Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




(Nhân ngày cuối cùng của tháng 10, úp 2 chương zsww để kỷ niệm tháng sinh nhật anh Chiến, hihi, nói đoản mà cũng tương đối dài, tầm 10 chương, nên mình chưa làm hết ngay được, thất hứa, sẽ cố gắng hoàn trong nay mai.)


Hoa lê khai khai lạc lạc, xuân thu thứ ba, Tạ Doãn không đợi nữa.

Hắn muốn tìm cho mình một việc gì đó để làm, thế là bắt đầu học ủ rượu. Tay nghề ủ rượu của phế hậu tinh tuyệt, Mặc Nhiễm cũng thế, mình Tạ Doãn thích uống rượu, lại dốt đặc cán mai.

Hắn học ủ rượu với Vũ Thường cô nương, lại phát hiện làm sao cũng không học được đến tay nghề của mẫu hậu và Mặc Nhiễm, Vũ Thường thưởng qua, khó hiểu nói:

Mùi lê ngọt thanh, không biết vì sao, rượu ngươi ủ ra lại toàn mang theo cay đắng?

Tạ Doãn bất đắc dĩ nói: Đúng không? Sao ta không nếm ra?

Có lẽ trong miệng ngươi vốn đã đắng, liền nếm không ra cay đắng này.

"Cũng phải, ngày ngày uống mấy cái thuốc khó ngửi như vậy, làm sao mà ngọt lên được."

Tạ Doãn lắc đầu, đứng dậy ra nằm ở gốc cây lê, vừa tắm ánh mặt trời, vừa híp con ngươi ngủ gật.

Tạ công tử, hà tất cứ chờ một người biết rõ là không tới?

Vũ Thường thuận miệng nói.

Ai nói với ngươi ta đang chờ người.

Tạ Doãn nhếch chân, lười biếng đáp.

Hứ, mặt trời này vì sao không ấm, chẳng phải đã đến phương nam rồi sao?

Gia gia! Gia gia!

Tiểu A Vân cầm một con chuồn chuồn trúc chạy như bay đến, ngồi xổm cạnh Tạ Doãn, anh xem, cái này có đẹp hay không?

Tạ Doãn mở một mắt, cười tủm tìm nhìn qua, bỗng nhiên cứng lại, vội dò hỏi con chuồn chuồn trúc này đến từ đâu.

Cửa thị trấn có mấy đại thúc đang phát chuồn chuồn, ai cũng có, nói đang tìm người, tìm một công tử mang theo chuồn chuồn trúc. Gia gia, bọn họ có phải đang tìm ngươi không? Lúc ngươi tới, cũng mang theo một con chuồn chuồn trúc.

Tạ Doãn giật bắn mình ngồi dậy, còn chưa kịp phản ứng, một hàng quan binh đã cuồn cuộn tiến vào sân.

Kia là Tạ công tử?

Tạ Doãn hiểu.

Hắn bình ổn nỗi lòng, nhìn quét một vòng: Mặc Nhiễm đâu? Sao hắn không tự mình tới?

Dám hô thẳng tên húy của hoàng đế, sắc mặt bọn quan binh có chút âm tình bất định, người cầm đầu lại cung kính chắp tay thi lễ nói: Tạ công tử, bệ hạ bận rộn việc nước, đặc phái bọn thuộc hạ đến đón công tử hồi cung.

Tạ Doãn không xấu hổ, không biết vì sao, hắn không đoán được màn này, lại cũng không thấy kinh ngạc, trong lòng lạnh nhạt vô cùng, hắn vỗ vỗ bụi bặm trên áo quần: "Chư vị chờ một lát, ta đi dọn dẹp một chút."

Hóa ra, thời gian thật sự có thể tiêu hao nhiệt tình.

Chờ đợi có nóng lòng thêm nữa, tình ý có thân thiết thêm nữa, cũng không chịu nổi đợi chờ vô vọng.

Tạ Doãn cứ thế hồi cung, một cỗ xe ngựa trụi lủi, Tiểu Lục Tử có chút lo lắng cho hắn, công tử, ngài hình như cũng không cao hứng.

Tạ Doãn trầm mặc không nói.

Nghênh đón bọn họ là một tỳ nữ nhỏ, bề ngoài thoạt nhìn cũng chỉ 15-16 tuổi, có chút nhút nhát sợ sệt, nhưng làm việc lại rất lanh lợi, nàng giúp Tiểu Lục Tử đỡ lấy tay nải, một bên dẫn đường.

Tạ Doãn hỏi tên họ, nàng đáp, mình tên Lê Hương, chính là tên do bệ hạ ban cho, ban tên xong liền bảo nàng đi hầu hạ Tạ Doãn.

Lê Hương bầu bạn gần bên, bệ hạ thật sự đã hao tâm tổn huyết. Tạ Doãn ngước mắt liếc thấy một bức tường cung cao lớn, loanh quanh lòng vòng lại về đến đây, chỉ là bây giờ bức tường này lại càng có vẻ kín đáo không kẽ hở, mang theo áp lực ập vào trước mắt.

Lê Hương cái tên này không hay, ta đổi cho ngươi, gọi là Lê Ảnh đi.

Dám sửa tên hoàng đế ban cho, Tạ Doãn cũng là người duy nhất, chỉ có điều trước khi Lê Hương được phái tới, Mặc Nhiễm đã dặn dò nàng, từ sau Tạ Doãn là chủ tử duy nhất của nàng, Tạ Doãn muốn nàng làm gì nàng liền làm cái đó. Tuy không biết vị Tạ công tử này với hoàng đế là quan hệ gì, tóm lại nhất định là một người quan trọng.

Ta nhớ, trước kia trong cung có rất nhiều cây lê.

Lê Ảnh thật cẩn thận mà đáp lời: Công tử có điều không biết.... sau khi trong cung phát sinh sự biến, cây lê bị hủy đi không ít, hơn nữa cây lê là quốc thụ của tiền triền, trong triều các đại thần yêu cầu chặt hết cây lê, trồng loại cây khác.

Khóe môi Tạ Doãn hiện lên một nụ cười mỉm trào phúng, vỗ về thân cây trụi lủi kia, lẩm bẩm nói, cây lê có tội gì?

Kỳ thực... công tử không cần thương cảm, cây hải đường này cũng rất đẹp.

Lê Ảnh hảo tâm an ủi.

Tạ Doãn thở dài thật dài một hơi, tất cả mọi thứ cuối cùng đều sẽ mất đi.

Mặc Nhiễm an bài cho Tạ Doãn một nơi rất vắng vẻ, nguyên y vốn không xây hậu cung, đâu cũng giống nhau, có điều phía nam cảnh đẹp, thường có chim tước hót ríu rít, còn có một mảnh hoa viên nho nhỏ, ngày hè sen nở khắp hồ, nghĩ rằng Tạ Doãn sẽ thích.

Mặc Nhiễm tính để Tạ Doãn ở tại nơi này lâu dài, cho nên từng đồ vật đều phá lệ dụng tâm, hoa hoa cỏ cỏ, lư hương màn che những việc nhỏ không đáng kể y đều tự tay làm lấy, tuy nói nơi này không thể so xa hoa với Phượng Tê Cung, nhưng luận tinh xảo và tâm ý, thì Phượng Tê Cung trăm triệu cũng không sánh được.

Hết thảy đều an bài tốt, Mặc Nhiễm lại không dám đến gặp hắn.

Trong lòng y tưởng tượng một trăm cảnh tượng sau khi gặp Tạ Doãn, các phản ứng hắn có thể làm ra, không một loại nào làm y thấy nhẹ lòng.

Y đã không còn biết tột cùng là nhớ nhung nhiều, hay là áy náy càng nhiều.

Tạ Doãn ở tại Thanh Hòa Điện, nơi mẫu thân của Mặc Nhiễm đã từng ở, y đã bước vào vô số lần, chưa lần nào thấp thỏm như lần này.

Mặc Nhiễm là sau khi Tạ Doãn vào ở ba ngày, mới đến.

Bệ hạ giá lâm ---

Thanh âm bén nhọn của thủ lĩnh thái giám phá vỡ sự yên tĩnh của Thanh Hòa Điện, Mặc Nhiễm có chút hối hận không hạ lệnh ngăn lại trước, Lê Ảnh cùng Tiểu Lục Tử vội vàng chạy ra, ở cửa đại diện quỳ sát đất tham kiến.

Mặc Nhiễm nhấc chân đi vào. Mành trướng giản dị, lư hương khắc phượng sâu kín hít mây nhả khói, một người nằm trên giường đưa lưng về phía y, một thân xiêm y bằng vải đay mộc, thoạt nhìn như bộ dạng một bá tánh bình dân, thân thể mảnh khảnh đến đáng thương, xương sống lưng nhô ra thật rõ, tóc dài màu đen rủ xuống đất, gầy yếu cực kỳ.

Ngực y đau xót, hốc mắt lại cầm lòng không đậu mà đỏ lên, qua một lúc lâu, mới ách giọng gọi một tiếng:

.... A Doãn.

Nghe tiếng, người nọ xoay người, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt nhưng tinh xảo, chỉ là trên mặt không chút biểu tình, hoặc do dưới áp lực cực độ, tất cả cảm xúc đều bị vô tình giấu đi, Tạ Doãn chống đỡ thân thể ốm bệnh xoay người xuống giường, quỳ gối trên mặt đất.

Thảo dân, tham kiến hoàng đế bệ hạ.

Toàn thân Mặc Nhiễm cứng lại.

Y theo bản năng duỗi tay ra đỡ, đối phương lại lui về, như cũ quỳ phục sát đất.

Ngươi làm gì vậy, giữa chúng ta có bao giờ có lễ nghĩa gì đâu...

Y nói, ngữ khí bất giác hơi tủi thân lên, mang theo âm rung rất nhỏ.

Điều làm y càng hoảng loạn chính là, trong mắt Tạ Doãn bình tĩnh đến không tưởng, hắn bình tĩnh xuống giường, bình tĩnh hành lễ, bình tĩnh lui về phía sau bảo trì khoảng cách... Y nghĩ một trăm phương thức, cũng không bao giờ nghĩ ra sự bình tĩnh khác thường này.

Tạ Doãn cũng không ngờ, mình lại có thể bình tĩnh đến mức này.

Hắn cho rằng, mình dù có không lớn tiếng khóc một hồi, không mắng đau y một trận, cũng phải thể hiện đến buộc y phải vô cùng đau đớn mà xin lỗi, hoặc là náo loạn một hồi--- dù sao thì Mặc Nhiễm vẫn luôn sủng hắn.

Có điều, tính tình hắn hình như đã bị khổ cực quanh năm mài đi, không đau là giả, nhưng cũng đã học được cách giả vờ.

Bệ hạ là thiên tử, thảo dân không dám đi quá giới hạn.

A Doãn, đừng như vậy....

Mặc Nhiễm đau lòng đến lợi hại, loại tình huống này y không tưởng tượng được đến, vốn không phải là không nghĩ được ra, mà là sợ hãi nhất, sợ đến không dám nghĩ.

Ngươi còn giận ta sao?

Thảo dân không dám.

A Doãn... Người đứng, đứng lên trước có được không...

Mặc Nhiễm lôi cánh tay hắn, dìu hắn đứng dậy.

Xin lỗi, A Doãn... Ta biết người giận ta vì không đón ngươi về, những việc này ta đều có thể giải thích. Ta.... ta chỉ định dàn xếp tốt hết thảy rồi mới đón ngươi về, ta đăng cơ chưa lâu, căn cơ chưa vững, ta lo có người dị tâm biết ngươi, sẽ lấy ngươi ra uy hiếp ta, mà ta thì bảo hộ không được cho ngươi. Ta cưới Thẩm thị chỉ vì gia tộc của nàng, ta cần phải có người ủng hộ, ta đối với nàng không có bất kỳ ý niệm gì khác, ta cũng chưa bao giờ động đến nàng.

Tạ Doãn trầm mặc lắng nghe, sự trầm mặc của hắn lại làm Mặc Nhiễm có nỗi sợ mất khống chế, y vuốt ve khuôn mặt của Tạ Doãn, nắm đôi tay lạnh băng của hắn, ôm hắn vào ngực.

Ngươi đừng như vậy có được không? A Doãn, ta rất nhớ người, ta quá nhớ ngươi, ngươi đừng đối xử với ta như vậy có được không....

Tạ Doãn mím chặt môi, mắt dần nổi thủy quang, vừa cố chấp vừa trầm mặc, không giãy giụa cũng không đáp lại, giống một thi thể đã bị hút cạn linh hồn.

A Doãn, A Doãn... Nếu ngươi thật sự tức giận, đánh ta mắng ta đều được...

Tạ Doãn rũ mắt không nói một lời, một giọt nước mắt trong suốt lạch cạch rơi xuống, làm ướt ống tay áo của Mặc Nhiễm.

A Doãn, ta xin lỗi.

Không biết vì sao, Ta Doãn vẫn không nói ra một loại trách cứ nào, đối với bộ dạng ôn nhu như vậy của Mặc Nhiễm, hắn không thể nào nổi giận.

Cung nữ bưng lên một chén canh đen tuyền không biết là thứ gì, Mặc Nhiễm vỗ về thái dương hắn, dịu dàng nói:

A Doãn, uống thuốc này trước đã, tốt cho thân thể của ngươi.

Tạ Doãn hoảng loạn mà nhìn chén thuốc kia, ngực lạnh đi từng tấc từng tấc, hắn rất khẽ khàng hỏi đây là thuốc gì.

Mặc Nhiễm dừng một chút, vừa định nói gì đó, đã bị Tạ Doãn ngắt lời.

Là giải dược. Cho nên, ngươi đã sớm biết, chén canh kia có vấn đề. Đó là độc của tửu sắc hoa ở Tây Vực, Trọng phó tướng cách đó không lâu vừa khéo đi ngang Tây Vực.

Tự nói một hồi, Tạ Doãn bỗng nhiên hiểu cả.

Loại độc này là mãn tính, ngắn hạn mà nói, đại phu căn bản không chẩn ra bệnh gì, cũng không có dấu hiệu bệnh trạng, căn cứ kết quả chẩn bệnh của Nguyệt Trầm Vãn, độc tố trong cơ thể Tạ Doãn đã tích lũy ít nhất hai năm.

Mặc Nhiễm bưng chén thuốc lên, ngón tay y run nhè nhẹ, cầu xin hắn uống thuốc trước.

Có gì uống xong chúng ta nói sau có được không?

Ngươi không sợ ta sẽ chết sao?

Tạ Doãn gian nan mà nói ra mấy chữ này, cả hàm răng cũng run lên.

Sẽ không! Ta tìm Trọng phó tướng xin giải dược! Ta.... ta sẽ không lấy tính mạng ngươi ra mạo hiểm, ngươi tin ta...

Tạ Doãn có chút đứng không yên, hắn lùi về sau một bước, lưng dựa vào cột...

Hóa ra--- là ngươi.

A Doãn... Ta xin lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww