Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Nhất Bác đêm nay cậu lại không về nhà à?

Lý Hạo nhìn hắn vẫn đang tập trung một trăm phần trăm công lực hết gõ bàn phím lại quay sang đống tư liệu xếp chồng chất lên nhau kia , sầu não thở dài thườn thượt một cái.

- Không về , vụ án này còn chưa tìm ra manh mối. 

Vương Nhất Bác không nhìn đến người kia một cái , tiếp tục" lộc cộc "đánh gõ bàn phím. Đối với công việc này hắn chính là vạn phần yêu thích , từ nhỏ đến lớn trong thâm tâm hắn vẫn luôn nuôi giấc mơ trừ gian diệt ác , đem đến hạnh phúc cho người khác, chính vì vậy đối với công việc này hắn luôn dùng cả tâm can mà hoàn thành.

Vương Nhất Bác , hai mươi ba tuổi , thiếu niên trẻ trung , nhiệt huyết , dốc lòng vì nhân dân , mới chập chững bước vào nghề mà đã leo lên được vị trí đội phó tổ hình sự. Nói , không phải hắn quá giỏi rồi hay sao ? Tên họ Vương này gia đình còn là hộ nông , không có một chút cơ cánh nào trong giới này , mà nếu có... thì bây giờ cũng biết mất rồi. Vậy mà hắn vẫn quyết tâm vượt qua ngàn ngàn vạn vạn con đường gập ghềnh , để rồi leo lên vị trí thành công mĩ mãn như ngày hôm nay . Con người này chính là một vạn lần không thể xem thường. 

Lý Hạo vừa vuốt cằm vừa nghĩ , quả thật vị hảo hán này trong một trăm người chưa chắc tìm ra nổi một người như cậu ta đâu.

Thán phục! Quả thật đáng thán phục a~

- Đã ba ngày ba đêm cậu chưa về nhà rồi đấy. Không lo cho mình thì cũng nên để mắt đến vị kia một chút chứ. Nghe nói anh ấy có đứa nhỏ...

- Im lặng , không thấy tôi đang rất bận hay sao?

Vương Nhất Bác khi nghe thấy hai từ " đứa nhỏ " không hiểu sao sắc mặt lại trở lên phi thường không tốt , khuôn mặt vốn dĩ đã lạnh như băng nay càng thêm lãnh tĩnh làm cho đối phương cảm thấy có chút sợ hãi.

- Vậy... tôi về trước. Mai gặp lại.

Lý Hạo cảm thấy tâm tình vị tổ phó kia không tốt liền biết đường , cụp đuôi , ba chân bốn cẳng chạy đi mất.

Trong phòng làm việc của tổ hình sự giờ đã không còn ai , chỉ còn lại ánh sáng le lói từ cái máy tính chứa đầy tư liệu đang chạy của vị Vương đội phó nào đó. Hắn mệt mỏi , ngả người về phía sau , mắt phượng đẹp đến  rung động lòng người lại pha chút sắc lạnh hướng về phía chân trời tối như mực mà nhìn đến. 

Hôm nay , hắn lại không muốn về nhà.

Hắn day day hai thái dương rồi nghĩ về người kia , dạo này hắn hay nghĩ về Tiêu Chiến lắm , chẳng biết vì cái tin động trời anh có thể hoài đứa nhỏ hay là gì nữa. Thực ra , hôn nhân của họ vốn là chẳng có chút hạnh phúc gì , có chăng , người hạnh phúc duy nhất luôn chỉ là Tiêu Chiến mà thôi. Vương Nhất Bác biết cha mẹ hắn đề nghị hôn sự này vì hắn nhưng cái cảm giác chán ghét Tiêu Chiến làm hắn không bao giờ có thể chịu đựng nổi. 

Ai cũng biết để trở thành một cảnh sát chính là không dễ dàng gì , ngoài việc có tư chất , có năng lực và giỏi giang bạn cần phải có thêm một chỗ dựa vữa chắc nữa. Và cha Tiêu chính là một chỗ dựa vô cùng tốt cho hắn , nếu hắn không đồng ý cưới Tiêu Chiến thì có lẽ bây giờ không biết bản thân mình sẽ đang ngồi gác cổng cho một tòa nhà lớn nào cũng nên.

Cha Vương và cha Tiêu vốn là bạn thân cùng quê , sau để lập nghiệp một người ngược về Trùng Khánh , một người xuôi hướng Lạc Dương mà đi , thế nhưng họ luôn không quên giao kèo trước đó với nhau. Nếu sau này có con liền cho chúng kết hôn rồi cả hai nhà quây quần thành một gia đình lớn. Cha Tiêu nghĩ thế là chuyện đại hỉ cát tường, căn nguyên cũng do mẹ Tiêu mất quá sớm , gia đình ít thành viên nên cũng muốn nhanh gả Tiêu Chiến đi. Không ngờ tới mấy tháng trước trong lần giải quyết một vụ án , không may , ông cũng theo bước mẹ Tiêu mà vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.

Còn về phần Vương Nhất Bác , vì cưới Tiêu Chiến hắn liền phải chia tay cô bạn gái đã từng thề non hẹn biển với mình nên từ đầu đã chẳng có cảm tình gì với anh.

Tất thảy , chỉ là do ép buộc.

Cưới nhau đã gần một năm mà hắn chưa chung giường với anh lần nào cả , chỉ riêng hôm ấy , cái ngày mà hắn được thăng chức , vui đến nỗi uống say bỉ tỉ liền cùng anh loạn tình , không ngờ người kia nhanh như vậy liền hoài đứa nhỏ. 

Hắn không biết nên phải làm gì , mỗi ngày liền vùi đầu vào công việc , tránh khỏi cái nơi gọi là nhà kia. Có khi hắn nghĩ một năm hắn được đi công tác hai lần , mỗi lần hắn phải đi tận sáu tháng thì tốt biết mấy. Không phải nhìn đến người kia , cũng không muốn ép anh ta chịu thương tổn thêm nữa.

Vì cái gì một người đàn ông lại thích một người đàn ông ? Hắn chính là một người bình thương a , suy cho cùng vẫn nên thú một nữ nhân rồi gây dựng một gia đình như mọi nam nhân khác mới phải chứ?

Vốn định qua vài năm nữa liền kiếm một cái cớ cùng người kia ly hôn , lại không ngờ anh ta như thế đã có đứa nhỏ của mình , thật đúng là tiến thoái lưỡng nan , bỏ cũng không được giữ cũng chẳng xong. Sau đó , không hiểu sao cô gái hắn yêu , ngày hôm qua hứa đợi hắn đến khi mọi chuyện ổn thỏa sẽ cùng nhau yên ấm , hôm nay liền gửi cho hắn cái thiệp cưới còn nói thêm mấy chữ " em ... tháng sau kết hôn. Anh nhớ đến. " Sau khi dự xong hôn lễ của người kia , Vương Nhất Bác hoàn toàn sụp đổ , hai người họ vốn là thanh mai trúc mã , giờ lại bị một kẻ không đâu chen ngang vào phá hoại tình cảm. Nghĩ như vậy , hắn đột nhiên tăng thêm vài phần ác cảm với Tiêu Chiến. 

Thêm nữa , dạo gần đây , công việc quá bận rộn , vụ án cứ thế nối đuôi nhau thành một hàng , chờ hắn xếp số xử lý , xử lý lại xử lý , hắn sắp phát điên rồi . Vì thế ,  mỗi khi về nhà hắn đều muốn phát tiết. Mọi chuyện Tiêu Chiến làm đều khiến hắn phi thường chán ghét , Tiêu Chiến càng ôn nhu hắn lại càng lấn nước , đối xử không tốt với anh. Hai người họ chính là lời giải đáp hoàn mỹ nhất cho câu hỏi " Liệu tình yêu có thể đến từ một phía hay không ?"

Chính là không thể nào.

 Giống như nước mưa muốn đổ xuống sa mạc , làm cho vùng đất đó bớt vài phần cằn cỗi nhưng lại không biết rằng mình chưa kịp tiếp xúc với bề mặt cát của sa mạc đã bị nhiệt độ ở đây làm cho nóng đến bốc hơi.

Vì vậy , cát và nước mưa ở xa mạc , hầu như quanh năm chẳng thể gặp được nhau.

Tình cảm của họ đối với nhau cũng giống như vậy , một bên mà muốn vun đắp hạnh phúc của tận hai người là điều rất vô lý , không phải hay sao?

Tiêu Chiến thì lại không nghĩ vậy , anh lúc nào cũng tận lực cố gắng làm người kia vui vẻ , ngốc nghếch đến như vậy khiến rất nhiều người cười khinh. Chỉ là họ không biết con trai của một chiến sĩ cảnh sát , rốt cuộc đã phải trải qua những gì , đã phải đổi nhà bao nhiêu lần , bạn học mới chưa kịp làm thân đã phải chuyển trường . Cả một đời đến năm hai mươi chín tuổi vẫn chưa có lấy một người bạn thân , thật sự thê thảm quá thê thảm rồi. Lại nhớ lần đầu gặp Vương Nhất Bác vì vội vàng đến điểm hẹn , không ngờ bị té ngã đến rách cả đầu gối , người kia ấy thế mà lại tỏ ra vô cùng ấm áp vừa xoa vừa xử lý vết thương giúp mình. 

Con người không phải sắt đá , thành lũy mạnh mẽ dù có xây đắp vững vàng như thế nào thì cũng sẽ có ngày vì ai đó mà đổ sập xuống. Vì thế hàng rào phòng bị của Tiêu Chiến , trước sự ôn nhu hôm ấy của Vương Nhất Bác mà bị gỡ bỏ. 

Ngoài cha Tiêu ra, chưa ai đối xử với anh như vậy...

Tiêu Chiến cũng chưa ngờ được đến , sau này , người kia lại gây cho mình nhiều khổ đau đến thế.

Phải nói là , kiếp này , Vương Nhất Bác cứu được cả thế giới , riêng chỉ phụ tình một mình Tiêu Chiến. Còn cả thế giới của Tiêu Chiến lại thu thành vỏn vẹn ba chữ " Vương Nhất Bác" , vì thế để bảo vệ được cả thế giới của mình cũng không phải là điều quá khó với Tiêu Chiến.

Đến tận cùng , trong hai người họ , Tiêu Chiến lại là người thành công công hơn , thành công vì đã bảo vệ được cả thế giới của bản thân. Còn Vương Nhất Bác trong thế giới của mình lại bỏ sót một người hắn không thể bảo vệ được.

- Vẫn là nên về nhà một chút thì hơn...

Cuối cùng Vương Nhất Bác vẫn có chút lưu tình , vì đứa nhỏ chưa sinh ra mà quyết định về nhà. Lại nghĩ đến vẻ mặt bơ phờ vì thức chờ hắn  của người kia , hắn lại có chút ngán ngẩm. Bất đắc dĩ rời khỏi phòng của tổ trọng án , lê bước về nhà.

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro