Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình yên và giông bão.

Hai thứ không thể thiếu trong tình yêu một là an nhiên một thứ là trắc trở. Tình yêu bình lặng quá có khi lại là căn nguyên cho nhiều đổ vỡ nhưng sóng gió trập trùng nhiều cũng có thể phá tan mọi hạnh phúc.Tuy nhiên , đã là tình yêu thì không thể thiếu hai yếu tố này được.

Vương Nhất Bác , Tiêu Chiến.

 Họ cũng yêu , chỉ là tình yêu của họ có phần khổ sở hơn người bình thường mà thôi.

Sau ngày Tiêu Chiến nhập viện , Vương Nhất Bác có chút quan tâm đến anh hơn , một tuần về nhà đến tận mấy lần , mà lần nào về cũng mua đồ ăn ngon cho anh ăn. Tiêu Chiến tất nhiên bị sự ấm áp của hắn làm cho rung động cực mạnh , vì thế độ yêu thích cũng tăng lên vài phần. Nhưng có khi điều đó lại làm anh bị thương tổn sâu sắc hơn.

- Ăn thịt.

Vương Nhất Bác hôm nay tám giờ đã về đến nhà , còn rất hào phóng mua vô cùng nhiều thức ăn về bồi Tiêu Chiến , mấy món này toàn là những món tốt cho người mang thai. Sự việc người kia bị ngất vì thiếu máu là không thể đùa được đâu.

- Cảm ơn em.

Tiêu Chiến nhìn miếng thịt chân giò đang yên vị trong bát mình , không hiểu sao cổ họng lại dâng lên một cỗ nhờn nhợn , muốn đẩy bát ra chỗ khác lại sợ Vương Nhất Bác mất hứng , chỉ còn cách gắp một đũa bỏ miếng thịt vào miệng , cố gắng nuốt xuống.

- Ọe...

Hương vị béo ngậy của giò heo làm anh không chịu nổi , đẩy bàn chạy vào phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Vương Nhất Bác lần đầu tiên thấy hiện tượng này , sợ hãi đến độ chân tay cũng trở lên lóng ngóng ,thất kinh chạy theo.

- Làm sao? Sao lại nôn?

Hắn vừa vỗ vỗ vào thấm lưng gầy giúp Tiêu Chiến thuận khí vừa dáo diết hỏi. Không phải Lâm đội trưởng nói vợ anh ta có đứa nhỏ đến tháng thứ tư là hết nôn nghén rồi hay sao? Tiêu Chiến hoài hài tử cũng gần bảy tháng rồi , sao còn thê thảm thế này.

- Không sao...

Tiêu Chiến nôn đến sắc mặt chuyển thành trắng bệch, trước mắt biến thành màu đen , dạ dày vẫn đang co rút , đẩy từng đợt chất lỏng chua ra khỏi họng. Vai gầy cứ liên tục run lên từng đợt làm cho Vương Nhất Bác đã gấp càng thêm gấp.

- Tiêu Chiến... chúng ta đến bệnh viện ...

- Không sao. Ai có đứa nhỏ cũng như vậy thôi.

- Nhưng mà...

Nhưng mà , anh đã bị ép thành cái bộ dạng này rồi.

Vương Nhất Bác muốn nói gì thêm nhưng lại sợ anh chê hắn quản nhiều , lời nói cũng vì thế bị nuốt ngược lại vào trong lòng.

Thấy anh đang cố sức lảo đảo đứng lên khỏi mặt đất , hắn nhanh chóng bước qua để anh tựa vào lòng mình , rồi giúp anh lau mặt. Tiêu Chiến cảm thấy phi thường vui vẻ , trong lòng như có một vườn hoa đang nở rộ , hương vị hạnh phúc từ lúc nào đã tràn ngập hết các ngõ ngách trong tim.

Hai người họ khó khăn lắm mới ngồi lại được bàn ăn thì bên ngoài lại reo lên tiếng chuông cửa , tiếng chuông cứ kêu hoài không dứt làm cho Vương Nhất Bác có chút hậm hực.

Mẹ nó , là ai mà dai như đỉa đói vậy?

- Ngồi xuống , để tôi đi mở.

Tiêu Chiến đang mò mẫm định đứng lên , tức khắc bị hắt quát một tiếng , liền co rúm người ngồi lại ghế nhỏ của mình.

- Xin hỏi...

- Nhất Bác. Là em.

- Lệ Mẫn Hàn? Sao em lại đến đây?

- Em đến thăm anh không được hay sao?

Cô gái kia không đợi hắn đồng ý đã một đường đi thẳng vào nhà , đối với cô , căn phòng này đã quá đỗi quen thuộc rồi.

Lệ Mẫn Hàn là người yêu cũ của Vương Nhất Bác , bọn họ chính là kiểu tình yêu thanh mai trúc mã trong truyền thuyết , người con gái xinh đẹp , người con trai tài giỏi , mối quan hệ của họ được các đồng học tôn thờ đến nỗi luôn dùng hai chữ " hoàn hảo " để miêu tả.

- Người này là...?

Bước vào phòng bếp , Lệ Mẫn Hàn ngay đến thân ảnh của Tiêu Chiến , cô rất tự nhiên mà ngồi xuống phía đối diện , cười một nụ cười nửa miệng.

- A... thật ngại quá ... tôi quên rằng Nhất Bác đã có " vợ ".

Chữ ' vợ " này được nhấn mạnh làm cho Tiêu Chiến càng phát ngại , cũng là do anh mà hai người họ đang say đắm yêu nhau lại phải chia tay thành ra bây giờ mỗi người một ngả.

- Em đến đây làm gì?

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến có chút không vui , ngồi lại bên cạnh anh rồi hỏi cô gái kia một câu.

- Thăm anh. Lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau , em nhớ anh.

Lệ Mẫn Hàn nói xong , như một thói quen nhướn người lên , hôn vào má Vương Nhất Bác một cái.

Hắn liền thất kinh đẩy nhẹ cô ra xa , rồi lại thấp tha thấp thỏm liếc liếc Tiêu Chiến một cái. Hoàn toàn trái với suy nghĩ của hắn , Tiêu Chiến vô cùng bình thản , gắp một miếng rau đưa lên miệng rồi nhai nhai. Tiêu Chiến không ghen ư? Vậy là anh không để ý hắn rồi? Tại sao luôn mồm nói yêu hắn mà giờ đến một biểu cảm cũng không để lộ ra?

Hay mấy điều anh nói chỉ là giả dối ? Đối với anh hắn chỉ là niềm yêu thích nhất thời?

- Ơ ... món cà rốt này là anh làm sao?

Mẫn Hàn hướng Tiêu Chiến mà hỏi , anh liền gật gật đầu nhỏ , nói " Phải".

- Anh không biết Nhất Bác rất ghét cà rốt hay sao? Đúng thật là.. anh xem xem Vương Nhất Bác chỉ có em và mẹ anh là hiểu anh nhất thôi.

Tiêu Chiến lại cảm thấy có lỗi , trước giờ vẫn nấu món này cho người kia ăn mà hắn chẳng nói gì , làm anh lại tưởng hắn thích cà rốt.

-Xin lỗi.

Vương Nhất Bác không nói gì , trong tâm hắn thật trống rỗng , nghĩ đến việc Tiêu Chiến không thương mình thật lòng là hắn muốn phát hỏa. Vì cái gì mà lại không ghen?

Tiêu Chiến lại nghĩ mình nói yêu hắn nhưng lại không biết chút gì về hắn , không quan tâm hắn thích gì , ghét gì , đâm ra cả bữa ăn chỉ dám ngồi im re , không dám hé môi nói nửa lời.

- Nhất Bác ngày mai có thể cùng em đến bệnh viện được ha không?

Cô gái kia vừa vuốt vuốt bụng vừa lên tiếng.

- Em làm sao?

- Muốn đi kiểm tra đứa nhỏ một chút.

Lúc này Vương Nhất Bác mới " À " lên một tiếng , nhìn bụng Lệ Mẫn Hàn.

- Hàn Hàn , em có bảo bảo rồi?

- Ân , chưa đầy một tháng sau là có thế gặp mặt rồi.

Vương Nhất Bác thầm nhẩm tính ngày , lại quên người ngồi bên cạnh mình giờ đang vất vả vì hắn mà hoài hài tử.

- Thật tốt.

Tiêu Chiến càng tủi thân khi nghe được câu này từ hắn , hai chữ " thật tốt " này , hắn chưa bao giờ hướng về anh mà nói.

Lệ Mẫn Hàn thấy vậy càng tỏ vẻ muốn đả kích Tiêu Chiến nhiều hơn.

- Hỏi xem vợ anh có đi cùng không? 

Vương Nhất Bác lại như tỉnh mộng một lần nữa , quay mặt sang chỗ Tiêu Chiến ngồi hỏi vu vơ.

- Đi không?

Tiêu Chiến vốn định từ chối lại nhìn đến thái độ của hắn liền nhu thuận gật gật đầu nhỏ. Từ lúc anh có thai đến giờ , chưa lần nào được cùng hắn đến bệnh viện cả.

Như vậy cũng thật tốt...

Bữa ăn sau vấn đề này cũng đến hồi kết thúc , Lệ Mẫn Hàn muốn dọn dẹp một chút lại bị Vương Nhất Bác giữ tay lại.

- Em đang có mang , những việc này không nên đụng đến. Em ra phòng khách nghỉ ngơi một chút đi.

Tiêu Chiến thấy mình giống như người thứ ba , ở giữa mà chen ngang hai người bọn họ  vậy , tâm trạng mới vài phút trước vui đến không tả nổi , bây giờ chỉ còn lại vài nỗi đau vương vấn , bóp nát tim anh.

Vương Nhất Bác vốn chỉ định đỡ cô gái kia ra phòng khách rồi quay lại giúp Tiêu Chiến dọn dẹp , lại bị Hàn Hàn nhà hắn kéo lại mà hàn huyên đến tận nửa tiếng. Lúc hắn vào bếp để rót nước , mới để ý đến thân ảnh nhỏ bé cuả Tiêu Chiến , chẳng hiểu vì sao đôi vai gầy kia cứ từng đợt , từng đợt khẽ run lên. Vương Nhất Bác giống như chết trân tại chỗ , nhìn bóng dáng kia mãi , nhưng hắn không đủ can đảm nhìn anh khóc , vì vậy hắn chọn phớt lờ , kéo một bước chân thật dài ra khỏi phòng bếp.

- Nhất Bác em đau lưng , hôm nay có thể ở đây bồi em hay không?

Vương Nhất Bác do dự một lúc rồi cũng đồng ý , dẫu sao họ bây giờ cũng như bạn tốt của nhau. Giúp đỡ nhau một chút là việc nên làm. 

Nhưng đã bao giờ hắn quan tâm đến cảm xúc của Tiêu Chiến hay chưa?

Một mình nằm ở một góc giường nhỏ khóc đến thút thít. Bên cạnh phòng ngủ chính là phòng nhỏ dành cho khách , Tiêu Chiến không muốn họ nghe thấy tiếng khóc của mình.

Sáng hôm sau , như dự tính hôm qua , ba người họ cùng nhau đến bệnh viện.

- Tiêu Chiến , anh không nhanh là chúng tôi đi trước đấy.

Lệ Mẫn Hàn vừa cười đùa vừa nói.

Tiêu Chiến sợ hôm nay Vương Nhất Bác phải tăng ca , muốn làm một chút cơm hộp cho hắn , không ngờ đến thời gian lại trôi nhanh như vậy. Mới làm đến món thứ ba đồng hồ đã điểm đến 8 giờ rồi.

- Tôi ra liền.

Anh hớt ha hớt hải , đến áo khoác cũng chưa kịp mặc , vội vàng bước lên xe. Hôm nay tiết trời chuyển biến thực sự rất xấu , mây đen đã kéo đến , chỉ đợi đổ mưa.

Lúc được gọi đến tên , Lệ Mẫn Hàn cùng Tiêu Chiến khám ở hai phòng khác nhau , Vương Nhất Bác tất nhiên là muốn cùng anh ở một chỗ , nhẹ nhàng đỡ anh đứng dậy.

- Nhất Bác , chân em đau , anh đỡ em vào đó.

Cô gái kia chắc chắn không chịu như vậy , lập tức nghĩ cách làm hắn khó xử , Vương Nhất Bác cuối cùng thỏa hiệp đi theo cô ấy.

- Ở trước tòa nhà này có một công viên , khám xong thì ra đó đợi tôi.

Trước khi đi còn không quên dặn dò Tiêu Chiến một câu , rồi vẫy vẫy tay , ý là bảo anh mau vào khám.

Sau khi khám xong , hắn nhanh chóng đưa Lệ Mẫn Hàn đến chỗ chồng cô ấy đang đậu xe , đợi đón. Nghe nói hôm nay gã có công sự mà không cùng cô đi kiểm tra định kì được.

- Anh gấp cái gì ? Vương Nhất Bác , anh đi chậm thôi.

Lệ Mẫn Hàn bị hắn kéo đến đau , hung hăng rút tay ra khỏi tay hắn rồi trừng mắt một cái.

- Anh không phải vì " vợ " anh mà gấp như vậy chứ?

- Thì vì người kia nên tôi mới gấp như vậy đấy.

- Anh đã nói luôn yêu thương em.

- Anh vẫn yêu thương em nhưng ở phương diện như một người bạn. 

Lệ Mẫn Hàn không can tâm , cầm lấy tay hắn , kéo lại.

- Không thể ở lại với em một lúc hay sao?

Hắn gấp muốn chết , muốn trở lại với Tiêu Chiến muốn chết nhưng vẫn là bị câu nói này làm cho ngạc nhiên.

- Chúng ta đều có gia đình rồi , cũng nên giữ khoảng cách thì hơn. Anh không muốn Tiêu Chiến buồn.

- Thì ra là vậy...

Lệ Mẫn Hàn giống như hiểu ra điều gì đó , cười khổ một cái , rồi hướng về phía chồng mình.

Một đoạn tình cảm dài , đến đây là kết thúc , hai người hai lối rẽ , sau này có khi chẳng gặp được nhau.

Vương Nhất Bác bước nhanh đến công viên , bóng lưng của Tiêu Chiến cũng càng ngày càng hiện rõ , hắn nhận ra rằng , anh đang rất chăm chú nhìn mấy đứa trẻ con đang nô đùa với cha mẹ của mình , họ có vẻ đang rất vui vẻ và hạnh phúc.

Chỉ còn Tiêu Chiến nhỏ bé vẫn một mình ngồi ở đó , trước mắt anh chính là thứ hạnh phúc xa xỉ dù ước cũng không thể có được.

Vương Nhất Bác đến tận cùng vẫn đối anh mà lạnh nhạt như vậy , trong tay là bức ảnh siêu âm của bảo bảo , là con trai , rất khỏe mạnh nhưng có lẽ đối với hắn đứa nhỏ này không tồn tại chắc sẽ tốt hơn rất nhiều.

Vương Nhất Bác , xin lỗi em.

Mưa phùn bắt đầu kéo đến từng đợt , Tiêu Chiến lại để ý bên cạnh mình không biết từ bao giờ đã xuất hiện một chú mèo nhỏ vô cùng khả ái , lông của nó đã bị nước mưa làm ướt.

Tiêu Chiến không biết phải làm sao , ngồi sụp xuống dùng tay che mưa cho nó. Ngoài trời bây giờ đã rất lạnh , không chừng còn có thể thở ra khói , ấy vậy mà trên người anh chỉ có một chiếc áo mỏng , bị lạnh là điều không thể tránh khỏi.

- Ngốc nghếch.

Đột nhiên lại không thấy nước mưa rơi xuống nữa , Tiêu Chiến ngẩng cổ nhìn lên , đã thấy Vương Nhất Bác dùng áo khoác đứng che cho mình từ bao giờ.

- Tiêu Chiến , về nhà thôi , anh sẽ bị cảm lạnh.

- Có thể mang nó về được không?

- Được.

Vương Nhất Bác nói rồi nhẹ nhàng bế Tiêu Chiến lên , ủ vào một chỗ trong lòng mình , người này , hắn sẽ mang về nhà mà yêu thương.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro