Ly hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vỹ Dạ đang khóc thút thít, tất cả đều trở thành bọt nước, nếu như trước kia cô còn ôm lấy ảo tưởng, giờ khắc này biến mất không thấy tăm hơi, đêm dài đằng đẵng cô không biết nên đi nơi nào, tình hình như vậy quá quen thuộc. Khi đó là khuất phục, lần này lại là đau lòng.

- Trấn Thành cái tên khốn kiếp này.

- Buông tay ra - Trấn Thành đẩy cái tay đang đỡ mình của ả ta ra, trong miệng tự lẩm bẩm:

- Tiểu Dạ...- Mắt đột nhiên sáng lên như chim ưng phát ra ánh sáng sắc bén, nhấc chân chạy loạng choạng ra ngoài.

Gia Linh đứng ở trong bực mình không thôi, tay nắm thành quả đấm, hai hàm răng siết chặt lại với nhau, khuôn mặt ác quỷ hiện lên.

Lòng của Trấn Thành như bị xé rách, máu nhỏ từng giọt từng giọt, anh luôn cao ngạo lại nhếch nhác như vậy, mồ hôi chảy xuống má, sợi tóc chán chường dính vào trán.

Tiểu Dạ, em trở lại đi, anh giải thích với em.

Tiểu Dạ, tại sao em không cho anh cơ hội giải thích?

Khi anh sắp vọt vào cửa, một tiếng rên nhỏ nhẹ truyền vào trong lỗ tai từ bên kia, Trấn Thành cả kinh, đi tới theo bản năng.

Trái tim liền vui mừng, lông mày nhíu chặt liền giãn ra, bóng dáng dưới ánh đèn không phải của Lâm Vỹ Dạ còn có thể là ai?

Ở dưới cột đèn, người này căn bản không có để ý tới anh, tiếng khóc kia khiến tâm anh cũng muốn khóc, mỗi giọt lệ cũng rơi vào trong lòng anh, tay nắm chặt hai bên người, chân dài cất bước, chỉ mấy bước liền ôm cô vào trong ngực.

- Anh...- mắt đẹp trợn to, tại sao anh lại ở chỗ này, anh không phải nên ở bên Gia Linh sao?

Nhìn bộ dạng của cô, Trấn Thành lập tức biết cô đang suy nghĩ gì.

- Tiểu Dạ, anh với cô ta không có gì cả.

Anh nói rất chân thành, thật sao. Lâm Vỹ Dạ chỉ hơi sững sờ, không nói gì, cô thật sự rất mệt mỏi, không có gì mà trong phòng làm việc lại ôm nhau, không có gì mà lúc nãy còn tình tứ đưa nhau về nhà. Bây giờ cô chỉ muốn mau sớm giải thoát , sau đó một mình sống yên lặng thật tốt một chút, mặc kệ hiện tại anh nói gì cô đều không muốn nghe.

- Tiểu Dạ, em không thể tha thứ cho anh sao? - Trấn Thành có một loại cảm giác tuyệt vọng.

Lâm Vỹ Dạ lắc đầu một cái, dùng một giọng nói bình thản không thể bình thản hơn nói:

- Tôi mệt rồi, Trấn Thành, chúng ta căn bản không thích hợp, ly hôn đi.

Nhìn cô lắc đầu, Trấn Thành rối rắm tâm lập tức tỉnh táo lại, nhưng lời nói phía sau của cô lại đẩy anh xuống địa ngục, vĩnh viễn không thoát thân được, không thể tin nhìn cô, cho là mình nghe lầm.

Ly hôn, tại sao cô có thể dễ dàng nói ra như thế.

- Không được! - anh hét lên, đôi tay giữ vai của cô thật chặt, trong thoáng chốc Lâm Vỹ Dạ cảm thấy anh muốn bóp nát vai của mình, chẳng phải đây là hi vọng trước kia của anh sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro