Nụ hôn nửa đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuôn mặt cô đã đỏ bừng từ lâu, cúi đầu không dám nhìn anh. Hôm nay anh sao vậy? Tính cách lẫn cách nói chuyện đều khác.

- Anh tính làm gì?

- Đoán đi

Nói rồi Trấn Thành dùng cánh tay ôm lấy eo cô, Vỹ Dạ không kịp phản ứng thì đã bị anh công kích ngay môi. Anh mạnh mẽ tấn công môi cô, ngậm lấy cắn mút thỏa thích hai cánh môi non mềm của cô, rất ngọt, ngọt ngào tới mức anh vừa chạm vào đã không còn khống chế được bản thân. Vỹ Dạ thảng thốt lại khó chịu đẩy anh ra nhưng sức cô lại quá yếu. Cánh tay càng siết chặt, ép cô sát chặt vào người,. Mắt cô trợn trắng, trái tim không kiềm được mà nhảy nhót lung tung. Trấn Thành xâm chiếm miệng cô cuồng dã hơn bao giờ hết, sự mềm mại và ngọt ngào này khiến anh phát điên. Một lúc sau, khi hô hấp không thể trụ nổi nữa, Trấn Thành mới chịu rời khỏi đôi môi kia. Nhưng đột nhiên lại ôm chặt lấy cô, đôi môi mỏng thủ thỉ bên tai cô.

- Lâm Vỹ Dạ, kể từ bây giờ em là vợ của Huỳnh Trấn Thành tôi.

———————————————————————————

Sau khi sắp xếp đồ ở bệnh viện, cô theo anh về biệt thự, mẹ cô đã về rồi. Bà muốn tiếp tục cai quản công ty Lâm Gia, dù gì nó cũng là tâm huyết cả đời của bà và ông ta.

Tối—————-

Ăn tối xong, cô lên lầu còn anh thì lái xe đi đâu cô cũng không biết, anh ta chỉ nói là cô đừng chờ. Bên trong biệt thự trống rỗng chỉ còn lại một mình Vỹ Dạ, để điện thế rồi lên phòng đi ngủ.

*Bang Lục Thiên*

- Kính chào Đại ca, Nhị ca.

Đám vệ sĩ thấy anh và Trường Giang đi vào liền khom người cúi chào cung kính, anh không nói gì chỉ có Trường Giang gật đầu. Cả hai đi vào căn phòng dành riêng cho bang, mồi và rượu được đem lên, Trường Giang thì quàng mỗi bên một em. Hai con nhỏ kia ra sức đưa rượu cho cậu, anh ngồi một bên mà nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, cất giọng lên nói.

- Cậu có thể ngừng được chưa?

- Trấn Thành à, như vậy thoải mái lắm đó, nếu cần tớ có thể cho cậu một em.

Hai con nhỏ kia nghe cậu nói vậy thì khuôn mặt sáng như lượm được vàng, vội cầm ly rượu qua bên mời anh :

- Anh à, để đêm nay em phục vụ anh.

Cô ta cất tiếng nói mờ ám, bàn tay di chuyển khắp cơ thể anh. Khi bàn tay cô ta dần dần di chuyển đến chỗ đó thì một âm thanh rợn người vang lên.

"Rắc" tay cô ta bị anh tóm từ lúc nào, không thương tình mà bẻ luôn cánh tay cô ta, con ả đó hét lên một tiếng, nước mắt giàn giụa, anh gầm lên.

- Biến.

Cô ta vội đứng dậy, khuôn mặt trắng bệch đi ra ngoài cùng nhỏ kia, thấy vậy cậu liền nói.

- Cậu Có cần nặng tay vậy không?

Anh không trả lời chỉ nhâm nhi ly rượu, đối với anh chỉ có Vỹ Dạ và duy nhất một mình cô mới được chạm vào anh. Sau khi ngồi được hơn một tiếng thì anh đứng lên cầm áo khoác đi ra cửa không thèm ngó ngàng gì tới cậu làm cậu tức muốn sôi máu.

—————————————————-^^————————-

Rõ ràng hai gian phòng cách nhau rất gần, Vỹ Dạ lại cảm thấy như xa một thế kỷ vậy,

Âm thanh khí phách vang lên khiến Vỹ Dạ nhanh chóng thức tỉnh, mở mắt ra nhìn liền thấy ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào cô, đây là sao? Sao lại là anh? Vỹ Dạ đã đoán sai, vội vàng vứt bỏ chứng cứ phạm tội trong tay.

- Sao lại là anh? Hơn nửa đêm anh phát ra những âm thanh kia, tôi còn tưởng rằng...

- Tưởng rằng sao?

- Ăn trộm chứ sao - Cô liếc anh một cái.

- Ăn trộm sao? Em nghĩ khu biệt thự này là cái gì vậy? Mạng lưới bảo vệ ở đây cao lắm đấy - Trấn Thành cố nhịn cười, cô thật là ngây thơ mà.

- Anh...anh đừng hồ đồ, là do anh ở bên này phát ra âm thanh làm cho người ta hiểu lầm nên tôi mới qua đây - Cô vội giải thích, trong lòng đang sợ hãi, anh ta sẽ không làm gì mình chứ?

- Ưm...- Trấn Thành nhìn cô vẫn nói nhảm, cánh môi màu hồng mở ra đóng lại tràn đầy hấp dẫn. Cúi người ngậm lấy cánh môi cô, vốn chỉ muốn cho cô không nói nữa nhưng hương vị ngọt ngào của cô vượt qua tưởng tượng của anh, lại càng hôn sâu hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro