TG4 Nữ phụ vườn trường ác độc 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit+beta: apun

Bệnh viện.

Thẩm Phóng làm xong thủ tục nhập viện, liền đi về hướng phòng giải phẫu.

Bên ngoài phòng giải phẫu, một cô gái mặc váy dài đứng ở hành lang, mái tóc hơi ngả vàng, lông mày thanh tú, môi mím chặt, có chút quật cường, hai mắt rưng rưng.

Thẩm Phóng hơi dừng lại.

Khi hắn đến nhà Nguyễn Đường, Nguyễn Đường đang loay hoay cõng ba Nguyễn, lúc nhìn thấy hắn, vành mắt đỏ hoe, hoang mang lo sợ thì thào "Giúp tôi một chút, mau cứu ba ba."

Sau khi đưa cha Nguyễn đến bệnh viện tư nhân, hắn liền gọi tới bác sĩ cùng Thẩm Gia có chút giao tình thực hiện phẫu thuật, lại hoàn tất thủ tục nhập viện trong tích tắc.

Chắc là. . . Không còn chuyện của hắn đi.

Thẩm Phóng mấp máy môi, bất giác liếc nhìn thời gian, đã gần một giờ chiều.

Nghe thấy tiếng bước chân, Nguyễn Đường nhìn về phía hắn, hốc mắt vẫn như cũ đỏ hoe, trên mặt còn đọng lại một ít nước mắt, vẻ mặt hoảng sợ.

Thẩm Phóng bước tới, đưa cho cô một tập tài liệu: "Tôi đã hoàn thành các thủ tục," hắn dừng một chút, lại nói thêm " Bác trai sẽ không có chuyện gì đâu."

Nguyễn Đường cúi đầu nhìn tập giấy trên tay, lông mi run run. Cô vẫn luôn cho rằng Thẩm Phóng là một tay ăn chơi, thiếu niên bất lương, nhưng hôm nay mới phát hiện, hóa ra hắn cũng có một mặt ôn nhu chu đáo đến vậy.

Cô biết Tống Nghiên đang đi làm, cha mẹ anh đều mất từ khi còn nhỏ, một tay bà nuôi dưỡng anh, gia cảnh anh lại không tốt, anh mỗi lúc đều liều mạng kiếm tiền, nhưng lúc này, cô thật sự cần một người ở bên an ủi.

Thẩm Phóng thấy cô không nói gì, im lặng lại nói: "Sau khi phẫu thuật, nếu như có người hỏi tới, em có thể nói tên của tôi. . ."

Hắn bỗng nhiên im bặt.

Nguyễn Đường bỗng nhiên ôm lấy hắn, thanh âm nghẹn ngào: "Cám ơn cậu, Thẩm Phóng."

Thẩm Phóng thân thể cứng đờ.

"Cám ơn cậu, nguyện ý giúp tôi, không có cậu, tôi thật sự không biết mình nên làm gì. . ." Nguyễn Đường vừa nói, thanh âm càng lúc càng khàn, tràn đầy nghẹn ngào.

Thẩm Phóng đứng thẳng bất động tại chỗ.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Đường chủ động ôm hắn, lại gần hắn, trong lòng của hắn vốn nên vui sướng, thế nhưng lại không có vui sướng như trong tưởng tượng.

Thậm chí. . . Hắn lại nghĩ đến Khương Phỉ trưa nay ngồi sau xe hắn, ôm eo hắn, cảm giác tê dại, vừa mềm vừa thơm.

Thế nhưng là, không nên a!

Ít nhất, không nên là Khương Phỉ!

"Thẩm Phóng?" Nguyễn Đường thấp khẽ gọi như muỗi kêu, cẩn thận nhìn vẻ mặt u ám của hắn, "Cậu làm sao vậy?"

Thẩm Phóng bỗng nhiên hoàn hồn, lắc đầu, gượng cười: "Không có việc gì. . ."

Nói xong, hắn lần nữa liếc nhìn thời gian.

Phát giác được động tác của hắn, Nguyễn Đường hoảng hốt, cắn chặt môi, cuối cùng lấy hết dũng khí nói: "Cậu, cậu có thể ở lại đây cùng với tôi được không?"

Thẩm Phóng lần nữa sững sờ.

Nguyễn Đường cúi đầu, lông mi run rẩy, trong thanh âm tràn đầy bất an: "Chỉ chiều nay thôi, tôi không muốn ở một mình. Tôi ở đây một mình, vạn nhất xảy ra chuyện gì với ba, Thẩm Phóng, có được hay không?"

Thẩm Phóng nhìn cô gái trước mắt sắc mặt tái nhợt, thật lâu mới gật đầu: "Được."

Nguyễn Đường trong mắt vẫn mang theo nước mắt, nở nụ cười: "Cảm ơn cậu, Thẩm Phóng."

Hiện tại, cô thật sự không muốn ở đây một mình.

Thẩm Phóng cúi đầu nhìn cô, ý thức hoảng hốt, sau đó nghĩ lại, Khương Phỉ thích hắn như vậy, nhất định sẽ hiểu cho hắn, sau khi trở về chỉ cần giải thích một chút liền sẽ không có việc gì.

Mà ở phía cầu thang. Tống Nghiên toàn thân ướt đẫm nhìn một đôi nam nữ ôm ấp nhau trong hành lang, nhìn trong chốc lát sau đó cụp mắt, vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh, quay người lặng yên không một tiếng động rời đi.

Ca phẫu thuật của ông Nguyễn kết thúc, trời đã tối

Lúc Thẩm Phóng rời khỏi bệnh viện, cũng đã gần tám giờ tối.

Trời vẫn âm u, không có lấy nửa ngôi sao, gió thổi qua thân thể có chút lạnh lẽo.

Đã trôi qua bảy tiếng đồng hồ kể từ bữa trưa, Khương Phỉ chắc đã sớm về nhà.

Thẩm Phóng nghĩ như vậy, nhưng hai mươi phút sau, xe máy vẫn không giải thích được dừng ở cửa nhà hàng. Trong nhà ăn vẫn yên tĩnh lóe lên ánh đèn,một vài người ăn mặc lịch sự đang dùng bữa tối.

Nhưng Khương Phỉ đã rời đi.

Nghe phục vụ nói xong câu này, Thẩm Phóng bất giác nhíu mày, bụng vốn cả ngày chưa ăn gì bắt đầu hơi đau, giống như. . . Từ sau khi Khương Phỉ ở lại trong chung cư, hắn ít khi bỏ bữa, thậm chí còn uống ít rượu hơn.

Càng nghĩ, trong lòng càng tức giận, hắn hiểu rõ rằngg cô về trước là chuyện rất bình thường, cô làm sao có thể đợi ở đây bảy tiếng đồng hồ?

Thế nhưng, hắn vẫn cảm thấy hụt hẫng khó tả.

Thẩm Phóng có chút giận chó đánh mèo, âm thanh xe máy vù vù ở trong màn đêm vang lên, hắn trực tiếp trở về chung cư.

Dừng xe tại bãi đỗ xe, Thẩm Phóng sải bước về phía cửa lớn.

Một giây tiếp theo, bước chân hắn khựng lại khi trông thấy thân ảnh yên tĩnh ôm lấy đầu gối ngồi ở đằng kia.

Dưới bóng đen mờ nhạt, Khương Phỉ vẫn mặc váy dài hồi sáng, hai tay ôm gối, đầu khẽ vùi vào giữa hai đầu gối, tóc dài từ bả vai trượt xuống hai bên, giống như đã ngủ say, không nhúc nhích.

Nhưng ngẫu nhiên gió lùa qua, cô sẽ không tự chủ, co rụt lại thân thể.

Thẩm Phóng há to miệng, chỉ cảm thấy cuống họng một trận chua xót, hô hấp trở nên khó khăn, trái tim từng cái nhảy lên, một hồi lâu mới tìm được thanh âm của mình: "Khương Phỉ?"

Nghe thấy giọng nói, Khương Phỉ thân hình cứng đờ, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợt thanh tú dưới ánh đèn, thoạt nhìn là vẻ mặt ngây dại, sau khi nhìn thấy chính là hắn, liền mím môi đứng lên.

"Cậu về rồi." Khương Phỉ cười cười, thanh âm khàn khàn.

Thẩm Phóng hầu lăn lộn, lại không biết phải đáp lại thế nào, chỉ biết đờ đẫn nói: "Sao cậu không đi vào?"

Hắn nhớ kỹ hắn đã cho cô chìa khóa dự phòng.

Khương Phỉ có chút cúi đầu, thanh âm như thì thầm: "Bởi vì hôm nay đi ra ngoài dùng cơm, tôi không có đem theo chìa khóa dự phòng. . . Cậu đáp ứng sẽ trở về, tôi lo lắng cậu đã xảy ra chuyện gì, muộn như vậy cũng chưa trở lại. . ."

Nói đến đây, cô yên tĩnh vài giây: "May mắn, cậu không có xảy ra việc gì."

Nói xong Khương Phỉ nghiêng đầu cười, xoay người vòng qua hắn rời đi.

"Khương Phỉ!" Thẩm Phóng bỗng nhiên lên tiếng.

Khương Phỉ hơi dừng lại, cuối cùng vội vàng biến mất ở cửa chung cư.

Thẩm Phóng sững sờ nhìn theo bóng lưng của cô, cảm giác bàng hoàng chua xót lại xen lẫn chút. . . Mừng thầm.

Xoay người sang chỗ khác, Thẩm Phóng vừa muốn mở cửa, lại nhìn thấy một túi giấy ẩm ướt trên nền nhà lạnh lẽo. Hắn cúi người cẩn thận mở ra, là đồ ăn sớm đã nguội lạnh.

Thẩm Phóng đi vào trong phòng bật đèn, vẫn tông màu ấm.

Hắn đem đồ ăn đặt lên bàn, yên tĩnh nhìn xem, thật lâu, ăn từng ngụm.

Cô hẳn là đang giận dỗi đi? Đợi lâu như vậy, đương nhiên sẽ tức giận.

Ngày mai đợi cô đến, liền giải thích một chút. Cô chắc chắn sẽ không giận hắn quá lâu.

Chỉ là Thẩm Phóng không nghĩ tới, ngày hôm sau hắn bảy giờ rưỡi liền tỉnh dậy, ngồi ở trên ghế sô pha chờ tiếng mở cửa vang lên, đợi đến chín mười giờ vẫn không có lấy một chút động tĩnh gì.

Trong căn hộ trống rỗng, chỉ có hắn.

Mười một giờ, dạ dày hắn bắt đầu cồn cào, Thẩm Phóng cáu kỉnh, cô vẫn còn tức giận, lần này cô không đến, hắn liền khôi phục cuộc sống trước kia.

Hắn gọi bữa trưa cùng bữa tối ở ngoài. 7 giờ tối, Thẩm Phóng ngồi trước cửa sổ, nhìn mặt hồ cách đó không xa, không ít người già và trẻ em đang đi dạo.

Hôm qua, hắn cũng thuộc một trong số đó.

Hôm nay. . .

Nghĩ tới đây, Thẩm Phóng sầm mặt lại, "Ba" một tiếng kéo rèm cửa.

Trong lòng suy nghĩ khôi phục cuộc sống trước kia, nhưng sáng sớm, hắn vẫn đúng giờ tỉnh dậy, Trần Băng điện thoại tới, hỏi hắn muốn ra ngoài đánh một ván bi-a không, Thẩm Phóng không nói gì, không chớp mắt gắt gao nhìn chằm chằm trần nhà.

Trần Băng cuối cùng cúp điện thoại, trước khi cúp máy đùa hắn: "Sao bây giờ lại giống một bé ngoan chui rúc trong nhà vậy?"

Thẩm Phóng sầm mặt lại, xém chút nữa ném điện thoại đi.

Không chỉ hai ngày này, ngay cả ngày thứ ba, ngày thứ tư. . .

Khương Phỉ không hề xuất hiện, một cuộc điện thoại cũng không có.

Thẩm Phóng càng bực bội, coi như thật sự tức giận, lần tức giận này cũng quá lâu rồi?

Hơn nữa, chính mình cũng dự định giải thích với cô. . .

Ngày thứ sáu, Thẩm Phóng nằm ở trên giường, chau mày, điện thoại đột nhiên vang lên, hắn lập tức bắt máy.

Trong điện thoại vang lên thanh âm Nguyễn Đường: "Thẩm Phóng, chuyện của ba, cảm ơn cậu, trước đó tôi có chút bận hôm nay mới có thời gian. . ."

Thẩm Phóng không đáp lại, giọng nói Nguyễn Đường càng ngày càng xa, trước đây mỗi khi Nguyễn Đường gọi tới, trong lòng hắn sẽ cao hứng, nhưng vì sao bây giờ lại. . . trầm xuống?

Cuộc gọi kết thúc, Thẩm Phóng vuốt ve điện thoại.

Chỉ hỏi một chút mà thôi, hỏi một chút.

Dù sao. . . Hai nhà quan hệ không tệ, tuyệt không có ý khác.

Trong điện thoại truyền đến từng hồi chuông, hô hấp Thẩm Phóng chậm dần.

Sau năm sáu tiếng tút, nó đã được kết nối.

Thẩm Phóng nắm siết chặt điện thoại: "Khương. . ."

"Tiểu Phóng ấy hả?" Không phải Khương Phỉ.

Thẩm Phóng vẻ mặt hơi ngưng lại: "Bác gái."

"Con tìm Khương Khương sao?" Văn Quyên liếc về phía Khương Phỉ đang nằm trên giường, "Vài ngày trước Khương Khương mắc mưa, có phát sốt nhẹ, mấy ngày nay đều ở nhà nghỉ ngơi. . ."

Cô phát sốt rồi?

Thẩm Phóng nhéo nhéo lông mày, đột nhiên nghĩ đến đêm hôm đó váy trên người cô hình như ẩm ướt, cô lại chờ hắn bảy giờ đồng hồ. . .

"Con tìm Khương Khương có chuyện gì sao?" Văn Quyên lại nói.

Thẩm Phóng dừng một chút: ". . . Không có việc gì ạ."

Cuộc gọi bị ngắt kết nối.

Thẩm Phóng vẫn nắm lấy điện thoại, ý thức hốt hoảng.

Đêm càng lúc càng tối.

Khương gia.

Khương Phỉ đang ngồi trên sô pha trong phòng, vẻ mặt không có bệnh tật gì, nhưng trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.

Thẩm Phóng độ hảo cảm lên tới 70.

Ngày mai, là sinh nhật của hắn.

Kỳ nghỉ, cũng phải kết thúc.

Khương Phỉ cười: "Thật là nhanh."

. . .

Sáng sớm hôm sau.

Chung cư.

Thẩm Phóng ngồi ở trên ghế sô pha, hai mắt thâm quầng, hiển nhiên cả đêm không ngủ.

Hôm nay là sinh nhật của hắn.

Hắn nhớ kỹ trước đó không lâu Khương Phỉ có đề cập qua chuyện này, nhưng hôm nay lại không có tin tức gì.

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Thẩm Phóng giật mình ngẩng đầu, liếc nhìn thời gian, đã hơn tám giờ.

Trái tim như ngừng đập trong chốc lát, Thẩm Phóng hô hấp trì trệ, tiếp theo nhanh chóng đứng dậy ra phía cửa.

"Nhanh như vậy!" Cửa phòng mới mở ra, thanh âm kinh ngạc của Trần Băng truyền đến.

Thẩm Phóng nhìn chằm chằm Trần Băng, ánh sáng trong mắt dần ảm đạm.

Trần Băng khó hiểu nhìn hắn: "Trước kia mỗi lần tôi đều phải đợi ở cửa nửa tiếng, hôm nay dậy sớm à? Hay là cậu tối hôm qua không ngủ? Sắc mặt khó coi như vậy?"

Thẩm Phóng trầm mặc không nói gì, quay người trở lại phòng khách.

"Tôi nói, ai chọc tới Thẩm Thiếu Gia cậu rồi?" Trần Băng đi theo phía sau hắn, ngồi ở một bên, ném túi giấy trong tay ở trên bàn.

Thẩm Phóng nhìn hắn một cái, thanh âm có chút khàn khàn: "Sao cậu lại đến đây?"

"Nhìn xem bé ngoan dạo gần đây ở nhà làm gì, câu lạc bộ không đi, xe máy gần như tích bụi, suốt ngày ở trong nhà, " Trần Băng nói, đẩy túi giấy hướng đến trước mặt Thẩm Phóng, "Thuận tiện đưa quà sinh nhật."

Thẩm Phóng liếc nhìn túi giấy, mấp máy môi, không nói gì.

"Lại làm sao?" Trần Băng khó hiểu, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, "Nghe nói khoảng thời gian này, cậu ở cùng Khương Phỉ?"

Thẩm Phóng chau mày: "Nghe ai nói?"

"Lần trước, câu lạc bộ bi-a, Tây Hoàn, còn có bảo vệ dưới lầu cũng nói như vậy."

Thẩm Phóng cúi đầu.

"Sao vậy?" Trần Băng nhìn thần sắc của hắn, nhịn không được cười nhẹ hai tiếng, "Trước đó còn nói cùng Khương Phỉ chỉ là chơi đùa, hiện tại đây là. . . Nghiêm túc rồi?"

"Nói cái gì đó!" Thẩm Phóng trái tim nhảy một cái, ngẩng đầu bác bỏ.

"Chẳng lẽ không phải?" Trần Băng ranh mãnh chớp chớp mắt, "Cậu cùng Khương Phỉ từ nhỏ đã có hôn ước, cũng là chuyện nghiêm túc, không phải vừa vặn. . ."

Thẩm Phóng sắc mặt càng lúc càng ảm đạm, nỗi sợ hãi trước kia không tìm được lối thoát dường như lúc này mới rõ ràng một chút, nhưng theo bản năng hắn lại phủ nhận: "Tôi làm sao có thể thích cô ta!" Hắn trầm giọng nói.

Trần Băng sững sờ.

"Nếu như tôi thích Khương Phỉ, sớm tại bảy, tám năm trước liền thích, hiện tại? Có thể sao?" Thẩm Phóng mày nhíu lại càng chặt, "Tôi cho phép cô ta ở bên cạnh, chỉ vì ước định mà thôi!"

"Tôi không thích bình hoa di động!"

Trong không khí hoàn toàn yên tĩnh. "Bộp" một tiếng, tiếng chìa khóa rơi trên mặt đất nơi lối vào.

Thẩm Phóng thân thể cứng đờ, lập tức nhìn sang phía cửa.

Khương Phỉ trong tay ôm một chiếc hộp tinh xảo, sắc mặt tái nhợt đứng ở nơi đó, chìa khóa trong tay rơi trên mặt đất, cô ngơ ngác nhìn hắn.

Hai người ai cũng không nói gì.

Trần Băng phát giác được không khí quỷ dị, lẳng lặng đứng lên: "Tôi về trước."

Không ai để ý tới anh ta.

Trần Băng hậm hực đi ra ngoài, không quên quan tâm khép cửa lại.

Nghe được tiếng đóng cửa sau lưng, Khương Phỉ không khỏi thầm cười trong lòng, tới vừa lúc, trên mặt vẫn như cũ tái nhợt yếu ớt.

Yên tĩnh thật lâu, Thẩm Phóng đứng lên, cuống họng thít chặt, muốn hỏi cô nghe thấy cái gì, nhưng nói ra miệng lại là: "Cậu đến từ lúc nào?"

Khương Phỉ mờ mịt nhìn hắn, sau đó đột nhiên kịp phản ứng: "Vừa mới tới."

Thẩm Phóng lần nữa trầm mặc.

Khương Phỉ nhẹ nhàng đi lên trước, trong tay vẫn ôm lấy hộp quà, miễn cưỡng cười cười nói: "Hôm nay là sinh nhật của cậu, Thẩm Phóng."

Thẩm Phóng có chút cảm động.

Khương Phỉ lại thấp giọng nói: "Kỳ nghỉ cũng sắp kết thúc rồi."

Thẩm Phóng dừng ngón tay lại, sau lưng lành lạnh, trong miệng khô khốc, ngày nghỉ kết thúc, mang ý nghĩa ước định của bọn hắn cũng đến lúc thực hiện.

Hắn đối xử tốt với cô trong suốt kỳ nghỉ, cô đến bên Tống Nghiên.

"Rất tốt." Khương Phỉ cúi đầu, nhìn hộp quà, "Cậu không thích ăn ngọt, bánh ngọt trong tiệm bánh quá ngọt, cho nên tôi mua chút bơ cùng nguyên liệu. . ."

Cô nói rồi quay người đi vào phòng bếp.

Thẩm Phóng nhìn bóng lưng của cô, không có mở miệng hủy bỏ thỏa thuận kia.

Hắn nghĩ, Khương Phỉ thích hắn đến mù quáng, cho dù tiếp cận Tống Nghiên, thì người cô thích vẫn mãi là hắn.

Thẩm Phóng đi vào phòng bếp, Khương Phỉ đã chuẩn bị xong, cúi đầu, dùng máy đánh trứng đánh nhẹ lòng trắng trứng, bên tai một sợi tóc rối nhẹ nhàng đung đưa.

Thẩm Phóng chưa phát giác việc hắn thất thần.

"Có thể giúp tôi lấy bột mì không?" Khương Phỉ đột nhiên lên tiếng.

Thẩm Phóng hoàn hồn, nhìn ánh mắt cô đã khôi phục thường, kinh ngạc gật đầu, cầm lấy bột mì đưa cho cô.

"Cảm ơn." Khương Phỉ cười cười, tiếp tục làm bánh.

Thẩm Phóng bình tĩnh nhìn cô, tựa như trở về đoạn thời gian trước kia.

Bánh kem làm xong, đã đến buổi chiều, kem trắng sữa trang trí hoa, còn có vài món ăn, Khương Phỉ còn đặc biệt mang theo một chai rượu vang đỏ.

"Sinh nhật vui vẻ."Ở trên bàn ăn, Khương Phỉ cầm ly rượu,híp mắt cười.

Sau bữa tối, hai người tản bộ như thường lệ. Khương Phỉ cười chào hỏi những người xung quanh như trước.

Màn đêm dần buông xuống, bầu trời tối sầm lại.

Hai người dừng cửa chung cư, Khương Phỉ nhìn Thẩm Phóng: "Tôi đi đây."

Thẩm Phóng gật gật đầu.

Khương Phỉ cười dưới, xoay người rời đi.

Thẩm Phóng cúi đầu, luôn cảm thấy tâm phiền ý loạn.

Nhưng hắn căn bản không cần lo lắng, nhất là Khương Phỉ.

Cô không thể rời khỏi hắn.

"Thẩm Phóng!" Trước mặt đột nhiên có người gọi hắn.

Thẩm Phóng ngẩng đầu lên, trước mắt lại tối sầm lại, tiếp theo trên môi có chút tê dại, tim hắn đập nhanh không làm chủ được.

Khương Phỉ kiễng chân, đôi môi mềm mại đỏ mọng nhanh chóng hôn lên khóe môi hắn rồi lùi lại.

Cô nhìn hắn cười: "Hôm nay cảm giác của tôi là như vậy."

"Tạm biệt."

Nói xong, Khương Phỉ quay người rời đi, lần này lại không có quay đầu lại.

Thẩm Phóng độ hảo cảm: 80.

. . .

Đêm đó.

Khương Phỉ đang phân loại những ký ức của nguyên chủ ở trường trước đây.

Nguyên chủ cùng Thẩm Phóng đang học cùng lớp, ban này phần lớn đều là phú nhị đại.

Tống Nghiên cùng Nguyễn Đường đều học ở tầng lầu đối diện, nơi đó phần lớn là học sinh bình thường, nhưng Tống Nghiên lại được mọi người biết đến bởi vẻ ngoài cùng năng lực xuất chúng.

Dưới lầu vang lên tiếng mở cửa, Khương ba đã trở về.

Khương Phỉ đi ra khỏi phòng, trông thấy dì Văn cùng Khương ba đang nói chuyện.

"Ba." Khương Phỉ đứng ở lầu hai, nhìn Khương ba dưới lầu.

Ba Khương ngẩng đầu nhìn cô: "Khương Khương? Còn chưa ngủ sao?"

"Con đang nghĩ vài chuyện." Khương Phỉ cười cười, đi xuống lầu, đứng trước mặt ba Khương, nghiêm túc nói, " Ba, con muốn chuyển lớp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro