Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên xe.

Tiêu Minh Duệ nỗ lực làm không khí sinh động : "Em trai đại lão, tôi cảm thấy có khả năng cậu có chút hiểu lầm với tôi, bên ngoài nghe được những đồn đãi đó , kỳ thật đều không thể đại biểu bản nhân.

Hắn khụ hai tiếng nói: "Bản nhân tính tình hiền hoà, rộng rãi hào phóng, không có sở thích xấu, buổi tối 12 giờ đúng giờ về nhà, chuyện thích nhất chính là giúp mẹ rửa chén ······"

Tiêu Minh Duệ vừa mở miệng liền nói chuyện, muốn dừng đều dừng không được. Cù Khê Xuyên lạnh lùng mà nghe hắn tự thổi tự xướng, trong xe khí lạnh đã xuống ba bốn độ.

Du Nguyệt nhéo cánh tay Tiêu Minh Duệ một phen, dùng khẩu hình nói hai chữ: Câm miệng. Lúc này đừng làm cái gì tự giới thiệu hay nhận người.

Tiêu Minh Duệ cũng nhận thấy được chính mình tự giới thiệu cũng không có giảm bớt địch ý của đại lão, đáng thương hề hề mà ngậm miệng, muốn cùng bạn tốt Cù Khê Xuyên nắm bắt tay, cũng chưa dám đem móng vuốt đưa qua, ủy khuất đến giống 200 cân cẩu tử.

Ba người đều an tĩnh lại.

Tiêu Minh Duệ cảm thấy siêu nhàm chán, móc di động ra tắt loa chơi trò chơi, chơi đến một nửa trên màn hình liền xuất hiện dòng chữ to xám xịto: Thất bại! Toàn quân bị diệt, Tiêu Minh Duệ thở dài một hơi, càng thương tâm.

Ngay cả trò chơi cũng bắt nạt mình.

Thật là, Du Nguyệt không nhìn được, từ cặp sách lấy ra một khối bánh mứt táo, ném đến trong lòng ngực hắn, biểu đạt rõ ý tứ : Ăn đi, đừng lộn xộn !

Tiêu Minh Duệ nhìn cô kêu một tiếng, cúi đầu bẻ ra một thành đóng gói giấy, không hứng thú cắn một ngụm, đôi mắt "Tạch" một chút liền sáng, cắn ba lần giải quyết này khối mứt táo bánh, nheo lại mắt một hồi, quay đầu, duỗi tay, đối với Du Nguyệt lóe mắt lấp lánh: Tôi còn muốn!

Du Nguyệt lại từ cặp sách cầm một khối ném vào trong lòng bàn tay hắn.

Tiêu Minh Duệ gấp không chờ nổi mà xé mở giấy đóng gói, cắn hai miếng, ăn đến quai hàm phình ra.

Cù Khê Xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy động tác của hai người, yết hầu lăn lộn , bánh mứt táo bánh là cho cậu...... Ngón trỏ cùng ngón cái ngoắc ngoắc, đột nhiên nghĩ đến xúc cảm của nó, mềm mại, kéo dài, ấn xuống đi liền sẽ lõm ra một cái dấu tay, đầu quả tim đột nhiên tích cóp ra một ngọn lửa, đó là của cậu.

Tiêu Minh Duệ ăn khối thứ hai xong, lại đưa bàn tay trống cho Du Nguyệt : Còn chưa đủ.

Du Nguyệt hướng lòng bàn tay hắn đánh một cái, ý bảo đã không có.

"A." Tiêu Minh Duệ mất mát mà liếm môi,vị ngọt ngào ở trong miệng còn chưa tan.

Nhìn đến động tác của cô, Cù Khê Xuyên mắt đen trầm trầm, giống như càng không cao hứng.

Đột nhiên nhận thấy được một ánh mắt, Du Nguyệt giương mắt nhìn qua gương kính hậu, trong gương phản chiếu ánh mắt đen như mực của Cù Khê Xuyên, bốn mắt nhìn nhau, lông mi dài của cậu có chút run rẩy, có chút hoảng loạn mà rũ mắt xuống .

Hừ hừ! Du Nguyệt lộ ra nụ cười hiểu rõ , hiện tại biết bánh mứt táo của cô ăn thật ngon đi, "Thật hương" có lẽ sẽ đến trễ, nhưng tuyệt đối sẽ không vắng họp.

Du Nguyệt nhẹ nhàng cong một chút khóe môi, từ cặp sách cầm một cái cuốn sơn tra, trộm đưa cho hắn.

Cù Khê Xuyên nhấp môi tiếp, không mở ra ăn luôn, cũng không ném về đi, nắm trong tay như là gặp được một nan đề về toán học.

Du Nguyệt cảm thấy đãi ngộ với chính mình có chút tăng lên.

Tiêu Minh Duệ nhìn động tác nhỏ của cô, liếm liếm khóe môi, nghiêng qua cũng muốn , đã bị Du Nguyệt đánh trở về: Không có!

Tiêu Minh Duệ: Hừ! Bất công.

*******

Ban đêm.

Du Nguyệt cắn một cuốn sơn tra trong miệng ngồi làm bài tập, buông giáo dục hai năm, phải học lại từ đầu.

Cô lấy ra bộ sách giáo khoa trung học mới mua mấy ngày hôm trước, vò đầu bứt tai làm lại hai đề toán , lật đáp án ra, đánh giá lại , lại nhìn kỹ ý tưởng giải bài, khoanh tròn các bước đi liền bắt đầu xóa, đại khái liền biết trình độ hiện tại của mình ở đâu.

So với dự tính của cô tốt hơn một chút, không phải học tra dốt đặc cán mai, nhưng cũng tuyệt không tính là là mũi nhọn, càng không đủ trình độ học bá. Du Nguyệt hiểu biết trí nhớ của chính mình , trong thời gian ngắn nhớ khá nhanh, nhưng quên đi cũng nhanh, cho nên khoảng trống trong lòng chênh lệch cũng không phải đặc biệt lớn.

Trường Cù Vũ Nguyệt ghi chú quá ít, hầu hết sách giáo khoa đều để trống, chỉ mỗi môn tiếng Anh này ghi chú ngắn gọn rõ ràng. Nếu có một quyển sổ tay tham khảo tỉ mỉ càng chi tiết,kiến thức cao trung dễ dàng lượm nhặt hơn nhiều.

Du Nguyệt nhắm mắt xoa xoa giữa mày, thay đổi một quyển ôn tập ngữ văn, khi cô đang im lăng viết chính tả của bài luận cổ điển, từ dưới cửa sổ truyền đến thanh âm sột soạt . Ngòi bút rời đi mặt giấy, nghiêng tai lắng nghe, trừ bỏ tiếng mưa đánh vào cửa sổ, tựa hồ còn có tiếng cào kính.

Cô đứng dậy, đi đến trước cửa sổ,cơn mưa nặng hạt đập vào kính pha lê, hội tụ thành từng luồng dòng nước, mơ hồ toàn bộ tầm mắt. Du Nguyệt dùng tay lau lên kính pha lê hai cái, nhìn thấu một độ vật như cục than đen, mới phát hiện ngoài cửa sổ là mèo của Cù Khê Xuyên, móng vuốt nhỏ hồng nhạt của nó vịn vào cửa số.

"A, Mèo?" Du Nguyệt vội vàng mở cửa sổ, mèo đen ngậm một mảnh lá cây, động tác nhanh nhạy mà từ cửa sổ nhảy xuống, đạp ở trên thảm lông, thân mình run rẩy, lắc ra lông tóc dính nước mưa.

Hẳn là trời mưa, cửa sổ của Cù Khê Xuyên bị người hầu đóng lại, mèo không vào được mới chạy đến nơi này của cô.

Du Nguyệt quay đầu lại nhìn nó, lại giơ tay thăm dò ngoài cửa sổ, hạt mưa lớn nện vào trong lòng bàn tay của cô, đập đến dày đặc, chưa đến ba giây, lòng bàn tay cô liền ướt đẫm: "Mưa lớn như vậy, chắc xối hỏng rồi, chị đi lấy khăn lông lau cho em."

Chờ Du Nguyệt lấy khăn lông trở về, liền thấy mèo nằm trên bàn của cô, móng vuốt ở notebook của cô lẫm lên mấy cái ấn hoa, nhân tiện bỏ thêm vài giọt nước mưa từ trên móng vuốt, vừa buồn cười vừa tức giận.

Du Nguyệt nhìn vài lần nói lời bình luận: "Nhìn kỹ, còn rất có nghệ thuật."

Mèo đen cúi đầu, đem dắt lá cây trong miệng lên trên khăn lông của cô.

"Cho chị?"

Mèo đen lắc lắc cái đuôi.

Du Nguyệt cầm lấy tới đối với đèn quan sát, lá cây mạch lạc rõ ràng, đan xen có hứng thú, xử lý sau làm thành thẻ kẹp sách hẳn là sẽ rất đẹp.

"Được rồi, lại đây đi." Du Nguyệt đem nó ôm vào trong ngực, dùng khăn lông tinh tế giúp nó lau đầu, lỗ tai, cái mũi hoa giấy , thân thể, hướng về phía trước cuốn cái đuôi.

Mèo ngoan ngoãn mà oa một tiếng, phát ra âm thanh lộc cộc.

Lau xong, Du Nguyệt đem nó ôm vào trong ngực, ước lượng trọng lượng: "Ừ, nặng. Chủ nhân của em đem em chiếu cố đến phi thường tốt, lại qua một tháng, nên có bụng nhỏ."

"Meow!"

"Được được được, không phải bụng nhỏ, là cơ bụng, được chưa?"

Du Nguyệt đem đồ vật sửa sang lại thật tốt, ngồi xổm xuống bế mèo đang chơi trên thảm lông lên : "Nên trở về tìm chủ nhân của em , cậu ấy sẽ sốt ruột chờ." Nói xong, cô bế mèo lên hướng cửa rồi đi hai bước, trong đầu đột nhiên toát ra cái chủ ý, thay đổi trở về cầm tờ giấy dán tiện lợi.

Trong phòng, Cù Khê Xuyên đang nghe điện thoại, là khách gọi tới, âm thanh ở đầu kia điện thoại có chút quen thuộc, Cù Khê Xuyên lại nhất thời không nhớ tới.

"Vậy cứ như đã định trước đi, ngày mai buổi sáng 9 giờ, trung tâm mua sắm thành phố Hải Hoa, lầu hai tiệm cà phê Y Nùng bàn số 3."

"Ừ, tôi sẽ."

Cù Khê Xuyên nói xong liền cắt đứt điện thoại, nhìn về phía cửa sổ một lần nữa bị cậu mở ta, bên ngoài mưa càng có xu thế rơi lớn hơn, xoát xoát tiếng vang, gió tiến vào, ướt nửa bên bức màn.

Mèo còn chưa có về, cúi đầu suy nghĩ, đang chuẩn bị lấy dù đem đi hoa viên tìm nó, liền nghe thấy cửa khép hờ truyền đến tiếng "Gõ gõ".

Cậu mở cửa, không thấy người, mèo ở dưới chân của cậu, cái đuôi lắc hai cái , cọ ống quần cậu một vòng, lại cọ một vòng, lấy lòng mà meo hai tiếng.

Cù Khê Xuyên thuận xoa mèo đen hai cái, làm nó tự đi bên cạnh chơi.

Mà mắt cậu dừng ở trên mẫu giấy tiện lợi dán trên cửa, trang đầu tiên dùng bút màu đen viết: Tra tấn linh hồn. Cù Khê Xuyên không lên tiếng mà đem bóc xuống, ở lòng bàn tay xoa thành một cục,khi vừa mới chuẩn bị ném vào thùng rác, mèo hình như phát hiện mà meo một tiếng.

"·····"

Cù Khê Xuyên trừng mắt nhìn nó một chút.

"Meo!"

Cậu nhíu hạ chân mày, cúi đầu, lại yên lặng mà đem giấy dán tiện lợi mở ra, bóc rớt trang thứ nhất, trang thứ hai viết: Hôm nay ngươi học tập sao

Tra tấn linh hồn, hôm nay ngươi học tập sao?

Trang thứ ba : Trọng điểm giáo viên viết ra đã nhớ kỹ chưa? Đề đều làm đúng rồi sao?

Trang thứ tư : Chị không tin, trừ phi cậu đem bút ký đưa cho chị kiểm tra.

Trang thứ năm là phiển bản Q của cô, trên đỉnh đầu phù một cái khung thoại: Chờ cậu nha! dưới còn có một dòng ghi chú, PS: Cảm ơn mèo của cậu mang lễ vật tới cho chị

Lễ vật? Nó hôm trước cũng tặng cho cậu ' lễ vật '.

Cù Khê Xuyên liếc con mèo một cái, mèo lúng túng trốn vào phía dưới giường, kéo ra nửa chiếc tất lụa của nữ . Vớ, ngậm đến dưới chân của cậu, còn cọ ống quần của cậu như muốn khen thưởng.

Lại đem vớ. Vớ cấp tìm trở về ······ Cù Khê Xuyên mặt đem lại cấm vớ lên. Vớ, lung tung mà thành một đoàn, buộc một cái nút, như bị phỏng tay mà ném vào trong ngăn kéo, tính cả lần trước kia cái kim cài áo cùng nhau, đóng lại, khóa chặt.

Bên trong lại nhiều thêm một bí mật.

Còn may Cù Khê Xuyên không soi gương, bằng không cậu khẳng định nhìn thấy mặt mình thiêu một tảng lớn hồng, thậm chí hai lỗ tai đều là đỏ bừng.

Một đêm u mộng.

Buổi sáng ngày hôm sau, Du Nguyệt dậy sớm, ở cửa phòng kẹt một tờ giấy khen, mặt trên viết:

Học sinh Cù Khê Xuyên, cao 1
Học kỳ 1 năm học 2017-2018, tổng điểm: 666 điểm , đạt giải nhất khối, được phát giấy này, lấy tinh thần cổ vũ.

Ưu Ngàn trung học

Ngày 10 tháng 10 năm 2018

Du Nguyệt: "???" Cù Khê Xuyên chịu kích thích gì rồi ??

Mình còn 2,3 tuần nữa phải thi học kỳ rồi nên có thể sẽ không ra đủ hay nhanh như hồi trước, xin hãy thông cảm giúp mình :(((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro