Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giống như bị sóng biển mạnh mẽ tạt vào mặt vừa buốt giá vừa đau đớn đến không thể diễn tả nổi.

Tiêu Chiến rõ ràng biết câu trả lời của Vương Nhất Bác sẽ là gì nhưng anh vẫn cố chấp cho mình một tia hy vọng nhỏ để cuối cùng thứ nhận được lại vẫn là hai chữ " thất vọng". Hai tay buông thõng xuống , ánh mắt đã có chút hơi nước mờ mờ , vẫn cố chấp nhìn về phía người kia.

- Mày thấy đấy , thì ra mày với nó cũng chỉ như thiên hạ bảo , là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi. Biết gì không nó lấy mày chỉ vì bố mày làm quan to mà thôi.

Tiêu Chiến giống như không thể kiên cường nổi nữa , đến đứng cũng không vững , ánh mắt đã tràn ngập bi thương , đau khổ cùng vô vọng. Thì ra , từ trước đến nay , dù anh có cố gắng thì bọn họ mãi mãi sẽ chẳng có hai chữ " sau này ".

Điều này Vương Nhất Bác cũng đã nói qua , chỉ là anh không muốn tin mà thôi. Nực cười vì cái gì mà đến bây giờ anh vẫn cố chấp vì hắn mà không bỏ cuộc?
Đối với Vương Nhất Bác anh rốt cuộc là cái gì?

- Bớt nói nhảm , mau thả cô ấy ra.

Vương Nhất Bác vẫn giữ một gương mặt vô cảm , trầm giọng quát một câu.

Gã cũng đồng ý , nhanh chóng buông Lệ Mẫn Hàn ra , cô ấy như bắt được cơ hội hớt ha hớt hải chạy về hướng Vương Nhất Bác đang đứng.

- Nhưng mày biết không Vương Nhất Bác? Muốn làm mày đau khổ , trước tiên phải giết đứa mày chọn chứ?

Gã đẩy Tiêu Chiến xuống đất rồi chĩa họng súng về phía Lệ Mẫn Hàn , mà bên kia Vương Nhất Bác chưa kịp chuẩn bị gì , thất kinh chạy đến , muốn ôm cô gái kia vào lòng , trở che cho cô ấy . Nhưng đường đạn quá nhanh , là hắn không kịp , Hàn Hàn của hắn , tất cả phải dùng cách gì mới hóa giải được hết tất thảy những nỗi khổ đau này.?

Đến lúc súng vang lên hai tiếng thì mọi chuyện đã gần như kết thúc. Đường đạn không lệch đến một minimet nào cả , chỉ khác là , người bị bắn trúng không phải Lệ Mẫn Hàn mà thôi.

- Tiêu Chiến.

Hắn nghĩ mình phát rồ thật rồi , người này vì cái gì lại tiến lại dùng cơ thể gầy yếu của mình đỡ lấy cả hai phát đạn cơ chứ? Hắn chạy thật nhanh , thật nhanh , chạy đến nỗi ngã khụy xuống đất rồi ôm lấy thân ảnh nhỏ bé của người kia vào lòng , mọi chuyện vì sao lại trở thành không thể cứu vãn như thế này?

Tiếng súng vang lên , cảnh sát liền ùa vào , giống như bày ra thiên la địa võng , từ tứ phía xông tới nhanh chóng bắt gọn lấy nghi phạm. Lúc này trong tay Hoàng Bân một con tin cũng không còn dù cố chấp vùng vẫy cũng chẳng thể thoát khỏi lực lượng cảnh vệ uy vũ kia.

- Tiêu Chiến... Tiêu Chiến... tỉnh.. tỉnh...

Vương Nhất Bác ôm người kia vào lòng , gấp rút nói với đồng đội của hắn , mau gọi xe cứu thương. Mọi thứ diễn ra thật quá nhanh , người kia vài phút trước vẫn ở đấy , quật cường tin rằng hắn chắc chắn cứu được mình , bây giờ cả người giống như đèn trước gió , thoi thóp nằm trong vũng máu.

- Nhất Bác... anh cứu được cô ấy... em xem... cô ấy không sao rồi...

Ngực giống như bị bóp một cái đến thắt lại , Vương Nhất Bác nhẹ nhàng dụi dụi mặt vào mái tóc mềm mại của Tiêu Chiến , ngay sau đó liền rơi lệ.

- Tiêu Chiến... giỏi lắm, anh cố chịu đựng một chút xe cứu thương sẽ đến.

Vương Nhất Bác cả đời mong ước trừ gian diệt bạo , hành nghĩa , cứu người , nhưng hắn vẫn luôn quên ở bên cạnh mình còn một người cần hắn bảo vệ.

Là do hắn... tất cả là do hắn.

- Hảo... sẽ chịu đựng... sẽ chịu đựng...

Tiêu Chiến ở trong lòng Vương Nhất Bác cười đến ngốc , lúc còn sống được một lần nhìn thấy gương mặt Vương Nhất Bác vì mình mà lo lắng , như vậy cũng không gọi là uổng phí rồi.

Xe cứu thương nhanh chóng đến , mang theo Tiêu Chiến người đầy máu tới bệnh viện. Ngoài trời bắt đầu nổi giông gió , đợt tuyết đầu tiên bất chợt đổ xuống , rơi tràn lan khắp các hẻm phố , bao trùm cây cối , nhà cửa cùng con người.

Màu trắng của tuyết còn có nghĩa là... tan tác đau thương.

Vương Nhất Bác đứng ở hành lang trải dài của bệnh viện , một mình im lặng suy ngẫm, thì ra hắn cũng có lúc này ư?
Bình thường là tất cả mọi người sẽ đặt niềm tin vào hắn , hắn là cứu tinh của họ , hắn giúp họ đòi lại công bằng , giúp họ giải quyết nỗi đau khổ , còn bây giờ thì hoàn toàn ngược lại. Ngoài đứng nhìn , hắn chỉ còn có thể hy vọng và cầu nguyện , mong sao mấy vị lương y kia có thể cứu được Tiêu Chiến....

Vương Nhất Bác giống như người mất hồn , không dám rời mắt khỏi cửa phòng phẫu thuật một giây nào , chỉ sợ cụp mắt một cái , tử thân sẽ ngay lập tức hiện hữu ở đó , rồi nhanh chóng mang ra lưỡi hái của mình , cướp Tiêu Chiến đi khỏi tay hắn.

Lại nghĩ đến nụ cười ngốc nghếch của người kia lúc ban nãy , hắn nhận ra rằng Tiêu Chiến có thể cười vì những lí do rất đơn giản , anh cười vì hắn về nhà lúc 6 giờ chứ không phải 8 giờ như mọi hôm , cười vì Vương Nhất Bác không hiểu sao lại xuống bếp nấu cơm , luộc rau cho anh ăn ,cười vì người bên cạnh anh không phải ai mà là hắn.

Chúng ta sẽ có sau này chứ?

Hắn vỡ lẽ , vì hắn mà anh lúc nào cũng cố gắng cho cả hai. Dù đau đớn đến nhường nào cũng một mình chịu đựng.

Vì người anh thương là đội phó Vương của tổ trọng án , là người có thể dùng năng lực của mình đi bảo vệ cả thể giới.

Ca phẫu thuật kéo dài 8 tiếng , cuối cùng Tiêu Chiến vẫn giữ lời hứa với hắn , kiên trì , chịu đựng , quyết không rời đi.

Đến ngày thứ hai Tiêu Chiến mới lờ mờ tỉnh dậy , Vương Nhất Bác hai đêm không chợp mắt nổi , bây giờ đã vui vẻ như điên , nhẹ nhàng cầm lấy tay anh :

- Sao lại ngủ lâu như vậy ? Anh làm tôi sợ muốn chết.

Tiêu Chiến cười nhìn hắn nói ra hai chữ " không sao "

Hắn thuần thục lấy nước cho anh uống rồi lau lau khóe miệng cho anh.

- Tên nhóc trong bụng cũng bị anh dọa sợ , cả ngày ở bên trong đấm đá mà lại không thấy anh có động tĩnh gì.. Tôi phải xoa xoa rất lâu nó mới chịu nằm im đấy.

Hắn lại nhớ lúc người kia hôn mê , đứa nhỏ trong bụng giống như ở bên trong náo loạn , làm cho Tiêu Chiến đau đến nỗi nhíu mày lại.

- Cảm ơn em.

- Anh xem , tay tôi xoa xoa cho nó mà cũng phát đau rồi.Mau đền bù cho tôi.

Đội phó Vương giống như một tiểu hài tử , thuận chân nhảy lên giường rồi sà vào lòng vị kia nhà mình.

- Đền bù?

- Anh phải hôn tôi.

Vương Nhất Bác ngoài tài giỏi hắn còn được người đời kính trọng vì cái danh " mặt dày " nữa. Nói dứt câu liền đưa má sữa đến mặt Tiêu Chiến đòi hôn hôn.

Tiêu Chiến bị hắn làm cho ngạc nhiên , người này là Vương Nhất Bác thật hay sao? Mới qua mấy ngày đã biến thành như thế này ư?

- Nhanh lên.

Hắn tiếp tụng cọ cọ vào bụng Tiêu Chiến mà làm nũng.

- Được rồi , được rồi.

Anh cũng không muốn hắn ủy khuất " chụt " một cái hôn lên má hắn.

- Yêu Chiến Chiến nhất.

Vương Nhất Bác ôm anh vào lòng rồi thủ thỉ rất nhiều câu , bọn họ của sau này cái gì cũng có và quan trọng họ có nhau.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro