Chương 10:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió núi ban đêm lạnh lẽo, Đường Hoan rùng mình.

" Không được, ta sợ ở một mình trên núi, ngươi cõng ta đi xuống."

Nghĩ lại dưới ánh trăng, được thiếu niên tuấn tú như vậy cõng, từng bước một từ trên đường núi quanh co mà đi xuống, khung cảnh cũng thật quá lãng mạn đi.

Mang tai Phó Liệt hơi đỏ lên.

Dưới lông mi hiện lên một tia xấu hổ, nhưng không bị người khác phát hiện.

Thật sự là càng ngày càng không biết tại sao xấu hổ!

" Ngươi thân cường thể tráng, ta sợ không chịu đựng được!" Phó Liệt cũng không biết mình bị làm sao lại nói ra một câu cay nghiệt sắc nhọn như thế, nữ tử để ý nhất chính là vóc dáng cơ thể của mình, Hắn chính là không muốn người nào đó có dáng vẻ tiểu nhân đắc ý, chính là muốn cho người nào đó tức tới nghiến răng nghiện lợi.

Hắn không biết rằng, nếu không có duyên nàng sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trước mặt hắn.

Thân, cường, thể, tráng?

Phó Liệt, ta muốn bóp chết ngươi, ai cũng đừng hòng cản ta!

Trong lòng Đường Hoan gào thét như muốn nổ tung ra, ngay lúc nàng có ý nghĩ bóp chết BOSS phản diện tương lai trong chớp mắt, uy áp sâu trong linh hồn lại một lần nữa ập tới, giống như có cái gì đó trong đầu nàng muốn nổ tung, đau tới không thở nổi, khiến cho trước mắt nàng ngay lập tức biến thành màu đen, mò hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hệ thống im lặng đau lòng: Ký chủ ngu ngốc luôn luôn không nhớ được bài học, đã nói là không được có ý định không tốt đối với BOSS phản diện!

Đường Hoan thở hổn hển vô cùng đau đớn.

Phó Liệt phát hiện ra sau lưng không đúng, nhanh chóng chạy tới bên cạnh nàng, nhưng chỉ phát hiện hai mắt nàng nhắm nghiền, giống như đang chịu đựng nỗi đau thật lớn. Sắc mặt trắng bệch, trên môi không có nửa điểm huyết sắc, không biết là bị làm sao.

" Đồ Hoan?" thanh âm Phó Liệt có chút lo lắng.

Nhưng giờ phút này Đường Hoan căn bản không rảnh bận tâm tới, nếu phát hiện được, chỉ sợ phải đắc ý tới vài ngày!

Thấy Đường Hoan không trả lời, chỉ đau tới phát run, Phó Liệt không quan tâm, đem người vác trên lưng, nhanh chóng chạy xuống núi, chẳng qua chỉ là trẹo chân mà thôi, tại sao lại đau thành bộ dạng này? Chẳng lẽ bị thương ở chỗ khác?

Qua một lúc lâu, khi đến chân núi, Đường Hoan cuối cùng cũng đỡ hơn.

Sau đó lại bắt đầu không nhớ bài học miệng thiếu nói " Thấy chưa, ta biết ngay là ngươi chắc chắn sẽ cõng ta xuống núi! Điều này chứng tỏ rằng trong lòng ngươi vẫn còn rất để ý tới ta mà, Phó Liệt."

Vẻ mặt Phó Liệt cứng đờ, cảm xúc mềm mại trong lòng bàn tay càng thêm nóng rực, nóng tới nỗi hắn hận không thể ném người từ trên lưng xuống ngay lập tức.

" Ta chỉ sợ ngươi chết trên núi, làm cho người khác hoài nghi ta, tự mang phức cho mình."

" Hừ, mạnh miệng mềm lòng." Đường Hoan dương dương đắc ý vạch trần.

Phó Liệt: ". . ."

Quả thật, hắn không nên mở miệng nói chuyện với nàng.

Thấy Phó Liệt trầm mặc, Đường Hoan bắt đầu không ngừng cố gắng cay miệng hắn " Phó Liệt, ngươi xem, ngươi để ý ta như vậy, chứng minh rằng ngươi vẫn rất thích ta, không bằng hai ta liền chung sống hòa thuận, sống tới hết đời."

Tuyệt đối đừng bị hào quang của nữ chính mê hoặc, sau đó khốn khổ vì tình!

Lão nương mặc dù chỉ là đồ tể, nhưng tốt xấu cũng có thể cho ngươi ăn thịt, đi theo nữ chính chỉ có thể gặm bánh bao thôi!

Chỉ là một câu Đường Hoan thuận miệng nói ra lại làm cho Phó Liệt như đứng đồng lửa như ngồi đống than, đáy lòng giống như một hồ nước, vốn phẳng lặng như gương, nhưng giờ phút này lại dần dần dâng lên, sau đó sôi sục, chậm rãi tràn ra ngoài.

Phó Liệt chỉ cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên.

" Ngươi nên từ bỏ ý định này đi!" Phó Liệt trong lòng xấu hổ, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh không thay đổi " Nữ tử mà Phó Liệt ta muốn sống chung, nhất định phải là tiểu thư khuê các dịu dàng hiền thục, tuyệt đối không phải là ngươi! Đợi tên ta được ghi trên bảng vàng, nhất định sẽ tự mình chuộc thân!"

Phó Liệt cũng không biết tại sao mình lại muốn nói loại lời như vậy, có lẽ là vì muốn thăm dò tâm tư của nàng?

Tính tình nàng thời gian gần đây có chút thu liễm hơn, hắn thật sự muốn nhìn xem tính tình nàng đã thu liễm tới tình trạng nào rồi.

Đường Hoan:. . .

Trời ơi, ta vừa nghe cái gì?

Được đấy, tổn thương nhau nha!

" Vậy ngươi cũng đừng quên, ngươi dù sao cũng là trượng phu ta cưới hỏi đàng hoàng, ngươi muốn tự chuộc thân? Nghĩ hay nhỉ! Đến lúc đó tiểu thư khuê các mà ngươi tâm tâm niệm niệm, ngoại trừ người trong nhà, ai cũng đừng nghĩ bước được vào cửa nhà ta một bước!" Đường Hoan nổi giận đùng đùng hừ lạnh " Yêu mà không thể chính là kết cục sau này của ngươi!"

Thật ra câu nói này của nàng là nhất thời mạnh miệng mà thôi, Phó Liệt cũng lười so đo nhưng hắn không hề nghĩ rằng đến cuối cùng, câu nói thuận miệng này lại trở thành một lời sấm.

Nếu như. . .

Nhưng trên đời này đâu có cái gì gọi là nếu như!

________________________

Edit by Lei

Beta by Agu

Thanks 4 watching 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro