TG4 Nữ phụ vườn trường ác độc 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit+beta: apun

Tin tức Khương Phỉ chuyển ban, tại ngày đầu tiên khai giảng liền gây nên một đợt thảo luận.

Tuy nói giáo viên phần cứng giống nhau, nhưng tất cả mọi người trong trường đều biết, lớp Khương Phỉ học đều là phú nhị đại, điểm xuất phát cao hơn người bình thường rất nhiều.

Huống chi, mặc dù tin tức Khương Phỉ cùng Thẩm Phóng hai nhà có hôn ước chưa từng công khai, nhưng mọi người xung quanh cũng đã nghe được một số chuyện trong nội bộ, còn nữa Khương Phỉ bao nhiêu lần âm thầm bao che cho Thẩm Phóng, cho dù không biết có hôn ước, cũng có thể nhìn ra tâm tư của cô đối với Thẩm Phóng.

Bây giờ, Khương Phỉ lại muốn chuyển ban.

Quá khó để tin nổi.

Nhưng cho dù xung quanh nhiều người không tin, Khương Phỉ vẫn ở buổi sáng ngày đầu tiên khai giảng, đón ánh mắt mọi người, được chủ nhiệm lớp dẫn đến cửa lớp học.

"Các bạn học, đây là sinh viên mới chuyển đến lớp chúng ta, Khương Phỉ. . ."

Chủ nhiệm trên bục giảng nói chưa xong. Dưới lớp đám sinh viên đã bắt đầu náo loạn.

"Khương Phỉ? Hoa khôi ban phú nhị đại?"

"Không phải nói là con gái duy nhất của Khương gia sao? Làm sao đến lớp chúng ta học?"

"Hi vọng không ảnh hưởng đến bầu không khí của chúng ta. . ."

"Cô ấy đẹp thật."

". . ."

Mặc dù ban phổ thông, nhưng nhà trường sẽ tự mình bỏ vốn tài trợ những sinh viên có học lực xuất sắc để nâng cao thành tích cho trường học.

Bởi vậy, ngôi trường này là sự lựa chọn của nhiều sinh viên nghèo, chỉ cần bọn họ học tốt, sau khi nhập học, toàn bộ học phí sẽ do trường chịu.

Điều này cũng dẫn đến việc có rất nhiều người xuất sắc trong lớp này.

Đương nhiên, trừ Nguyễn Đường, cô được Tống Nghiên phụ đạo trong suốt mùa hè trước kỳ tuyển sinh, mới có thể bước chân vào ngôi trường có điểm số cao ngất ngưởng này.

Khương Phỉ đứng ở trước bục giảng, cười nói: "Xin chào mọi người, tôi tên Khương Phỉ, từ nay về sau sẽ học ở đây cùng mọi người, hi vọng chiếu cố nhiều hơn."

Cô vừa nói vừa đảo mắt qua mọi người trong lớp, nhìn thoáng qua liền thấy Tống Nghiên mặc áo sơ mi trắng ngồi trong góc, anh cũng trông thấy cô, lại chỉ hời hợt nhìn lướt qua liền thu hồi ánh mắt, như hai người xa lạ.

Bên cạnh anh không có ai.

Còn Nguyễn Đường, đang ngồi phía trước Tống Nghiên, phát giác được cái nhìn của Khương Phỉ, trong lòng căng thẳng.

"Tốt, bạn học Khương Phỉ, tự mình tìm một chỗ ngồi ngồi đi. . ." Chủ nhiệm lớp nói.

Khương Phỉ lễ phép cúi đầu trước chủ nhiệm lớp một cái, xoay người đi về phía Tống Nghiên trong góc.

Tất cả mọi người kinh ngạc, nhìn Khương Phỉ, lại nhìn thiếu niên trong góc.

Đó là Tống Nghiên a!

Mỗi năm thành tích thứ nhất, tham gia các cuộc thi chưa bao giờ thất thủ, dáng dấp hết sức đẹp mắt, là cao lãnh chi hoa Tống Nghiên a!

Nguyễn Đường cúi đầu, gắt gao cắn môi dưới.

Cô cùng Tống Nghiên làm bạn học gần bảy năm, vẫn luôn biết Tống Nghiên không thích người khác tiếp cận mình, chỉ cô có thể ngồi xung quanh Tống Nghiên, thế nhưng bây giờ. . .

Tống Nghiên ngửi thấy mùi thơm dễ chịu thoang thoảng bên người, quay đầu nhìn về phía Khương Phỉ, sau đó thản nhiên nói: "Xin lỗi, tôi không thích có người ngồi bên cạnh."

Âm thanh thiếu niên khàn khàn trầm thấp, lại mang theo xa cách.

Xung quanh không ít người nghe thấy lời này, nhao nhao vụng trộm nhìn về phía bên này.

Cao lãnh chi hoa quả nhiên cự tuyệt, cũng không biết vị thiên kim đại tiểu thư sẽ có phản ứng như thế nào.

Nguyễn Đường trong lòng thở phào nhẹ nhõm, gương mặt bất giác nóng lên.

Khương Phỉ nhìn Tống Nghiên, vô tội chớp mắt: "Tại sao vậy?"

Tống Nghiên cúi đầu, nhàn nhạt nói: "Bạn học Khương có thể đi chỗ khác ngồi."

Khương Phỉ cười cười, tiến thêm hai bước, có chút cúi người: "Nhưng tôi chỉ muốn ngồi chỗ này, làm sao đây, "bạn trai"."

Cuối cùng nhấn mạnh từng chữ, từng chữ nói ra, thanh âm cực nhẹ.

Những người khác nghe không rõ, nhưng đều trông thấy cao lãnh chi hoa thân thể cứng đờ, mà Khương Phỉ đã thừa cơ hội này ngồi lại bên cạnh anh.

Sắc mặt Nguyễn Đường bỗng nhiên tái nhợt, cô nghe được rõ ràng. Khương Phỉ gọi Tống Nghiên là "Bạn trai", bọn họ mó mối quan hệ như vậy từ lúc nào? Tại sao tới bây giờ cô cũng không biết?

Suy nghĩ rối tinh rối mù, cả ngày Nguyễn Đường mất hồn mất vía ngồi tại chỗ, bài giảng nghe không lọt tai, thậm chí đến giờ ăn trưa vẫn chưa hết hốt hoảng.

Mãi đến chạng vạng tối, chương trình học kết thúc, Nguyễn Đường nhìn trong sách vở lít nha lít nhít những con chữ khó hiểu, cuối cùng mím môi, cầm sách lên xoay người: "Tống Nghiên. . ." đề này làm sao giải.

Chưa nói hết nửa câu cuối đã bị một giọng nói ngọt ngào cắt ngang.

"Bạn học Tống, dù che mưa trả cho cậu, " Khương Phỉ lấy ra chiếc ô sớm đã chuẩn bị từ lâu, đưa cho Tống Nghiên, cười nói, " một tuần trước, hôm trời mưa ấy, tôi bị kẹt lại nhà hàng, cám ơn cậu."

Nguyễn Đường sắc mặt càng trắng hơn.

Một tuần trước, ngày trời mưa ấy, chính là ngày cha cô té xỉu nhập viện.

Cô cho rằng Tống Nghiên đang làm việc, anh lại ở cùng một chỗ với Khương Phỉ?

Tống Nghiên mặt không thay đổi tiếp nhận ô Khương Phỉ đưa tới, tiếng chiếc ghế trước mặt ma sát mặt đất vang lên, Tống Nghiên nghe thấy, ngẩng đầu thật nhanh nhìn lên.

Nguyễn Đường nghiêm mặt đứng lên, vành mắt đỏ ửng chạy khỏi phòng học.

Tống Nghiên khẽ cau mày, nắm chặt tay, sau đó liền muốn đứng dậy.

"Bạn học Tống!" Khương Phỉ đột nhiên bắt lấy bàn tay anh.

Tống Nghiên chau mày, trong lòng dâng lên từng trận bài xích, ngoái nhìn cô: "Bạn học Khương, tôi biết cậu đang nghĩ gì, nhưng không phải mỗi người đều đa mưu túc trí, tâm cơ như cậu."

Nói xong, anh muốn tách khỏi tay cô rời đi, nhưng khi trông thấy bóng người trước cửa phòng học liền dừng lại,ý niệm muốn tách khỏi Khương Phỉ cũng biến mất.

Ngoài cửa, người đứng trước mặt Nguyễn Đường thần sắc âm trầm, là Thẩm Phóng.

. . .

Thẩm Phóng từ đêm Khương Phỉ rời đi, liền vẫn cảm thấy mình rất không thích hợp.

Dáng vẻ cô vì hắn làm bánh kem, chuẩn bị đồ ăn, thậm chí. . . Trước khi rời đi hôn hắn 1 cái, cứ lặp đi lặp lại mãi trong tâm trí, ngay cả trong mơ đều không buông tha hắn.

Hắn nằm mơ, mơ thấy cô kiễng chân hôn môi hắn, cho dù trong mộng, cảm giác tê dại trên môi cũng rất rõ ràng.

Thế nhưng hôn xong, cô nghiêng đầu cười một tiếng: "Tạm biệt, Thẩm Phóng." Sau đó tiến vào trong sương mù, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Sau ngày sinh nhật, vẫn còn ba ngày nghỉ.

Nhưng ba ngày kia, cô không tìm đến hắn nữa. Ngay cả sau khai giảng, cũng không có liên lạc với hắn.

Thẩm Phóng nghĩ, hắn chỉ đang lo lắng, ước định kia, cô còn chưa có cho hắn một câu trả lời chắc chắn.

Lại nói, sau khai giảng luôn có thể gặp mặt, đến lúc đó tất cả dị thường khẳng định đều sẽ biến mất.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, khai giảng ngày đầu tiên, Khương Phỉ cũng không xuất hiện.

Bạn học cùng lớp thảo luận gì đó, hắn ngầm trộm nghe thấy tên "Khương Phỉ", thanh âm những người kia lúc nhìn thấy hắn liền im bặt.

Hắn tự nhủ với mình, hắn căn bản không thèm để ý.

Thế nhưng. . .

Khương Phỉ thường thường ngồi ở vị trí bên tay trái hắn, vẻn vẹn cách một cái hành lang.

Bây giờ lại trống rỗng.

Khương Phỉ luôn luôn thích vụng trộm liếc hắn một cái, sau đó lại mím môi thu hồi ánh mắt.

Bây giờ lại thành hắn liên tục nhìn vào chỗ ngồi của cô.

Số lần quá nhiều, Thẩm Phóng buồn bực, dứt khoát nghiêng đầu, gục xuống bàn ngủ.

Khi tỉnh lại, đầu lại quay sang bên trái, trong hoảng hốt trông thấy cô gái mặc váy trắng mỉm cười với hắn.

Sau đó, hắn liền bị đánh thức.

"Thẩm ca, chúc mừng a, thoát ly khổ hải!"

"Cuối cùng cũng không phải bị một số người quấn lấy nữa."

Thẩm Phóng cau mày nhìn mấy người trước mặt, đều là những người đã từng có chuyện cầu Thẩm gia giúp.

Hắn nhìn bọn họ, lại nhìn về phía chỗ ngồi Khương Phỉ, phiền não trong lòng, sắc mặt cũng theo đó âm trầm xuống.

Những người kia thấy thế, hai mắt nhìn nhau trong chốc lát, yên lặng biến mất. Ngược lại Trần Băng hàng sau lại nhìn ra chút mánh khóe, vỗ vỗ bờ vai của hắn. Thẩm Phóng quay đầu.

Trần Băng nói: "Khương Phỉ cái này sự tình, có phải là cùng ngày nghỉ cậu thái độ đối với cô ấy chuyển biến có quan hệ?"

Thẩm Phóng không kiên nhẫn: "Làm sao có thể, " hắn dừng một chút, thanh âm thấp dần, "Cô ấy thích tôi, ai không biết?"

"Tôi chỉ cần nói một tiếng, cô ấy sẽ lập tức trở về đến bên cạnh tôi."

Hôm nay không phải cô ấy không đến đi học sao?

Trần Băng nghe ngữ khí của hắn, kỳ quái nhìn một cái: "Cậu còn không biết?"

"Biết cái gì?"

"Khương Phỉ chuyển ban."

Thẩm Phóng sững sờ.

"Chuyển tới ban đối diện."

Đối diện, chỗ lớp Tống Nghiên. Cô đáp ứng yêu cầu của hắn.

Mà hắn căn bản không có bất luận kinh ngạc gì, cô rất ít cự tuyệt hắn.

Nhưng trong lòng lại bực bội một cách khó hiểu.

Thẩm Phóng đứng dậy ra khỏi phòng học, hắn nghĩ, tốt xấu cô cũng là bởi vì hắn, chỉ đi xem một chút, đi xem một chút thôi.

Vừa đi đến đối diện cửa phòng học, một bóng người liền vọt ra, thẳng tắp đụng ở trên người hắn.

Thẩm Phóng trực giác hướng một bên tránh sang, sau đó mới nhìn rõ người trước mắt: "Nguyễn Đường?"

Nguyễn Đường cũng dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn hắn, hốc mắt đỏ bừng, chỉ thì thầm tên của hắn: "Thẩm Phóng. . ."

"Em làm sao. . ." Thẩm Phóng vừa muốn hỏi thăm, ánh mắt lại đột nhiên chú ý tới cái gì, ngẩng đầu nhìn lại.

Trong góc phòng học, Khương Phỉ nắm tay Tống Nghiên, trong mắt là ý cười vô cùng chướng mắt, đâm vào trái tim hắn, tiếp theo là lửa giận ngút trời.

Hắn còn nhớ rõ, tay cô mềm mại nhẵn nhụi, lúc hắn bị thương, Khương Phỉ chính là dùng cái tay kia đỡ hắn, đi dạo bên hồ dưới chung cư.

Khương Phỉ cũng chú ý tới hắn, chậm rãi nhìn lại, sau đó ánh mắt trì trệ, bình tĩnh nhìn hắn.

Thẩm Phóng hô hấp ngưng lại, gắt gao nhìn chằm chằm cô vẫn đang nắm tay Tống Nghiên, vốn cho rằng cô sẽ buông ra.

Nhưng chỉ ba giây đồng hồ sau, Khương Phỉ đã thu hồi ánh mắt, tay vẫn nắm bàn tay Tống Nghiên: "Bạn học Tống, cậu vừa mới nói cái gì mưu kế?"

Tống Nghiên nghe vậy cũng lấy lại tinh thần, ánh mắt phức tạp.

Hình ảnh Thẩm Phóng cùng Nguyễn Đường ngày đó tại bệnh viện ôm nhau hiện ra.

Anh không có tư cách, tôn nghiêm không cho phép anh đi tranh những đồ vật không có khả năng chiếm được.

Tống Nghiên cuối cùng chậm rãi trở lại chỗ ngồi, nắm tay Khương Phỉ không buông ra.

Thẩm Phóng nhìn thân ảnh hai người kia.

Rất tốt.

Hắn cũng thật vui vẻ, vui vì Nguyễn Đường hiện tại sẽ ở bên cạnh hắn.

Thế nhưng tại sao trong đầu đều là Khương Phỉ cùng Tống Nghiên nắm tay?

"Thẩm Phóng?" Nguyễn Đường nhỏ giọng gọi hắn.

Thẩm Phóng kịp phản ứng, đưa tay vòng lấy bả vai Nguyễn Đường, lơ đãng liếc nhìn Khương Phỉ, trông thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô, trong lòng cuối cùng dễ chịu hơn một chút, quả nhiên cô vẫn để ý!

"Tôi mang em rời khỏi nơi này."

Thẩm Phóng nhẹ giọng, nói xong mang theo Nguyễn Đường rời đi.

Trong phòng học, Tống Nghiên cơ hồ lập tức buông tay Khương Phỉ.

Lần này Khương Phỉ không phản kháng, đồng dạng buông tay.

Tống Nghiên đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái: "Bạn học Khương hài lòng rồi chứ?"

Dứt lời, thẳng tắp rời đi.

Khương Phỉ nhìn qua bóng lưng của anh, nhướng mày.

Đương nhiên hài lòng.

Ít nhất cô biết, Tống Nghiên đối Nguyễn Đường, vẫn chưa thích đến mức vứt bỏ tôn nghiêm của mình.

Sau khi tan học, lái xe đã chờ ở cửa.

Khương Phỉ ngồi ở ghế sau, cửa sổ hạ xuống một nửa, vừa định nâng cửa sổ xe, đột nhiên nhìn thấy cái gì, híp híp mắt.

Thẩm Phóng cùng Nguyễn Đường đang song song đi tới.

Khương Phỉ cười cười, hóa ra ở trước mặt Nguyễn Đường, Thẩm Phóng là như vậy a.

Nghiêm túc thận trọng, lại mang chút nghiêm cẩn. Thật đúng là không giống hắn.

"Tiểu thư muốn xuống xe sao?" Tài xế liếc nhìn Khương Phỉ trong kính chiếu hậu, tình cảm cô dành cho Thẩm thiếu gia, Khương gia từ trên xuống dưới mỗi người đều biết chút.

"Hả?" Khương Phỉ nghi hoặc, tiếp theo lắc đầu, nâng lên cửa sổ, "Không cần."

Ven đường, Thẩm Phóng phát giác được cái gì, cau mày nhìn sang, một chút liền trông thấy Khương Phỉ ở cửa sổ sau xe .

Hô hấp hắn siết chặt, tay bất giác nắm chặt lại.

Trước kia, Khương Phỉ trông thấy hắn cùng nữ sinh khác ở cùng một chỗ, kiểu gì cũng sẽ chủ động đến trước mặt hắn, dù chỉ là lên tiếng chào hỏi.

Nhưng bây giờ. . .

Khương Phỉ chỉ liếc hắn một cái, liền thu hồi ánh mắt, nâng cửa xe, nhanh chóng rời đi.

Thẩm Phóng thân hình cứng đờ.

"Thật xin lỗi, Thẩm Phóng." Bên người, giọng nói Nguyễn Đường vang lên.

Thẩm Phóng hoảng hốt hoàn hồn, nhìn về phía đối phương.

Nguyễn Đường mấp máy môi: "Trước kia, bởi vì đánh nhau, đua xe những việc này, tôi vẫn luôn hiểu lầm cậu, " cô cười dưới, sắc mặt vẫn như cũ có chút trắng bệch, "Cảm ơn cậu hôm nay ở cạnh tôi. . ."

Thẩm Phóng bước chân dần dần ngừng lại, kinh ngạc nhìn Nguyễn Đường.

Kỳ thật, cô không hề hiểu lầm hắn.

Hắn vốn cũng không phải người tốt lành gì.

Hắn chỉ đột nhiên nghĩ đến, ngày đó tại Tây Hoàn, Khương Phỉ rõ ràng trong lòng rất sợ hãi, nhưng vì lo lắng hắn gặp nguy hiểm mà ngồi ở ghế sau hắn; còn có một giờ sáng, lẻ loi một mình đi đón hắn. . .

Nguyễn Đường sợ hắn làm những việc này, Khương Phỉ lại sợ hắn bị thương.

"Thẩm Phóng? Cậu đang nhìn gì vậy?" Nguyễn Đường nhìn Thẩm Phóng đang nhìn chằm chằm ánh mắt mình, lông mi khẽ run.

Thẩm Phóng lấy lại tinh thần, mắt nhìn bốn phía: "Thật xin lỗi."

Không hiểu sao lại xin lỗi, sau đó nhanh chóng quay người rời đi.

Thẩm Phóng cảm thấy mình càng ngày càng không thích hợp.

Trở lại chung cư lúc chạng vạng tối, là thời gian tản bộ trong quá khứ.

Thẩm Phóng chạy xe đến cổng chung cư, không xuống xe, chỉ bình tĩnh nhìn đám người phía xa bên hồ, trong lòng trào lên một nỗi cô đơn không thể chịu đựng nổi.

Bên cạnh một cỗ xe con dừng lại.

Thẩm Phóng quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó ánh mắt lại không thu hồi lại.

Hắn nhận ra chiếc xe con này, là chiếc vừa đón Khương Phỉ .

Trong lòng buông lỏng, hai mắt hắn bất giác sáng lên.

Hắn nghĩ, chỉ cần Khương Phỉ nhẹ nhàng chấp nhận thua, nói rằng cô không muốn đi tiếp cận Tống Nghiên chút nào, như vậy. . . Liền hủy bỏ ước định kia đi.

Nhưng một giây sau, lái xe từ trên xe đi xuống: "Thẩm Thiếu Gia?"

Thẩm Phóng dừng lại, gật đầu.

Lái xe cười cười: "Tiểu thư nói để cho tôi tới đem cái này trả lại cho ngài."

Trong lòng bàn tay của hắn, có một cái chìa khóa.

Chìa khóa dự bị của chung cư.

Đoạn thời gian trước, hắn đưa cho Khương Phỉ.

Thẩm Phóng nhìn chằm chằm chìa khoá, ngực trì trệ, ánh mắt nhanh chóng quét sang ghế sau xe con.

Lái xe vội nói: "Tiểu thư đã về nhà, cô ấy nói ngày nghỉ qua rồi, cậu có thể sẽ không muốn gặp cô ấy."

Thẩm Phóng nhếch môi, đem chìa khoá nhận lấy.

Hắn đương nhiên không muốn gặp cô.

Muốn gặp cô mới là gặp quỷ!

Lái xe rời đi.

Thẩm Phóng gắt gao nắm chặt chìa khoá.

Hắn nghĩ, lần này, lần này hắn sẽ không mềm lòng, nếu Khương Phỉ không tự mình đến trước mặt hắn thừa nhận sai lầm, hắn nhất định sẽ không hủy bỏ thỏa thuận kia, càng sẽ không. . . gặp lại cô!

. . .

Một bên khác.

Khương Phỉ vừa đi vào biệt thự, Văn Quyên cầm khay đựng trái cây từ phòng ăn đi tới, trông thấy cô liền cười: "Khương Khương trở về rồi? Một xíu nữa ba trở về liền dùng bữa tối nào."

"Được ạ." Khương Phỉ gật đầu, lại nghĩ đến cái gì, lấy thuốc mỡ từ trong túi ra, khi trở về ghé qua tiệm thuốc mua, "Dì Văn, thuốc này cho dì."

Văn Quyên kinh ngạc: "Đây là?"

"Làm mờ sẹo " Khương Phỉ đem thuốc mỡ nhét vào trong tay bà, "Về sau, dì không cần phải che đi nữa."

Cô yên tĩnh trong chốc lát lại nói: "Nơi này không ai dám tổn thương dì."

Văn Quyên ngơ ngác nhìn tuýp thuốc, lại nhìn Khương Phỉ một chút, vành mắt có chút phiếm hồng, bà quay đầu đi: "Làm sao đột nhiên nói những lời như vậy. . ."

Khương Phỉ cười: "Bởi vì nơi này là nhà của dì a." Cô nghĩ nghĩ lại bổ sung, "Dì là người nhà của con, con người nhà của của dì mà."

Nói xong, liền nhanh chóng chạy lên lầu.

Văn Quyên vẫn đang nắm chặt thuốc mỡ trong tay.

Người nhà.

Bà vẫn luôn biết Khương Khương là một cô bé hiểu chuyện, chỉ là không biết làm sao biểu đạt, bây giờ những lời nói này, lại thẳng tắp đâm vào trong nội tâm bà.

Những hồi ức đen tối trong quá khứ, bà không dám chạm vào, bao gồm cả Tiểu Thố vô cùng hận bà.

Bây giờ, bà có phải là nên. . . nên chạm vào không?

Khương Phỉ đi vào phòng ngủ liền thả mình vào ghế sô pha.

Đương nhiên, các loại thuốc xóa sẹo thực sự không thể loại bỏ sẹo hoàn toàn.

Chỉ là dì Văn cần đối mặt với áy náy về Giang Thố.

Trong lúc đang suy tư về điều này, âm thanh hệ thống truyền đến, Thẩm Phóng độ hảo cảm tăng 2.

82.

Khương Phỉ nhướng mày, thật lâu hừ nhẹ một tiếng.

Quỷ hẹp hòi.

Nghĩ lại nghĩ đến Tống Nghiên, cô nhịn không khỏi bật cười.

Mở điện thoại, nhìn hành trình đã điều tra được của anh. Thứ ba cùng thứ sáu, Tống Nghiên sẽ đến nhà hàng để đánh đàn, cuối tuần sẽ dạy thêm cho một học sinh cấp hai, thời gian còn lại, anh đến một nhà hàng nhỏ làm việc bán thời gian.

Anh lấp kín thời gian rảnh của mình.

Khương Phỉ tắt điện thoại.

Thiếu niên uy nghiêm, kiêu ngạo luôn khiến người ta không khỏi ngoảnh đầu nhìn xem.

. . .

Ngày hôm sau, chạng vạng tối.

Trong một nhà hàng cao cấp, ánh đèn đuổi bắt yếu ớt chiếu vào cây đàn dương cầm.

Thiếu niên mặc tây trang ngồi trước đàn, lặng lẽ chơi bản "bầu trời đầy sao", tiếng đàn ưu nhã lặng yên chảy xuôi.

Chỉ một giây sau, tiếng đàn đột nhiên có chút vội vàng, rất nhanh khôi phục như thường.

Tống Nghiên nhìn Khương Phỉ đang chậm rãi bước vào phòng ăn, ánh mắt của cô rơi vào trên người anh không chút che giấu, sau đó ngồi xuống vị trí cách dương cầm gần nhất.

Tống Nghiên nhịn không được nhíu mày.

Trong trường học, Khương Phỉ phớt lờ việc anh không thích người khác ngồi ở bên cạnh, sau khi tan học, cô sớm liền không thấy bóng dáng, không nghĩ tới giờ lại xuất hiện ở nơi này.

Tống Nghiên đón cái nhìn chăm chú từ cô.

Mục tiêu của cô rất rõ ràng, chính là anh.

Anh đã từng nghe qua tâm tư của Khương Phỉ đối Thẩm Phóng, cô thích Thẩm Phóng, mà Thẩm Phóng lại thích Nguyễn Đường.

Cả ngày hôm nay, nguyên nhân bởi vì Khương Phỉ, anh cùng Nguyễn Đường cơ hồ không có cơ hội tiếp xúc.

Chạng vạng tối sau khi tan học, anh trông thấy Thẩm Phóng lái motor chờ ở cửa trường học, đưa Nguyễn Đường trở về nhà.

Chỉ là, anh mơ hồ trông thấy Thẩm Phóng trước khi đi, vô thức đảo mắt một vòng quanh đám người.

Tống Nghiên biết, mình không có quá nhiều thời gian đắm chìm trong những cái được gọi là lãng mạn đó, thứ anh cần, mỗi một tờ tiền đều phải mình tự mình đi kiếm.

Cho nên nhìn bóng lưng Nguyễn Đường cùng Thẩm Phóng, anh thậm chí cũng không để bản thân chìm đắm trong lạc lõng quá lâu.

Mà Khương Phỉ, thời gian của cô rất nhiều, lại cơ hồ đều dùng để tiếp cận anh.

Hoặc nói, vì Thẩm Phóng, mà tiếp cận anh.

Tống Nghiên đàn tấu xong âm tiết cuối cùng, đứng dậy trở lại phòng thay quần áo, thay đổi âu phục.

Đi ra phòng ăn lúc, trời đã tối đen.

Một chiếc xe màu đen dừng ở trước mặt anh, sau xe cửa sổ chầm chậm hạ xuống, Khương Phỉ đang cười nhìn anh: "Bạn học Tống, ngày mai gặp lại."

Tống Nghiên cau mày.

Xách theo đồ ăn về đến nhà, bên trong tối như mực, hoàn toàn yên tĩnh.

Tống Nghiên mở đèn lên.

Giọng nói của bà lão lập tức vang lên: "Tiểu Nghiên trở về rồi à?"

Tống Nghiên đáp một tiếng: "Bà, bà ở nhà một mình, nhớ bật đèn."

Bà lão tập tễnh đi đến trước mặt anh: "Bà ngoại con mắt nhìn không rõ, hiện tại cái gì cũng làm không được, chỉ có thể tiết kiệm một chút tiền điện, cũng để Tiểu Nghiên của chúng ta bớt khổ. . ."

Tống Nghiên vẻ mặt cứng lại, sau đó mỉm cười: "Bà, con hiện tại tiền kiếm, chút tiền điện này vẫn có thể đóng nổi, bà cứ yên tâm dùng đi ạ."

Vừa nói, anh vừa bước vào phòng bếp một cách quen thuộc, đun cháo lên, chuẩn bị bữa tối hôm nay.

Bà nhìn theo bóng lưng anh, nhịn không được lau khóe mắt.

Đều do chân bà, lúc trước nếu như không gấp gáp mà té cầu thang, bà vẫn có thể di chuyển được bình thường, còn có đôi mắt bị mù. . .

Ăn tối xong, Tống Nghiên chườm nóng đầu gối giúp bà anh, thu dọn tất cả, sau đó về phòng đọc sách kinh tế dưới ánh đèn.

Mãi đến tận khuya, mới tắt đèn, nằm thẳng trên giường, thần sắc bình tĩnh.

Nghĩ đến câu "Ngày mai gặp lại" kia, anh nhịn không được cau mày, nhưng trong nháy mắt đã giãn trở lại, ngày mai anh đi làm ở một nhà hàng nhỏ, trong đó khói lửa mười phần, không phải địa phương mà thiên kim tiểu thư giàu có như Khương Phỉ lui tới.

Thế nhưng, sau khi ngồi chung bàn cả ngày với cô, Tống Nghiên đi vào gian sau nhà hàng, vừa thay quần áo vừa bước ra thì nhìn thấy Tưởng Phi đang ngồi trong góc mỉm cười với mình. Cô mặc một chiếc váy trắng đắt tiền, mái tóc dài xoăn tự nhiên buông sau lưng, làn da trắng như tuyết, mắt sáng ngời, lạc lõng trong một không gian thiếu ánh sáng.

Nhưng cô chỉ ngồi chỗ đó.

Tống Nghiên không khỏi nhíu mày, vẫn kiên trì bước tới: "Xin chào, xin hỏi cô cần gì."

Khương Phỉ cười: "Cứ tùy ý cậu."

Tống Nghiên nhìn cô: " Soup thịt bò là món đặc trưng của nhà hàng chúng tôi, kết hợp cùng chút salad, được không?"

Khương Phỉ vẫn như cũ tốt tính cười: "Được đó, " nói xong không quên bổ sung, "Tôi chỉ đang chờ cậu tan làm mà thôi."

Lời nói dễ dàng thu hút sự chú ý của những người xung quanh, ánh mắt của những vị khách đang nhìn họ cũng trở nên mơ hồ. Tống Nghiên mặt không đổi sắc liếc nhìn cô một cái, thu hồi menu quay người rời đi.

Nhà hàng giờ tan tầm cũng không sớm, đợi đến lúc anh tan làm, đã là mười giờ tối.

Vẫn là chiếc xe con màu đen quen thuộc, Khương Phỉ như cũ ngồi ở ghế sau xe, câu nói cũng quen thuộc "Ngày mai gặp lại" .

Mà đây chỉ vừa mới bắt đầu.

Liên tiếp những ngày sau đó, Tống Nghiên luôn có thể nhìn thấy Khương Phỉ ngồi ở một chỗ cố định.

Ngay từ lần Khương Phỉ nói cô bạn gái của anh, những người trong đây đều cho rằng cả hai đang bí mật hẹn hò.

Đối với những người trong nhà hàng. Cho dù Tống Nghiên có giải thích thế nào, đều không có người tin, bị trêu ghẹo vô số lần, Tống Nghiên cũng lười giải thích.

Anh sẽ không bởi vì người không liên quan, mà từ bỏ nơi kiếm tiền.

Thứ sáu ngày này, Tống Nghiên như thường lệ đến nhà hàng đàn dương cầm.

Phục vụ đi đến chỗ anh, nhỏ giọng nói bên tai: "Có người chi tiền đàn một từ khúc."

Tống Nghiên nhìn số "Năm" mà người nọ đưa ra, trong lòng hơi có kinh ngạc: "Năm trăm?"

Phục vụ viên lắc đầu: "Năm ngàn."

Tống Nghiên cau mày, trong đây có rất ít người xuất tiền mua nhạc điệu, một bài chẳng qua dừng lại ở việc thêm tiền tip thôi, xuất nhiều tiền như vậy, cơ hồ không có.

"Từ khúc gì?"

"Tù nhân."

Phục vụ nói xong, Tống Nghiên lập tức nhìn về phía Khương Phỉ thường ngồi, cô quả nhiên đang nhìn anh, cười đến ưu nhã, rất khác với nụ cười tươi rói của cô trong nhà hàng nhỏ đó.

Nhưng Tống Nghiên cảm thấy tức giận.

Anh biết ý tứ của Khương Phỉ, anh là tù nhân mà Khương Phỉ giăng bẫy mọi lúc, mọi nơi.

Năm ngàn tệ, đối cô chẳng qua chỉ là tiền một bữa ăn, bây giờ cô bố thí đem tiền cho anh, nghiễm nhiên giống như cố ý làm anh nhục nhã.

"Tống Nghiên?" Phục vụ thấy anh không nói lời nào, nhẹ giọng gọi một tiếng.

Tống Nghiên lại đứng người lên: "Thật xin lỗi, hôm nay thân thể tôi không thoải mái."

Nói xong, quay người xuống đài.

Thay quần áo bước ra khỏi nhà hàng, Khương Phỉ không ngồi trong chiếc xe màu đen như trước, đứng ở cửa. Tống Nghiên nhìn cô chằm chằm đi về phía trước, hồi lâu đón ánh mắt của cô: "Bạn học Khương."

Khương Phỉ ra vẻ kinh ngạc: " Bạn học Tống có việc gì sao?"

Tống Nghiên nhíu mày, cố nén giận trong lòng nói: "Hy vọng bạn học Khương về sau, không đi theo tôi nữa."

Khương Phỉ nghiêng đầu một chút: "Bạn học Tống nói là ở bên trong khuôn viên trường hay là ngoài trường?"

"Cả hai, " Tống Nghiên trầm giọng nói, " trong trường hy vọng bạn học Khương cách tôi càng xa càng tốt, ra ngoài trường càng nên như vậy."

Nói xong, anh vòng qua cô trực tiếp rời đi.

"Cậu ngày mai đến trung tâm thành phố dạy một học sinh trung học họ Vương có phải không?" Sau lưng, Khương Phỉ chậm rãi nói.

Tống Nghiên bước chân bỗng nhiên dừng lại hai giây đồng hồ, nghiêng đầu âm thanh lạnh lùng nói: "Làm ơn đừng điều tra tôi nữa, bạn học Khương!"

Khương Phỉ không nói, chỉ nhìn đỉnh đầu Tống Nghiên độ hảo cảm đang dao động, cuối cùng dừng lại tại ở -3.

Cô cười cười.

Động liền tốt.

Cuối tuần.

Lúc Tống Nghiên đến nhà một học sinh ở trung tâm thành phố làm gia sư, cố ý quay đầu nhìn bốn phía, không có chiếc xe con màu đen đi theo, cũng không thấy bóng dáng Khương Phỉ.

Anh thở phào nhẹ nhõm.

Dạy xong chương trình học, lại kiểm tra bài tập của học sinh, khi Tống Nghiên ra khỏi cửa trời đã đen như mực.

Anh mua xong đồ ăn liền vội vàng trở về, nhưng dừng lại khi nhìn thấy bóng người trên gác và ánh đèn trên cửa sổ.

Mấy năm gần đây, anh nói với bà ngoại rất nhiều lần rằng trời tối nên bật đèn lên, nhưng bà không bao giờ nghe.

Hôm nay lại. . .

Tống Nghiên bước chân hoảng hốt, vội vàng đi lên lầu mở cửa: "Bà ngoại. . ."

Giọng nói trở nên im bặt.

Trên chiếc ghế sô pha tồi tàn, có hai bóng người đang ngồi, với vài hộp quà bên cạnh.

Tống Nghiên nhìn Khương Phỉ đang ngồi cạnh bà mình, ý cười trên mặt hai người cũng chưa kịp thu lại, ngẩng đầu nhìn về phía anh.

"Tiểu Nghiên trở về rồi?" bà lão tràn đầy vui vẻ, "Tiểu Nghiên kết bạn cũng không nói cho bà, nếu không phải Phỉ Phỉ tìm đến, ta còn không biết."

Phỉ Phỉ.

Tống Nghiên sắc mặt trở nên lạnh lùng, anh chán ghét bất cứ kẻ nào tiếp cận người nhà anh, vì bất luận mục đích gì.

"Phỉ Phỉ còn nói, con hôm qua đánh đàn thật tốt, có khách cho con năm ngàn tệ, con không nhận, người ta liền dứt khoát chuyển vào trong thẻ. . ."

Tống Nghiên thần sắc càng âm trầm, nhìn về phía Khương Phỉ.

Khương Phỉ gật đầu cười nói: "Bạn học Tống. . ." Nói còn chưa dứt lời, cô chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại, Tống Nghiên kéo cô đến một bên phòng ngủ.

Cửa phòng "Phanh" một tiếng đóng lại.

Tống Nghiên ánh mắt lạnh như băng nhìn Khương Phỉ: "Cậu Thật sự cho rằng tôi không biết cậu muốn làm gì?"

Khương Phỉ vô tội nói: "Ở cùng bà cậu a."

"Khương Phỉ!" Tống Nghiên mấp máy môi, hiếm khi tức giận như vậy.

Giây tiếp theo, anh quay người mở ra tủ quần áo,rút trong ví ra một tấm thẻ ngân hàng, một lúc sau mới lấy ra năm tờ một trăm tệ: "Trong thẻ có năm nghìn tệ, còn có năm trăm tệ này." là tiền quà mà cậu mang theo, mời bạn học Khương lập tức rời khỏi đây!"

Khương Phỉ nhìn Tống Nghiên, lại nhìn thẻ ngân hàng cùng tiền mặt, sau đó chậm rãi nhận lấy.

Tống Nghiên nghiêng người nhường vị trí cửa ra.

Khương Phỉ hoàn toàn không có ý định rời đi, cười khẽ: "Bạn học Tống, cậu cho rằng đuổi tôi dễ dàng như vậy sao?"

Tống Nghiên nhìn chằm chằm cô: "Cậu Tiếp cận tôi, không phải chỉ vì Thẩm Phóng thôi sao?"

Khương Phỉ nhìn anh cười: "Hóa ra cậu biết a."

Tống Nghiên mím môi không nói.

"Vậy cậu định thế nào?" Khương Phỉ đi đến trước mặt anh, "Cậu có thể hay không cùng Nguyễn Đường triệt để phân rõ giới hạn?"

Tống Nghiên nhíu mày, ánh mắt khẽ nhúc nhích, giọng nói lại bình tĩnh như trước: "Cậu muốn tôi ngừng tiếp xúc với Nguyễn Đường?"

Khương Phỉ không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu thêm chút ủ rũ: "Tống Nghiên, ba của Nguyễn Đường té xỉu nằm viện, cậu biết phải không?"

Tống Nghiên thần sắc khẽ biến.

Anh đương nhiên biết, cũng ngày hôm đó, anh trông thấy Nguyễn Đường cùng Thẩm Phóng ôm nhau, mà anh lại như kẻ thua cuộc, cái gì đều không làm được.

Khương Phỉ nói tiếp: "Thẩm Phóng thay Nguyễn Đường trả tất cả tiền thuốc men, cũng mời bác sĩ giỏi nhất phụ trách phẫu thuật cho cha của Nguyễn Đường, cậu cũng biết mà?"

Tống Nghiên cau mày.

"Bà cậu thân thể không tốt lắm." Khương Phỉ nhàn nhạt nói.

"Cậu đến cùng muốn nói cái gì!" Nhắc đến bà mình, Tống Nghiên có chút không khống chế được giọng nói.

Khương Phỉ nhìn anh: "Điều Nguyễn Đường cần chính là một người có thể đi cùng cô ấy, giúp đỡ cô ấy, chiếu cố cô ấy, người cho cô ấy cảm giác an toàn, cậu không làm được."

"Một người kiêu ngạo như cậu, đương nhiên không thể từ bỏ việc học để đi làm."

"Người thân duy nhất của cậu, lẽ ra nên sớm được phẫu thuật, chân và mắt vốn quan trọng, cậu cũng làm không được."

"Khương Phỉ!"

"Tôi có thể giúp cậu." Khương Phỉ nhàn nhạt nói, " thứ cậu cần, tôi đều có thể giúp, bao gồm đôi mắt của bà ngoại."

Tống Nghiên nhìn cô một cái, trào phúng cười một tiếng: "Mắt?"

Mắt của bà anh, bác sĩ nói là bởi vì lúc tuổi còn trẻ hoạt động quá độ, bây giờ chuyển biến nghiêm trọng, không có khả năng khôi phục, chỉ có chân là thể làm giải phẫu.

Nhưng nó đòi hỏi chi phí phẫu thuật rất lớn.

Khương Phỉ trong mắt lại không có nửa điểm nói đùa, cô gật đầu: "Đôi mắt."

Tống Nghiên hơi ngưng lại, ánh mắt của cô không giống một đại tiểu thư nhà giàu không màng thế sự, ngược lại làm cho người ta tin tưởng một cách khó hiểu.

Tống Nghiên có chút hoảng hốt, sau đó nháy mắt hoàn hồn, cẩn thận nhìn chằm chằm vào cô, trầm mặc thật lâu: "Cậu muốn cái gì?"

Khương Phỉ nhìn hắn: "Cậu."

Tống Nghiên không chút suy nghĩ: "Không có khả năng."

"Cậu còn chưa có nghe qua yêu cầu của tôi." Khương Phỉ cười đi đến bên cạnh anh, nhẹ nhàng vuốt nếp áo trên vai anh.

Tống Nghiên thân thể cứng đờ, ngửi được hương thơm bên tai liền tránh ra.

Khương Phỉ nghiêng người lại gần anh, thanh âm vang lên bên người anh: "Cậu yên tâm, chúng ta không phải quan hệ yêu đương, chỉ cần cậu không vô duyên vô cớ tiếp cận nữ sinh khác, không cự tuyệt bất kỳ yêu cầu gì của tôi, cũng không cho phép nói với tôi chữ 'Không' ."

Nghĩ nghĩ, Khương Phỉ lại bổ sung: "Đương nhiên, trừ một số trường hợp ngoại lệ."

Ở kiếp trước, cho dù là nguyên chủ thân thiết với Tống Nghiên, cũng đã từng giúp đỡ anh vì "có cảnh ngộ giống nhau - yêu mà không có được ".

Sự thật chứng minh, làm theo cách của nguyên chủ, Tống Nghiên từ đầu đến cuối đều như một người ngoài cuộc, tỉnh táo.

Còn không bằng thay đổi cách chơi.

Tống Nghiên nghe Khương Phỉ nói xong, trong mắt hiện lên một tia tức giận cùng cảm giác bị sỉ nhục.

Anh không nghĩ rằng, cô gái thoạt nhìn trong sáng sạch sẽ, lại nói ra những lời. . . Không biết xấu hổ như vậy.

Cô cho anh tiền, anh nghe lời cô.

Cô rõ ràng chỉ coi anh như một món đồ chơi.

"Không có khả năng." Tống Nghiên lạnh lùng nói.

Khương Phỉ cũng không giận, đem thẻ ngân hàng cùng tiền mặt đặt lên bàn: "Cậu suy nghĩ cho thật kĩ, sự kiên nhẫn của tôi không tốt lắm."

Nói xong, quay người mở cửa phòng, khôi phục giọng nói trong veo: "Bà ơi, hôm nay không còn sớm, con về trước nhé, hẹn bà hôm khác ạ!"

"Được rồi , được rồi!" bà lão liên tục gật đầu, "Tiểu Nghiên ít bạn, Phỉ Phỉ nhớ tới đây thường xuyên nhé."

Khương Phỉ cười gật đầu, liếc sang bóng lưng Tống Nghiên vẫn đang trong phòng: "Vâng ạ."

Nói xong, mở cửa rời đi.

Tống Nghiên nghe tiếng đóng cửa sau lưng, trong ngực không kìm được lửa giận.

Anh hiếm khi có những cảm xúc mãnh liệt như vậy, nhưng chỉ trong vài ngày, đều là Khương Phỉ chọc anh tức điên.

"Tiểu Nghiên?" Phòng khách, bà lão nghi hoặc gọi anh.

Tống Nghiên hoàn hồn, chầm chậm thở ra một hơi, quay người ra khỏi phòng ngủ: "Bà ạ?"

"Phỉ Phỉ thật sự không tệ, dáng dấp tốt lại lễ phép, " bà lão cười thở phào một cái, "Biết con không có quái gở đến mức không có lấy một người bạn, ngoại cũng yên lòng."

Bà sợ nhất, chính là ngày nào đó mình đột ngột rời đi, để anh lại một mình.

Tống Nghiên cuống họng khẽ nhúc nhích, anh biết ý bà ngoại nên không thể phản bác lại.

Trong lòng tự không khỏi tự giễu cười, "Coi như không tệ" - Khương Phỉ, lại đưa ra yêu cầu vô lễ, sỉ nhục như vậy!

. . .

Mấy ngày sau, ở trường học Khương Phỉ không còn tiếp tục ngồi bên cạnh Tống Nghiên, ra ngoài trường cũng không còn đi theo anh, dường như thật sự để anh một mình suy nghĩ thật kỹ.

Tống Nghiên không biết Khương Phỉ nói tới " Lòng kiên nhẫn không tốt lắm" là có ý gì, cô có thể liên tiếp mấy ngày đợi ở nơi anh làm việc, không phải biểu hiện của sự nhẫn nại kém.

Nhưng rất nhanh, Tống Nghiên liền biết.

Anh như thường lệ đến nhà hàng diễn tấu dương cầm, nghênh đón anh lại là quản lý đại sảnh xuất ra tiền lương khoảng thời gian này, ánh mắt áy náy, uyển chuyển biểu đạt ý tứ "Anh bị đuổi việc".

Tống Nghiên lúc này trong lòng cũng chỉ mơ hồ đoán được gì đó.

Lại đi đến nhà hàng nhỏ, ông chủ nói "Kinh doanh không tốt, không thuê nổi người nữa". Đến đây, Tống Nghiên lập tức xác định, là Khương Phỉ giở trò quỷ.

Ngay cả gia đình của những học sinh mà anh làm gia sư cũng bày tỏ hy vọng sẽ thuê được một gia sư có thể dạy con họ trong ngày làm việc.

Có tiền có thế, đương nhiên có thể muốn làm gì thì làm.

Khương Phỉ ỷ cô có tiền có thế, tước đoạt mọi thứ của anh.

Nhưng hết lần này tới lần khác cô ở trong trường học mắt đầy quan tâm hỏi anh: "Bạn học Tống hôm nay không đi làm sao?"

Tống Nghiên không để ý đến cô, đi tìm việc làm sau mỗi giờ học.

Cho tới bây giờ anh luôn tự tin năng lực của mình, mỗi công việc cơ hồ ban đầu đều biểu hiện nhiệt tình với anh rằng rất hoan nghênh, nhưng chỉ một ngày sau, liền sẽ có một cuộc điện thoại thông báo xin lỗi, anh phỏng vấn thất bại.

Thất bại cùng mờ mịt.

Hôm nay, Tống Nghiên an tĩnh trở lại dưới lầu khu dân cư, sau đó dừng chân, ngẩng đầu nhìn cửa sổ đen như mực.

Lần đầu tiên cảm thấy lòng tràn đầy bất lực cùng mỏi mệt.

Lẻ loi một mình dưới lầu không biết đứng bao lâu, cho đến khi triệt để tối đen.

Trong hành lang đột nhiên truyền đến một trận tiếng ồn ào, xen lẫn vài tiếng hàng xóm hô "Lão thái thái".

Tống Nghiên phản ứng lại, trong lòng căng thẳng, vội vàng chạy vào, liền nhìn thấy cô hàng xóm.

Cô hàng xóm trông thấy anh vội nói: "Tiểu Nghiên, cậu cuối cùng trở về, bà ngoại vì lo lắng cho cậu, tự mình mò mẫm bước ra ngoài, không biết tại sao đột nhiên nhìn không thấy, ngã xuống đất. . ."

Tống Nghiên sắc mặt đại biến, vội vã chạy lên lầu, vài người hàng xóm đang dìu bà lão trở lại nhà.

"Bà ơi!" Tống Nghiên sợ hãi bước tới.

"Tiểu Nghiên?" bà lão giơ tay mò giữa không trung.

"Là con, " Tống Nghiên vội vàng nắm được tay bà, "Bà ơi, bà thế nào rồi?"

Bà lão con mắt hoàn toàn không có tiêu cự, mở to hai mắt cố hết sức nhìn anh: "Tiểu Nghiên, sao bà ngoại không nhìn thấy con?"

Tống Nghiên ngẩn người, trong đầu không ngừng vang lên lời nói của bác sĩ và Khương Phỉ ngày đó, trời đất sụp đổ.

Ngày mà bác sĩ nói đã đến.

Khương Phỉ lại nói. . . Cô có thể.

"Tiểu Nghiên?"

"Con đưa bà đi bệnh viện!" Tống Nghiên nhanh chóng cõng bà lên, xuống lầu hướng bệnh viện chạy tới.

Thế nhưng, sau khi làm kiểm tra, bác sĩ chỉ tiếc nuối lắc đầu.

Tống Nghiên thu xếp phòng bệnh cho bà lão, một người ngồi trắng bệch tại hành lang, lúc này mới phát hiện tay phải của mình đang run rẩy.

Anh nắm lấy mu bàn tay, khắc chế run rẩy, thật lâu, chậm rãi lấy điện thoại di động ra.

Nửa đêm, Khương Phỉ nửa tỉnh nửa mê nhận một cuộc điện thoại.

Giọng nói chàng trai đầu dây bên kia khuất nhục lại căm hận, khàn khàn:

"Tôi đồng ý với cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro