Thiếu soái sủng tiểu kiều thê (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Liên Mị

Không phải là hoa đán của Lê Viên gánh hát sao?

Phong Hoa không khỏi đỡ trán. (/. )

Một nữ nhân, sao có thể đi công lược một nữ nhân khác?

Chẳng lẽ, lần này cần trẫm... làm bách hợp?

Quả thực phát rồ.

Hệ thống lập tức chạy ra xoát cảm giác tồn tại, nói với Phong Hoa:

"Bệ hạ, loại chuyện như bách hợp này là không có khả năng phát sinh, vĩnh viễn không có khả năng phát sinh."

Nếu có vậy cũng là để bệ hạ ngài cùng đế quân đại đại làm gay, chứ không thể nào là bách hợp nha.

Hệ thống nói ở trong lòng.

"Cho nên?" Phong Hoa chớp chớp lông mi tinh xảo, "Liên Mị là..."

"Đế quân đại đại đáng yêu như vậy, nhất định là nam hài giấy rồi~ "  (~^-^)~

Thái giám tổng quản bán manh đáp.

"......" 

Phong Hoa: A

Đều là kịch bản.

Hai chân thon dài ưu nhã buông xuống, quân ủng màu đen đạp trên mặt đất.

Cùng lúc đó, Phong Hoa hơi hơi nâng cằm, nói:

"Gọi Liên Mị lại đây gặp ta."

Thiếu soái Diệp Lan, nghe danh luôn là ăn chơi trác táng phong lưu.

Nàng, lại gọi hoa đán đẹp nhất, nổi tiếng nhất của Lê Viên lại đây.....

Hậu trường gánh hát Lê Viên.

Liên Mị mặc một bộ áo xanh thủy tụ, tóc dài đen nhánh thả đến eo, trên mặt phấn son diễm lệ.

Liên Mị ngồi trước gương.

Gương kính trong suối, chiếu rọi một dung nhan mỹ nhân .

Lúc này, bầu gánh một mặt vui mừng, vội vã chạy vào.

"Đại hỷ sự, đại hỷ sự! Liên Mị, là đại hỷ sự tới a~~~!"

Liên Mị cũng không quay đầu lại, ngón tay như ngọc thon dài tháo xuống trang sức minh châu tinh xảo nặng nề từ trên tóc.

Tóc dài đen nhánh như thác nước rũ xuống.

Bầu gánh khó khăn lắm mới đình chỉ bước chân, qua gương đồng nhìn đến khuôn mặt kiều diềm như hoa của Liên Mị.

Cho dù trên mặt trang điểm dày đặc, dấu đi nguyên bản nhan sắc thì vẻ đẹp từ trong xương cốt tỏa ra này, vẫn như cũ làm cho người ta kinh diễm.

Có lẽ, đúng là bởi vì tuyệt sắc như vậy....

Nghĩ đến đây, bầu gánh mới nhớ tới chính sự, hơi hơi khom lưng ở phía sau Liên Mị, cố kìm lại hưng phấn mà nói:

"Liên Mị, thiếu soái muốn gặp ngươi!"

Thiếu soái?

Đầu ngón tay cầm cây lược gỗ đột nhiên đình trệ

Trong mảnh gương lớn, "nữ tử" dung mạo lạnh lùng không có thể hiện ra thần sắc vui mừng như dự đoán.

Cặp môi đỏ mọng khẽ mở, tiếng nói mị hoặc thanh triệt vang lên

"Chính là thiếu soái Diệp Lan?"

Nghe thấy Liên Mị hô thẳng hai chữ "Diệp Lan", chủ gánh sợ tớ mức giật mình, vội vàng quát lên:

"Chính là vị thiếu gia kia! Nhưng mà Liên Mị, chờ chút nữa ngươi không được vô lễ như vậy!"

"......"

Liên Mị không lên tiếng

Bầu gánh quát xong, chuyển lời nói: "Ngươi trang điểm cẩn thận lại, ăn mặc đẹp một chút, mau mau theo ta đi gặp thiếu soái."

"Không cần ăn mặc lại gì, hiện tại liền đi thôi."

Liên Mị uyển chuyển nhẹ nhàng đứng dậy, áo bào dài màu xanh ở giữa không trung xoay chuyển, mĩ lệ như hoa.

......

"Thiếu soái, Liên Mị cô nương đến"

Một vị quan quân đi đến trước mặt Phong Hoa, giày quân nhân nghiêm túc đứng lại. Cong eo cúi người, thái độ cung kính nói.

Dứt lời, vị quan quân này lui sang 1 bên, lộ ra hai người phía sau.

Phong Hoa hơi hơi nâng lên khuôn mặt tuấn mỹ.

Một chút liền trông thấy ___

Chủ gánh Lê Viên một thân áo ngắn màu đen.

Chủ gánh mặt đầy tươi cười, mang theo cung kính cùng nịnh nọt, nhưng lại không chút nào làm người ta cảm giác chán ghét.

Mặc kệ chủ gánh một bên cười như muốn nở hoa, Phong Hoa đối với hắn cũng không chút nào chú ý.

Ánh mắt vừa chuyển.

Đứng bên cạnh chủ gánh, là một "nữ tử" duyên dáng yêu kiều, lẳng lặng cụp mi rũ mắt, nhìn không rõ dung nhan.

Nàng mặc áo dài màu xanh, phác họa ra dáng người quyến rũ động nhân tâm.

Tóc dài đen nhánh như thác nước rũ ở bên hông, làm tăng thêm một phần ảo diệu.

Bầu gánh vội vàng kéo "nữ tử" quỳ xuống: "Người đã đến để thỉnh an thiếu soái"

Phong Hoa từ ghế gỗ tử đàn đứng dậy.

Liên Mị hơi hơi cúi đầu.

Một đôi quân ủng màu đen, đột nhiên xuất hiện trước mắt.

Trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm mát lạnh như rượu, âm điệu để lộ ra cường thế và khí chất tôn quý, ra lệnh:

"Ngẩng đầu lên để bổn soái nhìn xem."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro