TG5 Nữ pháo hôi tu tiên giới 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit by ap

Khương Phỉ qua đêm trong sơn động, sáng hôm sau liền chậm rãi đi về phía băng giáp giác thú.

Rừng xanh cỏ cây tươi tốt, khắp nơi đều tràn ngập linh khí cùng ma khí. Nếu không phải yêu thú tung hoành, nơi này sẽ là một nơi thật tốt để tu luyện.

Băng giáp giác thú ăn xương người hoặc dã thú khác, không có nhiều trí thông minh, nhưng hình thể khổng lồ, chụp loạn một chưởng cũng có thể làm đổ một thân cây, bởi vậy dã thú xung quanh mấy chục dặm không dám bén mảng tới.

Nhưng vì sừng của nó mang lại lợi ích to lớn cho việc tu luyện, nên nó vẫn thu hút rất nhiều người tu tiên đến.

Khương Phỉ vốn không hứng thú với băng giáp giác thú, nhưng lại rất hứng thú với tiểu ma đầu Tân Khởi.

Cảm nhận được linh khí xung quang đang suy yếu, bước chân nàng dần chậm lại, nhìn về phía rừng rậm cách đó không xa, theo như lời hệ thống, nơi đó cũng là một hang động.

Khương Phỉ đang định đi lên phía trước, phía trước đột nhiên truyền đến thanh âm nữ tử.

"Sư tôn xuống núi lịch kiếp, nhưng ta tìm không thấy chỗ ngài lịch kiếp, chắc hẳn đã phong bế hơi thở chính mình ......" Tiếng nói thanh thúy tràn đầy ủy khuất, "Ngài ấy khẳng định cực kỳ ghét ta, trước đó lịch kiếp cũng chưa từng báo ta biết......"

"Lời này Yến Nhi nói sai rồi, có lẽ Vân Tiên sợ Yến nhi lo lắng nên mới che giấu nàng, lịch kiếp cũng không phải chuyện nhỏ, ẩn giấu tung tích chính mình cũng là chuyện nên làm." Thanh âm nam tử ôn hòa, tinh tế trấn an nữ tử.

"Huynh không cần an ủi ta, Tân đại ca, sư tôn đối xử với ta đều giống như những người khác, ngài nói...... Chỉ coi ta như đồ đệ thôi......"

Khương Phỉ dừng lại, trong đầu nhanh chóng nhớ lại cốt truyện.

Đường cô nương, Tân đại ca.

Đường Phi Yến, Tân Khởi.

Không nghĩ tới lần đầu tiên gặp Tân Khởi, Đường Phi Yến cũng ở đây.

Theo lời của Đường Phi Yến, Vân Quyết đã xuống núi lịch kiếp, một ngày trên núi bằng trăm ngày ở nhân gian, giờ phút này hẳn là đã được sinh ra.

Hơn nữa, tình cảm của Vân Quyết dành cho Đường Phi Yến đã vượt lên tình nghĩa sư đồ.

Xa xa có một cơn gió thổi qua, Khương Phỉ ngẩng đầu, nhìn bóng dáng đang bay về phía bên này, nữ tử hồng y rực lửa, nam tử bạch y tao nhã. Bởi vì quá xa thấy không rõ bộ dạng hai người, nhưng vẫn có thể nhìn ra khoảng cách không quá gần giữa hai người.

Khương Phỉ trầm tư một lát, triều linh khí tới, mũi chân vừa chạm mặt đất một chút liền bay thẳng về phía trước.

Đường Phi Yến cảm thấy trước mắt có bóng trắng xẹt qua, lao về phía mình, cơ thể vốn đang sử dụng linh lực trở nên hỗn loạn, "Oành" một tiếng rơi xuống mặt đất.

"Yến nhi!" Một tiếng hô nhỏ vang lên, Tân Khởi phi lên phía trước, nhanh như tia chớp đỡ lấy thân mình Đường Phi Yến.

Nhưng vào lúc tiếp đất, Tân Khởi lại lui về phía sau nửa bước, tách ra khoảng cách với Đường Phi Yến.

"Thực xin lỗi, vị cô nương này," Khương Phỉ vội tiến lên, trong mắt tràn đầy lo lắng, "Ta chỉ là muốn đi nhanh một chút, không nghĩ tới vô ý va phải cô nương, cô nương có bị thương hay không......"

"Ta không sao......" Đường Phi Yến vội xua tay, lại ngẩn ngơ trước dung mạo của nữ tử trước mặt, tiên khí ngút ngàn, so với nhóm sư tỷ trên Vô Niệm sơn còn xinh đẹp hơn gấp ngàn lần.

"Cô nương?" Khương Phỉ lại lần nữa gọi nàng.

Đường Phi Yến đột nhiên hoàn hồn: "Cảm tạ Tân đại ca mới vừa rồi đỡ ta......"

Vừa nói, nàng vừa quay đầu cảm kích nhìn Tân Khởi.

Khương Phỉ thuận theo mà nhìn về phía Tân Khởi, mày khẽ nhíu.

Có lẽ trong ký ức, nàng đối với một thân hồng y yêu mị ấn tượng quá sâu sắc, nên hiện tại trông thấy Tân Khởi dưới bộ dạng thư sinh có chút không thích ứng được.

Tà áo trắng toát cùng hàng khuy chỉnh tề, mũ thư sinh màu trắng, sau mũ có hai dải băng bay trong gió, đây vốn là một bộ y phục sạch sẽ lại trang nhã, nhưng đôi mắt và lông mày hơi nhướng lên của hắn lại toát ra vài phần mê hoặc.

Có vẻ như nhận thấy được cái nhìn chăm chú của nàng, Tân Khởi chậm rãi liếc mắt nhìn nàng, trong mắt lộ ra một tia khinh thường.

"Đa tạ công tử." Khương Phỉ lại lần nữa nói.

Tân Khởi nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, phớt lờ nàng.

Đường Phi Yến ở một bên nói: "Tân đại ca không thích tiếp cận người lạ, cô nương chớ để bụng. Ta tên Đường Phi Yến, không biết vị cô nương này xưng hô như thế nào? Sao lại một thân một mình trong núi sâu rừng già như vậy?"

Khương Phỉ nở nụ cười: "Ta là Khương Phỉ, nghe nói nơi này có băng giáp giác thú......"

Lời còn chưa dứt, phía sau bụi cỏ đột nhiên lay động, sau đó một tiếng dã thú gầm gừ vang lên, rung chuyển cây cối cành lá xung quanh.

Ngay sau đó một con dã thú đen kịt cao ba thước vọt ra.

Khương Phỉ sắc mặt khẽ biến: "Cẩn thận!" Dứt lời liền đẩy Đường Phi Yến đến một bên, chính mình tránh sang một bên trốn.

Đường Phi Yến giật mình vì quá đột ngột, không khống chế được ngã sang một bên.

Vốn chưa nói một lời nào, ánh mắt Tân Khởi trầm xuống, lạnh lùng liếc nhìn cánh tay đẩy Đường Phi Yến của Khương Phỉ, độ hảo cảm trên đỉnh đầu đột nhiên giảm xuống -10.

Hắn không động mà di chuyển, trong nháy mắt người đã xuất hiện ở phía sau Đường Phi Yến, một tay ôm lấy đầu vai nàng, hộ tống nàng cách xa hơn mười trượng, ngoại trừ hai dải băng bay tán loạn cùng lòng bàn tay ẩn hiện phiếm sương đỏ, người trước sau bình tĩnh không dao động.

Bên kia, Khương Phỉ đã rút kiếm chiến đấu với dã thú.

Dã thú hung mãnh, nhưng hành động lại chậm chạp, Khương Phỉ vòng đến phía sau nó, thi triển linh khí, dùng kiếm đâm vào mắt dã thú.

Con dã thú tru lên đầy sắc lẹm.

Khương Phỉ nhíu mày, nguyên chủ pháp thuật tuy không tính là mạnh, nhưng đối phó loại giác thú ngốc như vậy cũng không thành vấn đề đi, theo nguyên tác vì sao lại bị thương?

Nàng trầm tư nghĩ, vừa muốn một kiếm đâm vào cổ giã thú, ngay sau đó, thân hình đột nhiên lay động, đan điền như bị phong bế giống, không thể sử dụng bất kỳ pháp thuật nào.

Khương Phỉ ngừng một chút, đột nhiên như kiểu ra gì đó!

Tân Khởi!

Chỉ vì nàng mới vừa rồi đẩy Đường Phi Yến một chút, hắn liền âm thầm giở thủ đoạn, phong ấn đan điền nàng.

Dã thú phá vỡ xiềng xích nàng vừa tạo ra, gào thét lao về phía Khương Phỉ, Khương Phỉ đứng dậy muốn chạy trốn nhưng chân đã bị nó cắn!

Có hệ thống che chắn, tuy rằng không có bao nhiêu đau đớn, nhưng giờ phút này Tân Khởi khẳng định đang nhìn, hắn xưa nay vốn đa nghi, nàng không thể ở trước mặt hắn bại lộ nửa điểm sơ hở.

Chỉ sợ thêm chút nữa, nàng liền bị con dã thú ngốc này nuốt xuống bụng!

Cách đó không xa, ánh sáng đỏ trên tay Tân Khởi đang giấu trong tay áo dần dần tan đi, hắn rất hứng thú nhìn cảnh tượng Khương Phỉ bị con thú ngu ngốc kia gắt gao cắn chân, cách mấy trượng mà mùi máu kia lại mê người đến thế.

Tân Khởi trong lòng cười nhẹ, hắn mặc dù khinh thường người kia ti tiện nhỏ bé, nhưng không thể không thừa nhận, máu của nàng ta thật sự tươi ngon.

"Tân đại ca, mau cứu Khương cô nương!" sắc mặt Đường Phi Yến tái nhợt nhìn Khương Phỉ cách đó không xa, quay đầu khẩn cầu Tân Khởi, "Nàng sắp bị giáp thú ăn!"

Tân Khởi nhìn Đường Phi Yến, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn, lại nhìn về phía Khương Phỉ, nàng còn đang cùng con thú kia chiến đấu.

Hình phạt vừa rồi liền dừng lại, hôm nay hắn không muốn đại khai sát giới.

Tân Khởi bay về phía bên kia, xoay vài chiếc lá cây, hướng về phía giác thú khẽ gật đầu, lá cây giống như những con dao sắc bén, bọc trong hồng quang bay về phía giác thú, chém vào cổ họng và tứ chi của nó.

Khương Phỉ chỉ cảm thấy áp lực trên chân đột nhiên giảm xuống, linh lực trở lại tràn đầy đan điền, trong nháy mắt, quái vật khổng lồ phía sau liền ngã xuống.

Tân Khởi từ từ đáp xuống gần Khương Phỉ, từ trên cao mà nhìn nàng như nhìn một con con kiến, ngữ điệu lại rất ôn hòa: "Khương cô nương vẫn ổn chứ?"

Cẩu nam nhân.

Khương Phỉ trong lòng thầm chửi ba chữ, trên mặt lại như cũ tái nhợt, suy yếu lắc đầu: "Đa tạ Tân công tử ra tay cứu giúp."

"Khương cô nương, chân của ngươi đầy máu!" Đường Phi Yến vội vàng bay tới, từ trong cổ tay áo lấy ra một ngọc bình sứ, muốn y phục Khương Phỉ lên xem miệng vết thương.

Khương Phỉ vội vàng liếc nhìn Tân Khởi ở bên cạnh, tai đỏ bừng, rụt rụt chân: "Đa tạ Đường cô nương, không cần......"

"Làm sao lại không cần chứ?" Đường Phi Yến nghiêm túc nhìn nàng, "Ngươi bị thương, nếu mất máu quá nhiều sẽ chết......"

Khương Phỉ mím môi, không nói gì nữa.

Đường Phi Yến nhìn vết thương trên chân nàng, hô nhỏ một tiếng: "Thật là sâu, khả năng xương cũng bị trật rồi!" Vừa nói, vừa xử lí vết máu đang trào ra, càng lau càng nhiều, hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng chảy.

"Tại sao lại như vậy?" Đường Phi Yến khó hiểu, "Khương cô nương, ngươi......"

Khương Phỉ cười đầy áy náy: "Ta từ nhỏ đã như vậy, vốn mang thể chất âm hàn, bị thương sẽ khó lành, cho nên mới mong Đường cô nương không cần lãng phí linh dược."

Lời vừa nói ra, Khương Phỉ cơ hồ lập tức nhận được sự chú ý Tân Khởi, ánh mắt hắn tràn ngập suy tư.

"Ngươi cũng mang thể chất này?" Đường Phi Yến kinh ngạc, "Khương cô nương chính là Thiên linh căn?"

Khương Phỉ kinh ngạc nhìn nàng: "Ngươi, sao ngươi biết......"

Đường Phi Yến cười nói: "Ta cùng ngươi giống nhau," nói rồi nàng quay đầu nhìn về phía Tân Khởi, "Tân Khởi, không nghĩ tới ta cùng vị Khương cô nương này lại có duyên như vậy!"

Tân Khởi nhìn Khương Phỉ, ánh mắt mới vừa rồi cao cao tại thượng nhiều thêm vài phần hứng thú, gật đầu tán thành: "Đúng vậy, thật sự có duyên."

Thể chất chí âm chí hàn.

Thiên linh căn.

Cùng tương tự thể chất Yến Nhi, quả thực là lựa chọn tốt nhất để lừa gạt Thiên Đạo.

Mấy ngày gần đây, hắn không cách nào cùng Yến Nhi thân cận, bởi vì ma lực trong cơ thể nhận thấy được sự tồn tại của Yến nhi, sẽ điên cuồng muốn giết chóc, trở thành yêu ma chân chính.

Nhưng hiện giờ, nếu là có một thế thân...

Nghĩ đến đây, Tân Khởi nhìn về phía Khương Phỉ, hắn rõ ràng vừa rồi khi nàng nhìn hắn, trong ánh mắt chứa e lệ.

Nữ nhân nông cạn, ngu xuẩn.

Tân Khởi tiến lên hai bước, ngồi xổm trước mặt Khương Phỉ, bào phục thư sinh màu trắng buông xuống.

"Tân đại ca?" Đường Phi Yến khó hiểu.

Tân Khởi duỗi tay, bàn tay như có như không chạm qua vết thương trên chân Khương Phỉ, sau đó nói: "Khương cô nương, khả năng sẽ có chút đau."

Vừa dứt lời, liền vang lên một tiếng khe khẽ, chỗ xương bị chệch liền thẳng ra, máu ngừng chảy.

Khương Phỉ chỉ cảm thấy như có ai đánh vào sau gáy mình, cả người lâm vào hôn mê.

Cẩu nam nhân, lại giở âm mưu với nàng.

Sắc trời dần tối.

Tân Khởi khoanh tay đứng dưới ánh trăng, đùa nghịch chiếc lá trong tay, hơi hơi rũ mắt đang suy nghĩ điều gì đó.

Một bên có thú nhỏ đang bò trườn chạy trốn, Tân Khởi hoàn hồn, lá cây trong tay lập tức bắn ra, thú nhỏ chưa kịp kêu đã chết ở trong bóng tối.

"Tân đại ca." Phía sau, thanh âm Đường Phi Yến truyền đến.

"Sao?" Tân Khởi quay đầu nhìn Đường Phi Yến, ánh mắt lạnh lùng nhu hòa vài phần.

Nữ tử này từng nói với hắn "Là ma hay người đều không quan trọng", sao hắn có thể nhẫn tâm giết nàng chứ, trời cao có lẽ không thể nào nhìn thấu tất cả đi, Khương Phỉ cùng một thân thể chất âm hàn, hơn nữa khóa tình chú......

Đến lúc đó, Khương Phỉ chết, Yến Nhi sống, hắn cũng có thể tu thành ma tôn.

"Khương cô nương sao rồi?" Hắn hỏi.

Đường Phi Yến sửng sốt, đây là lần đầu tiên Tân đại ca quan tâm tới một nữ tử như vậy: "Nàng vẫn còn hôn mê, may nhờ có Tân đại ca hỗ trợ, vết thương đã ngừng chảy máu."

"Ừm." Tân Khởi thấp giọng đáp.

"Tân đại ca," Đường Phi Yến hướng hắn tiến thêm hai bước, "Sáng sớm ngày mai ta sẽ khởi hành trở lại Vô Niệm sơn, muốn lần nữa xem lại ấn ký sư tôn lưu lại, hỗ trợ ngài ấy lịch kiếp......"

Lời còn chưa dứt, nàng liền thấy Tân Khởi lùi lại hai bước, tạo khoảng cách với nàng.

Đường Phi Yến ngơ ngẩn, ánh mắt có chút mờ mịt: "Tân đại ca?"

Tân Khởi dừng một chút, khắc chế sự khát máu trong cơ thể rồi mới tiến lên, từ cổ tay áo lấy ra một cây sáo ngọc, đưa cho Đường Phi Yến.

"Đây là?"

"Nếu gặp nguy hiểm, liền thổi cây sáo này, ta sẽ tới cứu nàng." Tân Khởi cười với nàng.

Đường Phi Yến nghe vậy, trong lòng trừ bỏ kinh ngạc còn có chút ủy khuất vô danh: "Tân đại ca không theo ta trở về sao?" Trước đó hắn rõ ràng nói sẽ đưa nàng trở lại Vô Niệm sơn.

"Ta vẫn có một số việc." Tân Khởi nói.

Đường Phi Yến do dự một lúc: "Có phải hay không...... là vì Khương cô nương?"

Tân Khởi khẽ nhíu mày, không nói chuyện.

Đường Phi Yến mím môi, tiếp nhận sáo ngọc: "Ta hiểu rồi, đa tạ Tân đại ca."

Nói xong, xoay người trở về sơn động.

Tân Khởi vẫn khoanh tay đứng ở chỗ cũ, không biết qua bao lâu, một đạo hư ảnh hiện lên, trong chớp mắt một nam tử áo đen quỳ trên mặt đất: "Chủ nhân, vẫn không tìm được hóa thân lịch kiếp của Vân Quyết ở Nhân giới."

"Ừm," Tân Khởi đáp nhẹ một tiếng, "Lại đi tìm, bằng mọi giá."

"Rõ." Bóng đen biến mất.

Tân Khởi nhìn bóng tối xa xăm, cười lạnh một tiếng.

Lịch kiếp sao? Không bằng, liền mãi mãi lưu tại Nhân giới đi, đừng trở lại.

Chờ đến khi hắn giết Khương Phỉ, tiên ma hai giới, còn có Yến nhi, đều là của hắn.

......

Lúc Khương Phỉ lại tỉnh lại, là ở trong một sơn động, chung quanh không có một bóng người.

Đường Phi Yến đi rồi, Tân Khởi cũng không thấy bóng dáng.

Khương Phỉ nhắm hờ mắt, mới vừa ngồi dậy, liền nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân.

Nàng ngẩng đầu xem.

Tân Khởi xuất hiện ở cửa động, bào phục thư sinh dính bùn đất, khẽ nhướng mày mang theo chút lo lắng, trên trán tràn ra một tầng mồ hôi mỏng, trong tay cầm một gốc cây linh thảo, mu bàn có vài vết thương, dáng người muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu.

Nhìn thấy nàng đã tỉnh, Tân Khởi thở phào nhẹ nhõm một hơi, lau mồ hôi trên trán, chậm rãi cười: "Khương cô nương, ngươi tỉnh rồi."

Ngữ điệu thanh nhã, mặt mày ôn nhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro