1.9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Mục Lâm nghe ra sự mỉa mai trong những lời này, hắn có hơi xấu hổ. Thúc giục một nữ sinh quả thật là một hành vi không lịch sự.

Cố Mục Lâm không nói chuyện nữa, yên tĩnh ngồi ở một bên chờ.

Nam Khanh nâng đuôi mắt, tâm tình vui vẻ.

Tiệc sinh nhật chuẩn bị bắt đầu, Nam Khanh chỉnh trang xong, cô duỗi tay về phía Cố Mục Lâm đang ngồi trên ghế: "Đi thôi, bạn nhảy của tôi."

Cố Mục Lâm cảm giác bản thân vừa tự đào cho mình một cái hố to.

Hắn cầm lấy bàn tay trắng nõn trước mặt. Trong nháy mắt nắm lấy tay Nam Khanh, thiếu niên bất động thanh sắc liếc nhìn sườn mặt của cô một cái.

Nếu đã đáp ứng làm bạn nhảy của đối phương, vậy hắn nhất định sẽ làm một bạn nhảy đủ tư cách.

Cử chỉ lịch thiệp, nắm tay cô ra ngoài.

Tiệc sinh nhật bắt đầu, Nam Khanh xuất hiện cùng với Cố thiếu. Hai người nắm tay nhau, rất rõ ràng Cố thiếu chính là bạn nhảy của Nam Khanh.

Mẹ Nam nhìn cảnh tượng như vậy thì có chút kinh ngạc.

Tâm tư nhỏ của con gái bà cũng biết, Nam Khanh vẫn luôn yêu thầm thằng nhóc Cố Mục Lâm.

Nhưng thằng nhóc Cố Mục Lâm này chỉ một lòng quan tâm sự nghiệp của gia đình, căn bản không có tâm tư yêu đương, cho tới nay đều là con gái của bà yêu đơn phương.

Hiện tại sao lại nắm tay cùng nhau dự tiệc?

Nam Khanh và Cố Mục Lâm đứng ở trung tâm đại sảnh, đưa ánh mắt ra hiệu cho dàn nhạc.

Rất nhanh trong đại sảnh vang lên âm nhạc du dương.

Nam Khanh mặc lễ phục màu xanh, tuy rằng lễ phục to rộng nhưng Nam Khanh không gặp chút khó khăn nào.

Mà Cố Mục Lâm rất ga lăng ôm eo Nam Khanh, phối hợp với cô.

Trai xinh gái đẹp, hai người nhìn thế nào cũng thấy rất xứng đôi.

Ánh mắt của mọi người ở đây rất vi diệu.

Nam gia muốn liên hôn, Cố gia tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất, nhưng Cố gia có hai người có khả năng liên hôn.

Cố nhị gia hoặc là Cố thiếu.

Hiện tại Nam Khanh khiêu vũ với Cố thiếu, có phải là đã lựa chọn Cố thiếu không?

Vậy là có trò hay để xem rồi.

Trong tiếng nhạc nhẹ nhàng, hai người nhảy xong điệu mở màn, sau đó từng đôi nam nữ tiến vào sàn nhảy.

Các trưởng bối không tham dự hoạt động dành cho người trẻ tuổi như này, ngồi ở một bên cười nói chuyện phiếm, người có năng lực còn có thể tận dụng thời gian buổi tiệc đàm phán thành công hợp đồng hơn trăm triệu.

Cố Mục Lâm đỡ Nam Khanh đi sang bên cạnh ngồi xuống. Hắn nhìn thoáng qua đôi chân đi giày cao gót của cô, vừa nhỏ lại vừa cao, sao cô có thể đứng được nhỉ?

Nam Khanh phát hiện ánh mắt của hắn, hỏi: "Cậu nhìn cái gì thế?"

"Với chiều cao của cậu không cần phải đi giày cao gót, cũng không cần đi giày cao gót cao như vậy." Cố Mục Lâm thành khẩn nói.

Nam Khanh suýt chút nữa không giữ được biểu cảm trên gương mặt mà bật cười lớn. Cô chắc chắn, tên nhóc này là trai thẳng chính hiệu!

Nam Khanh quyết định rồi, nhất định phải dạy dỗ hắn thật tốt!

Tạo phúc cho một em gái nào đó cũng được, tự tạo phúc cho bản thân cũng được, cô nhất định phải bắt bẻ tên nhóc này một trận.

Nhị Nhị bị ý tưởng của Nam Khanh dọa sợ, Nam Khanh... thù cũng dai thật đấy.

Nam Khanh thực ra không hề tư thù chút nào.

Lúc Nam Khanh chỉnh lại váy cố tình nhấc váy lên để lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh trắng nõn, đôi chân dẫm lên giày cao gót, tôn lên toàn bộ bắp chân tinh tế.

Cố Mục Lâm sửng sốt.

Nam Khanh mở miệng: "Ai nói con gái đi giày cao gót là để tăng chiều cao? Cậu không cảm thấy con gái đi giày cao gót sẽ khiến chân trở nên rất đẹp sao?"

Lời này thật sự thay đổi nhận thức mười mấy năm của Cố Mục Lâm.

Cố Mục Lâm vẫn luôn cho rằng những thiên kim tiểu thư đó đi giày cao gót là vì khiến bản thân nhìn cao hơn, rốt cuộc không ai thích bản thân bị người khác nói là lùn.

Bây giờ xem ra, là hắn hiểu lầm.

Nam Khanh thấy hắn vẫn đang nhìn chằm chằm mắt cá chân của mình, cô dịch chân sát vào hắn, hỏi: "Đẹp không?"

Nhị Nhị xem kịch, yên lặng nhìn Nam Khanh đùa giỡn... À không, là dạy dỗ trai thẳng.

Cố Mục Lâm lập tức hoàn hồn, cắt đứt ánh mắt của bản thân, nhàn nhạt cười: "Nam Khanh, tôi còn có việc, đi trước đây."

Tuy rằng Cố Mục Lâm cũng là người trẻ tuổi, nhưng hiện tại hắn đã tiếp nhận công việc của công ty, bữa tiệc hôm nay hắn cũng có hợp đồng phải bàn.

Nam Khanh không thèm để ý: "Đi đi."

Cô không thiếu người tiếp chuyện, không quá vài phút đã có một đám người vây lại đây.

"Nam Khanh, đoán xem tớ tặng cậu quà gì nè?" Một tiểu thư tóc ngắn hỏi.

Nam Khanh bưng champagne làm bộ suy nghĩ tự hỏi, cuối cùng nói: "Tôi không biết."

"Cậu thử đoán chút đi."

"Đầu óc của tôi tương đối chậm, không thể đoán ra được."

"..."

Cuối cùng Nam Khanh khiến cô gái kia bực tức, trực tiếp nói ra tên món quà.

Đống quà cáp từ trên xuống dưới đều là quần áo và túi xách, mỗi một món đều là hàng hiệu đắt tiền.

Nhưng thật ra không có ai tặng siêu xe.

Rốt cuộc sinh hoạt phí mỗi tháng của nhóm con nhà giàu vẫn có hạn chế. Gia đình không muốn khiến bọn họ trở nên ăn chơi trác táng, rất hà khắc đối với sinh hoạt phí của bọn họ.

*

Tô Huy Huy mặc quần áo phục vụ, tiếp khách trong bữa tiệc xa hoa.

Cô bưng khay champagne đi xung quanh trong bữa tiệc, có người gọi champagne thì đi qua.

Công việc này vẫn tính là nhẹ nhàng, hơn nữa chỉ làm như vậy một đêm đã có thể nhận được tiền lương gần mấy vạn.

Vốn là một công việc tốt, nếu là trước đây Tô Huy Huy sẽ rất vui vẻ, nhưng cả đêm hôm nay cô đều rầu rĩ không vui.

Ở trong bữa tiệc càng lâu, Tô Huy Huy càng cảm nhận được sự hèn mọn của bản thân.

Tô Huy Huy không oán trời trách đất, cô tự nói với mình cần phải nỗ lực hơn, nỗ lực rồi cũng sẽ có được cuộc sống như vậy.

Tô Huy Huy tận lực thả lỏng tâm tình nghiêm túc làm việc.

Nhưng mà quản lí đột nhiên gọi cô đi nói chuyện khiến cô không nhẫn nhịn được nữa.

Cuối hành lang, người quản lí chỉ trích nói: "Tại sao cô làm đổ rượu ra thảm mà lại không nói ra? Cô biết váy mà những tiểu thư ở đây mặc rất đắt không? Làm bẩn quần áo của bọn họ là chuyện nhỏ, để bọn họ mất mặt mới là chuyện lớn."

Tô Huy Huy cúi đầu không nói lời nào.

Quản lí: "Làm việc cần phải cẩn thận. Làm đổ rượu ra thảm cũng không sai, nhưng những việc như này nhất định phải nói ra, còn may có người phát hiện kịp thời, nếu không làm bẩn quẩn áo của khách..."

Tô Huy Huy đã không nghe được lời nói của quản lí nữa, cô chỉ biết mình bị trách mắng.

Từ nhỏ đến lớn đi làm công cô đều được khích lệ, chưa từng bị trách cứ.

Quản lí nói một hồi thấy cô gái trước mặt không nói một lời, không khỏi lắc lắc đầu: "Cô đi giúp đỡ quét dọn vệ sinh đi, không cần làm việc ở sảnh ngoài nữa."

"Được..."

Quản lí đi rồi, Tô Huy Huy thật sự nhịn không được bật khóc.

Từng trận ủy khuất xông lên trong lòng, làm Tô Huy Huy rơi nước mắt.

Bốn bề vắng lặng, cô càng không kiêng kị gì mà khóc lên.

Đầu óc Tô Huy Huy hỗn loạn, căn bản không nghe thấy có người tới gần.

Thẳng đến khi có một người đi đến trước mặt, duỗi tay đưa qua một tờ khăn giấy.

Tô Huy Huy ngẩng đầu liền thấy một người đàn ông đẹp trai mặc tây trang đứng ở trước mặt, đưa khăn giấy cho cô.

Cố Thâm cau mày đưa giấy qua: "Lau nước mắt đi."

Tô Huy Huy ngốc nghếch tiếp nhận khăn giấy.

Xế chiều, trưởng bối và những người không thân thiết với Nam gia dần dần rời đi.

Mà bạn bè thường ngày chơi thân với Nam Khanh đều được giữ lại, buổi tối mới là party quậy đục nước của người trẻ tuổi bọn họ.

Nam Khanh phải mặc lễ phục cả ngày, cả người đều khó chịu. Còn có giày cao gót tuy rằng đẹp, nhưng đi cao gót cả ngày khiến toàn bộ cổ chân cô rất đau.

"Phòng cho khách trên tầng có chuẩn bị quần áo, chúng ta đi thay đồ trước đi." Nam Khanh nói.

Toàn bộ lâu đài có hơn trăm phòng, người hầu đã giúp các vị khách dọn dẹp phòng sạch sẽ.

Hơn nữa trong phòng cũng chuẩn bị đầy đủ quần áo mới.

Một đám người kéo nhau lên tầng thay quần áo.

Nam Khanh lên tầng ba, dứt khoát cởi giày cao gót ra, đôi chân trần chầm chậm bước trên thảm đi tìm phòng.

Là một tiểu thư không nên làm ra động tác thiếu nhã nhặn như vậy, Nam Khanh cũng là cẩn thận quan sát bốn phía thấy không có ai mới dám làm thế.

Kết quả...

Nam Khanh cầm theo giày cao gót đi về phía trước, vừa qua khúc ngoặt của hành lang liền thấy một người đàn ông, người ở bên cạnh anh ta là Tô Huy Huy?

Nhị Nhị nhắc nhở: "Người đàn ông này chính là nam chính của thế giới Cố Thâm, chú của nam phụ."

Nam Khanh nghe được lời này ngay lập tức bày ra vẻ mặt đánh giá một nam một nữ phía trước, chuyện tốt nha, nam nữ chính gặp mặt!

Nhị Nhị: "Ở cốt truyện gốc, lần đầu tiên nam nữ chính gặp nhau đúng là ở trong bữa tiệc sinh nhật của cô, nhưng lúc đó nữ chính không nhìn thấy nam chính, chỉ là nam chính nhìn thấy nữ chính liền có ấn tượng sâu sắc."

"Chậc chậc chậc, đúng là tiểu thuyết."

Cho nên, cảm tình của Cố nhị gia đối với Tô Huy Huy bắt đầu nảy nở từ tiệc sinh nhật của mình?

Sau đó liền xuống dao đoạt tình yêu với cháu trai của mình!

Nam Khanh lộ ra biểu tình hoảng loạn, đem giày cao gót giấu ở phía sau lưng.

Cố Thâm nhìn thấy Nam Khanh cũng sửng sốt, anh nói với Tô Huy Huy ở bên cạnh: "Bữa tiệc kết thúc rồi, phòng cho khách ở chỗ này đều có người đang nghỉ ngơi, cô đi xuống trước đi."

Tô Huy Huy thấy lỗ tai tê dại, người đàn ông này vừa nãy cho mình khăn giấy, còn an ủi mình.

Tô Huy Huy thẹn thùng gật đầu: "Được, tiên sinh, hôm nay cảm ơn ngài."

Lúc Tô Huy Huy rời đi lặng lẽ nhìn thoáng qua Nam Khanh.

Tô Huy Huy cố ý đi rất chậm, cô muốn biết xem hai người kia có quen biết nhau hay không?

Nam Khanh thẹn thùng cười đi lên phía trước: "Chú Cố."

Nguyên chủ Nam Khanh không thân thiết với Cố Thâm, thậm chí có điểm sợ anh, ngày thường gặp được đều gọi một tiếng chú Cố.

Ánh mắt Cố Thâm tránh đi đôi chân trần của Nam Khanh, lịch sự gật đầu một cái, sau đó nói: "Sinh nhật vui vẻ."

"Chú Cố, giờ đã muộn rồi, nơi này chuẩn bị rất nhiều phòng cho khách, hay là chú cứ ở lại đây nghỉ ngơi một đêm?"

Cố Thâm: "Không cần đâu, buổi tối còn có hội nghị, bây giờ chú phải đi rồi."

"Vậy chú Cố đi đường cẩn thận."

Tạm biệt Cố Thâm, Nam Khanh chạy nhanh về phòng của mình, lấy điện thoại gọi cho quản lí.

Quản lí nghe xong lời của cô có chút không tán đồng.

"Tiểu thư, trời sắp tối rồi, hơn nữa nơi này cách nội thành khá xa. Nếu không đưa cô ấy về, lỡ như buổi tối cô ấy gặp nguy hiểm thì phải làm sao?"

"Không được phái xe đưa Tô Huy Huy trở về." Nam Khanh lạnh lùng nói.

Quản lí chỉ có thể đồng ý: "Được, tôi hiểu rồi."

Ai, cũng không biết cô gái này đã đắc tội gì với tiểu thư.

Những người phục vụ khác đều được phái xe đưa về nội thành, chỉ có Tô Huy Huy đơn độc không được xe đưa về, mà lâu đài căn bản không chuẩn bị phòng cho người ngoài ở lại.

Trời rất nhanh đã tối, lại có gió mạnh, giống như sắp mưa.

Lúc Nam Khanh tắm rửa thay quần áo xong, đứng cạnh cửa sổ nhìn sắc trời bên ngoài.

Nhị Nhị: "Cô chắc chắn nam chính sẽ cho nữ chính đi nhờ xe sao?"

"Chắn chắn."

Lúc nãy nhìn thấy hai người đứng chung một chỗ, Nam Khanh nhìn ra Cố Thâm có ấn tượng với Tô Huy Huy.

Mà Tô Huy Huy không phải người ngốc, nhất định sẽ tìm người đi nhờ xe.

Nam Khanh phải tạo cơ hội giúp hai nhân vật chính, để bọn họ sớm ở bên nhau, Cố Mục Lâm mới sẽ không thích nữ chính.

"Nhị Nhị, Tô Huy Huy có phải thiên kim tiểu thư nhà ai thất lạc hay không?"

Nhị Nhị lắc đầu: "Không phải đâu, tuy rằng kịch bản thế giới này cẩu huyết, nhưng cũng không cẩu huyết đến mức như vậy. Đây là câu chuyện cô bé lọ lem cùng tổng tài nỗ lực để đứng bên nhau, cô bé lọ lem cũng không có thân phận ẩn."

"Như vậy à, vậy là tốt rồi."

Nếu thân phận Tô Huy Huy bình thường, vậy Cố Thâm muốn cưới cô ấy sẽ gặp khó khăn, những cổ đông trong công ty sao có thể đồng ý chuyện này?

Cố Thâm muốn cưới Tô Huy Huy thì phải đối đầu với nhóm cổ đông.

Việc này sẽ bất lợi cho địa vị của Cố Thâm ở công ty.

Cưới một cô bé lọ lem, không có được trợ giúp gì, trái lại lại gặp phải lực cản.

Cố Thâm gặp cản trở, đối với việc thừa kế gia sản của Cố Mục Lâm mà nói chính là chuyện tốt.

Nam Khanh kéo rèm lên, gọi điện thoại phân phó một người lái xe đi theo Tô Huy Huy.

Vẫn phải bảo đảm Tô Huy Huy an toàn.

Nam Khanh nghỉ ngơi một lát liền cùng nhóm bạn thân tụ tập dưới tầng.

Lúc xuống tầng cô nhận được tin nhắn, người theo dõi nói Tô Huy Huy đã lên xe cùng Cố nhị gia.

Tốt, kế hoạch thành công.

Nữ chính nhất định phải nắm chắc cơ hội này đó, người đàn ông chất lượng cao đang ở trước mặt cô, đây chính là chân mệnh thiên tử của cô đó.

Mối tình đầu là chân mệnh thiên tử của mình, đây là câu chuyện hoàn my nhất.

Nhị Nhị nhìn thanh nhiệm vụ, phát hiện thanh nhiệm vụ đã thay đổi: "Nam Khanh, kế hoạch của cô hình như thành công rồi, nam nữ chính đã bước vào tuyến tình cảm. Việc Cố Mục Lâm yêu Tô Huy Huy sâu đậm được cô thay đổi rồi."

Nam Khanh: "Ừm, cho nên hiện tại tôi muốn tập trung phát triển sự nghiệp cho nam phụ."

Nhị Nhị: "Thật ra vấn đề sự nghiệp này rất dễ giải quyết, chỉ xem cô có đồng ý hi sinh hay không thôi."

Nam Khanh lười biếng uống rượu: "Cứ từ từ, xem biểu hiện của hắn."

Có thân thể khỏe mạnh thật là tốt, cô có thể uống rượu.

Trước nay Nam Khanh không phát hiện bản thân hóa ra là người thích uống rượu.

Bởi vì nguyên nhân cơ thể không tốt, cô chưa từng uống rượu.

Hôm nay Nam Khanh nhấm nháp vài loại rượu, có loại uống vào ngọt ngào nhẹ nhàng, có loại uống vào nồng đậm mãnh liệt, còn có loại uống vào không giống rượu, nhưng lưu lại mùi hương rất quyến rũ.

Nam Khanh giống như quỷ rượu nhỏ, cầm ly lên liền không thể dừng lại.

Còn may mặt của Nam Khanh không bị đỏ lên, đám bạn chơi cùng cũng không phát hiện điểm bất thường của cô.

Một đám trò chuyện bát quái, sau đó lại bắt đầu thảo luận xem muốn đi du lịch ở đâu.

Nam Khanh đi theo bọn họ câu được câu không cùng nhau nói chuyện phiếm.

Chơi đến tối muộn, một đám người lại rủ nhau đánh bài, thẳng đến đêm khuya party của bọn họ mới kết thúc.

Phục vụ đỡ nhóm người say khướt về phòng cho khách.

Nam Khanh xem như là người ổn nhất trong đám người, ít nhất mặt cô không đỏ lắm, hơn nữa cũng tự đứng được.

"Tiểu thư, có cần tôi đỡ cô về phòng không?"

"Không cần, tôi tự đi được." Nam Khanh đầu óc vẫn thanh tỉnh, cô tự mình lên lầu.

Vốn dĩ cho rằng bản thân vẫn ổn, nhưng tiến vào không gian ngột ngạt của thang máy, đặc biệt là lúc thang máy đi lên, Nam Khanh liền thấy choáng váng.

Uống nhiều quá.

Bất quá loại cảm giác này cũng khá tốt, cô chưa từng được làm ra hành động không kiêng nể gì như vậy.

Ra khỏi thang máy Nam Khanh liền dựa trên vách tường, nhắm mắt lại để thanh tỉnh hơn một chút.

Một cửa phòng mở ra, Cố Mục Lâm vừa họp hội nghị qua video xong đi ra.

Lúc nãy đột nhiên có phát sinh sự cố, hắn liền trực tiếp ở đây mở họp qua video.

Kết thúc hội nghị, Cố Mục Lâm ra ngoài hóng gió.

Vừa ra cửa liền thấy trên hành lang, Nam Khanh nhăn mặt dựa vào vách tường.

Cố Mục Lâm nhíu mày nhanh chóng đi qua: "Nam Khanh?"

13.03.2024

Nếu có chỗ nào khó hiểu hoặc sai chính tả thì mọi người cmt để mình sửa nhe. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro