì phò, hồi lâu mới lấy điện thoại di động ra.

Cậu nghĩ đến đêm đó, lần đầu tiên có người cứu cậu ra khỏi móng vuốt của Giang Lâm. Cô gái kia đỡ cậu đi ra biệt thự, lấy điện thoại của cậu và nói: "Đây là số của chị, còn cài đặt phím tắt. Sau này em chỉ cần nhấn số 1 liền có thể gọi cho chị."

1.

Giang Thố bấm số gọi.

Vốn tưởng rằng cô không muốn để ý tới nhưng di động lại được kết nối, giọng nữ quen thuộc truyền đến: "Alo?"

......

Khi Khương Phỉ nhận được cuộc gọi từ Giang Thố, Tống Nghiên đang dạy kèm cho cô.

Ngoài cửa sổ có cơn mưa rào, Khương Phỉ nghe đến bực bội, chống cằm nhìn Tống Nghiên, cho đến khi thấy bên tai Tống Nghiên càng ngày càng đỏ, cô mới cười nhẹ.

"Tập trung nghe giảng bài." Tống Nghiên quay đầu nhìn cô.

Khương Phỉ bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Không muốn nghe."

"Ngày hôm qua em cũng nói như vậy." Tống Nghiên mím môi: "Hôm nay nhất định phải......"

Anh chưa kịp nói xong Khương Phỉ đã hôn lên môi anh: "Hối lộ."

Tống Nghiên dừng một chút, thật lâu sau ho nhẹ một tiếng: "Mặc dù như vậy, vẫn không thể......"

Khương Phỉ liền muốn lặp lại mánh khóe cũ rích.

Tống Nghiên nhanh chóng ngăn cản cô, thanh âm khàn khàn nói: "Không được nữa......"

Chưa nói xong lại bị cắt ngang, màn hình điện thoại Khương Phỉ sáng lên, điện thoại vẫn im lặng, chỉ có màn hình nhấp nháy

Khương Thố.

Tống Nghiên cũng thấy được, mày khẽ nhíu lại.

Được sự nhắc nhở của hệ thống, Khương Phỉ trực tiếp kết nối điện thoại. Trong điện thoại truyền đến tiếng mưa rơi rõ ràng, sau đó là giọng nói yếu ớt nhưng cũng rất ngoan ngoãn của Giang Thố: "Chị."

Khương Phỉ không nói gì.

Đối diện Tống Nghiên cũng đang nhìn cô.

"Hóa ra chỉ cần nhấn 1, thật sự có thể tìm được chị......" Giang Thố cười một tiếng.

Khương Phỉ dừng một chút, có tiếng còi và tiếng bước chân dồn dập từ ống nghe.

Giang Thố lại cười trầm mặc: "Chị, tôi trước kia vẫn luôn không hối hận về những việc mình đã làm......"

"Nhưng hiện tại...... Giống như có chút hối hận......"

"Nếu không có chuyện ở quán bar đêm đó, hiện tại ở người bên cạnh chị...... Hẳn là tôi đi?"

"Cậu đang ở đâu?" Khương Phỉ dừng lại hỏi.

Giang Thố không trả lời, chỉ cười: "Anh muốn cùng chị vĩnh viễn ở bên nhau......"

"Nhưng hiện tại trông rất xấu...... Chờ anh dưỡng thương xong, anh sẽ tìm được chị......"

Tiếng điện thoại rơi xuống đất vang lên, cuộc gọi bị cắt đứt.

Khương Phỉ nhìn điện thoại, lại nhìn Tống Nghiên: "Vừa nãy giảng đến chỗ nào rồi?"

Hầu kết Tống Nghiên giật giật, đặt sách trong tay sang một bên, đi đến trước mặt cô: "Giảng đến chỗ, anh nhận hối lộ của em."

Dứt lời anh cúi người, dùng hai tay ôm lấy má cô, lần lượt hôn nhẹ lên khóe môi cô, mang theo sự cẩn thận lấy lòng như thể mỗi lần anh cầu xin "ở lại đi, ở lại đi".

Khương Phỉ yên lặng nhìn anh, cười một tiếng, vươn tay ra sau gáy anh, càng hôn càng sâu.

Tống Nghiên cảm nhận được hơi ấm từ môi và răng, hương thơm quen thuộc lại bao trùm lấy anh, nhưng ý thức của anh càng ngày càng mơ hồ, ánh mắt càng lúc càng tối......

Anh đột nhiên bắt lấy ống tay áo Khương Phỉ: "Em...... Luôn đối với tôi như vậy......"

"Đúng vậy!" Khương Phỉ đặt anh ở trên giường, giống như lần anh đưa cô đến đây, lại lần nữa hỏi: "Hối hận sao?"

Tống Nghiên gắt gao nhìn chằm chằm cô, đáy mắt như muốn rỉ máu. Lần này anh không nói lời nào, cuối cùng ánh mắt dần dần trở nên uể oải rồi bất tỉnh.

Khương Phỉ xoay người rời đi, giây tiếp theo lại khựng lại.

Tống Nghiên vẫn đang nắm chặt tay áo cô.

Cô cúi đầu nhìn mắt tay anh, thật lâu sau hơi dùng sức mở ra, đứng dậy rời đi.

......

Đồn cảnh sát.

Giang Thố ngồi trên băng ghế dài, chắp tay trước đầu gối, vùi đầu vào giữa hai tay. Áo sơ mi trắng loang lổ máu và nước mưa, mái tóc rối bù còn dính nước đang nhỏ giọt.

Trời đã tối rồi, bên ngoài mưa còn rất lớn.

Xung quanh có rất nhiều tiếng ồn.

Một số phụ huynh đến bảo lãnh cho những người khác đang cãi nhau, phụ huynh cáu gắt đánh và mắng người đó trực tiếp tại đồn cảnh sát, cảnh sát vội ngăn họ lại.

Giang Thố như cũ an tĩnh ngồi ở chỗ kia, lắng nghe những âm thanh hỗn loạn xung quanh.

"Sau này đừng đánh nhau nữa, gặp chuyện thì phải trốn đi trước rồi gọi cảnh sát, đã hiểu chưa?" Trước mắt cậu, cảnh sát đang nghiêm túc mà nhìn.

Giang Thố chậm rãi ngẩng đầu, tình cờ một giọt mưa từ trên tóc rơi xuống má chảy xuống khóe môi, máu theo khóe môi chảy xuống.

Thật là một thiếu niên tinh xảo đến mong manh.

Cảnh sát ánh mắt có chút không đành lòng, giọng điệu dịu đi: "Cha mẹ của cậu không có tới đón?"

Giang Thố dừng lại.

Cha? Mẹ?

Với vẻ này, cậu nên tự chữa lành vết thương rồi mới xuất hiện. Nếu không cho dù xuất hiện cũng sẽ trở thành vết bẩn, nhiễm bẩn những người sạch sẽ.

Cậu lắc đầu: "Tôi không có......"

Chưa nói xong, một cảnh sát mặc áo mưa đã chạy vào cửa: "Giang Thố? Người nhà tới nộp tiền bảo lãnh cho cậu."

Giang Thố ngẩn người, chưa kịp phản ứng đã bị cảnh sát xung quanh đẩy ra, cậu chậm rãi đứng dậy đi ra khỏi cửa.

"Chờ đã." Cảnh sát gọi cậu lại.

Giang Thố mờ mịt xoay người.

Cảnh sát đưa cho cậu một chiếc ô: "Che mưa, nếu không lại bị cảm."

Giang Thố ngơ ngác nhận lấy ô, biểu tình vẫn ngơ ngác, nháy mắt ra đến cửa, cậu dừng lại.

Dưới ánh đèn rực rỡ trong đồn cảnh sát, một cô gái mặc váy trắng và chiếc ô cũ màu xám xanh đang đứng đó. Đôi mắt đẹp bình tĩnh đang chờ đợi cậu.

Cô nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu nhìn. Sau đó mím môi, nhưng vẫn cười với cậu.

Giang Thố độ: hảo cảm 100.

【 Hệ thống: Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ hoàn thành. 】

(để anh - chị có kì wa o mn ôiiii)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro