TG4 Nữ phụ vườn trường ác độc 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: apun
beta: 503258

Có thể là do trời mưa, cũng có thể là do vết thương mấy tiếng đồng hồ chưa được băng bó mà cuối cùng Giang Thố không thể nhịn được nữa từng bước đến gần Khương Phỉ, ngoan ngoãn gọi một tiếng "chị", sau đó ngất xỉu.

Trước khi ngất đi, một cánh tay trắng nõn mảnh khảnh đã đỡ lấy cậu, hương thơm thoang thoảng bao quanh.

Trong hoảng hốt Giang Thố nhớ tới lần trước ở Giang gia, biết rõ cậu muốn huỷ hoại cô vậy mà cô vẫn dắt cậu ra khỏi nơi đó.

Rất lâu trước đó, cô còn đứng trước mặt cậu, thay cậu chắn chai rượu Giang Lâm nện xuống.

Thậm chí sớm hơn nữa, khi cậu còn bé mình đầy thương tích đi tìm Văn Quyên, nhìn bà nắm tay cô càng lúc càng xa, cô quay đầu nhẹ nhàng cười với cậu...

Giang Thố đã mơ một giấc mơ.

Ở trong mơ, cậu quay lại đêm cậu đưa Khương Phỉ đến quán bar, Khương Phỉ thấp thỏm nói: "Tiểu Thố, hay là trở về đi."

Cậu nhìn ánh mắt bất an của cô, tiến lên dắt tay cô, gật gật đầu: "Được, chúng ta trở về."

Bọn họ không đi vào quán bar đó.

Sau này không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Cô vẫn ở bên cạnh cậu, bọn họ không bao giờ xa rời nhau nữa.

Sau đó, Giang Thố liền mở mắt, lọt vào trong tầm mắt là một khung cảnh màu trắng, nồng nặc mùi thuốc khử trùng. Ánh sáng chói lọi từ cửa sổ bên hông chiếu vào. Trên ghế sô pha bên cạnh, cô gái mặc váy trắng đang ngồi ở đó. Cô lật xem những tờ tạp chí trên bàn, ánh mặt trời chiếu vào người cô, giống như một làn ánh sáng mờ ảo.

"Cậu tỉnh rồi sao?" Giọng cô y tá ở cửa vang lên.

Khương Phỉ khép tạp chí lại ngẩng đầu nhìn cậu, bắt gặp ánh mắt nóng rực của thiếu niên chưa kịp thu liễm lại.

Giang Thố hoàn hồn nhìn thuốc trong tay y tá không nói gì, nhưng khi y tá bước tới đưa thuốc cho cậu, cậu liền tránh đi.

"Cậu thưa thể vận động mạnh được." Y tá vội nói: "Vết thương nặng ở bả vai, còn có sau đầu..."

"Không thành vấn đề, không cần dùng thuốc." Cậu nói với y tá nhưng ánh mắt trước sau lại nhìn Khương Phỉ, thanh âm khàn khàn: "Trên người nhiều vết sẹo như vậy, thêm vài vết nữa cũng chẳng sao."

Y tá kinh ngạc nhìn cậu.

Khương Phỉ nhướng mày, đặt tạp chí lên bàn, nhận thuốc trong tay y tá: "Cảm ơn chị, bệnh cũ cậu ấy tái phát, để tôi đến."

Y tá thu hồi ánh mắt nhìn cô gái trước mặt, thở phào nhẹ nhõm rồi rời đi sau khi dặn dò một chút.

Khương Phỉ cầm thuốc mỡ ngồi trên giường bệnh nhìn Giang Thố: "Tự mình cởi ra hay là để tôi giúp?"

Lông mi Giang Thố run rẩy nhìn cô thật lâu mới chậm rãi cởi áo.

Ở một mức độ nào đó Giang Thố nói đúng. Trên người cậu quả thật có rất nhiều vết sẹo, làn da trắng như sứ chi chít những vết sẹo lớn nhỏ, trên lưng còn có một vết thương đang rỉ máu.

Khương Phỉ ngồi sau, một tay xoa thuốc mỡ rồi chậm rãi bôi lên vết bầm tím trên vai cậu.

Giang Thố quay lưng về phía cô, lồng ngực nóng bừng, tim đập loạn nhịp.

"Nơi này không có vết sẹo." Tay Khương Phỉ chậm rãi dừng ở đầu vai cậu.

Giang Thố khẽ run.

"Tiểu Thố." Khương Phỉ đột nhiên gọi cậu.

Giang Thố hơi hơi ngửa nhìn cô.

Khương Phỉ đứng dậy, duỗi tay vuốt ve gò má hơi nhô lên của cậu. Sau đó từ từ di chuyển xuống hầu kết, nhìn ánh mắt cậu dần dần mê ly, cô cúi người xuống, nhẹ nhàng ghé vào mí mắt đang hé mở của cậu đặt lên một nụ hôn.

"Nghe nói..." Khương Phỉ thấp giọng nỉ non: "Hôn lên mắt một người là hy vọng người đó vĩnh viễn nhớ đến mình."

Ánh mắt Giang Thố đầy lưu luyến cùng mờ mịt: "Anh đương nhiên sẽ..."

Khương Phỉ lại cười ngắt lời cậu: "Nhưng tôi không tin." Hơi thở cô dần dần dừng ở bên tai cậu, giọng nói đầy ái muội: "Ngày đó, cậu muốn làm như thế này sao..."

Giang Thố trên trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, khàn giọng thở dốc: "Chị..."

Giây tiếp theo, Khương Phỉ mở miệng cắn mạnh vào vai cậu, nhưng trong phút chốc cậu lại nếm được mùi máu.

Giang Thố căng chặt thân thể, trầm thấp cười, trong giọng nói xen lẫn hơi thở hỗn loạn: "Như vậy sẽ hả giận sao?"

Khương Phỉ chậm rãi nhả ra, nhìn vết máu nhàn nhạt rỉ ra từ dấu cắn, dùng đầu lưỡi liếm qua vết máu, đứng dậy.

Giang Thố hô hấp cứng lại, thở dốc một hồi, hơi ngẩng đầu lên. Hầu kết trên dưới lăn lộn, một giọt mồ hôi từ trán chảy xuống, khóe môi vẫn mang ý cười: "Chị, anh thích chị cắn anh."

Khương Phỉ bật cười, khen thưởng mà xoa xoa tóc cậu.

Cuối cùng Giang Thố cũng không chống lại được cơn buồn ngủ ập đến khi uống thuốc xong, cậu chìm vào giấc ngủ sâu.

Khương Phỉ đi ra phòng bệnh, xoay người rời đi.

Cô một lần nữa trở lại biệt thự Khương gia ở ngoại ô, nơi này có rất ít người biết.

Trong thời gian gần một tháng kể từ buổi đính hôn đó, ba Khương cùng dì Văn không hỏi, Khương Phỉ cũng không nói gì.

Chỉ là ngẫu nhiên nghe dì Văn nói Thẩm Phóng trong khoảng thời gian này không đến công ty mà ngày đêm ở trong một căn hộ không ai thấy, nhưng ba Thẩm và mẹ Thẩm vì Thẩm Phóng mà cãi nhau đã lựa chọn ly hôn.

Khương Phỉ nghe vậy cũng chỉ gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Sau ba ngày im lặng, điện thoại nhận được cuộc gọi từ Tống Nghiên vào lúc hai giờ sáng ngày thứ tư.

Khương Phỉ không trả lời, ngày hôm sau dứt khoát chặn dãy số này.

Nhiệm vụ đã hoàn thành, cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều, trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở nhà với cha và dì.

Chỉ là ở thế giới này một thời gian dài, không tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi.

Ngày mai là ngày Giang Thố xuất viện.

Khương Phỉ đứng trước khung cửa sổ, bóng cô mơ hồ phản chiếu trên cửa sổ, bên ngoài là khung cảnh tươi tốt của khu biệt thự.

【 Hệ thống: Ký chủ muốn ở lại? 】

"Hả?" Khương Phỉ nghi hoặc: "Ta khi nào nói muốn ở lại?"

【 Hệ thống: Ta cho rằng ký chủ mềm lòng với mục tiêu nhiệm vụ...】

Khương Phỉ cười cười: "Ba Khương cùng dì Văn là người tốt."

【 Hệ thống: Cho nên? 】

"Thế nhưng thân thể con người đối với ta mà nói quá yếu ớt." Cô nhìn chằm chằm vào cái bóng mờ mờ phản chiếu qua cửa sổ kính trong suốt, "Mỗi người đều sẽ già, sẽ chết. Mà khối thân thể này cũng sẽ dần dần mục nát, khô héo."

"Mỗi người đều có một hành trình như vậy. Đó là một vòng lặp đẹp đẽ."

"Thật đáng tiếc." Khương Phỉ nhẹ nhàng vuốt ve ảo ảnh trên cửa sổ, đầu ngón tay lạnh lẽo: "Ta không phải người."

Thời gian trôi đi, tâm thái con người dần dần bình đạm nhìn cơ thể mình già đi.

Nhưng cô không thể. Cô không phải người, tâm thái cô vĩnh viễn dừng lại ở vẻ ngoài trẻ mãi không già của mình.

Vậy nên để cô tận mắt nhìn thấy mình từ từ già đi là một điều vô cùng khó khăn.

【 Hệ thống: Ký chủ dự định...】

Khương Phỉ hoàn hồn: "Giang Thố ngày mai xuất viện?"

【 Hệ thống: Đúng vậy. 】

Khương Phỉ mỉm cười không nói gì, xoay người đi ra biệt thự.

Cô đến nghĩa trang, nơi có bia mộ cô đã lập từ rất sớm.

Khương Phỉ đứng trước bia mộ một hồi lâu.

"Ba Khương cùng dì Văn đều sẽ tốt, không cần lo lắng." Vấn đề trái tim của ba Khương đã hoàn toàn bình phục, dì Văn cũng dần bước ra khỏi cái bóng mà Giang Lâm mang lại cho mình. Mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt.

"Tôi để lại một phần văn kiện. Đó là cơ mật thương nghiệp Tống gia cùng Thẩm gia, lỡ như trường hợp xấu xảy ra có thể giữ được Khương gia, thông minh ba Khương như vậy, nhất định sẽ không bị uy hiếp nữa."

Cha mẹ Thẩm ly hôn, thế lực Thẩm đã suy giảm đáng kể, nhưng vẫn phải đề phòng. Cô yêu cầu hệ thống hỗ trợ giải quyết văn kiện bí mật Thẩm gia, Tống gia.

"Cô sẽ trách tôi sao?"

Đương nhiên cái tên trên bia mộ không thể đáp lại cô.

Khương Phỉ ở trong nghĩa trang đã lâu, nhân viên đến hỏi cô có cần giúp đỡ không.

Khương Phỉ cười lắc đầu: "Tôi chỉ là đến thăm một người bạn chưa từng gặp."

Nói xong, cô xoay người rời đi.

Nhân viên công tác khó hiểu nhìn theo bóng lưng cô gái. Thật lâu sau xoay người lại nhưng không khỏi sững sờ khi nhìn thấy tấm bia mộ.

Bia mộ rất ngắn gọn, có bốn ký tự lớn và một hàng ký tự nhỏ:

Mộ của Khương Phỉ.

Mất ngày 28 tháng 9 năm x.

Ngày này là nửa năm sau.

Đêm đó, sau khi Khương Phỉ trở lại biệt thự đã tự mình xuống bếp làm một bàn đầy đồ ăn, ba Khương và dì Văn kinh ngạc hỏi cô từ khi nào học được những kỹ năng như vậy..

Cô chỉ cười. Đêm nay cô vẫn luôn cười và ở cùng hai người.

Ba người còn mở một chai rượu vang đỏ, căn phòng vang lên tiếng cười đầy ấm áp.

Cho đến cuối cùng, ba Khương cùng dì Văn mệt mỏi, Khương Phỉ lần lượt chào tạm biệt họ.

Cô ôm cha, thì thầm một tiếng: "Ba."

Rồi sau đó ôm dì Văn, gọi một tiếng: "Mẹ."

Nhìn ánh mắt dì tràn đầy kinh hỉ, cùng với hốc mắt ửng đỏ, cô cũng an ủi mà vỗ vỗ phía sau lưng bà.

Hai người đi nghỉ ngơi, Khương Phỉ vẫn ngồi ở đó thật lâu. Sau đó đứng dậy đi ra ngoài...

...

Ngày hôm sau, là ngày Giang Thố xuất viện.

Ba Khương và Văn Quyên cùng vào bệnh viện đón Giang Thố về nhà.

Giang Thố đi phía sau nhìn bóng dáng hai người, lại nhìn sang bốn phía, Khương Phỉ không tới.

Nhưng thứ nổi lên trong lòng không phải mất mát mà là một cảm giác kỳ lạ. Với tính cách của ba Khương cùng Văn Quyên nhất định sẽ nói nguyên nhân Khương Phỉ không đến trước, nhưng họ không hề nói.

Loại cảm giác này làm cậu rùng mình.

Cuối cùng Giang Thố không nhịn được hỏi: "Chị đâu?"

Khương ba cùng Văn Quyên kinh ngạc quay đầu lại nhìn cậu.

Giang Thố cũng đang nhìn hai người.

Cuối cùng Văn Quyên nói: "Tiểu Thố, con nói cái gì vậy?"

Giang Thố nhìn ánh mắt Văn Quyên khó hiểu, ngón tay run run: "Chị..."

Cả hai nghi hoặc liếc nhau: "Chị nào? Tiểu Thố, con không có chị gái."

Bước chân Giang Thố hoàn toàn cứng đờ, hô hấp dường như đông cứng lại. Lòng bàn chân dâng lên từng trận lạnh lẽo, lạnh đến mức hàm răng không khống chế được mà run lên.

"Tiểu Thố..."

Văn Quyên muốn nói thêm gì đó. Giây tiếp theo Giang Thố lại chạy như điên về phía cửa biệt thự Khương gia.

Căn biệt thự vẫn ở nguyên trạng, vẫn còn nguyên dáng vẻ ban đầu.

Giang Thố hốt hoảng chạy vào biệt thự, trực tiếp chạy lên phòng ngủ trên lầu hai nhưng vừa mở cửa phòng ngủ ra thì sững sờ.

Căn phòng trống rỗng được trang trí với tông màu lạnh, giống như một căn phòng không có người ở thông thường.

Không có chăn bông tông màu ấm, không có gối gấu và không có rèm vải màu xanh nhạt trên cửa sổ kính trong suốt sát sàn, ngay cả khung ảnh chướng mắt trên bàn đầu giường cũng biến mất.

Tựa như chưa từng có người ở.

Cậu đi đến phòng để quần áo, phòng tắm, phòng bếp, phòng trà...

Tất cả mọi ngóc ngách cậu đều tìm.

Nhưng cậu tìm không thấy, cái gì cũng tìm không thấy.

Không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào về sự tồn tại của cô, giống như ... cô chưa từng xuất hiện.

Tựa như ... mọi thứ trước đâu chỉ là ảo giác của cậu.

"Tiểu Thố, con làm sao vậy?" Văn Quyên lo lắng hỏi.

Giang Thố không nói gì, chỉ hoảng hốt nhìn xung quanh.

Cậu còn hoài nghi rằng có phải mình đã phát điên từ lâu không? Khi được Văn Quyên đưa đến đây, cậu đã trở thành một kẻ điên rồi!

Có lẽ Khương Phỉ là nhân vật cậu tưởng tượng ra, chưa từng tồn tại

"Tiểu Thố?" Ba Khương cũng khó hiểu.

Giang Thố thở phì phò, hai chân không khỏi yếu ớt, xoay người muốn đi về phía cửa, nhưng lại bị một tiếng rầm rầm ngã xuống đất, vội đứng lên, đi ra khỏi cửa.

Cậu cần gấp bằng chứng chứng minh rằng cô tồn tại, cô thực sự tồn tại.

Nhưng đường phố phồn hoa tấp nập xe cộ, từng chiếc xe lao vút qua như dã thú ăn thịt người làm lòng cậu tràn đầy sợ hãi.

Cậu không biết mình nên đi nơi nào. Cậu thấy mờ mịt, vài lần suýt nữa bị xe đâm, phía sau là giọng nói chửi bới không ngừng.

Cậu không thèm nghe.

Thật lâu sau, Giang Thố vội vàng lấy điện thoại ra, ngón tay run rẩy nhấn số "1". Cô từng nói như vậy là có thể gọi cho cô, cô sẽ xuất hiện ở trước mặt mình.

Tuy nhiên, giọng nữ lạnh lùng trong điện thoại nói rằng đây là số trống.

Giống như cô ấy chưa từng tồn tại ...

Mọi thứ chỉ là tưởng tượng?

Trong một giây tiếp theo, Giang Thố đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền cuống quýt chạy về phía trước.

Cậu tìm được chung cư Thẩm Phóng, liều mạng gõ cửa, nắm lấy cổ áo hắn, thanh âm nghẹn ngào hỏi: "Bức ảnh đâu?"

Bức ảnh Thẩm Phóng dựa đầu vào vai cô.

Thẩm Phóng gầy đến dọa người, hai mắt không có nửa điểm sáng, mà bức ảnh kia đang được đóng khung ngay ngắn đặt trên bàn, hình như thỉnh thoảng được vuốt ve.

Giang Thố ngơ ngẩn nhìn bức ảnh, cô gái đang ngồi trên thuyền, mắt cụp xuống, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng.

Cậu duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, ngón tay không kìm được run rẩy.

Cô ấy đã tồn tại.

Đó là sự thật ... cô tồn tại.

Giang Thố một lần nữa trở lại Khương gia, cậu cố gắng tìm kiếm từng manh mối một, nhưng không thể tìm thấy bất cứ điều gì.

Văn Quyên cùng ba Khương không nhớ rõ sự tồn tại của Khương Phỉ, tất thảy mọi thứ về cô đều biến mất không còn một mảnh.

Ngay cả cô... Cũng biến mất.

Giang Thố tìm ba ngày ba đêm, ai cũng nói cậu điên rồi.

Cuối cùng, cậu về phòng mình cởi bỏ áo, nhìn vết sẹo trên vai.

Một lúc lâu cậu vừa khóc rồi lại cười. Cuối cùng, tiếng than khóc tràn ra khỏi cổ họng như một con thú nhỏ.

Ngày đó ở bệnh viện, cô nói muốn cậu vĩnh viễn nhớ rõ cô.

Ngay từ đầu, sự biến mất của cô ... đã được lên kế hoạch từ rất lâu.

Khương Phỉ từ lúc bắt đầu đã lên kế hoạch biến mất, vì vậy cô đã làm cho ba Khương và Văn Quyên quên hết mọi chuyện, để những người cô quan tâm không cần phải buồn.

Cô... Rốt cuộc là ai?

Cậu nên đi đâu để tìm cô đây!

Cửa phòng bị gõ nhẹ, Văn Quyên cùng ba Khương đứng ở cửa: "Tiểu Thố, chị gái mà con luôn nói... Là ai vậy?"

Giang Thố nhìn hai người, thật lâu sau nở nụ cười: "Con sai rồi."

Nếu đây là điều cô muốn, cậu sẽ giúp cô giấu giếm, giúp cô chăm sóc người mà cô yêu thương.

Mà khi cửa phòng đóng lại, hai mắt Giang Thố một mảnh trống rỗng.

Điện thoại trên giường đột nhiên sáng lên.

Giang Thố quay đầu nhìn lại, đôi mắt vô hồn chợt lóe lên một tia sáng. Cậu bước nhanh về phía trước cầm lấy điện thoại nhưng khi nghe thấy giọng bên kia thì hoàn toàn mờ mịt, chết lặng.

Đối phương nói:

"Ngài là Giang Thố phải không? Tôi là nhân viên của nghĩa trang, có người nhờ tôi gọi cho ngài vào hôm nay."

Ngày hôm sau Giang Thố đến nghĩa trang, mặc tây trang chỉnh tề, thắt nơ, đứng trước bia mộ của cô, nhìn bia mộ của cô có ghi ngày tháng kỳ lạ, thậm chí không để lại một tấm ảnh nào.

Cậu đứng trước bia mộ từ sáng đến tối, rồi lại đến sáng sớm hôm sau, cả người ướt đẫm sương mai, cuối cùng cũng đứng dậy, cười nhẹ rất ngoan: "Chị."

Rồi xoay người trở về Khương gia.

Văn Quyên rất lo lắng cho cậu, cậu cũng ngoan ngoãn an ủi hai người, nói rằng mình vừa mới xuất viện, tinh thần có chút không tốt, không muốn hai người lo lắng.

Trước khi lên lầu, Giang Thố đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu lại nói: "Mẹ, con muốn đổi lại họ."

Văn Quyên khiếp sợ nhìn cậu: "Tiểu Thố..." cậu rốt cuộc cũng gọi bà là "Mẹ".

Giang Thố cười: "Con muốn đổi ' Giang ' thành ' Khương '." Khương trong Khương Phỉ.

Rõ ràng là cùng một cách phát âm*, nhưng không hiểu sao Văn Quyên vừa nghe liền hiểu, bà gật đầu lia lịa, giọng nói nghẹn ngào: "... Được rồi."

(*Cả Khương và Giang đều đọc là jiang)

Ngày Giang Thố đổi tên là nửa tháng sau, cậu cùng cha mẹ đi ăn tối, sau đó trở về căn phòng nơi Khương Phỉ từng ở, hiện giờ cậu ở nơi này.

Trong phòng có mùi hương nhàn nhạt, trên sô pha có một chiếc gối nhỏ, cửa sổ sát đất cùng rèm cửa màu lam nhạt, cực kỳ giống từ trước.

Cậu dựa vào trí nhớ để khôi phục nó.

Thời điểm đóng cửa phòng lại, Khương Thố nhẹ giọng nói: "Chị ơi, anh đã về rồi đây."

Sau đó cậu ngồi trên sô pha, ôm ôm gối giống như một đứa trẻ trở lại trong vòng tay mẹ, cuộn tròn ở phần trong cùng của ghế sô pha.

Thời gian từng phút một trôi qua, không biết bao lâu Khương Thố ngồi dậy khỏi ghế sô pha, nhìn xung quanh rồi đi đến phòng để quần áo.

Có một cô gái mặc váy màu trắng bước ra."Thiếu nữ" ngồi ở trước gương, thanh âm cố tình đè thấp, mang theo ôn nhu: "Tiểu Thố hôm nay có ngoan không?"

"..."

"Tiểu Thố hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"

"..."

"Tiểu Thố, đừng quên chị."

Lúc này, giọng nói thiếu niên vang lên: "... Được."

...

Tống Nghiên biết được tin tức Khương Phỉ biến mất vào hôm sau.

Lúc anh đến chỗ Giang Thố ép hỏi tung tích Khương, Giang Thố đang an tĩnh học tập.

Giang Thố không ngăn cản anh ép hỏi, ngược lại nhẹ nhàng bâng quơ mà cho anh đáp án: Khương Phỉ biến mất.

Cậu ta nói như vậy.

Tống Nghiên không rõ "Biến mất" nghĩa là gì, ngay sau đó anh liền hiểu.

Khương Phỉ biến mất.

Thứ cô để lại trên đời này chỉ còn lại một bia mộ trống, không ai biết cô đã đi đâu.

Mọi thứ xung quanh, không dừng lại vì sự biến mất của một người, mọi người vẫn hoạt động như bình thường.

Chỉ có anh.

Chỉ có anh dần trở nên thất thường, không tin cô biến mất.

Ngay cả Giang Thố cũng chấp nhận sự thật rằng cô đã biến mất.

Anh lại không thể tin.

Anh vẫn tìm kiếm ngày này qua ngày khác.

Bởi vì anh khác Giang Thố và Thẩm Phóng.

Bọn họ một người cùng Khương Phỉ có gần mười năm hôn ước, còn từng nhận được tình cảm chân thành của cô; một người lại sống trong nhà Khương Phỉ, trong tương lại độc chiếm toàn bộ không gian cô từng ở.

Mà anh có được quá ít.

Cũng quá ngắn ngủi.

Cho đến ngày hôm nay, Tống Nghiên nhận được một tin nhắn từ một số lạ: Tống Nghiên tiên sinh, ô che mưa của ngài ở lối vào nhà hàng Siya.

Nhà hàng Siya, nơi anh từng làm việc, cũng nơi Khương Phỉ và anh gặp nhau lần đầu tiên.

Lúc Tống Nghiên chạy tới nhà hàng như một kẻ điên, trước cửa nhà hàng đã không có ai, một chiếc ô cũ màu xám xanh đứng trơ ​​trọi ở cửa.

Ngày đó, Khương Phỉ khiến anh rơi vào hôn mê đã cầm theo chiếc ô này. Hiện giờ ô che mưa đã trở lại, còn cô thì biến mất.

Tống Nghiên sững sờ một hồi, sau đó bước lên cầm ô.

Tựa như... Lúc trước anh từng đưa chiếc ô này cho Khương Phỉ, nhưng cô lại không cần.

Lại giống như tất cả mọi chuyện trước đó chưa từng xảy ra.

"Tống tiên sinh?" Một người người phục vụ đi ra, nhận ra anh: "Một vị họ Khương để lại lời nhắn cho ngài. Cô ấy nói hy vọng vấn đề cuối cùng lúc trước hỏi ngài, sẽ được trả lời một cách khẳng định."

Câu hỏi cuối cùng...

Tống Nghiên thân hình kịch liệt lay động, ánh mắt chợt lóe lên.

Cô hỏi anh: "Hối hận sao?"

Tống Nghiên nắm lấy chiếc ô, thất vọng bước từng bước về phía con đường vừa nãy anh đến.

Anh trở về ngôi biệt thự, ngồi trong căn phòng mà họ đã sống cùng nhau một tháng ngắn ngủi.

Bọn họ từng ôm nhau ở bàn làm việc, từng hôn nhau bên cửa sổ, từng ôm nhau ngủ trên giường ...

Hối hận ư?

Thực sự rất hối hận.

Anh hối hận tại sao lúc trước không dùng dây xích để trói cô lại để anh và cô vĩnh viễn ở bên nhau.

Hối hận chính mình nếu đã có dã tâm muốn nhốt cô lại bên cạnh, vì sao còn nuông chiều cô?

Thậm chí hối hận bản thân rõ ràng không phải là ưu tiên của cô vẫn nhịn không được mà cầu xin sự thương hại từ cô.

Cô muốn anh hối hận sao?

Anh cho cô.

Tống Nghiên không còn tìm kiếm Khương Phỉ nữa, cũng không còn đi học. Anh bắt đầu dồn hết sự tập trung cho công việc, cũng bắt đầu uống rượu, hút thuốc.

Ban ngày bận rộn không có lấy một tia nhàn rỗi, buổi tối đứng trước cửa sổ hút một điếu thuốc. Thời điểm khói thuốc mờ ảo, say khướt, thỉnh thoảng sẽ thấy Khương Phỉ ngồi trên bàn làm việc, cau mày nói: "Được rồi, có mùi."

Cuối cùng Tống lão gia phát hiện không thích hợp, ngăn cản việc anh liều mạng làm việc, cho anh nghỉ ngơi vài ngày.

Tống Nghiên nghe lời ông lão nhưng khi nghỉ ngơi anh mới nhận ra rằng mình không thể dừng lại.

Anh giống như đang mang trên mình xiềng xích vô hình, chỉ cần rảnh rỗi, kia gông xiềng liền sẽ dùng sức siết chặt cổ, làm anh hít thở không thông.

Ngày thứ hai được nghỉ, anh lại đến công ty.

Tống lão gia không còn nói thêm gì.

Tống Nghiên bắt đầu chơi một trò chơi như lúc trước bị Khương Phỉ chơi đùa, anh cũng đang chơi với khối thân thể này.

Anh tự nhủ rằng chỉ cần mỗi ngày đạt được vượt mức mục tiêu công việc là có thể tự thưởng cho mình thêm một ly rượu và một điếu thuốc vào buổi tối.

Sau đó, anh có thể nhìn thấy Khương Phỉ, ánh mắt của cô đều là vẻ chán ghét.

Cho đến khi bà anh tìm đến đau lòng hỏi anh rằng:" Tiểu Nghiên, con rốt cuộc bị làm sao vậy?"

Thậm chí, Tống lão gia gửi cho anh danh thiếp của bác sĩ tâm lý.

Tống Nghiên quyết định ngừng nghĩ về Khương Phỉ.

Anh bắt đầu bỏ thuốc lá và rượu, anh xuất hiện trong công ty mỗi ngày với một bộ tây trang chỉnh tề, trở lại với bộ dáng cấm dục kiêu ngạo.

Anh đã rất cố gắng rồi.

Số lần anh nghĩ đến Khương Phỉ càng ngày càng ít. Anh không còn uống say cũng rất ít khi nhìn thấy ảo ảnh Khương Phỉ.

Ngoại trừ việc anh dùng số tiền kiếm được để mua những căn biệt thự lớn và sang trọng hơn, anh nghĩ mình đã dần trở lại bình thường.

Cho đến một ngày, khi đang xem tin tức kinh tế tài chính, anh thấy một tin tức.

Khương Thố chèn ép Thẩm gia.

Dùng hết sức lực mà chèn ép.

Khương Thố chuyển nhượng tất cả tài sản của Giang Lâm cho ba Khương. Hiện giờ cậu cũng đã vào làm việc trong công ty Khương gia.

Toàn bộ tin tức đều không có nhắc tới nửa cái tên " Khương Phỉ".

Nhưng đêm nay Tống Nghiên lại mất ngủ, một mình đứng trước cửa sổ trong suốt, nhìn màn đêm hoang vắng bên ngoài, rồi xoay người đi ra ngoài.

Anh không biết phải đi đâu, chỉ lái xe vòng vòng. Khi phản ứng lại anh đã thực sự quay trở lại khu dân cư đổ nát.

Anh đã từng mỗi ngày đạp xe đưa Khương Phỉ về nhà.

Anh lên lầu và mở cửa phòng, bụi bay lơ lửng trong không khí mê hoặc mắt người ta.

Anh bật đèn, lọt vào trong tầm mắt là phòng khách nhỏ hẹp cùng sô pha đơn sơ, còn có hai cánh cửa đóng chặt.

Sau đó, Tống Nghiên nghe thấy giọng nói của một cô gái từ trong bếp: "Sao cậu lại trở về?"

Tống Nghiên quay đầu lại, phòng bếp trống không.

Nhưng rõ ràng anh nghe thấy được.

Anh vừa đảo mắt thì lại nghe thấy giọng nói của phòng bếp truyền đến: "Mau vào nấu đi, tôi muốn ăn mì trứng nhưng không muốn ăn trứng."

Tống Nghiên không dám quay đầu.

Bởi vì anh biết rằng khi anh quay đầu lại thì mọi thứ sẽ tan biến.

Anh đi đến phòng ngủ, căn phòng ngủ chật hẹp. Trên chiếc bàn bám đầy bụi.

Nhưng nhìn lầm một cái, phía trước có một nam một nữ, cô gái mặc váy đỏ nắm tay chàng trai ôm eo, cười hỏi anh ta: "Biết hôn môi không?"

Tống Nghiên đi xuyên qua đôi nam nữ kia, ngồi ở mép giường.

Rồi sau đó, anh chợt nghĩ ra điều gì, quay người bước đến tủ. Nơi sâu nhất của tủ anh nhìn thấy chiếc váy trắng được gấp gọn gàng.

Đêm nay, Tống Nghiên ôm lấy chiếc váy màu trắng đi vào giấc ngủ.

Anh nằm mơ, trong mơ Khương Phỉ vẫn cao ngạo giống một con khổng tước. Anh thuận theo sự cao ngạo đó mà thật cẩn thận ôm lấy eo cô. Trong lúc cô lơ đãng cầm lấy sợi dây xích khóa cổ tay cô lại, khóa chặt cô.

Anh dùng sức mà hôn cô, anh yêu cô rất nhiều.

Sau đó, anh tỉnh dậy trong cơn khó thở.

Dưới thân ướt đẫm.

Tống Nghiên một lần nữa trở lại công ty, anh không còn làm việc chăm chỉ như trước. Anh chuyển văn phòng đến khu dân cư đổ nát này, bắt đầu mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen như cách đây đã lâu, đạp xe ra cửa.

Mỗi hai ngày đều đến thăm bà ngoại cùng Tống lão gia một lần.

Bọn họ cuối cùng cũng yên lòng.

Năm thứ tư Khương Phỉ biến mất.

Tống Nghiên mua đồ ăn như thường lệ về đến dưới lầu, hàng xóm sớm đã quen chào hỏi anh, cười hỏi anh ở một mình mà sao mỗi ngày đều mua nhiều đồ ăn như vậy.

Tống Nghiên cười cười, không nói gì.

Đêm nay, anh ngủ rất sớm.

Một khu chung cư đã xuống cấp từ lâu, không biết nửa đêm nhà nào bốc cháy, khói dày đặc ngút trời, tiếng khóc vang lên từ hành lang, tiếng xe cứu hỏa bên ngoài, thanh âm dài vô tận.

Tống Nghiên cũng bị đánh thức.

Anh cầm lấy chiếc váy trắng bên hông định bước ra ngoài, nhưng chợt khựng lại khi nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ vọng ra từ ngoài cửa sổ.

Anh nghiêng người nhìn ra, đứa trẻ đang ôm chặt mép cửa sổ, phía dưới là độ cao năm tầng.

Tống Nghiên nhìn bàn tay của đứa trẻ dần mất đi sức lực và trượt xuống ...

Cuối cùng anh đứng trên bệ cửa sổ, vịn vào mép tường, đến gần đứa trẻ hơn, đỡ chân và cơ thể đứa trẻ.

Khi lính cứu hỏa lao lên lầu và giải cứu đứa bé, cơ thể anh cũng ngã sang một bên do quán tính, đập mạnh vào tường, khói dày đặc bốc lên phía sau.

Tống Nghiên nghe thấy người lính cứu hỏa nói rằng muốn anh kiên trì thêm một chút nữa.

Tống Nghiên có chút hoảng hốt, anh có thể kiên trì, nhưng anh đã kiên trì bốn năm cũng không tìm được cô.

Trong bốn năm qua anh đã đi rất nhiều nơi nhưng đều không tìm được cô.

Cuối cùng anh buông lỏng tay.

Khoảnh khắc rơi xuống, dường như nhìn thấy Khương Phỉ, sau đó liền bật cười.

Hóa ra như vậy mới có thể tìm được em.

Lần này nhất định sẽ nắm chắc, nhất định sẽ không buông tay.

Còn muốn nói cho em biết

Không hối hận chút nào.

...

Hang động quen thuộc.

Ngọn nến vạn năm trên tường đá lập lòe, thân ảnh trên giường huyền băng càng thêm lộng lẫy.

Khương Phỉ nhìn thân thể nàng vô cùng nhớ nhung. Nếu không phải bản thân đang tồn tại ở trạng thái linh hồn, nàng sẽ cảm thấy nữ nhân trên giường băng chỉ đang chợp mắt mà thôi, sinh động như thật.

Sau khi lau thân thể chính mình một phen, Khương Phỉ cau mày nói: "Hệ thống, ngươi sao không nói lời nào, linh tệ?"

【Hệ thống: Dù sao mỗi lần ta đều bị gián đoạn, chờ đến khi hết gián đoạn ta liền nói. 】

Khương Phỉ: "... Nói!"

【 Hệ thống: Ký chủ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Thẩm Phóng tiền thưởng 500 vạn linh tệ, Tống Nghiên tiền thưởng 400 vạn linh tệ, Giang Thố tiền thưởng 600 vạn linh tệ. Sau khi trừ đi "Tai vách mạch rừng" cùng kỹ năng "Xóa ký ức" là 50 vạn linh tệ, tổng cộng còn 1450 vạn linh tệ, cộng với trước đó 4030 vạn linh tệ, tổng cộng...】

Hệ thống nói vẫn chưa nói xong, một phong thư truyền tới từ cửa động, được bọc trong khối ma lực màu đỏ.

Khương Phỉ nhìn lướt qua thư, hơi nhướng mày, vươn tay cầm lấy thư: "Ngươi tiếp tục."

【 Hệ thống:... Tổng cộng 5480 vạn linh tệ. Nhân tiện thành tích xuất sắc, được thưởng 200 vạn linh tệ, tổng cộng 5680 vạn linh tệ. 】

Còn có khen thưởng a.

Khương Phỉ bật cười. Từ từ đứng dậy đi đến trước ngọn nến vạn năm không cần đọc thư đã đốt thành tro.

【 Hệ thống:Trước kia đều là linh lực vạn năm, sao lần này...】 chỉ một phong thư.

Nó nói vẫn chưa nói xong, thanh âm dễ chịu từ ngoài truyền đến: "Phỉ Phỉ đã đốt nó rồi à?" Giọng nói trong trẻo và mềm mại, chỉ nghe thôi cũng khiến lòng người run lên.

Hệ thống kinh ngạc 【Sao hắn biết được? 】

"Đương nhiên là bởi vì tiểu yêu rất hiểu ta a," Khương Phỉ chậm rãi di đến cửa động, đầu ngón tay gõ nhẹ kết giới, ánh sáng vàng lộng lẫy, nàng cười nhạt: "Ngươi nói đi?"

Bên ngoài sơn động, một người đặt lòng bàn tay lên kết giới: "Phỉ Phỉ đốt bức thư, ta liền đọc cho Phỉ Phỉ nghe."

"Xa cách đã vài chục năm, trong lòng đang suy nghĩ..."

"Phốc!" Khương Phỉ khẽ cười một tiếng, cắt ngang tiếng nói bên ngoài: "Ta còn sống ngươi có thất vọng không?"

Giọng nói bên ngoài hang động trở nên ủy khuất: "Phỉ Phỉ nói chuyện vẫn nhẫn tâm như vậy, thật khiến người ta đau lòng."

"Không có cách nào." Khương Phỉ thở dài: " Lục phủ ngũ tạng đều thương tổn, thật sự rất đau a..."

Bên ngoài động tĩnh lặng hồi lâu.

Khương Phỉ cười, xoay người trở lại giường huyền băng: "Có thể bắt đầu thế giới mới rồi."

【 Hệ thống: Tốt...】

"Phỉ Phỉ." giọng nói từ bên ngoài hang động lại vang lên vô cùng uyển chuyển: "Trong lá thư có huyết phù*."

Khương Phỉ: "..."

Con mẹ nó.

[Hệ thống: Huyết phù là cái gì? 】

Khương Phỉ: "Người vẽ lấy máu vẽ bùa. Nếu người vẽ cam tâm tình nguyện cho đi, người đó sẽ cho mình là vật chứa, thừa hưởng linh hồn của chủ nhân. Lá bùa còn tồn tại một ngày, thì ngày đó vẫn sẽ làm nô lệ."

【 Hệ thống: Vậy ngươi chẳng phải có thể tùy ý thao túng thân thể người nọ sao? 】

Đáng tiếc nàng đã thiêu nó.

Khương Phỉ nhìn ánh nến vạn năm, hừ nhẹ một tiếng: "Bắt đầu thế giới tiếp theo đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro