Chương 6:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 chúc mọi người năm mới vui vẻ, vạn sự như ý nhé!!

_________________________________________________- 

Trong phòng

Phó Liệt thật phun ra một ngụm trọc khí thật lớn, ánh mắt thanh tỉnh, thấu triệt chứa nhè nhẹ mấy phần u ám cùng thâm thúy, trong đó để lộ ra cảnh giác cùng đề phòng làm cho người khác không tự chủ được mà cảm thấy lạnh gáy. Nếu có người nhìn hắn lúc này nhất định sẽ cảm thấy, đây không phải ánh mắt mà một thiếu niên bình thường nên có, thật sự là quá lạnh lẽo, lạnh tới tận xương, làm người ta không tự chủ được mà sinh ra sợ hãi.

Đường Hoan vẫn luôn cảm thấy  Phó Liệt có tâm tính giống một thiếu niên, không giống như là BOSS phản diện của một thế giới.

Nếu cô nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của thiếu niên lúc này, vậy nên biết, mỗi một BOSS phản diện trong đáy lòng đều có một góc tối âm u khác thường, nếu nhìn không ra, chỉ có thể nói hắn chưa hắc hóa hoàn toàn! Cho dù hắn lúc này vẫn sẽ ngượng ngùng, vẫn sẽ xấu hổ, vẫn sẽ buồn bực trong thơi kỳ thiếu niên của hắn, so với người bình thườnghắn cũng đa nghi và âm u hơn rất nhiều!

Phó Liệt chỉ cảm thấy lồng ngực đang dâng lên một cỗ lệ khí.

Hắn chán ghét Đồ Hoan, chán ghét đến nỗi thậm chí tưởng muốn tự hủy tương lai của mình mà giết nàng, chẳng sợ gì cả, ngồi tù cũng không tiếc!

Bởi vì hắn chưa bao giờ gặp qua nữ tử không biết xấu hổ như thế.

Cũng chưa bao giờ bị người ta thô lỗ mà ấn ở trên giường như vậy, làm chuyện thân mật cũng quá mạnh mẽ!

Đường Hoan nào biết rằng BOSS phản diện mà chính mình cho là tạm thời hoàn toàn vô hại trong xương cốt chính là người hung tàn, cô đã vô tình dạo quỷ môn quan một chuyến rồi trở lại!

...

Phó Liệt thiên tư thông minh, luôn đi trước người khác, có thể nói là đối tượng sở hữu sự cực kỳ hâm mộ và ghen ghét của những thư sinh khác. Tuy rằng gia cảnh bần hàn, nhưng Phó Liệt vóc người cao, tướng mạo anh tuấn, lại thông tuệ như thiên chi kiêu tử*, có thể nói trừ sự việc bởi vì tiền bạc mà bán mình cho Đồ Hoan lúc trước, Phó Liệt không có vết nhơ.

*Thiên chi kiêu tử: con cưng, đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu, sinh hư.  

Nhưng từ sau khi có quan hệ với Đồ Hoan, thì liền trở thành chỗ để những người ghen ghét hắn công kích!

Cửa thư viện.

Thư sinh mặc một bộ quần áo gấm vóc mang theo một đám người ngăn cản đường đi của Phó Liệt, Lý Ngọc Lang xuất thân từ gia đình phú quý ,luôn ngứa mắt với bộ dạng thanh cao của Phó Liệt, mà nay Phó Liệt cưới cái con cọp mẹ Đồ Hoan kia, hắn không ra mặt chế nhạo thật nhiều  cái người kỳ tài ngút trời trong mắt nhóm phu tử này thì liền thực có lỗi vơi bản thân a !

"Ai nha, đây không phải Phó đại tài tử sao ? Mới cưới chưa được bao lâu không ở Đồ gia ăn cơm mềm, tới thư viện làm cái gì?"

"Chính là cái loại nữ tử như Đồ Hoan, Phó đại tài tử lại có thể gả thấp, ngươi một thân ngạo cốt rốt cuộc biến đâu mất tồi!"

"......"

Người xung quanh sôi nổi phụ họa.

Phó Liệt nắm chặt quyền, gân xanh trên mu bàn tay vì thế mà đồng loạt nổi lên.

Ánh mắt sắc bén quét ngang lũ người trước mặt.

Lý Ngọc Lang trong lòng chấn động, ngay sau đó liền cảm thấy tức giận, rõ ràng chính là một thư sinh nghèo kiết xác, hủ lậu, sa cơ thất thế, vậy mà ánh mắt vừa rồi lại làm cho chính mình cảm thấy có chút sợ hãi!

"Làm sao nào, mọi người nói có sai sao?" Lý Ngọc Lang vỗ tay cười to, cười đến càn rỡ, "Cũng không sai a!"

Cắn thật chặt môi mỏng, Phó Liệt dùng ánh mắt lãnh lệ mà lẳng lặng nhìn những người bỏ đá xuống giếng này, cũng không phản bác bất cứ cái gì, chỉ là đem những người này khắc thật sâu vào trong lòng.

Hắn có thể phản bác như thế nào?

Lời những người này nói, vốn chính là sự thật, hắn vì tiền bạc mà bán mình cho Đồ Hoan là sự thật, hắn dựa vào lợi dụng một nữ tử để cứu chính mình và phụ thân cũng là sự thật, người khác nói không sai!

Đường Hoan trốn trong chỗ tối nhìn, liền cảm thấy đáy lòng tê rần.

Loại này cảnh tượng làm cho cô cảm thấy đồng cảm, giống như bản thân mình mà đau lòng.

—— "Đường Hoan, chúng ta đều có ba ba mụ mụ, mà ngươi không có, chúng ta không chơi cùng ngươi !"

—— "Ai nha, thành tích tốt thì thế nào? Còn không phải vẫn là một cô nhi không cha không mẹ sao!"

—— "Nói ngươi hai câu liền đỏ hốc mắt, không phải nói cô nhi rất kiên cường sao, sự kiên cường của ngươi cũng chẳng ra gì a!"

Đột nhiên,những hồi ức đè ở đáy lòng mà cô sở hữu đều đồng loạt dâng lên.

"Ai nha, đây không phải nhi tử ăn chơi trác táng của Lý viên ngoại gia sao, không ở chỗ son phấn tô điểm, tới nơi nghiêm túc như thư viện làm gì?"

Ai không biết Lý viên ngoại tuổi xuân chết sớm, lưu lại một cây độc đinh ở Lý gia, lớn lên trong vòng tay của một đống phụ nhân, việc này cũng khiến cho Lý Ngọc Lang  tự nhiên mang theo vài phần âm nhu chi khí. Đây là chuyện Lý Ngọc Lang kiêng kị trong lòng, cũng là chuyện mà người bình thường không dám nói ra mồm, nhưng lại bị Đường Hoan không kiêng nể gìcố tình nói ra.

_____________________________

Edit by Lei

Beta by Agu

Thank u for watching <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro