TG4 Nữ phụ vườn trường ác độc 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit+beta: apun

Khương Phỉ sáng sớm dùng xong bữa sáng sau đó chuẩn bị ra cửa.

Văn Quyên đang pha cà phê trong bếp, nghe thấy động tĩnh liền đi ra, liếc mắt nhìn: "Con đi tìm tiểu Phóng sao?"

Khương Phỉ quay đầu nhìn lại, bởi vì vết sẹo trên trán, tóc của Văn Quyên vẫn luôn buông xuống, miễn cưỡng che được vết sẹo, mà vừa rồi bận rộn một hồi, tóc vén sau tai chưa kịp buông xuống, nhưng nhìn như vậy lại thanh thoát hơn rất nhiều.

Khương Phỉ cười cười: "Vâng, dì Văn."

Văn Quyên cũng cười: "Gần đây quan hệ của con cùng tiểu Phóng ngày càng thân thiết a?"

Khương Phỉ hơi hơi cúi đầu, quả thực thân mật hơn trước, chẳng qua không lâu nữa liền kết thúc.

Văn Quyên thấy thế, chỉ nghĩ là cô ngại ngùng: "Chờ mấy ngày nữa dì sang tìm Thẩm thái thái nói chuyện, hôn ước của hai con cũng đến lúc công bố rồi."

"Dì Văn, trước không cần gấp như vậy," Khương Phỉ mím môi, "Chúng con còn chưa có tốt nghiệp đâu."

Hơn nữa, nếu công khai thì làm sao cô có thể đi tiếp cận người khác chứ.

"Cũng đúng," Văn Quyên nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng, rồi như lại nghĩ đến cái gì, khẽ thở dài: "Tiểu Phóng cũng là một đứa trẻ đáng thương a."

"Cũng"

Khương Phỉ chú ý đến lời nói của bà, rồi sau đó hiểu được, Văn Quyên chắc đang nhớ đến Giang Thố.

Cô không nhiều lời, chỉ là khi ra đến cửa liền quay đầu lại nói: "Dì Văn, dì búi tóc lên trông đẹp hơn ngày thường rất nhiều."

Văn Quyên sửng sốt.

Khương Phỉ nói xong liền trực tiếp ra khỏi biệt thự.

Cho tới nay, Văn Quyên mặc dù đã gả cho Khương ba, bà vẫn luôn e ngại chuyện quá khứ, nếu một lời nói có thể khiến bà vui vẻ hơn, sao lại không làm?

Hơn nữa, việc Giang Thố tâm lý vặn vẹo, cùng việc Văn Quyên không dám đối mặt với cậu có liên quan trực tiếp, nếu Văn Quyên nếu có thể vượt qua bóng ma tâm lý, đón nhận Giang Thố, nói không chừng tính cách méo mó của "em trai" hờ sẽ đỡ hơn một chút.

Nghĩ xong, taxi đã đến dưới chung cư của Thẩm Phóng.

Khương Phỉ thu lại nhưng suy nghĩ vừa rồi, trực tiếp ấn chuông cửa.

Bên trong không có động tĩnh gì, sau đó truyền đến tiếng bước chân không kiên nhẫn, cùng với âm thanh cáu gắt: "Ai?"

Cửa phòng mở ra, Thẩm Phóng nhìn người đang đứng ngoài cửa, trên tay cầm theo túi mà sửng sốt, sau đó khó chịu: "Cậu tới đây làm gì?"

Từ tối hôm qua tra tấn hắn không ngủ được, sáng sớm hôm nay lại giống như ác mộng xuất hiện.

Khương Phỉ cầm túi giấy đi vào: "Dì Văn làm nhiều bữa sáng, tôi đem đến cho cậu."

Thẩm Phóng nhìn hộp cơm trong túi giấy, mùi thơm từ từ tản ra, ánh mắt người đứng trước mặt hắn quá rõ ràng, nhìn chằm chằm đến mức trong lòng hắn nôn nóng, không kiên nhẫn nói: "Tôi không đói bụng."

Nói xong, xoay người trở về phòng ngủ.

"Thẩm Phóng!" Khương Phỉ vội gọi hắn.

Thẩm Phóng khựng lại một chút, sau vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục bước đi.

"Kỳ nghỉ chưa có kết thúc mà," Khương Phỉ rũ mắt, "Thẩm Phóng, cậu đã hứa với tôi..."

Thẩm Phóng cứng ngắc, nghĩ đến lúc trước cùng cô giao ước, trong lòng liền bực, xoay người ngồi trên sô pha: "Có người đưa bữa sáng miễn phí, không ăn thật lãng phí."

Khương Phỉ nhìn chằm chằm động tác của hắn, bật cười, đứng dậy đặt hộp cơm lên bàn, lại nhìn thấy trên bàn còn bữa sáng hôm qua cô mang đến, hắn chưa  hề động đến.

Đã không thể ăn được nữa.

Thần sắc ảm đạm, cô ném chúng vào thùng rác.

Thẩm Phóng nhìn cô, cau mày, trong lòng không thể giải thích được.

Hắn mở hộp cơm, chẩn bị ăn.

Mu bàn tay bị người nhẹ nhàng đánh một cái, Khương Phỉ nhìn hắn: "Phải rửa mặt đã."

Thẩm Phóng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Phỉ, từ khi hai vị phụ huynh trong nhà xảy ra mâu thuẫn, bọn họ đã không còn tâm tư quản hắn nữa.

Những người khác cũng quản không được hắn.

Mà Khương Phỉ vừa mới gõ một chút, mu bàn tay hơi tê dại, tựa như đã làm rất nhiều lần.

"Ai cần cậu lo." Hắn nhíu mày trầm giọng nói, sau khi im lặng, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Khương Phỉ liếc nhìn bóng lưng hắn, khẽ cười.

Sau khi từ nhà tắm đi ra, Thẩm Phóng yên lặng ăn bữa sáng.

Hình như đã rất lâu rồi, không ai ngồi cùng bàn ăn với hắn.

Cho đến khi hắn buông chén đũa, Khương Phỉ nhìn hộp cơm trống không, đứng dậy ngồi vào bên cạnh hắn.

"Cậu định làm cái gì?" Thẩm Phóng hoàn hồn, nhanh chóng lùi về góc sô pha.

Khương Phỉ khó hiểu nhìn hắn, trong mắt đầy vô tội: "Khuỷu tay cậu chưa thay thuốc."

Thẩm Phóng lại một lần nữa sửng sốt.

Khương Phỉ đang cầm thuốc mỡ cùng băng vải.

Thẩm Phóng không được tự nhiên ho khan một tiếng: "Tôi có thể tự mình làm được."

Khương Phỉ cũng không cố chấp, đưa thuốc mỡ cùng băng vải cho hắn.

Thẩm Phóng miễn cưỡng tự bôi thuốc cho chính mình, dùng miếng bông bôi từng chút từng chút một, nhưng quấn băng mấy lần đều không thành công, hết lần này đến lần khác băng rơi ra khỏi khuỷu tay, hắn định quấn, băng lại lỏng ra.

Khương Phỉ nhìn đến bất lực thở dài, duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy một đầu băng, cẩn thận băng bó vết thương cho hắn.

Thẩm Phóng dừng tay nhìn Khương Phỉ, cô lặng lẽ giúp hắn xử lý vết thương.

Lông mi cô rất dài, giống như nan quạt giấy, nhẹ nhàng rung động, tóc mang theo hương thơm thanh dịu.

"Thẩm Phóng." Khương Phỉ đột nhiên lên tiếng.

Thẩm Phóng hoàn hồn, nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, thô lỗ nói: "Cái gì?"

Khương Phỉ vẫn đang quấn băng vải, không có nhìn hắn, do dự nói: "Tôi biết, cậu kỳ thật không muốn mang tôi đi ra ngoài, phải không?"

Thẩm Phóng ngây người một chút.

Hắn đương nhiên không muốn, chỉ cần bị chế nhạo "Con dâu nuôi từ bé" đã khiến hắn vô cùng khó chịu, sở dĩ hắn mang theo cô, cũng chỉ bởi vì ước định mà thôi.

Điểm này, hai người đều rõ ràng

"Hả?" Khương Phỉ không nghe thấy đáp án, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Thẩm Phóng hô hấp cứng lại, đón ánh mắt cô, nhưng hắn không đành lòng nói ra những lời đó, cuối cùng chỉ ném ra một câu: "Cậu biết là tốt."

Ánh mắt Khương Phỉ trong dần trở nên ảm đạm: "Cho nên, sau này cậu không cần mang tôi đi ra ngoài," cô nhìn xung quanh một vòng, "Nơi này cũng không tồi."

Thẩm Phóng sửng sốt: "Ý của cậu là...?"

"Băng bó xong rồi," Khương Phỉ cười, bỏ những miếng băng còn lại vào hòm thuốc, nhìn về phía Thẩm Phóng, "Tôi đáp ứng chuyện của cậu, vẫn như cũ, chỉ là...... ở đây cậu sẽ không bị những người đó trào phúng nữa."

Thẩm Phóng nhìn chằm chằm cô.

Không cần mang cô đi ra ngoài, hắn đương nhiên cao hứng, nhưng mà ..... có phải vì cô không muốn hắn bị chế nhạo như ngày hôm qua nên mới lựa chọn ở lại đây?

"Thẩm Phóng? Thẩm Phóng?" Khương Phỉ gọi hắn.

Thẩm Phóng phản ứng lại, đột nhiên đứng lên, cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt trước mặt, xoay người đi vào phòng ngủ.

Cánh cửa đóng sầm lại.

Khương Phỉ liếc nhìn độ hảo cảm đang không ngừng dao động trên đầu Thẩm Phóng, sau đó nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.

Nếu thật sự mỗi ngày đều ra ngoài chơi, Thẩm Phóng còn có thể nhẫn nhịn, nhưng cô không chịu nổi a.

Hiện giờ, vừa vặn tốt.

Khoảng thời gian tiếp theo, Khương Phỉ quả thực làm như những gì cô nói, không yêu cầu Thẩm Phóng mang cô ra ngoài chơi, ngược lại cô lại mỗi ngày đều sẽ mang theo bữa sáng đến chung cư, cơm trưa ngẫu nhiên sẽ tự mình xuống bếp, hoặc là hai người gọi cơm hộp, chạng vạng tối sẽ cùng Thẩm Phóng đi dạo xung quanh, rồi mới rời đi.

Thẩm Phóng lúc ban đầu nghe cô đề nghị muốn đi dạo, ánh mắt đầy kinh ngạc và chán ghét, nhưng chung quy nghĩ lại, là hắn có việc cần dùng đến cô, cuối cùng cũng đồng ý xuống dưới.

Phía sau chung cư có một mảnh hồ, ven hồ thường xuất hiện người già cùng trẻ em.

Mỗi khi Khương Phỉ cùng Thẩm Phóng tản bộ, thường sẽ gặp những gương mặt quen thuộc đó, mấy ngày sau liền quen biết nhau, một số người già có thiện ý còn nghĩ rằng hai người là một cặp.

Thẩm Phóng nghe xong câu nói đó thần sắc ảm đạm, vài lần không kiên nhẫn phủ nhận, nhưng càng giải thích càng bị hiểu lầm, cuối cùng đều bị một tiếng "anh hai" của Khương Phỉ giải quyết.

Những người xung quanh mới hiểu rõ, hóa ra là hai anh  em.

Nhưng sắc mặt hắn càng thêm khó coi, hắn đều không rõ vì cái gì, khi nghe cái gọi là quan hệ  "anh em" này, thay vì vui vẻ thoải mái thì lại càng bực bội.

Bực bội đến cuối cùng, mỗi lần tản bộ đều giống như chạy trốn, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc quãng đường này.

Khương Phỉ cũng không thèm để ý, loại chuyện này tựa như huấn luyện thú cưng, chờ đến hắn hình thành thói quen, sau này đến thời điểm ở một mình, hắn sẽ có rất nhiều thời gian ngẫm lại quãng thời gian mà hắn muốn trôi qua thật nhanh này.

Vì vậy, Khương Phỉ mỗi ngày vẫn mang theo bữa sáng, ngẫu nhiên sẽ mang đến sách mình yêu thích hay đĩa CD hoặc xem phim trong căn hộ của Thẩm Phóng.

Chỉ là mỗi lần xem phim thần thoại, cô lại nghĩ đến bộ phim mà mình là nhân vật nữ thần được mời đóng, bộ dáng thực giống với cô ở thế giới cô sống, nhịn không được thở dài một tiếng.

Mỗi lúc như vậy, Thẩm Phóng khổng khỏi lén nhìn cô, lại nhìn sang màn chiếu, trên màn chiếu, nhân vật chính cười đến khoa trương, cô lại ở một bên buồn bã, hắn nhịn không được cười nhạo cô xem hài kịch mà có nhiều cảm khái đến vậy.

Khương Phỉ trừng mắt nhìn hắn, nói một câu: "Cậu không hiểu được".

Hắn đích xác không hiểu, cũng không muốn hiểu cô.

Thời gian trôi qua, Thẩm Phóng cũng lười không nói thêm gì nữa, nếu có việc gì thì trực tiếp ra ngoài, không có việc gì liền ở chung cư.

Chỉ là mỗi lần hắn trở về trước khi trời tối, chung cư không còn tối tăm lạnh lẽo, trong nhà, thiếu nữ ngồi lười biếng trên sô pha, sau đó cười tủm tỉm,nói một câu "Cậu đã về rồi."

7 giờ 50 sáng, Thẩm Phóng đột nhiên mở hai mắt.

Sau khi nhìn rõ thời gian, hắn không khỏi nhíu mày, trước kia hắn sẽ không bao giờ thức dậy sớm như vậy, không biết từ lúc nào, đồng hồ sinh học đã được cố định. Thẩm Phóng một lần nữa ngã lại trên giường, muốn tiếp tục ngủ, nhưng ý thức vẫn hoạt động, mỗi ngày tám giờ, chuông cửa sẽ đúng giờ vang lên.

Luôn là như vậy.

Nhưng kim khi ngắn đồng hồ chỉ đến số tám, vẫn như cũ một mảnh yên lặng.

Thẩm Phóng nhìn đồng hồ, đã 8 giờ 5 phút.

Cô không tới càng tốt, hắn có thể ngủ thoải mái, không cần bị cô cả ngày không ngừng làm phiền, không cần sáng sớm bị tiếng đập cửa của cô đánh thức, không phải xem những bộ phim mình không thích và không cần phải bị cô ép buộc đi dạo giống như đám người già và trẻ em đó nữa?

An an tĩnh tĩnh, một mình càng tốt.

Thẩm Phóng lại mở mắt ra, tưởng như nửa giờ đã trôi qua, nhưng.....

8 giờ 10 phút.

Thẩm Phóng đột nhiên ngồi dậy, ném gối đầu sang một bên, trong lòng cảm thấy nôn nóng.

Trước đây, cả năm hắn không ăn sáng, dạ dày cũng không có nửa điểm khác thường, đột nhiên bắt đầu kêu. Hắn nhìn chằm chằm đồng hồ, kim giây từng chút một nhảy lên.

8 giờ rưỡi, trong phòng trống rỗng.

Chính hắn cũng có thể tự mình ăn sáng.

Thẩm Phóng rời giường đi đến nhà bếp, trong tủ lạnh vẫn còn cơm của ngày hôm qua, nhớ mang máng Khương Phỉ nói, cơm để qua đêm rồi thì làm cơm chiên trứng là ngon nhất.

Thẩm Phóng nhíu mày, cố xóa đi hình bóng người trong đầu, cầm lon bia lạnh đi về phía phòng khách.

Đồng hồ trên tường vẫn chạy, thời gian từng chút một trôi qua.

9 giờ rưỡi.

Có thể hay không ra chuyện gì?

Thẩm Phóng siết chặt lon bia, nếu không xảy ra chuyện gì, dựa vào tình cảm Khương Phỉ dành cho hắn, hắn không tin cô sẽ không một tiếng mà không tới.

Tình yêu của cô vừa khó hiểu lại hèn mọn.

Ngay cả khi hắn yêu cầu cô tiếp cận Tống Nghiên, yêu cầu vô lý như vậy, cô đều sẽ đáp ứng hắn.

Mà hắn......

Thẩm Phóng nhấp môi, hắn không phải lo lắng, chỉ là quan hệ Thẩm gia cùng Khương gia không tồi, Khương Phỉ nếu xảy ra chuyện, hắn cũng sẽ bị vạ lây.

Chỉ thế thôi.

Nghĩ đến đây, Thẩm Phóng lấy di động, đi về phía cửa.

Khoảnh khắc cửa được mở ra, ngoài cửa ánh mặt trời chiếu vào, thiếu nữ ôm túi giấy đứng ở đó, quanh thân như được bao phủ một tầng ánh sáng, đưa tay ra, như là đang muốn ấn chuông cửa.

Thẩm Phóng ngẩn ra, trong nháy mắt, cảm thấy xung quanh yên tĩnh.

Chỉ có trái tim đập kịch liệt.

Ngắn gọn như một ảo giác.

"Thẩm Phóng!" Khương Phỉ cười gọi tên hắn, "Thật trùng hợp, vừa lúc tôi chuẩn bị ấn chuông cửa, cậu liền mở cửa."

Thẩm Phóng yết hầu co chặt.

Không phải trùng hợp.

Nhưng hắn nói không nên lời.

Giây tiếp theo, Thẩm Phóng rốt cuộc định thần lại, mới thấy trên váy cô có chút bụi, tóc tai bù xù, hắn cúi đầu, trên cẳng chân cô vết thương đang rỉ máu, hết sức chói mắt.

"Sao lại thế này?" Thẩm Phóng căng thẳng, thuận tay cầm lấy túi giấy tên tay cô.

Khương Phỉ ngượng ngùng cười: "Không có gì."

Khổ nhục kế mà thôi.

Thuận tiện nghiệm thu thành quả huấn luyện, hiện tại xem ra thu được khá nhiều a.

Thẩm Phóng trừng mắt, trầm giọng quát: "Khương Phỉ!"

Khương Phỉ khẽ run rẩy, hơi hơi cúi đầu: "Chỉ là hôm nay ra cửa hơi chậm, sốt ruột muốn đi nhanh hơn nên bị xe đụng qua, không có gì đang ngại, cậu chưa có ăn bữa sáng đi......"

Thẩm Phóng hô hấp đình trệ, rõ ràng ngã thành như vậy, còn quan tâm đến bữa sáng của hắn.

Không nghe thấy hắn nói gì, Khương Phỉ chậm rãi ngẩng đầu, rồi sau đó nhẹ nhàng cười: "Tôi đi chuẩn bị......"

Cô chưa kịp nói hết, Thẩm Phóng đặt bừa túi giấy, kéo cô vào phòng khách, để cô ngồi trên sô pha, lấy hòm thuốc cô hay dùng để băng bó cho hắn, ngồi xổm trước mặt cô, xử lí vết thương trên cẳng chân.

Khương Phỉ rũ mắt nhìn động tác của hắn, không nói gì, nhưng khi hắn đụng tới miệng vết thương, tuy rằng không thể cảm nhận được đau đớn, cẳng chân vẫn đúng lúc co rúm lại.

Thẩm Phóng tay cầm tăm bông hơi dừng lại, động tác trở nên nhẹ nhàng hơn.

Sau khi bôi thuốc xong, Khương Phỉ khẽ thì thào: "Thẩm Phóng......"

Thẩm Phóng nghe vậy ngẩng đầu,  hắn giật mình khi bắt gặp đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ của Khương Phỉ, trái tim hắn không khỏi nhảy dựng lên.

Lần này, không phải ảo giác.

Thẩm Phóng đột nhiên thanh tỉnh, nhanh chóng đứng lên, không thể tưởng tượng mà nhìn Khương Phỉ cùng cẳng chân cô.

Hắn đang làm cái gì?

Ngồi xổm trên mặt đất bôi thuốc cho Khương Phỉ?

Khương Phỉ?

Ai cũng có khả năng, chỉ riêng cô thì không thể!

"Thẩm Phóng, cậu làm sao vậy......"

Khương Phỉ chưa nói xong, Thẩm Phóng ném hòm thuốc lên bàn, hắn xoay người ra ngoài, không dừng lại nửa bước.

Hắn điên thật rồi!

Khương Phỉ nhìn cánh cửa đóng chặt, khom lưng thong thả ung dung lấy thuốc mỡ, tự mình bôi.

Mặc dù không đau, cô cũng không muốn lưu lại sẹo.

Mà Thẩm Phóng, độ hảo cảm của hắn đã tăng lên 45.

Chờ cả ngày, Thẩm Phóng vẫn chưa quay trở lại.

Khương Phỉ thoải mái ở chung cư đợi cho đến tối mới rời đi.

Chỉ là, đêm đó khi đang say giấc, cô đột nhiên bị hệ thống đánh thức

【 Hệ thống: Ký chủ, Thẩm Phóng đang gặp nguy hiểm. 】

......

Sau khi Thẩm Phóng rời đi, liền lái motor dạo quanh thành phố, trong lòng buồn bực.

Đối với Khương Phỉ, hắn biết chính mình không thể thích cô trong một sớm một chiều, nếu không sao hắn không có hủy bỏ thỏa thuận giữa hai người?

Hắn lại nghĩ đến Nguyễn Đường, Nguyễn Đường vẫn luôn thích Tống Nghiên.

Hắn vẫn luôn biết Khương Phỉ thích mình, cô sẽ không phản bội sự tồn tại của hắn, mặc dù cô tiếp cận Tống Nghiên, người cô thích vẫn luôn là hắn.

Hắn cảm thấy...... Hoảng loạn.

Hoảng loạn khi đối mặt với tình cảm Khương Phỉ, cùng cảm xúc đang dần biến đổi trong chính mình.

Có lẽ, hắn nên đi tìm Nguyễn Đường, có thể khi nhìn thấy cô, hắn sẽ xoa dịu được sự bực bội trong người lúc này.

Nhưng Thẩm Phóng không ngờ rằng hiện giờ đã nửa đêm, khi đến gần khu dân cư nhà Nguyễn Đường sẽ gặp phải Lâm Hải cùng đàn em của gã.

Lâm Hải hiển nhiên còn nhớ rõ lần trước đua xe "Thất bại", còn chưa kể Thẩm Phóng không thèm nhìn gã một cái, liền trực tiếp rời đi.

Điều này với gã mà nói, quả thực vô cùng nhục nhã.

Nhìn thấy Thẩm Phóng đơn phương một mình, Lâm Hải ngẩn người, tiện đà kiêu ngạo nở nụ cười: "Tưởng là ai, hóa ra là Thẩm thiếu gia."

Thẩm Phóng quay đầu muốn rời đi, nhưng bị chặn lại.

Lâm Hải trên mặt dữ tợn cười đến méo mó: "Như thế nào? Hôm nay không đi cùng con dâu nuôi từ bé nhà cậu sao?"

"Cũng đúng, có vết xe đổ từ cha mẹ cậu, loại quan hệ này sớm hay muộn cũng chia tay......"

Thẩm Phóng không biết hắn đánh nhau với Lâm Hải từ lúc nào, chỉ biết rằng hắn nắm lấy cổ áo Lâm Hải, đấm hơn mười lần.

Đánh nhau đối hắn mà nói chỉ là chuyện thường ngày.

Nhưng bởi vì một chọi năm, khuôn mặt, cánh tay, trên đùi đều bị thương.

Thẩm Phóng liếm máu nơi khóe môi, không thèm để ý lê chân bị thương về nơi chiếc xe máy đổ, muốn dựng lại xe, nhưng cánh tay vài lần không dùng được lực.

Thẩm Phóng phun ra một búng máu, nhìn mắt cách đó không xa, nhà Nguyễn Đường đang ở gần đây.

Hắn trầm mặc vài giây, khập khiễng lấy ra điện thoại, bấm dãy số hắn sớm đã thuộc lòng.

Tiếng chuông vang lên thật lâu, bên kia mới bắt máy, thanh âm Nguyễn Đường mang buồn ngủ truyền đến: "...... Sao vậy?"

Thẩm Phóng nghe được giọng nói này, hơi hơi rũ mắt, mùi rỉ sắt toả ra trong cổ họng, không nhịn được ho khan một tiếng, rồi sau đó mới nói: "Em đang ngủ?"

"Vâng."

Thẩm Phóng bước chân dừng một chút, ảnh hưởng đến vết thương trên đùi, hắn thở gấp, rồi sau đó mới thấp giọng nói: "Có thể ra ngoài không?"

"Bây giờ sao?" Nguyễn Đường kinh ngạc, "Đã một giờ rồi......"

"Không " Thẩm Phóng ngắt lời cô, lại im lặng một lúc, "...... Hôm khác."

Nguyễn Đường cười thành tiếng, thanh âm thực ngọt, rồi sau đó nói nhỏ: "Được a."

"Chà" Thẩm Phóng lên tiếng, ngừng bước chân.

Cuộc gọi ngắt kết nối.

Thẩm Phóng yên lặng dựa vào vách tường, ngửa đầu nhìn bầu trời đen như mực.

Thật lâu sau, hắn cúi đầu bấm dãy số của Khương Phỉ.

Điện thoại được kết nối.

"Thẩm Phóng?"

Thẩm Phóng mím môi, trầm mặc vài giây nói: "...... Là tôi."

Khương Phỉ ở đầu dây bên kia tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ đến cái gì, trầm giọng hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

Thẩm Phóng sửng sốt: "Cái gì?"

"Cậu bị thương sao?"

Thẩm Phóng ngơ ngẩn cầm lấy di động, nói không nên lời.

Thanh âm quan tâm của Khương Phỉ vang lên trong màn đêm tĩnh lặng:

"Cậu đang ở đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro