Một quân cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cửa bị đẩy ra, Trấn Thành bước vào, từng đường nét hoàn hảo trên gương mặt đều thể hiện tính tự cao, ngạo mạn.

- Cha gọi con

- Tới rồi sao?

Trấn Thành đi đến chiếc ghế đối diện với Huỳnh Khắc Minh ngồi xuống, nói:

- Cha gọi con đến có việc gì không? - Trấn Thành chống cằm nhìn cha

- Con chuẩn bị kết hôn đi

Trấn Thành đang ngồi đó thì thất kinh, Sao? Cái gì? Kết hôn

- Cha không đùa chứ? - Trấn Thành nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mặt

- Không- Huỳnh Khắc Minh nghiêm túc nói

Trấn Thành nghe xong trong lòng liền tức giận, anh mới có 23 tuổi, còn muốn xông pha giang hồ, làm chủ giới xã hội đen, mỹ nữ xung quanh anh thì nhiều vô số kể, muốn anh trói buộc với cuộc hôn nhân kia sao? Còn lâu.

- Cha, con không biết đối tượng là ai, mặt mũi ra sao, cha muốn con kết hôn với kẻ lạ mặt sao? Con không muốn- Trấn Thành khó chịu nói với cha mình

- Cô ta là con của Lâm Thái Bằng, người đã mắc nợ ta nên đã giao cô ta cho chúng ta để trả số nợ

Trấn Thành nghe xong càng trở nên tức giận, muốn anh kết hôn với con một đứa con gái mà phải bán thân để trả nợ sao? Nếu làm vậy thì còn đâu Huỳnh Trấn Thành nổi tiếng giang hồ chứ, từ nãy tới giờ anh không nghe lọt tai câu nào cả.

- Con sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này

Trấn Thành kiên quyết nói, làm sao anh có thể đồng ý cơ chứ, đúng là hoang đường, muốn anh chấp nhận những chuyện như thế này sao? Đừng mơ.

- Hỗn láo!!!

Huỳnh Khắc Minh bắt đầu tức giận, giáo huấn thằng con trai nghiệt tổ nghiệt tông kia một trận.

Trấn Thành vừa ức chế vừa giận dữ, đáng chết , lần này anh không cãi lại được cha mình, đây là lần đầu tiên Trấn Thành và cha tranh cãi, cuộc hôn nhân chết tiệt!!!~~~~đang yên đang lành tự nhiên lại bắt anh lấy một con ả không quen không biết mà cô ta cũng mặt dày thật,  vào đây để ăn tiền sao? Mơ đi! Muốn làm vợ anh sao?......được anh sẽ toại nguyện cho cô ta , chỉ sợ lúc đó cô ta lại thay đổi ý thôi "đáng khinh" nhếch miệng lên nở một nụ cười nửa miệng đầy nguy hiểm, mở miệng nói:

- Được thôi, nếu cha muốn con sẽ kết hôn!

Trấn Thành không nhìn Huỳnh Khắc Minh, cư nhiên hậm hực bước ra khỏi phòng. Huỳnh Khắc Minh nhìn hành động vô lễ của đứa con trai, thở dài rồi mắng một câu: - Thằng con khó bảo.

Trong phòng cô đang ngồi trước cửa sổ, đưa ánh mắt về nơi xa xăm, về phía có ánh bình minh, đôi mắt chứa hàng vạn sự đau khổ, những ngọn tóc được tự do bay trước gió, bỗng Vỹ Dạ giật mình vì tiếng đổ vỡ phát ra từ phòng bên cạnh, Vỹ Dạ làm ngơ đi chỗ khác nhưng những âm thanh đó cứ tiếp tục phát ra làm cô không thể chịu được mà quyết định đi xem chuyện gì đang xảy ra. Đứng trước căn phòng, Vỹ Dạ ngập ngừng mở cửa nhìn vào bên trong.

Không cần nhìn anh cũng biết là ai, là người mà cha anh muốn anh kết hôn chứ gì, trong căn nhà này ai lại dám như vậy chứ, đúng là bỉ ổi

- Cô có thấy mình vô duyên lắm không, kẻ tò mò.

Vỹ Dạ đưa ánh mắt tìm nơi phát ra tiếng nói, trước chiếc giường là một bóng người quay lưng về phía cánh cửa nơi cô đang đứng, dưới nền nhà, cách người con trai ấy một đoạn là vô số những mảnh vỡ thủy tinh. Giọng nói đó lại một lần nữa vang lên:

- À tôi quên mất, một đứa con được sinh ra từ một gia đình thấp kém, nghèo nàn thì làm sao được dạy dỗ nhỉ? Kể cả việc đi đến nhà người khác để trả nợ cũng làm được mà sao, tôi nói đúng không?

Khuôn mặt Vỹ Dạ từ đỏ bừng bắt đầu chuyển sang tím tái đầy tức giận, nắm chặt tay và bước tới gần Trấn Thành:

"Chát"~~~~âm thanh của cái tát cô tặng cho khuôn mặt đẹp không tì vết của anh.

- Cô......

- Anh có thể xúc phạm đến tôi, làm nhục tôi nhưng tuyệt đối anh không được xúc phạm đến cha mẹ tôi....

Khuôn mặt Trấn Thành đỏ gay, lần đầu tiên anh nhận được một cái tát đau đến như vậy, kể cả cha anh - Huỳnh Khắc Minh, cũng không dám tát anh đến nỗi như thế, được lắm.....Nhanh như chớp anh nắm được bàn tay của cô, cố tình đẩy thật mạnh vào những chỗ có mảnh thủy tinh, thân thể cô rơi tự do vào những miếng thủy tinh đó, từng mảnh từng mảnh cứa thật sâu vào da thịt mềm mại của cô, chảy ra một dòng máu đỏ tươi trên nền nhà, trong lúc cô đang đau đớn không nguôi thì anh lại nở nụ cười nửa miệng, cúi người xuống gần cô, ngước khuôn mặt của cô lên , nói:

- Sao? Không chịu được à? Tôi sẽ cho cô nếm mùi vị khi chọc giận đến Huỳnh Trấn Thành này, dù sao thì cô cũng chỉ là vật thay thế cho số tiền mà ông ta nợ chúng tôi thôi, đối với ông ta mà nói cô chỉ là quân cờ hay là một món hàng để ông ta lợi dụng.

Trấn Thành nói xong thì đứng lên, chỉ thẳng vào mặt cô:

- Biến!

Cô khó khăn đứng dậy, bước thật nhanh ra khỏi phòng, cô không muốn ở nơi đó thêm một phút giây nào nữa.....thật kinh khủng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro