Volume 1: Valyria. Chapter 1: Bí mật.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong không gian tĩnh mịch đến rợn người, bỗng vang lên tiếng thét chói tai như xé nát bầu không khí. Tiếng thét đó chứa đựng sự phẫn nộ, cuồng nộ đến cùng cực.

Tiếng thét ấy đến từ một người đàn ông to lớn, vạm vỡ đang khoác trên mình bộ giáp sắt nặng nề. Khuôn mặt anh ta dữ tợn, đôi mắt sáng quắc như hai ngọn lửa đang bùng cháy. Anh ta chính là Thánh hiệp sĩ của Valyria - Ares Suzuki.

- Lùng sục mọi ngóc ngách cho ta! Mẹ kiếp! Tên khốn đó! Hắn phải trả giá cho những gì đã làm!

Lời ra lệnh của anh như một mệnh lệnh không thể chối cãi. Những thuộc hạ của anh ta, đều là những chiến binh dũng mãnh nhất Valyria, lập tức tuân theo.

Ares với phái kiếm Đông thần tung ra một đòn kiếm ánh sáng lên trời, thắp sáng cả một vùng trời rộng lớn:

- Xem mày còn chạy bằng đường nào. - Anh nói với một vẻ mặt nghiêm túc cùng với sự giận dữ.

Ngay lập tức, bốn thuộc hạ trung thành của Ares, được mệnh danh là Bóng Ma Trắng, tung đôi cánh trắng xóa bay lên cao. Họ di chuyển như những tia chớp, lướt qua bầu trời sáng rực như những thiên sứ giáng trần.

Mỗi Bóng Ma Trắng đều cầm theo một chiếc kèn bằng bạc lấp lánh. Khi họ bay đến vị trí đã được định sẵn, họ đồng loạt thổi kèn. Âm thanh du dương, vang vọng khắp thủ đô, mang theo sức mạnh kỳ diệu của ma thuật.

Bốn luồng sáng rực rỡ tỏa ra từ chiếc kèn, hòa quyện vào nhau, vẽ nên một vòng tròn khổng lồ trên bầu trời. Vòng tròn này chính là kết giới bảo vệ do Ares triệu hồi.

Tiếng động và ánh sáng chói lòa, xé toạc màn đêm tĩnh mịch và đánh thức người dân trong thành khỏi giấc ngủ yên bình. Tiếng động ấy mạnh mẽ đến mức khiến những ngôi nhà rung chuyển.

Nhưng mọi người không mấy lo lắng, chạy ra ngoài nhà như hóng những buổi trình diễn trong thánh đường. Thậm chí, có người không thèm để ý, vẫn ngủ tiếp.

Có người còn chế diễu:

- Không biết có kẻ nào ngu ngốc đến mức gây thù với Thánh hiệp sĩ thế không biết! - Cùng với giọng cười hả hê.

Tuy nhiên, họ không biết việc truy đuổi này cũng chỉ là vùng vẫy trong vô vọng.

Đột nhiên, một bóng người vụt qua tóm lấy con người đang dưng dưng đắc ý ấy vào trong nhà. Đồng thời chém một phát vào cổ.

Tiếng kim loại va chạm vào da thịt vang vọng trong căn nhà. Cứ tưởng đầu người phụ nữ sẽ lìa khỏi cổ, nhưng không, lưỡi dao sắc bén xuyên qua yết hầu, cắt đứt dây thanh quản một cách dứt khoát, khiến nạn nhân không thể thốt lên một lời van xin nào.

Kẻ sát nhân không dừng lại ở đó. Hắn ta vung dao liên tiếp chặt đứt cả hai tay, hai chân của người phụ nữ. Lăn lộn trên vũng máu của chính mình, rên rỉ đau đớn, mặt thể hiện sự sợ hãi tột cùng.

Đằng sau hắn ta bỗng xuất hiện một cánh cổng dịch chuyển. Một người phụ nữ quyến rũ bước ra, tay khoác lên người đàn ông:

- Có vẻ như nhóc đã hoàn thành nhiệm vụ rồi nhỉ? - Cô ta nói với giọng ma mị.

- Ừm. - Anh ta lầy từ trong không gian một quân cờ đưa cho người phụ nữ.

- Được rồi, hiến tế cô ta để trở về thôi.

Người đàn ông bước qua cánh cổng không gian. Con ngươi của cô gái xấu số dần trở nên vô hồn.

Bên ngoài cánh cửa ngôi nhà, mọi người tập trung lại vì đã nghe thấy tiếng động kì lạ.

- Này! Cô ổn chứ? - Một người vừa gõ cửa vừa goi.

Biết là có điềm, nhưng không ai dám mở cửa xông vào. Cánh cửa vẫn im lặng một cách rợn người.

Ares vội bay đến. Mọi người đều hướng ánh mắt vào anh.

Anh đẩy từng người ra, đi đến cánh cửa gỗ:

- Chậc... - Ares tặc lưỡi rồi bắt đầu niệm chú.

Ánh sáng trên trơi dần lụi tàn. Ai về nhà đấy và không nhớ gì. Với thần chú bí ẩn, Ares xóa bỏ ký ức của những người chứng kiến, che giấu sự thật bi thảm.

Nhìn vào căn nhà tan hoang, Ares không thể kìm được nước mắt. Nỗi đau tột cùng dâng trào trong lòng anh. Anh ra lệnh cho Bóng Ma Trắng tập trung, tất cả đều mang vẻ mặt buồn bã.

Ares đẩy từ từ cánh cửa bình dị mà bên trong thật kinh hoàng. Ra lệnh chôn cất kĩ càng cho người phụ nữ.

[Sáng hôm sau]

- Kính thưa quốc vương! Thánh hiệp sĩ, Ares Suzuki đã quay trở về!

Vị vua già ngồi trên ngai vàng, tay trái đặt lên thành ghế, tay phải chống cằm, đôi mắt liếc xuống nhìn người cảnh vệ với vẻ mặt uy nghiêm. Dáng vẻ của ngài toát lên sự mệt mỏi và lo âu, nhưng vẫn ẩn chứa một sức mạnh và uy quyền không thể chối cãi.

- Lệnh cho vào!

Người cảnh vệ kính cẩn, cúi người rồi rời đi.

Ares đi vào, quỳ gối trước nhà vua. Anh biết mình đã phạm một sai lầm lớn. Trong thâm tâm anh nghĩ mình làm liên lụy đến gia đình.

- Ares... Ngươi có điều gì muốn nói với ta không? - Vị vua nghiêm nghị nhìn xuống Ares.

- Bẩm! Thần đã cho kẻ lấy mất "Knight" chạy thoát. Tội lỗi này thần xin chịu hoàn toàn mọi trách nhiệm. Xin ngài đừng làm liên lụy đến gia đình của thần. - Ares cúi mặt xuống.

- Haiz... Vào phòng riêng nói chuyện với ta.

Nói rồi quốc vương rời khỏi ngai vàng, di chuyển về phòng riêng của ngài .

Mọi người ở đại sảnh thở phào, cứ tưởng là không được gặp Ares nữa. Họ đều an ủi và chúc mừng cho Ares vì đã qua tội này.

"Vui mừng cái chó gì! Các người đã nhìn thấy thi thể của những người dân vô tội lần đầu tiên là thế nào chưa? Hay là hưởng cái sự hòa bình này quen rồi?" Ares <---- *Nội tâm*

Anh đứng dậy với khuôn mặt thất thần. Dù mọi người xung quanh có an ủi anh nhưng vẫn không tài nào chấp nhận được. Vì anh chậm trễ nên mới có sự việc này xảy ra.

Ares cởi bỏ đống áo giáp nặng nề, khoác lên mình chiếc áo khoác đen dài. Mái tóc vàng hoe của anh lòa xòa, đôi mắt xanh thẳm ẩn chứa sự mệt mỏi nhưng và u sầu.

Anh đi dọc trên hành lang dài của lâu đài, đi về phía phòng của quốc vương.

"Chết rồi! Ngài ấy bảo mình đến phòng riêng làm gì ta? Hay là ngài ấy sẽ bảo mình mổ bụng chuộc lỗi như bên Hinode? Chỉ mong là không liên lụy đến gia đình. Cha ơi ;-;"

Chẳng bao lâu đã đến phòng của quốc vương vua. Nhìn thấy cửa là đã biết nó dành cho ai. Cánh cửa to lớn và uy nghi, như chính vị trí của nó - nơi quyền lực tối cao ngự trị. Nó được làm bằng gỗ sồi quý hiếm, được chạm khắc tinh xảo với những họa tiết hoa văn cầu kỳ, tỉ mỉ. Từng đường nét chạm khắc đều toát lên vẻ tinh tế và sang trọng, thể hiện sự trân trọng và tôn kính dành cho vị vua trị vì.

Bề mặt cánh cửa được phủ một lớp sơn bóng loáng, càng làm nổi bật lên những họa tiết chạm khắc tinh xảo. Màu sơn vàng óng ánh tượng trưng cho sự giàu sang, quyền quý và uy quyền của hoàng gia. Hai tay nắm cửa được làm bằng đồng thau, được chạm khắc hình tượng rồng - biểu tượng sức mạnh và uy quyền của nhà vua.

- Chào ngài Ares!

Hai cận vệ trước của kính cẩn cúi chào Ares rồi mở cửa. Dường như họ đã được dặn trước.

"Ôi chết! Hay là quốc vương có cảm tình với mình nên mới mời mình đến đây? Dù gì ngài ấy cũng cô đơn mấy tuần nay rồi. Ôi không! Cha ơi cứu con;-;"

- Không phải đâu ngài Ares. Chỉ là quốc vương có chuyện quan trọng muốn nói với ngài.

- Hai cậu.. có thể đọc suy nghĩ của tôi sao?

- Mọi cận vệ được tuyển đều dựa trên tiêu chí này thưa ngài!

"Thế mà quốc vương khống nói với mình chuyện này..."

Bước vào căn phòng càng thấy sự choáng ngợp của không gian này. Căn phòng có kích thước khổng lồ. Tường nhà cao vút, sàn nhà được lát bằng đá cẩm thạch bóng loáng, phản chiếu ánh sáng lấp lánh, khiến căn phòng rộng rãi và sang trọng.

Tâm điểm của căn phòng là chiếc giường ngủ đồ sộ, được đặt trên bệ cao, trải chiếu lụa trắng muốt. Khung giường được làm bằng gỗ gụ quý hiếm, chạm khắc tinh xảo.

Trên giường ngủ là chiếc đệm dày dặn, êm ái, được bao phủ bởi lớp chăn nhung sang trọng thêu hoa văn.

Nhà vua đang ngồi trên bàn làm việc bằng gỗ hồng mộc, nơi thường đọc sách, duyệt văn thư và giải quyết công việc. Trên bàn đặt một chiếc đèn dầu cổ kính, tỏa ra ánh sáng ấm áp, dịu nhẹ.

Nhà vua nhìn Ares đang run rẫy.

- Không biết ngươi giống ai nữa...

Nhà vua thở dài, đi đến tủ sách gần đó. Kéo nhẹ cuốn sách nằm ở thứ 14 hàng thứ tư.

Đột nhiên bức tường di chuyển lộ ra một cầu thang đi xuống tầm hầm bí mật đã phủ đầy rong rêu. Vị vua già cầm đèn dầu rồi bảo Ares cùng đi xuống.

Hai người từng bước bước xuống, nhà vua đi trước Ares vẫn sợ đi xuống chậm chạp.

- Anh có đi nhanh lên không? - Vị vua quát.

- D... Dạ

Đi xuống 53 bậc thang, cuối cầu thang là một căn phòng tối. Nhà vua mò mẫm thắp sáng nến ma thuật gần đó. Cả căn phòng sáng bừng lên, lộ ra một thư phòng cổ kính nhưng lại rất sạch sẽ.

Ở giữa phòng là một chiếc bàn gỗ, trên là một cuốn nhật kí. Quốc vương cầm lên và đưa cho anh đọc.

- Đọc đi.

Thông tin bên trong dường như không phải là một của cuốn nhật kí mà là một lời chăn chối thì đúng hơn. Một số từ đã bị mất đi vì thời gian:/.... vì .... lí do .... đánh mất "Knight"/

- Lần đầu tiên ta xuống căn phòng này và đọc dòng chữ đó. Ta đã rất lo sợ.... sợ rằng nếu mình làm mất nó thì sao? Nên là ta đã cố gắng làm mất nó...

"Ôi trời! Quả thật là một vị vua gan dạ" Ares

- ... Và chẳng có gì xảy ra cả.

- Ý của ngài là sao?

- Khi ta làm mất nó. Không có một sự kiện nào sảy ra cả. Cứ như một trò đùa vậy. Và ta nghĩ là nó không có giá trị gì ngoài việc là báu vật truyền đời trong hoàng gia.

Căn phòng rơi vào im lặng, không ai nói gì. Nhưng mà tiếng cười thì có. Vị vua già cười lớn.

- Vậy nên là ta cũng không có lí do gì để giữ nó lại cả. Nghe có vẻ vô trách nhiệm nhưng chỉ cần đất nước này giàu có, nhân dân vui vẻ là được. Ares ngươi được miễn tội.

- Cảm ơn ngài...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro