Đừng hiểu lầm (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Mình xưng Nhã Phương bằng nhỏ nhé cho đỡ nhầm lẫn)

Sáng sớm bất luận nhỏ nói gì Vỹ Dạ vẫn kiên quyết về nhà, tối qua cô đã kể cho nhỏ nghe tất cả. Nhã Phương cũng vậy cũng từng bị phản bội bởi một người nên mới đi Mỹ.

Có thể là buổi tối ngủ không ngon giấc, Vỹ Dạ vùi ở trên sofa ngủ thiếp đi rất nhanh, khi thức dậy thì mới phát hiện đã hơn 6 giờ, trong phòng khách đen thui không có mở đèn, rất dễ nhận thấy Trấn Thành không có về nhà. Gọi điện thoại cho anh, chuông vang lên nhưng không ai nhận, trong lòng có chút kỳ quái, đã xảy ra chuyện gì sao?

———————————————————————————
Bây giờ anh đang cùng uống từng ly rượu với Gia Linh, Gia Linh bực bội ngồi một bên, ả hẹn anh ra đây là để thêm tình cảm chứ có thêm uống rượu đâu, làm cho kế sách của ả không còn.

Trấn Thành cũng không có say hoàn toàn chỉ là không ý thức được, Gia Linh dìu anh vào nhà, phòng khách không mở đèn, cả ngăn phòng cũng yên tĩnh, anh cảm thấy hơi lạnh lẽo, cô vẫn còn giận? Cô chưa về?

Đèn của phòng khách đột nhiên sáng lên, anh mờ mờ thấy một bóng dáng đơn bạc ở trên cầu thang, lẳng lặng nhìn anh. Không thấy rõ vẻ mặt nhưng lại có một loại bi thương không nói được.

- Tiểu Dạ...- Anh yếu ớt gọi tên cô, rất muốn đẩy thân hình đang dán chặt vào người anh ra nhưng một chút hơi sức cũng không còn, lúc này trong mắt Vỹ Dạ giống như anh không muốn buông Gia Linh ra.

Không khí trở nên hết sức xấu, thấy Vỹ Dạ rơi lệ. Trong lòng Trấn Thành cũng rất khó chịu, hiện tại nói cái gì cũng vô ích, bỗng giọng nói của Gia Linh vang lên:

- Là Huỳnh phu nhân sao? - Gia Linh che giấu hài lòng trên mặt, khách khí chào hỏi.

Huỳnh phu nhân? Hừ Gia Linh châm biếm, vị trí này là của cô, cô sẽ từ từ đoạt lại.

Vỹ Dạ nãy giờ nhẫn nhịn, không muốn nước mắt chảy xuống tuy nhiên làm sao cũng không khống chế được nó. Từng bước, từng bước từ trên cầu thang đi xuống, khi đi ngang qua bên cạnh Trấn Thành, anh muốn đưa tay bắt cô lại bị cô thoáng qua, né tránh tay của anh, cô cảm thấy bẩn, rất bẩn, không muốn anh đụng vào mình.

Đi đến trước mặt của Gia Linh, vẽ ra một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc

- Thực xin lỗi đã quấy rầy các người, chúc các người vui vẻ.

Trấn Thành có chút hoảng hốt nhìn Vỹ Dạ, anh không biết cô nói những lời đó là có ý nghĩa gì? Giống như tuỳ thời sẽ biến mất.

- Vỹ Dạ...chuyện này...ức...chỉ là một hiểu lầm...không ức...phải như em nghĩ - Cánh tay yếu ớt cầm lấy tay cô, gian nan giải thích nhưng lý do lại cứng ngắc như vậy.

Vỹ Dạ chỉ nhìn anh không nói gì thêm, dần dần kéo bàn tay đang cầm tay mình ra. Huỳnh Trấn Thành loại trò chơi này tôi mệt mỏi rồi, không muốn tiếp tục nữa, tại sao tôi luôn là người chịu đau khổ cơ chứ, có người đàn bà bên ngoài rồi thì sao còn dắt về đây để hạ nhục tôi, chẳng lẽ anh đối với tôi chỉ như đối với con ngốc thôi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro