Em yêu anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rời khỏi ngôi biệt thự, Trường Giang lái xe đưa cô đi. Cô không rành đường thành phố cho lắm, nhìn thấy con phố liền có chút tò mò.

- Đây là đâu?

Người bên cạnh vừa xoay tay lái vừa  mở miệng trả lời.

- Là khu Đông Thiên.

- Anh đưa tôi đến đây làm gì? - Vỹ Dạ nheo mắt hỏi.

Trường Giang không trả lời câu hỏi của cô, cậu ta lái xe đến trước một hộp đêm cao cấp nằm ở trung tâm con phố rồi tẮt máy dừng xe.

- Đến rồi.

Ngay lập tức hai tên gác cửa dáng người to lớn như lực sĩ nhanh chân bước đến mở cửa cho hai người.

- Kính chào Nhị ca.

Trường Giang gật đầu một cái đoạn nhìn sang cô.

- Đi theo tôi.

Trường Giang xoay đầu lại nhìn cô, một cánh tay đặt lên cửa.

- Tôi đưa cô đến đây thôi, Vỹ Dạ cô hãy tự xem bản thân đã làm gì với cậu ấy đi.

Dứt lời anh ta hạ cánh tay xuống, đi ngang qua cô rời khỏi đại sảnh.

Trái tim cô đột nhiên đập nhanh, dồn dập không ngừng. Bàn tay nhỏ nhẮn hơi run, chần chừ đặt lên tay cầm của cánh cửa, Vỹ Dạ dùng sức đẩy cánh cửa nặng nề hé ra.
Đôi mắt cố gắng thâu những hình ảnh bên trong, ánh mắt dường như chấn động.

- Ngoan, Tiểu Dạ , sao em khóc?

- Trấn...Thành...hức..hức em..

- Tiểu Dạ, em sao vậy?

- Trấn Thành...hức...em xin lỗi.

Anh hơi ngạc nhiên với lời nói của cô, ôn nhu nói:

- Sao lại xin lỗi.

- Em đã gây tổn thương cho anh, những ngày qua em thật sự rất nhớ anh. Trấn Thành, em muốn nói...

- Sao?

- Em yêu anh, Trấn Thành à.

Cô ngước khuôn mặt lên nói, nhón chân lên đặt vào môi anh một nụ hôn nhưng khi cô định dứt ra thì anh lại ôm đầu cô lại, thay thế một nụ cười ban đầu bằng một nụ hôn sâu. Anh muốn nuốt tất cả những lời này vào tim vào trong người anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro