Bắt cóc (2) - Nỗi đau về thể xác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay khi nhìn ông ta đưa Vỹ Dạ đi, bà hốt hoảng chạy theo nhưng ông ta đã đi xa. Không còn cách nào khác, bà bèn lấy điện thoại của cô, chắc chắn cô sẽ có số của hắn, quả nhiên không sai, cô lưu số hắn với tên là "TÊN KHỐN NẠN" bấm vào nút gọi, áp vào tai chờ người bắt máy nhưng sau lâu vậy. Lòng bà nóng như có ai đốt, "Tiểu Dạ à con đừng có làm sao nhé." - bà suy nghĩ, lâu sau mới có người bắt máy.

- Alo

- Vỹ Dạ...Vỹ Dạ

- Chuyện gì vậy?

Ngay khi nghe cái tên Vỹ Dạ, Trấn Thành đã lỡ một nhịp , đột nhiên trong lòng anh lo lắng không thôi, cô có chuyện gì sao?

- Tôi xin cậu hãy cứu Tiểu Dạ, tôi xin... - đang nói thì bà bất ngờ ngất xỉu.

Nghe không có tiếng nói phát ra từ bên kia nữa anh liền tắt máy gọi cho dì Minh:

Ít phút sau, có người gọi điện tới chất giọng lo sợ trả lời .

- Thưa...trong nhà không có ai, chỉ thấy Thái Nhung My đang bất tỉnh dưới sàn. Còn phu nhân thì không thấy đâu, chỉ còn giỏ xách thôi ạ.

- Khốn kiếp, mau gọi người kiếm cô ấy đi.

Trấn Thành giận dữ cúp máy, anh quay sang Trường Giang nói:

- Mau triệu tập người đi tìm Vỹ Dạ, Lâm Thái Bằng đã bắt cóc cô ấy rồi. Điện thoại thì cô ấy không mang theo không thể xác nhận vị trí được.

- Cái gì? Ông ta dám làm vậy sao? - Trường Giang lập tức đứng dậy, nhanh chóng theo anh ra ngoài.

"Renggggg...renggggg" - chính là lúc hai người đi ra khỏi phòng thì tiếng điện thoại vang lên, Trấn Thành liền bắt máy:

- Là ai?

- Hừ...Huỳnh Trấn Thành là tôi. Lâm Thái Bằng.

- Chuyện gì?

- Vỹ Dạ đang trong tay tôi, nếu muốn cứu nó thì đưa cho tôi ba trăm triệu. Nếu không tôi sẽ giết nó.

- Ông dám?

- Tại sao không? Thời hạn của cậu là hai ngày, trong vòng hai ngày mà cậu không giao ba trăm triệu thì đừng trách tôi. Cậu thử nghĩ xem, con người mà hai ngày không ăn không uống còn bị đánh đập nữa thì cậu nghĩ, nó sẽ chịu được bao lâu, hahaha... - Nói xong ông ta liền cúp máy, bàn tay anh siết chặt lấy chiếc điện thoại, tức giận nói:

-  Chết tiệt.

- Là ông ta sao? - Trường Giang lo lắng hỏi

- Phải. Ông ta nói nếu không giao ba trăm triệu thì sẽ giết cô ấy.

- Sao? Mau đi tìm thôi - Trường Giang vội vã bước đi.

- Ngươi dám phản bội ta, ta sẽ cho mày chết, nhưng...phải là chết dần chết mòn - Hạ Thái Bằng đứng khoanh tay nói.

- Ông...muốn gì?

- Ta muốn trả thù và cầm tiền chạy trốn. Chỉ cần Trấn Thành giao ra ba trăm triệu thì lúc đó ta sẽ cao chạy xa bay. Và tất nhiên, ngươi cũng sẽ đến nơi cực lạc, hahaha... - Giọng cười quỷ dị vang vọng khắp toà nhà, cô khiếp sợ nhìn ông.

- Anh ấy sẽ không đưa tiền cho ông đâu, đồ bỉ ổi thả tôi ra - Vỹ Dạ vùng vẫy

- Câm miệng.

Lúc này Trấn Thành tức giận trở về nhà, anh...không tìm thấy cô, bước vào thư phòng cùng với Trường Giang. Anh ngồi đối diện người bằng hữu, ngả người dựa vào sofa.

- Tôi có một kế hoạch thế này các cậu nghe cho kỹ...- Trấn Thành lên tiếng nói, anh đã bày sẵn một kế hoạch trong đầu. Sau khi nghe xong kế hoạch của anh Trường Giang cười tươi nói.

- Này, trong đầu cậu rốt cuộc chứa cái gì vậy hả? - Trấn Thành nhíu mày nhìn anh, có ý gì đây?

Renggg...renggg - chợt tiếng chuông điện thoại của Trấn Thành vang lên, anh đưa tay mở điện thoại để chế độ loa ngoài, tiếng nói bắt đầu phát ra.

- Sao hả? Chuẩn bị tiền đến đâu rồi?

- À tôi suy nghĩ lại rồi, ông cứ chém giết tuỳ ý cô ta đi. Dù gì tôi cũng không quan tâm đến cô ta nữa...haha.

- Mày...- Lâm Thái Bằng nghẹn lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro