Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã ba ngày liền mà Tiêu Chiến chưa được gặp người kia , anh còn chưa kịp hỏi hắn về việc hôm trước , anh muốn hỏi , có phải hắn còn thương cô gái đó nhiều lắm không? Họ cưới nhau cũng không phải ngày một ngày hai nữa , tính cách Vương Nhất Bác anh cũng có thể hiểu được phần nào rồi. Người anh yêu , nếu hắn thích thứ gì đó nhất định sẽ theo đuổi nó đến cùng. Tiêu Chiến một mình ở bệnh viện cũng đã ba ngày , ba ngày chỉ có một mình , không một ai đến thăm. Anh ủy khuất , giũ mắt xuống nhìn thức ăn đã nguội lạnh mà y tá đã đưa đến từ lâu , sau đó lại nhìn sang tờ giấy trên tay bản thân mình ,, do dự một chút rồi hạ bút viết xuống. Đứa nhỏ trong bụng hình như cũng hiểu cha mình đang không vui , nhẹ nhàng vờn vờn cái tay nhỏ của nó. Tiêu Chiến cảm nhận được sinh linh bé nhỏ đang cử động trong bụng mình , xoa xoa nhóc một cái , rồi nói.

- Không sao , có cha ở đây.

.

.

.

.

.

Vương Nhất Bác gấp gáp đến bệnh viện , thật là ... tuy hắn đã cố gắng hết sức nhưng đống tư liệu về mấy vụ án cứ thi nhau chồng chất như núi , lòng hắn vì muốn gặp người kia mà đã nóng như lửa đốt , nhưng mà công việc làm sao có thể nói bỏ bê là bỏ bê ngay được?

- Đang làm cái gì thế?

Hắn còn chưa bước đến cửa đã thấy Tiêu Chiến tiến lại gần , bên cạnh anh còn có một người đàn ông lạ mặt , không những thế người này còn mặc cảnh phục giống hắn , Vương Nhất Bác nhếch lông mày , cố tỏ ra điềm tĩnh hỏi một câu.

- Anh... đi dạo... một chút...

Tiêu Chiến lúc sáng mới gặp được người bạn cũ , cũng tiện lúc anh định đi khám lại sức khỏe cho bé con nên quyết định cùng người bạn này tản bộ , hàn huyên một lúc , ai ngờ lại gặp hắn ở đây.

- Lại đây.

Hắn hình như không còn kiên nhẫn nổi nữa , phất tay ý bảo anh mau quay lại phía hắn. Vương Nhất Bác vừa dứt lời đã thấy anh rụt rè định bước đến chỗ mình đang đứng , thế mà cái tên không biết từ phương nào vừa mới chui ra kia lại cả gan ôm lấy Tiêu Chiến , không để anh tiến lên , dù chỉ một bước.

- Không phải cậu còn bận công việc hay sao? Người này để tôi lo hộ.

Lý Cảnh Sâm vốn là đồng nghiệp của ba Tiêu Chiến , sau khi gặp cậu nhóc này vài lần ngay lập tức bị đôi mắt trong veo của nhóc ấy thôi miên , y theo đuổi cậu bé ấy nhưng lại chẳng được gì. Sau đó còn nghe được tiểu khả ái đã lập gia đình , y không còn cách nào khác , đành bỏ cuộc đồng thời chuyển luôn công tác. Vốn đã định quên đi Tiêu Chiến , thế mà lần về quê công tác này lại nghe được chuyện của người kia từ miệng đứa em họ Lý Hạo. Lần này y mà không dành lại người , y nhất định không phải họ Lý.

- Tránh ra.

Vương Nhất Bác vẫn nhất nhất cố giữ thái độ bình tĩnh , kéo cái người vẫn đang không biết đại chiến thế giới sắp xảy ra kia về phía mình , muốn đưa người đi sao? Có mơ cũng đừng mơ đến.

- Chiến Chiến....

Y cũng không muốn trở thành người thua cuộc thêm lần nào nữa , nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay anh lại , Tiêu Chiến còn chưa kịp ngạc nhiên đã thấy hắn không nhẹ tay , đấm vào mặt Lý Cảnh Sâm phía đối diện.

- Ca ca.

Anh hốt hoảng , thất thiểu ngồi xuống xem vết thương của người vừa mới bị đánh như thế nào , Vương Nhất Bác , đứa nhỏ này thật không biết phải trái , mới gặp lần đầu mà đã đánh người ta thành thế này.

- Tiêu Chiến , lại đây.

Hắn dang tay ra , đợi thỏ ngốc chạy vào lòng hắn như mọi ngày , trong lòng còn hớn hở , mặt cũng ngạo nghễ suy nghĩ rằng người này có chết cũng không rời xa hắn đâu.

- Em thôi đi có được hay không?

Tiêu Chiến xem vết thương cho Lý Cảnh Sâm , khóe mắt cũng đã biến thành phiếm hồng , hắn không quan tâm đến anh , thế giới cũng không còn ai muốn quan tâm đến anh , bây giờ lại có một người xuất hiện tình nguyện trở che , bao bọc anh lại bị hắn làm cho thành cái dạng này. Tiêu Chiến sẽ bị Vương Nhất Bác bức đến chết , nếu anh không mau chạy khỏi , nhất định anh sẽ uất ức đến không thở nổi nữa.

- Vương Nhất Bác , em có biết cả mấy ngày nay anh chỉ được một người để tâm đến hay không? Thế mà bây giờ em lại đánh anh ấy , em còn là người hay không?

Nghe đối phương nói thế , hắn có chút chột dạ , cả mấy ngày gần đây hắn đều chốn trong phòng làm việc , điều tra ghi chép lại vài vụ án , Tiêu Chiến lại chưa bao giờ mở miệng ra đòi hắn chăm lo nên hắn cũng quên mất việc phải gọi điện hỏi thăm anh. Lòng hắn bỗng nhói lên một cái , tâm như bị bóp nát thành từng mảnh, đấy là lần đầu tiên người này nổi giận với hắn.

- Tiêu ... Chiến.

Hắn hối lỗi , kéo kéo tay anh , không ngờ lại bị khước từ nhanh chóng , trong đầu còn hiện lên ý niệm mối quan hệ của bọn đến đây liền chấm dứt. Vương Nhất Bác sợ hãi , sau lần anh bị thương thì đây là lúc hắn sợ hãi nhất.

- Em... về đi , bây giờ tôi không muốn nhìn thấy em nữa.

Tiêu Chiến đỡ Lý Cảnh Sâm dậy , sau đó cả hai người chậm rãi bước về phòng , để lại một mình hắn còn đang chết trân tại chỗ. Trước thái độ của đối phương , hắn bị dọa đến á khẩu , một câu xin lỗi cũng chưa kịp nói ra , bóng lưng anh đã biến mất sau ngã rẽ vào phòng bệnh.

Hắn lại làm sai điều gì à?

.

.

.

.

.

.

Chập tối , cảnh sát Vương mang bộ dáng cực kì không tốt kèm thèo một khuôn mặt cố tỏ ra không xấu hổ đến gặp anh , hắn còn tự mắng bản thân mình , sao lại để anh phải chịu những việc như vậy.

- Tiêu Chiến , tôi đến.

Vừa nhìn thấy hắn , Tiêu Chiến lập tức im lặng , tấm lưng nhỏ cũng quay ra hướng khác.

- Đừng giận nữa , tôi xin lỗi.

Hắn làm bộ làm tịch lạnh nhạt ngồi xuống kế bên anh , nhưng trong lòng gần như đã muốn nổ tung vì đau đớn. Mỗi lần thấy đôi vai nhỏ nhỏ của anh run lên vì kiềm chế nước mắt , hắn thực sự muốn tự đấm mình một cái , thật đau.

- Em... Tôi đã làm theo lời em.

Tiêu Chiến đột nhiên đặt vào tay hắn một tờ giấy , hắn trừng mắt , là giấy ly hôn hắn đã từng kí sẵn để đưa cho anh. Mấy năm về trước , khi họ mới cưới , Vương Nhất Bác vừa không can tâm tình nguyện vừa tức giận nhưng vẫn phải cố nhẫn nhịn đợi đến khi hắn ổn định công việc mới thôi. Hắn còn nhớ , cũng là trước đây , không biết bao nhiêu lần hắn đã tự tay kí vào tờ giấy này rồi đưa cho Tiêu Chiến.

- Em nói là cho tôi nuôi đứa nhỏ , em sẽ đưa tiền trợ cấp , bọn mình cũng không có tương lai.

Anh cười bi thương một cái rồi tự lau đi khóe mắt mình , anh không muốn làm khổ hắn nữa.

- Nhất Bác , xin lỗi em , biết em thương cô ấy như vậy còn cố gắng xen vào giữa hai người , biết em ghét tôi muốn chết lại cố cưỡng cầu bám lấy em , đòi em ban phát một chút yêu thương , còn biết em sớm đã muốn rời đi vẫn cố chấp lưu luyến không đoạn tuyệt.

Vương Nhất Bác càng nghe càng muốn chửi bản thân mình một câu thậm tệ , hắn đã làm những gì thế này , mấy năm nay đối phương cho hắn biết bao yêu thương mà đổi lại hắn chỉ dành cho anh những tổn thương không tài nào hàn gắn được. Cầm thật chặt tờ giấy kia trên tay , hắn của bây giờ không còn ngạo nghễ như trước nữa , đến một cái cúi đầu cầu xin anh tha thứ hắn cũng không dám.

- Xin lỗi.

Cuối cùng cũng chỉ thốt ra được một câu như vậy rồi quay người rời đi. Hắn biết , Tiêu Chiến bây giờ đang vô cùng bất ổn , có lẽ im lặng là cách tốt nhất để anh không phải chịu nhiều khổ đau nữa.

.

.

.

.

.

.

Vương Nhất Bác mỗi ngày đều đều đặn đến nhìn Tiêu Chiến một chút , nhưng chỉ khi anh ngủ hắn mới dám đến , bản thân không tự chủ ngắm nhìn gương mặt kia thật lâu , thật lâu. Bấy giờ hắn mới biết vì sao Tiêu Chiến mỗi ngày đều đi mấy chuyến xe buýt , chỉ để ngắm nhìn hắn mà không kêu mệt mỏi , trái lại còn thập phần vui vẻ , hạnh phúc.

Vì thương nhớ.

Hắn khổ tâm khẽ xoa xoa gương mặt của đối phương một cái , lại sợ làm anh tỉnh giấc , ngón tay mới chạm nhẹ đã quay trở lại trạng thái lơ lửng trên không trung. Người này cuối cùng cũng ghét bỏ hắn , đã vậy còn muốn rời xa hắn , thế mà hắn lại chẳng thấy vui vẻ chút nào cả. Ngược lại còn thấy đau lòng muốn chết.

.

.

.

.

.

.

Ngày thứ tư hắn lén lút đến gặp anh , không biết có phải ý trời hay không mà hắn mới có thể nghe được cuộc đối thoại giữa Lý Cảnh Sâm và Tiêu Chiến.

- Em , không định trở lại Trùng Khánh với tôi hay sao?

Là cái giọng thâm tình đáng ghét của tên tình địch kia , người này vẫn chưa bỏ cuộc hay sao? Hắn nghĩ lần này mọi sự không thể cứu vãn nổi nữa rồi , nếu là ngày trước hắn chắc chắn mười phần là anh sẽ từ chối nhưng bây giờ thì còn khuya anh mới chịu ở lại với hắn. Còn chưa kể , tên họ Lý kia đã thích vợ hắn từ lâu lắm rồi. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm thấy bản thân mình thật thảm hại , mà cái thảm hại này là do chính hắn tạo ra chứ không phải ai khác cả.

- Em ... muốn nhìn cậu ấy thêm một chút nữa.

Tiêu Chiến vừa nói vừa ôn nhu xoa xoa bụng đã hở ra.

- Em bị ngốc hay sao? Thằng nhóc đó tồi tệ như vậy ...

Lý Cảnh Sâm chưa kịp nói hết đã bị anh ngắt lời.

- Cậu ấy tốt lắm , lần đầu gặp mặt cũng tốt với em , sau này cũng tốt với em ,còn mua cơm cho em ăn , dạo gần đây mỗi ngày còn đều đặn đến thăm em. Cậu ấy đặc biệt tốt , Nhất Bác đặc biệt tốt.

Vương Nhất Bác đứng nghe lén mà lòng cũng run lên , giọng đối phương lúc nào kể về hắn cũng như vậy làm hắn càng cảm thấy có lỗi.

- Thế sao còn muốn rời đi?

Anh cười một cái.

- Vì em không xứng đáng.

Hắn vì một câu nói bất chợt nhưng chân thành của Tiêu Chiến làm cho đau nhói , tâm can đều như vụn vỡ hết cả. Ngốc thật , còn có người ngốc hơn anh hay sao?

Nghe hết cuộc trò chuyện giữa hai người , hắn vừa muốn rời đi lại bị tên họ Lý kia nhìn thấy.

- Anh ấy sẽ ở lại hay sao?

Hắn mở lời trước.

- Đi hay không là do cậu quyết định , tôi không thể trả lời được , cũng không có quyền trả lời thay em ấy.

Lý Cảnh Sâm nhìn qua bộ dáng của tên nhóc trước mặt , thật ghen tị , tại sao lại có người may mắn như vậy chứ? Đúng là trong đoạn tình này , y mới chính là người thua thậm tệ nhất.

- Cảm ơn.

Vương Nhất Bác nhàn nhạt đáp lại , nhưng trong lòng đã vui như mở cờ đón ngày đất nước độc lập , thì ra hắn không phải là không còn cơ hội. Vậy thì để hắn thử một lần , bù đắp lại cho anh đi.

.

.

.

.

Tiêu Chiến vừa thay đồ bệnh viện , chuẩn bị một số vật dụng để về nhà , lại nhận được cuộc gọi khẩn từ Lý Hạo.

- Anh ơi , Vương mặt than đang làm nhiệm vụ thì bị người ta cho một dao , đang hấp hối rồi , anh mau đến đi.

Tất nhiên với trình độ phóng đại sự thật của Lý Hạo , anh lập tức bị dọa đến rơi cả điện thoại , nhờ vậy lúc họ Vương tỉnh dậy đã thấy một cục bông thỏ đang nằm bên giường bệnh của mình. Mới đầu khi hắn tỉnh dậy còn muốn chạy ngay đến sở cảnh sát cho cái tên biến thái , đánh đập trẻ em kia một trận , tên trời đánh ấy dám nhân lúc hắn không để ý mà làm hắn thành thế này. Bây giờ nghĩ lại , bi đâm một nhát đúng là cũng tốt.

- Cậu tỉnh rồi?

Anh bị tiếng động khẽ của hắn làm cho tỉnh giấc , tay nhỏ dụi dụi mắt rồi rót cho hắn một cốc nước ấm , điệu bộ vô cùng nhu thuận cùng khả ái. Vương Nhất Bác hết sức bằng lòng , nhận lấy cốc nước ấm , còn không quên nhân cơ hội sờ sờ tay người kia một chút.

- Đau quá.

Hắn vừa nuốt xuống một ngụm nước mặt đã nhăn nhó , ôm lấy vùng bụng đang bị băng bó.

- Làm sao? Có cần gọi bác sĩ đến hay không?

Anh hoảng hốt , kéo mền ra , chăm chú xem vết thương của hắn có bị mở miệng hay không , quan sát một lúc không thấy nơi đó rỉ máu nữa mới yên tâm thở phào một cái , khuôn mặt nhỏ còn đầy vệt nước mắt chưa kịp khô cũng dần dãn ra.

- Anh xoa cho tôi là được rồi.

Vương Nhất Bác dứt lời đã thấy vài nét do dự trên khuôn mặt của đối phương , hắn tất nhiên không muốn bỏ cuộc , ôm bụng van nài anh hết lần này đến lần khác. Tiêu Chiến sợ hắn đau , cũng đành lòng chấp thuận , thế mà bàn tay nhỏ chưa xoa được mấy cái đã bị người kia bắt lấy hôn lên.

- Làm gì vậy? Cậu....

Tiêu Chiến hốt hoảng , lập tức rụt tay lại , cũng không ngờ động tác của anh mạnh đến như vậy , lần này thực sự đã khiến vết thương của hắn có chút đau.

- Cậu... không sao chứ? Thật ... thật xin lỗi.

Anh bị biểu cảm của hắn dọa sợ , cúi mặt xuống xem hắn như thế nào , Vương Nhất Bác chỉ chờ có thế , đưa môi ra , chụt một cái lên mặt người kia.

- Cậu đừng thế nữa , chúng ta... chúng ta cũng chia tay rồi.

Thỏ nhỏ bị hắn trêu đùa , mặt cũng đỏ bừng lên , tay vẫn còn đặt ở trên má , cảm nhận nụ hôn hắn vừa trao. Là ảo giác hay sao? Vương Nhất Bác đối với anh còn có thể ấm áp đến như vậy.

- Tiêu Chiến , giấy ly hôn anh kí phải nộp vào tháng trước mới được công nhận.

Hắn vừa cười vừa đưa tờ giấy lên trước mặt anh , giấy ly hôn , nếu quá ngày nộp thì dù có kí cũng chẳng còn tác dụng nữa.

- Vậy nên , cho tôi một cơ hội , chúng ta làm lại từ đầu.

Anh nhìn vào ánh mắt nhu tình như nước hồ của hắn , trái tim cũng khẽ giao động , lại nghĩ về cảnh tượng mấy ngày nay của hắn , có lẽ tất cả đều là giả nhưng đều làm anh vui đến không tưởng tượng được. Tiêu Chiến đẻ mặc hắn ôm vào lòng , miệng nhỏ cũng vừa vặn mấp máy một chữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro